Chương 66
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/03/2020
Ngọc Châu chưa từng thấy qua Thái úy luôn luôn cao
ngạo sẽ có thời điểm mỏi mệt như vậy, cũng không nỡ xua đuổi
người đã ngủ đi ra ngoài nên nàng cầm một cái chăn mềm nhẹ
nhàng đắp lên người nam tử. Sau đó nàng đi ra ngoài khẽ dặn
Giác nhi đừng để người khác vào trong quấy rầy rồi mới đi qua
xưởng nhỏ ở bên hông, bắt đầu phác họa sơ nét một vài bản vẽ đã nghĩ ra trong mấy ngày nay.
Thái úy nằm trên giường Ngọc Châu ngủ thật sảng khoái, đến khi mở mắt thì đã là buổi chiều. Cửa sổ trong phòng mở một nửa, nhìn xuyên qua màn che xanh biếc có thể thấy được phía trước phòng có trồng mấy cây chuối rất tươi tốt. Thái úy không vội ngồi dậy mà đưa tay ra, gõ mạnh vào vách tường ở một bên.
Xưởng nhỏ của Ngọc Châu ở sát vách, nghe âm thanh cộc cộc là biết Thái úy đã tỉnh. Nàng đứng dậy, đưa tay ra phía sau vươn vai rồi chậm rãi đi tới.
"Thái úy tỉnh rồi à? Có muốn gọi thị nữ đến hầu hạ ngài súc miệng không?"
Nghe Ngọc Châu hỏi vậy, Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Hẳn là nàng biết tại sao ta tới đây. Còn gọi thị nữ cái gì?"
Hôm nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, Ngọc Châu đang ở Nghiêu gia sao có thể không biết tình hình được chứ?
Thái úy Nghiêu gia tự mình hạ lệnh chém đầu đệ tử Thạch gia. Lúc ấy người còn chưa bị đưa ra cửa chợ xử trảm, Thạch gia liên tiếp phái sáu chiếc xe ngựa qua đây. Về phần những nhà khác phái tới để cùng biện hộ cho thì càng đếm không xuể.
Thế nhưng có phái tới nhiều người hơn nữa mà Thái úy không lộ diện thì cũng chẳng có cách nào. Tôi tớ Nghiêu phu nhân sai đi tìm Thái úy về báo rằng đã tìm khắp công sở, nha môn, và cả các quán trà, tửu lâu trong kinh thành nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thái úy đâu cả.
Cả phủ đầy người đang gấp gáp đến tột cùng lại chẳng bao giờ ngờ tới Thái úy đại nhân cao cao của Đại Ngụy sẽ trèo tường bò tới trên giường nữ phu tử trong phủ. Mà trong lúc Thái úy đang ngủ thật say sưa sung sướng, vị công tử Thạch gia kia đã đầu lìa khỏi cổ. Lúc đó tiền viện Nghiêu gia tràn ngập tiếng khóc rống, kêu rên rung trời. Có mấy người Thạch gia cuối cùng phải dùng cáng cứu thương khiêng ra. Đến tận xế chiều thì cửa lớn Nghiêu phủ mới coi như được thanh tịnh.
Bây giờ nghe Thái úy hỏi ngược lại như vậy, Ngọc Châu biết là hắn vẫn không muốn gọi thị nữ nha hoàn tới, chỉ đành tự mình đứng dậy gọi nước ấm rồi bưng vào trong phòng. Sau đó nàng nhúng khăn ướt giúp Thái úy chà lau.
Đã nhiều ngày Thái úy không gặp Ngọc Châu, lúc này hai người cùng ở một chỗ, cần cổ khuôn mặt trắng nõn cứ đung đưa trước mắt, trong lúc nhất thời có chút tâm tư lộn xộn, muốn kéo nàng vào trong lòng.
Ngọc Châu hơi né về phía sau, nhưng làm sao có thể nhanh như tay hắn, thoáng cái đã bị ôm lấy, ngã vào trong lòng.
