Chương 81
Cuồng Thượng Gia Cuồng
20/03/2020
Ngọc Châu im lặng không nói gì nhìn Giác nhi, thở dài một hơi, cái gọi là phúc họa luôn đi đôi với nhau, chính là “nơi tránh nóng” mát mẻ kia kỳ thật cũng chẳng khác gì gần ngay Hỏa Diệm Sơn tùy thời có thể dâng trào a!
Có điều may mắn là tòa Hỏa Diệm Sơn kia đã được núi non cao lớn trải dài ngàn dặm làm lá chắn, vừa hay đem hai người ngăn cách thành hai nơi.
Sau khi ra khỏi Kinh thành, nàng tiện thể mang theo thư từ gửi cho Vương lang, mặc dù không nói rõ tình cảnh của mình, nhưng cũng báo cho hắn biết về sau không thể thuận tiện gặp nhau được nữa. Suy cho cùng lần này nàng đã bị hãm sâu vào trong cục diện rối loạn này, nàng không hy vọng Vương lang cũng bị kéo vào đó, nếu hắn hiểu được cũng nên trở về Tây Bắc thì tốt hơn.
Có điều đường đi trở về Tây Bắc đã bị chiến tranh ảnh hưởng trầm trọng. Có thể dễ dàng nhìn thấy được nhiều bá tánh đến từ Bắc địa vì tránh chiến tranh mà giờ đây họ đang tụ tập ở hai bên sườn núi. Trên đường lúc này thật sự rất loạn.
Giác nhi không khỏi bất ngờ vì quả thật đúng như dự kiến của Lục tiểu thư, sau khi ra khỏi Kinh thành, nàng không ngồi trên xe ngựa đẹp đẽ quý giá của Nghiêu gia, mà để chiếc xe ngựa đó tự đi trên đường, còn nàng ngồi trên chiếc xe ngựa mộc mạc của thương nhân, hơn nữa còn là “xe ngựa trống”.
Đây là hình thức buôn bán thông thường ở bên ngoài, sau khi buôn bán hàng hóa xong và trở lại, xe đều sẽ được thay đổi bánh xe khác, trên xe cắm một cọng rơm, có nghĩa là hàng hóa đã hết, tiền bạc đã được đổi thành ngân phiếu. Trên xe hiện không có tiền bạc, xin nhóm anh hùng đừng trì hoãn thời gian, mà hãy đi tìm “con dê béo” khác.
Do trước đây Ngọc Châu từng nghe Tiêu Sơn nói đến chuyện làm ăn bên ngoài nên mới biết được hình thức buôn bán này. Ngọc thô trên xe của nàng đều là những hộp nhỏ, không nặng bao nhiêu, lễ vật mang về cho Tiêu gia cũng là những lựa chọn tinh tế nhất, cho nên có thay đổi bánh xe cũng không khó khăn gì. Như vậy lên đường cũng nhẹ nhàng, cũng bớt đi nặng nhọc.
Hơn nữa xung quanh xe còn có thị vệ của Nghiêu phủ phái đến, có nam nhân áp giải xung quanh xe, cũng làm giảm đi rất nhiều kẻ xấu nổi lòng tham.
Có điều sau khi đi được vài ngày, liền nghe phía sau truyền đến một trận âm thanh người ngựa phóng đến, có người hô lớn: “Xe quan đến, mau nhường đường! Mau nhường đường!”
Đường núi này thường có quy củ, xe thương nhân, thường dân phải nhường đường cho xe quan, quân mã.
Bởi vì xe ngựa của Ngọc Châu đã đổi thành xe thương gia, cho nên xe ngựa phía sau mới hô lớn như vậy.
Ngọc Châu vội vàng lệnh cho phu xe tấp vào một bên nhường đường cho xe ngựa phía sau.
Khi xe ngựa kia mang theo một đội quân mã cuồn cuộn chạy qua, khơi dậy khói bụi trên đường, xuyên qua màn khói bụi Ngọc Châu mơ hồ thấy được bảng hiệu treo trên xe ngựa kia chính là ký hiệu của Hộ Bộ. Kim quang chợt lóe, nhìn qua bảng hiệu cho thấy quan phẩm không thấp, chắc chắn là quan to trong triều, nhưng vì sao lại xuất hiện nơi đường núi hoang sơ như thế này….
Sau khi đội nhân mã phía sau đã đi qua, Ngọc Châu cùng đám người tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi thêm được hai ngày, phía sau lại có người hô to nhường đường.
Giác nhi liền nhíu mày khó chịu nói: “Từ khi nào mà có kiểu binh hoang mã loạn này, không biết là nhóm quan to nào có việc gì lại cứ chạy tới hướng này?”
Lúc này phu xe đã tấp vào một bên, nhường đường cho xe quan phía sau.
Nhưng khi xe ngựa kia đi qua, màn xe ngựa lúc này bị vén lên, có một người nhô đầu ra, thấy trên xe ngựa kia của Ngọc Châu treo một miếng ngọc thạch độc đáo, lập tức giương giọng hô lớn: “Dừng xe!”
Ngọc Châu cách lớp màn trên xe ngựa, chỉ thấy một nam tử mặc y phục gấm hoa từ trên xe nhảy xuống đang đi tới chỗ mình, không khỏi giật mình mở to mắt, thấp giọng nói: “Sao lại là hắn?”
Lúc này nam tử vừa nhảy xuống xe kia, vui mừng mà cao giọng nói: “Lục tiểu thư, may mà đuổi kịp nàng!”
Thì ra người tới là Quảng Tuấn Vương đại nhân.
Lần này Ngọc Châu đi đột xuất, cả cửa hàng của mình cũng không thông báo, chỉ là ngay thời điểm xuất phát nàng mới báo cho tiểu nhị của cửa hàng, nếu có người đến tìm, thì cứ bảo rằng tổ mẫu nuôi ở Tây Bắc đang lâm bệnh nặng, nàng trở về thăm người.
Quảng Tuấn Vương cảm thấy sau khi Nghiêu Mộ Dã rời đi, hắn có thể tùy ý mà thân cận tiểu tiên nữ trong lòng mình, vì thế hắn hưng phấn đem những trân phẩm được điêu khắc tinh tế mà mình thu nạp được, tính toán cùng Viên tiểu thư thưởng thức.
Nhưng không nghĩ đến khi tới cửa hàng, được tiểu nhị thông báo rằng Viên tiểu thư đã trở về Tây Bắc. Quảng Tuấn Vương không khỏi thất vọng trong lòng, ủ rủ cụp đuôi đi tìm Bạch thiếu uống rượu, lại được báo là Bạch thiếu lãnh thánh chỉ, đi Tây Bắc điều tra tình hình quân lương.
Thường ngày Quảng Tuấn Vương không suy nghĩ tính toán nhiều, nhưng lúc này nghe đến từ Tây Bắc liên tiếp hai lần, không khỏi khiến hắn liên tưởng đến một nơi. Chỉ thầm mắng Bạch thiếu giảo hoạt, trước đây thấy hắn bất động thanh sắc mà cùng hắn nói chuyện qua lại về Lục tiểu thư, lần này thế nhưng lại xuống tay nhanh như vậy, một đường đuổi tới Tây Bắc. Nơi đó trời cao lại xa Hoàng đế, mỗi người đều có vị hôn thê, vị hôn phu của mình, nay hợp lại thật đúng là có thể xem như một giai thoại hấp dẫn!
Có điều sau khi vào cung diện kiến Thánh thượng, nghe Thánh thượng cùng cận thần bàn chuyện với nhau mới biết, tiền tuyến thật sự đang trong quá trình khan hiếm lương thảo, Bạch thiếu nghe tin liền lĩnh chỉ, lúc này hắn mới thầm kêu một tiếng hổ thẹn, cảm thấy mình đã hiểu lầm Bạch huynh.
Vì thế người rãnh rỗi như Quảng Tuấn Vương ở Kinh thành quyết định, tâu lên Thánh thượng chờ lệnh, cũng lãnh một phần công vụ đi điều tra, đến Tây Bắc hiệp trợ Bạch thiếu, thể nghiệm và quan sát dân tình.
Chỉ là hắn biết được tin tức hơi trễ, nên nghĩ rằng sẽ không đuổi kịp đám người của Bạch thiếu. Nhưng không ngờ đến nửa đường lại gặp được Viên Ngọc Châu.
Ngọc Châu vén màn lên tiếng hỏi: “Vương gia thật là tinh mắt, thế nào lại nhìn ra xe ngựa của ta?”
Quảng Tuấn Vương không ngừng đắc ý mà nói: “Tuy rằng không nhận biết được xe ngựa, nhưng nhận biết được thủ thuật của Lục tiểu thư. Lục lạc thạch được treo trên xe ngựa kia ta đã từng thấy qua trước đây nàng cũng thường dùng mỗi khi đi xe ngựa, lúc ấy ta liền yêu thích tài nghệ điêu khắc độc đáo của nàng, còn nghĩ đến sau này muốn nhờ Lục tiểu thư làm giúp cho một bộ!”
Có điều Quảng Tuấn Vương cũng khá tò mò, trên đường đi đến Tây Bắc sao lại không gặp được Bạch thiếu mà lại gặp Lục tiểu thư, lại còn cùng nàng đi chung một đoạn đường?
Lúc này Ngọc Châu lại nhớ đến đội quan xe ngựa hai ngày trước, đoán chừng chính là xe ngựa của Bạch thiếu.
Chỉ là Bạch thiếu từ trước đến nay luôn thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Sáng sớm hôm đó có lẽ hắn đã điều tra qua loại xe ngựa mà nàng dùng khi ra khỏi Kinh thành.
Nhưng giữa đường, Ngọc Châu đã thay đổi xe ngựa, không nhìn thấy xe ngựa sang trọng Bạch thiếu đương nhiên không biết, cho nên khi thấy xe thương gia mà nàng đang ngồi, hắn mới không dừng lại.
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu bất giác hơi an lòng, ít nhất hiện tại người đi theo mình đều là đáng tin cậy, không có tai mắt của Bạch thiếu. Nhưng không nghĩ đến Quảng Tuấn Vương lại nhớ kỹ lục lạc thạch trên xe ngựa của nàng, còn khiến hắn nhận ra mình.
Quảng Tuấn Vương gặp được Ngọc Châu trên đường, bất giác phong tình Tây Bắc đã thu hết vào mắt, cũng không vội mà lên đường, tỏ ý muốn đi cùng Ngọc Châu tiểu thư.
Khi đề cập đến chuyện vì sao Quảng Tuấn Vương lại đi đến chỗ này, Quảng Tuấn Vương cũng không dám nói là đuổi theo mỹ nhân, chỉ bảo là lãnh thánh chỉ của Thánh thượng, đi hiệp trợ Bạch thiếu thu thập quân lương, nghe cũng có vẻ hợp lý hơn.
Ngọc Châu nghe Quảng Tuấn Vương nói tỉ mỉ xong mới biết, Nghiêu Thái úy đi đến Bắc Vực mặc dù ổn định kịp thời lòng quân, nhưng bởi vì chiến sự lần trước gây bất lợi, bị người phương Bắc đánh lén đại doanh lương thảo, quân lương bị thiêu đoạt hơn phân nữa, cho nên việc cấp bách trước mắt là đi gom góp quân lương.
