Chương 26
Cuồng Thượng Gia Cuồng
17/03/2020
Trans: Bạch Tửu
Ngọc Châu ngủ đến vô thức, mặc dù cảm giác được có người đụng vào khăn lụa, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được.
Mãi cho đến khi có một luồng khí nóng thổi đến, cảm giác môi mình bị ngậm lấy. Ngọc Châu lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng vừa bừng tỉnh, chỉ thấy một người nằm trên người mình, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt say mê, còn không phải là Đại ca Tiêu Sơn của mình thì là ai? Lúc này, Ngọc Châu không khỏi cả kinh, mạnh mẽ duỗi tay đẩy hắn ra, lau miệng nói: “Đại ca, huynh đang làm gì?”
Vốn dĩ Tiêu Sơn và Tiêu lão gia đi mua vật phẩm trở về, Tiêu lão gia liền tranh thủ lúc rảnh rỗi ra quán nước kế bên ngồi uống trà, thế là Tiêu Sơn liền trở về một mình.
Ma ma và những nha hoàn đều đi theo Vương phu nhân và Ngũ cô nương ra ngoài, còn lại bất quá cũng chỉ còn lão bộc trông cửa và một mình Giác nhi mà thôi.
Giác Nhi vừa đúng lúc thấy Lục cô nương ngủ trưa, nàng liền đi xuống phòng bếp làm món canh gà hầm sâm, còn lén mang đến một hộp nhân sâm, sợ Vương phu nhân thấy được sẽ đòi hỏi, nên nàng vẫn luôn giấu ở rương áo lót của Lục cô nương, lúc này vừa hay không có ai ở nhà, nàng tranh thủ đem đến hầm với canh bồi bổ nguyên khí cho Lục cô nương. Cho nên lúc này Giác nhi đang canh lửa cho nước hầm, hiển nhiên nàng sẽ không nghe thấy âm thanh ở cửa trước, càng không nhìn thấy được Đại thiếu gia đi vào phòng của Lục cô nương.
Tiêu Sơn vốn dĩ chỉ muốn gọi Ngọc Châu đến xem những món đồ trang sức và son phấn mà hắn cố ý mua cho nàng, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được hình ảnh nàng đang nằm ngủ một mình trên giường.
Dáng vẻ yểu điệu kia cứ như một cánh sen mềm mại đang nằm yên tĩnh bên núi nhỏ, trên mặt tuy là bị khăn lụa che mất, nhưng phần cổ trắng nõn khiến cho người khác không dời mắt được. Phần cổ áo hơi hơi mở rộng, thậm chí có thể mơ hồ thấy được đường cong đang phập phồng.
Vừa thấy hình ảnh này, Tiêu Sơn lại cứ nhìn lom lom, biết rõ vào khuê phòng của Ngọc Châu là không ổn, nhưng vẫn cứ như bị mê muội hấp dẫn mà đi vào, rồi phạm phải việc hoang đường loại này.
Hiện tại Ngọc Châu bỗng nhiên bừng tĩnh, Tiêu Sơn cảm giác như máu đang chạy thẳng lên đầu, lần nữa ôm chặt lấy Ngọc Châu, khẩn trương run rẩy mà nói: “Ngọc Châu, muội thành toàn cho ta đi…”
Đúng vào lúc này, trong viện truyền đến một loạt âm thanh cười đùa vui vẻ, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói cao vút của Vương phu nhân, mà Tiêu Trân Nhi lúc này lại đang luôn miệng gọi “Lục muội”, theo tiếng nàng ấy thì đang một đường hướng phía phòng mình đi tới.
Tiêu Sơn cả kinh, vội vàng buông lỏng tay.
Ngay đúng vào lúc này, Tiêu Trân Nhi ôm hộp trang sức, cười ngâm nga đi đến, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu liền thấy Đại ca vẻ mặt mất tự nhiên đang đứng giữa phòng, mà Ngọc Châu thì tóc rối tung, quần áo không được chỉnh tề mấy, bộ dáng như vừa thức dậy, tức khắc trong lòng cả kinh, có chút không biết làm sao mà kêu lên: “Đại…Đại ca, sao huynh lại ở trong phòng Ngọc Châu vậy?”
Bởi vì kinh ngạc, nên một tiếng kêu này của nàng ta không hề nhỏ, Vương phu nhân lúc này đang ở ngoài liền nghe thấy, lập tức dừng chân, cũng đi vào trong phòng.
So với Ngũ cô nương thì bà cũng từng trải hơn. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến bà tức đến mức huyếtmáu trào lên cổ họng. Trong lúc nhất thời bà thật sự muốn tát cho nghịch tử một cái, rồilại hung hăng tát cho nghịch nữ không biết xấu hổ kia một cái!
Thế nhưng cái loại chuyện xấu trong nhà thế này làm sao lại để lan truyền cho hạ nhân biết được? Cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà trừng mắt nhìn Ngọc Châu, sau đó nắm lấy tay áo Tiêu Sơn, nói: “Đi, vào phòng ta!”
Tiêu Sơn nhất thời cũng lúng túng, lúc này mặt cũng xanh mét, không tiện tránh khỏi mẫu thân, liềnnên theo bà ra ngoài.
Tiêu Trân Nhi lưỡng lự đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân lúc này ở ngoài cửa gọi: “TiểuLão Ngũ, con cũng ra ngoài!”
Vì Tthếlà nàng ta cũng liền đi ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Ngọc Châu.
Giác nhi lúc này bưng một chén canh nhỏ từ phòng bếp tới, vừa vào phòng, nhìn thấy Ngọc Châu đang ngồi trước gương sửa sang lại đầu tóc, tức khắc trong lòng cả kinh, hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao thấy vẻ mặt phu nhân lại trông giận dữ như vậy a?”
“Không có gì…..” Ngọc Châu đứng dậy nói, “Giác nhi mau thu dọn quần áo, chỉ mang theo những thứ cần thiết….”
Đúng lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa kêu lên: “Lục cô nương, phu nhân cho gọi người.”
Ngọc Châu sửa sang lại quần áo, từ trong rương lấy ra vương bài dự thi được bộc lại bằng vải bố, mang theo đi ra ngoài.
Vào đến phòng, lúc này chỉ có Vương phu nhân và Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn ngồi một bên ghế trúc không nói lời nào, mà Vương phu nhân lúc này lại đang cầm trên tay một cây thước sắt dùng cắt maycây roi mây, sắc mặt xanh mét ngồi trên giường hướng về phía Ngọc Châu nói: “Quỳ xuống cho ta!”
Tiêu Sơn nghe vậy liền muốn đứng dậy, liền bị Vương phu nhân trừng mắt một cái.
Ngọc Châu vẫn đứng như cũ, cũng không có ý định quỳ xuống.
Vương phu đã quen thấy nàng nhu thuận, giờ gặp phải tình huống này, cơn hỏa khí kia càng áp chế không được, liền đứng dậy đi thẳng đến bắt cô quỳ xuống.
Nhưng Ngọc Châu lại lui về phía sau vài bước, bình thản mở miệng nói: “Mẫu thân nói đúng, con là nên dập đầu từ biệt mẫu thân, vốn dĩ chờ sau khi vào cung gặp Nhị tỷ sẽ đem chuyện này nói ra, nhưng hiện tại xem ra cũng là lúc thích hợp để nói…”
Nói xong nàng từ trong ngực lấy ra vươngđiệp bài dự thi, đưa đến trước mặt Vương phu nhân.
Vương phu nhân nào biết đó là cái gì, chỉ vung tay lên, ném vươngđiệp bài đó qua một bên. Nhưng Tiêu Sơn lúc này chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là vật gì, lập tức đi đến nhặt lên, kinh ngạc nói: “VươngĐiệp bài dự thi điêu khắc ngọc? Cái này từ đâu mà muội có?”
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay lại, kinh ngạc không tin mà nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầu đáp: “Là cố nhân của phụ thân muội đã tìm cách giúp đỡ và đem đến”
Kỳ thực lời này, Ngọc Châu cũng không tính là nói dối, nếu suy nghĩ lại thì vị Nghiêu Thái úy cũng được xem là cố nhân của phụ thân. Nhưng lời nửa thật nửa giả này vào tai Vương phu nhân lại mang sự khác biệt rất lớn.
Trong lúc nhất thời bà ta có chút khiếp sợ, cũng không nghĩ tới một Lục nha đầu thường ngày không thể hiện bản thânhiện sơn lộ thủy cư nhiên lại có năng lực như vậy, âm thầm kín tiếng mà có được Vươngđiệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã phải cúng bái bao nhiêu đền miếu lớn nhỏ trong thành, cũng không có chút vận may nào tới cửa Tiêu gia a! Vì vậy, trong lòng chú ý lại một chút, Những bận tâm trong lòng lúc này, cũng giảm bớt đi vài phần tức giận.
Ngọc Châu thấy Vương phu nhân đã bớt giận, liền mở miệng nói: “Vốn thấy cuộc thi sắp tới muốn xin mẫu thân cho con dọn ra ngoài, tĩnh tâm luyện khắc ngọc, hy vọng sẽ làm rạng danh Tiêu gia một lần nữa, nhưng ngân lượng trong nhà gần đây đang thiếu thốn, sợ rằng việc thuê trạch viện sẽ gây khó khăn…Cố nhân còn muốn gửi tới một lượng lớn vật liệu cho Ngọc Châu, mà nhà cửa bên này khẳng định sẽ không để hết được, vốn muốn xin mẫu thân, thuê một trạch viện bên ngoài, Ngọc Châu liền tự mình thu dọn ra ngoài cho tiện.”
Nếu là thường ngày, Vương phu nhân nghe thấy mấy lời này, sẽ là một tràng trách móc ----- nào có đạo lý nữ nhi sống tách cha mẹ ở nơi đất khách quê người này? Ngọc Châu tuy rằng là dưỡng nữcon nuôi, nhưng Vương phu nhân cũng không muốn người trong Kinh thành nghĩ mình khắc nghiệt với nàng.
Thế Nnhưng hôm nay bà bắt gặp được con trai lớn của mình động chân tay với Ngọc Châu, chỉ hận không thể đuổi Ngọc Châu đi xa, miễn cho chuyện xấu này bày ra trước mắt bọn nô tài trong nhà, truyền tới quê nhà làm hỏng thanh danh của nhi tử.
Vì thế lập tức lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã tồn tại tâm tư như vậy, thì dọn ra ngoài cũng tốt! Chỉ là tiền bạc trong nhà không nhiều, nên không thể cho ngươi thuê trạch viện quá lớn, nếu ngươi không có ý kiến gì, thì cứ làm như vậy đi!”
Ngọc Châu lập tức trầm tĩnh đáp: “Lúc trước Ngọc Châu đã xem qua một trạch viện nhỏ, gia chủ kia chính là nữ cư sĩ để tóc tu hành, cố ý cho thuê nhà kề, sau phòng vừa hay có một khoảng sân lớn, có thể làm thành xưởng điêu khắc ngọc, nữ sĩ này từ trước đến nay vốn thích thanh tĩnh, một mình sống trong Đông viện, chỉ là không muốn cho nam khách thuê, con và bà ấy từng nói chuyện với nhau, bà ấy nguyện ý cho con thuê một tháng với giá thấp, chỉ cần không được dẫn nam khách về nhà, không biết ý mẫu thân thế nào?”
Vương phu nhân vừa nghe như gãi đúng chỗ ngứa, bà ta đang lo lắng nếu Ngọc Châu dọn ra ngoài, há chẳng phải dễ dàng thừa cơ cho Tiêu Sơn lui tới, nếu việc không cho dẫn nam nhi về nhà, chẳng phải là mấu chốt cắt đứt hậu hoạn sao?
Vì thế không đợi Tiêu lão gia về, bà tự đưa ra chủ ý của mình, cho ma ma lấy tiền riêng của mình, sai người đi đến chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem thử lời Ngọc Châu nói có thật hay không, nếu là sự thật thì liền cho tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, nên thấy phu nhân mở lời như vậy, liền tự mình trở về thu thập đồ vật cần thiết.
Nàng sớm đã có ý định rời khỏi Tiêu gia ra ngoài ở riêng, trước đây nhiều lần dạo quanh Kinh thành, cũng tìm kiếm được nơi thích hợp. Chẳng qua vẫn sợ phụ thân và Đại ca không đồng ý, mới trì hoãn không dám mở miệng.
Mà hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để nàng nói ra, chỉ cần dọn ra ngoài, cũng tránh được rất nhiều phiền toái sau này.
Sự việc ngày hôm nay, Tiêu Sơn thật sự đuối lý, đúng lúc không thể ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu dọn ra ngoài ở cũng tốt, miễn cho mẫu thân ở phía trước làm vướng tay vướng chân, sau này tính tiếp vậy.
Hắn so với mẫu thân hiểu rõ hơn nhiều, trong lòng suy đoán được vị cố nhân kia của Ngọc Châu tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài mới tiếp nhận thánh chỉ, ít ngày nữa là phải nghênh thú Công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp mặt hắn còn than thở, nói là ba năm không được nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, hẳn là biết Ôn Tật Tài ba năm sau sẽ cố ý nạp nàng, nên đã có vị Công chúa cũng không hẳn là ngốc kia trấn gia, đương nhiên cũng sẽ biết được Ôn tướng quân không phải lương phốituyệt không chung thủy với nàng. Vì thế, chỉ cần hắn làm tốt mọi việc trong Kinh thành, về quê cầu xin sự đồng ý của tổ mẫu, cưới Ngọc Châu vào phủ, cùng Trần thị không phân biệt lớn nhỏ, đều làm bình thê*, thế chẳng phải trong nhà ai cũng vui vẻ hòa thuận sao?
*Bình thê: là cách xưng hộ của thương nhân bên ngoài kinh thương cưới nữ nhân, nhưng kỳ thật ở ranh rới pháp luật thì địa vị vẫn đang làm thiếp.
Cho nên tạm thời hắn nhất thời cũng không muốn ngăn cản, chỉ để cho Ngọc Châu tĩnh tâm, cẩn thận luyện tậpchuẩn bị cho cuộc thi sắp tới….
Tiêu lão gia lúc này vẫn đang uống trà đến vui vẻ, quán trà trong Kinh thành chẳng những có nhạc sư ca giả, còn có ảo thuật xiếc diễn trò ảo, còn ăn mấy phầnlồng điểm tâm, ngâm một trấm trà xanh, dương dương tự đắc trải qua một ngày vô cùng thoải mái, đếnkhông phải lúc mặt trời lặn cũngvẫn khôngchưa muốn rời đi.
Nhưng khi ông ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo cầm bình trả nhỏ, mang theo lão nô bộc quay về, đột nhiên phát hiện trong viện tựa hồ thiếu đi một người,. Phòng của Lục nha đầu cũng không thấy mở đèn.
Vì thế, ông thấy kì quái mà mở miệng hỏi: “Lục nha đầu sao lại ngủ sớm như vậy? Sinh bệnh sao?”
Vương phu nhân lúc này đứng ở cửa, vừamột bên sai người rải bát nước muối trừ tà, mộtvừa bên lạnh nhạt nói: “Nó nói muốn tham gia cuộc thi điêu khắc ngọc, ghét bỏ căn nhàcái viện này nhỏ hẹp, liền tự mình dọn ra ngoài, lúc nãy kêu nha hoàn thuê xe ngựa, đi được một nén nhang rồi!”
Tiêu lão gia vừa nghe thấy có chút bất ngờ, liền vội vàng đẩy vcửa phòng Lục cô nương ra xem, không phải chứ! Ngay cả Cchăn đệm cuốn trên giường cũng không có!”
Nhưng Tiêu lão gia biết rõ niệu tính* tình phu nhân nhà mình, nhìn vẻ mặt âm u của bà ấy, lại rải muối khắp nơi, liền biết có chuyện xảy ra, lúc này trời đã tối đen, lão bà vợ của mình nhưlà bị cái gì ám sao, sao lại không có chút tấm lòng từ mẫu như vậy, sao có thể yên tâm để Lục nha đầu thân con gái một cô nương gia mình chuyển nhà mà đi trong đêm thế nàyra ngoài giờ này!”
*Niệu tính: là câu nói của người phương Bắc TQ, dùng để hình dung một người làm việc kéo dài, làm người vẻ gượng ép. Thứ hai là để chỉ một người ở phương diện nào đó rất lợi hại, rất mạnh, nhưng dùng giọng điệu hài hước để nói.
Lúc này, Tiêu lão gia cũng không còn gì để nóicạn lời, tức đến mức làm rơi ấm trà trong tay nói: “NàyĐây…Đây Sso với ảo thuật trong trà lâu còn giỏilợi hại hơn! Làm biến mất được cả người sống! Có năng lực thì đem ta biến mất luôn đi! Nhà này từ đây để người như bà làm chủ!”
Ngọc Châu ngủ đến vô thức, mặc dù cảm giác được có người đụng vào khăn lụa, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được.
Mãi cho đến khi có một luồng khí nóng thổi đến, cảm giác môi mình bị ngậm lấy. Ngọc Châu lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng vừa bừng tỉnh, chỉ thấy một người nằm trên người mình, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt say mê, còn không phải là Đại ca Tiêu Sơn của mình thì là ai? Lúc này, Ngọc Châu không khỏi cả kinh, mạnh mẽ duỗi tay đẩy hắn ra, lau miệng nói: “Đại ca, huynh đang làm gì?”
Vốn dĩ Tiêu Sơn và Tiêu lão gia đi mua vật phẩm trở về, Tiêu lão gia liền tranh thủ lúc rảnh rỗi ra quán nước kế bên ngồi uống trà, thế là Tiêu Sơn liền trở về một mình.
Ma ma và những nha hoàn đều đi theo Vương phu nhân và Ngũ cô nương ra ngoài, còn lại bất quá cũng chỉ còn lão bộc trông cửa và một mình Giác nhi mà thôi.
Giác Nhi vừa đúng lúc thấy Lục cô nương ngủ trưa, nàng liền đi xuống phòng bếp làm món canh gà hầm sâm, còn lén mang đến một hộp nhân sâm, sợ Vương phu nhân thấy được sẽ đòi hỏi, nên nàng vẫn luôn giấu ở rương áo lót của Lục cô nương, lúc này vừa hay không có ai ở nhà, nàng tranh thủ đem đến hầm với canh bồi bổ nguyên khí cho Lục cô nương. Cho nên lúc này Giác nhi đang canh lửa cho nước hầm, hiển nhiên nàng sẽ không nghe thấy âm thanh ở cửa trước, càng không nhìn thấy được Đại thiếu gia đi vào phòng của Lục cô nương.
Tiêu Sơn vốn dĩ chỉ muốn gọi Ngọc Châu đến xem những món đồ trang sức và son phấn mà hắn cố ý mua cho nàng, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được hình ảnh nàng đang nằm ngủ một mình trên giường.
Dáng vẻ yểu điệu kia cứ như một cánh sen mềm mại đang nằm yên tĩnh bên núi nhỏ, trên mặt tuy là bị khăn lụa che mất, nhưng phần cổ trắng nõn khiến cho người khác không dời mắt được. Phần cổ áo hơi hơi mở rộng, thậm chí có thể mơ hồ thấy được đường cong đang phập phồng.
Vừa thấy hình ảnh này, Tiêu Sơn lại cứ nhìn lom lom, biết rõ vào khuê phòng của Ngọc Châu là không ổn, nhưng vẫn cứ như bị mê muội hấp dẫn mà đi vào, rồi phạm phải việc hoang đường loại này.
Hiện tại Ngọc Châu bỗng nhiên bừng tĩnh, Tiêu Sơn cảm giác như máu đang chạy thẳng lên đầu, lần nữa ôm chặt lấy Ngọc Châu, khẩn trương run rẩy mà nói: “Ngọc Châu, muội thành toàn cho ta đi…”
Đúng vào lúc này, trong viện truyền đến một loạt âm thanh cười đùa vui vẻ, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói cao vút của Vương phu nhân, mà Tiêu Trân Nhi lúc này lại đang luôn miệng gọi “Lục muội”, theo tiếng nàng ấy thì đang một đường hướng phía phòng mình đi tới.
Tiêu Sơn cả kinh, vội vàng buông lỏng tay.
Ngay đúng vào lúc này, Tiêu Trân Nhi ôm hộp trang sức, cười ngâm nga đi đến, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu liền thấy Đại ca vẻ mặt mất tự nhiên đang đứng giữa phòng, mà Ngọc Châu thì tóc rối tung, quần áo không được chỉnh tề mấy, bộ dáng như vừa thức dậy, tức khắc trong lòng cả kinh, có chút không biết làm sao mà kêu lên: “Đại…Đại ca, sao huynh lại ở trong phòng Ngọc Châu vậy?”
Bởi vì kinh ngạc, nên một tiếng kêu này của nàng ta không hề nhỏ, Vương phu nhân lúc này đang ở ngoài liền nghe thấy, lập tức dừng chân, cũng đi vào trong phòng.
So với Ngũ cô nương thì bà cũng từng trải hơn. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến bà tức đến mức huyếtmáu trào lên cổ họng. Trong lúc nhất thời bà thật sự muốn tát cho nghịch tử một cái, rồilại hung hăng tát cho nghịch nữ không biết xấu hổ kia một cái!
Thế nhưng cái loại chuyện xấu trong nhà thế này làm sao lại để lan truyền cho hạ nhân biết được? Cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà trừng mắt nhìn Ngọc Châu, sau đó nắm lấy tay áo Tiêu Sơn, nói: “Đi, vào phòng ta!”
Tiêu Sơn nhất thời cũng lúng túng, lúc này mặt cũng xanh mét, không tiện tránh khỏi mẫu thân, liềnnên theo bà ra ngoài.
Tiêu Trân Nhi lưỡng lự đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân lúc này ở ngoài cửa gọi: “TiểuLão Ngũ, con cũng ra ngoài!”
Vì Tthếlà nàng ta cũng liền đi ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Ngọc Châu.
Giác nhi lúc này bưng một chén canh nhỏ từ phòng bếp tới, vừa vào phòng, nhìn thấy Ngọc Châu đang ngồi trước gương sửa sang lại đầu tóc, tức khắc trong lòng cả kinh, hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao thấy vẻ mặt phu nhân lại trông giận dữ như vậy a?”
“Không có gì…..” Ngọc Châu đứng dậy nói, “Giác nhi mau thu dọn quần áo, chỉ mang theo những thứ cần thiết….”
Đúng lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa kêu lên: “Lục cô nương, phu nhân cho gọi người.”
Ngọc Châu sửa sang lại quần áo, từ trong rương lấy ra vương bài dự thi được bộc lại bằng vải bố, mang theo đi ra ngoài.
Vào đến phòng, lúc này chỉ có Vương phu nhân và Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn ngồi một bên ghế trúc không nói lời nào, mà Vương phu nhân lúc này lại đang cầm trên tay một cây thước sắt dùng cắt maycây roi mây, sắc mặt xanh mét ngồi trên giường hướng về phía Ngọc Châu nói: “Quỳ xuống cho ta!”
Tiêu Sơn nghe vậy liền muốn đứng dậy, liền bị Vương phu nhân trừng mắt một cái.
Ngọc Châu vẫn đứng như cũ, cũng không có ý định quỳ xuống.
Vương phu đã quen thấy nàng nhu thuận, giờ gặp phải tình huống này, cơn hỏa khí kia càng áp chế không được, liền đứng dậy đi thẳng đến bắt cô quỳ xuống.
Nhưng Ngọc Châu lại lui về phía sau vài bước, bình thản mở miệng nói: “Mẫu thân nói đúng, con là nên dập đầu từ biệt mẫu thân, vốn dĩ chờ sau khi vào cung gặp Nhị tỷ sẽ đem chuyện này nói ra, nhưng hiện tại xem ra cũng là lúc thích hợp để nói…”
Nói xong nàng từ trong ngực lấy ra vươngđiệp bài dự thi, đưa đến trước mặt Vương phu nhân.
Vương phu nhân nào biết đó là cái gì, chỉ vung tay lên, ném vươngđiệp bài đó qua một bên. Nhưng Tiêu Sơn lúc này chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là vật gì, lập tức đi đến nhặt lên, kinh ngạc nói: “VươngĐiệp bài dự thi điêu khắc ngọc? Cái này từ đâu mà muội có?”
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay lại, kinh ngạc không tin mà nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầu đáp: “Là cố nhân của phụ thân muội đã tìm cách giúp đỡ và đem đến”
Kỳ thực lời này, Ngọc Châu cũng không tính là nói dối, nếu suy nghĩ lại thì vị Nghiêu Thái úy cũng được xem là cố nhân của phụ thân. Nhưng lời nửa thật nửa giả này vào tai Vương phu nhân lại mang sự khác biệt rất lớn.
Trong lúc nhất thời bà ta có chút khiếp sợ, cũng không nghĩ tới một Lục nha đầu thường ngày không thể hiện bản thânhiện sơn lộ thủy cư nhiên lại có năng lực như vậy, âm thầm kín tiếng mà có được Vươngđiệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã phải cúng bái bao nhiêu đền miếu lớn nhỏ trong thành, cũng không có chút vận may nào tới cửa Tiêu gia a! Vì vậy, trong lòng chú ý lại một chút, Những bận tâm trong lòng lúc này, cũng giảm bớt đi vài phần tức giận.
Ngọc Châu thấy Vương phu nhân đã bớt giận, liền mở miệng nói: “Vốn thấy cuộc thi sắp tới muốn xin mẫu thân cho con dọn ra ngoài, tĩnh tâm luyện khắc ngọc, hy vọng sẽ làm rạng danh Tiêu gia một lần nữa, nhưng ngân lượng trong nhà gần đây đang thiếu thốn, sợ rằng việc thuê trạch viện sẽ gây khó khăn…Cố nhân còn muốn gửi tới một lượng lớn vật liệu cho Ngọc Châu, mà nhà cửa bên này khẳng định sẽ không để hết được, vốn muốn xin mẫu thân, thuê một trạch viện bên ngoài, Ngọc Châu liền tự mình thu dọn ra ngoài cho tiện.”
Nếu là thường ngày, Vương phu nhân nghe thấy mấy lời này, sẽ là một tràng trách móc ----- nào có đạo lý nữ nhi sống tách cha mẹ ở nơi đất khách quê người này? Ngọc Châu tuy rằng là dưỡng nữcon nuôi, nhưng Vương phu nhân cũng không muốn người trong Kinh thành nghĩ mình khắc nghiệt với nàng.
Thế Nnhưng hôm nay bà bắt gặp được con trai lớn của mình động chân tay với Ngọc Châu, chỉ hận không thể đuổi Ngọc Châu đi xa, miễn cho chuyện xấu này bày ra trước mắt bọn nô tài trong nhà, truyền tới quê nhà làm hỏng thanh danh của nhi tử.
Vì thế lập tức lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã tồn tại tâm tư như vậy, thì dọn ra ngoài cũng tốt! Chỉ là tiền bạc trong nhà không nhiều, nên không thể cho ngươi thuê trạch viện quá lớn, nếu ngươi không có ý kiến gì, thì cứ làm như vậy đi!”
Ngọc Châu lập tức trầm tĩnh đáp: “Lúc trước Ngọc Châu đã xem qua một trạch viện nhỏ, gia chủ kia chính là nữ cư sĩ để tóc tu hành, cố ý cho thuê nhà kề, sau phòng vừa hay có một khoảng sân lớn, có thể làm thành xưởng điêu khắc ngọc, nữ sĩ này từ trước đến nay vốn thích thanh tĩnh, một mình sống trong Đông viện, chỉ là không muốn cho nam khách thuê, con và bà ấy từng nói chuyện với nhau, bà ấy nguyện ý cho con thuê một tháng với giá thấp, chỉ cần không được dẫn nam khách về nhà, không biết ý mẫu thân thế nào?”
Vương phu nhân vừa nghe như gãi đúng chỗ ngứa, bà ta đang lo lắng nếu Ngọc Châu dọn ra ngoài, há chẳng phải dễ dàng thừa cơ cho Tiêu Sơn lui tới, nếu việc không cho dẫn nam nhi về nhà, chẳng phải là mấu chốt cắt đứt hậu hoạn sao?
Vì thế không đợi Tiêu lão gia về, bà tự đưa ra chủ ý của mình, cho ma ma lấy tiền riêng của mình, sai người đi đến chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem thử lời Ngọc Châu nói có thật hay không, nếu là sự thật thì liền cho tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, nên thấy phu nhân mở lời như vậy, liền tự mình trở về thu thập đồ vật cần thiết.
Nàng sớm đã có ý định rời khỏi Tiêu gia ra ngoài ở riêng, trước đây nhiều lần dạo quanh Kinh thành, cũng tìm kiếm được nơi thích hợp. Chẳng qua vẫn sợ phụ thân và Đại ca không đồng ý, mới trì hoãn không dám mở miệng.
Mà hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để nàng nói ra, chỉ cần dọn ra ngoài, cũng tránh được rất nhiều phiền toái sau này.
Sự việc ngày hôm nay, Tiêu Sơn thật sự đuối lý, đúng lúc không thể ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu dọn ra ngoài ở cũng tốt, miễn cho mẫu thân ở phía trước làm vướng tay vướng chân, sau này tính tiếp vậy.
Hắn so với mẫu thân hiểu rõ hơn nhiều, trong lòng suy đoán được vị cố nhân kia của Ngọc Châu tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài mới tiếp nhận thánh chỉ, ít ngày nữa là phải nghênh thú Công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp mặt hắn còn than thở, nói là ba năm không được nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, hẳn là biết Ôn Tật Tài ba năm sau sẽ cố ý nạp nàng, nên đã có vị Công chúa cũng không hẳn là ngốc kia trấn gia, đương nhiên cũng sẽ biết được Ôn tướng quân không phải lương phốituyệt không chung thủy với nàng. Vì thế, chỉ cần hắn làm tốt mọi việc trong Kinh thành, về quê cầu xin sự đồng ý của tổ mẫu, cưới Ngọc Châu vào phủ, cùng Trần thị không phân biệt lớn nhỏ, đều làm bình thê*, thế chẳng phải trong nhà ai cũng vui vẻ hòa thuận sao?
*Bình thê: là cách xưng hộ của thương nhân bên ngoài kinh thương cưới nữ nhân, nhưng kỳ thật ở ranh rới pháp luật thì địa vị vẫn đang làm thiếp.
Cho nên tạm thời hắn nhất thời cũng không muốn ngăn cản, chỉ để cho Ngọc Châu tĩnh tâm, cẩn thận luyện tậpchuẩn bị cho cuộc thi sắp tới….
Tiêu lão gia lúc này vẫn đang uống trà đến vui vẻ, quán trà trong Kinh thành chẳng những có nhạc sư ca giả, còn có ảo thuật xiếc diễn trò ảo, còn ăn mấy phầnlồng điểm tâm, ngâm một trấm trà xanh, dương dương tự đắc trải qua một ngày vô cùng thoải mái, đếnkhông phải lúc mặt trời lặn cũngvẫn khôngchưa muốn rời đi.
Nhưng khi ông ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo cầm bình trả nhỏ, mang theo lão nô bộc quay về, đột nhiên phát hiện trong viện tựa hồ thiếu đi một người,. Phòng của Lục nha đầu cũng không thấy mở đèn.
Vì thế, ông thấy kì quái mà mở miệng hỏi: “Lục nha đầu sao lại ngủ sớm như vậy? Sinh bệnh sao?”
Vương phu nhân lúc này đứng ở cửa, vừamột bên sai người rải bát nước muối trừ tà, mộtvừa bên lạnh nhạt nói: “Nó nói muốn tham gia cuộc thi điêu khắc ngọc, ghét bỏ căn nhàcái viện này nhỏ hẹp, liền tự mình dọn ra ngoài, lúc nãy kêu nha hoàn thuê xe ngựa, đi được một nén nhang rồi!”
Tiêu lão gia vừa nghe thấy có chút bất ngờ, liền vội vàng đẩy vcửa phòng Lục cô nương ra xem, không phải chứ! Ngay cả Cchăn đệm cuốn trên giường cũng không có!”
Nhưng Tiêu lão gia biết rõ niệu tính* tình phu nhân nhà mình, nhìn vẻ mặt âm u của bà ấy, lại rải muối khắp nơi, liền biết có chuyện xảy ra, lúc này trời đã tối đen, lão bà vợ của mình nhưlà bị cái gì ám sao, sao lại không có chút tấm lòng từ mẫu như vậy, sao có thể yên tâm để Lục nha đầu thân con gái một cô nương gia mình chuyển nhà mà đi trong đêm thế nàyra ngoài giờ này!”
*Niệu tính: là câu nói của người phương Bắc TQ, dùng để hình dung một người làm việc kéo dài, làm người vẻ gượng ép. Thứ hai là để chỉ một người ở phương diện nào đó rất lợi hại, rất mạnh, nhưng dùng giọng điệu hài hước để nói.
Lúc này, Tiêu lão gia cũng không còn gì để nóicạn lời, tức đến mức làm rơi ấm trà trong tay nói: “NàyĐây…Đây Sso với ảo thuật trong trà lâu còn giỏilợi hại hơn! Làm biến mất được cả người sống! Có năng lực thì đem ta biến mất luôn đi! Nhà này từ đây để người như bà làm chủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.