Chương 70
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/03/2020
Trans: Rye
Ngọc Châu cũng nhìn thấy bình rồng kia, hơi nhíu mày lại, tiếng ve kêu kia đích thực là ngọc phẩm mà mấy ngày trước nàng vừa mới điêu khắc, chỉ mới mang đi cho Trịnh tiên sinh thưởng thức một phen, chưa hề bày ra trước mặt ai. Nếu như ý tưởng của Hồ Vạn Trù trùng hợp giống hệt với ý tưởng của nàng, vậy cũng khó tránh quá trùng hợp rồi!
Nhưng dù cho bây giờ mình nhảy ra đòi, nói Hồ Vạn Trù sao chép ý tưởng của mình cũng là không có bằng chứng, bởi vì ve kêu kia để ở chỗ Trịnh tiên sinh, nghe nói là bỗng nhiên không thấy đâu nữa rồi…
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu lại lần nữa trở nên trầm tĩnh hơn, tiếp tục cúi đầu hoàn thành sản phẩm vẫn chưa xong trong tay mình.
Lại nói tới Thánh Thượng, nhìn thấy cái bô này lại mỉm cười, Bạch Phi bên cạnh đúng lúc mở miệng nói: “Quả nhiên là cao đồ của Phạm đại nhân, vừa ra tay là bất phàm, kỹ thuật này quả thực khiến người ra thán phục!”
Hoàng đế cười tiếp lời nói: “Quả thực là rất có chút thú vị, cái bô có tiếng kêu… Trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy… nửa đêm tiếng ve kêu nhất định rất thú vị… hahaha…”
Hoàng thượng thích cười, khi đối diện với văn võ bá quan cũng rất là hiền lành, lần này hắn vừa cười, Vương hầu xung quanh cũng cười theo, từng người đều nhỏ tiếng thảo luận tác phẩm ngọc này.
Chỉ có Phạm đại nhân bên cạnh sắc mặt có chút xanh đen, giận giữ trừng mắt nhìn Hồ Vạn Trù.
Những kiểu điêu khắc này đều là trước đây Phạm Thanh Vân gợi ý cho Hồ Vạn Trù nghiên cứu tập luyện điêu khắc qua một lần. Nhưng trên chiếc bô trước đây vốn không có tiếng ve kêu, đây nhất định là Hồ Vạn Trù sau khi nhìn tác phẩm của Ngọc Châu, nảy sinh ý muốn bắt chước mới thêm vào.
Ngu ngốc! Giữa đêm đi tiểu đều là muốn tiếp tục ngủ lại! Hoàng thượng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đi tiểu còn cần người bên cạnh xuy tiểu. Tạo hình vốn tự nhiên của quy long chính là cái thần trấn thủ long căn, tạo hình khí chất mạnh mẽ ngụ ý sâu xa, lại cố tình thêm một con ve kêu, thật là chẳng ra thể thống gì! May mà có Bạch Phi bên cạnh giúp đỡ, nếu không tinh tế cân nhắc chẳng phải là sẽ mất mặt sao!
Đúng lúc này, Ngọc Châu cũng nhấc tay tỏ ý ngọc phẩm điêu khắc đã hoàn thành.
Vì thế liền có thái giám hướng dẫn Ngọc Châu bưng ngọc phẩm đến trước mặt Hoàng thượng.
Đợi Ngọc Châu đi tới gần, Thánh thượng mới nhìn rõ dáng vẻ của vị tiên tử trong rừng trúc này. Ôi chao, quả thực không phải là người phàm trong nhân gian! Dáng vẻ xuất trần này cũng khó trách khiến cho Thái úy mắt cao hơn đầu phải dùng ánh mắt khác đối đãi.
Có điều so với bộ dáng siêu phàm thoát tục kia, chiếc bô trong tay nàng lại có vẻ bình đạm không có gì hiếm thấy cả. Ngoài tay cầm và miệng bô cần phải điêu khắc ra, những chỗ khác chính là trơn nhẵn phát sáng, so với những chiếc bô thường thấy không khác nhiều lắm…
Mọi người vốn rất mong đợi đối với vị nữ ngọc sư này, những nhìn thấy nàng khắc ra một vật thông tục như vậy đều không khỏi thất vọng.
