Chương 114: Sơ Xuất Ngẫu Nhiên
Trần Thanh Vân
24/04/2014
Có hai kỵ mã chạy song song trên quan đạo Noan Xương, cả hai đều ăn mặc kiểu cách thư sinh, hai người này chính là Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn chứ không ai xa lạ cả.
Trần Gia Lân lấy tay dụi mắt nói:
- Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây? Ngô Hoằng Văn nói:
- Phú Trì Khẩu. Trần Gia Lân nói:
- Đến tỉnh Hồ Bắc chăng?
Ngô Hoằng Văn kêu ồ lên một tiếng nói:
- Nếu chạy suốt đêm, chiều mai sẽ đến nơi. Trần Gia Lân nói:
- Lạ lùng thật, sao chẳng thấy bóng dáng Chúc Long đâu cả... Ngô Hoằng Văn nói:
- Nếu gã không đi đường này thì càng hay, sau khi chúng ta gặp mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc có thể giải trình dễ hơn.
Trần Gia Lân nói:
- Nếu như Chúc Long đến trước chúng ta thì sao? Ngô Hoằng Văn trầm giọng nói:
- Vậy thì hỏng hết, hậu quả khó lường vô cùng. Này nhị ca, hãy nhớ cho kỹ, bắt đầu ngay từ bây giờ chúng ta tuyệt đối không được đề cập đến danh hiệu của đối phương.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Ta nhớ việc này rồi, có đều ta nhắc nhở ngươi lần nữa, chớ gọi tiền bối vãn bối làm gì, cứ việc xưng hô bằng huynh đệ. Khi có người thứ ba, ta kêu ngươi bằng tiếng lẽo đệ, còn ngươi hãy gọi ta bằng tiếng huynh đài, như vậy đễ nghe hơn.
Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý, nói:
- Nhị ca, ta chẳng hiểu chút nào, Võ Lâm Tiên Cơ là một giang hồ đệ nhất mỹ nhân, hành vi cũng rất chính phái, tại sao ngươi không thích cô ta?...
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, nói:
- Ngươi không hiểu đâu! Ngô Hoằng Văn nói:
- Chính ta không hiểu nên ta mới hỏi ngươi? Trần Gia Lân nói:
- Cảm tình là một thứ gì đó không thể miễn cưỡng được. Nàng không yêu ta, đồng thời ta cũng chẳng có chút tình ý gì với nàng, chớ nói vấn đề này làm chi nữa.
Ngô Hoằng Văn hỏi tới nói:
- Thế thì nàng yêu ai?
- Thất Tâm Nhân!
- Thất Tâm Nhân ư?
- Đúng thế!
- Giọng nói nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, lúc nào ta cũng thấy y bịt mặt hình như cũng chẳng dám gặp ngươi, chẳng biết Võ Lâm Tiên Cơ yêu điểm nào của y đây?
Trần Gia Lân cười nhạt nói:
- Vậy thì ngươi phải đến hỏi nàng.
- Này nhị ca, ngươi không tự dối mình chứ? Tự cổ anh hùng yêu mỹ nhân, hơn nữa nàng là cô em vợ của ngươi, chị em sinh đôi với nhị tẩu...
Trần Gia Lân thoạt nghe nhắc tới người vợ quá cố, tức thì lòng đau như cắt. Từ người vợ quá cố liên tưởng đến Tiểu Bửu đã mất tích, cõi lòng tan nát hết, bất giác xúc động nói:
- Ngươi nói xong rồi chưa?
Ngô Hoằng Văn nghiêng đầu nhìn Trần Gia Lân một cái không nói gì hết.
o0o
Phú Trì Khẩu là một tiểu trấn nhưng cũng khá náo nhiệt.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn vào tới tiểu trấn tìm một đại khách điếm nghỉ chân cơm nước xong hai người lại rời khỏi khách điếm chạy ra trấn ngoại.
Bấy giờ vào khoảng canh một, khi họ chạy tới chỗ vắng người, Trần Gia Lân lên tiếng hỏi:
- Ngươi chắc biết vị trí Lương phủ ở đâu chứ? Ngô Hoằng Văn nói:
- Nghe Lương Tiểu Ngọc nói lại, nhà cô ta ở hướng tây bắc, cách thị trấn khoảng năm mươi dặm, có lẽ không khó tìm đâu, vì lúc đó ta chẳng ngờ lại đăng môn viếng thăm nên không hỏi thăm cho kỹ. Chúng ta cứ đi tới xem nào!
Hai người chạy được một hồi ước lượng được năm mươi dăm, Ngô Hoằng Văn chỉ tay vào một trang viện gần đường lộ nói:
- Có lẽ nơi đây rồi, chúng ta sang đó hỏi thăm xem sao! Trần Gia Lân hơi khẩn trương nói:
- Tài ăn nói ngươi khá hơn ta, tới đó để cho ngươi lên tiếng, ta không nói gì hết.
Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu một cái, sau đó cả hai song song chạy về hướng trang viện nọ.
Trước trang viện là một sân trống có trồng vài cây phách ở vòng ngoài, gần cửa trang có cắm một cây trúc thật cao, trên cây trúc có treo một ngọn đèn kín gió, ánh đèn mờ mờ soi vào cánh cửa trang đang đóng kín, không thấy bóng người nào hết.
Khi hai người chạy tới cánh cửa trang, Trần Gia Lân nói:
- Chẳng biết Chúc Long đến đây chưa? Ngô Hoằng Văn nói:
- Mong rằng chúng ta đến trước gã, bằng không dù có lý cũng chẳng tỏ bày được. Trần Gia Lân nói:
- Tới kêu cửa đi.