Ngọc Châu không khỏi nhíu mày, hỏi: “Năm ngoái Tây Bắc lương thực sung túc, tất nhiên có thể giải quyết được việc đói khát của quân lính nơi tiền tuyến, nhưng nay lương thảo kia muốn đến nơi chẳng phải là phải băng qua những ngọn núi cao, mất rất nhiều thời gian, như vậy sao có thể giải quyết được chuyện nguy cấp nơi tiền tuyến?”
Nghe Ngọc Châu hỏi một câu như vậy, Quảng Tuấn Vương nhất thời ngây người, hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhưng cái đầu chứa đầy cầm kỳ thi họa như hắn thật sự không nghĩ ra câu trả lời hợp lý nào, liền phất tay nói: “Nếu Bạch thiếu đã đi đến Tây Bắc trước, tất nhiên là đã có biện pháp vận lương. Chuyện quân vụ cụ thể, sao ta có thể rõ ràng? Chỉ sợ ngay cả Thánh thượng, ngài còn không biết đưa ra câu trả lời sao cho ổn thỏa. Thế nào… Lục tiểu thư đây là còn quan tâm lo lắng đến Thái úy?”
Hiện giờ trong mắt Quảng Tuấn Vương, Viên Ngọc Châu này chính là một nữ tử đáng thương bị Nghiêu nhị vứt bỏ. Nhưng bị đối xử vô tình như vậy, Ngọc Châu tiểu thư lại còn quan tâm đến con người phụ bạc kia, thật sự là một người chung tình không biết hận là gì, thương người lại bị người tổn thương.
Quảng Tuấn Vương cảm thấy phương pháp lần này nếu thỏa đáng, thì có thể đi thẳng vào lòng mỹ nhân. Nếu nàng không để ý mình nạp thê thiếp, nguyện cùng mình làm bạn kết duyên, cuộc đời này còn mong cầu gì hơn, cả đời như vậy cũng đủ để gọi là mỹ mãn!
Có điều Ngọc Châu lại đang suy nghĩ đến chuyện khác, quân lương là chuyện trọng đại, việc Bạch thiếu này đi đến Tây Bắc trước mắt ít nhất không phải vì mình, lúc này nàng nhẹ nhàng thờ phào một hơi. Sản lượng lương thảo Tây Bắc nằm ở Đại huyện, cách khá xa trấn Ngọc Thạch, nói vậy chắc cũng không có lý do gì mà Bạch thiếu phải đi đến trấn Ngọc Thạch đâu nhỉ?
Tuy rằng hiện tại thoát không khỏi Quảng Tuấn Vương, nhưng hắn cũng không cường ngạnh như Nghiêu Thái úy, lòng dạ cũng không thâm sâu như Bạch thiếu, một đường kết bạn trò chuyện với nhau cũng không phải là chuyện gì quá mệt mỏi.
Quảng Tuấn Vương xét về chuyện công vụ tuy không có thành tựu gì, nhưng ở mảng ngoại giao giải trí lại là người tinh thông, thậm chí còn tự mình nghiên cứu phát minh ra một bộ quân cờ. Bàn cờ làm bằng ngọc, có những khe lồi lõm, có thể đem quân cờ đặt vào bên trong, trong xe dù có xóc nảy cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Ngọc Châu cảm thấy hứng thú khi Quảng Tuấn Vương lấy bộ cờ này ra , dọc trên đường đi cùng Quảng Tuấn Vương chém giết mấy trận, đồng thời còn đưa ra chút yêu cầu về việc cải tiến lại vị trí trên bàn cờ.
Liền như vậy mấy ngày, rốt cuộc cũng tới khu trạm dịch. Một cây cầu phân nhánh, tên như ý nghĩa, hướng đi đến bên trái là trấn Ngọc Thạch Tây Bắc, bên phải là thông đến chiến trường Tây Bắc.
Khi đến giao lộ, màn đêm dần buông xuống, theo lý mà nói hẳn là nên ở trạm dịch nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp.
Nhưng thị vệ xa xa phía trước bỗng nhiên dừng xe ngựa lại, kinh nghi bất định nhìn về phía trước. Ngọc Châu xốc màn xe lên, phát hiện phía trước là ánh lửa cao tận trời, đoán chừng hướng đó chính trạm dịch đang hừng hực bốc cháy.
Thị vệ nhạy bén, lập tức gọi người tắt đèn dầu bên xe ngựa, đồng thời dẫn dắt xe ngựa ẩn nấp một bên.
Quảng Tuấn Vương chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời cũng có chút khẩn trương, ngược lại Ngọc Châu bên cạnh ôn nhu an ủi hắn: “Vương gia chớ hoảng sợ, có lẽ là trạm dịch bị cướp.”
Dương Tố bị nàng nói như vậy mặt có chút đỏ lên, bỗng nhiên tỏ ra mạnh mẽ nói: “Nếu có kẻ cướp cũng không sao, trước đây ta cùng với Nghiêu nhị từng học qua võ công quyền cước, ta cũng chẳng phải là người ăn chay!”
Mồm Quảng Tuấn Vương này cứ như “Quạ đen”, vừa nói ngoa xong, bên kia liền truyền đến một trận tiếng vó ngựa, nhóm người này không phải đi cứu hỏa, ngược lại cứ thế nghênh ngang mà đi qua, hiển nhiên có thể biết được một tràng lửa kia chính là do nhóm người này cố tình.
Mọi người vội vàng lợi dụng bóng tối tránh vào một bên rừng cây, lẵng lặng lắng nghe động tĩnh trên đường.
