Chương 5: Phu Thê Tâm Sự Buổi Đêm
Càng Thượng Gia Cuồng
22/08/2021
Bởi vì cảm thấy áy náy nên Triệu Tuyền làm bộ quân tử nói: "Hành Chu, không phải ngươi đã sớm phái người tra rõ lai lịch của nàng ấy sao? Nhưng nàng ấy cũng chỉ là một cô nương nhà lành, mặc dù có học chút côn bổng quyền cước cùng mẫu thân, nhưng đến cùng cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, trông thì ngon mà không dùng được thôi. Lúc trước nàng gả vào kinh thành, nửa đường bị đạo phỉ cướp bóc, mới trở thành áp trại phu nhân của tên tặc tử kia, vốn rất đáng thương.. Bây giờ nàng bị mất trí nhớ, hoàn toàn không biết chuyện quá khứ.. Đến khi bắt được tên tặc tử đó, vương gia muốn sắp xếp cho nàng như thế nào?"
Thôi Hành Chu hình như cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ đứng dậy thản nhiên nói: "Một đứa con gái của phạm nhân, lại là thê thiếp của phản tặc, Triệu huynh cần gì phải lo cho nàng ta?"
Sau khi dứt lời, hắn đứng dậy cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền than tiếc nhìn bóng lưng đang bước nhanh của Hoài Dương Vương, trong nội tâm lại lần nữa cảm khái: Hỡi giai nhân, sao mà xui xẻo như vậy, đầu tiên là bị tặc tử cướp giật mất danh tiết, sau đó lại rơi vào tay một Hoài Dương Vương không biết phong tình, cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc..
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cảm thấy vận mệnh của giai nhân này nhiều thăng trầm cũng có một phần trách nhiệm của mình.
Để xem tên Thôi Hành Chu kia sau khi tiêu diệt nạn trộm cướp, có thể thương tình khai ân hay không. Đến lúc đó, hắn nhất định đem Miên Đường nhận làm thiếp thất, để nàng hưởng thụ cho tới già.
Nghĩ như vậy, đáy lòng của Triệu Tuyền cũng nhẹ nhàng hơn, cầm chén rượu tự rót tự uống. Không giống như bậc trụ cột triều đình Thôi Hành Chu, cuộc đời của hắn chỉ là một vị Hầu gia, ngoại trừ nghiên cứu y lý, lý thuyết y học, thì chỉ có thứ trong chén này bầu bạn.
Bây giờ trăng đã treo trên cao, sóng sông mênh mông, rượu ngon ở trong tay, nhưng lại thiếu một giai nhân làm bạn, thật sự là một điều đáng tiếc của cuộc đời!
Lại nói đến Hoài Dương Vương xuống núi đi vào ụ tàu, lúc leo lên thuyền, bỗng dừng chân, bình tĩnh nhìn mặt nước một hồi rồi nói với gã sai vặt: "Sai người chuẩn bị xe ngựa quay về trấn Linh Tuyền."
Lúc xe ngựa quay lại trấn Linh Tuyền, canh một đã điểm, trăng sáng sao thưa. Trước cửa ngôi nhà ngói xanh ở Phố Bắc kia cũng treo đèn lồng lên.
Khi gã sai vặt của Thôi Hành Chu đến gõ cửa, dọa Lý ma ma nhảy dựng một cái.
Bà quả thực không nghĩ tới chủ tử sẽ vòng trở lại.
Còn chưa kịp nói gì, thanh âm của Miên Đường từ bên trong vọng ra: "Lý ma ma, quan nhân về sao?"
Trạch viện không lớn, ở bên trong đều có thể nghe thấy âm thanh trước cửa. Lý ma ma nhìn sắc mặt của vương gia một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Là Cửu gia trở về!"
Đúng lúc này, lại nghe thấy âm thanh lộn xộn ở bên trong, thanh âm có vẻ hơi hốt hoảng của Miên Đường truyền tới: "Quan nhân chờ một chút, trong phòng rất loạn, để thiếp dọn dẹp một chút.."
Đáng tiếc không chờ Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu đã vung rèm đẩy cửa mà vào.
Miên Đường đang ngâm chân trong chậu gỗ, tóc cũng lỏng lẻo buông xuống, áo ngủ cũng rộng thùng thình, bộ dáng không chỉnh tề lắm.
