Chương 1: Chuyển đến Linh Tuyền
Càng Thượng Gia Cuồng
22/08/2021
Trấn Linh Tuyền là nơi sản xuất đồ sứ nổi tiếng dưới triều Đại Yến, các thương nhân từ Nam ra Bắc ngày ngày đều di chuyển đến đây để buôn bán hàng hóa. Giá nhà ở đây cũng tăng cao lên, nhưng vẫn không ngăn được người tứ xứ đặt chân đến đây để tìm kế mưu sinh.
Quả đúng như vậy, trong làn gió mùa xuân tháng hai, cây cối đâm chồi nảy lộc, một cỗ xe ngựa đi trên con đường lát đá của Phố Bắc ở trấn Linh Tuyền.
Trong khu phố của trấn Linh Tuyền, các bà thím rảnh rỗi nhao nhao nhìn xung quanh, tự hỏi người nào đã chuyển đến ngôi nhà có mái ngói màu xanh đã lâu không có người sống kia.
Xe ngựa dừng trước căn nhà cũ kĩ, một người phụ nữ đen gầy lấy một chiếc ghế đỡ ở phía sau xe ngựa, sau đó dìu cô nương trẻ chừng 18 tuổi xuống.
Không biết vì sao nữ tử đó còn dùng cây gậy leo núi để chống, rồi được bà tử nâng đỡ, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Đợi đến sau khi nữ tử kia xuống xe, quét mắt nhìn xung quanh, lúc đó mọi người mới nhìn thấy khuôn mặt có vẻ xa cách của nàng ấy.
Chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta thầm khen ngợi tán thưởng, thế gian này có một mỹ nữ đẹp như tranh vẽ như vậy sao!
Trấn Linh Tuyền ở Giang Nam, từ xưa đến nay luôn có nhiều giai nhân, nhưng vẻ kiều diễm của vị nữ tử này lại khác với vùng sông nước Giang Nam, bên trong nàng ẩn chứa sự dịu dàng ôn nhu, eo nhỏ chân dài, cao gầy xinh đẹp, nhất là mái tóc đen nhánh làm tôn thêm vẻ rực rỡ của khuôn mặt.
Nhưng nhìn kiểu dáng búi tóc kia thì chắc là người đã được gả làm vợ.
Mỹ nữ đẹp thì có đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không gần gũi. Họ chỉ cảm thấy với nhan sắc kiều mị như thế, lẽ ra nên được nuôi dưỡng trong thâm cung ngọc ngà châu báu mới đúng, như thế nào lại lưu lạc tới một nơi chợ búa như thế này?
Bà Doãn nhìn một hồi lâu, tới khi vị nữ tử kia dẫn theo ma ma và phu xe vào trong viện, bà vẫn chưa đã ngứa, nhịn không được nhìn nhóm mấy bà ngồi đối diện nhỏ giọng nói:
"Ta sống lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp một mỹ nữ tuyệt trần như thế. Không biết quan nhân nào mà có bản lĩnh cưới được một mỹ nhân như kia!"
Bà Trương khinh thường mở miệng nói:
"Còn có thể làm gì! Người xứ khác tới đây mua nhà, mười người thì hết chín người là thương nhân buôn bán đồ sứ, người có tay nghề bình thường làm sao mua nổi nhà trên phố này."
Nghe nói như vậy, một bà có đầu óc linh hoạt lập tức híp mắt tặc lưỡi:
"Quan nhân kia nếu là thương nhân thì thật quá thiển cận. Kiếm được chút tiền, rồi không biết trời cao đất rộng, lại dám cưới một mỹ nhân như vậy. Nếu thường xuyên ra ngoài buôn bán, để một mỹ nữ như vậy trong nhà, tường thấp cửa ngắn, sao có thể giữ được!"
Lời của bà cũng có chút điển cố, phố Bắc của trấn Linh Tuyền rất nhiều nhà làm thương nhân, các nam nhân phần lớn đều đi làm xa từ Nam chí Bắc, đa số đám thương nhân này thường thích nạp các cô nương lầu xanh làm thiếp, và phần lớn các thương nhân đặt chân đến nơi này cũng không thường mang các chính thất hiền thê theo.
Ở nhà một mình, các cô nương làm thiếp sau khi hoàn lương cũng khó chịu nổi cảnh tịch mịch cô đơn, vượt rào là điều khó có thể tránh khỏi.
