Chương 119
Cuồng Thượng Gia Cuồng
23/03/2020
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu ngồi thẳng người dậy, trong căn phòng tràn
ngập hương thơm của mùi vị đàn hương cũng không thể giúp nàng bình tĩnh
lại.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên bên ngoài khúc quanh nơi hành lang, tất nhiên là của Thái úy vừa quay về phủ.
Nghiêu Mộ Dã vén rèm cửa lên, thăm dò thì nhìn thấy Ngọc Châu còn chưa ngủ, liền bước vào và ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Sao rồi? Có dọa đến nàng không?’’
Ngọc Châu lắc đầu, hỏi: “Viên tiểu thư không sao chứ?’’
Nghiêu Mộ Dã nói: “Lúc đó ta cùng với mấy người của Triệu Kinh ty, không đến xem nàng ta, nhưng mà nghe nói cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.’’
Ngọc Châu rũ mắt xuống, thầm nghĩ: Lúc đó cấp bách hỏi như vậy, tại sao không đi qua xem một chút chứ.
Nghiêu Mộ Dã từ trước nay vẫn luôn là một người thông minh, đối với những tâm tư tinh tế của nữ nhân, chỉ cần bằng lòng suy nghĩ một chút, vẫn có thể đoán ra một hoặc hai điều.
Hắn cảm thấy từ sau khi kết thúc cung yến trở về ngày hôm đó, dường như Ngọc Châu đối xử với hắn hơi lạnh nhạt.
Hiện tại đối mặt với nữ nhân này, Nghiêu Mộ Dã đã không còn sự tự tin kiêu ngạo khi đứng trước hồng nhan, thậm chí hắn còn biết rằng nếu người này trở mặt quay lưng thì có thể dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Do đó, hắn đã mất đi sự mặc sức suy nghĩ lạnh lùng khiển trách của lúc trước, mấy lần muốn hỏi ra miệng lại phải âm thầm nuốt xuống.
Bây giờ nghe nàng hỏi một câu như thế, lại không nói tiếp, lông mi cong cong khẽ nhếch lên không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng trong lòng hắn bỗng bừng tỉnh hiểu ra.
Xem ra mấy ngày nay Châu Châu của hắn không vui, chắc chắn là có liên quan đến Viên tiểu thư kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nghiêu Mộ Dã khẽ rung động, động thời cũng có một chút vui mừng nhen nhóm không thể nói thành lời. Mặc dù trái tim nàng không thể nào quên được quãng thời gian hai năm chung sống với con ma bệnh kia, nhưng lần này nàng lại để ý… Nhất định là vì ghen tị…
Hay là… Vì Bạch thiếu?
Trong lòng còn chưa kịp vui mừng đã bắt đầu dậy sóng, Nghiêu Mộ Dã đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, khi còn ở trong am, Bạch thiếu cũng hiểu lầm Ngọc Châu gặp nạn, lúc đó dáng vẻ vô cùng hốt hoảng và gấp gáp, trong lòng hắn không khỏi hoài nghi.
Lúc còn ở Tây Bắc, Bạch thiếu mạnh dạn không hề e dè thẳng thắn bày tỏ mình rất thưởng thức Ngọc Châu tiểu thư, mà Ngọc Châu cũng đã từng ngồi bên lò sưởi ăn uống no say với người kia… Càng nghĩ càng thấy rõ ràng hợp lý!
Nam nữ tình trường, thường thường giống như một đốm lửa tàn khẽ núp mình dưới tầng sâu của những lớp lá vàng khô rụng xuống, lúc đầu hoàn toàn không thể nhận ra, cho đến khi khói trắng mù mịt lan tỏa thì đã tạo thành một ngọn lửa ngất trời… Nghĩ đến đây, sắc mặt Nghiêu Mộ Dã có chút vi diệu, thấp giọng hỏi: “Nàng không thích Viên tiểu thư sao?’’
Ngọc Châu ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại khôi phục trạng thái rũ mắt: “Một nữ nhân xinh đẹp như Viên tiểu thư, người nào nhìn thấy mà không thích?’’
Nàng nói như thế, Nghiêu Mộ Dã càng khẳng định Ngọc Châu thực sự không thích Viên Hi, sắc mặt càng trầm xuống nói: “Là vì nàng ấy muốn gả cho Bạch Thủy Lưu nên nàng không vui sao?’’
Lần này, Ngọc Châu nhanh chóng ngước mắt lên, ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy những lời này nên được nói ra từ trong miệng nàng mới đúng? Tại sao Thái úy lại hỏi nàng?
Nhìn Ngọc Châu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêu Mộ Dã càng chắc chắn suy đoán của mình không sai. Nhẫn nại và nhẫn nại, nhưng giọng nói lại mang theo âm mũi nồng đậm: “Viên Hi xuất thân từ thế gia, là một nữ nhân tài ba nổi tiếng từ lâu ở trong kinh thành, tính tình lại dịu dàng hòa nhã, ba điều này cộng lại đều vượt xa những người khác, nếu như ta là Bạch Thủy Lưu, cũng sẽ chọn Viên Hi, nàng đừng ôm trong lòng sự tiếc nuối nữa, nàng nghĩ rằng…’’
Ngọc Châu tự nhận mình không phải là người xuất thân từ danh môn thế gia, càng không phải là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành gì, ngay cả khi bị xem thường xuất thân, cũng không thể bị người cười nhạo như thế được. Mặc dầu lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân này đã miệng thối giống hệt như bây giờ, nhưng đã lâu không nghe nói những lời kia, nhất thời mất đi sự bình tĩnh, hơn nữa lúc hắn nói chuyện, khắc nghiệt đến mức khiến người khác không thể nhịn mà muốn cho hắn một bạt tai!
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng mình, ngắt lời hắn: “Nếu như trong lòng Thái úy cảm thấy tiếc nuối, bây giờ cũng không thể coi là quá muộn, chuyện hôn ước này, chỉ cần nói chuyện thì có thể hủy bỏ. Tuy Thái úy không trẻ tuổi, lịch sự nhã nhặn, không biết đối nhân xử thế bằng Bạch Hầu, nhưng cũng may được đảm nhận chức quan lớn, nếu ngài không quan tâm đến tình bằng hữu thì cũng có thể mặt dày mày dạn đoạt lấy, nói không chừng còn có thể cướp được vị hôn phu của người ta đấy, ôm tài nữ danh môn được người người trong kinh hâm mộ kia về nhà.’’
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã bị những lời nói của Ngọc Châu chọc tức đến không thể thở nổi, nói: “Cái gì là chỉ cần nói chuyện thì có thể hủy bỏ? Nàng thử làm cho ta xem một chút đi?’’
Sau đó lại nghĩ đến mấy câu nàng không ngừng khen ngợi Bạch Thủy Lưu kia, lại tức giận đến run rẩy: “Nàng nói rõ cho ta biết, hắn là người biết điều, biết đối nhân xử như thế nào xem?’’
Ngọc Châu vừa mới bình tĩnh lại, bị nam nhân không biết nói đạo lý này dây dưa đến phiền muộn bực bội trong lòng, nhìn hắn hùng hùng hổ hổ liên tục hỏi không ngừng, bèn xoay người nằm xuống. Nhưng chỉ vừa nằm xuống đưa lưng về phía hắn đã bị lật người lại: “Nói cho rõ ràng mọi chuyện hẵng đi ngủ.”
Ngọc Châu bất lực nhắm mắt lại: “Tính tình của ta không hề dịu dàng hòa nhã chút nào đâu, mời Thái úy tự mình đi tìm người như thế mà nói chuyện, miễn cho trì hoãn thời gian tốt đẹp…’’
Nghiêu Mộ Dã cuối cùng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu, dò xét nói: “Nàng không thích Viên tiểu thư là vì ta?’’
Ngọc Châu không thèm quan tâm đến hắn, xoay người lại, một câu cũng lười nói thêm.
Nghiêu Mộ Dã cảm giác mình mỗi lần đối mặt với nữ nhân này đều sinh ra một chút hờn dỗi chưa bao giờ có trước đây, bây giờ thì lại tự mình tức giận đến hồ đồ rồi, vô duyên vô cớ lại lỡ lời xúc phạm đến nàng.
Trong lòng âm thâm thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy nàng nói: “Ta cứ thích nàng không dịu dàng hòa nhã thế này, người khác không thích nàng càng tốt, chỉ được phép nằm trong vòng tay của ta mà thôi, không cho phép đi đâu cả. Mặc dù ta và Viên Hi là người quen cũ, lúc trước ta cũng thiếu nàng ấy một phần nhân tình…Nhưng bây giờ, ta chỉ xem nàng ấy như một người muội muội không hơn không kém, nếu như nàng ấy có thể gả cho Bạch Thủy Lưu cũng là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa. Nhưng vì chuyện này mà nàng không thoải mái?’’
Ngọc Châu không muốn hùa theo hắn dây dưa không rõ nữa, chỉ nhẹ giọng nói sang chuyện khác: “Sự cố Lương Bảo đã điều tra trong chưa?’’
Nghiêu Mộ Dã xoa xoa đầu nàng: “Việc này nàng không cần phải bận tâm đâu, không phải nàng còn muốn chạm khắc Quan Thế Âm ngàn tay sao? Ta đã sai người mang đó vào trong phủ rồi, sau này nàng không cần phải đi đến Từ Vân am nữa, thời gian gần đây không nên đi ra ngoài, đợi đến khi bắt được hung thủ, ta sẽ mang nàng đi du sơn ngoạn thủy được không?’’
Nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, Ngọc Châu càng chắc chắn những dự đoán của mình là chính xác, sợ rằng Thái úy cũng đoán được chủ ý của người đứng sau chuyện này nên mới cấm nàng không được ra ngoài.
Nghĩ đến đây, chân mày Ngọc Châu lại vô thức nhíu chặt.
Nghiêu Mộ Dã cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi đau xót thắt chặt. Nữ nhân này luôn khiến trái tim hắn cảm thấy đau đớn, một người cơ khổ như thế, tại sao luôn có người trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng?
Nghĩ vậy, hắn hói: “Gần đây nàng có đắc tội với người nào không?’’
Trong đầu Ngọc Châu ngay lập tức nghĩ đến Phạm Thanh Vân, thực sự là vì muốn ngăn cản mình điều tra vụ án chết người năm đó mà xuống tay giết người bịt đầu mối sao?
Nếu chuyện là như thế, vậy có lẽ Phạm Thanh Vân đã biết bí mất gì đó ẩn giấu đằng sau vụ án kia?
Ngọc Châu nghĩ vậy, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu nói: “Ngọc Châu chỉ tiếp xúc với một số thương nhân mà thôi, không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận…’’
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày, nói: “Nàng cứ ngủ trước đi, ta đi nói chuyện với mẫu thân một lát rồi sẽ quay lại với nàng.’’
Nói xong, hắn đứng dậy đi gặp Nghiêu phu nhân.
Nghiêu phu nhân vừa mới tụng xong một đoạn kinh văn, sau khi thấy Nghiêu Mộ Dã bước vào, hỏi: “Đứa nhỏ kia không có chuyện gì chứ?’’
Nghiêu Mộ Dã ngồi xuống nói: “Không sao, đã đi ngủ rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn đang suy nghĩ, chắc là bị dọa sợ rồi.’’
Nghiêu phu nhân đặt chuỗi Phật sang một bên, nhìn Nghiêu Mộ Dã: “Đứa nhỏ kia thực sự là người hay suy nghĩ, điều quan trọng nhất là nàng chưa bao giờ xem mình là người nhà họ Nghiêu…. Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng sau khi hồi phủ vẫn không đến gặp ta, chính mình trốn ở trong phòng miên man suy nghĩ…’’
Mắt thấy Nghiêu Mộ Dã muốn mở miệng, bà từ tốn nói: “Con đừng thay nàng nói chuyện, trong lòng con cũng hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là con đã đơn phương cưỡng cầu mối lương duyên này, nên đừng oán giận dưa hái xanh sẽ không ngọt. Nhưng bây giờ nàng đang ở trong Nghiêu phủ, đừng xem mình là một Lục cô nương tự do thoải mái như trước đây nữa. Có người dám gây bất lợi cho nàng, chính muốn đắc đội với Nghiêu gia của chúng ta, cũng phải xem thế gia vọng tộc trăm năm này của chúng ta có nhường hay không… Đừng chỉ nghĩ đến việc nàng đắc tội với người nào, mà hãy ngẫm lại xem có người nào muốn hai nhà Nghiêu Bạch của chúng ta xảy ra xích mích không?’’