Vừa rồi nàng nghe thấy âm thanh lớn ở ngoài cổng, liền muốn tranh thủ thời gian ngâm chân, chỉnh sửa lại dung nhan để nghênh đón quan nhân. Nào ngờ bước chân của quan nhân lại rộng như thế, mới hai ba bước đã đi vào rồi.
Trước khi Thôi Hành Chu tới đây, đã nghĩ là sẽ từ từ thẩm tra nữ tử này.
Nàng đã nhớ kỹ thuật đâm huyệt, phải chăng cũng khôi phục chút ký ức?
Nếu như Liễu Miên Đường khôi phục ký ức, hoặc là sẽ nghĩ đến chuyện chạy trốn, hoặc là sẽ tiếp tục bên cạnh mình mưu đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu là nàng chạy trốn thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, phái người vụng trộm theo dõi nàng.
Còn nếu nàng muốn hành thích, hắn cũng sẽ cho nàng cơ hội, rồi bắt nàng tại trận. Đến lúc đó, cũng không cần dông dài gì, dùng trọng hình moi ra tin tức từ miệng nàng, càng bớt đi chút việc..
Thôi Hành Chu từ trước đến nay là một người làm việc quyết đoán. Thẩm tra nữ tử này như thế nào, hắn đã lên kế hoạch từ lâu.
Nhưng sau khi vào nội thất, đôi mắt lạnh lùng của hắn bỗng đơ lại một chút.
Trước mắt là một người đẹp như ngọc, mặc một áo ngủ màu trắng, mái tóc đen xõa xuống khiến khuôn mặt như nhỏ đi mấy phần, nhất là đôi chân trắng muốt nửa lộ nửa kín kia khiến người ta chẳng thể dời mắt..
Miên Đường không kịp lau chân, chỉ tranh thủ thời gian giẫm lên dép, vén mái tóc dài rồi khom người thi lễ: "Không biết quan nhân tối nay trở về, cũng không bảo ma ma chuẩn bị cơm. Không biết quan nhân đã ăn đêm ở bên ngoài chưa?"
Tư thế nghênh đón của nàng cũng chuẩn mực, nhưng có thể nhìn ra là do chân không có lực nên có vẻ hơi vụng về.
Sau khi nàng tỉnh lại, tay chân đều rất yếu, muốn linh hoạt như người thường thì không có khả năng lắm, thật sự không biết nàng làm thế nào có thể khống chế được ba tên nam nhân..
Miên Đường thi lễ xong, đối diện với phu quân đang không nói lời nào, bởi vì ban ngày gặp rắc rối, nên nàng có hơi có tật giật mình, tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn sắc mặt của quan nhân.
Thôi Hành Chu thấy dáng vẻ của nàng càng che càng lộ, cởi áo choàng, ngồi xuống ghế rồi bình thản hỏi: "Hôm nay ra đường đi dạo vui không?"
Miên Đường cảm thấy dám làm dám chịu, huống chi nàng đã trút hết giận ở trong ngõ nhỏ kia nhưng lại để lại phiền phức cho quan nhân, sau khi tỉnh táo lại thì đích thật là lỗi của nàng.
Thế là nàng mím môi một cái, tôn kính mời phu quân một chén nước trà, liền thành thành thật thật nói chuyện hôm nay.
Đương nhiên, chuyện nàng hung ác bắt người ta ăn phân thì lại lướt qua không đề cập tới, để quan nhân không hiểu lầm nàng là một nữ tử xảo quyệt.
Thế nhưng sau khi Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu chẳng có phản ứng gì, bình thản thổi xác trà trong chén trà. Khuôn mặt anh tuấn kia như mặt nước lặng, không nhìn thấy một chút sóng gió gì, hơi chút sâu không thấy đáy.
Liễu Miên Đường thấy quan nhân có vẻ không sốt ruột, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm, cảm thấy tai họa mình gây ra cũng không lớn lắm.
Thế là nàng lại nhẹ nhàng đi đến bên bàn đọc sách lấy tờ giấy mà lúc chiều nàng đã nghĩ nát óc mới viết ra được, đệ trình cho quan nhân xem.
Tiểu tử kia nếu tự biết đuối lý, nén giận cho qua thì không nói. Nhưng nếu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lại tới tìm phiền phức, cho nên nàng phải nhờ phu quân đi tố cáo trước khi tên đó đến hỏi tội.
