Tàng Kiều

Chương 7: Khéo Léo Mua Cửa Hàng

Càng Thượng Gia Cuồng

25/08/2021

Thôi Hành Chu ở đây nhàm chán chậm trễ một đêm cũng đủ rồi.

Sau khi dùng điểm tâm, hắn phân phó Lý ma ma vài câu ở trước cửa rồi lên xe nghênh ngang rời đi.

Ở trấn Linh Tuyền này, hắn vẫn yên tâm, bởi vì ngoại trừ có Lý ma ma giám sát Liễu Miên Đường ở trong nhà, thì bên ngoài vẫn còn nhiều lính gác ngầm, nếu tặc tử Lục Văn hiện thân, hắn sẽ khiến tên tặc tử này không có đường mà quay về.

Lại nói Miên Đường, sau khi phu quân rời đi, nàng cảm thấy thời gian thật nhàm chán.

Ăn sáng xong, mây đen đã tản ra, nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp chiếu xuống con đường lát đá, cả phố Bắc chìm trong ngắng ấm.

Liễu Miên Đường nhập gia tùy tục, tự mang giày cần thêu rồi kêu Lý ma ma chuẩn bị một khay đậu phộng sấy, chạy đến chỗ mấy bà tử trong ngõ nhỏ nói chuyện phiếm.

Những bà này rất hoang nghênh người mới gia nhập. Sau khi bắt chuyện với nhau, liền kiểm tra kỹ năng thêu thùa của tiểu nương tử Thôi gia.

Xem xét một hồi, các bà tử đều có chút vui mừng. Xem ra ông trời công bằng, vị tiểu nương tử Thôi gia này trên mặt đều có mọi thứ, trên tay của nàng không có chút thủ thuật mayt vá gì, đường may thô kia chỉ e là sẽ làm lấn cấn chân quan nhân của nàng!

Thấy nương tử Thôi gia vụng về, lòng ghen tị của các bà tử cũng dịu bớt, lại còn được ăn lạc ngon của Lý ma ma, các bà ăn rất ngon miệng, nên đối đãi với Miễn Đường càng thêm thân thiết hiền hòa.

Miên Đường cũng không đề cập đến chuyện làm ăn thua lỗ của tướng công, chỉ mỉm cười nghe những chuyện về các cửa hàng lớn làm ăn ra sao, tiện thể hỏi giá cả cửa hàng khoảng bao nhiêu.

Những bà tử trò chuyện quên trời quên đất, Lý ma ma đứng bên cạnh đen mặt.

Vương gia có ý muốn để phụ nhân này làm mồi nhử, nhưng bây giờ lại ngồi ở trước cửa nhà như thế này thì câu phản tặc kiểu gì?

Thế cho nên tranh thủ thời gian các bà về nhà làm cơm trưa, Lý ma ma nói với Miên Đường: "Phu nhân, nhóm hàng đầu tiên của Đông gia sắp đến, trong hai ngày không lựa được cửa hàng, e là số hàng kia không có chỗ trưng bày."

Miên Đường nhìn bà cười ngọt ngào: "Không vội, trong lòng ta đã tính toán rồi, buổi chiều sẽ lên trấn xem xét, nhất định không trì hoãn đại sự của quan nhân."

Nói xong, nàng liền về phòng chuẩn bị quần áo để buổi chiều đi ra ngoài.

Lý ma ma thấy dáng vẻ phấn khởi của Liễu Miên Đường, đáy lòng thở dài một hơi. Nói cho cùng, cô nương này cũng chỉ là người trong sạch, nếu lúc trước không bị cướp đi, thì có lẽ đã yên ổn lấy chồng làm mẹ rồi.

Bà hầu hạ cô nương này có một năm, cũng hiểu tính tình nàng ấy rất tốt, bây giờ thấy nàng một lòng giản dị muốn chuẩn bị chỗ làm ăn cho chồng, bà cảm giác nhưu có một tràng bi hài kịch.

Chỉ mong mọi chuyện trôi chảy, Liễu Miên Đường có thể giúp vương gia sớm bắt được thủ lĩnh đạo tặc, đến lúc đó để xem vương gia có thể khai ân, bỏ qua cho cô nương số khổ này không.

Nhưng sau khi Lý ma ma nhìn y phục của Liễu Miên Đường, trong lòng không khỏi sững sờ. Tuy rương quần áo của Liễu Miên Đường không có đồ mới, nhưng cũng không cần lựa một bộ rách nát cũ kĩ như vậy chứ? Nếu bà không nhìn lầm, chiếc áo kia giống như của bà câm treo pử trong phòng lúc chẻ củi.

"Phu nhân, đây là.." Không đợi Lý ma ma nói hết lời, Miên Đường liền ngắt lời: "Đi mua đồ mà mặc quần áo sáng sủa sẽ bị người ta nói thách giá. Ngươi có quần áo cũ thì tranh thủ thời gian thay đi."



Lý ma ma không cách nào, chỉ có thể đồng ý với nàng, thay quần áo cũ, đi theo Liễu Miên Đường ra ngoài.

Lúc sáng, nhóm bà tử kia đã gợi ý một vài chỗ có cửa hàng tốt, nhưng Miên Đường nhìn mấy lần rồi liền rời đi. Cuối cùng, lúc nàng đi tới phố đông, đột nhiên móc một tấm khăn che đầu, đem ra che mặt, phân phó Lý ma ma cũng che mặt, rồi mới đi lên phía trước.

Đi chưa được mấy bước, ở một chỗ chật hẹp, có một cửa hàng treo bảng bán nhà, nàng đánh giá trước sau rồi đi vào hỏi giá.

Cửa hàng này vốn bán đồ ăn nhẹ, vách tường phía trước cửa hàng đã bị ám mùi dầu cũ kĩ, cửa hàng chật hẹp lại còn ở chỗ vắng vẻ, quả thực không phải là nơi tốt.

Thế nhưng Liễu Miên Đường lại để tâm, chậm rãi bỏ khăn che mặt, cùng chủ quán thương lượng giá cả. Chủ quán kia lúc đầu nhìn nàng ăn mặc keo kiệt, còn tưởng rằng chỉ là đến mua bánh ngọt, không ngờ nàng lại hỏi chuyện mua cửa hàng, hắn không khỏi nghi ngờ dò xét.

Nhưng dáng dấp tiểu nương tử này rất đẹp mắt, cũng khiến thái độ của chủ quán hiền hòa hơn, không coi nàng là ăn mày mà đuổi đi.

Khi nhắc đến chuyện giá cả, hắn lại không xem Miên Đường là người mua chân chính.

Miên Đường không hoang mang cười nói: "Thực sự không dám giấu giếm, nhà tôi buốn bán đồ mai táng, không cần đến mặt tiền cửa hàng đường hoàng, trái phải chỉ cần treo chữ 'đồ cúng' để mời chào láng giềng mà thôi. Nếu không cũng chẳng đến cửa hàng vừa cũ vừa nhỏ của ông đâu, nếu ông thành tín cho giá, hôm nay tôi có thể thay chồng ký khế đất, giao ngân lượng luôn."

Chủ quán kia nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là chau mày cảm thấy xúi quẩy, sau đó đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: "Chuyện này là thật sao?"

Liễu Miên Đường mỉm cười: "Tuyệt nhiên không nói đùa! Chỉ là vốn làm ăn nhỏ, trong tay tiền bạc không nhiều, xin ông cho giá hữu nghị một tý."

Hai người cò kè mặc cả, Lý ma ma chỉ ở một bên yên lặng nghe, âm thầm rút lại lời trước đó -- Cô nương Liễu gia khó với tới hai chữ "vợ hiền", may mà không thật sự gả vào nhà thương nhân Thôi gia, nếu không mọi chuyện sẽ bị nương tử này phá hoại hết.