Thánh thượng nhìn nhìn, không nhanh không chậm nói: “Lần này chính là tổ chức đại tài điêu khắc tề tụ ngọc tượng khắp cả nước, có thể qua ngũ quan trảm lục tướng* mà vào vòng cuối đều không phải là những công tượng tầm thường, ngươi có thể nói xem cái bô của ngươi có điểm nào đặc biệt?”
*Qua ngũ quan trảm lục tướng: một câu nói bắt nguồn từ một tình tiết trong tiểu thuyết tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Khi Quan Vũ vượt qua 5 cửa ải của Tào Tháo, chém đầu 6 viên đại tướng thoát khỏi Tào Tháo tìm đến Lưu Bị. Mang ý nghĩa trải qua khó khăn trùng trùng đạt được thành công.
Ngọc Châu kính cẩn nói: “Mời Thánh thượng sờ miệng bình.”
Hoàng thượng vừa giơ tay sờ, bỗng nhiên phát hiện miệng bình vậy mà ấm áp dị thường, lối vào nhẵn bóng giống như da thịt mỹ nhân vậy. Không kìm được lập tức a lên một tiếng: “Mặc dù ngọc có thể sinh tính ấm nhưng cũng phải dựa vào sự ôn nhuận của da thịt người, ngọc vốn nên có tính lạnh, nhưng miệng bình này vì sao lại ấm áp như vậy?”
Ngọc Châu giơ tay chỉ phía dưới miệng bình nói: “Dân nữ lưu lại một khe tường kép được khoét rỗng ở chỗ này, khi sử dụng có thể đổ nước ấm vào, khiến cho bình trở nên ấm áp mà không khiến người bị lạnh, hơn nữa…”
Ngọc Châu ra hiệu thái giám bưng ngọc phẩm chuyển động một chỗ hoa văn nổi trên tay cầm, chỉ thấy cả bình ngọc dần dần phát sáng từ bên trong. Bởi vì ngọc bích ngăn cách, độ sáng không quá mạnh, vừa đủ xuyên qua những đường vân tự nhiên của ngọc, sáng ấm mà không chói mắt.
Mặc dù cả thân bình bóng loáng, tạo hình không hề có gì đáng nói, nhưng bên trong thân bình bởi vì độ dày được khoét rỗng không giống nhau, đều lộ ra ánh sáng mờ với độ sáng dần lên không giống nhau, thế nhưng giống như tất cả những vì sao trên bầu trời đang di chuyển vào trong bình vậy.
Lúc này mọi người đều kinh ngạc, căn bản là không ngờ tới bình ngọc không hề thu hút này lại dấu huyền cơ ở bên trong, chỉ mới chớp mắt, vật tầm thường đã biến thành vật tinh mỹ rồi.
Lúc này Ngọc Châu mới không nhanh không chậm mà giải thích, bình ngọc này có thể phát sáng là bởi vì bên trong được khảm vào một viên dạ minh châu. Di chuyển cơ quan, dạ minh châu sẽ từ chỗ được khảm xoay ra ngoài, chiếu sáng thân bình.
“Ban đêm hầu hạ Thánh thượng chủ yếu là phi tần nương nương, đêm khuya tăm tối, nếu như có thể có những ngôi sao như vậy phát sáng, việc hầu hạ sẽ càng thuận tiện hơn…” Cuối cùng Ngọc Châu không nhanh không chậm mà nói.
Mọi người nghe được liên tiếp gật đầu, quả thực là như thế! Phàm là người đã dùng bô, đều biết cách thức sử dụng chiếc bô này tiện lợi hơn rất nhiều. Những gia đình giàu có chủ yếu dùng bô vàng, chỉ là ban đêm mềm yếu mà đút vào miệng bô như vậy, nếu như khi trời lạnh sẽ khó tránh khỏi bị kích thích đến run lên. Hơn nữa còn cực kỳ thử thách bản lĩnh của người hầu hạ, cho dù có buồn ngủ, cũng phải gắng sức dồn tinh thần tập trung lực chú ý, nếu không khó tránh khỏi không tiếp xúc đúng chỗ khi đi tiểu. Nhưng nếu như bô có thể tự mình phát sáng, trong đêm khuya tối đen, trong chăn ấm áp, quả thực là tiết kiệm được không ít việc.