Thôi Hành Chu không ngờ vị tiểu thư hôm nay náo loạn một trận như thế lại còn nhàn hạ thoải mái viết đơn kiện, rốt cuộc hắn cũng có chút phản ứng, duỗi ngón tay dài dài cầm tờ giấy xem.
Bình tĩnh mà xem xét, chữ viết này.. thật là khó coi. Cũng không biết lúc còn nhỏ vị tiểu thư khuê nữ này rốt cuộc luyện tập cái gì ma thêu thùa viết chữ đều không am hiểu.
Cơ mà xem kỹ vài câu lại phát hiện, mặc dù chữ như con giun vặn vẹo, nhưng ngôn ngữ vô cùng cay độc, bóp trúng điểm yếu của tên kia, nào là cậy quyền đùa giỡn dân nữ trên đường, rồi sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm của Hoài Dương Vương, từng câu từng chữ đều nói lên nỗi lòng lo cho dân cho nước.
Liễu Miên Đường thừa dịp lúc quan nhân đang nhìn, lại cầm bút giấy nghiên mực, trải giấy ra rồi nói: "Chữ của thiếp khó coi, không lên được nơi thanh nhã, xin quan nhân phí công thay thiếp sao chép lại cho trau chuốt, thế mới dễ dàng dâng lên quan trên."
Thôi Hành Chu dời ánh mắt từ tờ giấy chuyển đến giấy bút đang bày sẵn trên bàn, hắn cảm thấy nữ tử này mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn còn mang chút tính cách của "thổ phỉ".
Cũng không biết tên tặc tử Lục Văn kia thấy sắc mờ mắt như thế nào, cưng chiều lấy nữ tử này, lại để cho nàng tự tung tự tác như vậy, vô pháp vô thiên.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng để thư xuống nói: "Không phải nàng đả thương cháu ruột của quan trấn thủ sao? Nói đúng ra thì nàng còn phải bồi thường tiền thuốc men cho vị công tử kia.."
Nghe thấy chữ tiền, Miên Đường cau mày, nói khẽ: "Tuy là nghe nói vị Hoài Dương Vương kia là người thanh liêm yêu dân, nhưng dân đi kiện quan thì đường nào cũng chịu thiệt thòi, trong nhà tiền cũng không nhiều lắm, nhỡ đâu phải tốn nhiều tiền bạc thì không xong rồi.. Phu quân, thiếp sai rồi, xin phu quân trách phạt.."
Lúc nói đến đây, Miên Đường thật đúng là có chút thương cảm, vành mắt cũng hơi đỏ lên, như là một đứa con nít làm sai, sợ hãi nhìn Thôi Hành Chu.
Nhưng Hoài Dương Vương chạy suốt đêm tới đây, cũng không phải để giáo huấn nàng, chỉ nhẹ lời hỏi: "Chiêu thức nàng khống chế vị công tử kia cũng không tầm thường, là người phương nào dạy nàng?"
Người không hiểu rõ Thôi Hành Chu, đều sẽ cảm giác hắn là một người khoan hậu kiệm lời, hỉ nộ đều không bộc lộ ra, là một bậc quân tử khiêm tốn.
Liễu Miên Đường từ sau khi trở về, vẫn luôn lo lắng rằng bản thân nhất thời làm oai mà vướng phải rắc rối. Thế nhưng thấy phu quân Thôi Cửu cũng không lộ vẻ ghét bỏ, càng không cao giọng quát lớn.
Nàng lại âm thầm cảm thấy bản thân rất may mắn vì đã gả cho một lang quân ôn nhu như vậy.
Bây giờ nghe hắn hỏi, Miên Đường liền đàng hoàng nói: "Triệu thần y để lại cho thiếp một quyển sách dạy xoa bóp huyệt vị, thông tin huyệt vị đều rất rõ ràng, hôm nay thiếp cũng rất may mắn, một nhát trúng đích, không có bôi nhọ danh tiết.."
Lời nàng nói đều là thật, lúc trước nàng vừa tỉnh lại, chỉ có thể mỗi ngày nằm nằm, muốn tìm người nói chuyện phiếm để giết thời gian, hết lần này tới lần khác Thôi gia gặp biến cố, đám nô bộc mỗi ngày ít đi, có khi muốn uống nước đều không thể gọi người đến.
May mà Triệu thần y có lòng tốt, thấy nàng nhàm chán đã cho nàng mấy quyển sách đọc giết thời gian, còn tặng cho nàng một quyển sách thuốc hướng hẫn tự xoa bóp lưu thông máu.