Thình lình lúc này có một cỗ kiệu thoăn thoắt bước tới, đến thẳng cửa trang, có hai thiếu nữ a xanh và một lão nhân theo sau tiểu kiệu.
Ngô Hoằng Văn hồi hộp nói:
- Đúng là đây rồi, biết đâu người trong tiểu kiệu chính là...
Đoàn người đi kiệu đi ngang qua hai người, lão nhân theo sau tiểu kiệu đã đừng lại, đưa mắt quan sát hai người một cái, nói:
- Hai vị đến đây có việc chi chăng?
Ngô Hoằng Văn tiến tới một bước, chắp tay vái chào, nói:
- Chào lão bá, vãn bối họ Ngô, có việc gấp xin được cầu kiến quý chủ nhân! Lão nhân cau mày nói:
- Việc gấp thế nào?
Ngô Hoằng Văn vừa cười vừa nói:
- Khi gặp quý chủ nhân, vãn bối sẽ phụng cáo ngay.
Cửa trang mở tung ra, tiểu kiệu vào thẳng trang viện luôn. Ngô Hoằng Văn lại nói tiếp:
- Xin hỏi lão bá xưng hô thế nào vậy? Lão nhân do dự giây lát, sau đó mới nói:
- Lão phu họ Khâu, là quản gia trang viện.
- Té ra là Khâu quản gia, thất lễ vậy, xin lão thông báo hộ. Lão nhân lạnh lùng nói:
- Gia chủ nhân đã cự tuyệt giang hồ từ lâu, không gặp bất cứ khách nhân nào hết. Ngô Hoằng Văn nói:
- Kẻ này vẫn biết như vậy, thế nhưng việc này rất quan trọng, xin lão thông cảm cho! Lão nhân nói giọng cương quyết:
- Không được, mời hai vị rời khỏi đây! Ngô Hoằng Văn suy nghĩ giây lát, nói:
- Việc này liên hệ đến thiên kim quý phủ!
Lão nhân mặt mày biến sắc, lạnh lùng đằng hắng một tiếng, nói:
- Tiểu tử ngươi chính là tên vô lại theo quấy tiểu thư nhà ta đó sao?
Lời này chói tai hết sức, nhưng Ngô Hoằng Văn cố đè nén khẩu khí này, ngập ngừng nói:
- Khâu quản gia, tiểu sinh không có theo quấy nhiễu tiểu thư nhà lão, chính cô ta... Lão nhân khoát tay ngắt lời nói của y, lảnh lùng nói:
- Được rồi, chủ nhân nhà ta đang lo lắng tìm chẳng ra ngươi, thế mà ngươi lại tự động tìm đến đây, mời vào!
Ngô Hoằng Văn đưa mắt quét nhìn về hướng Trần Gia Lân, hắn khẽ gật đầu ra dấu cứ việc theo lão nhân vào trang, vì phải làm sáng tỏ vụ án này, Ngô Hoằng Văn đành đánh bạo nói:
- Xin lão dẫn đường!
Lão nhân kêu hừ một tiếng, cất bước vào trang luôn, vô tới sảnh đường, lão nhân mời họ an tọa xong, sau đó nói:
- Xin nhị vị ngồi chờ giây lát, để lão phu vào thông báo chủ nhân! Nói xong lão nhân quay người đi vào hậu trại ngay.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn lẳng lặng ngồi tại chỗ, trong lòng thấp thỏm bất an. Chẳng biết Tử Y La Sát có chịu nghe họ giải thích hay không, nhưng điều hai người an tâm là hình như Chúc Long chưa về đây thì phải.
Có một tiếng ho từ sau tấm bình phong vang tới, kế đó là một lão nhân râu dài, ăn mặc nghiêm chỉnh hiện ra, cà hai đều thấy rất làm ngạc nhiên, không phải Tử Y La Sát, là phu quân của bà ta chăng?
Hai người lập tức đứng dậy cúi đầu chào, thoáng trông thấy thần sắc của lão nhân râu dài, cà hai người song song rùng mình rợn tóc gáy.
Lão nhân ra vẻ ngạo nghễ chẳng cần hoàn lễ liền ngồi vào chiếc ghế thượng tọa. Quản gia họ Khâu đứng bên cạnh lão nhân, trên mặt lộ vẻ cười lạnh lùng
Chủ nhân không mời khách ngồi xuống, nên bầu không khí hiện trường trở nên rất sượng sùng.
Ngô Hoằng Văn cúi đầu vái chào nói:
- Vãn bối là Ngô Hoằng Văn, còn đâu là tệ hữu...
Y nói tới đây ngập ngừng giây lát, sau đó nói tiếp:
- Người giang hồ gọi y là Lãnh Diện Quái Khách. Đêm nay hai chúng tôi mạo muội đến quý phủ bái kiến lão tiền bối, là vì việc của lệnh thiên kim...
Lão nhân râu dài nổi giận đùng đùng, ngắt lời y nói:
- Được rồi, ngươi hủy diệt con gái lão phu, thì lão phu hủy diệt ngươi, đây là sự kiện rất công bằng.
Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc, nói:
- Lão tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối chẳng có...
Hình như lão nhân râu dài chẳng muốn nghe lời giải thích nào hết, lão lại ngắt lời Ngô Hoằng Văn nói:
- Sự thật sờ sờ trước mắt, còn bảo hiểu lầm gì nữa? Lão phu chỉ có mỗi một đứa con gái này, ngươi lại làm hỏng nó, ngươi cứ nói, muốn kết liễu bằng cách nào đây?
Ngô Hoằng Văn cố đè nén cơn xúc động nói:
- Lão tiền bối... đã nghe ai nói điều này thế? Lão nhân trợn ngược hai mắt nói:
- Nghe ai nói ư? Không cần nghe ai nói cả? Ngô Hoằng Văn ấp úng nói:
- Mục đích chính vãn bối đến đây đêm nay là giải thích vụ hiểu lầm này đây. Lão nhân râu dài vỗ tay lên bàn kêu cái ầm, nói:
- Người cũng mất cả rồi, lại còn giải thích gì nữa?