Cho nên việc các cô nương làm thiếp đó mở cửa sổ lúc đêm hôm, lẻn ra ngoài hẹn hò với các nam nhân trăng hoa xảy ra rất nhiều ở nơi này.
Mấy chuyện kín đáo này cũng không thoát khỏi những con mắt tinh tường của các bà trong ngõ nhỏ. Ban ngày rảnh rỗi tụ lại một chỗ, vừa se chỉ luồn kim, vừa tám với nhau mấy chuyện từ trong nhà ra đầu ngõ. Thời gian trôi qua, đôi mắt của các bà càng thêm xảo trá, vừa nhìn người là biết ngay.
Mỹ nhân vừa chuyển đến hôm nay, chưa biết rõ lai lịch thế nào nhưng chắc chắn cô nương ấy sẽ là đề tài cho các bà tám chuyện. Họ bắt đầu dự đoán rằng trong số các công tử phóng đãng trăng hoa ở trấn Linh Tuyền này, ai có thể gõ cửa sau của ngôi nhà có mái ngói xanh kia..
Trong lúc nhất thời, nhóm các bà bản địa này lại bắt đầu thở dài thở ngắn, lên án các thương nhân từ nơi khác đến làm hư tập tục của phố Bắc, rồi lại nhao nhao rêu rao rằng chồng của mình may mắn lúc trước có mắt nhìn người, cưới được hiền thê như mình, họ trò chuyện khí thế ngất trời.
Không đề cập đến đám người láng giềng lắm mồm kia nữa, lại nhìn vào ngôi nhà có mái ngói xanh, sau khi bước vào cửa, mỹ nhân kia vẫn cau mày chần chừ.
Ngoại trừ tường rào và cửa chính của ngôi nhà này không có tu sửa, nhưng vào bên trong, vườn hoa ao nhỏ, các đồ chế tác bằng gỗ, mọi thứ trông rất tinh xảo.
Liễu Miên Đường nhịn không được lại ngẩng đầu đánh giá ngôi nhà này một lần nữa, nàng hơi chau mày, chần chừ nói:
"Không phải phu quân làm ăn thua lỗ cho nên bất đắc dĩ mới rời khỏi kinh thành sao? Tại sao lại mua một ngôi nhà tốt như thế này ở đây, chàng ấy.."
Không đợi Miên Đường nói hết lời, ma ma mặt đen đứng ở một bên hơi cứng nhắc chen mồm vào nói:
"Đông gia là một phú hộ giàu có mấy đời, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, một ngôi nhà nhỏ như thế này vẫn có thể mua được, phu nhân đừng quá lo lắng."
Miên Đường không nói gì, chỉ dùng ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt cây gậy của mình.
Lý ma ma này đã cướp lời của nàng rất nhiều lần, không biết trước khi sinh bệnh nàng quản gia như thế nào, có thể cảm giác như nàng không có tiếng nói nào.
Nhưng trải qua một trận bệnh nặng, không những thân thể của nàng bị tổn thương, mà kí ức trong đầu của nàng cũng bị lãng quên hết bảy tám phần.
Có rất nhiều chuyện, nàng đều không nhớ được hết. Nàng chỉ nhớ rõ mình tên là Liễu Miên Đường, là một tiểu nữ nhi của một nhà vọng tộc vùng Bái Sơn Liễu gia, mười tuổi mất mẹ, có một ca ca lớn hơn nàng năm tuổi. Bởi vì Liễu gia mấy đời đều tiêu xài hoang phí, tiền bạc cũng vơi dần, phụ thân liền cho nàng một cửa hôn nhân để kiếm chút tiền, kết duyên với nhà thương nhân Thôi gia ở kinh thành, nhận được rất nhiều sính lễ quý báu.
Nàng còn nhớ kỹ trước lúc xuất giá, nàng không cam tâm tình nguyện, nàng chỉ cảm thấy như bị chính phụ thân của mình bán đi.
Thời gian trôi qua, những chuyện sau khi lấy chồng, nàng làm thế nào cũng không nhớ nổi, đoạn ký ức đó như thể bị quấn tầng tầng lớp lớp băng dính, không biết giấu ở chỗ nào rồi.