Để chứng minh lời nàng nói là thật, nàng lại đầu giường lấy mấy quyển sách mà Triệu thần y đem tặng đưa cho phu quân xem. Bởi vì trên đường cũng muốn đọc nên nàng còn bảo Lý ma ma giúp nàng bọc bằng bao vải da, rất là trân quý.
Câu trả lời của nàng hoàn toàn ngoài dự kiến của Thôi Hành Chu, khi hắn liếc nhìn quyển sách kia, bên trong đúng là chú thích của bạn tốt Triệu Tuyền, các tử huyệt trên cổ còn được đánh dấu bằng mực đỏ.
Liễu Miên Đường cố ý kề sát quan nhân một chút, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào những chữ nhỏ kia nói: "Đây đều là thiếp xin Triệu thần y đánh dấu giúp, lúc trước cũng chỉ là để giết thời gian, không ngờ hôm nay có thể dùng tới, cổ nhân nói đọc sách rất có ích, quả nhiên có đạo lý!"
Nàng vừa mới tắm rửa xong, lúc kế sát bên, mang theo một chút hương xà phòng mát lạnh, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn lấy hơi thở, làm dấy lên ngọn lửa giận vô danh trong lòng Thôi Hành Chu.
Thế này sao lại là sách thuốc? Bị Triệu Tuyền đánh dấu cặn kẽ như vậy, rõ ràng là sách giết người rồi! Một nữ tử yếu đuối đều có thể làm theo y chang, rút cái trâm cài đầu giết người!
Mặc dù hắn biết Triệu Tuyền vô tâm vô tình nhưng trong lòng vẫn khó chịu, chỉ muốn đem người bạn tốt chết tiệt này giải vào đại lao, để bàn ủi than hầu hạ một phen, để xem đầu óc Triệu Tuyền có thông ra được tý nào không.
Nghĩ tới đó, hắn lạnh lùng nhìn về phía Liễu Miên Đường đang lật sách giúp hắn.
Lúc này ánh nến chớp lên, dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc đen của Miên Đường làm nổi bật khuôn mặt như đang phát sáng của nàng, đôi mắt mỉm cười nhìn hắn, thấy thế nào cũng không thể không yêu. Cũng khó trách Triệu Tuyền thấy sắc liền mờ mắt, hoàn toàn mất lý trí.
Thế nhưng Liễu Miên Đường nào biết Thôi cửu đang oán chửi trong lòng, một lần nữa ân cần hỏi: "Phu quân có đói bụng không? Muốn thiếp gọi Lý ma ma nấu bát mì cho chàng ăn không?"
Thôi Hành Chu hình như cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ đứng dậy thản nhiên nói: "Một đứa con gái của phạm nhân, lại là thê thiếp của phản tặc, Triệu huynh cần gì phải lo cho nàng ta?"
Sau khi dứt lời, hắn đứng dậy cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền than tiếc nhìn bóng lưng đang bước nhanh của Hoài Dương Vương, trong nội tâm lại lần nữa cảm khái: Hỡi giai nhân, sao mà xui xẻo như vậy, đầu tiên là bị tặc tử cướp giật mất danh tiết, sau đó lại rơi vào tay một Hoài Dương Vương không biết phong tình, cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc..
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cảm thấy vận mệnh của giai nhân này nhiều thăng trầm cũng có một phần trách nhiệm của mình.
Để xem tên Thôi Hành Chu kia sau khi tiêu diệt nạn trộm cướp, có thể thương tình khai ân hay không. Đến lúc đó, hắn nhất định đem Miên Đường nhận làm thiếp thất, để nàng hưởng thụ cho tới già.
Nghĩ như vậy, đáy lòng của Triệu Tuyền cũng nhẹ nhàng hơn, cầm chén rượu tự rót tự uống. Không giống như bậc trụ cột triều đình Thôi Hành Chu, cuộc đời của hắn chỉ là một vị Hầu gia, ngoại trừ nghiên cứu y lý, lý thuyết y học, thì chỉ có thứ trong chén này bầu bạn.
Bây giờ trăng đã treo trên cao, sóng sông mênh mông, rượu ngon ở trong tay, nhưng lại thiếu một giai nhân làm bạn, thật sự là một điều đáng tiếc của cuộc đời!