Vương gia rõ ràng nói nàng sắp tới sẽ bán đồ sứ, nàng lại ham rẻ mua cửa hàng chật hẹp bẩn thỉu. Mà lúc sáng, Lý ma ma còn nghe các bà tử kể, cửa hàng bánh ngọt này với cửa hàng bánh hấp bên cạnh rất ghét nhau, mấy lần động thủ, xém chút mất mạng, cho nên mới bất đắc dĩ bán cửa hàng này đi chỗ khác.

Có thể là chủ quán bên cạnh nổi tiếng ngang tàng, người hiểu chuyện sẽ không ai muốn gần kẻ ác, nên không ai tới mua, vì thế cửa hàng này cũng không bán được.

Cuối cùng lại có Liễu Miên Đương nghe ngóng xong, chợt hứng thú muốn mua cửa hàng ai cũng chê này.. Thật phí phạm cho rổ lạc sấy của bà.

Tuy nhiên, mục đích của Vương gia là dụ tên tặc tử tới, nàng thích phá tiền, cứ thoải mái thôi.

Sau một lúc Lý ma ma âm thầm trừng mắt với Liễu Miên Đường, tiếp tục im lặng, chỉ nhìn Miên Đường nhanh nhẹn cùng chủ quán thoải thuận, lại tìm người chứng kiến, mua cửa hàng này với giá rất thấp.

Sở dĩ giá tiền thấp, ngoại trừ Liễu Miên Đường vừa đấm vừa xoa, còn có thể là do nàng nói muốn buôn bán đồ mai táng.

Chủ tiệm bánh ngọt nhiều lần thua cuộc trong những trận ẩu đả với quán bên cạnh, trong lòng luôn khó chịu. Thấy có người muốn buôn bán đồ mai tang, liền chấp thuận bán giá thấp cho nàng. Đến lúc đó, khi tấm bảng hiệu "Đồ cúng" được dựng lên, xem ai lại muốn sang quán bên cạnh để ăn điểm tâm?

Chỉ tưởng tượng thôi đã hả giận rồi, cho nên chủ tiệm rất vui mừng.

Lại nói Liễu Miên Đường ký xong khế đất, thì mặt trời đã lặn về phía tây. Liễu Miên Đường sợ phu quân lại đột nhiên trở về giống tối hôm qua, cho nên trên đường về nhà còn mua ba cân thịt ba chỉ, về nhà gọi Lý ma ma nấu nhừ lại.

Thế nhưng đợi đến tối muộn vẫn không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa. Liễu Miên Đường thất vọng, phân phó ma ma đem thịt kho treo trong giếng, chớ để bị hỏng, đợi khi nào phu quân về sẽ ăn.



Lúc nàng ăn cơm tối, cũng chỉ có cơm trắng với củ cải, nhưng vì thèm quá nên nàn múc nước kho thịt trộng với cơm, thật sự ngon hơn nhiều.

Chỉ là qua mấy ngày, thịt không thể để lại đến lúc đó, cũng không thấy tăm hơi của phu quân.

Còn tin tức cửa hàng bánh ngọt sang nhượng cho người khác bán đồ mai tang đã lan đi nhanh chóng, khiến cửa hàng bánh hấp sát vách ngày nào cũng chửi bới, nay cũng bắt đầu vắng vẻ.

Ngày hôm đó Liễu Miên Đường lại mang theo Lý ma ma đi ra ngoài. Nhưng lần này, nàng ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp đến cửa hàng bánh hấp sát vách.

Vừa vào cửa nàng đã hỏi: "Cửa hàng này muốn bán đúng không?"

Chủ quán hậm hực nói: "Không phải nhà ta, là nhà sát vách, đã bán rồi, nếu không mua đồ thì đừng đứng trước cửa cản trở!"

Liễu Miên Đường lại không buồn, chỉ có vẻ tiếc nuối nói: "Thầy phong thủy nói trong trấn này có một góc hợp với phu quân của tôi, vậy mà lại bị người khác mua.. Vậy xin hỏi cửa hàng của ông có muốn bán không?"

Ông chủ kia có vẻ hết kiên nhẫn, vốn định lập tức đuổi người đi, nhưng sau khi đảo mắt một lát liền đổi ý: "Ngươi như mua à, vậy thì ra giá bao nhiêu?"