Không bao lâu sau, đám người cưỡi ngựa kia đã chạy đến phía bìa rừng, ngữ điệu vừa thốt lên khiến cho người ta lạnh cứng người, nói: “Không phải vừa rồi mới thấy những ngọn đèn dầu sao? Sao giờ lại không thấy nữa rồi?”
Một tên mang giọng địa phương Bắc nói: “Có lẽ là chúng đã đi qua cầu phân nhánh cũng nên…”
“Hỗn trướng! Đã bảo các ngươi phải hành động bí mật một chút, không nên rút dây động rừng, giờ đây một trận lửa lớn như vậy, đến tám trăm dặm cũng có thể thấy! Chẳng khác gì báo tin cho quan mật báo lương thực của Đại Ngụy!”
“Ai ui!” Một tiếng kêu rên vang lên, rõ ràng chính là tên mang giọng địa phương kia hiển nhiên đã bị ăn một bạt tai, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích, nói: “Là cấp dưới của tiểu nhân làm việc sơ suất, tên quan dịch kia thế mà vẫn chưa chết hoàn toàn, hắn đã đổ dầu và châ lửa lên đám cỏ khô trong chuồng ngựa, đến khi phát hiện ra hỏa hoạn thì đã không còn khống chế được nữa rồi…”
“Không cần phải giải thích, hiện tại biện pháp duy nhất đó là tìm kiếm ở hai hướng này, ngàn vạn lần không thể để Đại Ngụy tiếp ứng quân lương đến, chỉ cần giết quan khâm sai, đường dây lương thảo cũng đứt, thì tên Nghiêu Mộ Dã kia dù có kiêu ngạo hùng dũng đến đâu cũng chỉ có thể chết vì đói trên đại bản doanh của hắn mà thôi!”
Nói xong những lời này, nhóm người đó liền thúc giục ngựa, phân chia chạy về hai hướng mà lục soát.
Quảng Tuấn Vương lúc này vừa nghe thấy lời tên kia nói liền toát mồ hôi đầy người.
Nghe khẩu âm của tên đã giết hại quan dịch kia, rõ ràng là người Bắc trà trộn vào, còn vọng tưởng ở trạm dịch ngăn chặn Bạch Thủy Lưu - Quan khâm sai của Đại Ngụy, theo kế hoạch đoạt lấy lương thảo, tiến tới tiêu diệt đội quân Đại Ngụy.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đứng bật dậy, Ngọc Châu khẩn trương kéo tay áo hắn lại, hỏi: “Vương gia, ngài muốn làm gì?”
“Bọn họ gây bất lợi cho Bạch thiếu, ta cũng muốn chạy theo ven đường sớm tìm được Bạch thiếu, ngàn vạn lần không thể để hắn rơi vào tay kẻ xấu!”
Ngọc Châu nghe hắn nói, càng khẩn trương lôi kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài đừng khẩn trương, Bạch thiếu hắn còn chưa đến, chúng ta chỉ cần men theo đường cũ tìm kiếm Bạch thiếu sẽ ổn thôi.”
Quảng Tuấn Vương nghe nàng nói có chút không tin, thấp giọng hỏi: “ Sao nàng có thể khẳng định như vậy? Hắn xuất phát sớm hơn so với chúng ta mấy ngày, khẳng định là đã qua cầu phân nhánh, hiện tại kẻ xấu lại ở phía sau hắn truy kích, nhất định là vô cùng nguy hiểm. Bổn vương sẽ để lại đây vài tên bảo vệ tiểu thư, số còn lại ta sẽ mang theo đi chi viện cho Bạch thiếu… Lần chiến dịch lần này liên quan đến tính mạng dân chúng Đại Ngụy, bổn vương thân là con cháu Dương thị, sao có thể đứng ngoài cuộc mà nhìn?”
Tên Vương gia này ngày thường cứ cà lơ phất phơ, nay đối diện trước sự nguy hiểm liên quan đến sống chết của bằng hữu mình, lại sinh ra vài phần hào khí, không còn dáng vẻ khẩn trương hồi hộp như vừa rồi.
Ngọc Châu nghe xong mặc dù có chút cảm động, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay áo hắn, nói: “Hiện tại nếu Vương gia qua cầu, chỉ sợ sẽ đụng độ đám người đó… Dọc đường đi ta có lưu ý qua vết tích một hàng xe ngựa của Bạch thiếu, xe ngựa của hắn chính là loại xe có trục bánh xe lớn, khác với các loại xe khác. Hôm qua khi ta đi ngang qua trang trại bò, trong lúc vô ý thấy dấu vết bánh xe xuất hiện ở ngã ba, hơn nữa rõ ràng dấu vết cũng đã bị phai mờ đi một ít… Hẳn là trục xe hư rớt, nên đã dừng lại đi tìm người sửa chửa…”
Quảng Tuấn Vương vừa nghe xong có chút bất ngờ, sợ hãi kêu một tiếng: “Lục tiểu thư thật tinh mắt! Thế mà lại chú ý đến dấu vết xe ngựa của Bạch thiếu… Có điều tiểu thư nhìn thấy xe ngựa của Bạch thiếu khi qua trang trại bò, vì sao lại không nói với ta?”
Ngọc Châu hơi cười khổ. Sau khi gặp Quảng Tuấn Vương nàng mới đoán ra được đoàn xe kia là của Bạch thiếu. Nàng vốn đã muốn tránh né Bạch thiếu, đương nhiên ven đường sẽ để ý đến dấu vết xe của hắn.