May mà tính tình của phu quân nàng cũng tốt, cũng không vì nàng hoảng sợ lúc mới tỉnh lại mà chán ghét vứt bỏ nàng, lại còn mời đại phụ chẩn trị, thuốc thang sâm núi quý báu cũng không tiếc, tốn hơn phân nửa gia tài, cuối cùng lúc sắp đến quỷ môn quan, cũng đã đưa tay cứu lấy sinh mạng của nàng.
Có thể do nàng bệnh nặng triền miên, rất hao phí ngân lượng, cho nên qua một năm, gia tài nhà chồng cũng không được như lúc trước.
Phu quân đang ở xa nhà đã cho người nhắn với nàng, nói rằng cửa hàng ở kinh thành đã trừ nợ cho người khác, chuyện buôn bán trong nhà bây giờ chuyển đến Giang Nam, nàng chỉ cần chuẩn bị một ít hành trang, rồi đến trấn Linh Tuyền định cư.
Từ lúc sinh bệnh mất trí nhớ đến nay đã được một năm, cũng đã khiến Liễu Miên Đường có thể bình ổn sau khi bàng hoàng biết mình mất trí nhớ.
Nghe phu quân nói, ba năm trước, Liễu gia liên quan đến một vụ án trong thư viện Đại Sơn, phụ thân nàng bị kết tội xử trảm, huynh trưởng cũng bị vào tù rồi sung quân đến Lĩnh Nam.
Nghe tin dữ, nhưng nội tâm của nàng ngược lại không cảm thấy bất ngờ.
Liễu gia mục nát, lúc nàng chưa xuất giá cũng đã lộ dấu hiệu rồi. Phụ thân lạnh nhạt với nàng, nhưng lại cưng chiều dung túng huynh trưởng, góp tiền mua chức quan, gây ra tai họa ngầm cho Liễu gia.
Mặc dù đã là chuyện ba năm trước, nhưng việc mất đi kí ức mấy năm gần đây vẫn là một đả kích nặng nề đối với nàng. Nghe nói sau khi phụ thân chết thảm, huynh trưởng cũng bị tù đày, nàng ăn không ngon ngủ không yên mất mấy ngày.
Về sau, phu quân cứng rắn vuốt cằm của nàng, rồi rót một nửa bát canh cho nàng, sau đó thanh âm lạnh lùng nói:
"Chuyện lúc trước, chẳng qua là nàng mất trí nhớ cho nên mới khổ sở một trận mà thôi. Chuyện cũ đã qua, không có lý gì người sống lại phải theo người chết. Gia quyến của các thư sinh bị phụ tử Liễu gia hại chết cũng không tự sát, nàng lại để mình chết đói là muốn trả nợ cho cha mình sao?"
Lời này như một con dao sắc đâm nàng một nhát, nhưng cũng là gáo nước lạnh giúp nàng tỉnh táo lại, kéo nàng ra khỏi bi thương và khổ sở.
Vọng tộc Liễu gia đã sớm không còn tồn tại, người còn sống vẫn phải sống.
Phu quân rất kiệm lời, thường ngày gặp nàng cũng không nói nhiều nhưng lại là đấng nam nhi có thể trông cậy, cũng không vì nhà nàng suy tàn mà ghét bỏ nàng.
Đã như vậy, nàng cũng không thế lấy cớ sinh bệnh làm liên lụy đến phu quân của nàng được.
Nhất là khi nghe Lý ma ma nói, vì nàng sinh bệnh, đã khiến phu quân phân tâm, cửa hàng buôn bán không thỏa đáng, tổn thất rất nhiều ngân lượng. Điều này khiến Miên Đường càng cảm thấy áy náy, quyết tâm làm một hiền thê đảm việc nhà, để phu quân có thể an tâm kinh doanh, không đến mức đền hết gia sản.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng đã đặt chân đến trấn Linh Tuyền, nơi này về sau chính là nhà của nàng. Thế nhưng Lý ma ma này dường như không có thiện cảm với nàng, giống như nàng đã đắc tội với phu quân vậy.
Lão nô tuy xảo quyệt nhưng Liễu Miên Đường cũng không tính toán. Bây giờ Thôi gia đã không giàu có như lúc trước, những người ở lại đều là lão bộc trung thành. Nàng mới tới, cũng không nên tính toán với Lý ma ma kẻo mất lòng những hạ nhân khác. Nhưng nàng vẫn nói bóng gió cảnh cáo một câu.