"Mấy ngày nay toàn trốn tránh ta, hiện giờ đã ở trước mắt còn muốn trốn. Thật đúng là lá gan mập ra rồi, không biết bản thân là nữ nhân của ai nữa nhỉ?"
Ngọc Châu bị hắn đè trên giường hẹp, bất đắc dĩ bị hắn hôn lên đôi môi anh đào, nhận lấy môi lưỡi có chút vội vã từ hắn, sau đó mới thở dốc nói: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước lẽ ra nên gả cho một tướng sĩ, một khi được luật pháp Đại Ngụy bảo hộ, khỏi phải bị Thái úy ngài cợt nhả như vậy..."
Đây vốn là lời tự giễu, nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại đổi sắc mặt nói: "Thế nào? Nàng cũng cho là ta làm sai?"
Ngọc Châu thấy hắn buông ra, trái lại có thể hơi hơi nghiêng người: "Thái úy có thể nghĩ cho tướng sĩ biên quan thì sai ở đâu? Nhưng Thái úy như vậy chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển, những nữ tử ở xa trượng phu kia, nếu trong nhà có việc khó nói như cần thiết phải duy trì kế sinh nhai thì khó tránh khỏi vẫn sẽ sinh ra trường hợp tương tự..."
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Nghiêu Mộ Dã sẽ không nói đến chuyện quốc gia xã tắc với tiểu phụ này. Thế nhưng hôm nay tâm tình khác biệt, ngược lại tỏ ra phiền muộn nói: "Tuy là hiện nay quốc khố giàu có, nhưng chiến sự kéo dài khó tránh khỏi có lúc thu không đủ chi. Mặc dù đề cao quân lương không phải việc khó gì, nhưng thứ ta nghĩ đến là kế lâu dài vẹn toàn cho Đại Ngụy..."
Ngọc Châu hiểu rõ ý của Thái úy. Thứ hắn chủ trì chính là giang sơn vặn dặm còn phức tạp hơn nhiều so với một thế gia. Hiện giờ trận chiến ở biên quan kia, phái chủ hòa trong triều đã có nhiều lời này kia. Người ở kinh thành, cho dù là thứ dân bách tính cũng có thể nghe nói đến. Nếu còn tăng thêm quân lương, chỉ sợ phái chủ hòa sẽ chê trách thêm nữa, bất lợi với chiến sự ở tiền phương!
Trong mắt Ngọc Châu xưa nay vẫn luôn cho rằng vị Nhị thiếu Nghiêu gia này chẳng qua là hình tượng đệ tử thế gia cao cao tại thượng, tuy thân phận huyết thống cao quý, lại là không dính khói lửa nhân gian. Nhưng mà ngay lúc này, dáng vẻ hắn nhíu đôi mày kiếm, lâm vào trầm tư thật khiến người ta không thể không rung động
Ngọc Châu duỗi tay khẽ ấn các huyệt đại trên đầu cho hắn: "Tuy rằng nữ tử yếu ớt, nhưng cũng không vô dụng như người đời vẫn nghĩ. Nếu Thái úy có lòng lo nghĩ vì chuyện giải trừ tiền bạc của người nhà quân bình thì chỉ cần nghĩ cách trang bị thêm chút nơi kiếm bạc đàng hoàng là được rồi. Ví dụ như ta nghe nói năm nay quanh kinh thành hai mùa gạo đều bội thu nên có rất nhiều phường rượu mới được lập nên. Nếu Thái úy có thể khuyến khích những phường rượu này ưu tiên thuê gia quyến của quân binh, chỉ cần không phải việc quá nặng nhọc về thể lực, thì khả năng của nữ tử cũng không kém quá nhiều so với nam tử..."
Lời nói dịu dàng mềm mại của nữ tử này thật sự đã tháo ra được nút thắt phiền não trong lòng Thái úy, giúp hắn có một chút ý tưởng. Nhưng hắn trầm mặc một hồi rồi sắc mặt lại sa sầm nói: "Chuyện quốc gia đại sư, làm gì có chỗ cho phụ nhân như nàng xen mồm vào?"
Ngọc Châu hơi cụp mắt nói: "Thái úy khiển trách rất đúng. Ngọc Châu không dám nói nữa."
Nghiêu Mộ Dã nhìn dáng vẻ Ngọc Châu rũ mi cụp mắt, trong lòng lại ngứa ngáy, chỉ cảm thấy bản lĩnh giả vờ của phụ nhân này ngày càng tiến bộ. Hắn lập tức cúi đầu cọ lên chóp mũi nàng: "Sao thế? Nói nàng một câu là bực ngay à? Hẹp hòi như vậy sao?"
Ngọc Châu lười tốn nước bọt với cái người vui giận thất thường này, chỉ hối thúc hắn: "Sắc trời không còn sớm nữa, xin Thái úy mau dậy đi. Nếu để cho người ta thấy, chẳng phải là ngài không dễ thoát thân?"
Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Dù thế nào cũng không đi! Hôm nay nàng đừng đục khoét mấy cái vật chết ấy nữa. Chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà phía dưới mắt nàng đã như lau tro ở đáy nồi thế này. Nếu như bị tàn phai nhan sắc sớm, đừng trách ta đổi ý không cưới nàng nữa!"
Ngọc Châu nghe xong đang muốn nói 'Xin Thái úy lời nói gói vàng, tuyệt đối nhớ kỹ lời hôm nay'. Nhưng Thái úy đã nhanh chóng cúi đầu hôn nàng, cẩn thận kiểm tra một phem xem ngọc thể của giai nhân có sứt mẻ chỗ nào không.
Lần kiểm tra này cũng rất cẩn thận, trong trong ngoài ngoài đều không bỏ sót. Bản lĩnh dày vò khơi lửa nóng này của Thái úy, trong những ngày giường đơn gối chiếc, khi ngây người cũng nghĩ ra được mấy cách 'tiêu hồn'. Hiện tại vừa vặn mang ra dùng thử, chỉnh đốn tiểu phụ này khiến nàng không thể còn chút giả vờ lạnh lùng nào nữa. Từng tiếng rên yêu kiều kia, thật sự là khiến cho đầu khớp gối đều mềm nhũn cả ra.
Thế là đợi đến khi Nghiêu phu nhân nhìn thấy được bóng dáng nhi tử mình, thì đã là ngày hôm sau.
Cơn hoảng sợ và tức giận khi nghe đích tôn của Thạch gia bị xử trảm vào ngày hôm qua, trôi qua một ngày đã tan đi kha khá. Nghiêu phu nhân nhìn nhi tử thứ hai đã quen làm theo lòng mình kia, trái lại có thể bình tĩnh hòa nhã nói: "Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, nhớ phải sai người về thông báo với ta một tiếng, để cho ta có chút chuẩn bị. Tránh cho bị người vọt vào nhà có chút trở tay không kịp."
Nghiêu Mộ Dã nghỉ ngơi thoải mái, lại được ăn thịt ngon một đêm, tất nhiên tâm tình thư thái, rót cho mẫu thân một chén trà rồi nói: "Là nhi tử bất hiếu, để mẫu thân phải ưu phiền."
Nghiêu phu nhân nhếch mày nói: "Ta chẳng qua là phụ nhân nơi hậu trạch, dù sao cũng chỉ ứng phó với đám phụ nhân và hài tử khóc sướt mướt. Trái lại con đó, đã nghĩ xong cách đối đáp với trong triều chưa?"
Nghiêu Mộ Dã bình tĩnh nói: "Hôm qua con đã dâng tấu chương trình bày sự việc lên cho Hoàng đế. Mấy hôm nay trời lạnh, sợ là long thể sẽ cảm thấy không khỏe, có lẽ phải nghỉ triều mấy mày."
Chuyện ngày hôm qua thật sự quá mức huyên náo, tuy rằng Nghiêu phủ thanh tịnh rồi nhưng sợ là chỗ của Hoàng đế không chịu nổi, cho nên Nghiêu Mộ Dã thẳng thắn ám chỉ Thánh thượng hãy nghỉ tạm mấy ngày, tránh xa nó ra, mặc kệ những thần tử đang lăm le mượn cơ hội tham tấu kia.
Nghiêu phu nhân biết rõ bản lĩnh nhi tử của bà, từ trước đến nay hắn luôn làm việc tùy theo ý bản thân, không bao giờ xuất chiêu theo bình thường. Năm đó thế lực Viên gia lớn như vậy, cuối cùng còn không gượng dậy nổi cũng là dựa vào Nhị lang Nghiêu gia làm người tàn nhẫn dứt khoát làm người khó có thể đoán trước được.
Thế nên bà không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cảm thán một câu: "Vốn là Viên gia còn có mấy nữ tử thế gia không tệ, hiện giờ con giơ tay chém xuống như vậy, lại chặt đứt mấy mối nhân duyên..."
Nghiêu Mộ Dã trấn an mẫu thân xong, nghe bà vừa nói như vậy, chỉ cười nói: " Tóm lại là vẫn có thể để mẫu thân ôm cháu, nhọc lòng nhiều chuyện tục sự như vậy để làm gì, chẳng lẽ mẫu thân muốn làm lụng vất vả cho mau già sao. Con nghe tên sai vặt nói mấy bể tắm nước nóng trong thành kia có mấy cái bo bo giữ mình, gió chiều nào xoay chiều ấy, đã sửa thành chỉ tiếp khách nữ. Hay là mẫu thân dẫn Xu Đình cùng đi tắm nước nóng giải buồn đi? Ta thấy nơi đó không tệ... À, cung dẫn tiểu thư Ngọc Châu đi theo đi, tránh cho nàng ấy suốt ngày bám ở trong xưởng, làm lụng vất vả như vậy, thân thể suy nhược thì không tiện sinh nở..."
Nghiêu phu nhân cười: "Còn tưởng con thật sự sinh ra vài phần hiếu thảo, thì ra là có tính toán. Mấy cái chuyện khó ngửi của con thật đúng là cả đống, quản không nổi! Mau rời phủ đi làm việc công đi, chớ có ở trước mắt ta gây vướng víu nữa!"
Tên sai vặt của Nghiêu Mộ Dã nghe được không sai, bởi vì thế tử Thạch gia bị xử chém nên việc kinh doanh của các hồ nước nóng trong thành đột nhiên ảm đạm. Văn võ bá quan bỗng nhiên cảm thấy thùng tắm nước nóng nhà mình đáng yêu và tốt nhất, trêu đùa tỳ nữ xinh đẹp nhà mình cũng không phải lo lắng Nhị ác ma Nghiêu gia kia ập đến giết người.
Có chủ tiệm hồ nước nóng thông minh nhanh chóng nghĩ tới chuyện này, sớm thay đổi mặt tiền cửa hàng thành tiếp đãi khách nữ thế gia trong kinh thành. Những gia quyến của quân binh kia cũng không bị xa thải, trong kinh đã dán bố cáo khắp nơi, phàm là thương nhân thuê gia quyến của quân binh cho việc làm ăn thì có thể được miễn thu hai phần thuế. Tuy là số miễn giảm không bao nhiêu nhưng tích lũy theo ngày tháng vẫn là một số đáng kể, hơn nữa tiền công thuê nữ tử sẽ ít hơn nam tử một chút. Sau này có chiến sự, đại đa số nam tử đi tòng quân hết, nhân lực có thể thuê sẽ không còn nhiều, cho nên hà cớ gì chủ quán lại không thuê những nữ tử kia tiếp tục làm cơ chứ?
Nghiêu phu nhân tranh thủ một ngày trước cuộc thi chạm khắc ngọc dẫn theo Nghiêu Xu Đình và Ngọc Châu tới hồ tắm nước nóng lớn nhất kinh thành.
Ông chủ của hồ tắm này đã sớm nhận được tin, đặc biệt chuẩn bị một viện thanh tịnh để khoản đãi khách nữ tôn quý từ Nghiêu gia.
Thái úy nằm trên giường Ngọc Châu ngủ thật sảng khoái, đến khi mở mắt thì đã là buổi chiều. Cửa sổ trong phòng mở một nửa, nhìn xuyên qua màn che xanh biếc có thể thấy được phía trước phòng có trồng mấy cây chuối rất tươi tốt. Thái úy không vội ngồi dậy mà đưa tay ra, gõ mạnh vào vách tường ở một bên.
Xưởng nhỏ của Ngọc Châu ở sát vách, nghe âm thanh cộc cộc là biết Thái úy đã tỉnh. Nàng đứng dậy, đưa tay ra phía sau vươn vai rồi chậm rãi đi tới.
"Thái úy tỉnh rồi à? Có muốn gọi thị nữ đến hầu hạ ngài súc miệng không?"
Nghe Ngọc Châu hỏi vậy, Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Hẳn là nàng biết tại sao ta tới đây. Còn gọi thị nữ cái gì?"
Hôm nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, Ngọc Châu đang ở Nghiêu gia sao có thể không biết tình hình được chứ?
Thái úy Nghiêu gia tự mình hạ lệnh chém đầu đệ tử Thạch gia. Lúc ấy người còn chưa bị đưa ra cửa chợ xử trảm, Thạch gia liên tiếp phái sáu chiếc xe ngựa qua đây. Về phần những nhà khác phái tới để cùng biện hộ cho thì càng đếm không xuể.
Thế nhưng có phái tới nhiều người hơn nữa mà Thái úy không lộ diện thì cũng chẳng có cách nào. Tôi tớ Nghiêu phu nhân sai đi tìm Thái úy về báo rằng đã tìm khắp công sở, nha môn, và cả các quán trà, tửu lâu trong kinh thành nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thái úy đâu cả.
Cả phủ đầy người đang gấp gáp đến tột cùng lại chẳng bao giờ ngờ tới Thái úy đại nhân cao cao của Đại Ngụy sẽ trèo tường bò tới trên giường nữ phu tử trong phủ. Mà trong lúc Thái úy đang ngủ thật say sưa sung sướng, vị công tử Thạch gia kia đã đầu lìa khỏi cổ. Lúc đó tiền viện Nghiêu gia tràn ngập tiếng khóc rống, kêu rên rung trời. Có mấy người Thạch gia cuối cùng phải dùng cáng cứu thương khiêng ra. Đến tận xế chiều thì cửa lớn Nghiêu phủ mới coi như được thanh tịnh.
Bây giờ nghe Thái úy hỏi ngược lại như vậy, Ngọc Châu biết là hắn vẫn không muốn gọi thị nữ nha hoàn tới, chỉ đành tự mình đứng dậy gọi nước ấm rồi bưng vào trong phòng. Sau đó nàng nhúng khăn ướt giúp Thái úy chà lau.
Đã nhiều ngày Thái úy không gặp Ngọc Châu, lúc này hai người cùng ở một chỗ, cần cổ khuôn mặt trắng nõn cứ đung đưa trước mắt, trong lúc nhất thời có chút tâm tư lộn xộn, muốn kéo nàng vào trong lòng.
Ngọc Châu hơi né về phía sau, nhưng làm sao có thể nhanh như tay hắn, thoáng cái đã bị ôm lấy, ngã vào trong lòng.
"Mấy ngày nay toàn trốn tránh ta, hiện giờ đã ở trước mắt còn muốn trốn. Thật đúng là lá gan mập ra rồi, không biết bản thân là nữ nhân của ai nữa nhỉ?"
