Chương 85
Cuồng Thượng Gia Cuồng
21/03/2020
Nhưng trước mắt việc khiến Ngọc Châu phiền lòng không phải là mấy chuyện công việc.
Thái úy đại nhân cả đường chẳng nói năng gì mấy kia mới là khiến người ta chẳng biết làm sao để đùn đẩy.
Sáng sớm ngày ấy, thừa dịp nàng đang ngủ mơ màng, Thái úy đại nhân lại sinh long hoạt hổ mà quần quật hết cả sáng, thành thục như hai người chưa từng có cãi vã, đoạn tuyệt với nhau vậy.
Hắn không hề đề cập tới chuyện hủy bỏ hôn ước trước đây, cũng không cho nàng tự đi Tây Bắc.
Khi nàng thể hiện cực kỳ không muốn thì hắn cũng chỉ lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, phụ mẫu rồi ca ca kia của nàng có người nào là đáng tin? Một mình đơn độc qua đó, thịt trên người nàng có đủ cho ăn không?” Câu hỏi này khiến Ngọc Châu phải mím chặt môi anh đào.
Có lẽ là nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ của Ngọc Châu, hắn dừng một chút rồi nói: “Đợi lúc chiến sự bớt gấp gáp, ta sẽ cùng nàng về bên đó, trấn Ngọc Thạch kia ở yên trong núi sâu, sẽ không tự chạy mất đâu!”
“Thế nhưng…” Ngọc Châu chần chừ một chút, cúi đầu lại nói: “Thật sự là ta không muốn mắc nợ Thái úy quá nhiều… Nghiêu gia hòa thuận, phu nhân hiền từ, nhưng thực sự là ta khong hợp để làm phu nhân thế gia, chỉ muốn làm một phụ nhân thôn dã, ngược lại không vướng không bận tự do hơn chút…”
Nếu là lúc trước Thái úy sẽ cho rằng tiểu phụ này là đang bị tự ti nên vậy, rất sợ bản thân không xứng với hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã thực sự hiểu được rõ ràng là nàng không muốn gả cho mình.
Phụ nhân thôn dã? Là muốn nối lại duyên xưa với tên quỷ bệnh lao Vương Kính Đường kia hả? Nghĩ hay lắm!
Cảnh tượng trong rừng trúc kia không biết đã hiện lên trong đầu Nghiêu Mộ Dã bao nhiêu lần. Hiện nay Thái úy đại nhân trái lại không còn tức giận đến không chịu nổi như ban đầu nữa. Thế nhưng sau khi nghe mấy lời khước từ của nàng, ý lạnh trên người không thể tiêu tan. Hắn làm như không nghe thấy lời nàng, xoay người đi, chỉ lo dặn dò đám thuộc hạ của mình lập tức chuẩn bị xuất phát.
Tuy là người đi nhanh như một cơn gió, nhưng để lại đây 5 tên hộ vệ trông chừng an toàn cho tiểu viện này, cũng có ý trông coi Ngọc Châu không cho tùy ý rời đi.
Chinh quan phồn hoa khi xưa bởi vì chiến sự mà trở nên tiêu điều, thế nhưng đối với Ngọc Châu mà nói đây lại là chuyện tốt, yên tĩnh như được đặt mình trong chốn đào nguyên. Nàng bảo Giác nhi và hai lão bộc dọn dẹp sân sau, rồi lười nhác một ngày xem như thư giãn sau một ngày đường mệt nhọc. Thái úy đại nhân sau khi dàn xếp cho nàng vào trong viện xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nghĩ đến hiện nay hắn là người đứng đầu ba quân, mỗi ngày có vô số quân vụ cần xử lý, bình thường sợ là khó có được thời gian rảnh rỗi. Cứ như vậy, ngược lại hai bên không ràng buộc.