Cân nhắc cẩn thận thì từng chi tiết của chiếc bô nhỏ này đều thể hiện ra sự quan tâm chu đáo đặc biệt của nữ tử có tài, thật là khiến người ta không khỏi nhìn vị nữ ngọc tượng này với con mắt khác!
Nhất thời tiếng tán thưởng xung quanh đều xì xào vang lên, Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu.
Lúc này, Bạch Phi nương nương mỉm cười nói: “Không hổ là xuất thân từ Tiêu gia Tây Bắc, kỹ thuật điêu khắc quả nhiên là không tầm thường! Tiêu Phi nương nương phải chiêu đãi Lục muội của mình một lần thật tốt mới được!
Nghe thấy lời này, ý cười nơi khóe môi Hoàng thượng nhạt đi một chút, nói: “Nếu như trẫm nhớ không nhầm, nàng ta không phải họ Viên sao? Sao ái phi lại nói nàng ta xuất thân từ Tiêu gia?”
Lúc này Tiêu Phi nương nương lên tiếng nói: “Ngọc Châu chính là cháu gái nuôi mà tổ phụ thần thiếp nhận nuôi, có điều kỹ thuật điêu khắc của nàng ấy chính là sau khi thăm hỏi danh sư, tự mình nghiên cứu, bây giờ đã khôi phục lại họ cha, cũng coi như không còn là người Tiêu gia nữa rồi.”
Ngọc Châu nghe ra được, Nhị tỷ trước nay luôn yêu thương mình không biết vì sao ở trước mặt Thánh thượng lại vội vàng phủi sạch quan hệ của tỷ ấy và mình.
Lúc này Hoàng thượng mở miệng ngắt lời Tiêu Phi, hắn quay đầu cười hỏi Bạch Phi: “Hai người này thật là mỗi người mỗi vẻ, thật khiến trẫm nhất thời cũng khó mà quyết đoán được!”
Lúc này, những ngọc tượng khác cũng lần lượt hoàn thành ngọc phẩm trong tay. Lần lượt đưa ngọc phẩm trình lên cho Hoàng thượng xem qua.
Những ngọc phẩm này, nếu như đưa lên trên phố, cái nào cũng đều là tác phẩm tinh xảo khác thường, nhưng có ngọc phẩm của Hồ Vạn Trù và Ngọc Châu so sánh, vẫn là lần lượt rớt xuống phía sau.
Người thắng cuối cùng của cuộc thi này là lựa chọn giữa Ngọc Châu và Hồ Vạn Trù.
Hoàng thượng lần lượt nhìn ngọc phẩm của hai người, mắt cong cong cười nói: “Mặc dù Viên ngọc tượng suy tính rất là chu đáo, nhưng Hoàng gia coi trọng là khí chất cao quý, sau khi so sánh, vẫn là bình rồng cùa ngọc tượng Hồ Vạn Trù đạt được tâm tư của trẫm! Người thắng cuối cùng của cuộc thi này thuộc về ngọc tượng Hồ!”
Thánh thượng vừa dứt lời, thái giám ngồi bên cạnh lập tức cao giọng hô: “Khẩu dụ Thánh thượng! Người dành chiến thắng trong lần đại tài điêu khắc lần này chính là ngọc tượng Hồ Vạn Trù!”
Lời này vừa xong, mọi người đều có chút xôn xao, nhưng trước mặt Thánh thượng cũng không dám nhiều lời, trong lòng đều cảm thấy tiếc thay cho vị nữ ngọc tượng kia.
Khi công bố kết quả, Thánh thượng mỉm cười nhìn biểu cảm không hề thay đổi của tiểu thư Viên Ngọc Châu, tuổi còn trẻ, lại có sự thông minh như vậy, thực là hiếm thấy ở những nữ tử khác, nếu như không phải liếc thấy sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt đi, còn thực sự cho rằng nàng ta không để ý tới kết quả cuộc thi này nữa!
So với nàng ta, sắc mặt Thái úy bên cạnh dễ phân biệt hơn nhiều. Hai mắt của ngôi chí tôn Đại Ngụy có thể nhìn thấy rõ ràng, Thái úy kia là đang hung hăng lườm mình, chỉ thiếu bước xông tới trực tiếp mắng người, chỉ trích mình mắt đã mù rồi.