Nghiêu Mộ Dã cũng nghĩ đến điều này, chỉ nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, con đã nghe được thông tin về người đã sắp xếp chỗ ngồi trước đó rồi, nhưng mà sau vụ việc kia, hắn cũng đã mất tích một cách bí ẩn cùng với người thợ mộc Lương Bảo. Chỉ cần bắt được hai người này thì nhất định sẽ biết được mọi chuyện phía sau.’’
Nghiêu phu nhân gật đầu nói: “Hôn sự của hai đứa cũng không thể kéo dài được nữa, cứ dăm ngày ba bữa lại gõ cửa sổ đá cửa chính như thế này thực sự khiến bọn hạ nhân chê cười, tháng sau có mấy ngày lành, ta đã tìm người xem rồi, chỉ cần không khí vui mừng đến thì sẽ xua tan đi mọi nguồn đen đủi.’’
Nghiêu Mộ Dã bị mẫu thân vạch trần vẫn sảng khoái cười nói: “Mẫu thân vẫn luôn nghĩ cho con, ở đây con trai cũng xin cảm tạ mẫu thân đã nhọc lòng.’’
Lúc trước Nghiêu phủ cũng đã chuẩn bị cho hôn lễ, mọi thứ đều đã sẵn sàng, quản gia cũng dễ dàng xử lý mọi chuyện, chỉ là quy trình phải được thay đổi một chút, từ đơn giản trở thành phô trương.
Kết quả là, càng có nhiều thứ cần được điều chỉnh lại, cũng có rất nhiều tân khách xem nhẹ sự phô trương của Nghiêu gia. Thế nhưng áo cưới lại phải mời tú nương ở Giang Nam may lại một lần nữa, sợi tơ tằm thượng hạng, kiểu may điệu vũ Nghê Thường* thịnh hành, còn có đồ trang sức cũng được thay đổi, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến Nghiêu phủ hỏi thăm tân nương.
(Điệu vũ Nghê Thường: Là điệu múa người vũ nữ trong trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây. Trong múa nhạc và y phục của nó điều ra sức miêu tả tiên cảnh vô hư chập chờn với hình ảnh tiên nữ.)
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy có chút phiền muộn không thôi, tự nhốt mình trong phòng xưởng cân nhắc nên tiếp tục tạo hình Quan Thế Âm ngàn tay này như thế nào.
Giác nhi phải làm thay Lục tiểu thư từng cái từng cái một, chọn xem từng thứ thật tỉ mỉ, chỉ trong thời gian ngắn, dưới sự chỉ dạy của Cẩm Thư, một tiểu nha đầu nông thôn đã mở mang hiểu biết hơn rất nhiều, hiểu được không ít vẻ đẹp thanh tao của châu báu cao cấp.
Nhưng mà, cứ như vậy, nàng cũng nghe được một số tin đồn bên ngoài phủ.
Ngày hôm đó, sau khi thay Lục tiểu thư chọn vòng tay long phượng xong liền tức giận trở về.
Ngọc Châu đang vẽ kiểu mẫu, thấy nàng tức giận như vậy mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Người nào làm cho Giác nhi của ta bực bội thế này?’’
Giác nhi cắn cắn môi nói: “Lục tiểu thư, người vẫn còn đang ở đây tạo hình Quan Thế Âm không quan trọng này sao! Bên ngoài đều đang lan truyền một tin đồn thất thiệt, nói là vì để cho một nữ nhân đã hòa ly không trong sạch tiếp nhận công việc điêu khắc Ngọc Quan Âm cho nên Đức Phật tức giận, đòn dông gãy lìa kia chính là dấu hiệu của Đức phật nhắc nhở người đời…’’
Ngọc Châu nghe xong, cúi đầu tiếp tục công việc trong tay nói: “Những lời ngu xuẩn không có tri thức kia, em đừng quan tâm đến nó làm gì.’’
Giác Nhi gấp đến mức giậm chân một cái: “Ba người thành hổ nha! Lục tiểu thư, bây giờ những quý phu nhân trong kinh thành cũng không dám đưa ngọc chưa mài đến làm đồ trang sức nữa, các đơn hàng đặt trước đó cũng đã bị người hủy bỏ hơn nửa rồi.’’