Nếu thực tế không được thì sẽ phái Lý ma ma đến cửa hàng của phu quân làm việc cũng được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn. Cuộc sống tương lai có lẽ giống như cơn gió xuân tháng hai ở Linh Tuyền này, sau khi se lạnh chính là vô cùng ấm áp.
Mặc dù Liễu Miên Đường vừa tới đây, nhưng các hòm quần áo cũng đã được đưa tới. Chỉ là quần áo không được ngăn nắp, chất đống lộn xộn bên trong.
Liễu Miên Đường gọi Lý ma ma đến dọn dẹp lại phòng, thế nhưng Lý ma ma lại ở trong phòng bếp nhỏ nói vọng ra:
"Đông gia sắp đến, nô gia cần phải chuẩn bị thịt rượu, đống y phục kia ngày mai mới dọn dẹp được!"
Lời của Lý ma ma tuy khó nghe nhưng cũng có lý, không thể để phu quân trở về còn phải đợi đồ ăn được.
Liễu Miên Đường chỉ có hai nô bộc bên cạnh, một người là Lý ma ma, người kia là một nô gia câm điếc. Hiện tại cả hai đều ở dưới bếp chẻ củi nấu cơm, chuyện trong phòng này có lẽ chính nàng phải làm.
Sau khi sinh bệnh, chân của nàng không đứng vững, cho nên nàng dời một cái ghế ngồi gần cửa, lấy từng kiện quần áo xếp lại.
Quần áo đều đã cũ rồi, phần lớn là đồ phu quân sai người mua vải may thêm cho nàng, sau đó cũng chưa có thêm bộ mới nào.
Nhưng hiện tại phu quân làm ăn khó khăn, có áo mặc là tốt rồi, nàng cũng không đòi hỏi nhiều về mấy thứ này.
Nhưng.. bên trong các hòm này đều là quần áo của nàng, không có một sợi chỉ của Thôi Cửu.
Chẳng lẽ hành lý của phu quân không chuyển tới sao? Trong lòng Miên Đường không khỏi có chút hoài nghi.
Lúc nàng đang suy nghĩ thì trước cổng đã truyền đến âm thanh xe ngựa nghiền ép trên phiến đá, lại truyền tới tiếng mở cổng.
Liễu Miên Đường đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thăm dò. Không bao lâu, một nam tử với thân hình cao lớn vòng qua bình phong ở cổng bước vào.
Quả đúng như vậy, trong làn gió mùa xuân tháng hai, cây cối đâm chồi nảy lộc, một cỗ xe ngựa đi trên con đường lát đá của Phố Bắc ở trấn Linh Tuyền.
Trong khu phố của trấn Linh Tuyền, các bà thím rảnh rỗi nhao nhao nhìn xung quanh, tự hỏi người nào đã chuyển đến ngôi nhà có mái ngói màu xanh đã lâu không có người sống kia.
Xe ngựa dừng trước căn nhà cũ kĩ, một người phụ nữ đen gầy lấy một chiếc ghế đỡ ở phía sau xe ngựa, sau đó dìu cô nương trẻ chừng 18 tuổi xuống.
Không biết vì sao nữ tử đó còn dùng cây gậy leo núi để chống, rồi được bà tử nâng đỡ, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Đợi đến sau khi nữ tử kia xuống xe, quét mắt nhìn xung quanh, lúc đó mọi người mới nhìn thấy khuôn mặt có vẻ xa cách của nàng ấy.
Chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta thầm khen ngợi tán thưởng, thế gian này có một mỹ nữ đẹp như tranh vẽ như vậy sao!
Trấn Linh Tuyền ở Giang Nam, từ xưa đến nay luôn có nhiều giai nhân, nhưng vẻ kiều diễm của vị nữ tử này lại khác với vùng sông nước Giang Nam, bên trong nàng ẩn chứa sự dịu dàng ôn nhu, eo nhỏ chân dài, cao gầy xinh đẹp, nhất là mái tóc đen nhánh làm tôn thêm vẻ rực rỡ của khuôn mặt.
Nhưng nhìn kiểu dáng búi tóc kia thì chắc là người đã được gả làm vợ.