Có điều Hoàng thượng lại rất là sảng khoái. Lần trước Nghiêu Thái úy náo loạn chém đầu người Thạch gia như thiêu thân, thực là hại Hoàng thượng như hắn thật thê thảm, mấy ngày liền không dám gặp triều thần, ở trong cung trốn tránh Tần phi của Thạch gia, buồn rầu như chó nhà có tang, hôm nay chiếc bô này nếu như là cho Hoàng thượng hắn dùng, hắn phải tự mình làm chủ, nào quản được Nghiêu ái khanh có tức giận hay không!
Người thắng cuộc cuối cùng của lần đại tài điêu khắc này, liền có thể nắm được toàn bộ triều cống chạm ngọc của Hoàng thất rồi, có thể gọi là danh lợi đều có được! Nhất thời Hồ Vạn Trù sắc mặt hoan hỉ, biểu thị sự vui mừng như điên trong lòng.
Có điều màn kịch hay của lần đại tài điêu khắc này chỉ vừa mới bắt đầu. Khiến cho các vị quý nhân xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử chính là màn rao hàng cuối cùng. Tác phẩm chạm ngọc lần này đều sẽ được đấu giá, mọi người đều có thể ra giá, người ra giá cao nhất cuối cùng sẽ có được món hàng. Tiền có được trong lần rao bán cuối cùng này đều trở thành quân lương của Đại Ngụy, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện!
Nhất thời, khi ngọc phẩm đầy màu sắc được bày ra, mọi người liền dựa theo sở thích của mình, tự mình ra giá. Thái giám vốn là muốn lấy ra ngọc phẩm nổi trội của lần đại tài này, giữ cho Hoàng thượng dùng. Nhưng Thánh thượng lại cười nói: “Tác phẩm trân quý rồng ngâm tiếng ve kêu này, trẫm không thể một mình độc hưởng, cũng đem đi rao bán đi, coi như là trẫm vì tướng sĩ tiền tuyến mà tận lực dốc tâm tư một phen!”
Kể từ sau khi Hoàng đế tuyên bố, Ngọc Châu liền yên lặng đứng đó, nội tâm không biết đang nghĩ cái gì, nhưng Tiêu Phi lại không nhìn tiếp được, sai tiểu thái giám bên cạnh gọi nàng vào một bên, sau đó dời bước đi tới nói với nàng: “Lục muội trong lòng chớ buồn, lần này chỉ vì tỷ mới liên lụy đến muội rồi…”
Ngọc Châu nâng mắt nhìn Nhị tỷ, nhẹ giọng nói: “Sao nương nương lại nói như vậy?”
Tiêu Phi nhìn xung quanh đều là quý nhân, cũng không dám nhiều lời, chỉ hơi lắc đầu thở dài một hơi.
Mà lúc này, tiếng hô ra giá trên đài cao cũng vang lên liên tiếp. Nhưng khiến người ta không ngờ chính là người ra giá cao cuối cùng lại không phải là ngọc phẩm của Hồ Vạn Trù người xuất sắc trong lần đại tài này, mà là bình dạ minh châu của Ngọc Châu, lấy giá trên trời không thể tưởng tượng nổi mà vượt lên dẫn đầu.
Người ra giá có được bình chính là công hầu nhất đẳng của Đại Ngụy Nghiêu Thái úy. Không phải là hắn vung tiền như nước để đổi lấy nụ cười hồng nhan, thực ra mới vừa rồi khi cạnh tranh, Quảng Tuấn Vương cứ luôn cắn không chịu buông, rất có điệu bộ “Nếu như không thể có được người, thì nhất định phải có được bình ngọc mà hồng nhan tận tay điêu khắc ra, để an ủi tâm tư.”
Cuối cùng Thái úy phát bực, tăng giá tăng đến mức Quảng Tuấn Vương cho rằng cho dù bán hết cả Vương phủ đi cũng không thể tăng thêm nữa rồi, lúc này mới ảo não buông tay!
Nhưng giá lúc này, cho dù quý nhân liên can cũng chỉ nhìn mà nghẹn lời, nội tâm trực tiếp cảm thán nói: “Quả nhiên là Nghiêu gia quý tộc, ngay cả vật để tiểu đêm thôi mà cũng coi trọng, hào phóng vung tiền như nước thế kia!”
Mà bình ngọc quy long của Hồ Vạn Trù cuối cùng lại là thiếu người hỏi tới, chỉ có thể bán hạ giá đi.
Thử hỏi, có người nào dám đi tiểu trong miệng rồng?