Vốn dĩ lo lắng xe ngựa của Quảng Tuấn Vương đi quá nhanh, chỉ sợ sẽ gặp được, cho nên khi thấy đoàn xe kia tạm dừng bên đường núi, trong lòng nàng âm thầm cao hứng, nào muốn thông báo cho Quảng Tuấn Vương?
Có điều may mắn là tòa Hỏa Diệm Sơn kia đã được núi non cao lớn trải dài ngàn dặm làm lá chắn, vừa hay đem hai người ngăn cách thành hai nơi.
Sau khi ra khỏi Kinh thành, nàng tiện thể mang theo thư từ gửi cho Vương lang, mặc dù không nói rõ tình cảnh của mình, nhưng cũng báo cho hắn biết về sau không thể thuận tiện gặp nhau được nữa. Suy cho cùng lần này nàng đã bị hãm sâu vào trong cục diện rối loạn này, nàng không hy vọng Vương lang cũng bị kéo vào đó, nếu hắn hiểu được cũng nên trở về Tây Bắc thì tốt hơn.
Có điều đường đi trở về Tây Bắc đã bị chiến tranh ảnh hưởng trầm trọng. Có thể dễ dàng nhìn thấy được nhiều bá tánh đến từ Bắc địa vì tránh chiến tranh mà giờ đây họ đang tụ tập ở hai bên sườn núi. Trên đường lúc này thật sự rất loạn.
Giác nhi không khỏi bất ngờ vì quả thật đúng như dự kiến của Lục tiểu thư, sau khi ra khỏi Kinh thành, nàng không ngồi trên xe ngựa đẹp đẽ quý giá của Nghiêu gia, mà để chiếc xe ngựa đó tự đi trên đường, còn nàng ngồi trên chiếc xe ngựa mộc mạc của thương nhân, hơn nữa còn là “xe ngựa trống”.
Đây là hình thức buôn bán thông thường ở bên ngoài, sau khi buôn bán hàng hóa xong và trở lại, xe đều sẽ được thay đổi bánh xe khác, trên xe cắm một cọng rơm, có nghĩa là hàng hóa đã hết, tiền bạc đã được đổi thành ngân phiếu. Trên xe hiện không có tiền bạc, xin nhóm anh hùng đừng trì hoãn thời gian, mà hãy đi tìm “con dê béo” khác.
Do trước đây Ngọc Châu từng nghe Tiêu Sơn nói đến chuyện làm ăn bên ngoài nên mới biết được hình thức buôn bán này. Ngọc thô trên xe của nàng đều là những hộp nhỏ, không nặng bao nhiêu, lễ vật mang về cho Tiêu gia cũng là những lựa chọn tinh tế nhất, cho nên có thay đổi bánh xe cũng không khó khăn gì. Như vậy lên đường cũng nhẹ nhàng, cũng bớt đi nặng nhọc.
Hơn nữa xung quanh xe còn có thị vệ của Nghiêu phủ phái đến, có nam nhân áp giải xung quanh xe, cũng làm giảm đi rất nhiều kẻ xấu nổi lòng tham.
Có điều sau khi đi được vài ngày, liền nghe phía sau truyền đến một trận âm thanh người ngựa phóng đến, có người hô lớn: “Xe quan đến, mau nhường đường! Mau nhường đường!”
Đường núi này thường có quy củ, xe thương nhân, thường dân phải nhường đường cho xe quan, quân mã.
Bởi vì xe ngựa của Ngọc Châu đã đổi thành xe thương gia, cho nên xe ngựa phía sau mới hô lớn như vậy.
Ngọc Châu vội vàng lệnh cho phu xe tấp vào một bên nhường đường cho xe ngựa phía sau.
Khi xe ngựa kia mang theo một đội quân mã cuồn cuộn chạy qua, khơi dậy khói bụi trên đường, xuyên qua màn khói bụi Ngọc Châu mơ hồ thấy được bảng hiệu treo trên xe ngựa kia chính là ký hiệu của Hộ Bộ. Kim quang chợt lóe, nhìn qua bảng hiệu cho thấy quan phẩm không thấp, chắc chắn là quan to trong triều, nhưng vì sao lại xuất hiện nơi đường núi hoang sơ như thế này….
Sau khi đội nhân mã phía sau đã đi qua, Ngọc Châu cùng đám người tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi thêm được hai ngày, phía sau lại có người hô to nhường đường.
Giác nhi liền nhíu mày khó chịu nói: “Từ khi nào mà có kiểu binh hoang mã loạn này, không biết là nhóm quan to nào có việc gì lại cứ chạy tới hướng này?”
Lúc này phu xe đã tấp vào một bên, nhường đường cho xe quan phía sau.
Nhưng khi xe ngựa kia đi qua, màn xe ngựa lúc này bị vén lên, có một người nhô đầu ra, thấy trên xe ngựa kia của Ngọc Châu treo một miếng ngọc thạch độc đáo, lập tức giương giọng hô lớn: “Dừng xe!”
Ngọc Châu cách lớp màn trên xe ngựa, chỉ thấy một nam tử mặc y phục gấm hoa từ trên xe nhảy xuống đang đi tới chỗ mình, không khỏi giật mình mở to mắt, thấp giọng nói: “Sao lại là hắn?”
Lúc này nam tử vừa nhảy xuống xe kia, vui mừng mà cao giọng nói: “Lục tiểu thư, may mà đuổi kịp nàng!”
Thì ra người tới là Quảng Tuấn Vương đại nhân.
Lần này Ngọc Châu đi đột xuất, cả cửa hàng của mình cũng không thông báo, chỉ là ngay thời điểm xuất phát nàng mới báo cho tiểu nhị của cửa hàng, nếu có người đến tìm, thì cứ bảo rằng tổ mẫu nuôi ở Tây Bắc đang lâm bệnh nặng, nàng trở về thăm người.