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên bên ngoài khúc quanh nơi hành lang, tất nhiên là của Thái úy vừa quay về phủ.
Nghiêu Mộ Dã vén rèm cửa lên, thăm dò thì nhìn thấy Ngọc Châu còn chưa ngủ, liền bước vào và ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Sao rồi? Có dọa đến nàng không?’’
Ngọc Châu lắc đầu, hỏi: “Viên tiểu thư không sao chứ?’’
Nghiêu Mộ Dã nói: “Lúc đó ta cùng với mấy người của Triệu Kinh ty, không đến xem nàng ta, nhưng mà nghe nói cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.’’
Ngọc Châu rũ mắt xuống, thầm nghĩ: Lúc đó cấp bách hỏi như vậy, tại sao không đi qua xem một chút chứ.
Nghiêu Mộ Dã từ trước nay vẫn luôn là một người thông minh, đối với những tâm tư tinh tế của nữ nhân, chỉ cần bằng lòng suy nghĩ một chút, vẫn có thể đoán ra một hoặc hai điều.
Hắn cảm thấy từ sau khi kết thúc cung yến trở về ngày hôm đó, dường như Ngọc Châu đối xử với hắn hơi lạnh nhạt.
Hiện tại đối mặt với nữ nhân này, Nghiêu Mộ Dã đã không còn sự tự tin kiêu ngạo khi đứng trước hồng nhan, thậm chí hắn còn biết rằng nếu người này trở mặt quay lưng thì có thể dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Do đó, hắn đã mất đi sự mặc sức suy nghĩ lạnh lùng khiển trách của lúc trước, mấy lần muốn hỏi ra miệng lại phải âm thầm nuốt xuống.
Bây giờ nghe nàng hỏi một câu như thế, lại không nói tiếp, lông mi cong cong khẽ nhếch lên không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng trong lòng hắn bỗng bừng tỉnh hiểu ra.
Xem ra mấy ngày nay Châu Châu của hắn không vui, chắc chắn là có liên quan đến Viên tiểu thư kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nghiêu Mộ Dã khẽ rung động, động thời cũng có một chút vui mừng nhen nhóm không thể nói thành lời. Mặc dù trái tim nàng không thể nào quên được quãng thời gian hai năm chung sống với con ma bệnh kia, nhưng lần này nàng lại để ý… Nhất định là vì ghen tị…
Hay là… Vì Bạch thiếu?
Trong lòng còn chưa kịp vui mừng đã bắt đầu dậy sóng, Nghiêu Mộ Dã đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, khi còn ở trong am, Bạch thiếu cũng hiểu lầm Ngọc Châu gặp nạn, lúc đó dáng vẻ vô cùng hốt hoảng và gấp gáp, trong lòng hắn không khỏi hoài nghi.
Lúc còn ở Tây Bắc, Bạch thiếu mạnh dạn không hề e dè thẳng thắn bày tỏ mình rất thưởng thức Ngọc Châu tiểu thư, mà Ngọc Châu cũng đã từng ngồi bên lò sưởi ăn uống no say với người kia… Càng nghĩ càng thấy rõ ràng hợp lý!
Nam nữ tình trường, thường thường giống như một đốm lửa tàn khẽ núp mình dưới tầng sâu của những lớp lá vàng khô rụng xuống, lúc đầu hoàn toàn không thể nhận ra, cho đến khi khói trắng mù mịt lan tỏa thì đã tạo thành một ngọn lửa ngất trời… Nghĩ đến đây, sắc mặt Nghiêu Mộ Dã có chút vi diệu, thấp giọng hỏi: “Nàng không thích Viên tiểu thư sao?’’
Ngọc Châu ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại khôi phục trạng thái rũ mắt: “Một nữ nhân xinh đẹp như Viên tiểu thư, người nào nhìn thấy mà không thích?’’
Nàng nói như thế, Nghiêu Mộ Dã càng khẳng định Ngọc Châu thực sự không thích Viên Hi, sắc mặt càng trầm xuống nói: “Là vì nàng ấy muốn gả cho Bạch Thủy Lưu nên nàng không vui sao?’’
Lần này, Ngọc Châu nhanh chóng ngước mắt lên, ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy những lời này nên được nói ra từ trong miệng nàng mới đúng? Tại sao Thái úy lại hỏi nàng?
Nhìn Ngọc Châu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêu Mộ Dã càng chắc chắn suy đoán của mình không sai. Nhẫn nại và nhẫn nại, nhưng giọng nói lại mang theo âm mũi nồng đậm: “Viên Hi xuất thân từ thế gia, là một nữ nhân tài ba nổi tiếng từ lâu ở trong kinh thành, tính tình lại dịu dàng hòa nhã, ba điều này cộng lại đều vượt xa những người khác, nếu như ta là Bạch Thủy Lưu, cũng sẽ chọn Viên Hi, nàng đừng ôm trong lòng sự tiếc nuối nữa, nàng nghĩ rằng…’’
Ngọc Châu tự nhận mình không phải là người xuất thân từ danh môn thế gia, càng không phải là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành gì, ngay cả khi bị xem thường xuất thân, cũng không thể bị người cười nhạo như thế được. Mặc dầu lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân này đã miệng thối giống hệt như bây giờ, nhưng đã lâu không nghe nói những lời kia, nhất thời mất đi sự bình tĩnh, hơn nữa lúc hắn nói chuyện, khắc nghiệt đến mức khiến người khác không thể nhịn mà muốn cho hắn một bạt tai!
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng mình, ngắt lời hắn: “Nếu như trong lòng Thái úy cảm thấy tiếc nuối, bây giờ cũng không thể coi là quá muộn, chuyện hôn ước này, chỉ cần nói chuyện thì có thể hủy bỏ. Tuy Thái úy không trẻ tuổi, lịch sự nhã nhặn, không biết đối nhân xử thế bằng Bạch Hầu, nhưng cũng may được đảm nhận chức quan lớn, nếu ngài không quan tâm đến tình bằng hữu thì cũng có thể mặt dày mày dạn đoạt lấy, nói không chừng còn có thể cướp được vị hôn phu của người ta đấy, ôm tài nữ danh môn được người người trong kinh hâm mộ kia về nhà.’’
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã bị những lời nói của Ngọc Châu chọc tức đến không thể thở nổi, nói: “Cái gì là chỉ cần nói chuyện thì có thể hủy bỏ? Nàng thử làm cho ta xem một chút đi?’’
Sau đó lại nghĩ đến mấy câu nàng không ngừng khen ngợi Bạch Thủy Lưu kia, lại tức giận đến run rẩy: “Nàng nói rõ cho ta biết, hắn là người biết điều, biết đối nhân xử như thế nào xem?’’
Ngọc Châu vừa mới bình tĩnh lại, bị nam nhân không biết nói đạo lý này dây dưa đến phiền muộn bực bội trong lòng, nhìn hắn hùng hùng hổ hổ liên tục hỏi không ngừng, bèn xoay người nằm xuống. Nhưng chỉ vừa nằm xuống đưa lưng về phía hắn đã bị lật người lại: “Nói cho rõ ràng mọi chuyện hẵng đi ngủ.”
Ngọc Châu bất lực nhắm mắt lại: “Tính tình của ta không hề dịu dàng hòa nhã chút nào đâu, mời Thái úy tự mình đi tìm người như thế mà nói chuyện, miễn cho trì hoãn thời gian tốt đẹp…’’
Nghiêu Mộ Dã cuối cùng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu, dò xét nói: “Nàng không thích Viên tiểu thư là vì ta?’’
Ngọc Châu không thèm quan tâm đến hắn, xoay người lại, một câu cũng lười nói thêm.
Nghiêu Mộ Dã cảm giác mình mỗi lần đối mặt với nữ nhân này đều sinh ra một chút hờn dỗi chưa bao giờ có trước đây, bây giờ thì lại tự mình tức giận đến hồ đồ rồi, vô duyên vô cớ lại lỡ lời xúc phạm đến nàng.
Trong lòng âm thâm thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy nàng nói: “Ta cứ thích nàng không dịu dàng hòa nhã thế này, người khác không thích nàng càng tốt, chỉ được phép nằm trong vòng tay của ta mà thôi, không cho phép đi đâu cả. Mặc dù ta và Viên Hi là người quen cũ, lúc trước ta cũng thiếu nàng ấy một phần nhân tình…Nhưng bây giờ, ta chỉ xem nàng ấy như một người muội muội không hơn không kém, nếu như nàng ấy có thể gả cho Bạch Thủy Lưu cũng là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa. Nhưng vì chuyện này mà nàng không thoải mái?’’
Ngọc Châu không muốn hùa theo hắn dây dưa không rõ nữa, chỉ nhẹ giọng nói sang chuyện khác: “Sự cố Lương Bảo đã điều tra trong chưa?’’
Nghiêu Mộ Dã xoa xoa đầu nàng: “Việc này nàng không cần phải bận tâm đâu, không phải nàng còn muốn chạm khắc Quan Thế Âm ngàn tay sao? Ta đã sai người mang đó vào trong phủ rồi, sau này nàng không cần phải đi đến Từ Vân am nữa, thời gian gần đây không nên đi ra ngoài, đợi đến khi bắt được hung thủ, ta sẽ mang nàng đi du sơn ngoạn thủy được không?’’
Nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, Ngọc Châu càng chắc chắn những dự đoán của mình là chính xác, sợ rằng Thái úy cũng đoán được chủ ý của người đứng sau chuyện này nên mới cấm nàng không được ra ngoài.
Nghĩ đến đây, chân mày Ngọc Châu lại vô thức nhíu chặt.
Nghiêu Mộ Dã cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi đau xót thắt chặt. Nữ nhân này luôn khiến trái tim hắn cảm thấy đau đớn, một người cơ khổ như thế, tại sao luôn có người trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng?
Nghĩ vậy, hắn hói: “Gần đây nàng có đắc tội với người nào không?’’
Trong đầu Ngọc Châu ngay lập tức nghĩ đến Phạm Thanh Vân, thực sự là vì muốn ngăn cản mình điều tra vụ án chết người năm đó mà xuống tay giết người bịt đầu mối sao?
Nếu chuyện là như thế, vậy có lẽ Phạm Thanh Vân đã biết bí mất gì đó ẩn giấu đằng sau vụ án kia?
Ngọc Châu nghĩ vậy, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu nói: “Ngọc Châu chỉ tiếp xúc với một số thương nhân mà thôi, không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận…’’
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày, nói: “Nàng cứ ngủ trước đi, ta đi nói chuyện với mẫu thân một lát rồi sẽ quay lại với nàng.’’
Nói xong, hắn đứng dậy đi gặp Nghiêu phu nhân.
Nghiêu phu nhân vừa mới tụng xong một đoạn kinh văn, sau khi thấy Nghiêu Mộ Dã bước vào, hỏi: “Đứa nhỏ kia không có chuyện gì chứ?’’
Nghiêu Mộ Dã ngồi xuống nói: “Không sao, đã đi ngủ rồi, nhưng có vẻ như vẫn còn đang suy nghĩ, chắc là bị dọa sợ rồi.’’
Nghiêu phu nhân đặt chuỗi Phật sang một bên, nhìn Nghiêu Mộ Dã: “Đứa nhỏ kia thực sự là người hay suy nghĩ, điều quan trọng nhất là nàng chưa bao giờ xem mình là người nhà họ Nghiêu…. Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng sau khi hồi phủ vẫn không đến gặp ta, chính mình trốn ở trong phòng miên man suy nghĩ…’’
Mắt thấy Nghiêu Mộ Dã muốn mở miệng, bà từ tốn nói: “Con đừng thay nàng nói chuyện, trong lòng con cũng hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là con đã đơn phương cưỡng cầu mối lương duyên này, nên đừng oán giận dưa hái xanh sẽ không ngọt. Nhưng bây giờ nàng đang ở trong Nghiêu phủ, đừng xem mình là một Lục cô nương tự do thoải mái như trước đây nữa. Có người dám gây bất lợi cho nàng, chính muốn đắc đội với Nghiêu gia của chúng ta, cũng phải xem thế gia vọng tộc trăm năm này của chúng ta có nhường hay không… Đừng chỉ nghĩ đến việc nàng đắc tội với người nào, mà hãy ngẫm lại xem có người nào muốn hai nhà Nghiêu Bạch của chúng ta xảy ra xích mích không?’’
Nghiêu Mộ Dã cũng nghĩ đến điều này, chỉ nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, con đã nghe được thông tin về người đã sắp xếp chỗ ngồi trước đó rồi, nhưng mà sau vụ việc kia, hắn cũng đã mất tích một cách bí ẩn cùng với người thợ mộc Lương Bảo. Chỉ cần bắt được hai người này thì nhất định sẽ biết được mọi chuyện phía sau.’’
Nghiêu phu nhân gật đầu nói: “Hôn sự của hai đứa cũng không thể kéo dài được nữa, cứ dăm ngày ba bữa lại gõ cửa sổ đá cửa chính như thế này thực sự khiến bọn hạ nhân chê cười, tháng sau có mấy ngày lành, ta đã tìm người xem rồi, chỉ cần không khí vui mừng đến thì sẽ xua tan đi mọi nguồn đen đủi.’’
Nghiêu Mộ Dã bị mẫu thân vạch trần vẫn sảng khoái cười nói: “Mẫu thân vẫn luôn nghĩ cho con, ở đây con trai cũng xin cảm tạ mẫu thân đã nhọc lòng.’’
Lúc trước Nghiêu phủ cũng đã chuẩn bị cho hôn lễ, mọi thứ đều đã sẵn sàng, quản gia cũng dễ dàng xử lý mọi chuyện, chỉ là quy trình phải được thay đổi một chút, từ đơn giản trở thành phô trương.
Kết quả là, càng có nhiều thứ cần được điều chỉnh lại, cũng có rất nhiều tân khách xem nhẹ sự phô trương của Nghiêu gia. Thế nhưng áo cưới lại phải mời tú nương ở Giang Nam may lại một lần nữa, sợi tơ tằm thượng hạng, kiểu may điệu vũ Nghê Thường* thịnh hành, còn có đồ trang sức cũng được thay đổi, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến Nghiêu phủ hỏi thăm tân nương.
(Điệu vũ Nghê Thường: Là điệu múa người vũ nữ trong trang sức lông vũ nhiều màu, nửa dưới mặc váy trắng, hoa văn lấp lánh, thế múa nhẹ nhàng, trang nhã, giống như tiên nữ trên mây. Trong múa nhạc và y phục của nó điều ra sức miêu tả tiên cảnh vô hư chập chờn với hình ảnh tiên nữ.)
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy có chút phiền muộn không thôi, tự nhốt mình trong phòng xưởng cân nhắc nên tiếp tục tạo hình Quan Thế Âm ngàn tay này như thế nào.
Giác nhi phải làm thay Lục tiểu thư từng cái từng cái một, chọn xem từng thứ thật tỉ mỉ, chỉ trong thời gian ngắn, dưới sự chỉ dạy của Cẩm Thư, một tiểu nha đầu nông thôn đã mở mang hiểu biết hơn rất nhiều, hiểu được không ít vẻ đẹp thanh tao của châu báu cao cấp.
Nhưng mà, cứ như vậy, nàng cũng nghe được một số tin đồn bên ngoài phủ.
Ngày hôm đó, sau khi thay Lục tiểu thư chọn vòng tay long phượng xong liền tức giận trở về.
Ngọc Châu đang vẽ kiểu mẫu, thấy nàng tức giận như vậy mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Người nào làm cho Giác nhi của ta bực bội thế này?’’
Giác nhi cắn cắn môi nói: “Lục tiểu thư, người vẫn còn đang ở đây tạo hình Quan Thế Âm không quan trọng này sao! Bên ngoài đều đang lan truyền một tin đồn thất thiệt, nói là vì để cho một nữ nhân đã hòa ly không trong sạch tiếp nhận công việc điêu khắc Ngọc Quan Âm cho nên Đức Phật tức giận, đòn dông gãy lìa kia chính là dấu hiệu của Đức phật nhắc nhở người đời…’’
Ngọc Châu nghe xong, cúi đầu tiếp tục công việc trong tay nói: “Những lời ngu xuẩn không có tri thức kia, em đừng quan tâm đến nó làm gì.’’
Giác Nhi gấp đến mức giậm chân một cái: “Ba người thành hổ nha! Lục tiểu thư, bây giờ những quý phu nhân trong kinh thành cũng không dám đưa ngọc chưa mài đến làm đồ trang sức nữa, các đơn hàng đặt trước đó cũng đã bị người hủy bỏ hơn nửa rồi.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.