Ngọc Châu cũng nhìn thấy bình rồng kia, hơi nhíu mày lại, tiếng ve kêu kia đích thực là ngọc phẩm mà mấy ngày trước nàng vừa mới điêu khắc, chỉ mới mang đi cho Trịnh tiên sinh thưởng thức một phen, chưa hề bày ra trước mặt ai. Nếu như ý tưởng của Hồ Vạn Trù trùng hợp giống hệt với ý tưởng của nàng, vậy cũng khó tránh quá trùng hợp rồi!
Nhưng dù cho bây giờ mình nhảy ra đòi, nói Hồ Vạn Trù sao chép ý tưởng của mình cũng là không có bằng chứng, bởi vì ve kêu kia để ở chỗ Trịnh tiên sinh, nghe nói là bỗng nhiên không thấy đâu nữa rồi…
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu lại lần nữa trở nên trầm tĩnh hơn, tiếp tục cúi đầu hoàn thành sản phẩm vẫn chưa xong trong tay mình.
Lại nói tới Thánh Thượng, nhìn thấy cái bô này lại mỉm cười, Bạch Phi bên cạnh đúng lúc mở miệng nói: “Quả nhiên là cao đồ của Phạm đại nhân, vừa ra tay là bất phàm, kỹ thuật này quả thực khiến người ra thán phục!”
Hoàng đế cười tiếp lời nói: “Quả thực là rất có chút thú vị, cái bô có tiếng kêu… Trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy… nửa đêm tiếng ve kêu nhất định rất thú vị… hahaha…”
Hoàng thượng thích cười, khi đối diện với văn võ bá quan cũng rất là hiền lành, lần này hắn vừa cười, Vương hầu xung quanh cũng cười theo, từng người đều nhỏ tiếng thảo luận tác phẩm ngọc này.
Chỉ có Phạm đại nhân bên cạnh sắc mặt có chút xanh đen, giận giữ trừng mắt nhìn Hồ Vạn Trù.
Những kiểu điêu khắc này đều là trước đây Phạm Thanh Vân gợi ý cho Hồ Vạn Trù nghiên cứu tập luyện điêu khắc qua một lần. Nhưng trên chiếc bô trước đây vốn không có tiếng ve kêu, đây nhất định là Hồ Vạn Trù sau khi nhìn tác phẩm của Ngọc Châu, nảy sinh ý muốn bắt chước mới thêm vào.
Ngu ngốc! Giữa đêm đi tiểu đều là muốn tiếp tục ngủ lại! Hoàng thượng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đi tiểu còn cần người bên cạnh xuy tiểu. Tạo hình vốn tự nhiên của quy long chính là cái thần trấn thủ long căn, tạo hình khí chất mạnh mẽ ngụ ý sâu xa, lại cố tình thêm một con ve kêu, thật là chẳng ra thể thống gì! May mà có Bạch Phi bên cạnh giúp đỡ, nếu không tinh tế cân nhắc chẳng phải là sẽ mất mặt sao!
Đúng lúc này, Ngọc Châu cũng nhấc tay tỏ ý ngọc phẩm điêu khắc đã hoàn thành.
Vì thế liền có thái giám hướng dẫn Ngọc Châu bưng ngọc phẩm đến trước mặt Hoàng thượng.
Đợi Ngọc Châu đi tới gần, Thánh thượng mới nhìn rõ dáng vẻ của vị tiên tử trong rừng trúc này. Ôi chao, quả thực không phải là người phàm trong nhân gian! Dáng vẻ xuất trần này cũng khó trách khiến cho Thái úy mắt cao hơn đầu phải dùng ánh mắt khác đối đãi.
Có điều so với bộ dáng siêu phàm thoát tục kia, chiếc bô trong tay nàng lại có vẻ bình đạm không có gì hiếm thấy cả. Ngoài tay cầm và miệng bô cần phải điêu khắc ra, những chỗ khác chính là trơn nhẵn phát sáng, so với những chiếc bô thường thấy không khác nhiều lắm…
Mọi người vốn rất mong đợi đối với vị nữ ngọc sư này, những nhìn thấy nàng khắc ra một vật thông tục như vậy đều không khỏi thất vọng.