Ngô Hoằng Văn nhủ thầm: "Chẳng lẽ Chúc Long đã đến đây hoặc là gã đã phi báo tin tức rồi, bằng không lão nhân làm sao biết sự việc này. Tại sao không thấy Tử Y La Sát, mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc ra mặt ư? Lạ lùng thật, Lương Tiểu Ngọc chưa từng đề cập đến phụ thân cô ta bao giờ? Đối phương không chịu nghe mình giải thích, biết làm sao bây giờ?...."
Y suy nghĩ đến đây, nói:
- Lệnh thiên kim chỉ mất tích, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định là xảy ra việc gì hết. Lão nhân râu dài đứng phắt dậy, cười lạnh lùng một hơi dài, nói:
- Phí lời vô ích, ngươi hãy nói muốn kết liễu bằng cách nào đây? Ngô Hoằng Văn nói:
- Lão tiền bối không nghe vãn bối giải thích chăng? Lão nhân râu dài nói:
- Vốn không cần để giải thích, ngươi hủy diệt con gái ta, cũng như hủy diệt lão phu. Ngô Hoằng Văn nghiến răng nói:
- Thưa lão tiền bối, sự kiện này hoàn toàn chẳng có liên can gì tới vãn bối, có điều đứng trên lập trường đạo nghĩa, vãn bối không thể khoanh tay đứng nhìn, đồng thời vãn bối đề phòng người vu khống, cho nên phải mạo muội đến đây trình bày đầu đuôi sự kiện thế thôi.
Trần Gia Lân không cầm lòng được đã tiếp lời nói:
- Tại sao lão tiền bối không để cho vị lão đệ này nói hết sự thật trước đã?
Lão nhân râu dài đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn Trần Gia Lân một cái, nói:
- Ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này chăng? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Vãn bối chỉ tận chút sức mọn cho bằng hữu thế thôi. Lão nhân râu dài kêu hừ một tiếng nói:
- Tận chút sức mọn cho bằng hữu ư? Các ngươi cũng chỉ là chồn một lò thôi, tiểu tử ngươi định tiếp tay đánh nhau đó ư?
Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối và Ngô lão đệ không phải đến đây để đánh nhau, sau khi chúng tôi giải thích sẽ cáo từ ngay!
Lão nhân râu dài lạnh lùng nói:
- Cáo từ ư? Đến đây thì đễ, còn muốn rời khỏi đây thì chẳng đơn giản đâu. Trần Gia Lân nói:
- Ý của lão tiền bối muốn giữ khách lại chăng.
Lão nhân râu dài chớp mắt một cái nói:
- Giữ xác lại!
Tức thì Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng, bĩu môi nói:
- Mặc dù hai chúng tôi là giang hồ tiểu tốt, nhưng muốn giữ xác bọn này e rằng không phải là chuyện dễ.
Lão nhân râu dài xếch ngược đôi lông mày lên nói:
- Tiểu tử, sự thật sẽ chứng minh cho ngươi thấy, bây giờ ra ngoài, kẻo làm bẩn cả sảnh đường bổn trang.
Trông tình hình ắt phải đánh nhau rồi, Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn Trần Gia Lân mặt lộ vẻ khó xử. Thực ra Trần Gia Lân cũng không muốn động thủ, nhưng sự việc đã diễn biến đến nước này, không đánh nhau quyết chẳng được, đối phương quyết không để cho mình tự do rời khỏi đây đâu. Thế rồi hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn nói:
- Ngô lão đệ, đến nước này không thể nói gì hơn nữa, chúng ta cứ ra ngoài đi thôi!
Nói xong hắn đương nhiên bước ra sảnh đường, Ngô Hoằng Văn không còn cách nào khác hơn là phải theo sau bước ra ngoài luôn.
Quản gia họ Khâu cũng theo sau lão nhân râu dài tới sân viện. Không ai ngờ rằng tình huống lại trở nên như thế.
Thình lình lúc này có một thiếu niên mặt mày trắng trẻo mặc kình trang vội vã chạy vào, trông những bụi bặm trên mình y biết rằng y đã di một lộ trình rất xa mới về đến đây, kêu to một tiếng:
- Sư phụ.
Dứt lời đưa mắt quét nhìn hai người một cái, sau đó lại nói tiếp:
- Sư mẫu về đến nhà chưa? Lão nhân râu dài nói:
- Bà ta mới về chẳng được bao lâu, con mệt rồi chứ?
Lão nói tới đây dừng hẳn lại rồi chỉ tay vào người Ngô Hoằng Văn nói tiếp:
- Đây chính là người dụ dỗ sư muội con và đã làm hỏng hôn nhân đại sự con.
Nghe nói thế, Ngô Hoằng Văn và Trần Gia Lân song song giật bắn người lên, không ngờ Tử Y Tiên Tử Lương Tiểu Ngọc còn có một sư huynh nữa, đồng thời hình như họ đã đính hôn...
Họ đang suy nghĩ, võ sĩ thanh niên nọ bỗng nhiên quay sang hướng Ngô Hoằng Văn lạnh lùng nói:
- Tại hạ Phù Thiệu Nhật, bằng hữu xưng hô thế nào vậy? Ngô Hoằng Văn nói:
- Tại hạ Ngô Hoằng Văn!
Phù Thiệu Nhật khẽ gật đầu một cái, mặt thoáng hiện làn sát khí, vẫn giọng lạnh lùng nói:
- Ngô bằng hữu, hân hạnh được hội ngộ, không ngờ bằng hữu lại công nhiên tìm đến đây.