Lại nói đến Hoài Dương Vương xuống núi đi vào ụ tàu, lúc leo lên thuyền, bỗng dừng chân, bình tĩnh nhìn mặt nước một hồi rồi nói với gã sai vặt: "Sai người chuẩn bị xe ngựa quay về trấn Linh Tuyền."
Lúc xe ngựa quay lại trấn Linh Tuyền, canh một đã điểm, trăng sáng sao thưa. Trước cửa ngôi nhà ngói xanh ở Phố Bắc kia cũng treo đèn lồng lên.
Khi gã sai vặt của Thôi Hành Chu đến gõ cửa, dọa Lý ma ma nhảy dựng một cái.
Bà quả thực không nghĩ tới chủ tử sẽ vòng trở lại.
Còn chưa kịp nói gì, thanh âm của Miên Đường từ bên trong vọng ra: "Lý ma ma, quan nhân về sao?"
Trạch viện không lớn, ở bên trong đều có thể nghe thấy âm thanh trước cửa. Lý ma ma nhìn sắc mặt của vương gia một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Là Cửu gia trở về!"
Đúng lúc này, lại nghe thấy âm thanh lộn xộn ở bên trong, thanh âm có vẻ hơi hốt hoảng của Miên Đường truyền tới: "Quan nhân chờ một chút, trong phòng rất loạn, để thiếp dọn dẹp một chút.."
Đáng tiếc không chờ Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu đã vung rèm đẩy cửa mà vào.
Miên Đường đang ngâm chân trong chậu gỗ, tóc cũng lỏng lẻo buông xuống, áo ngủ cũng rộng thùng thình, bộ dáng không chỉnh tề lắm.
Vừa rồi nàng nghe thấy âm thanh lớn ở ngoài cổng, liền muốn tranh thủ thời gian ngâm chân, chỉnh sửa lại dung nhan để nghênh đón quan nhân. Nào ngờ bước chân của quan nhân lại rộng như thế, mới hai ba bước đã đi vào rồi.
Trước khi Thôi Hành Chu tới đây, đã nghĩ là sẽ từ từ thẩm tra nữ tử này.
Nàng đã nhớ kỹ thuật đâm huyệt, phải chăng cũng khôi phục chút ký ức?
Nếu như Liễu Miên Đường khôi phục ký ức, hoặc là sẽ nghĩ đến chuyện chạy trốn, hoặc là sẽ tiếp tục bên cạnh mình mưu đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu là nàng chạy trốn thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, phái người vụng trộm theo dõi nàng.
Còn nếu nàng muốn hành thích, hắn cũng sẽ cho nàng cơ hội, rồi bắt nàng tại trận. Đến lúc đó, cũng không cần dông dài gì, dùng trọng hình moi ra tin tức từ miệng nàng, càng bớt đi chút việc..
Thôi Hành Chu từ trước đến nay là một người làm việc quyết đoán. Thẩm tra nữ tử này như thế nào, hắn đã lên kế hoạch từ lâu.
Nhưng sau khi vào nội thất, đôi mắt lạnh lùng của hắn bỗng đơ lại một chút.
Trước mắt là một người đẹp như ngọc, mặc một áo ngủ màu trắng, mái tóc đen xõa xuống khiến khuôn mặt như nhỏ đi mấy phần, nhất là đôi chân trắng muốt nửa lộ nửa kín kia khiến người ta chẳng thể dời mắt..
Miên Đường không kịp lau chân, chỉ tranh thủ thời gian giẫm lên dép, vén mái tóc dài rồi khom người thi lễ: "Không biết quan nhân tối nay trở về, cũng không bảo ma ma chuẩn bị cơm. Không biết quan nhân đã ăn đêm ở bên ngoài chưa?"
Tư thế nghênh đón của nàng cũng chuẩn mực, nhưng có thể nhìn ra là do chân không có lực nên có vẻ hơi vụng về.
Sau khi nàng tỉnh lại, tay chân đều rất yếu, muốn linh hoạt như người thường thì không có khả năng lắm, thật sự không biết nàng làm thế nào có thể khống chế được ba tên nam nhân..
Miên Đường thi lễ xong, đối diện với phu quân đang không nói lời nào, bởi vì ban ngày gặp rắc rối, nên nàng có hơi có tật giật mình, tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn sắc mặt của quan nhân.
Thôi Hành Chu thấy dáng vẻ của nàng càng che càng lộ, cởi áo choàng, ngồi xuống ghế rồi bình thản hỏi: "Hôm nay ra đường đi dạo vui không?"
Miên Đường cảm thấy dám làm dám chịu, huống chi nàng đã trút hết giận ở trong ngõ nhỏ kia nhưng lại để lại phiền phức cho quan nhân, sau khi tỉnh táo lại thì đích thật là lỗi của nàng.
Thế là nàng mím môi một cái, tôn kính mời phu quân một chén nước trà, liền thành thành thật thật nói chuyện hôm nay.
Đương nhiên, chuyện nàng hung ác bắt người ta ăn phân thì lại lướt qua không đề cập tới, để quan nhân không hiểu lầm nàng là một nữ tử xảo quyệt.
Thế nhưng sau khi Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu chẳng có phản ứng gì, bình thản thổi xác trà trong chén trà. Khuôn mặt anh tuấn kia như mặt nước lặng, không nhìn thấy một chút sóng gió gì, hơi chút sâu không thấy đáy.
Liễu Miên Đường thấy quan nhân có vẻ không sốt ruột, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm, cảm thấy tai họa mình gây ra cũng không lớn lắm.
Thế là nàng lại nhẹ nhàng đi đến bên bàn đọc sách lấy tờ giấy mà lúc chiều nàng đã nghĩ nát óc mới viết ra được, đệ trình cho quan nhân xem.
Tiểu tử kia nếu tự biết đuối lý, nén giận cho qua thì không nói. Nhưng nếu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lại tới tìm phiền phức, cho nên nàng phải nhờ phu quân đi tố cáo trước khi tên đó đến hỏi tội.
Thôi Hành Chu không ngờ vị tiểu thư hôm nay náo loạn một trận như thế lại còn nhàn hạ thoải mái viết đơn kiện, rốt cuộc hắn cũng có chút phản ứng, duỗi ngón tay dài dài cầm tờ giấy xem.
Bình tĩnh mà xem xét, chữ viết này.. thật là khó coi. Cũng không biết lúc còn nhỏ vị tiểu thư khuê nữ này rốt cuộc luyện tập cái gì ma thêu thùa viết chữ đều không am hiểu.
Cơ mà xem kỹ vài câu lại phát hiện, mặc dù chữ như con giun vặn vẹo, nhưng ngôn ngữ vô cùng cay độc, bóp trúng điểm yếu của tên kia, nào là cậy quyền đùa giỡn dân nữ trên đường, rồi sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm của Hoài Dương Vương, từng câu từng chữ đều nói lên nỗi lòng lo cho dân cho nước.
Liễu Miên Đường thừa dịp lúc quan nhân đang nhìn, lại cầm bút giấy nghiên mực, trải giấy ra rồi nói: "Chữ của thiếp khó coi, không lên được nơi thanh nhã, xin quan nhân phí công thay thiếp sao chép lại cho trau chuốt, thế mới dễ dàng dâng lên quan trên."
Thôi Hành Chu dời ánh mắt từ tờ giấy chuyển đến giấy bút đang bày sẵn trên bàn, hắn cảm thấy nữ tử này mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn còn mang chút tính cách của "thổ phỉ".
Cũng không biết tên tặc tử Lục Văn kia thấy sắc mờ mắt như thế nào, cưng chiều lấy nữ tử này, lại để cho nàng tự tung tự tác như vậy, vô pháp vô thiên.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng để thư xuống nói: "Không phải nàng đả thương cháu ruột của quan trấn thủ sao? Nói đúng ra thì nàng còn phải bồi thường tiền thuốc men cho vị công tử kia.."
Nghe thấy chữ tiền, Miên Đường cau mày, nói khẽ: "Tuy là nghe nói vị Hoài Dương Vương kia là người thanh liêm yêu dân, nhưng dân đi kiện quan thì đường nào cũng chịu thiệt thòi, trong nhà tiền cũng không nhiều lắm, nhỡ đâu phải tốn nhiều tiền bạc thì không xong rồi.. Phu quân, thiếp sai rồi, xin phu quân trách phạt.."
Lúc nói đến đây, Miên Đường thật đúng là có chút thương cảm, vành mắt cũng hơi đỏ lên, như là một đứa con nít làm sai, sợ hãi nhìn Thôi Hành Chu.