Có điều sau khi lười nhác xong là bận bịu chuyện nghiêm túc. Ngọc phẩm mà hiện tại nàng đang điêu khắc có một chút rắc rối. Chủ nhân của nó là Thạch phu nhân, bà ta đặt một món đồ trang sức khảm phỉ thúy. Phỉ thúy chính là ‘vua của các loại ngọc’, một viên hình giọt nước, màu sắc thuần khiết, không cần bất kỳ tân trang gì đã đủ để các phu nhân kia không rời được mắt. Thế nhưng đối với Ngọc Châu thì nó lại cực kỳ có tính thử thách. Chỉ vì trước đây nàng chủ yếu là điêu khắc ngọc, mà phỉ thúy thì phải chú ý đến tài nghệ khảm nạm. Tuy rằng trước kia cũng có đọc qua nhưng thực sự không phải sở trường của Ngọc Châu. Mà hiện giờ Thạch phu nhân nói rõ là món trang sức này cần dùng vàng để làm đế khảm. Thợ kim hoàn được mời đến làm cho cửa hàng làm cái đế từ vàng nóng chảy khiến Thạch phu nhân không hài lòng lắm bởi vì phỉ thúy đã rớt khỏi đế khảm ngay trước mặt người đặt hàng. Kết quả tất nhiên là bị trả thẳng về, nói rõ nếu như không thể làm Thạch phu nhân hài lòng thì những khoản phí hao tổn nguyên liệu kia sẽ do cửa hàng của Ngọc Châu bỏ ra.
Người thợ kim hoàn kia cũng muốn thể diện, thấy món đồ mình làm bị khách chê, thế là nằng nặc đòi nghỉ làm, dù Ngọc Châu nhiều lần giữ lại nhưng người thợ đó vẫn kiên quyết phải đi.
Ngay cả chưởng quầy cũng mặt ủ mày ê mà nói: “Nếu không thì trực tiếp thay đổi bảng tên đi! Xóa chữ 《Hồn Kim》 trong 《Phác Ngọc Hồn Kim*》 đi, chỉ để lại việc mài ngọc thôi, cũng dễ làm hơn chút.”
*Phác Ngọc Hồn Kim: phác (璞) và hồn (浑) ở đây có nghĩa là chất phác, tự nhiên; dịch thô là ngọc chưa mài, vàng chưa luyện; chỉ nét đẹp tự nhiên
Nhưng Ngọc Châu biết rằng nếu muốn lên sàn đối đầu với cửa hàng mà Phạm Thanh Vân chống đỡ, chỉ có cách mở rộng ra việc kinh doanh của cửa hàng, việc khảm nạm ngọc thạch này không thể bỏ được!
Thế là việc còn lại chỉ có thể rơi vào trên người Ngọc Châu. Ngọc Châu làm con dâu ở Vương gia hai năm, đối với việc khảm nạm châu báu cũng mưa dầm thấm đất, coi như có chút tâm đắc. Chỉ nhìn nước ngọc cũng biết khối phỉ thúy Thạch gia đưa đến này quả thực là cực phẩm, chỉ là ánh màu xanh lục có hơi nhạt, không phù hợp với nữ nhân có độ tuổi như mấy người Thạch phu nhân, cần phải phí tâm thiết kế phối hợp thêm chút mới ổn. Mà cái đế đỡ bằng vàng trước kia thợ kim hoàn làm cho phỉ thúy có màu sắc ảm đạm, cho dù không rớt thì cũng có vẻ không đủ phú quý đại khí. Nhưng nếu không dùng vàng làm đế đỡ, nhất thời Ngọc Châu lại không nghĩ ra cái khác. Nàng quyết định đi ra ngoài nhìn một cái, mang chút vàng về rồi cân nhắc thêm.
Ngọc Châu và Giác nhi ra ngoài, tới trong thành, nhìn thấy một cửa hàng châu báu ở xa xa, đi tới gần mới phát hiện là cửa hàng của Vương gia, cũng là chinh nhánh Vương gia đặt ở nơi đây. Lúc này ván cửa đã đóng một nửa, thì ra gần đây ông chủ đến tính toán sổ sách nên nhiều ngày nay phải đóng cửa.
Ngọc Châu nhanh chóng đi tới, nghĩ tranh thủ cửa hàng còn chưa đóng cửa mua được chút vàng, không ngờ lại gặp ‘cố nhân’.
Ngọc Châu và Giác nhi vừa đi tới bên ngoài cửa hàng thì có một nam tử chừng hai mươi tuổi đi từ trong ra. Nam tử này mặc một bộ áo dài sĩ tử, đội mũ ô sa, tướng mạo coi như lịch sự, chỉ là đôi mắt đảo tới đảo lui kia toát lên vẻ không đàng hoàng, đúng là tiểu thúc Vương Vân Đình ở Vương gia của Ngọc Châu.