Ngô Hoằng Văn nghiêm sắc mặt lại nói:
- Tại hạ và lệnh sư muội chẳng có quan hệ gì hết, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt trên chốn giang hồ mà thôi. Đêm nay đến đây nhằm mục đích muốn giải thích một vấn đề, kẻo xảy ra hiểu lầm, ngoài ra chẳng có ý gì khác.
Phù Thiệu Nhật cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bằng hữu, chớ phí lời làm gì nữa, cứ y theo luật giang hồ mà động thủ phân thắng bại, xem như đêm nay là ước hẹn sinh tử, chẳng chết chẳng xong. Mời vào!
Nói xong kêu xoẹt một tiếng, gã rút kiếm ra khỏi bao luôn, hai mắt tia hai luồng sát khí lần nữa.
Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc nói:
- Tại hạ đến đây không phải để đánh nhau.
Phù Thiệu Nhật dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, tục ngữ có câu, sát phụ chi thù, đoạt thê chu hận, là hai thù hằn không thể bỏ qua được, cho dù ngươi quỳ dưới đất xin tội cũng chẳng thể tha được, hãy rút kiếm ra nào, như vậy chết vẫn là một nam tử hán, bằng không chỉ là một con chó mà thôi.
Cho dù là con đường chết cũng phải quyết đấu danh dự, huống chi tình hình còn chưa ngã ngũ, đương nhiên Ngô Hoằng Văn không chịu nội những lời sỉ nhục này, thế rồi y cũng rút kiếm ra khỏi bao, trầm giọng nói:
- Tại hạ chẳng sợ hãi chi cả, chỉ cảm thấy không đáng thế thôi, Phù bằng hữu không chịu nghe lý giải, tại hạ đành phải hầu giáo vậy!
Trần Gia Lân lạnh lùng đưa mắt nhìn đối phương, chẳng nói gì hết. Hắn biết rằng đêm nay quyết phải đổ máu, muốn trốn tranh cũng chẳng được. Nếu Ngô Hoằng Văn đánh thắng gã họ Phù thì lão nhân râu dài quyết phải xuất thủ không sai, chỉ sợ rằng Tử Y La Sát cũng ra mặt, thế là hậu quả không thể lường được.
Phù Thiệu Nhật lạnh lùng đằng hắng một tiếng, vung kiếm tấn công ngay. Gã vừa xuất thủ đã sử dụng những tuyệt chiêu vô cùng lợi hại, rõ ràng muốn giết Ngô Hoằng Văn cho bằng được.
Ngô Hoằng Văn vung kiếm nghinh kích, thế rồi hai bên diễn ra một trân quyết đấu khốc liệt.
Hai bên đụng hay mười mấy hiệp cũng chưa phân thắng bại. Lão nhân râu dài la lớn tiếng nói:
- Thiệu Nhật, đây đâu có phải là tỷ thí so tài, con còn hạ thủ lưu tình làm gì, cứ chém đầu phức cho rồi.
Nghe nói thế, kiếm pháp của Phù Thiệu Nhật bỗng biến đổi, nhìn từ bên ngoài không cay độc như lúc nãy, thế nhưng biến hóa và lợi hại hết sức, tức thì Ngô Hoằng Văn bị đẩy lùi sau vài bước liền, tình thế trở nên nguy hiểm hết sức.
- A!!!
Tiếp theo tiếng gầm thét, Phù Thiệu Nhật tấn công ra một cú quái chiêu, tức thì đánh bạt trường kiếm của Ngô Hoằng Văn văng một bên, sau đó xoay mũi kiếm đâm vào họng Ngô Hoằng Văn nhanh như chớp. Trần Gia Lân trông thấy thế bất giác giật bắn người lên. Dù võ công của hắn có cao cường đến đâu cũng giải cứu không kịp, mắt thấy sờ sờ Ngô Hoằng Văn nếu không chết cũng bị trọng thương, tức thì tay chân hắn mềm nhũn.
Dù gì Ngô Hoằng Văn cũng chẳng thẹn là truyền nhân của Huyết Thần Đông Phương Vũ, y đã gặp nguy nhưng bất loạn, tức thì sử dụng một thức Ngược Liệu Lâm Phong ngã lùi ra sau và đã hóa giải được một kiếm này nhanh như cắt chỉ tích tắc đã tạo cơ hội cho Trần Gia Lân.
Khi Phù Thiệu Nhật đổi thức quét tới lần nữa bỗng có một đạo ánh kiếm màu đen va đụng vào mũi kiếm kiếm của gã nhanh như chớp. Kêu cheng một tiếng, Phù Thiệu Nhật té lùi ra sau năm bước, trố mắt nhìn kỹ, mới hay thanh kiếm đã mẻ mất một mảnh. Ngô Hoằng Văn đảo mình đứng thẳng lại, quả thực hiệp vừa rồi hiểm nghèo vô cùng. Phù Thiệu Nhật phùng mang trơn mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân không nói lên lời nào hết. Lão nhân râu dài tiến tới hai bước, căm phẫn nói:
- Tiểu tử ngươi đã xuất thủ?
Trần Gia Lân hất thanh kiếm mực trong tay một cái, nói:
- Quyết đổ máu chăng? Lão nhân râu dài nói:
- Đúng thế!
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào thanh kiếm mực đang cầm trong tay của Trần Gia Lân, quả thực lão chưa từng thấy thanh kiếm lạ lùng như thế, lão ngẩn ngươi trong giây lát nói:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi là ai vậy? Trần Gia Lân cất giọng lành nhạt nói:
- Nếu quyết phải đổ máu, thì chớ thắc mắc lai lịch tại hạ làm gì!