Liễu Miên Đường quan sát cửa hàng này cũng không lớn, nàng đưa ra giá còn thấp hơn cửa hàng kia.

Ông chủ nóng tính nghe xong, không hài lòng lắm nói: "Cô nương nói đùa à? Giá này tôi không bán!"

Liễu Miên Đường cũng không để ý nói: "Không bán cũng không sao, tôi mới tới nơi này, chỉ là nghe thầy phong thủy tính một quẻ, ông đưa giá hợp lý thì tôi sẽ mua ngay, không được thì tôi sẽ đi hỏi thăm tiếp, ít nhất cũng phải biết trên phố này buôn bán cái gì, nếu không sẽ có xung đột làm ăn, chẳng phải rất xúi quẩy sao? Chỉ sợ đến lúc đó muốn sang nhượng cửa hàng cũng không được đâu.."

Nghe nàng nói như vậy, ông chủ mặt mũi gian ác kia lại có chút khó xử: "Ta nhìn tiểu nương tử ngươi cũng là người ngay thẳng, nói thật ra, trước đó cũng có người ra giá. Nhưng lại không thành tâm muốn mua khiến ta hơi phiến chán. Nếu cô nương muốn mua thì ngồi xuống một lát, tôi sẽ bàn bạc với vợ, xem có đồng ý không."

Câu nói như vô tình của Miên Đường lại chọc đúng chỗ đau của ông chủ. Hiện giờ cửa hàng bánh ngọt bên cạnh vẫn còn treo biển, mấy ngày nữa cửa hàng đồ mai tang sẽ khai trương, cửa hàng hắn không những bị ảnh hưởng mà có khi còn khó nhượng lại cửa hàng nữa. Thừa dịp nữ tử này không hiểu chuyện, định giá bán cho nàng rồi đổi sang tiệm khác mới là đúng đắn!

Cuối cùng, Lý ma ma thấy Liễu Miên Đường mồm mép ngọt xớt, mua được cửa hàng này với giá còn thấp hơn cửa hàng kia.

Bây giờ bà mới hiểu được mê hồn trận của Miên Đường, ngay từ đầu nàng đã muốn mua hai cửa hàng này, sau đó sẽ thông hai cái thành một.

Mặc dù mua hai gian, thực tế quá tiện nghi, hòa vào nhau đều rất thích hợp, coi như cũng tiết kiệm được chút chi phí so với mua một cửa hàng lớn.

Liễu Miên Đường nắm tỏng tay hai phần khế đất, nàng thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Lý ma ma: "May mà không phụ sứ mệnh, cuối cùng cũng mua được cửa hàng, ta xem qua rồi, hai cửa hàng này cùng một tòa nhà, tường ngăn có lẽ được xây thêm, nguyên chủ nhà phân thành hai phần để bán. Cho nên phá đi cũng rất dễ, sơn sửa lại một chút thì phu quân có thể dùng liền.. hơn nữa.."

Nàng chỉ vào đường sông phía sau cửa hàng nói: "Hôm đó nghe láng giềng nói, Hoài Dương Vương gần đây khởi công xây dựng thủy lợi, phía sau cửa hàng chúng ta thông với hướng kênh đào mới xây, về sau thuyền bè vãng lai càng thêm thuận tiện, vận chuyển hàng hóa đều không cần xe xóc nảy, cũng tiết kiệm đồ sứ quý giá, không bị vứt nẻ."

Lý ma ma yên lặng nghe, thế nhưng trong nội tâm quả thực có chút bội phục tiểu nương tử này. Mặc dù kĩ năng thêu thùa không có nhưng lại có đầu óc kinh doanh, chọn mua được cửa hàng này thật sự rất khéo.

Đáng tiếc, phu quân của nàng chẳng phải là thương nhân.. Nghĩ đến điều này, Lý ma ma đột nhiên khẽ thở dài một hơi, thực tình đáng thương cho vị cô nương không nơi nương tựa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook