Táng Minh

Chương 7: Lẻn vào

Hàn Phong Phật Kiếm

04/01/2014

Bọn họ lựa chọn vào tối nay, vừa lúc là đầu tháng, cho nên tuy rằng sao đầy trời, nhưng mặt trăng trên trời lại chỉ còn như một ngôi sao nhỏ, bóng tối bao phủ khắp nơi, tuy không tối đến nỗi không thấy năm ngón tay, nhưng cũng khiến người không thể nhìn xa quá.

Hơn nữa, đời này, người nghèo, dinh dưỡng không đủ, rất nhiều người đều có bệnh quáng gà, trời vừa tối, liền cái gì cũng nhìn không rõ, tình huống như vậy, người trong thôn trang vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, đang có một đám người đánh Lưu gia trang chủ ý.

Tiểu đội lặng yên không một tiếng động theo rãnh nước xa xa Lưu gia trang đi ra, từ Tiếu Thiên Kiện dẫn đầu, một cái nắm một cái, yên lặng hướng tới Lưu gia trang mò mẫm đi qua. Làm cho Tiếu Thiên Kiện buồn bực là đám người này đa số đều bị bệnh quáng gà, nếu không dựa vào hắn đi đầu, đám người này tuyệt đối không dám buổi tối tối lửa tắt đèn hành động, cũng may bọn họ còn nghe lời, bị hắn hợp thành một đoàn, thế này mới có thể hành động, cũng không cần lo lắng sẽ bị trang đinh tuần trang trên tường đất phát hiện, vụng trộm hướng về phía Tây thôn trang khe rãnh đi đến.

Mỗi người đều có hưng phấn, lại có chút khẩn trương, sở dĩ hưng phấn, bởi vì hôm nay bọn họ làm chuyện mà trước kia chưa từng dám nghĩ, bọn họ chẳng qua là mười mấy người, liền muốn tấn công một cái thôn trang mà cả mấy trăm, gần ngàn người đều không đánh chiếm được, nếu thành công, bọn họ sẽ không phải lo lắng thời gian sau sẽ lại đói bụng, thậm chí còn cướp được không ít tiền tài.

Nhưng làm bọn họ khẩn trưởng là bọn họ thật sự quá mức lớn mật, tuy rằng thôn trang bên trong, gia đinh không nhiều lắm, nhưng số lượng vẫn là vượt quá xa bọn họ, hơn nữa thôn trang bên trong còn có cả trăm tá điền, đám người này nếu vì bảo vệ gia trang mà liều mạng, sẽ trở thành một cổ địch nhân đáng sợ so với vài người bọn họ, một khi có chút sai lầm, vậy thì chờ đợi bọn họ là cái gì, mỗi người kì thật đều tinh tường.

Nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì Thủ lĩnh của họ, Tiếu Thiên Kiện đã muốn quyết định đánh nơi này, bọn họ có thể rời đi nhưng sau khi rời khỏi, làm sao để sống, bọn lại không biết rồi. Đối với tương lai mờ mịt không rõ, bọn họ đều lựa chọn lưu lại, ôm sinh tử do mệnh, thành sự tại thiên, bọn họ bước trên đường vào Lưu gia trang.

Phùng Cẩu Tử quả thật đối với vùng này rất quen thuộc, mang theo Tiếu Thiên Kiện đám người vòng qua thôn trang, lại chưa từng kinh động trang đinh trong thôn, sau hai khắc chung, liền đến nơi.

Nhưng sau khi đến nơi thì bọn họ lại gặp phiền toái, bóng tối đã khiến người nhìn không rõ, hơn nữa hầu hết bọn họ đều khuyết thiếu dinh dưỡng, không có bệnh quáng gà đã cảm ơn trời đất rồi, muốn trong khe rãnh tìm động khẩu mà Lưu lột da lưu lại, quả thật là làm khó Phùng Cẩu Tử.

Phùng Cẩu Tử sau khi dẫn mọi người đến khe rãnh, tìm cả nửa ngày cũng không thấy cửa động, vì thế có người liền hoài nghi trí nhớ của Phùng Cẩu Tử.

Tuy rằng nữa đêm nên không thấy rõ biểu tình của Phùng Cẩu Tử, nhưng mượn nhờ chút ánh trăng mờ nhạt, vẫn có thể thấy được mồ hôi sau ót hắn lấp lánh, hắn nhỏ giọng nói: " Không đúng rồi! Năm trước ta tìm thấy cử động ở đây mà! Các ngươi đừng vội, từ từ, ta sẽ không nhớ sai. Có lẽ là gần đâu đây."

Tiếu Thiên Kiện cũng sốt ruột, nhưng hắn tin Phùng Cẩu Tử sẽ không lừa mình. Bởi Phùng Cẩu Tử nói dối thì chính hắn cũng đâu có lợi gi, hơn nữa, Phùng Cẩu Tử rất rõ ràng, lừa mình thì kết quả của hắn sẽ ra sao, vì thế Tiếu Thiên Kiện cũng nhỏ giọng nói: " Mọi người đừng vội, cứ để cho Cẩu Tử tìm kiếm, có thể do trời tối, nên vừa rồi bỏ qua. Mọi người đều đừng lên tiếng, nơi này cách thôn trang rất gần, lại ở đầu gió, đừng cho trang đinh nghe được! Cẩu Tử, người đừng sốt ruột, chậm lại mà tìm!".



Phùng Cẩu Tử gật đầu, mượn nhờ ánh trăng, cẩn thận đứng thẳng lên quan sát địa hình xung quanh, sau đó hướng nam đi một đoạn, cầm lấy trường thương chọc chọc vào đám cỏ trong khe, thần thái có chút vội vàng xao động, cũng có chút bối rối.

" Đốc ... " Trong bóng tối vang lên tiếng động chạm vào ván gỗ, liền đó là âm thanh vui mừng của Phùng Cẩu Tử: " Tìm được rồi! Chính là ở đây! "

Mọi người hô lên nho nhỏ rồi cùng xông tới, Phùng Cẩu Tử ghé vào bụi cỏ, liều mạng lay lay, không bao lâu đã đem cỏ tản ra, lộ ra một tấm ván, được dùng thanh sắt đóng chết trên đất.

" Hắc .. !" Phùng Cẩu Tử trầm khí dùng sức, nhưng tấm ván gỗ quá nặng, không hề động đậy.

" Để ta ! " Tiếu Thiên Kiện lập tức tiến đến, để cho Phùng Cẩu Tử lui qua một bên, dùng tay bắt thanh sắt, hai tay dùng sức làm nổi lên phần cơ bắp rắn chắc, dồn khí đan điền, tụ lại khí lực, dùng hết sức, bỗng nghe một tiếng chi nha, tấm gỗ dày được hắn kéo lên, kèm theo một đám đất nặng, xuất hiện một cái lỗ sâu không thấy đáy.

Mọi người đều thầm mắng, tên Lưu lột da quả nhiên giảo hoạt, vậy mà giấu cửa động ở đây, bởi vì nơi này đại hạn không có nước, nhưng phía trên lại mọc rất nhiều cỏ hoang, đem nơi này che giấu tự nhiên, nếu có nước, nơi này sẽ bị nước che dấu, không ai có thể biết được nơi này có giấu một cửa động.

" Thủ Lĩnh quả thực thần lực! Tiểu nhân bội phục!" Triệu Nhị Lư không để mất thời cơ vỗ một cái mã thí ( nịnh đầm đó mà )

Tiếu Thiên Kiện trong lòng cười thầm, cái này thì thấm vào đâu, người nơi này ăn uống tùm lum, thường thường còn không được ăn no,

so ra thì hắn vốn là ăn dinh dưỡng cao mà lớn lên, hơn nữa từ nhỏ hắn đã thích vận động, cha hắn lại bắt buộc chơi bóng rổ, đá bóng, luyện Takewondo, một thân sức mạnh không phải bình thường, thân thể lại cao tới một thước tám, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà. Thế nhưng, hơn một tháng trước, điểm này cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì trong đám ăn xin hắn có nổi bật, nên cả một cái bánh ngô cũng không người bố thí cho hắn.

Cúi đầu nhìn vào bên trong, Tiếu Thiên Kiện đúng là có chút sợ, bên trong khí lạnh âm trầm, hơn nữa trong động không lớn, với dáng người của hắn, có chút nhỏ hẹp, ai mà biết, liệu hắn tiến vào có bị kẹt hay không.

" Tình huống bên trong ra sao? Có xác định vào được thôn trang chứ? Bên trong có dưỡng khí không?Đừng làm chúng ta đi vào lại hết khí mà chết luôn ở trong!" Tiếu Thiên Kiện không quá yên tâm, vì thế lại khẽ hỏi Phùng Cẩu Tử.

" Không có vấn đề đâu Thủ Lĩnh, ta đã từng vào, bên trong tuy rằng chật một chút, nhưng đi qua vẫn được, tiểu tử Lưu lột da sợ chết, vì thế cứ một đoạn sẽ có đường thông gió, thâm chí có để cả đèn, chỉ cần đốt ngọn đèn, sẽ không thành vấn đề!" Phùng Cẩu Tử vỗ ngực bảo đảm.



Thế là dưới sự phân phó của Tiếu Thiên Kiện, mọi người lấy Phùng Cẩu Tử dẫn đầu, nối đuôi nhau bắt đầu chui vào mật đạo, hắn cũng cẩn thận làm cho Thiết Đầu đi đằng sau cùng.

Trong đám người, hắn vẫn tín nhiệm Thiết Đầu nhất, nên để cho Thiết Đầu đi sau cùng, hắn sợ ít người đi được nửa đường, có thể sợ hãi mà quay đầu chạy ra, một khi vô ý, sẽ khiến mọi người bị lộ. Đến lúc đó, chỉ cần có người canh ở hai đầu, bọn hắn chỉ có chết.

Chính hắn thì đi ở giữa, vào động sau, Phùng Cẩu Tử liền châm một cây đuốc bằng gỗ du tùng, ven đường quả nhiên cách mỗi đoạn trên vách đá sẽ đặt một ngọn đèn dầu, đại khái Lưu lột da muốn chiếu sáng đường đi để dễ bề chạy thoát, tuy rằng đã lâu rồi, nhưng dầu còn không ít, Phùng Cẩu Tử liền dùng đuốc châm những ngọn đèn này, cho người phía sau thấy đường đi.

Chỉ cần ngọn đèn không tắt, tức là thông đạo sẽ không thiếu dưỡng khí, thường thường còn có cảm giác được cơn gió nhẹ thổi qua mặt, càng rõ ràng Phùng Cẩu Tử nói đúng, nơi này có đường thông gió.

Đi trong thông đạo, Tiếu Thiên Kiện cũng không khỏi bội phục người thiết kế, đường tuy dài, nhưng không ai bực mình, hơn nữa, sau khi vào động, muốn đi lên một vài bậc thang, vì thế dù cho khe rãnh có nước, cũng sẽ không làm ngập động, có thể nói là người thiết kế đã tính toán chu đáo tất cả, bất quả Lưu lột da có lẽ không bao giờ nghĩ đến, sẽ có người tìm được mật đạo này, nếu hắn nghĩ đến, thì chỉ cần bố trí một ít cơ quan cạm bẫy, liền có thể âm chết người ngoài muốn lẻn vào thôn.

Tiếu Thiên Kiện thật sự có chút bội phục lá gan của Phùng Cẩu Tử, một người mà dám xâm nhập mật đạo, nếu không phải hắn từng đi một lần, không biết hắn có dũng khí đi tới hay không?

Đoàn người đi qua thông đạo, ngoại trừ thở dốc, tất cả đều im lặng, ai cũng tự cổ vũ cho mình thêm can đảm, Thiết Đầu dựa theo phân phó, đi ở sau cùng, mỗi lần đi ngang qua ngọn đèn, đều thổi tắt hết, đỡ cho có người vì không chịu nổi áp lực mà quay đầu chạy trốn. Trong hoàn cảnh tối om không có ánh sáng, người bình thường quả là không dám chui vào động tối, kỳ thật đây cũng là Tiếu Thiên Kiện đang ép bọn họ không có đường lui, chi có thể theo mình tiến vào thôn trang.

Bây giờ tâm của Tiếu Thiên Kiện đã trở nên sắt đá, chuyện giết người, hắn đã muốn xem nhạt, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn sống tiếp mà thôi, mà đám nhà giàu đúng là vì giàu mà bất nhân, trong kho lương thực chất đống, cũng không chịu xuất một chút làm việc tốt, nếu không, cũng không có nhiều người chết đói như vậy, làm cho nhiều dân đói khởi nghĩa vũ trang, quay lại cướp bóc bọn họ. Tiếu Thiên Kiện vì thế mà không hề có chút áp lực tâm lý nào.

Đường đi cũng không phải quá dài, mọi người đi khoảng mười phần chung ( mười phút) liền đi đến một nơi rộng rãi, Phùng Cẩu Tử giơ đuốc rọi tới thì thấy phía trước là một chỗ ra, lên bậc thang có thể trực tiếp đi ra ngoài, nơi này cũng vừa vặn có thể chứ được hai mươi người.

Hiển nhiên Lưu lột da đã nghĩ chu đáo, nơi này cung cấp phương tiện cho gia quyến của hắn tập trung lại rồi thoát đi.

Mọi người tụ tập lại, nhìn lên cái động phía trên, thần sắc có chút khẩn trương, không ai biết, chờ đợi bọn họ là cái gì, bọn họ có thể còn sống đi ra không, vì thế ai cũng khẩn trương hề hề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Táng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook