Chương 35
Cuồng Thượng Gia Cuồng
17/03/2020
Edit: Kir
Trong lòng Quảng Tuấn vương kích động một trận, chỉ cảm thấy vị tiên tử trong tranh mà nhiều ngày nay bản thân tìm kiếm khổ cực cuối cùng đã có manh mối.
Vốn là gần đây Quảng Tuấn vương đang khổ tâm suy nghĩ, quyết định vẽ một bức tranh cuộn dài cảnh du xuân ngắm hoa. Bức họa cuộn tròn này sẽ bắt đầu từ chính điện trong cung, cuối bức họa là cảnh đường xa núi cao của kinh đô. Một đường đi qua phố xa, sông ngòi, cửa thành, từ hoàng tộc cho tới đủ loại hạng người không gì không có, sự rộng lớn hào hùng này có thể so với *.
*Thanh Minh Thượng Hà Đồ (tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh): bức đầu tiên được vẽ bởi họa sĩ Trương Trạch Đoan đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng (một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm)
Thế nhưng một đường vẽ thuận buồm xuôi gió lại chững ngay ở miếu hoa tiên, không biết nên miêu tả khí chất linh hoạt kì ảo của hoa tiên như thế nào. Chính vì chuyện vẽ tranh gặp vướng mắc nên Quảng Tuấn vương mới muốn thay đổi tâm trạng, đi một mạch tiễn quân ra khỏi thành.
Ai mà ngờ được ngay tại cửa lớn phủ Nội giám lại gặp được tiên tử lén hạ phàm. Thế này làm sao có thể không làm cho Dương Tố mừng thầm đây? Hắn vội vàng mở miệng: "Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ở phủ trạch nào? Để ta đến phủ bẩm rõ với phụ mẫu của tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho bức họa của ta có được không?"
Hắn nhìn thấy sau lưng Ngọc Châu có thị vệ, y phục trên người màu sắc tuy thanh nhã nhưng lại là tơ lụa quý báu, lập tức trong lòng tự cho rằng chắc chắn nàng là nữ tử trong nhà dân thường giàu có ở kinh thành. Nếu chưa xuất giá thì dễ rồi, chỉ cần báo rõ với phụ mẫu nàng một tiếng là mời tiểu thư ngồi yên một lúc để hắn vẽ lại là xong.
Phải biết rằng để có thể làm mẫu trong tranh của Quảng Tuấn Vương chính là chuyện tốt mà quý nữ nhà quyền quý trong kinh có nghìn vàng cũng khó cầu. Thứ nhất, Quảng Tuấn vương xưa nay phẩm cách rất cao, tương đương với Nhị lang Nghiêu gia, đều là người rất xoi mói bắt bẻ đối với cái đẹp. Có thể được hắn vẽ vào tranh, nữ tử kia nhất định là đẹp hơn cả hoàng hôn nơi chân trời.
Vả lại, trong kinh thành là nơi hậu duệ quý tộc tụ hợp, cánh cửa nhân duyên nhà quyền thế căn bản rất nghiêm ngặt. Tuy là khuôn phép gia tộc chưa từng nói rõ nhưng từ trước đến nay các đại tộc nhà cao cửa rộng chắc chắn sẽ không cưới nữ tử thứ tộc làm vợ. Mà đôi khi cũng có nữ tử xinh đẹp bởi vì tài học xuất chúng, nhất thời được người người truyền tụng là tài nữ nên được đệ tử đại tộc nạp làm vợ lẽ. Nếu có thể được vào bức họa của Quảng Tuấn vương, thì chắc chắn nổi danh, cho dù tương lai không thể gả vào gia tộc thịnh vượng trăm năm thì đối với hôn nhân trong tương lai của nữ tử vẫn rất có lợi.
Ở kinh thành này nhân vật nổi tiếng như Quảng Tuấn vương đây, có thể nói là không ai không biết, cho nên lúc này Quảng Tuấn vương tùy tiện tự báo tên hiệu, chuẩn bị mời Ngọc Châu làm mẫu cho bức họa, theo hắn nhận thấy không có gì trở ngại.
Đáng tiếc Ngọc Châu thật đúng là không biết đại danh của Quảng Tuấn vương, chỉ là nghe tên hắn có một chữ 'Vương', thì trong lòng biết thân phận người này nhất định hiển quý, hơi hơi nhún người thi lễ nói: "Dân nữ không phải nhân sĩ trong kinh, mới vừa rồi va chạm này, xin được nhận lỗi, cáo từ." Nói xong lập tức chuẩn bị rời đi.
Quảng Tuấn vương nổi danh đã lâu, nay bị người lạnh nhạt xem như bọn ăn xin ven đường, thật sự là rất lâu rồi hắn chưa nếm lại, tức thời muốn chặn Ngọc Châu lại ngay.
Nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại có xe ngựa dừng lại, Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân bước xuống từ xe ngựa, nhìn thấy Quảng Tuấn vương đứng ở nơi đó thì liền cười nói: "Không biết Quảng Tuấn vương đích thân tới, hạ quan không có tiếp đón từ xa."
Quảng Tuấn vương quay người đáp lại Phạm Thanh Vân đại nhân, ngay lúc này Ngọc Châu liền cúi đầu theo một hướng khác đi ra khỏi cửa. Đợi đến khi Quảng Tuấn vương xoay người lại thì mỹ nhân kia đã khuất sau góc đường, không rõ tung tích.
Quảng Tuấn vương không nhịn được mất mác trong lòng, nếu như đuổi theo thì đánh mất thân phận của mình, chợt nhớ tới vừa rồi có nhìn thấy tên nàng trên điệp bài, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, xoay người hỏi Phạm Thanh Vân: "Trong đại hội chạm ngọc lần này, có một nữ tử tên Viên Ngọc Châu tham gia đúng không?"
Phạm Thanh Vân vốn có chút sửng sốt, rồi nói: "Nữ tử... Viên Ngọc Châu? Hạ quan chưa từng nghe nói, đợi một lát nữa hỏi quan chủ quản nhân sự, hạ quan lại đến báo rõ."
Quảng Tuấn vương nghe vậy hơi giãn mi tâm, nói: "Khi nào biết được địa chỉ của nữ tử kia thi đưa đến quý phủ của ta là được." Nói xong, hắn liền cười bước vào phủ, muốn đi nhìn tác phẩm ngọc đã điêu khắc xong kia.
Phạm Thanh Vân cười đi cùng với Quảng Tuấn vương vào phủ, chẳng qua khi hắn đi theo phía sau Quảng Tuấn vương, trên mặt khẽ hiện lên một tia u ám….
Lại nói đến Thái úy đại nhân, đứng ở cửa thành đưa tiễn đoàn quân mã trùng trung điệp điệp xong, đầu tiên là cung tiễn Thánh thượng hồi cung, đến cuối cùng đã có được chút rảnh rỗi, hắn liền gọi thị vệ Triệu Kim bên cạnh tới hỏi: "Hôm nay là đệ đệ Triệu Ngân của ngươi cùng Lục tiểu thư vào thành, có biết lúc này bọn họ đang ở nơi nào không?"
Triệu Kim vội vàng trả lời: "Vừa rồi có gã sai vặt đến đây thông bẩm, họ đang rời khỏi phủ Nội giám chuẩn bị ra khỏi thành trở về."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong, đôi mắt hơi cụp xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, người hiểu rõ tính khí hắn đều biết lúc này hắn đang không vui.
Vốn là nghe hạ nhân bẩm báo hôm nay tiểu phụ này muốn vào kinh, hắn nghĩ rằng nàng muốn đến ngoài cửa thành xem cảnh tượng xuất binh rầm rộ, thế là hắn vui vẻ đồng ý, còn đặc biệt phân phó Triệu Hổ bao một nhã gian trong tửu lâu Quan Vân sát đường cái cách cửa thành không xa, thuận tiện cho tiểu phụ kia ở sát đường ngắm nhìn, tránh phải chen chúc trong đám đông.
Việc làm tri kỷ như vậy, đối với Nghiêu thiếu mà nói đúng là hiếm thấy. Khi hắn theo Hoàng thượng đi tới cổng thành bèn cố tình liếc nhìn về phía cổng thành kia, thế nhưng cửa sổ tửu lâu kia vẫn đóng chặt, không hề có bóng dáng ai.
Mãi cho đến khi hắn phái người đi xem mới biết, tiểu phụ kia không có vào tửu lâu mà trực tiếp đến phủ Nội giám chờ báo danh.
Sau khi Nghiêu Thái úy nghe xong, vẻ mặt âm trầm một hồi lâu, rồi gọi Phạm Thanh Vân đang ở trong đoàn người tới, phân phó hắn ta bảo xuống bên dưới, cho tất cả quan lại làm việc ở phủ Nội giám được nghỉ ngơi một ngày.
Phạm Thanh Vân nhất thời không hiểu, lại không dám hỏi Thái úy, đành tự mình phân phó xuống, mà lúc này những viên quan vốn đang đi quan sát phố xá kia nghe xong thì vô cùng mừng rỡ vì có một ngày nhàn rỗi, từng người sau khi xem lễ xong liền đi về nhà.
Bây giờ chuyện lớn đã xong, hờn dỗi trong lòng Nghiêu Mộ Dã cũng đã tiêu tan bớt. Nghe Triệu Hổ nói xong, hắn khoát tay áo nói: "Ngày mai ta còn phải vào triều sớm, không thể lại đi trễ, hôm nay không trở về biệt biện nữa. Ngươi đi nói với Triệu Ngân đừng nên đưa Lục tiểu thư ra khỏi thành, tối nay nàng ấy theo ta về phủ là được rồi."
Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội lệnh cho gã sai vặt tìm đám người Triệu Ngân, Lục tiểu thư.
Không bao lâu sau, gã sai vặt quay lại bẩm báo: "Lục tiểu thư nói, không tiện đi Nghiêu phủ quấy rầy, tiểu thư tự ra khỏi thành là được, nếu như Thái úy đại nhân nhất định muốn lưu lại, tiểu thư sẽ tìm khách điếm nào đó ở tạm một đêm."
Nghiêu Thái úy kìm nén hờn dỗi hơn nửa ngày, giờ khắc này lại như rót thêm dầu vào lửa. Xưa nay hắn đã quen với việc nữ tử nhân nhượng hắn, lần không nghe theo này thật sự đã mài đi chút kiên nhẫn cuối cùng. Hắn bật đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nói cho nàng ta biết, muốn ở đâu thì ở đi!" Nói xong hắn liền phất tay áo bỏ đi.
Ngọc Châu vốn nghĩ rằng chuyện báo danh hôm nay có lẽ không xong, nếu đã như vậy chẳng bằng đi về trước, dự định ngày mai lại vào thành. Thế nhưng sau khi nghe lời nhắn của Thái úy, nàng do dự.
Nếu có thể, nàng thật sự không muốn lại bước đến cửa phủ Nghiêu gia. Vị Nghiêu phu nhân kia tuy là vẻ mặt ôn hòa, nhưng nàng có thể nhạy bén cảm giác được một chút gì đó. Thế nên nàng lập tức khước từ.
Có thể hình dung được, không nghe lời như vậy tất nhiên làm cho Thái úy đại nhân cực kỳ không hài lòng.
Chỉ là Ngọc Châu vẫn không làm theo ý hắn, Nghiêu gia không thể so với ngoại trạch ngoại ô, nàng cũng không phải thiếp thất của hắn, tùy tiện theo hắn về Nghiêu phủ qua đêm như vậy, vốn dĩ về tình về lý đều không đúng. Nhưng nếu lúc này ra khỏi thành, hiềm khích đối nghịch với Thái úy đại nhân quá lớn, nên sau khi cân nhắc một phen, nàng liền nhờ thị vệ tìm một khách điếm trong kinh thành, tạm thời dừng chân nghỉ trọ một đêm, cũng tránh cho ngày hôm sau phải vòng lại vào thành.
Lại nói đến Nghiêu Thái úy kia, sau khi nghe được tin Ngọc Châu thực sự ở trọ, trái lại cơn giận tiêu tan, sau khi cười lạnh một tiếng, lập tức đồng ý với lời mời của Bạch Thủy Lưu, ngày hôm sau hạ triều xong thì đến tham dự yến hội tại Tĩnh Thủy viên trong thành.
Yến hội lần này là dịp các danh sĩ* trong thành lưu thương* làm thơ. Nguồn gốc của cái tên Tĩnh Thủy viên là do có một dòng suối nhỏ được dẫn vào, uốn lượn xuyên qua khu vườn. Dòng suối nhỏ rộng bằng hai bước chân, hơn mười vị danh sĩ kinh thành lần lượt ngồi xuống hai bên dòng suối nhỏ, người hầu rót rượu đầy chén đặt xuống dòng suối nhỏ. Chén rượu được thả trôi theo dòng suối, danh sĩ tự tay nhấc chén rượu lên, sau đó làm một bài thơ, nghe mọi người bình luận. Nếu thơ làm hay thì được uống hết rượu trong chén, nếu thơ chưa đạt thì phải trả chén rượu về dòng suối nhỏ, không được uống. Trò khúc thủy lưu thương loại này cũng chỉ có những người tao nhã như danh sĩ mới có hứng thú. Nếu đổi lại là những người thô tục, vắt hết óc vẫn chưa làm ra được bài thơ hay nào, chỉ có thể nhìn chén rượu trôi theo dòng suối mà than thở liên hồi, vẫn không được uống.
*danh sĩ: chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan thời xưa
*lưu thương: trò chơi "khúc thủy lưu thương" (thả trôi chén rượu theo dòng nước uốn khúc) của văn nhân nhã sĩ ở Trung Quốc cổ đại
Chẳng qua nếu là ngày thường, Thái úy chưa bao giờ tham gia mấy việc thanh nhã như này. Xưa nay Nghiêu Mộ Dã luôn sống thoải mái không câu nệ, tùy ý theo lòng mình, uống rượu là phải uống thỏa thích tràn trề, làm sao cứ phải rườm rà quanh co thế kia. Hôm nay hắn lại đột nhiên đến đây, trái lại khiến Bạch Thủy Lưu khẽ giật mình, vừa cười vừa nói: "Vốn dĩ chỉ là khách sáo gửi thiệp mời cho huynh, không ngờ người bận rộn như huynh lại có thể tranh thủ tới đây, để ta sai người lấy một vò rượu Kim Trản Trần nhưỡng, rượu này rất mạnh, hợp với khẩu vị của huynh."
Lúc này Quảng Tuấn vương cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, vừa rồi hắn làm nhiều thơ nhất, lúc này hơi hơi say, thấy Thái úy đến liền lớn tiếng nói: "Nghiêu nhị, không làm thơ mà uống rượu là cái đạo lý gì hả?!"
Nếu như bình thường thì Nghiêu Mộ Dã có thể nổi lên nhã hứng tham gia với mọi người, thế nhưng hôm nay thật sự là lười đáp lại, chỉ đứng dậy đi vào một nhã phòng yên tĩnh bên cạnh dòng suối nhỏ. Bạch Thủy Lưu và Quảng Tuấn vương chào hỏi mấy vị danh sĩ một tiếng, lập tức đi theo vào nhã phòng, thấy Nghiêu Mộ Dã đang ngồi bên bàn sách, cầm bức tranh trên bàn trầm ngâm quan sát.
Bức họa này là Quảng Tuấn vương vừa mới tùy ý vẽ ra, họa chính là một vị nữ tử. Chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác họa nên một vị nữ tử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, dáng vẻ không tầm thường. Đặc biệt là khóe môi hơi nhếch lên kia, cười như không cười, thật sự là vẽ ra được vài phần dáng vẻ thướt tha vốn có của chủ nhân.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Thái úy cầm bức họa kia nhìn không dời mắt, lập tức cười nói: "Nghiêu gia quả nhiên là tri âm của ta, bức họa này hãy còn chưa hoàn thành, mà huynh đã xem đến nhập tâm như thế, chẳng lẽ cũng bị nữ tử trong tranh mê hoặc?"
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi chuyển ánh mắt từ bức họa về phía Quảng Tuấn vương nói: "Không biết Vương gia nhìn thấy nữ tử này ở nơi nào?"
Quảng Tuấn vương buông chén rượu, vỗ mạnh lên bả vai Nghiêu nhị, nói: "Quả thật là tri âm của ta! Khổ cho Bạch thiếu cứ nói người trong bức họa này là ta bịa đặt ra, theo ý tứ hắn nếu trong kinh thành có nữ tử xinh đẹp đến bậc này thì đã sớm danh chấn kinh thành rồi."
Nghiêu Mộ Dã đặt bức tranh xuống bàn, cong khóe miệng nói: "Nghe ý tứ trong lời nói của Quảng Tuấn vương, thì nữ tử này là huynh vô tình gặp được, không biết nàng ấy là người phương nào đúng không?"
Quảng Tuấn vương hơi tiếc nuối mà thở dài một hơi nói: "Ta ngẫu nhiên gặp được nàng ấy ở cửa phủ Nội giám, chỉ biết tên của nàng là Viên Ngọc Châu, nhìn tư thế này có lẽ muốn tham gia cuộc thi chạm khắc ngọc, không biết nữ tử gầy yếu cỡ này làm thế nào có thể cầm đao động búa để điêu khắc? Nhưng ta đã nhờ Phạm đại nhân thay ta điều tra rõ tung tích của nàng, đợi đến khi dò hỏi được tin tức về vị nữ tử này, nhất định sẽ mang theo nàng ấy đến gặp hai vị huynh đài."
Quảng Tuấn vương tự nhận thấy lời này của mình rất là rộng lượng, có chút đức độ thấy sắc mà không quên nghĩa.
Thật là làm khó cho Thái úy đại nhân, vậy mà không cảm nhận được tình hữu nghị tốt từ ai kia, khóe miệng kia tuy là cong lên nhưng lại chẳng hề có ý cười, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Nghe ý tứ trong lời Vương gia nói, nữ tử này đã là vật trong túi của huynh?"
Quảng Tuấn vương cảm thấy lời nói như vậy đúng là bất kính với tiên tử trong tranh, lắc đầu nói: "Lời này không đúng, phải nói, nữ tử này là nàng thơ của ta mới đúng." Nghiêu Thái úy chẳng còn hứng thú nghiên cứu thêm nữ tử này thuộc sở hữu của ai, chỉ ôm quyền nói với hai người kia, đột nhiên cảm thấy đau không không thôi, cáo từ về phủ nghỉ ngơi trước.
Thế là Thái úy đại nhân đến rồi đi như một cơn gió, ngây người trong Tĩnh Thủy viên chưa được bao lâu, đã phất tay áo rời đi.
Quảng Tuấn vương thoáng tiếc nuối cầm tờ bức họa kia lên, nhìn một góc bức vẽ do bị nắm quá chặt mà tạo thành nếp nhăn, không thể không khâm phục mà nói với Bạch thiếu: "Trong ba người chúng ta, cứ tưởng rằng ta mới là thoát tục, hiện giờ xem ra, vẫn là định lực của Nghiêu nhị cao thâm hơn một chút, đối với mỹ nhân dáng vẻ xinh đẹp đến bực này mà vẫn chẳng hề có một chút lòng thiên vị thương yêu gì. Liễu Hạ Huệ năm xưa dù mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn chẳng qua cũng chỉ là như thế, bởi vậy xem ra, ta còn phải tu hành đức hạnh định lực mới đối mặt được với nữ sắc!"
Trong lúc Dương Tố đang liên tục cảm thán, thì vị Nghiêu Thái úy dù mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn kia, lại đang đi như bay như gió hoang mát lạnh, nhắm thẳng đến một khách điếm lớn nhất trong kinh thành.
Triệu Kim rất có mắt nhìn, chưa đợi Thái úy phân phó, đã tiến vào trong khách điếm, sau khi hỏi rõ phòng của Lục cô nương, dẫn Thái úy đi thẳng lên lầu đi đến một trong những phòng đứng đầu của khách điếm.
Khi Thái úy tiến vào phòng, Ngọc Châu đang dựa vào trước cửa sổ, dùng tay trái cầm bút phác họa.
Tuy tay phải của nàng bị thương nhưng không chịu được sự nhàn rỗi, hơn nữa khi còn bé nàng quen dùng tay trái, là do người lớn ép buộc thay đổi. Nhiều ngày nay nàng dùng tay trái vẽ tranh, ngoại trừ lúc đầu có hơi trúc trắc nhưng sau đó càng vẽ càng lưu loát.
Thái úy cảm thấy hôm nay mình nhìn thấy tranh đẹp đủ nhiều rồi, thật sự lười phải nhìn xem tiểu phụ này lại đang vẽ vời thứ gì, chỉ lạnh lùng nói: "Lục tiểu thư thật có nhã hứng, sắc trời đã tối nhưng vẫn chưa đi ngủ, không biết là được khai sáng bởi người phương nào, mà hứng thú vẽ vời cao như vậy."
Ngọc Châu sớm biết bản thân không muốn vào Nghiêu phủ sẽ khiến cho Thái úy mất hứng, lúc này đây nhìn sắc mặt hắn căng thẳng, ngược lại không có hoảng sợ, chỉ cười nói: "Hôm qua nhất thời làm trái ý tốt của Thái úy, thật sự là bởi vì tửu lâu kia cao quá, nhìn xa một chút thì không thấy rõ nữa, nhưng mà chen chúc trong đám đông, ngược lại có thể nhìn rõ hơn phong thái của các tướng sĩ Đại Ngụy. Trước đây chưa từng thấy qua nam nhi Đại Ngụy mặc quân trang, hôm nay mới phát hiện nhìn rất hiên ngang mạnh mẽ, nhất là cái móc bên ngoài áp giáp rất đặc biệt, tiểu nữ căn cứ theo hình dáng đó, hơi thay đổi một chút, mấy ngày nữa điêu khắc cho Thái úy đại nhân một đôi, đợi đến khi nào ngài cưỡi ngựa bắn cung thì mang ra dùng được không?"
Nghe xong lời này của Ngọc Châu, lúc này Nghiêu Mộ Dã mới nhìn thoáng qua bức vẽ trong tay nàng, quả nhiên là một cái móc đầu báo, thật sự rất khác biệt.
Từ trước đến nay Ngọc Châu nói chuyện nhẹ nhàng, kết hợp với nụ cười, luôn luôn làm cho người ta không ý thức được mà giọng điệu hòa hoãn theo nàng.
Trên thực tế, Thái úy đại nhân hờn dỗi suốt dọc đường đến đây, lúc này vừa ngửi được mùi hương thơm mát sau khi tắm trên người tiểu phụ này thì đã tiêu tán hơn phân nửa.
Bây giờ nhìn thấy tiểu phụ chủ động lấy lòng, cơn tức giận kia lại tiếp tục giảm đi hơn nửa.
Trong lòng Quảng Tuấn vương kích động một trận, chỉ cảm thấy vị tiên tử trong tranh mà nhiều ngày nay bản thân tìm kiếm khổ cực cuối cùng đã có manh mối.
Vốn là gần đây Quảng Tuấn vương đang khổ tâm suy nghĩ, quyết định vẽ một bức tranh cuộn dài cảnh du xuân ngắm hoa. Bức họa cuộn tròn này sẽ bắt đầu từ chính điện trong cung, cuối bức họa là cảnh đường xa núi cao của kinh đô. Một đường đi qua phố xa, sông ngòi, cửa thành, từ hoàng tộc cho tới đủ loại hạng người không gì không có, sự rộng lớn hào hùng này có thể so với *.
*Thanh Minh Thượng Hà Đồ (tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh): bức đầu tiên được vẽ bởi họa sĩ Trương Trạch Đoan đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng (một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm)
Thế nhưng một đường vẽ thuận buồm xuôi gió lại chững ngay ở miếu hoa tiên, không biết nên miêu tả khí chất linh hoạt kì ảo của hoa tiên như thế nào. Chính vì chuyện vẽ tranh gặp vướng mắc nên Quảng Tuấn vương mới muốn thay đổi tâm trạng, đi một mạch tiễn quân ra khỏi thành.
Ai mà ngờ được ngay tại cửa lớn phủ Nội giám lại gặp được tiên tử lén hạ phàm. Thế này làm sao có thể không làm cho Dương Tố mừng thầm đây? Hắn vội vàng mở miệng: "Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ở phủ trạch nào? Để ta đến phủ bẩm rõ với phụ mẫu của tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho bức họa của ta có được không?"
Hắn nhìn thấy sau lưng Ngọc Châu có thị vệ, y phục trên người màu sắc tuy thanh nhã nhưng lại là tơ lụa quý báu, lập tức trong lòng tự cho rằng chắc chắn nàng là nữ tử trong nhà dân thường giàu có ở kinh thành. Nếu chưa xuất giá thì dễ rồi, chỉ cần báo rõ với phụ mẫu nàng một tiếng là mời tiểu thư ngồi yên một lúc để hắn vẽ lại là xong.
Phải biết rằng để có thể làm mẫu trong tranh của Quảng Tuấn Vương chính là chuyện tốt mà quý nữ nhà quyền quý trong kinh có nghìn vàng cũng khó cầu. Thứ nhất, Quảng Tuấn vương xưa nay phẩm cách rất cao, tương đương với Nhị lang Nghiêu gia, đều là người rất xoi mói bắt bẻ đối với cái đẹp. Có thể được hắn vẽ vào tranh, nữ tử kia nhất định là đẹp hơn cả hoàng hôn nơi chân trời.
Vả lại, trong kinh thành là nơi hậu duệ quý tộc tụ hợp, cánh cửa nhân duyên nhà quyền thế căn bản rất nghiêm ngặt. Tuy là khuôn phép gia tộc chưa từng nói rõ nhưng từ trước đến nay các đại tộc nhà cao cửa rộng chắc chắn sẽ không cưới nữ tử thứ tộc làm vợ. Mà đôi khi cũng có nữ tử xinh đẹp bởi vì tài học xuất chúng, nhất thời được người người truyền tụng là tài nữ nên được đệ tử đại tộc nạp làm vợ lẽ. Nếu có thể được vào bức họa của Quảng Tuấn vương, thì chắc chắn nổi danh, cho dù tương lai không thể gả vào gia tộc thịnh vượng trăm năm thì đối với hôn nhân trong tương lai của nữ tử vẫn rất có lợi.
Ở kinh thành này nhân vật nổi tiếng như Quảng Tuấn vương đây, có thể nói là không ai không biết, cho nên lúc này Quảng Tuấn vương tùy tiện tự báo tên hiệu, chuẩn bị mời Ngọc Châu làm mẫu cho bức họa, theo hắn nhận thấy không có gì trở ngại.
Đáng tiếc Ngọc Châu thật đúng là không biết đại danh của Quảng Tuấn vương, chỉ là nghe tên hắn có một chữ 'Vương', thì trong lòng biết thân phận người này nhất định hiển quý, hơi hơi nhún người thi lễ nói: "Dân nữ không phải nhân sĩ trong kinh, mới vừa rồi va chạm này, xin được nhận lỗi, cáo từ." Nói xong lập tức chuẩn bị rời đi.
Quảng Tuấn vương nổi danh đã lâu, nay bị người lạnh nhạt xem như bọn ăn xin ven đường, thật sự là rất lâu rồi hắn chưa nếm lại, tức thời muốn chặn Ngọc Châu lại ngay.
Nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại có xe ngựa dừng lại, Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân bước xuống từ xe ngựa, nhìn thấy Quảng Tuấn vương đứng ở nơi đó thì liền cười nói: "Không biết Quảng Tuấn vương đích thân tới, hạ quan không có tiếp đón từ xa."
Quảng Tuấn vương quay người đáp lại Phạm Thanh Vân đại nhân, ngay lúc này Ngọc Châu liền cúi đầu theo một hướng khác đi ra khỏi cửa. Đợi đến khi Quảng Tuấn vương xoay người lại thì mỹ nhân kia đã khuất sau góc đường, không rõ tung tích.
Quảng Tuấn vương không nhịn được mất mác trong lòng, nếu như đuổi theo thì đánh mất thân phận của mình, chợt nhớ tới vừa rồi có nhìn thấy tên nàng trên điệp bài, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, xoay người hỏi Phạm Thanh Vân: "Trong đại hội chạm ngọc lần này, có một nữ tử tên Viên Ngọc Châu tham gia đúng không?"
Phạm Thanh Vân vốn có chút sửng sốt, rồi nói: "Nữ tử... Viên Ngọc Châu? Hạ quan chưa từng nghe nói, đợi một lát nữa hỏi quan chủ quản nhân sự, hạ quan lại đến báo rõ."
Quảng Tuấn vương nghe vậy hơi giãn mi tâm, nói: "Khi nào biết được địa chỉ của nữ tử kia thi đưa đến quý phủ của ta là được." Nói xong, hắn liền cười bước vào phủ, muốn đi nhìn tác phẩm ngọc đã điêu khắc xong kia.
Phạm Thanh Vân cười đi cùng với Quảng Tuấn vương vào phủ, chẳng qua khi hắn đi theo phía sau Quảng Tuấn vương, trên mặt khẽ hiện lên một tia u ám….
Lại nói đến Thái úy đại nhân, đứng ở cửa thành đưa tiễn đoàn quân mã trùng trung điệp điệp xong, đầu tiên là cung tiễn Thánh thượng hồi cung, đến cuối cùng đã có được chút rảnh rỗi, hắn liền gọi thị vệ Triệu Kim bên cạnh tới hỏi: "Hôm nay là đệ đệ Triệu Ngân của ngươi cùng Lục tiểu thư vào thành, có biết lúc này bọn họ đang ở nơi nào không?"
Triệu Kim vội vàng trả lời: "Vừa rồi có gã sai vặt đến đây thông bẩm, họ đang rời khỏi phủ Nội giám chuẩn bị ra khỏi thành trở về."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong, đôi mắt hơi cụp xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, người hiểu rõ tính khí hắn đều biết lúc này hắn đang không vui.
Vốn là nghe hạ nhân bẩm báo hôm nay tiểu phụ này muốn vào kinh, hắn nghĩ rằng nàng muốn đến ngoài cửa thành xem cảnh tượng xuất binh rầm rộ, thế là hắn vui vẻ đồng ý, còn đặc biệt phân phó Triệu Hổ bao một nhã gian trong tửu lâu Quan Vân sát đường cái cách cửa thành không xa, thuận tiện cho tiểu phụ kia ở sát đường ngắm nhìn, tránh phải chen chúc trong đám đông.
Việc làm tri kỷ như vậy, đối với Nghiêu thiếu mà nói đúng là hiếm thấy. Khi hắn theo Hoàng thượng đi tới cổng thành bèn cố tình liếc nhìn về phía cổng thành kia, thế nhưng cửa sổ tửu lâu kia vẫn đóng chặt, không hề có bóng dáng ai.
Mãi cho đến khi hắn phái người đi xem mới biết, tiểu phụ kia không có vào tửu lâu mà trực tiếp đến phủ Nội giám chờ báo danh.
Sau khi Nghiêu Thái úy nghe xong, vẻ mặt âm trầm một hồi lâu, rồi gọi Phạm Thanh Vân đang ở trong đoàn người tới, phân phó hắn ta bảo xuống bên dưới, cho tất cả quan lại làm việc ở phủ Nội giám được nghỉ ngơi một ngày.
Phạm Thanh Vân nhất thời không hiểu, lại không dám hỏi Thái úy, đành tự mình phân phó xuống, mà lúc này những viên quan vốn đang đi quan sát phố xá kia nghe xong thì vô cùng mừng rỡ vì có một ngày nhàn rỗi, từng người sau khi xem lễ xong liền đi về nhà.
Bây giờ chuyện lớn đã xong, hờn dỗi trong lòng Nghiêu Mộ Dã cũng đã tiêu tan bớt. Nghe Triệu Hổ nói xong, hắn khoát tay áo nói: "Ngày mai ta còn phải vào triều sớm, không thể lại đi trễ, hôm nay không trở về biệt biện nữa. Ngươi đi nói với Triệu Ngân đừng nên đưa Lục tiểu thư ra khỏi thành, tối nay nàng ấy theo ta về phủ là được rồi."
Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội lệnh cho gã sai vặt tìm đám người Triệu Ngân, Lục tiểu thư.
Không bao lâu sau, gã sai vặt quay lại bẩm báo: "Lục tiểu thư nói, không tiện đi Nghiêu phủ quấy rầy, tiểu thư tự ra khỏi thành là được, nếu như Thái úy đại nhân nhất định muốn lưu lại, tiểu thư sẽ tìm khách điếm nào đó ở tạm một đêm."
Nghiêu Thái úy kìm nén hờn dỗi hơn nửa ngày, giờ khắc này lại như rót thêm dầu vào lửa. Xưa nay hắn đã quen với việc nữ tử nhân nhượng hắn, lần không nghe theo này thật sự đã mài đi chút kiên nhẫn cuối cùng. Hắn bật đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nói cho nàng ta biết, muốn ở đâu thì ở đi!" Nói xong hắn liền phất tay áo bỏ đi.
Ngọc Châu vốn nghĩ rằng chuyện báo danh hôm nay có lẽ không xong, nếu đã như vậy chẳng bằng đi về trước, dự định ngày mai lại vào thành. Thế nhưng sau khi nghe lời nhắn của Thái úy, nàng do dự.
Nếu có thể, nàng thật sự không muốn lại bước đến cửa phủ Nghiêu gia. Vị Nghiêu phu nhân kia tuy là vẻ mặt ôn hòa, nhưng nàng có thể nhạy bén cảm giác được một chút gì đó. Thế nên nàng lập tức khước từ.
Có thể hình dung được, không nghe lời như vậy tất nhiên làm cho Thái úy đại nhân cực kỳ không hài lòng.
Chỉ là Ngọc Châu vẫn không làm theo ý hắn, Nghiêu gia không thể so với ngoại trạch ngoại ô, nàng cũng không phải thiếp thất của hắn, tùy tiện theo hắn về Nghiêu phủ qua đêm như vậy, vốn dĩ về tình về lý đều không đúng. Nhưng nếu lúc này ra khỏi thành, hiềm khích đối nghịch với Thái úy đại nhân quá lớn, nên sau khi cân nhắc một phen, nàng liền nhờ thị vệ tìm một khách điếm trong kinh thành, tạm thời dừng chân nghỉ trọ một đêm, cũng tránh cho ngày hôm sau phải vòng lại vào thành.
Lại nói đến Nghiêu Thái úy kia, sau khi nghe được tin Ngọc Châu thực sự ở trọ, trái lại cơn giận tiêu tan, sau khi cười lạnh một tiếng, lập tức đồng ý với lời mời của Bạch Thủy Lưu, ngày hôm sau hạ triều xong thì đến tham dự yến hội tại Tĩnh Thủy viên trong thành.
Yến hội lần này là dịp các danh sĩ* trong thành lưu thương* làm thơ. Nguồn gốc của cái tên Tĩnh Thủy viên là do có một dòng suối nhỏ được dẫn vào, uốn lượn xuyên qua khu vườn. Dòng suối nhỏ rộng bằng hai bước chân, hơn mười vị danh sĩ kinh thành lần lượt ngồi xuống hai bên dòng suối nhỏ, người hầu rót rượu đầy chén đặt xuống dòng suối nhỏ. Chén rượu được thả trôi theo dòng suối, danh sĩ tự tay nhấc chén rượu lên, sau đó làm một bài thơ, nghe mọi người bình luận. Nếu thơ làm hay thì được uống hết rượu trong chén, nếu thơ chưa đạt thì phải trả chén rượu về dòng suối nhỏ, không được uống. Trò khúc thủy lưu thương loại này cũng chỉ có những người tao nhã như danh sĩ mới có hứng thú. Nếu đổi lại là những người thô tục, vắt hết óc vẫn chưa làm ra được bài thơ hay nào, chỉ có thể nhìn chén rượu trôi theo dòng suối mà than thở liên hồi, vẫn không được uống.
*danh sĩ: chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan thời xưa
*lưu thương: trò chơi "khúc thủy lưu thương" (thả trôi chén rượu theo dòng nước uốn khúc) của văn nhân nhã sĩ ở Trung Quốc cổ đại
Chẳng qua nếu là ngày thường, Thái úy chưa bao giờ tham gia mấy việc thanh nhã như này. Xưa nay Nghiêu Mộ Dã luôn sống thoải mái không câu nệ, tùy ý theo lòng mình, uống rượu là phải uống thỏa thích tràn trề, làm sao cứ phải rườm rà quanh co thế kia. Hôm nay hắn lại đột nhiên đến đây, trái lại khiến Bạch Thủy Lưu khẽ giật mình, vừa cười vừa nói: "Vốn dĩ chỉ là khách sáo gửi thiệp mời cho huynh, không ngờ người bận rộn như huynh lại có thể tranh thủ tới đây, để ta sai người lấy một vò rượu Kim Trản Trần nhưỡng, rượu này rất mạnh, hợp với khẩu vị của huynh."
Lúc này Quảng Tuấn vương cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, vừa rồi hắn làm nhiều thơ nhất, lúc này hơi hơi say, thấy Thái úy đến liền lớn tiếng nói: "Nghiêu nhị, không làm thơ mà uống rượu là cái đạo lý gì hả?!"
Nếu như bình thường thì Nghiêu Mộ Dã có thể nổi lên nhã hứng tham gia với mọi người, thế nhưng hôm nay thật sự là lười đáp lại, chỉ đứng dậy đi vào một nhã phòng yên tĩnh bên cạnh dòng suối nhỏ. Bạch Thủy Lưu và Quảng Tuấn vương chào hỏi mấy vị danh sĩ một tiếng, lập tức đi theo vào nhã phòng, thấy Nghiêu Mộ Dã đang ngồi bên bàn sách, cầm bức tranh trên bàn trầm ngâm quan sát.
Bức họa này là Quảng Tuấn vương vừa mới tùy ý vẽ ra, họa chính là một vị nữ tử. Chỉ vài nét bút ít ỏi đã phác họa nên một vị nữ tử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, dáng vẻ không tầm thường. Đặc biệt là khóe môi hơi nhếch lên kia, cười như không cười, thật sự là vẽ ra được vài phần dáng vẻ thướt tha vốn có của chủ nhân.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Thái úy cầm bức họa kia nhìn không dời mắt, lập tức cười nói: "Nghiêu gia quả nhiên là tri âm của ta, bức họa này hãy còn chưa hoàn thành, mà huynh đã xem đến nhập tâm như thế, chẳng lẽ cũng bị nữ tử trong tranh mê hoặc?"
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi chuyển ánh mắt từ bức họa về phía Quảng Tuấn vương nói: "Không biết Vương gia nhìn thấy nữ tử này ở nơi nào?"
Quảng Tuấn vương buông chén rượu, vỗ mạnh lên bả vai Nghiêu nhị, nói: "Quả thật là tri âm của ta! Khổ cho Bạch thiếu cứ nói người trong bức họa này là ta bịa đặt ra, theo ý tứ hắn nếu trong kinh thành có nữ tử xinh đẹp đến bậc này thì đã sớm danh chấn kinh thành rồi."
Nghiêu Mộ Dã đặt bức tranh xuống bàn, cong khóe miệng nói: "Nghe ý tứ trong lời nói của Quảng Tuấn vương, thì nữ tử này là huynh vô tình gặp được, không biết nàng ấy là người phương nào đúng không?"
Quảng Tuấn vương hơi tiếc nuối mà thở dài một hơi nói: "Ta ngẫu nhiên gặp được nàng ấy ở cửa phủ Nội giám, chỉ biết tên của nàng là Viên Ngọc Châu, nhìn tư thế này có lẽ muốn tham gia cuộc thi chạm khắc ngọc, không biết nữ tử gầy yếu cỡ này làm thế nào có thể cầm đao động búa để điêu khắc? Nhưng ta đã nhờ Phạm đại nhân thay ta điều tra rõ tung tích của nàng, đợi đến khi dò hỏi được tin tức về vị nữ tử này, nhất định sẽ mang theo nàng ấy đến gặp hai vị huynh đài."
Quảng Tuấn vương tự nhận thấy lời này của mình rất là rộng lượng, có chút đức độ thấy sắc mà không quên nghĩa.
Thật là làm khó cho Thái úy đại nhân, vậy mà không cảm nhận được tình hữu nghị tốt từ ai kia, khóe miệng kia tuy là cong lên nhưng lại chẳng hề có ý cười, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Nghe ý tứ trong lời Vương gia nói, nữ tử này đã là vật trong túi của huynh?"
Quảng Tuấn vương cảm thấy lời nói như vậy đúng là bất kính với tiên tử trong tranh, lắc đầu nói: "Lời này không đúng, phải nói, nữ tử này là nàng thơ của ta mới đúng." Nghiêu Thái úy chẳng còn hứng thú nghiên cứu thêm nữ tử này thuộc sở hữu của ai, chỉ ôm quyền nói với hai người kia, đột nhiên cảm thấy đau không không thôi, cáo từ về phủ nghỉ ngơi trước.
Thế là Thái úy đại nhân đến rồi đi như một cơn gió, ngây người trong Tĩnh Thủy viên chưa được bao lâu, đã phất tay áo rời đi.
Quảng Tuấn vương thoáng tiếc nuối cầm tờ bức họa kia lên, nhìn một góc bức vẽ do bị nắm quá chặt mà tạo thành nếp nhăn, không thể không khâm phục mà nói với Bạch thiếu: "Trong ba người chúng ta, cứ tưởng rằng ta mới là thoát tục, hiện giờ xem ra, vẫn là định lực của Nghiêu nhị cao thâm hơn một chút, đối với mỹ nhân dáng vẻ xinh đẹp đến bực này mà vẫn chẳng hề có một chút lòng thiên vị thương yêu gì. Liễu Hạ Huệ năm xưa dù mỹ nhân ngồi trong lòng nhưng vẫn không loạn chẳng qua cũng chỉ là như thế, bởi vậy xem ra, ta còn phải tu hành đức hạnh định lực mới đối mặt được với nữ sắc!"
Trong lúc Dương Tố đang liên tục cảm thán, thì vị Nghiêu Thái úy dù mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn kia, lại đang đi như bay như gió hoang mát lạnh, nhắm thẳng đến một khách điếm lớn nhất trong kinh thành.
Triệu Kim rất có mắt nhìn, chưa đợi Thái úy phân phó, đã tiến vào trong khách điếm, sau khi hỏi rõ phòng của Lục cô nương, dẫn Thái úy đi thẳng lên lầu đi đến một trong những phòng đứng đầu của khách điếm.
Khi Thái úy tiến vào phòng, Ngọc Châu đang dựa vào trước cửa sổ, dùng tay trái cầm bút phác họa.
Tuy tay phải của nàng bị thương nhưng không chịu được sự nhàn rỗi, hơn nữa khi còn bé nàng quen dùng tay trái, là do người lớn ép buộc thay đổi. Nhiều ngày nay nàng dùng tay trái vẽ tranh, ngoại trừ lúc đầu có hơi trúc trắc nhưng sau đó càng vẽ càng lưu loát.
Thái úy cảm thấy hôm nay mình nhìn thấy tranh đẹp đủ nhiều rồi, thật sự lười phải nhìn xem tiểu phụ này lại đang vẽ vời thứ gì, chỉ lạnh lùng nói: "Lục tiểu thư thật có nhã hứng, sắc trời đã tối nhưng vẫn chưa đi ngủ, không biết là được khai sáng bởi người phương nào, mà hứng thú vẽ vời cao như vậy."
Ngọc Châu sớm biết bản thân không muốn vào Nghiêu phủ sẽ khiến cho Thái úy mất hứng, lúc này đây nhìn sắc mặt hắn căng thẳng, ngược lại không có hoảng sợ, chỉ cười nói: "Hôm qua nhất thời làm trái ý tốt của Thái úy, thật sự là bởi vì tửu lâu kia cao quá, nhìn xa một chút thì không thấy rõ nữa, nhưng mà chen chúc trong đám đông, ngược lại có thể nhìn rõ hơn phong thái của các tướng sĩ Đại Ngụy. Trước đây chưa từng thấy qua nam nhi Đại Ngụy mặc quân trang, hôm nay mới phát hiện nhìn rất hiên ngang mạnh mẽ, nhất là cái móc bên ngoài áp giáp rất đặc biệt, tiểu nữ căn cứ theo hình dáng đó, hơi thay đổi một chút, mấy ngày nữa điêu khắc cho Thái úy đại nhân một đôi, đợi đến khi nào ngài cưỡi ngựa bắn cung thì mang ra dùng được không?"
Nghe xong lời này của Ngọc Châu, lúc này Nghiêu Mộ Dã mới nhìn thoáng qua bức vẽ trong tay nàng, quả nhiên là một cái móc đầu báo, thật sự rất khác biệt.
Từ trước đến nay Ngọc Châu nói chuyện nhẹ nhàng, kết hợp với nụ cười, luôn luôn làm cho người ta không ý thức được mà giọng điệu hòa hoãn theo nàng.
Trên thực tế, Thái úy đại nhân hờn dỗi suốt dọc đường đến đây, lúc này vừa ngửi được mùi hương thơm mát sau khi tắm trên người tiểu phụ này thì đã tiêu tán hơn phân nửa.
Bây giờ nhìn thấy tiểu phụ chủ động lấy lòng, cơn tức giận kia lại tiếp tục giảm đi hơn nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.