Quảng Tuấn Vương cảm thấy sau khi Nghiêu Mộ Dã rời đi, hắn có thể tùy ý mà thân cận tiểu tiên nữ trong lòng mình, vì thế hắn hưng phấn đem những trân phẩm được điêu khắc tinh tế mà mình thu nạp được, tính toán cùng Viên tiểu thư thưởng thức.
Nhưng không nghĩ đến khi tới cửa hàng, được tiểu nhị thông báo rằng Viên tiểu thư đã trở về Tây Bắc. Quảng Tuấn Vương không khỏi thất vọng trong lòng, ủ rủ cụp đuôi đi tìm Bạch thiếu uống rượu, lại được báo là Bạch thiếu lãnh thánh chỉ, đi Tây Bắc điều tra tình hình quân lương.
Thường ngày Quảng Tuấn Vương không suy nghĩ tính toán nhiều, nhưng lúc này nghe đến từ Tây Bắc liên tiếp hai lần, không khỏi khiến hắn liên tưởng đến một nơi. Chỉ thầm mắng Bạch thiếu giảo hoạt, trước đây thấy hắn bất động thanh sắc mà cùng hắn nói chuyện qua lại về Lục tiểu thư, lần này thế nhưng lại xuống tay nhanh như vậy, một đường đuổi tới Tây Bắc. Nơi đó trời cao lại xa Hoàng đế, mỗi người đều có vị hôn thê, vị hôn phu của mình, nay hợp lại thật đúng là có thể xem như một giai thoại hấp dẫn!
Có điều sau khi vào cung diện kiến Thánh thượng, nghe Thánh thượng cùng cận thần bàn chuyện với nhau mới biết, tiền tuyến thật sự đang trong quá trình khan hiếm lương thảo, Bạch thiếu nghe tin liền lĩnh chỉ, lúc này hắn mới thầm kêu một tiếng hổ thẹn, cảm thấy mình đã hiểu lầm Bạch huynh.
Vì thế người rãnh rỗi như Quảng Tuấn Vương ở Kinh thành quyết định, tâu lên Thánh thượng chờ lệnh, cũng lãnh một phần công vụ đi điều tra, đến Tây Bắc hiệp trợ Bạch thiếu, thể nghiệm và quan sát dân tình.
Chỉ là hắn biết được tin tức hơi trễ, nên nghĩ rằng sẽ không đuổi kịp đám người của Bạch thiếu. Nhưng không ngờ đến nửa đường lại gặp được Viên Ngọc Châu.
Ngọc Châu vén màn lên tiếng hỏi: “Vương gia thật là tinh mắt, thế nào lại nhìn ra xe ngựa của ta?”
Quảng Tuấn Vương không ngừng đắc ý mà nói: “Tuy rằng không nhận biết được xe ngựa, nhưng nhận biết được thủ thuật của Lục tiểu thư. Lục lạc thạch được treo trên xe ngựa kia ta đã từng thấy qua trước đây nàng cũng thường dùng mỗi khi đi xe ngựa, lúc ấy ta liền yêu thích tài nghệ điêu khắc độc đáo của nàng, còn nghĩ đến sau này muốn nhờ Lục tiểu thư làm giúp cho một bộ!”
Có điều Quảng Tuấn Vương cũng khá tò mò, trên đường đi đến Tây Bắc sao lại không gặp được Bạch thiếu mà lại gặp Lục tiểu thư, lại còn cùng nàng đi chung một đoạn đường?
Lúc này Ngọc Châu lại nhớ đến đội quan xe ngựa hai ngày trước, đoán chừng chính là xe ngựa của Bạch thiếu.
Chỉ là Bạch thiếu từ trước đến nay luôn thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Sáng sớm hôm đó có lẽ hắn đã điều tra qua loại xe ngựa mà nàng dùng khi ra khỏi Kinh thành.
Nhưng giữa đường, Ngọc Châu đã thay đổi xe ngựa, không nhìn thấy xe ngựa sang trọng Bạch thiếu đương nhiên không biết, cho nên khi thấy xe thương gia mà nàng đang ngồi, hắn mới không dừng lại.
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu bất giác hơi an lòng, ít nhất hiện tại người đi theo mình đều là đáng tin cậy, không có tai mắt của Bạch thiếu. Nhưng không nghĩ đến Quảng Tuấn Vương lại nhớ kỹ lục lạc thạch trên xe ngựa của nàng, còn khiến hắn nhận ra mình.
Quảng Tuấn Vương gặp được Ngọc Châu trên đường, bất giác phong tình Tây Bắc đã thu hết vào mắt, cũng không vội mà lên đường, tỏ ý muốn đi cùng Ngọc Châu tiểu thư.
Khi đề cập đến chuyện vì sao Quảng Tuấn Vương lại đi đến chỗ này, Quảng Tuấn Vương cũng không dám nói là đuổi theo mỹ nhân, chỉ bảo là lãnh thánh chỉ của Thánh thượng, đi hiệp trợ Bạch thiếu thu thập quân lương, nghe cũng có vẻ hợp lý hơn.
Ngọc Châu nghe Quảng Tuấn Vương nói tỉ mỉ xong mới biết, Nghiêu Thái úy đi đến Bắc Vực mặc dù ổn định kịp thời lòng quân, nhưng bởi vì chiến sự lần trước gây bất lợi, bị người phương Bắc đánh lén đại doanh lương thảo, quân lương bị thiêu đoạt hơn phân nữa, cho nên việc cấp bách trước mắt là đi gom góp quân lương.