Thánh thượng nhìn nhìn, không nhanh không chậm nói: “Lần này chính là tổ chức đại tài điêu khắc tề tụ ngọc tượng khắp cả nước, có thể qua ngũ quan trảm lục tướng* mà vào vòng cuối đều không phải là những công tượng tầm thường, ngươi có thể nói xem cái bô của ngươi có điểm nào đặc biệt?”
*Qua ngũ quan trảm lục tướng: một câu nói bắt nguồn từ một tình tiết trong tiểu thuyết tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Khi Quan Vũ vượt qua 5 cửa ải của Tào Tháo, chém đầu 6 viên đại tướng thoát khỏi Tào Tháo tìm đến Lưu Bị. Mang ý nghĩa trải qua khó khăn trùng trùng đạt được thành công.
Ngọc Châu kính cẩn nói: “Mời Thánh thượng sờ miệng bình.”
Hoàng thượng vừa giơ tay sờ, bỗng nhiên phát hiện miệng bình vậy mà ấm áp dị thường, lối vào nhẵn bóng giống như da thịt mỹ nhân vậy. Không kìm được lập tức a lên một tiếng: “Mặc dù ngọc có thể sinh tính ấm nhưng cũng phải dựa vào sự ôn nhuận của da thịt người, ngọc vốn nên có tính lạnh, nhưng miệng bình này vì sao lại ấm áp như vậy?”
Ngọc Châu giơ tay chỉ phía dưới miệng bình nói: “Dân nữ lưu lại một khe tường kép được khoét rỗng ở chỗ này, khi sử dụng có thể đổ nước ấm vào, khiến cho bình trở nên ấm áp mà không khiến người bị lạnh, hơn nữa…”
Ngọc Châu ra hiệu thái giám bưng ngọc phẩm chuyển động một chỗ hoa văn nổi trên tay cầm, chỉ thấy cả bình ngọc dần dần phát sáng từ bên trong. Bởi vì ngọc bích ngăn cách, độ sáng không quá mạnh, vừa đủ xuyên qua những đường vân tự nhiên của ngọc, sáng ấm mà không chói mắt.
Mặc dù cả thân bình bóng loáng, tạo hình không hề có gì đáng nói, nhưng bên trong thân bình bởi vì độ dày được khoét rỗng không giống nhau, đều lộ ra ánh sáng mờ với độ sáng dần lên không giống nhau, thế nhưng giống như tất cả những vì sao trên bầu trời đang di chuyển vào trong bình vậy.
Lúc này mọi người đều kinh ngạc, căn bản là không ngờ tới bình ngọc không hề thu hút này lại dấu huyền cơ ở bên trong, chỉ mới chớp mắt, vật tầm thường đã biến thành vật tinh mỹ rồi.
Lúc này Ngọc Châu mới không nhanh không chậm mà giải thích, bình ngọc này có thể phát sáng là bởi vì bên trong được khảm vào một viên dạ minh châu. Di chuyển cơ quan, dạ minh châu sẽ từ chỗ được khảm xoay ra ngoài, chiếu sáng thân bình.
“Ban đêm hầu hạ Thánh thượng chủ yếu là phi tần nương nương, đêm khuya tăm tối, nếu như có thể có những ngôi sao như vậy phát sáng, việc hầu hạ sẽ càng thuận tiện hơn…” Cuối cùng Ngọc Châu không nhanh không chậm mà nói.
Mọi người nghe được liên tiếp gật đầu, quả thực là như thế! Phàm là người đã dùng bô, đều biết cách thức sử dụng chiếc bô này tiện lợi hơn rất nhiều. Những gia đình giàu có chủ yếu dùng bô vàng, chỉ là ban đêm mềm yếu mà đút vào miệng bô như vậy, nếu như khi trời lạnh sẽ khó tránh khỏi bị kích thích đến run lên. Hơn nữa còn cực kỳ thử thách bản lĩnh của người hầu hạ, cho dù có buồn ngủ, cũng phải gắng sức dồn tinh thần tập trung lực chú ý, nếu không khó tránh khỏi không tiếp xúc đúng chỗ khi đi tiểu. Nhưng nếu như bô có thể tự mình phát sáng, trong đêm khuya tối đen, trong chăn ấm áp, quả thực là tiết kiệm được không ít việc.
Cân nhắc cẩn thận thì từng chi tiết của chiếc bô nhỏ này đều thể hiện ra sự quan tâm chu đáo đặc biệt của nữ tử có tài, thật là khiến người ta không khỏi nhìn vị nữ ngọc tượng này với con mắt khác!
Nhất thời tiếng tán thưởng xung quanh đều xì xào vang lên, Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu.
Lúc này, Bạch Phi nương nương mỉm cười nói: “Không hổ là xuất thân từ Tiêu gia Tây Bắc, kỹ thuật điêu khắc quả nhiên là không tầm thường! Tiêu Phi nương nương phải chiêu đãi Lục muội của mình một lần thật tốt mới được!
Nghe thấy lời này, ý cười nơi khóe môi Hoàng thượng nhạt đi một chút, nói: “Nếu như trẫm nhớ không nhầm, nàng ta không phải họ Viên sao? Sao ái phi lại nói nàng ta xuất thân từ Tiêu gia?”
Lúc này Tiêu Phi nương nương lên tiếng nói: “Ngọc Châu chính là cháu gái nuôi mà tổ phụ thần thiếp nhận nuôi, có điều kỹ thuật điêu khắc của nàng ấy chính là sau khi thăm hỏi danh sư, tự mình nghiên cứu, bây giờ đã khôi phục lại họ cha, cũng coi như không còn là người Tiêu gia nữa rồi.”
Ngọc Châu nghe ra được, Nhị tỷ trước nay luôn yêu thương mình không biết vì sao ở trước mặt Thánh thượng lại vội vàng phủi sạch quan hệ của tỷ ấy và mình.
Lúc này Hoàng thượng mở miệng ngắt lời Tiêu Phi, hắn quay đầu cười hỏi Bạch Phi: “Hai người này thật là mỗi người mỗi vẻ, thật khiến trẫm nhất thời cũng khó mà quyết đoán được!”
Lúc này, những ngọc tượng khác cũng lần lượt hoàn thành ngọc phẩm trong tay. Lần lượt đưa ngọc phẩm trình lên cho Hoàng thượng xem qua.
Những ngọc phẩm này, nếu như đưa lên trên phố, cái nào cũng đều là tác phẩm tinh xảo khác thường, nhưng có ngọc phẩm của Hồ Vạn Trù và Ngọc Châu so sánh, vẫn là lần lượt rớt xuống phía sau.
Người thắng cuối cùng của cuộc thi này là lựa chọn giữa Ngọc Châu và Hồ Vạn Trù.
Hoàng thượng lần lượt nhìn ngọc phẩm của hai người, mắt cong cong cười nói: “Mặc dù Viên ngọc tượng suy tính rất là chu đáo, nhưng Hoàng gia coi trọng là khí chất cao quý, sau khi so sánh, vẫn là bình rồng cùa ngọc tượng Hồ Vạn Trù đạt được tâm tư của trẫm! Người thắng cuối cùng của cuộc thi này thuộc về ngọc tượng Hồ!”
Thánh thượng vừa dứt lời, thái giám ngồi bên cạnh lập tức cao giọng hô: “Khẩu dụ Thánh thượng! Người dành chiến thắng trong lần đại tài điêu khắc lần này chính là ngọc tượng Hồ Vạn Trù!”
Lời này vừa xong, mọi người đều có chút xôn xao, nhưng trước mặt Thánh thượng cũng không dám nhiều lời, trong lòng đều cảm thấy tiếc thay cho vị nữ ngọc tượng kia.
Khi công bố kết quả, Thánh thượng mỉm cười nhìn biểu cảm không hề thay đổi của tiểu thư Viên Ngọc Châu, tuổi còn trẻ, lại có sự thông minh như vậy, thực là hiếm thấy ở những nữ tử khác, nếu như không phải liếc thấy sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt đi, còn thực sự cho rằng nàng ta không để ý tới kết quả cuộc thi này nữa!
So với nàng ta, sắc mặt Thái úy bên cạnh dễ phân biệt hơn nhiều. Hai mắt của ngôi chí tôn Đại Ngụy có thể nhìn thấy rõ ràng, Thái úy kia là đang hung hăng lườm mình, chỉ thiếu bước xông tới trực tiếp mắng người, chỉ trích mình mắt đã mù rồi.
Có điều Hoàng thượng lại rất là sảng khoái. Lần trước Nghiêu Thái úy náo loạn chém đầu người Thạch gia như thiêu thân, thực là hại Hoàng thượng như hắn thật thê thảm, mấy ngày liền không dám gặp triều thần, ở trong cung trốn tránh Tần phi của Thạch gia, buồn rầu như chó nhà có tang, hôm nay chiếc bô này nếu như là cho Hoàng thượng hắn dùng, hắn phải tự mình làm chủ, nào quản được Nghiêu ái khanh có tức giận hay không!
Người thắng cuộc cuối cùng của lần đại tài điêu khắc này, liền có thể nắm được toàn bộ triều cống chạm ngọc của Hoàng thất rồi, có thể gọi là danh lợi đều có được! Nhất thời Hồ Vạn Trù sắc mặt hoan hỉ, biểu thị sự vui mừng như điên trong lòng.
Có điều màn kịch hay của lần đại tài điêu khắc này chỉ vừa mới bắt đầu. Khiến cho các vị quý nhân xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử chính là màn rao hàng cuối cùng. Tác phẩm chạm ngọc lần này đều sẽ được đấu giá, mọi người đều có thể ra giá, người ra giá cao nhất cuối cùng sẽ có được món hàng. Tiền có được trong lần rao bán cuối cùng này đều trở thành quân lương của Đại Ngụy, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện!
Nhất thời, khi ngọc phẩm đầy màu sắc được bày ra, mọi người liền dựa theo sở thích của mình, tự mình ra giá. Thái giám vốn là muốn lấy ra ngọc phẩm nổi trội của lần đại tài này, giữ cho Hoàng thượng dùng. Nhưng Thánh thượng lại cười nói: “Tác phẩm trân quý rồng ngâm tiếng ve kêu này, trẫm không thể một mình độc hưởng, cũng đem đi rao bán đi, coi như là trẫm vì tướng sĩ tiền tuyến mà tận lực dốc tâm tư một phen!”
Kể từ sau khi Hoàng đế tuyên bố, Ngọc Châu liền yên lặng đứng đó, nội tâm không biết đang nghĩ cái gì, nhưng Tiêu Phi lại không nhìn tiếp được, sai tiểu thái giám bên cạnh gọi nàng vào một bên, sau đó dời bước đi tới nói với nàng: “Lục muội trong lòng chớ buồn, lần này chỉ vì tỷ mới liên lụy đến muội rồi…”
Ngọc Châu nâng mắt nhìn Nhị tỷ, nhẹ giọng nói: “Sao nương nương lại nói như vậy?”
Tiêu Phi nhìn xung quanh đều là quý nhân, cũng không dám nhiều lời, chỉ hơi lắc đầu thở dài một hơi.
Mà lúc này, tiếng hô ra giá trên đài cao cũng vang lên liên tiếp. Nhưng khiến người ta không ngờ chính là người ra giá cao cuối cùng lại không phải là ngọc phẩm của Hồ Vạn Trù người xuất sắc trong lần đại tài này, mà là bình dạ minh châu của Ngọc Châu, lấy giá trên trời không thể tưởng tượng nổi mà vượt lên dẫn đầu.
Người ra giá có được bình chính là công hầu nhất đẳng của Đại Ngụy Nghiêu Thái úy. Không phải là hắn vung tiền như nước để đổi lấy nụ cười hồng nhan, thực ra mới vừa rồi khi cạnh tranh, Quảng Tuấn Vương cứ luôn cắn không chịu buông, rất có điệu bộ “Nếu như không thể có được người, thì nhất định phải có được bình ngọc mà hồng nhan tận tay điêu khắc ra, để an ủi tâm tư.”
Cuối cùng Thái úy phát bực, tăng giá tăng đến mức Quảng Tuấn Vương cho rằng cho dù bán hết cả Vương phủ đi cũng không thể tăng thêm nữa rồi, lúc này mới ảo não buông tay!
Nhưng giá lúc này, cho dù quý nhân liên can cũng chỉ nhìn mà nghẹn lời, nội tâm trực tiếp cảm thán nói: “Quả nhiên là Nghiêu gia quý tộc, ngay cả vật để tiểu đêm thôi mà cũng coi trọng, hào phóng vung tiền như nước thế kia!”
Mà bình ngọc quy long của Hồ Vạn Trù cuối cùng lại là thiếu người hỏi tới, chỉ có thể bán hạ giá đi.
Thử hỏi, có người nào dám đi tiểu trong miệng rồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.