Ngọc Châu bị hắn đè trên giường hẹp, bất đắc dĩ bị hắn hôn lên đôi môi anh đào, nhận lấy môi lưỡi có chút vội vã từ hắn, sau đó mới thở dốc nói: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước lẽ ra nên gả cho một tướng sĩ, một khi được luật pháp Đại Ngụy bảo hộ, khỏi phải bị Thái úy ngài cợt nhả như vậy..."
Đây vốn là lời tự giễu, nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại đổi sắc mặt nói: "Thế nào? Nàng cũng cho là ta làm sai?"
Ngọc Châu thấy hắn buông ra, trái lại có thể hơi hơi nghiêng người: "Thái úy có thể nghĩ cho tướng sĩ biên quan thì sai ở đâu? Nhưng Thái úy như vậy chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển, những nữ tử ở xa trượng phu kia, nếu trong nhà có việc khó nói như cần thiết phải duy trì kế sinh nhai thì khó tránh khỏi vẫn sẽ sinh ra trường hợp tương tự..."
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Nghiêu Mộ Dã sẽ không nói đến chuyện quốc gia xã tắc với tiểu phụ này. Thế nhưng hôm nay tâm tình khác biệt, ngược lại tỏ ra phiền muộn nói: "Tuy là hiện nay quốc khố giàu có, nhưng chiến sự kéo dài khó tránh khỏi có lúc thu không đủ chi. Mặc dù đề cao quân lương không phải việc khó gì, nhưng thứ ta nghĩ đến là kế lâu dài vẹn toàn cho Đại Ngụy..."
Ngọc Châu hiểu rõ ý của Thái úy. Thứ hắn chủ trì chính là giang sơn vặn dặm còn phức tạp hơn nhiều so với một thế gia. Hiện giờ trận chiến ở biên quan kia, phái chủ hòa trong triều đã có nhiều lời này kia. Người ở kinh thành, cho dù là thứ dân bách tính cũng có thể nghe nói đến. Nếu còn tăng thêm quân lương, chỉ sợ phái chủ hòa sẽ chê trách thêm nữa, bất lợi với chiến sự ở tiền phương!
Trong mắt Ngọc Châu xưa nay vẫn luôn cho rằng vị Nhị thiếu Nghiêu gia này chẳng qua là hình tượng đệ tử thế gia cao cao tại thượng, tuy thân phận huyết thống cao quý, lại là không dính khói lửa nhân gian. Nhưng mà ngay lúc này, dáng vẻ hắn nhíu đôi mày kiếm, lâm vào trầm tư thật khiến người ta không thể không rung động
Ngọc Châu duỗi tay khẽ ấn các huyệt đại trên đầu cho hắn: "Tuy rằng nữ tử yếu ớt, nhưng cũng không vô dụng như người đời vẫn nghĩ. Nếu Thái úy có lòng lo nghĩ vì chuyện giải trừ tiền bạc của người nhà quân bình thì chỉ cần nghĩ cách trang bị thêm chút nơi kiếm bạc đàng hoàng là được rồi. Ví dụ như ta nghe nói năm nay quanh kinh thành hai mùa gạo đều bội thu nên có rất nhiều phường rượu mới được lập nên. Nếu Thái úy có thể khuyến khích những phường rượu này ưu tiên thuê gia quyến của quân binh, chỉ cần không phải việc quá nặng nhọc về thể lực, thì khả năng của nữ tử cũng không kém quá nhiều so với nam tử..."
Lời nói dịu dàng mềm mại của nữ tử này thật sự đã tháo ra được nút thắt phiền não trong lòng Thái úy, giúp hắn có một chút ý tưởng. Nhưng hắn trầm mặc một hồi rồi sắc mặt lại sa sầm nói: "Chuyện quốc gia đại sư, làm gì có chỗ cho phụ nhân như nàng xen mồm vào?"
Ngọc Châu hơi cụp mắt nói: "Thái úy khiển trách rất đúng. Ngọc Châu không dám nói nữa."
Nghiêu Mộ Dã nhìn dáng vẻ Ngọc Châu rũ mi cụp mắt, trong lòng lại ngứa ngáy, chỉ cảm thấy bản lĩnh giả vờ của phụ nhân này ngày càng tiến bộ. Hắn lập tức cúi đầu cọ lên chóp mũi nàng: "Sao thế? Nói nàng một câu là bực ngay à? Hẹp hòi như vậy sao?"
Ngọc Châu lười tốn nước bọt với cái người vui giận thất thường này, chỉ hối thúc hắn: "Sắc trời không còn sớm nữa, xin Thái úy mau dậy đi. Nếu để cho người ta thấy, chẳng phải là ngài không dễ thoát thân?"
Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Dù thế nào cũng không đi! Hôm nay nàng đừng đục khoét mấy cái vật chết ấy nữa. Chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà phía dưới mắt nàng đã như lau tro ở đáy nồi thế này. Nếu như bị tàn phai nhan sắc sớm, đừng trách ta đổi ý không cưới nàng nữa!"
Ngọc Châu nghe xong đang muốn nói 'Xin Thái úy lời nói gói vàng, tuyệt đối nhớ kỹ lời hôm nay'. Nhưng Thái úy đã nhanh chóng cúi đầu hôn nàng, cẩn thận kiểm tra một phem xem ngọc thể của giai nhân có sứt mẻ chỗ nào không.
Lần kiểm tra này cũng rất cẩn thận, trong trong ngoài ngoài đều không bỏ sót. Bản lĩnh dày vò khơi lửa nóng này của Thái úy, trong những ngày giường đơn gối chiếc, khi ngây người cũng nghĩ ra được mấy cách 'tiêu hồn'. Hiện tại vừa vặn mang ra dùng thử, chỉnh đốn tiểu phụ này khiến nàng không thể còn chút giả vờ lạnh lùng nào nữa. Từng tiếng rên yêu kiều kia, thật sự là khiến cho đầu khớp gối đều mềm nhũn cả ra.
Thế là đợi đến khi Nghiêu phu nhân nhìn thấy được bóng dáng nhi tử mình, thì đã là ngày hôm sau.
Cơn hoảng sợ và tức giận khi nghe đích tôn của Thạch gia bị xử trảm vào ngày hôm qua, trôi qua một ngày đã tan đi kha khá. Nghiêu phu nhân nhìn nhi tử thứ hai đã quen làm theo lòng mình kia, trái lại có thể bình tĩnh hòa nhã nói: "Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, nhớ phải sai người về thông báo với ta một tiếng, để cho ta có chút chuẩn bị. Tránh cho bị người vọt vào nhà có chút trở tay không kịp."
Nghiêu Mộ Dã nghỉ ngơi thoải mái, lại được ăn thịt ngon một đêm, tất nhiên tâm tình thư thái, rót cho mẫu thân một chén trà rồi nói: "Là nhi tử bất hiếu, để mẫu thân phải ưu phiền."
Nghiêu phu nhân nhếch mày nói: "Ta chẳng qua là phụ nhân nơi hậu trạch, dù sao cũng chỉ ứng phó với đám phụ nhân và hài tử khóc sướt mướt. Trái lại con đó, đã nghĩ xong cách đối đáp với trong triều chưa?"
Nghiêu Mộ Dã bình tĩnh nói: "Hôm qua con đã dâng tấu chương trình bày sự việc lên cho Hoàng đế. Mấy hôm nay trời lạnh, sợ là long thể sẽ cảm thấy không khỏe, có lẽ phải nghỉ triều mấy mày."
Chuyện ngày hôm qua thật sự quá mức huyên náo, tuy rằng Nghiêu phủ thanh tịnh rồi nhưng sợ là chỗ của Hoàng đế không chịu nổi, cho nên Nghiêu Mộ Dã thẳng thắn ám chỉ Thánh thượng hãy nghỉ tạm mấy ngày, tránh xa nó ra, mặc kệ những thần tử đang lăm le mượn cơ hội tham tấu kia.
Nghiêu phu nhân biết rõ bản lĩnh nhi tử của bà, từ trước đến nay hắn luôn làm việc tùy theo ý bản thân, không bao giờ xuất chiêu theo bình thường. Năm đó thế lực Viên gia lớn như vậy, cuối cùng còn không gượng dậy nổi cũng là dựa vào Nhị lang Nghiêu gia làm người tàn nhẫn dứt khoát làm người khó có thể đoán trước được.
Thế nên bà không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cảm thán một câu: "Vốn là Viên gia còn có mấy nữ tử thế gia không tệ, hiện giờ con giơ tay chém xuống như vậy, lại chặt đứt mấy mối nhân duyên..."
Nghiêu Mộ Dã trấn an mẫu thân xong, nghe bà vừa nói như vậy, chỉ cười nói: " Tóm lại là vẫn có thể để mẫu thân ôm cháu, nhọc lòng nhiều chuyện tục sự như vậy để làm gì, chẳng lẽ mẫu thân muốn làm lụng vất vả cho mau già sao. Con nghe tên sai vặt nói mấy bể tắm nước nóng trong thành kia có mấy cái bo bo giữ mình, gió chiều nào xoay chiều ấy, đã sửa thành chỉ tiếp khách nữ. Hay là mẫu thân dẫn Xu Đình cùng đi tắm nước nóng giải buồn đi? Ta thấy nơi đó không tệ... À, cung dẫn tiểu thư Ngọc Châu đi theo đi, tránh cho nàng ấy suốt ngày bám ở trong xưởng, làm lụng vất vả như vậy, thân thể suy nhược thì không tiện sinh nở..."
Nghiêu phu nhân cười: "Còn tưởng con thật sự sinh ra vài phần hiếu thảo, thì ra là có tính toán. Mấy cái chuyện khó ngửi của con thật đúng là cả đống, quản không nổi! Mau rời phủ đi làm việc công đi, chớ có ở trước mắt ta gây vướng víu nữa!"
Tên sai vặt của Nghiêu Mộ Dã nghe được không sai, bởi vì thế tử Thạch gia bị xử chém nên việc kinh doanh của các hồ nước nóng trong thành đột nhiên ảm đạm. Văn võ bá quan bỗng nhiên cảm thấy thùng tắm nước nóng nhà mình đáng yêu và tốt nhất, trêu đùa tỳ nữ xinh đẹp nhà mình cũng không phải lo lắng Nhị ác ma Nghiêu gia kia ập đến giết người.
Có chủ tiệm hồ nước nóng thông minh nhanh chóng nghĩ tới chuyện này, sớm thay đổi mặt tiền cửa hàng thành tiếp đãi khách nữ thế gia trong kinh thành. Những gia quyến của quân binh kia cũng không bị xa thải, trong kinh đã dán bố cáo khắp nơi, phàm là thương nhân thuê gia quyến của quân binh cho việc làm ăn thì có thể được miễn thu hai phần thuế. Tuy là số miễn giảm không bao nhiêu nhưng tích lũy theo ngày tháng vẫn là một số đáng kể, hơn nữa tiền công thuê nữ tử sẽ ít hơn nam tử một chút. Sau này có chiến sự, đại đa số nam tử đi tòng quân hết, nhân lực có thể thuê sẽ không còn nhiều, cho nên hà cớ gì chủ quán lại không thuê những nữ tử kia tiếp tục làm cơ chứ?
Nghiêu phu nhân tranh thủ một ngày trước cuộc thi chạm khắc ngọc dẫn theo Nghiêu Xu Đình và Ngọc Châu tới hồ tắm nước nóng lớn nhất kinh thành.
Ông chủ của hồ tắm này đã sớm nhận được tin, đặc biệt chuẩn bị một viện thanh tịnh để khoản đãi khách nữ tôn quý từ Nghiêu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.