Ngọc Châu không khỏi nhíu mày, hỏi: “Năm ngoái Tây Bắc lương thực sung túc, tất nhiên có thể giải quyết được việc đói khát của quân lính nơi tiền tuyến, nhưng nay lương thảo kia muốn đến nơi chẳng phải là phải băng qua những ngọn núi cao, mất rất nhiều thời gian, như vậy sao có thể giải quyết được chuyện nguy cấp nơi tiền tuyến?”
Nghe Ngọc Châu hỏi một câu như vậy, Quảng Tuấn Vương nhất thời ngây người, hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhưng cái đầu chứa đầy cầm kỳ thi họa như hắn thật sự không nghĩ ra câu trả lời hợp lý nào, liền phất tay nói: “Nếu Bạch thiếu đã đi đến Tây Bắc trước, tất nhiên là đã có biện pháp vận lương. Chuyện quân vụ cụ thể, sao ta có thể rõ ràng? Chỉ sợ ngay cả Thánh thượng, ngài còn không biết đưa ra câu trả lời sao cho ổn thỏa. Thế nào… Lục tiểu thư đây là còn quan tâm lo lắng đến Thái úy?”
Hiện giờ trong mắt Quảng Tuấn Vương, Viên Ngọc Châu này chính là một nữ tử đáng thương bị Nghiêu nhị vứt bỏ. Nhưng bị đối xử vô tình như vậy, Ngọc Châu tiểu thư lại còn quan tâm đến con người phụ bạc kia, thật sự là một người chung tình không biết hận là gì, thương người lại bị người tổn thương.
Quảng Tuấn Vương cảm thấy phương pháp lần này nếu thỏa đáng, thì có thể đi thẳng vào lòng mỹ nhân. Nếu nàng không để ý mình nạp thê thiếp, nguyện cùng mình làm bạn kết duyên, cuộc đời này còn mong cầu gì hơn, cả đời như vậy cũng đủ để gọi là mỹ mãn!
Có điều Ngọc Châu lại đang suy nghĩ đến chuyện khác, quân lương là chuyện trọng đại, việc Bạch thiếu này đi đến Tây Bắc trước mắt ít nhất không phải vì mình, lúc này nàng nhẹ nhàng thờ phào một hơi. Sản lượng lương thảo Tây Bắc nằm ở Đại huyện, cách khá xa trấn Ngọc Thạch, nói vậy chắc cũng không có lý do gì mà Bạch thiếu phải đi đến trấn Ngọc Thạch đâu nhỉ?
Tuy rằng hiện tại thoát không khỏi Quảng Tuấn Vương, nhưng hắn cũng không cường ngạnh như Nghiêu Thái úy, lòng dạ cũng không thâm sâu như Bạch thiếu, một đường kết bạn trò chuyện với nhau cũng không phải là chuyện gì quá mệt mỏi.
Quảng Tuấn Vương xét về chuyện công vụ tuy không có thành tựu gì, nhưng ở mảng ngoại giao giải trí lại là người tinh thông, thậm chí còn tự mình nghiên cứu phát minh ra một bộ quân cờ. Bàn cờ làm bằng ngọc, có những khe lồi lõm, có thể đem quân cờ đặt vào bên trong, trong xe dù có xóc nảy cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Ngọc Châu cảm thấy hứng thú khi Quảng Tuấn Vương lấy bộ cờ này ra , dọc trên đường đi cùng Quảng Tuấn Vương chém giết mấy trận, đồng thời còn đưa ra chút yêu cầu về việc cải tiến lại vị trí trên bàn cờ.
Liền như vậy mấy ngày, rốt cuộc cũng tới khu trạm dịch. Một cây cầu phân nhánh, tên như ý nghĩa, hướng đi đến bên trái là trấn Ngọc Thạch Tây Bắc, bên phải là thông đến chiến trường Tây Bắc.
Khi đến giao lộ, màn đêm dần buông xuống, theo lý mà nói hẳn là nên ở trạm dịch nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tiếp.
Nhưng thị vệ xa xa phía trước bỗng nhiên dừng xe ngựa lại, kinh nghi bất định nhìn về phía trước. Ngọc Châu xốc màn xe lên, phát hiện phía trước là ánh lửa cao tận trời, đoán chừng hướng đó chính trạm dịch đang hừng hực bốc cháy.
Thị vệ nhạy bén, lập tức gọi người tắt đèn dầu bên xe ngựa, đồng thời dẫn dắt xe ngựa ẩn nấp một bên.
Quảng Tuấn Vương chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời cũng có chút khẩn trương, ngược lại Ngọc Châu bên cạnh ôn nhu an ủi hắn: “Vương gia chớ hoảng sợ, có lẽ là trạm dịch bị cướp.”
Dương Tố bị nàng nói như vậy mặt có chút đỏ lên, bỗng nhiên tỏ ra mạnh mẽ nói: “Nếu có kẻ cướp cũng không sao, trước đây ta cùng với Nghiêu nhị từng học qua võ công quyền cước, ta cũng chẳng phải là người ăn chay!”
Mồm Quảng Tuấn Vương này cứ như “Quạ đen”, vừa nói ngoa xong, bên kia liền truyền đến một trận tiếng vó ngựa, nhóm người này không phải đi cứu hỏa, ngược lại cứ thế nghênh ngang mà đi qua, hiển nhiên có thể biết được một tràng lửa kia chính là do nhóm người này cố tình.
Mọi người vội vàng lợi dụng bóng tối tránh vào một bên rừng cây, lẵng lặng lắng nghe động tĩnh trên đường.
Không bao lâu sau, đám người cưỡi ngựa kia đã chạy đến phía bìa rừng, ngữ điệu vừa thốt lên khiến cho người ta lạnh cứng người, nói: “Không phải vừa rồi mới thấy những ngọn đèn dầu sao? Sao giờ lại không thấy nữa rồi?”