Vương Vân Đình bước ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ngọc Châu đang đâm đầu đi tới. Một cái liếc mắt lập tức liền đứng hình.
Từ khi bị nàng đâm bị thương đùi thì hắn chưa từng gặp lại phụ nhân này. Thế nhưng nghe nói sau khi bị Vương gia hưu ly thì trở về Tiêu gia, rồi lại phát sinh biến cố ở kinh thành, khiến Tiêu gia vứt bỏ, một người ở lại kinh thành.
Một phụ nhân bị chồng ruồng bỏ lẻ loi đơn độc sẽ là cảnh tượng ra sao? Vương Vân Đình ngẫm lại đều thấy hả giận, chẳng qua là lục bình trôi dạt, không nơi nương tựa mà tự mình phiêu dạt mà thôi! Còn không bằng lúc trước thuận theo hắn, diễn một đoạn giai thoại tẩu tử tiểu thúc triền miên, ruộng cạn gặp cam lộ, nước sữa hòa nhau, thân càng thêm thân thì có phải là thư thái sung sướng rồi không!
Nhưng ai có thể ngờ lại gặp được phụ nhân này ở thành Bắc, dung nhan chẳng hề tàn phai, dường như lại càng thêm vài phần xinh đẹp một cách tự nhiên. Thân hình thon thả quyến rũ, chính là bộ đồ thôn phụ kia làm người ta cảm thấy minh châu bị phủ bụi trần.
Nghĩ đến tiểu phụ này hẳn là sống khốn đốn, trên mặt Vương Vân Đình liền lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý, mặt mày hớn hở đưa qua, ôm quyền thi lễ nói: “Tiểu tẩu tử, Vân Đình phía này xin có lễ.”
Ngọc Châu mặt mày vô cảm, thế nhưng Giác nhi ở sau lưng thì quả thực là ghê tởm đến muốn phun thẳng vào mặt tên tiểu thúc này, thật là cảm giác như vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay phải con ruồi bọ lớn.
Thế nhưng Vương Vân Đình lại còn không tự giác mà nói tiếp: “Không biết tiểu tẩu tử tới đây có việc chi, có gì cần làm à? Hay là cố ý tìm ta?”
Ngọc Châu không nói lời nào, chỉ lui người chuẩn bị rời đi. Nhưng Vương Vân Đình lại bước nhanh lên chặn đường nàng: “Đều là cố nhân, sao không nói gì? Tuy rằng ngươi và ta có chút hiểu lầm, nhưng đâu phải không hòa giải được. Ngươi có gì khó xử, ta sẽ giúp cho ngươi…”
Ngọc Châu hơi mỉm cười, đưa tay sờ trâm gỗ trên đầu mình, khiến cho khóe mắt Vương Vân Đình giật giật, cái đùi đã khỏi từ lâu lại lâm râm đau.
“Chẳng qua là tới mua vàng mà thôi, nếu quý tiệm không muốn tiếp tục bán thì không quấy rầy nữa, xin Vương công tử tránh đường.” Ngọc Châu không nhanh không chậm nhẹ giọng nói.
Vương Vân Đình biết tiểu nương tử này nhìn như mảnh mai nhưng khi thật sự tàn nhẫn lên thì xuống tay rất độc! Hắn lui lại sau mấy bước, nhưng nương tử xinh đẹp đứng trước mặt, không cam lòng cứ thế để nàng rời đi, cứ muốn lôi ra chút chuyện, khiến cho nàng vui vẻ mới được.
Thế là hắn cố cười nói: “Nếu như người khác chắc chắn không bán, nhưng tiểu tẩu tử thì sao lại không nể tình được chú? Không biết tiểu tẩu tử muốn mua vàng để làm gì?”
Ngọc Châu nói ngắn gọn: “Để khảm.”
Vương Vân Đình thường ngày chơi bời lêu lổng, chuyện nghiêm túc quan trọng trong nhà thường sẽ không giao đến tay hắn, cho nên các gia trưởng có đại sự gì cũng không thương lượng với hắn, lại thêm vụ gièm pha khi trước nên lại càng không có ai nhắc tới tình hình gần đây của Ngọc Châu với hắn. Thế nên hắn không biết chuyện Ngọc Châu đã trở thành hoàng thương, chỉ nhìn nàng cả người bủn xỉn, nghe nàng nói mua vàng để khảm thì cho rằng nàng chỉ là vỗ mặt giả béo, cứng đầu giả giàu mà thôi.
Thế là Vương công tử quyết định không vạch trần trò hề của giai nhân, lại muốn ‘lấy ân báo oán’, làm cảm động tiểu nương tử ý chí sắt đá này một phen. Hắn lập tức cao giọng nói với người làm ở sau lưng: “Đi, lấy một lượng vàng cứng ra đây!”
Người làm vâng lời, chỉ một lát sau đã ôm ra một cái hộp nhỏ, mở cái nắp ra, bên trong là vàng được đúc thành thỏi.
Lúc Vương Vân Đình hô lên một tiếng ‘vàng cứng’ kia, trong lòng Ngọc Châu thoáng dao động, đợi đến khi thấy thỏi vàng kia liền dùng đầu ngón tay ấn lên.
Vàng mặc dù xán lạn nhưng lại có tính thiên mềm, cho nên dùng để khảm nạm sẽ thường dẫn đến phát sinh việc ngoài ý muốn như bảo thạch rơi ra, lại cần người đeo phải cẩn thận một chút. Nhưng vị Thạch phu nhân kia cứ nhất định phải là ‘nạm đinh’.
Nạm đinh là tên như ý nghĩa, sử dụng công cụ tạo những đầu đinh nho nhỏ men theo xung quanh đế đỡ kim loại của châu bảo, ấn dẹt đầu đinh kia để ôm lấy bảo thạch. Như vậy thì mối khảm sẽ tự nhiên như sẵn có, nhìn qua khéo léo rất khác biệt. Nhưng là bởi vì đầu đinh quá nhỏ, chỉ thích hợp khảm chút bảo thạch hay phỉ thúy nhỏ, nếu khảm kích thước lớn tất nhiên sẽ dễ bị rơi ra.
Mà viên phỉ thúy Thạch phu nhân đưa đến quá to, đế đỡ bằng vàng lại mềm, nạm đinh căn bản là không giữ được, cũng khó trách vị thợ kim hoàn lâu năm kia nói cái yêu cầu này không thể làm được, tức giận nghỉ việc…
Thế nhưng khối vàng mà Vương Vân Đình cho nàng xem rất đặc biệt. Vàng của tiệm khác cũng có loại tính cứng như vàng cứng này nhưng thường là trộn lẫn đồng hay kim loại khác, màu vàng ảm đạm, không lên được mặt bàn. Nhưng khối vàng trong tay nàng lúc này có tính chất cứng rắn mà màu sắc thì càng là ánh vàng lấp lánh, dùng để khảm nạm châu bảo là không còn gì tốt hơn!
Vương gia chính là hoàng thương trước đây sánh vai cùng Tiêu gia, trong việc tôi luyện vàng có rất nhiều đóng góp, đúng là có nhiều bí mật không truyền ra ngoài nên mới có thể sừng sững không ngã dù trải qua mấy đời hoàng thương.
“Tiểu tẩu tử, khối vàng cứng này không thể mua được trên thị trường đâu! Nếu không phải ta mang theo trên người một khối thì người cũng chẳng thể nào thấy được loại hàng bực này. Chỉ là khối vàng này giá cả cực cao, đó là gấp hai lần vàng nặng cũng không đổi được một khối này, cần phải có năm trăm lượng bạc ròng, chỉ sợ nương tử không mua nổi… Thế nào? Nếu tiểu nương tử nghĩ đến mấy đồng tiền, không ngại thì chúng ta hẹn ngày khác, ta tặng cho ngươi mấy đồng được không…”
Không đợi Vương Vân Đình khoe xong, Ngọc Châu đã xoay người nói với Giác nhi: “Lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Vương công tử.” Giác nhi nghe vậy, dứt khoát vâng một tiếng rồi móc ngân phiếu năm trăm lượng trong túi tiền ra đập vào trong tay Vương Vân Đình, nói: “Xin Vương công tử xem qua.”
Vương Vân Đình cúi đầu nhìn, là ngân phiếu của một cửa hàng lớn ở kinh thành, lưu hành trong cả nước, cực kỳ xác thực không thể nghi ngờ. Nhất thời hắn nhìn mà choáng váng, không biết phản ứng ra sao. Mà lúc này Ngọc Châu đã cầm khối vàng kia xoay người đi. Lúc này Vương Vân Đình vội lo lắng, bởi vì khối vàng kia là phụ thân dặn dò có tác dụng khác. Đợi sau khi thu tiền ở mấy cửa hàng xong thì hắn sẽ lên đường, mang theo cả khối vàng cứng vừa mới luyện ra kia giao hết cho hoàng thương Hồ Vạn Trù ở kinh thành. Lần này thấy tiểu tẩu tử tiền nhiệm, chắc chắn nàng mua không nổi nên nhịn không được lấy ra khoe khoang. Nhưng ai ngờ đâu tiện nhân này lại thật sự lấy ra một tờ ngân phiếu giá trên trời, làm hắn sợ tới mức vội vàng muốn đoạt lại khối vàng cứng kia. Nhưng vừa mới đuổi theo ra khỏi cửa tiệm thì lập tức có mấy người vạm vỡ cản đường, nắm lấy cổ áo hắn, quăng xuống nền đá dưới mặt đất, khiến hắn đau đến mức kêu lên ai ui.
Mấy đại hán này vừa nhìn là biết xuất thân quân ngũ, cả người hừng hực sát khí, người dẫn đầu nhìn ra ý định của Vương công tử, trừng mắt nói: “Là thương nhân thì phải thành thực giữ chữ tín, sao lại có chuyện bán đi rồi còn muốn lấy lại, nếu còn dám đuổi theo thì cẩn thận cắt đứt gân tay chân ngươi đấy!”
Mấy người làm trong cửa hàng thấy công tử nhà mình bị thua thiệt, nhốn nháo cầm gậy gộc vọt ra, nhưng khi nhìn mấy đại hán kia cười lạnh móc ra đao dắt ở eo, chỉ còn chờ bọn họ lao tới để ra tay thì đều khiếp đảm, không dám tiến lên, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Lục tiểu thư nghênh ngang rời đi. Vương Vân Đình vẻ mặt đưa đám, lẩm bẩm: “Không mang được vàng cứng cho ông chủ Hồ, phải làm sao đây?”
Mà Ngọc Châu sau khi mua được khối vàng cứng này về thì lập tức sai người đến cửa hàng vàng bạc mời một người thợ kim hoàn dày dặn kinh nghiệm, đưa cho hắn một cái khuôn do nàng thiết kế, bảo hắn nung khối vàng cứng này rồi đổ vào khuôn cho thành hình. Quả nhiên cái đế lần này chế ra tươi sáng lại cứng rắn hơn nhiều so với lần trước. Có điều Ngọc Châu biết rằng dù vàng có cứng đến đâu mà dung kĩ thuật nạm đinh thì chỉ sợ mang lâu rồi vẫn sẽ bị rớt ra mà thôi. Thế là khi luyện chế cái khuôn đế bằng vàng kia, Ngọc Châu bỏ rất nhiều tâm tư, tạo thêm hai cái móc nhỏ nổi lên ở trên đế vàng, sau đó tạo hai khe gài tương ứng ở mặt dưới viên phỉ thúy, móc và khe gài ăn khớp với nhau, như vậy sau khi khảm vào mới càng thêm bền chắc.
Đợi đến sau khi làm xong ngọc khí này, thêm các món đồ ngọc khác đã hoàn thành, nàng cho người mang hết đến kinh thành. Có điều trong lòng Ngọc Châu biết nếu cửa hàng muốn tiếp tục kinh doanh thì không thể chỉ dựa vào một khối vàng cứng này, vẫn phải làm tốt việc giao thiệp với Vương gia, hợp tác lâu dài thì mới được. Không lâu trước đây Vương Vân Đình tìm tới cửa, vẻ mặt đưa đám nguyện ý dùng giá cao mua lại khối vàng cứng kia, cầu xin nàng trả lại nó. Nàng nói bóng nói gió một phen, biết được thì ra Hồ Vạn Trù cũng nổi lên tâm tư giống nàng, tính toán khống chế nơi cung cấp vàng cứng cho cửa hàng ngọc ở kinh thành, hơn nữa còn tiên hạ thủ vi cường, đã tiến hành liên hệ với Vương gia rồi.