Thình lình ngay lúc này có một tiếng phật hiệu thanh thoát phá không vang tới. Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau, bất giác ngẩn người tại chỗ.
Trần Gia Lân lấy tay dụi mắt nói:
- Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây? Ngô Hoằng Văn nói:
- Phú Trì Khẩu. Trần Gia Lân nói:
- Đến tỉnh Hồ Bắc chăng?
Ngô Hoằng Văn kêu ồ lên một tiếng nói:
- Nếu chạy suốt đêm, chiều mai sẽ đến nơi. Trần Gia Lân nói:
- Lạ lùng thật, sao chẳng thấy bóng dáng Chúc Long đâu cả... Ngô Hoằng Văn nói:
- Nếu gã không đi đường này thì càng hay, sau khi chúng ta gặp mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc có thể giải trình dễ hơn.
Trần Gia Lân nói:
- Nếu như Chúc Long đến trước chúng ta thì sao? Ngô Hoằng Văn trầm giọng nói:
- Vậy thì hỏng hết, hậu quả khó lường vô cùng. Này nhị ca, hãy nhớ cho kỹ, bắt đầu ngay từ bây giờ chúng ta tuyệt đối không được đề cập đến danh hiệu của đối phương.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Ta nhớ việc này rồi, có đều ta nhắc nhở ngươi lần nữa, chớ gọi tiền bối vãn bối làm gì, cứ việc xưng hô bằng huynh đệ. Khi có người thứ ba, ta kêu ngươi bằng tiếng lẽo đệ, còn ngươi hãy gọi ta bằng tiếng huynh đài, như vậy đễ nghe hơn.
Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý, nói:
- Nhị ca, ta chẳng hiểu chút nào, Võ Lâm Tiên Cơ là một giang hồ đệ nhất mỹ nhân, hành vi cũng rất chính phái, tại sao ngươi không thích cô ta?...
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, nói:
- Ngươi không hiểu đâu! Ngô Hoằng Văn nói:
- Chính ta không hiểu nên ta mới hỏi ngươi? Trần Gia Lân nói:
- Cảm tình là một thứ gì đó không thể miễn cưỡng được. Nàng không yêu ta, đồng thời ta cũng chẳng có chút tình ý gì với nàng, chớ nói vấn đề này làm chi nữa.
Ngô Hoằng Văn hỏi tới nói:
- Thế thì nàng yêu ai?
- Thất Tâm Nhân!
- Thất Tâm Nhân ư?
- Đúng thế!
- Giọng nói nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, lúc nào ta cũng thấy y bịt mặt hình như cũng chẳng dám gặp ngươi, chẳng biết Võ Lâm Tiên Cơ yêu điểm nào của y đây?
Trần Gia Lân cười nhạt nói:
- Vậy thì ngươi phải đến hỏi nàng.
- Này nhị ca, ngươi không tự dối mình chứ? Tự cổ anh hùng yêu mỹ nhân, hơn nữa nàng là cô em vợ của ngươi, chị em sinh đôi với nhị tẩu...
Trần Gia Lân thoạt nghe nhắc tới người vợ quá cố, tức thì lòng đau như cắt. Từ người vợ quá cố liên tưởng đến Tiểu Bửu đã mất tích, cõi lòng tan nát hết, bất giác xúc động nói:
- Ngươi nói xong rồi chưa?
Ngô Hoằng Văn nghiêng đầu nhìn Trần Gia Lân một cái không nói gì hết.
o0o
Phú Trì Khẩu là một tiểu trấn nhưng cũng khá náo nhiệt.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn vào tới tiểu trấn tìm một đại khách điếm nghỉ chân cơm nước xong hai người lại rời khỏi khách điếm chạy ra trấn ngoại.
Bấy giờ vào khoảng canh một, khi họ chạy tới chỗ vắng người, Trần Gia Lân lên tiếng hỏi:
- Ngươi chắc biết vị trí Lương phủ ở đâu chứ? Ngô Hoằng Văn nói:
- Nghe Lương Tiểu Ngọc nói lại, nhà cô ta ở hướng tây bắc, cách thị trấn khoảng năm mươi dặm, có lẽ không khó tìm đâu, vì lúc đó ta chẳng ngờ lại đăng môn viếng thăm nên không hỏi thăm cho kỹ. Chúng ta cứ đi tới xem nào!
Hai người chạy được một hồi ước lượng được năm mươi dăm, Ngô Hoằng Văn chỉ tay vào một trang viện gần đường lộ nói:
- Có lẽ nơi đây rồi, chúng ta sang đó hỏi thăm xem sao! Trần Gia Lân hơi khẩn trương nói:
- Tài ăn nói ngươi khá hơn ta, tới đó để cho ngươi lên tiếng, ta không nói gì hết.
Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu một cái, sau đó cả hai song song chạy về hướng trang viện nọ.
Trước trang viện là một sân trống có trồng vài cây phách ở vòng ngoài, gần cửa trang có cắm một cây trúc thật cao, trên cây trúc có treo một ngọn đèn kín gió, ánh đèn mờ mờ soi vào cánh cửa trang đang đóng kín, không thấy bóng người nào hết.
Khi hai người chạy tới cánh cửa trang, Trần Gia Lân nói:
- Chẳng biết Chúc Long đến đây chưa? Ngô Hoằng Văn nói:
- Mong rằng chúng ta đến trước gã, bằng không dù có lý cũng chẳng tỏ bày được. Trần Gia Lân nói:
- Tới kêu cửa đi.
Thình lình lúc này có một cỗ kiệu thoăn thoắt bước tới, đến thẳng cửa trang, có hai thiếu nữ a xanh và một lão nhân theo sau tiểu kiệu.