Một tên mang giọng địa phương Bắc nói: “Có lẽ là chúng đã đi qua cầu phân nhánh cũng nên…”
“Hỗn trướng! Đã bảo các ngươi phải hành động bí mật một chút, không nên rút dây động rừng, giờ đây một trận lửa lớn như vậy, đến tám trăm dặm cũng có thể thấy! Chẳng khác gì báo tin cho quan mật báo lương thực của Đại Ngụy!”
“Ai ui!” Một tiếng kêu rên vang lên, rõ ràng chính là tên mang giọng địa phương kia hiển nhiên đã bị ăn một bạt tai, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích, nói: “Là cấp dưới của tiểu nhân làm việc sơ suất, tên quan dịch kia thế mà vẫn chưa chết hoàn toàn, hắn đã đổ dầu và châ lửa lên đám cỏ khô trong chuồng ngựa, đến khi phát hiện ra hỏa hoạn thì đã không còn khống chế được nữa rồi…”
“Không cần phải giải thích, hiện tại biện pháp duy nhất đó là tìm kiếm ở hai hướng này, ngàn vạn lần không thể để Đại Ngụy tiếp ứng quân lương đến, chỉ cần giết quan khâm sai, đường dây lương thảo cũng đứt, thì tên Nghiêu Mộ Dã kia dù có kiêu ngạo hùng dũng đến đâu cũng chỉ có thể chết vì đói trên đại bản doanh của hắn mà thôi!”
Nói xong những lời này, nhóm người đó liền thúc giục ngựa, phân chia chạy về hai hướng mà lục soát.
Quảng Tuấn Vương lúc này vừa nghe thấy lời tên kia nói liền toát mồ hôi đầy người.
Nghe khẩu âm của tên đã giết hại quan dịch kia, rõ ràng là người Bắc trà trộn vào, còn vọng tưởng ở trạm dịch ngăn chặn Bạch Thủy Lưu - Quan khâm sai của Đại Ngụy, theo kế hoạch đoạt lấy lương thảo, tiến tới tiêu diệt đội quân Đại Ngụy.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đứng bật dậy, Ngọc Châu khẩn trương kéo tay áo hắn lại, hỏi: “Vương gia, ngài muốn làm gì?”
“Bọn họ gây bất lợi cho Bạch thiếu, ta cũng muốn chạy theo ven đường sớm tìm được Bạch thiếu, ngàn vạn lần không thể để hắn rơi vào tay kẻ xấu!”
Ngọc Châu nghe hắn nói, càng khẩn trương lôi kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài đừng khẩn trương, Bạch thiếu hắn còn chưa đến, chúng ta chỉ cần men theo đường cũ tìm kiếm Bạch thiếu sẽ ổn thôi.”
Quảng Tuấn Vương nghe nàng nói có chút không tin, thấp giọng hỏi: “ Sao nàng có thể khẳng định như vậy? Hắn xuất phát sớm hơn so với chúng ta mấy ngày, khẳng định là đã qua cầu phân nhánh, hiện tại kẻ xấu lại ở phía sau hắn truy kích, nhất định là vô cùng nguy hiểm. Bổn vương sẽ để lại đây vài tên bảo vệ tiểu thư, số còn lại ta sẽ mang theo đi chi viện cho Bạch thiếu… Lần chiến dịch lần này liên quan đến tính mạng dân chúng Đại Ngụy, bổn vương thân là con cháu Dương thị, sao có thể đứng ngoài cuộc mà nhìn?”
Tên Vương gia này ngày thường cứ cà lơ phất phơ, nay đối diện trước sự nguy hiểm liên quan đến sống chết của bằng hữu mình, lại sinh ra vài phần hào khí, không còn dáng vẻ khẩn trương hồi hộp như vừa rồi.
Ngọc Châu nghe xong mặc dù có chút cảm động, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay áo hắn, nói: “Hiện tại nếu Vương gia qua cầu, chỉ sợ sẽ đụng độ đám người đó… Dọc đường đi ta có lưu ý qua vết tích một hàng xe ngựa của Bạch thiếu, xe ngựa của hắn chính là loại xe có trục bánh xe lớn, khác với các loại xe khác. Hôm qua khi ta đi ngang qua trang trại bò, trong lúc vô ý thấy dấu vết bánh xe xuất hiện ở ngã ba, hơn nữa rõ ràng dấu vết cũng đã bị phai mờ đi một ít… Hẳn là trục xe hư rớt, nên đã dừng lại đi tìm người sửa chửa…”
Quảng Tuấn Vương vừa nghe xong có chút bất ngờ, sợ hãi kêu một tiếng: “Lục tiểu thư thật tinh mắt! Thế mà lại chú ý đến dấu vết xe ngựa của Bạch thiếu… Có điều tiểu thư nhìn thấy xe ngựa của Bạch thiếu khi qua trang trại bò, vì sao lại không nói với ta?”
Ngọc Châu hơi cười khổ. Sau khi gặp Quảng Tuấn Vương nàng mới đoán ra được đoàn xe kia là của Bạch thiếu. Nàng vốn đã muốn tránh né Bạch thiếu, đương nhiên ven đường sẽ để ý đến dấu vết xe của hắn.
Vốn dĩ lo lắng xe ngựa của Quảng Tuấn Vương đi quá nhanh, chỉ sợ sẽ gặp được, cho nên khi thấy đoàn xe kia tạm dừng bên đường núi, trong lòng nàng âm thầm cao hứng, nào muốn thông báo cho Quảng Tuấn Vương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.