Mỹ nữ đẹp thì có đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không gần gũi. Họ chỉ cảm thấy với nhan sắc kiều mị như thế, lẽ ra nên được nuôi dưỡng trong thâm cung ngọc ngà châu báu mới đúng, như thế nào lại lưu lạc tới một nơi chợ búa như thế này?
Bà Doãn nhìn một hồi lâu, tới khi vị nữ tử kia dẫn theo ma ma và phu xe vào trong viện, bà vẫn chưa đã ngứa, nhịn không được nhìn nhóm mấy bà ngồi đối diện nhỏ giọng nói:
"Ta sống lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp một mỹ nữ tuyệt trần như thế. Không biết quan nhân nào mà có bản lĩnh cưới được một mỹ nhân như kia!"
Bà Trương khinh thường mở miệng nói:
"Còn có thể làm gì! Người xứ khác tới đây mua nhà, mười người thì hết chín người là thương nhân buôn bán đồ sứ, người có tay nghề bình thường làm sao mua nổi nhà trên phố này."
Nghe nói như vậy, một bà có đầu óc linh hoạt lập tức híp mắt tặc lưỡi:
"Quan nhân kia nếu là thương nhân thì thật quá thiển cận. Kiếm được chút tiền, rồi không biết trời cao đất rộng, lại dám cưới một mỹ nhân như vậy. Nếu thường xuyên ra ngoài buôn bán, để một mỹ nữ như vậy trong nhà, tường thấp cửa ngắn, sao có thể giữ được!"
Lời của bà cũng có chút điển cố, phố Bắc của trấn Linh Tuyền rất nhiều nhà làm thương nhân, các nam nhân phần lớn đều đi làm xa từ Nam chí Bắc, đa số đám thương nhân này thường thích nạp các cô nương lầu xanh làm thiếp, và phần lớn các thương nhân đặt chân đến nơi này cũng không thường mang các chính thất hiền thê theo.
Ở nhà một mình, các cô nương làm thiếp sau khi hoàn lương cũng khó chịu nổi cảnh tịch mịch cô đơn, vượt rào là điều khó có thể tránh khỏi.
Cho nên việc các cô nương làm thiếp đó mở cửa sổ lúc đêm hôm, lẻn ra ngoài hẹn hò với các nam nhân trăng hoa xảy ra rất nhiều ở nơi này.
Mấy chuyện kín đáo này cũng không thoát khỏi những con mắt tinh tường của các bà trong ngõ nhỏ. Ban ngày rảnh rỗi tụ lại một chỗ, vừa se chỉ luồn kim, vừa tám với nhau mấy chuyện từ trong nhà ra đầu ngõ. Thời gian trôi qua, đôi mắt của các bà càng thêm xảo trá, vừa nhìn người là biết ngay.
Mỹ nhân vừa chuyển đến hôm nay, chưa biết rõ lai lịch thế nào nhưng chắc chắn cô nương ấy sẽ là đề tài cho các bà tám chuyện. Họ bắt đầu dự đoán rằng trong số các công tử phóng đãng trăng hoa ở trấn Linh Tuyền này, ai có thể gõ cửa sau của ngôi nhà có mái ngói xanh kia..
Trong lúc nhất thời, nhóm các bà bản địa này lại bắt đầu thở dài thở ngắn, lên án các thương nhân từ nơi khác đến làm hư tập tục của phố Bắc, rồi lại nhao nhao rêu rao rằng chồng của mình may mắn lúc trước có mắt nhìn người, cưới được hiền thê như mình, họ trò chuyện khí thế ngất trời.
Không đề cập đến đám người láng giềng lắm mồm kia nữa, lại nhìn vào ngôi nhà có mái ngói xanh, sau khi bước vào cửa, mỹ nhân kia vẫn cau mày chần chừ.
Ngoại trừ tường rào và cửa chính của ngôi nhà này không có tu sửa, nhưng vào bên trong, vườn hoa ao nhỏ, các đồ chế tác bằng gỗ, mọi thứ trông rất tinh xảo.
Liễu Miên Đường nhịn không được lại ngẩng đầu đánh giá ngôi nhà này một lần nữa, nàng hơi chau mày, chần chừ nói:
"Không phải phu quân làm ăn thua lỗ cho nên bất đắc dĩ mới rời khỏi kinh thành sao? Tại sao lại mua một ngôi nhà tốt như thế này ở đây, chàng ấy.."
Không đợi Miên Đường nói hết lời, ma ma mặt đen đứng ở một bên hơi cứng nhắc chen mồm vào nói:
"Đông gia là một phú hộ giàu có mấy đời, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, một ngôi nhà nhỏ như thế này vẫn có thể mua được, phu nhân đừng quá lo lắng."
Miên Đường không nói gì, chỉ dùng ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt cây gậy của mình.
Lý ma ma này đã cướp lời của nàng rất nhiều lần, không biết trước khi sinh bệnh nàng quản gia như thế nào, có thể cảm giác như nàng không có tiếng nói nào.
Nhưng trải qua một trận bệnh nặng, không những thân thể của nàng bị tổn thương, mà kí ức trong đầu của nàng cũng bị lãng quên hết bảy tám phần.
Có rất nhiều chuyện, nàng đều không nhớ được hết. Nàng chỉ nhớ rõ mình tên là Liễu Miên Đường, là một tiểu nữ nhi của một nhà vọng tộc vùng Bái Sơn Liễu gia, mười tuổi mất mẹ, có một ca ca lớn hơn nàng năm tuổi. Bởi vì Liễu gia mấy đời đều tiêu xài hoang phí, tiền bạc cũng vơi dần, phụ thân liền cho nàng một cửa hôn nhân để kiếm chút tiền, kết duyên với nhà thương nhân Thôi gia ở kinh thành, nhận được rất nhiều sính lễ quý báu.
Nàng còn nhớ kỹ trước lúc xuất giá, nàng không cam tâm tình nguyện, nàng chỉ cảm thấy như bị chính phụ thân của mình bán đi.
Thời gian trôi qua, những chuyện sau khi lấy chồng, nàng làm thế nào cũng không nhớ nổi, đoạn ký ức đó như thể bị quấn tầng tầng lớp lớp băng dính, không biết giấu ở chỗ nào rồi.
May mà tính tình của phu quân nàng cũng tốt, cũng không vì nàng hoảng sợ lúc mới tỉnh lại mà chán ghét vứt bỏ nàng, lại còn mời đại phụ chẩn trị, thuốc thang sâm núi quý báu cũng không tiếc, tốn hơn phân nửa gia tài, cuối cùng lúc sắp đến quỷ môn quan, cũng đã đưa tay cứu lấy sinh mạng của nàng.
Có thể do nàng bệnh nặng triền miên, rất hao phí ngân lượng, cho nên qua một năm, gia tài nhà chồng cũng không được như lúc trước.
Phu quân đang ở xa nhà đã cho người nhắn với nàng, nói rằng cửa hàng ở kinh thành đã trừ nợ cho người khác, chuyện buôn bán trong nhà bây giờ chuyển đến Giang Nam, nàng chỉ cần chuẩn bị một ít hành trang, rồi đến trấn Linh Tuyền định cư.
Từ lúc sinh bệnh mất trí nhớ đến nay đã được một năm, cũng đã khiến Liễu Miên Đường có thể bình ổn sau khi bàng hoàng biết mình mất trí nhớ.
Nghe phu quân nói, ba năm trước, Liễu gia liên quan đến một vụ án trong thư viện Đại Sơn, phụ thân nàng bị kết tội xử trảm, huynh trưởng cũng bị vào tù rồi sung quân đến Lĩnh Nam.
Nghe tin dữ, nhưng nội tâm của nàng ngược lại không cảm thấy bất ngờ.
Liễu gia mục nát, lúc nàng chưa xuất giá cũng đã lộ dấu hiệu rồi. Phụ thân lạnh nhạt với nàng, nhưng lại cưng chiều dung túng huynh trưởng, góp tiền mua chức quan, gây ra tai họa ngầm cho Liễu gia.
Mặc dù đã là chuyện ba năm trước, nhưng việc mất đi kí ức mấy năm gần đây vẫn là một đả kích nặng nề đối với nàng. Nghe nói sau khi phụ thân chết thảm, huynh trưởng cũng bị tù đày, nàng ăn không ngon ngủ không yên mất mấy ngày.
Về sau, phu quân cứng rắn vuốt cằm của nàng, rồi rót một nửa bát canh cho nàng, sau đó thanh âm lạnh lùng nói:
"Chuyện lúc trước, chẳng qua là nàng mất trí nhớ cho nên mới khổ sở một trận mà thôi. Chuyện cũ đã qua, không có lý gì người sống lại phải theo người chết. Gia quyến của các thư sinh bị phụ tử Liễu gia hại chết cũng không tự sát, nàng lại để mình chết đói là muốn trả nợ cho cha mình sao?"
