Chương 191
Cuồng Thượng Gia Cuồng
27/04/2020
Edit: Bạch Lan Tửu
Chính là bởi vì loại cảm xúc mới mẻ này mà Ngọc Châu đã quên luôn cả nói chuyện, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện kia. Hắn hạ nửa lông mi cong dài xuống, cũng nhìn nàng thật sâu.
Ngọc Châu cũng không biết mình đã ngây ra bao lâu, mãi đến khi cánh tay đang ôm nàng xiết chặt mới đột nhiên hoàn hồn, nói: "Chàng ..... sao lại đến?"
Nam tử lại rất nhanh đã khôi phục lại trấn tĩnh, nói: "Gió lớn, lên thuyền rồi nói sau." Nói xong, trực tiếp ôm lấy eo nàng, đi về hướng thuyền gỗ đã bỏ neo trên bến tàu.
Vào trong khoang thuyền, Ngọc Châu mới phát hiện ra tuy bề ngoài chiếc thuyền này rất bình thường nhưng bên trong lại không khác chốn bồng lai là mấy.
Vốn khoang thuyền có tận mấy gian nhưng đều đã được thông, chia lại làm hai gian, một gian là thính đường dùng để ăn cơm uống trà, gian còn lại được dùng làm phòng ngủ.
Bước vào là một gian thính đường, dưới chân là sàn thuyền làm bằng gỗ bưởi, mài giũa sáng bóng đến mức có thể soi gương, trên sàn trải một tấm da hổ thật dày, bốn phía xung quanh bày hai mươi bốn giá nến to bằng cánh tay trẻ con điêu khắc từ vàng khối, chụp đèn trên đế đèn là dùng lưu ly điêu khắc thành, ánh nến xuyên thấu qua lưu li tạo ra ánh sáng muôn màu, chiếu ra bốn phía thính đường những màu sắc sặc sỡ. Mái thuyền đã bị gỡ ra, có thể nhìn thấy không trung xanh thẳng và vô số dải mây đang trôi bồng bềnh. Hai sườn thính đường được thiết kế thành kiểu hành lang gấp khúc, trên đỉnh hành lang có một tấm bình phong bằng gỗ đàn có thể di chuyển được, chỉ cần mở bình phong gỗ đàn ở hai sườn hành lang gấp khúc là có thể che đỉnh thuyền lại.
Đi qua một cửa nhỏ lấy ngà voi làm trụ, trân châu làm rèm là tiến vào phòng ngủ. Toàn bộ vách bên trái của phòng ngủ được thiết kế thành một cửa sổ, mở ra là có thể nhìn thấy phong cảnh trên sông, âm thẩm mang theo hơi ẩm và mùi hoa lê mùa xuân vào trong phòng, khiến cho người trong phòng được mát mẻ. Vách tường bên phải được khảm đầy trân châu các màu, san hô bên cạnh vang lên từng trận tiếng nước, thuyền gỗ nhẹ nhàng đong đưa, khiến người ta có cảm giác tựa như bản thân đang lạc vào trốn thủy cung. Toàn bộ vách tường trước mặt được đúc từ vàng nguyên khối, mặt trên điêu khắc một con kim long đang giương nanh múa vuốt, bay lượn tung hoành. Bên dưới đặt một chiếc giường mềm làm bằng vàng đủ cho hai người nằm ngang ----- chiếc giường được bày bên trong thuyền này chính là lễ vật cầu hòa mà Ngụy triều đưa đến, nơi nơi đều và vàng bạc châu ngọc, cực kỳ chói mắt.
Tuy rằng Hoàng đế Bắc triều đã rũ bỏ hơi thở đệ tử quý tộc, thói ăn chơi xa hoa của thế gia Giang Nam xưa nhưng khi bước vào trong khoang thuyền này, một luồng hơi thở say lòng người của Giang Nam liền đập thẳng vào mặt, càng khiến Viên Ngọc Châu vì đột nhiên gặp phải mà bừng tỉnh đại ngột ----- nam nhân này đã ngồi lên vị trí cửu ngũ tôn quý.....
Nghĩ vậy, nàng muốn cúi đầu quỳ xuống bổ sung thêm lễ, nhưng lại bị nam nhân nhẹ nhàng túm lấy một cái, lập tức ngã ngồi lên thảm da hổ kia, lộ ra một đôi cẳng chân trắng như tuyết, đặt trên hoa văn sặc sỡ của da hổ lại càng trở nên trắng nõn hơn.
Nghiêu Mộ Dã rũ mi xuống một nửa, không tự chủ được nhớ đến tình cảnh ngày xưa đôi chân này quấn quanh eo hắn.
Nhưng Ngọc Châu rất nhanh đã kéo làn váy xuống, ngồi quỳ chỉnh tề, nói: "Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế....."
Nghiêu Mộ Dã cũng ngồi quỳ đối diện với nữ tử, nhìn nhìn nữ tử quỳ đến mức trâm thoa tóc tai đều rũ xuống đất, nhẹ giọng nói: "Từ Thái úy đại nhân đến Ngô hoàng bệ hạ, miệng nàng mãi mãi vẫn khiêm tốn hơn trong lòng....."
Nói xong hắn duỗi tay nâng cằm nàng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: "Vẻ hung hãn lúc trước khi cho trượng phu nàng một cái tát đâu?"
Ngọc Châu bị hắn nâng cằm lên, chỉ có thể ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi hơi cắn cắn môi đỏ, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy là vì kế sách tạm thời mê hoặc kẻ gian..... Nếu là trong lòng bệ hạ khó chịu,..... thì đánh lại Ngọc Châu là được....."
Nói xong, đôi mắt khép hờ, bày ra dáng vẻ mặc quân xử trí.
Nếu không phải vừa rồi hắn tránh ở một bên, nghe rõ ràng tất cả những lời nữ tử này nói thì dáng vẻ vịt chết còn cứng mỏ này của nàng thật đúng là khiến người ta tức giận, bản thân nàng chính là một nữ tử kỳ cục như vậy, suốt một năm nay, đêm nào cũng đi vào trong mộng của hắn, nhưng mỗi lần hắn muốn ôm nàng vào trong ngực thì trong phòng lại là một khoảng vắng lặng.
Chính là trong lòng vốn tràn đầy phẫn nộ và oán hận, nhưng khi nghe được nàng ở trước mặt chồng trước nói rằng tuyệt đối sẽ không rời bỏ hắn, tất cả những canh cánh trong lòng, cho dù là tảng băng ngàn năm cũng bị ngọn lửa này thiêu cho tan chảy thành một dòng nước mềm mại......
Ngọc Châu nhắm mắt chờ bị trách phạt, nhưng ngay sau đó, nàng lạ bị hắn túm lấy rồi kéo vào trong ngực, môi mỏng hơi lạnh dán trên môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng nàng, quấn quýt cùng một chỗ.
Mãi đến khi hơi thở của hắn hòa vào, tựa như mỗi một bộ phận trên thân thể đều bất chợt được mở ra, mấy phần nhiệt tình nhớ mong tích cóp được khiến cho Ngọc Châu không kìm lòng nổi nữa mà đáp lại hắn, cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm lấy cổ hắn.
Để hắn trách phạt thì hiện giờ hắn chỉ muốn ôm hôn cái nữ tử lén trốn đi suốt một năm này cho thật tốt, chỉ là mới vừa nghĩ đến, bên dưới đã lại có phản ứng.....
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới tràn đầy lưu luyến buông đôi môi anh đào vì bị hắn hôn mà càng thêm đỏ thắm kia ra: "Đã đi lâu như vậy, không phải nên nghiệm thân sao?"
Ngọc Châu bị hắn hôn đến mềm nhũn, nhất thời nhìn hắn mê mang, không biết mấy lời này của hắn là có ý gì? Cho đến khi hắn cởi trường bào xuống mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Tại sao? Chàng còn mang nó....."
Lúc trước đeo vật kia lên cho hắn, kỳ thật ý ám chỉ nhắc nhở càng mạnh mẽ hơn, chính là nếu ngày ngày đều đeo thì chẳng phải lúc cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện ư? Cho nên Ngọc Châu đã sớm thông suốt, chỉ cần hắn có thể giữ mình, không cần tự tiện mở ra chiếc khóa dục niệm, làm loạn với chúng hồng nhan là được rồi, cũng không thật sự muốn hắn có thể vẫn luôn đeo vật này.
Nhưng hắn lại có thể vẫn luôn đeo cái thứ đồ vặt giam cầm - thứ khiến nam nhân nhục nhã này đến tận bây giờ.....
Ngọc Châu không thể ngờ được, lập tức cởi chìa khóa trên cổ xuống, đưa cho nam nhân. Chính là Nghiêu Mộ Dã lại không nhận lấy, nói: "Nếu là nàng đeo lên thì đương nhiên là nàng mở khóa....." Trên mặt Nghiêu Mộ Dã không hề có một chút xấu hổ và giận dữ nào, giọng điệu bình thản, lại khiến đáy lòng Ngọc Châu dâng lên nỗi áy náy vô cùng.
Nhưng đến khi Ngọc Châu duỗi tay định mở khóa, tay nàng lại bị hắn cầm lấy: "Nàng phải nghĩ cho kĩ, suốt một năm này nó chưa ăn gì, nàng thả nó ra thì phải chịu trách nhiệm cho nó ăn no....."
Sao Ngọc Châu có thể không nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn, chỉ đành đỏ mặt, cầm chìa mở khóa, chìa khóa dẹp lớn rất dễ dàng mở ra, rắc một tiếng đã cởi bỏ khóa ngọc.
Nhờ vào thay đổi thiết kế, trên khóa ngọc huyền thiết có một khe hở lớn cho nên cũng không gây cản trở cho sinh hoạt hàng ngày, cũng coi như thoải thoải mái mái.
Chỉ là khí thế khi mãnh thú thoát khỏi áp bức là thứ mà người khó có thể ngăn cản. Chiếc giường bằng vàng mềm do Ngụy triều tiến cống kia cuối cùng cũng đã đợi được nữ chủ nhân mà nó tâm tâm niệm niệm. Mặt giường rộng rãi lập tức hóa thành chiến trường để mãnh thú cắn xé hưởng thụ mỹ thực.
Mà ở trên thuyền xuôi sống lớn này lại càng bập bềnh thoải mái, quạt gió thêm củi.
Còn Hoàn Thúy đã hâm nóng cháo tôm trong bình ngọc ba lần rồi mà vẫn chưa được đưa vào. Mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây, thuyền sắp cập bờ, từ trong khoang thuyền mới truyền ra tiếng gọi nước ấm đầy lười biếng của Bắc đế.
Đến khi Hoàn Thúy dẫn thị nữ bưng nồi cháo nóng và chậu đồng chưa nước ấm và khăn sạch đi vào phòng, thì có một luồng sóng tình cuồn cuộn phả ra, khiến người ta không khỏi tim đập mặt đỏ.
Tất cả màn trướng màu vàng trên giường đều được thả xuống, chỉ là Bắc đế thân mặc áo dài lộ ra từ trong màn trướng nhận lấy khăn ấm, khuôn mặt tuấn tú mà âm trầm kia thật giống như trời sắp mưa to, sau khi mưa tầm tã như trút xong lại quang đãng.
Kêu các nàng buông thức ăn, dọn dẹp y phục rơi đầy đất xong lập tức lệnh cho các nàng đi ra ngoài.
Đợi sau khi hắn thay nàng lau chùi thân thể mềm mại một lần mới phát hiện ra Ngọc Châu đã tóc tai rối loạn mà ngủ say, chôn khuôn mặt nhỏ trong chăn, ngủ đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Thật đúng là mệt muốn chết rồi, tinh lực bị đè nén một năm này sao có thể so với một người bình thường đây, lại còn tiếng rên rỉ yêu kiều khiến người ta ăn bao nhiêu cũng không đã, đến cuối cùng, nàng thậm chí còn khóc lóc nói từ bỏ. Đáng tiếc là hắn không đủ lòng thương hại, nhất quyết không buông tha, thế là khiến nàng hôn mê luôn.
Hiện tại sóng vỗ mạn thuyền cuồn cuộn, hắn thả khăn ấm xuống, kéo nữ tử gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy rốt cuộc thì nỗi trống vắng trong một năm nay đã được lấp đầy, không còn tịch mịch khiến người ta khó mà chịu đựng nữa.
Tâm tư muốn thoải mái ở bên ngoài của nữ tử này sao hắn lại không hiểu chứ? Nàng nhất định là nghĩ đến một lúc nào đó hắn xưng đế, nếu lại trở lại bên cạnh hắn sẽ mất càng nhiều tự do hơn, cho nên nhân cơ hội này hoàn thành tất cả những tâm nguyện mà nàng có, về sau có bị nhốt trong thâm cung, cũng không còn tiếc nuối gì.....
Cũng là vì vậy nên suốt một năm này hắn mới không đi tìm nàng, tuy rằng cũng có cả mấy phần giận dỗi, nhưng càng quan trọng hơn đó là, hy vọng nàng có thể tự di tự tại mà đi làm những gì nàng muốn một lần.
Tuy rằng trong lòng biết cuộc sống nàng vẫn luôn mong muốn và cuộc sống bên cạnh hắn khác nhau một trời một vực, nhưng đời này của hắn đã quyết định là không buông tay, cho nên mặc nàng tùy ý một lần thì đã sao? Vì nàng, hắn chấp nhận buông tự tôn nam nhi xuống, chỉ nguyện của thể giữ nàng bên người, lâu lâu dài dài.....
Một giấc này của Ngọc Châu ngủ thật lâu, đến khi nàng tỉnh lại thì thuyền đã cập bờ thật lâu rồi. Chỉ là vì Nghiêu Mộ Dã không muốn đánh thức nàng, chi nên mới đợi nàng tự tỉnh mà thôi.
Đến lúc nàng tỉnh, Nghiêu Mộ Dã đang nằm nghiêng bên cạnh, vừa hôn vừa mút vành tai nàng: "Đói bụng chưa, có muốn uống chút cháo hay không?"
Ngọc Châu chớp chớp mắt, mới chợt bừng tỉnh đây không phải mơ, nàng thật sự đã trở về bên cạnh hắn.
Chỉ là nam nhân trước mặt này có tính tình ôn hòa đến mức không giống người thật, thế nhưng chưa nhắc một chữ đến việc nàng lỗ mãng trốn đi, thật không giống Nghiêu Mộ Dã thích lập quy củ mà nàng quen thuộc.
Vì thế nàng không nhịn được duỗi tay sờ sờ cái mũi cao thẳng và trên dưới khuôn mặt của hắn, muốn xác định xem có phải nàng đã thấy hắn thật không.
Nghiêu Mộ Dã lại thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng thật buồn cười, sau đó mút lấy từng đầu ngón tay của nàng, nói: "Mau lên bờ hồ cung thôi, Phù nhi gấp muốn gặp nương đó."
Cục bột Phù nhi đáng yêu, trong ký ức cực tốt đẹp, tuy rằng đã suốt một năm chưa được gặp mẫu thân nhưng lại nhớ kỹ hương vị dễ ngửi trên người mẫu thân, cho nên đến khi được Ngọc Châu ôm vào lòng, lập tức chui vào trong bộ ngực mềm mại của mẫu thân, không ngừng cười hahaha.
Ngọc Châu ôm con mềm mại hôn hết cái này đến cái khác, chính là còn chưa chơi cùng con yêu đến nửa ngày đã bị Nghiêu Mộ Dã gọi bà vú ôm đi.
Những cái kia trên thuyền sao mà đủ đây? Hắn lại một lần nữa bế ái thê lên, đi về hướng tẩm cung.....
Lại nói tiếp, chúng quý nữ của các nhà mới nổi ở Bắc địa, chưa ai từng gặp được thê tử cưới hỏi đàng hoàng trước khi xưng đế của tân đế.
Chỉ là một đời vua một đời thần, Hoàng đế đổi người mới vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường. Thê tử cũ của Hoàng đế biến mất một cách kỳ lạ, mãi không thấy người, cho nên trong lòng mọi người đều có chút thấu hiểu mà không nói ra miệng.
Cho nên vị trí Hoàng hậu kia càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến cho chúng nữ nhi của các thần tử trong triều có độ tuổi thích hợp nhớ nhung không dứt.
Kỳ thật dù không ngồi lên được Hậu vị, vị Hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú kia cũng đã đủ khiến người ta say đắm không thoát ra được rồi. Đáng tiếc tân đế có hơi không hiểu phong tình, năm lầ bảy lượt ngó lơ ánh mắt long lanh của các vị tiểu thư, nếu không phải đã có long tử, thật khiến người ta nghi ngờ có phải hắn có bệnh kín gì hay không.
Mà hiện tại thiên tử lại cáo ốm nghỉ triều ba ngày, không biết có phải bệnh kín đã đến lúc khó lòng ức chế được hay không?
Đến ngày thứ tư, tân đế đã lâu không lộ diện mở cung yến, mời văn võ cả triều và gia quyến đến tham gia.
Nhưng điều khiến cho trong lòng chúng quý nữ thắc mắc chính là, bên cạnh tân đế xuất hiện một vị nữ tử dung mạo yểu điệu, mặt mày sinh tình.
Chính là bởi vì loại cảm xúc mới mẻ này mà Ngọc Châu đã quên luôn cả nói chuyện, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện kia. Hắn hạ nửa lông mi cong dài xuống, cũng nhìn nàng thật sâu.
Ngọc Châu cũng không biết mình đã ngây ra bao lâu, mãi đến khi cánh tay đang ôm nàng xiết chặt mới đột nhiên hoàn hồn, nói: "Chàng ..... sao lại đến?"
Nam tử lại rất nhanh đã khôi phục lại trấn tĩnh, nói: "Gió lớn, lên thuyền rồi nói sau." Nói xong, trực tiếp ôm lấy eo nàng, đi về hướng thuyền gỗ đã bỏ neo trên bến tàu.
Vào trong khoang thuyền, Ngọc Châu mới phát hiện ra tuy bề ngoài chiếc thuyền này rất bình thường nhưng bên trong lại không khác chốn bồng lai là mấy.
Vốn khoang thuyền có tận mấy gian nhưng đều đã được thông, chia lại làm hai gian, một gian là thính đường dùng để ăn cơm uống trà, gian còn lại được dùng làm phòng ngủ.
Bước vào là một gian thính đường, dưới chân là sàn thuyền làm bằng gỗ bưởi, mài giũa sáng bóng đến mức có thể soi gương, trên sàn trải một tấm da hổ thật dày, bốn phía xung quanh bày hai mươi bốn giá nến to bằng cánh tay trẻ con điêu khắc từ vàng khối, chụp đèn trên đế đèn là dùng lưu ly điêu khắc thành, ánh nến xuyên thấu qua lưu li tạo ra ánh sáng muôn màu, chiếu ra bốn phía thính đường những màu sắc sặc sỡ. Mái thuyền đã bị gỡ ra, có thể nhìn thấy không trung xanh thẳng và vô số dải mây đang trôi bồng bềnh. Hai sườn thính đường được thiết kế thành kiểu hành lang gấp khúc, trên đỉnh hành lang có một tấm bình phong bằng gỗ đàn có thể di chuyển được, chỉ cần mở bình phong gỗ đàn ở hai sườn hành lang gấp khúc là có thể che đỉnh thuyền lại.
Đi qua một cửa nhỏ lấy ngà voi làm trụ, trân châu làm rèm là tiến vào phòng ngủ. Toàn bộ vách bên trái của phòng ngủ được thiết kế thành một cửa sổ, mở ra là có thể nhìn thấy phong cảnh trên sông, âm thẩm mang theo hơi ẩm và mùi hoa lê mùa xuân vào trong phòng, khiến cho người trong phòng được mát mẻ. Vách tường bên phải được khảm đầy trân châu các màu, san hô bên cạnh vang lên từng trận tiếng nước, thuyền gỗ nhẹ nhàng đong đưa, khiến người ta có cảm giác tựa như bản thân đang lạc vào trốn thủy cung. Toàn bộ vách tường trước mặt được đúc từ vàng nguyên khối, mặt trên điêu khắc một con kim long đang giương nanh múa vuốt, bay lượn tung hoành. Bên dưới đặt một chiếc giường mềm làm bằng vàng đủ cho hai người nằm ngang ----- chiếc giường được bày bên trong thuyền này chính là lễ vật cầu hòa mà Ngụy triều đưa đến, nơi nơi đều và vàng bạc châu ngọc, cực kỳ chói mắt.
Tuy rằng Hoàng đế Bắc triều đã rũ bỏ hơi thở đệ tử quý tộc, thói ăn chơi xa hoa của thế gia Giang Nam xưa nhưng khi bước vào trong khoang thuyền này, một luồng hơi thở say lòng người của Giang Nam liền đập thẳng vào mặt, càng khiến Viên Ngọc Châu vì đột nhiên gặp phải mà bừng tỉnh đại ngột ----- nam nhân này đã ngồi lên vị trí cửu ngũ tôn quý.....
Nghĩ vậy, nàng muốn cúi đầu quỳ xuống bổ sung thêm lễ, nhưng lại bị nam nhân nhẹ nhàng túm lấy một cái, lập tức ngã ngồi lên thảm da hổ kia, lộ ra một đôi cẳng chân trắng như tuyết, đặt trên hoa văn sặc sỡ của da hổ lại càng trở nên trắng nõn hơn.
Nghiêu Mộ Dã rũ mi xuống một nửa, không tự chủ được nhớ đến tình cảnh ngày xưa đôi chân này quấn quanh eo hắn.
Nhưng Ngọc Châu rất nhanh đã kéo làn váy xuống, ngồi quỳ chỉnh tề, nói: "Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế....."
Nghiêu Mộ Dã cũng ngồi quỳ đối diện với nữ tử, nhìn nhìn nữ tử quỳ đến mức trâm thoa tóc tai đều rũ xuống đất, nhẹ giọng nói: "Từ Thái úy đại nhân đến Ngô hoàng bệ hạ, miệng nàng mãi mãi vẫn khiêm tốn hơn trong lòng....."
Nói xong hắn duỗi tay nâng cằm nàng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: "Vẻ hung hãn lúc trước khi cho trượng phu nàng một cái tát đâu?"
Ngọc Châu bị hắn nâng cằm lên, chỉ có thể ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi hơi cắn cắn môi đỏ, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy là vì kế sách tạm thời mê hoặc kẻ gian..... Nếu là trong lòng bệ hạ khó chịu,..... thì đánh lại Ngọc Châu là được....."
Nói xong, đôi mắt khép hờ, bày ra dáng vẻ mặc quân xử trí.
Nếu không phải vừa rồi hắn tránh ở một bên, nghe rõ ràng tất cả những lời nữ tử này nói thì dáng vẻ vịt chết còn cứng mỏ này của nàng thật đúng là khiến người ta tức giận, bản thân nàng chính là một nữ tử kỳ cục như vậy, suốt một năm nay, đêm nào cũng đi vào trong mộng của hắn, nhưng mỗi lần hắn muốn ôm nàng vào trong ngực thì trong phòng lại là một khoảng vắng lặng.
Chính là trong lòng vốn tràn đầy phẫn nộ và oán hận, nhưng khi nghe được nàng ở trước mặt chồng trước nói rằng tuyệt đối sẽ không rời bỏ hắn, tất cả những canh cánh trong lòng, cho dù là tảng băng ngàn năm cũng bị ngọn lửa này thiêu cho tan chảy thành một dòng nước mềm mại......
Ngọc Châu nhắm mắt chờ bị trách phạt, nhưng ngay sau đó, nàng lạ bị hắn túm lấy rồi kéo vào trong ngực, môi mỏng hơi lạnh dán trên môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong miệng nàng, quấn quýt cùng một chỗ.
Mãi đến khi hơi thở của hắn hòa vào, tựa như mỗi một bộ phận trên thân thể đều bất chợt được mở ra, mấy phần nhiệt tình nhớ mong tích cóp được khiến cho Ngọc Châu không kìm lòng nổi nữa mà đáp lại hắn, cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm lấy cổ hắn.
Để hắn trách phạt thì hiện giờ hắn chỉ muốn ôm hôn cái nữ tử lén trốn đi suốt một năm này cho thật tốt, chỉ là mới vừa nghĩ đến, bên dưới đã lại có phản ứng.....
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới tràn đầy lưu luyến buông đôi môi anh đào vì bị hắn hôn mà càng thêm đỏ thắm kia ra: "Đã đi lâu như vậy, không phải nên nghiệm thân sao?"
Ngọc Châu bị hắn hôn đến mềm nhũn, nhất thời nhìn hắn mê mang, không biết mấy lời này của hắn là có ý gì? Cho đến khi hắn cởi trường bào xuống mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Tại sao? Chàng còn mang nó....."
Lúc trước đeo vật kia lên cho hắn, kỳ thật ý ám chỉ nhắc nhở càng mạnh mẽ hơn, chính là nếu ngày ngày đều đeo thì chẳng phải lúc cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện ư? Cho nên Ngọc Châu đã sớm thông suốt, chỉ cần hắn có thể giữ mình, không cần tự tiện mở ra chiếc khóa dục niệm, làm loạn với chúng hồng nhan là được rồi, cũng không thật sự muốn hắn có thể vẫn luôn đeo vật này.
Nhưng hắn lại có thể vẫn luôn đeo cái thứ đồ vặt giam cầm - thứ khiến nam nhân nhục nhã này đến tận bây giờ.....
Ngọc Châu không thể ngờ được, lập tức cởi chìa khóa trên cổ xuống, đưa cho nam nhân. Chính là Nghiêu Mộ Dã lại không nhận lấy, nói: "Nếu là nàng đeo lên thì đương nhiên là nàng mở khóa....." Trên mặt Nghiêu Mộ Dã không hề có một chút xấu hổ và giận dữ nào, giọng điệu bình thản, lại khiến đáy lòng Ngọc Châu dâng lên nỗi áy náy vô cùng.
Nhưng đến khi Ngọc Châu duỗi tay định mở khóa, tay nàng lại bị hắn cầm lấy: "Nàng phải nghĩ cho kĩ, suốt một năm này nó chưa ăn gì, nàng thả nó ra thì phải chịu trách nhiệm cho nó ăn no....."
Sao Ngọc Châu có thể không nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn, chỉ đành đỏ mặt, cầm chìa mở khóa, chìa khóa dẹp lớn rất dễ dàng mở ra, rắc một tiếng đã cởi bỏ khóa ngọc.
Nhờ vào thay đổi thiết kế, trên khóa ngọc huyền thiết có một khe hở lớn cho nên cũng không gây cản trở cho sinh hoạt hàng ngày, cũng coi như thoải thoải mái mái.
Chỉ là khí thế khi mãnh thú thoát khỏi áp bức là thứ mà người khó có thể ngăn cản. Chiếc giường bằng vàng mềm do Ngụy triều tiến cống kia cuối cùng cũng đã đợi được nữ chủ nhân mà nó tâm tâm niệm niệm. Mặt giường rộng rãi lập tức hóa thành chiến trường để mãnh thú cắn xé hưởng thụ mỹ thực.
Mà ở trên thuyền xuôi sống lớn này lại càng bập bềnh thoải mái, quạt gió thêm củi.
Còn Hoàn Thúy đã hâm nóng cháo tôm trong bình ngọc ba lần rồi mà vẫn chưa được đưa vào. Mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây, thuyền sắp cập bờ, từ trong khoang thuyền mới truyền ra tiếng gọi nước ấm đầy lười biếng của Bắc đế.
Đến khi Hoàn Thúy dẫn thị nữ bưng nồi cháo nóng và chậu đồng chưa nước ấm và khăn sạch đi vào phòng, thì có một luồng sóng tình cuồn cuộn phả ra, khiến người ta không khỏi tim đập mặt đỏ.
Tất cả màn trướng màu vàng trên giường đều được thả xuống, chỉ là Bắc đế thân mặc áo dài lộ ra từ trong màn trướng nhận lấy khăn ấm, khuôn mặt tuấn tú mà âm trầm kia thật giống như trời sắp mưa to, sau khi mưa tầm tã như trút xong lại quang đãng.
Kêu các nàng buông thức ăn, dọn dẹp y phục rơi đầy đất xong lập tức lệnh cho các nàng đi ra ngoài.
Đợi sau khi hắn thay nàng lau chùi thân thể mềm mại một lần mới phát hiện ra Ngọc Châu đã tóc tai rối loạn mà ngủ say, chôn khuôn mặt nhỏ trong chăn, ngủ đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Thật đúng là mệt muốn chết rồi, tinh lực bị đè nén một năm này sao có thể so với một người bình thường đây, lại còn tiếng rên rỉ yêu kiều khiến người ta ăn bao nhiêu cũng không đã, đến cuối cùng, nàng thậm chí còn khóc lóc nói từ bỏ. Đáng tiếc là hắn không đủ lòng thương hại, nhất quyết không buông tha, thế là khiến nàng hôn mê luôn.
Hiện tại sóng vỗ mạn thuyền cuồn cuộn, hắn thả khăn ấm xuống, kéo nữ tử gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy rốt cuộc thì nỗi trống vắng trong một năm nay đã được lấp đầy, không còn tịch mịch khiến người ta khó mà chịu đựng nữa.
Tâm tư muốn thoải mái ở bên ngoài của nữ tử này sao hắn lại không hiểu chứ? Nàng nhất định là nghĩ đến một lúc nào đó hắn xưng đế, nếu lại trở lại bên cạnh hắn sẽ mất càng nhiều tự do hơn, cho nên nhân cơ hội này hoàn thành tất cả những tâm nguyện mà nàng có, về sau có bị nhốt trong thâm cung, cũng không còn tiếc nuối gì.....
Cũng là vì vậy nên suốt một năm này hắn mới không đi tìm nàng, tuy rằng cũng có cả mấy phần giận dỗi, nhưng càng quan trọng hơn đó là, hy vọng nàng có thể tự di tự tại mà đi làm những gì nàng muốn một lần.
Tuy rằng trong lòng biết cuộc sống nàng vẫn luôn mong muốn và cuộc sống bên cạnh hắn khác nhau một trời một vực, nhưng đời này của hắn đã quyết định là không buông tay, cho nên mặc nàng tùy ý một lần thì đã sao? Vì nàng, hắn chấp nhận buông tự tôn nam nhi xuống, chỉ nguyện của thể giữ nàng bên người, lâu lâu dài dài.....
Một giấc này của Ngọc Châu ngủ thật lâu, đến khi nàng tỉnh lại thì thuyền đã cập bờ thật lâu rồi. Chỉ là vì Nghiêu Mộ Dã không muốn đánh thức nàng, chi nên mới đợi nàng tự tỉnh mà thôi.
Đến lúc nàng tỉnh, Nghiêu Mộ Dã đang nằm nghiêng bên cạnh, vừa hôn vừa mút vành tai nàng: "Đói bụng chưa, có muốn uống chút cháo hay không?"
Ngọc Châu chớp chớp mắt, mới chợt bừng tỉnh đây không phải mơ, nàng thật sự đã trở về bên cạnh hắn.
Chỉ là nam nhân trước mặt này có tính tình ôn hòa đến mức không giống người thật, thế nhưng chưa nhắc một chữ đến việc nàng lỗ mãng trốn đi, thật không giống Nghiêu Mộ Dã thích lập quy củ mà nàng quen thuộc.
Vì thế nàng không nhịn được duỗi tay sờ sờ cái mũi cao thẳng và trên dưới khuôn mặt của hắn, muốn xác định xem có phải nàng đã thấy hắn thật không.
Nghiêu Mộ Dã lại thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng thật buồn cười, sau đó mút lấy từng đầu ngón tay của nàng, nói: "Mau lên bờ hồ cung thôi, Phù nhi gấp muốn gặp nương đó."
Cục bột Phù nhi đáng yêu, trong ký ức cực tốt đẹp, tuy rằng đã suốt một năm chưa được gặp mẫu thân nhưng lại nhớ kỹ hương vị dễ ngửi trên người mẫu thân, cho nên đến khi được Ngọc Châu ôm vào lòng, lập tức chui vào trong bộ ngực mềm mại của mẫu thân, không ngừng cười hahaha.
Ngọc Châu ôm con mềm mại hôn hết cái này đến cái khác, chính là còn chưa chơi cùng con yêu đến nửa ngày đã bị Nghiêu Mộ Dã gọi bà vú ôm đi.
Những cái kia trên thuyền sao mà đủ đây? Hắn lại một lần nữa bế ái thê lên, đi về hướng tẩm cung.....
Lại nói tiếp, chúng quý nữ của các nhà mới nổi ở Bắc địa, chưa ai từng gặp được thê tử cưới hỏi đàng hoàng trước khi xưng đế của tân đế.
Chỉ là một đời vua một đời thần, Hoàng đế đổi người mới vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường. Thê tử cũ của Hoàng đế biến mất một cách kỳ lạ, mãi không thấy người, cho nên trong lòng mọi người đều có chút thấu hiểu mà không nói ra miệng.
Cho nên vị trí Hoàng hậu kia càng khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến cho chúng nữ nhi của các thần tử trong triều có độ tuổi thích hợp nhớ nhung không dứt.
Kỳ thật dù không ngồi lên được Hậu vị, vị Hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú kia cũng đã đủ khiến người ta say đắm không thoát ra được rồi. Đáng tiếc tân đế có hơi không hiểu phong tình, năm lầ bảy lượt ngó lơ ánh mắt long lanh của các vị tiểu thư, nếu không phải đã có long tử, thật khiến người ta nghi ngờ có phải hắn có bệnh kín gì hay không.
Mà hiện tại thiên tử lại cáo ốm nghỉ triều ba ngày, không biết có phải bệnh kín đã đến lúc khó lòng ức chế được hay không?
Đến ngày thứ tư, tân đế đã lâu không lộ diện mở cung yến, mời văn võ cả triều và gia quyến đến tham gia.
Nhưng điều khiến cho trong lòng chúng quý nữ thắc mắc chính là, bên cạnh tân đế xuất hiện một vị nữ tử dung mạo yểu điệu, mặt mày sinh tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.