Ngô Hoằng Văn hồi hộp nói:
- Đúng là đây rồi, biết đâu người trong tiểu kiệu chính là...
Đoàn người đi kiệu đi ngang qua hai người, lão nhân theo sau tiểu kiệu đã đừng lại, đưa mắt quan sát hai người một cái, nói:
- Hai vị đến đây có việc chi chăng?
Ngô Hoằng Văn tiến tới một bước, chắp tay vái chào, nói:
- Chào lão bá, vãn bối họ Ngô, có việc gấp xin được cầu kiến quý chủ nhân! Lão nhân cau mày nói:
- Việc gấp thế nào?
Ngô Hoằng Văn vừa cười vừa nói:
- Khi gặp quý chủ nhân, vãn bối sẽ phụng cáo ngay.
Cửa trang mở tung ra, tiểu kiệu vào thẳng trang viện luôn. Ngô Hoằng Văn lại nói tiếp:
- Xin hỏi lão bá xưng hô thế nào vậy? Lão nhân do dự giây lát, sau đó mới nói:
- Lão phu họ Khâu, là quản gia trang viện.
- Té ra là Khâu quản gia, thất lễ vậy, xin lão thông báo hộ. Lão nhân lạnh lùng nói:
- Gia chủ nhân đã cự tuyệt giang hồ từ lâu, không gặp bất cứ khách nhân nào hết. Ngô Hoằng Văn nói:
- Kẻ này vẫn biết như vậy, thế nhưng việc này rất quan trọng, xin lão thông cảm cho! Lão nhân nói giọng cương quyết:
- Không được, mời hai vị rời khỏi đây! Ngô Hoằng Văn suy nghĩ giây lát, nói:
- Việc này liên hệ đến thiên kim quý phủ!
Lão nhân mặt mày biến sắc, lạnh lùng đằng hắng một tiếng, nói:
- Tiểu tử ngươi chính là tên vô lại theo quấy tiểu thư nhà ta đó sao?
Lời này chói tai hết sức, nhưng Ngô Hoằng Văn cố đè nén khẩu khí này, ngập ngừng nói:
- Khâu quản gia, tiểu sinh không có theo quấy nhiễu tiểu thư nhà lão, chính cô ta... Lão nhân khoát tay ngắt lời nói của y, lảnh lùng nói:
- Được rồi, chủ nhân nhà ta đang lo lắng tìm chẳng ra ngươi, thế mà ngươi lại tự động tìm đến đây, mời vào!
Ngô Hoằng Văn đưa mắt quét nhìn về hướng Trần Gia Lân, hắn khẽ gật đầu ra dấu cứ việc theo lão nhân vào trang, vì phải làm sáng tỏ vụ án này, Ngô Hoằng Văn đành đánh bạo nói:
- Xin lão dẫn đường!
Lão nhân kêu hừ một tiếng, cất bước vào trang luôn, vô tới sảnh đường, lão nhân mời họ an tọa xong, sau đó nói:
- Xin nhị vị ngồi chờ giây lát, để lão phu vào thông báo chủ nhân! Nói xong lão nhân quay người đi vào hậu trại ngay.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn lẳng lặng ngồi tại chỗ, trong lòng thấp thỏm bất an. Chẳng biết Tử Y La Sát có chịu nghe họ giải thích hay không, nhưng điều hai người an tâm là hình như Chúc Long chưa về đây thì phải.
Có một tiếng ho từ sau tấm bình phong vang tới, kế đó là một lão nhân râu dài, ăn mặc nghiêm chỉnh hiện ra, cà hai đều thấy rất làm ngạc nhiên, không phải Tử Y La Sát, là phu quân của bà ta chăng?
Hai người lập tức đứng dậy cúi đầu chào, thoáng trông thấy thần sắc của lão nhân râu dài, cà hai người song song rùng mình rợn tóc gáy.
Lão nhân ra vẻ ngạo nghễ chẳng cần hoàn lễ liền ngồi vào chiếc ghế thượng tọa. Quản gia họ Khâu đứng bên cạnh lão nhân, trên mặt lộ vẻ cười lạnh lùng
Chủ nhân không mời khách ngồi xuống, nên bầu không khí hiện trường trở nên rất sượng sùng.
Ngô Hoằng Văn cúi đầu vái chào nói:
- Vãn bối là Ngô Hoằng Văn, còn đâu là tệ hữu...
Y nói tới đây ngập ngừng giây lát, sau đó nói tiếp:
- Người giang hồ gọi y là Lãnh Diện Quái Khách. Đêm nay hai chúng tôi mạo muội đến quý phủ bái kiến lão tiền bối, là vì việc của lệnh thiên kim...
Lão nhân râu dài nổi giận đùng đùng, ngắt lời y nói:
- Được rồi, ngươi hủy diệt con gái lão phu, thì lão phu hủy diệt ngươi, đây là sự kiện rất công bằng.
Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc, nói:
- Lão tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối chẳng có...
Hình như lão nhân râu dài chẳng muốn nghe lời giải thích nào hết, lão lại ngắt lời Ngô Hoằng Văn nói:
- Sự thật sờ sờ trước mắt, còn bảo hiểu lầm gì nữa? Lão phu chỉ có mỗi một đứa con gái này, ngươi lại làm hỏng nó, ngươi cứ nói, muốn kết liễu bằng cách nào đây?
Ngô Hoằng Văn cố đè nén cơn xúc động nói:
- Lão tiền bối... đã nghe ai nói điều này thế? Lão nhân trợn ngược hai mắt nói:
- Nghe ai nói ư? Không cần nghe ai nói cả? Ngô Hoằng Văn ấp úng nói:
- Mục đích chính vãn bối đến đây đêm nay là giải thích vụ hiểu lầm này đây. Lão nhân râu dài vỗ tay lên bàn kêu cái ầm, nói:
- Người cũng mất cả rồi, lại còn giải thích gì nữa?