Lời này như một con dao sắc đâm nàng một nhát, nhưng cũng là gáo nước lạnh giúp nàng tỉnh táo lại, kéo nàng ra khỏi bi thương và khổ sở.
Vọng tộc Liễu gia đã sớm không còn tồn tại, người còn sống vẫn phải sống.
Phu quân rất kiệm lời, thường ngày gặp nàng cũng không nói nhiều nhưng lại là đấng nam nhi có thể trông cậy, cũng không vì nhà nàng suy tàn mà ghét bỏ nàng.
Đã như vậy, nàng cũng không thế lấy cớ sinh bệnh làm liên lụy đến phu quân của nàng được.
Nhất là khi nghe Lý ma ma nói, vì nàng sinh bệnh, đã khiến phu quân phân tâm, cửa hàng buôn bán không thỏa đáng, tổn thất rất nhiều ngân lượng. Điều này khiến Miên Đường càng cảm thấy áy náy, quyết tâm làm một hiền thê đảm việc nhà, để phu quân có thể an tâm kinh doanh, không đến mức đền hết gia sản.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng đã đặt chân đến trấn Linh Tuyền, nơi này về sau chính là nhà của nàng. Thế nhưng Lý ma ma này dường như không có thiện cảm với nàng, giống như nàng đã đắc tội với phu quân vậy.
Lão nô tuy xảo quyệt nhưng Liễu Miên Đường cũng không tính toán. Bây giờ Thôi gia đã không giàu có như lúc trước, những người ở lại đều là lão bộc trung thành. Nàng mới tới, cũng không nên tính toán với Lý ma ma kẻo mất lòng những hạ nhân khác. Nhưng nàng vẫn nói bóng gió cảnh cáo một câu.
Nếu thực tế không được thì sẽ phái Lý ma ma đến cửa hàng của phu quân làm việc cũng được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn. Cuộc sống tương lai có lẽ giống như cơn gió xuân tháng hai ở Linh Tuyền này, sau khi se lạnh chính là vô cùng ấm áp.
Mặc dù Liễu Miên Đường vừa tới đây, nhưng các hòm quần áo cũng đã được đưa tới. Chỉ là quần áo không được ngăn nắp, chất đống lộn xộn bên trong.
Liễu Miên Đường gọi Lý ma ma đến dọn dẹp lại phòng, thế nhưng Lý ma ma lại ở trong phòng bếp nhỏ nói vọng ra:
"Đông gia sắp đến, nô gia cần phải chuẩn bị thịt rượu, đống y phục kia ngày mai mới dọn dẹp được!"
Lời của Lý ma ma tuy khó nghe nhưng cũng có lý, không thể để phu quân trở về còn phải đợi đồ ăn được.
Liễu Miên Đường chỉ có hai nô bộc bên cạnh, một người là Lý ma ma, người kia là một nô gia câm điếc. Hiện tại cả hai đều ở dưới bếp chẻ củi nấu cơm, chuyện trong phòng này có lẽ chính nàng phải làm.
Sau khi sinh bệnh, chân của nàng không đứng vững, cho nên nàng dời một cái ghế ngồi gần cửa, lấy từng kiện quần áo xếp lại.
Quần áo đều đã cũ rồi, phần lớn là đồ phu quân sai người mua vải may thêm cho nàng, sau đó cũng chưa có thêm bộ mới nào.
Nhưng hiện tại phu quân làm ăn khó khăn, có áo mặc là tốt rồi, nàng cũng không đòi hỏi nhiều về mấy thứ này.
Nhưng.. bên trong các hòm này đều là quần áo của nàng, không có một sợi chỉ của Thôi Cửu.
Chẳng lẽ hành lý của phu quân không chuyển tới sao? Trong lòng Miên Đường không khỏi có chút hoài nghi.
Lúc nàng đang suy nghĩ thì trước cổng đã truyền đến âm thanh xe ngựa nghiền ép trên phiến đá, lại truyền tới tiếng mở cổng.
Liễu Miên Đường đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thăm dò. Không bao lâu, một nam tử với thân hình cao lớn vòng qua bình phong ở cổng bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.