Nhưng Hoài Dương Vương chạy suốt đêm tới đây, cũng không phải để giáo huấn nàng, chỉ nhẹ lời hỏi: "Chiêu thức nàng khống chế vị công tử kia cũng không tầm thường, là người phương nào dạy nàng?"
Người không hiểu rõ Thôi Hành Chu, đều sẽ cảm giác hắn là một người khoan hậu kiệm lời, hỉ nộ đều không bộc lộ ra, là một bậc quân tử khiêm tốn.
Liễu Miên Đường từ sau khi trở về, vẫn luôn lo lắng rằng bản thân nhất thời làm oai mà vướng phải rắc rối. Thế nhưng thấy phu quân Thôi Cửu cũng không lộ vẻ ghét bỏ, càng không cao giọng quát lớn.
Nàng lại âm thầm cảm thấy bản thân rất may mắn vì đã gả cho một lang quân ôn nhu như vậy.
Bây giờ nghe hắn hỏi, Miên Đường liền đàng hoàng nói: "Triệu thần y để lại cho thiếp một quyển sách dạy xoa bóp huyệt vị, thông tin huyệt vị đều rất rõ ràng, hôm nay thiếp cũng rất may mắn, một nhát trúng đích, không có bôi nhọ danh tiết.."
Lời nàng nói đều là thật, lúc trước nàng vừa tỉnh lại, chỉ có thể mỗi ngày nằm nằm, muốn tìm người nói chuyện phiếm để giết thời gian, hết lần này tới lần khác Thôi gia gặp biến cố, đám nô bộc mỗi ngày ít đi, có khi muốn uống nước đều không thể gọi người đến.
May mà Triệu thần y có lòng tốt, thấy nàng nhàm chán đã cho nàng mấy quyển sách đọc giết thời gian, còn tặng cho nàng một quyển sách thuốc hướng hẫn tự xoa bóp lưu thông máu.
Để chứng minh lời nàng nói là thật, nàng lại đầu giường lấy mấy quyển sách mà Triệu thần y đem tặng đưa cho phu quân xem. Bởi vì trên đường cũng muốn đọc nên nàng còn bảo Lý ma ma giúp nàng bọc bằng bao vải da, rất là trân quý.
Câu trả lời của nàng hoàn toàn ngoài dự kiến của Thôi Hành Chu, khi hắn liếc nhìn quyển sách kia, bên trong đúng là chú thích của bạn tốt Triệu Tuyền, các tử huyệt trên cổ còn được đánh dấu bằng mực đỏ.
Liễu Miên Đường cố ý kề sát quan nhân một chút, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào những chữ nhỏ kia nói: "Đây đều là thiếp xin Triệu thần y đánh dấu giúp, lúc trước cũng chỉ là để giết thời gian, không ngờ hôm nay có thể dùng tới, cổ nhân nói đọc sách rất có ích, quả nhiên có đạo lý!"
Nàng vừa mới tắm rửa xong, lúc kế sát bên, mang theo một chút hương xà phòng mát lạnh, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn lấy hơi thở, làm dấy lên ngọn lửa giận vô danh trong lòng Thôi Hành Chu.
Thế này sao lại là sách thuốc? Bị Triệu Tuyền đánh dấu cặn kẽ như vậy, rõ ràng là sách giết người rồi! Một nữ tử yếu đuối đều có thể làm theo y chang, rút cái trâm cài đầu giết người!
Mặc dù hắn biết Triệu Tuyền vô tâm vô tình nhưng trong lòng vẫn khó chịu, chỉ muốn đem người bạn tốt chết tiệt này giải vào đại lao, để bàn ủi than hầu hạ một phen, để xem đầu óc Triệu Tuyền có thông ra được tý nào không.
Nghĩ tới đó, hắn lạnh lùng nhìn về phía Liễu Miên Đường đang lật sách giúp hắn.
Lúc này ánh nến chớp lên, dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc đen của Miên Đường làm nổi bật khuôn mặt như đang phát sáng của nàng, đôi mắt mỉm cười nhìn hắn, thấy thế nào cũng không thể không yêu. Cũng khó trách Triệu Tuyền thấy sắc liền mờ mắt, hoàn toàn mất lý trí.
Thế nhưng Liễu Miên Đường nào biết Thôi cửu đang oán chửi trong lòng, một lần nữa ân cần hỏi: "Phu quân có đói bụng không? Muốn thiếp gọi Lý ma ma nấu bát mì cho chàng ăn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.