Ngô Hoằng Văn nhủ thầm: "Chẳng lẽ Chúc Long đã đến đây hoặc là gã đã phi báo tin tức rồi, bằng không lão nhân làm sao biết sự việc này. Tại sao không thấy Tử Y La Sát, mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc ra mặt ư? Lạ lùng thật, Lương Tiểu Ngọc chưa từng đề cập đến phụ thân cô ta bao giờ? Đối phương không chịu nghe mình giải thích, biết làm sao bây giờ?...."
Y suy nghĩ đến đây, nói:
- Lệnh thiên kim chỉ mất tích, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định là xảy ra việc gì hết. Lão nhân râu dài đứng phắt dậy, cười lạnh lùng một hơi dài, nói:
- Phí lời vô ích, ngươi hãy nói muốn kết liễu bằng cách nào đây? Ngô Hoằng Văn nói:
- Lão tiền bối không nghe vãn bối giải thích chăng? Lão nhân râu dài nói:
- Vốn không cần để giải thích, ngươi hủy diệt con gái ta, cũng như hủy diệt lão phu. Ngô Hoằng Văn nghiến răng nói:
- Thưa lão tiền bối, sự kiện này hoàn toàn chẳng có liên can gì tới vãn bối, có điều đứng trên lập trường đạo nghĩa, vãn bối không thể khoanh tay đứng nhìn, đồng thời vãn bối đề phòng người vu khống, cho nên phải mạo muội đến đây trình bày đầu đuôi sự kiện thế thôi.
Trần Gia Lân không cầm lòng được đã tiếp lời nói:
- Tại sao lão tiền bối không để cho vị lão đệ này nói hết sự thật trước đã?
Lão nhân râu dài đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn Trần Gia Lân một cái, nói:
- Ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này chăng? Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Vãn bối chỉ tận chút sức mọn cho bằng hữu thế thôi. Lão nhân râu dài kêu hừ một tiếng nói:
- Tận chút sức mọn cho bằng hữu ư? Các ngươi cũng chỉ là chồn một lò thôi, tiểu tử ngươi định tiếp tay đánh nhau đó ư?
Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối và Ngô lão đệ không phải đến đây để đánh nhau, sau khi chúng tôi giải thích sẽ cáo từ ngay!
Lão nhân râu dài lạnh lùng nói:
- Cáo từ ư? Đến đây thì đễ, còn muốn rời khỏi đây thì chẳng đơn giản đâu. Trần Gia Lân nói:
- Ý của lão tiền bối muốn giữ khách lại chăng.
Lão nhân râu dài chớp mắt một cái nói:
- Giữ xác lại!
Tức thì Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng, bĩu môi nói:
- Mặc dù hai chúng tôi là giang hồ tiểu tốt, nhưng muốn giữ xác bọn này e rằng không phải là chuyện dễ.
Lão nhân râu dài xếch ngược đôi lông mày lên nói:
- Tiểu tử, sự thật sẽ chứng minh cho ngươi thấy, bây giờ ra ngoài, kẻo làm bẩn cả sảnh đường bổn trang.
Trông tình hình ắt phải đánh nhau rồi, Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn Trần Gia Lân mặt lộ vẻ khó xử. Thực ra Trần Gia Lân cũng không muốn động thủ, nhưng sự việc đã diễn biến đến nước này, không đánh nhau quyết chẳng được, đối phương quyết không để cho mình tự do rời khỏi đây đâu. Thế rồi hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn nói:
- Ngô lão đệ, đến nước này không thể nói gì hơn nữa, chúng ta cứ ra ngoài đi thôi!
Nói xong hắn đương nhiên bước ra sảnh đường, Ngô Hoằng Văn không còn cách nào khác hơn là phải theo sau bước ra ngoài luôn.
Quản gia họ Khâu cũng theo sau lão nhân râu dài tới sân viện. Không ai ngờ rằng tình huống lại trở nên như thế.
Thình lình lúc này có một thiếu niên mặt mày trắng trẻo mặc kình trang vội vã chạy vào, trông những bụi bặm trên mình y biết rằng y đã di một lộ trình rất xa mới về đến đây, kêu to một tiếng:
- Sư phụ.
Dứt lời đưa mắt quét nhìn hai người một cái, sau đó lại nói tiếp:
- Sư mẫu về đến nhà chưa? Lão nhân râu dài nói:
- Bà ta mới về chẳng được bao lâu, con mệt rồi chứ?
Lão nói tới đây dừng hẳn lại rồi chỉ tay vào người Ngô Hoằng Văn nói tiếp:
- Đây chính là người dụ dỗ sư muội con và đã làm hỏng hôn nhân đại sự con.
Nghe nói thế, Ngô Hoằng Văn và Trần Gia Lân song song giật bắn người lên, không ngờ Tử Y Tiên Tử Lương Tiểu Ngọc còn có một sư huynh nữa, đồng thời hình như họ đã đính hôn...
Họ đang suy nghĩ, võ sĩ thanh niên nọ bỗng nhiên quay sang hướng Ngô Hoằng Văn lạnh lùng nói:
- Tại hạ Phù Thiệu Nhật, bằng hữu xưng hô thế nào vậy? Ngô Hoằng Văn nói:
- Tại hạ Ngô Hoằng Văn!
Phù Thiệu Nhật khẽ gật đầu một cái, mặt thoáng hiện làn sát khí, vẫn giọng lạnh lùng nói:
- Ngô bằng hữu, hân hạnh được hội ngộ, không ngờ bằng hữu lại công nhiên tìm đến đây.
Ngô Hoằng Văn nghiêm sắc mặt lại nói:
- Tại hạ và lệnh sư muội chẳng có quan hệ gì hết, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt trên chốn giang hồ mà thôi. Đêm nay đến đây nhằm mục đích muốn giải thích một vấn đề, kẻo xảy ra hiểu lầm, ngoài ra chẳng có ý gì khác.
Phù Thiệu Nhật cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bằng hữu, chớ phí lời làm gì nữa, cứ y theo luật giang hồ mà động thủ phân thắng bại, xem như đêm nay là ước hẹn sinh tử, chẳng chết chẳng xong. Mời vào!
Nói xong kêu xoẹt một tiếng, gã rút kiếm ra khỏi bao luôn, hai mắt tia hai luồng sát khí lần nữa.
Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc nói:
- Tại hạ đến đây không phải để đánh nhau.
Phù Thiệu Nhật dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Đại trượng phu dám làm dám chịu, tục ngữ có câu, sát phụ chi thù, đoạt thê chu hận, là hai thù hằn không thể bỏ qua được, cho dù ngươi quỳ dưới đất xin tội cũng chẳng thể tha được, hãy rút kiếm ra nào, như vậy chết vẫn là một nam tử hán, bằng không chỉ là một con chó mà thôi.
Cho dù là con đường chết cũng phải quyết đấu danh dự, huống chi tình hình còn chưa ngã ngũ, đương nhiên Ngô Hoằng Văn không chịu nội những lời sỉ nhục này, thế rồi y cũng rút kiếm ra khỏi bao, trầm giọng nói:
- Tại hạ chẳng sợ hãi chi cả, chỉ cảm thấy không đáng thế thôi, Phù bằng hữu không chịu nghe lý giải, tại hạ đành phải hầu giáo vậy!
Trần Gia Lân lạnh lùng đưa mắt nhìn đối phương, chẳng nói gì hết. Hắn biết rằng đêm nay quyết phải đổ máu, muốn trốn tranh cũng chẳng được. Nếu Ngô Hoằng Văn đánh thắng gã họ Phù thì lão nhân râu dài quyết phải xuất thủ không sai, chỉ sợ rằng Tử Y La Sát cũng ra mặt, thế là hậu quả không thể lường được.
Phù Thiệu Nhật lạnh lùng đằng hắng một tiếng, vung kiếm tấn công ngay. Gã vừa xuất thủ đã sử dụng những tuyệt chiêu vô cùng lợi hại, rõ ràng muốn giết Ngô Hoằng Văn cho bằng được.
Ngô Hoằng Văn vung kiếm nghinh kích, thế rồi hai bên diễn ra một trân quyết đấu khốc liệt.
Hai bên đụng hay mười mấy hiệp cũng chưa phân thắng bại. Lão nhân râu dài la lớn tiếng nói:
- Thiệu Nhật, đây đâu có phải là tỷ thí so tài, con còn hạ thủ lưu tình làm gì, cứ chém đầu phức cho rồi.
Nghe nói thế, kiếm pháp của Phù Thiệu Nhật bỗng biến đổi, nhìn từ bên ngoài không cay độc như lúc nãy, thế nhưng biến hóa và lợi hại hết sức, tức thì Ngô Hoằng Văn bị đẩy lùi sau vài bước liền, tình thế trở nên nguy hiểm hết sức.
- A!!!
Tiếp theo tiếng gầm thét, Phù Thiệu Nhật tấn công ra một cú quái chiêu, tức thì đánh bạt trường kiếm của Ngô Hoằng Văn văng một bên, sau đó xoay mũi kiếm đâm vào họng Ngô Hoằng Văn nhanh như chớp. Trần Gia Lân trông thấy thế bất giác giật bắn người lên. Dù võ công của hắn có cao cường đến đâu cũng giải cứu không kịp, mắt thấy sờ sờ Ngô Hoằng Văn nếu không chết cũng bị trọng thương, tức thì tay chân hắn mềm nhũn.
Dù gì Ngô Hoằng Văn cũng chẳng thẹn là truyền nhân của Huyết Thần Đông Phương Vũ, y đã gặp nguy nhưng bất loạn, tức thì sử dụng một thức Ngược Liệu Lâm Phong ngã lùi ra sau và đã hóa giải được một kiếm này nhanh như cắt chỉ tích tắc đã tạo cơ hội cho Trần Gia Lân.
Khi Phù Thiệu Nhật đổi thức quét tới lần nữa bỗng có một đạo ánh kiếm màu đen va đụng vào mũi kiếm kiếm của gã nhanh như chớp. Kêu cheng một tiếng, Phù Thiệu Nhật té lùi ra sau năm bước, trố mắt nhìn kỹ, mới hay thanh kiếm đã mẻ mất một mảnh. Ngô Hoằng Văn đảo mình đứng thẳng lại, quả thực hiệp vừa rồi hiểm nghèo vô cùng. Phù Thiệu Nhật phùng mang trơn mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân không nói lên lời nào hết. Lão nhân râu dài tiến tới hai bước, căm phẫn nói:
- Tiểu tử ngươi đã xuất thủ?
Trần Gia Lân hất thanh kiếm mực trong tay một cái, nói:
- Quyết đổ máu chăng? Lão nhân râu dài nói:
- Đúng thế!
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào thanh kiếm mực đang cầm trong tay của Trần Gia Lân, quả thực lão chưa từng thấy thanh kiếm lạ lùng như thế, lão ngẩn ngươi trong giây lát nói:
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi là ai vậy? Trần Gia Lân cất giọng lành nhạt nói:
- Nếu quyết phải đổ máu, thì chớ thắc mắc lai lịch tại hạ làm gì!
Thình lình ngay lúc này có một tiếng phật hiệu thanh thoát phá không vang tới. Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau, bất giác ngẩn người tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.