Điều này khiến cho Ngọc Châu buộc phải sinh lòng cảnh giác, chỉ chờ đến Tây Bắc để gặp nhà chồng trước là Vương gia.
Bận rộn nhiều ngày, trái lại thời gian trôi qua thật nhanh. Quân lương mà Thái úy đại nhân thu được ở khắp nơi đã vận chuyển hết đến chinh quan.
Ngọc Châu nhìn từng xe từng xe quân lương đi ngang qua trước cửa, trong lòng thấy kinh ngạc, bởi vì nàng nghe Bạch Thủy Lưu nói rằng hiện tại trong quân doanh thiếu lương thực trầm trọng, đã mấy lần gửi tin cấp bách về kinh thành thúc giục lương thực. Nhưng Nghiêu Thái úy đã có biện pháp tự kiếm quân lương như vậy, tại sao còn phải làm phiền Bạch đại nhân ở trong triều chuẩn bị lương thực?
Ngay cả mấy phó tướng thủ hạ của Nghiêu Thái úy cũng không nắm chắc được tâm tư của Thái úy.
Thái úy đại nhân cả đường chẳng nói năng gì mấy kia mới là khiến người ta chẳng biết làm sao để đùn đẩy.
Sáng sớm ngày ấy, thừa dịp nàng đang ngủ mơ màng, Thái úy đại nhân lại sinh long hoạt hổ mà quần quật hết cả sáng, thành thục như hai người chưa từng có cãi vã, đoạn tuyệt với nhau vậy.
Hắn không hề đề cập tới chuyện hủy bỏ hôn ước trước đây, cũng không cho nàng tự đi Tây Bắc.
Khi nàng thể hiện cực kỳ không muốn thì hắn cũng chỉ lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, phụ mẫu rồi ca ca kia của nàng có người nào là đáng tin? Một mình đơn độc qua đó, thịt trên người nàng có đủ cho ăn không?” Câu hỏi này khiến Ngọc Châu phải mím chặt môi anh đào.
Có lẽ là nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ của Ngọc Châu, hắn dừng một chút rồi nói: “Đợi lúc chiến sự bớt gấp gáp, ta sẽ cùng nàng về bên đó, trấn Ngọc Thạch kia ở yên trong núi sâu, sẽ không tự chạy mất đâu!”
“Thế nhưng…” Ngọc Châu chần chừ một chút, cúi đầu lại nói: “Thật sự là ta không muốn mắc nợ Thái úy quá nhiều… Nghiêu gia hòa thuận, phu nhân hiền từ, nhưng thực sự là ta khong hợp để làm phu nhân thế gia, chỉ muốn làm một phụ nhân thôn dã, ngược lại không vướng không bận tự do hơn chút…”
Nếu là lúc trước Thái úy sẽ cho rằng tiểu phụ này là đang bị tự ti nên vậy, rất sợ bản thân không xứng với hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã thực sự hiểu được rõ ràng là nàng không muốn gả cho mình.
Phụ nhân thôn dã? Là muốn nối lại duyên xưa với tên quỷ bệnh lao Vương Kính Đường kia hả? Nghĩ hay lắm!
Cảnh tượng trong rừng trúc kia không biết đã hiện lên trong đầu Nghiêu Mộ Dã bao nhiêu lần. Hiện nay Thái úy đại nhân trái lại không còn tức giận đến không chịu nổi như ban đầu nữa. Thế nhưng sau khi nghe mấy lời khước từ của nàng, ý lạnh trên người không thể tiêu tan. Hắn làm như không nghe thấy lời nàng, xoay người đi, chỉ lo dặn dò đám thuộc hạ của mình lập tức chuẩn bị xuất phát.
Tuy là người đi nhanh như một cơn gió, nhưng để lại đây 5 tên hộ vệ trông chừng an toàn cho tiểu viện này, cũng có ý trông coi Ngọc Châu không cho tùy ý rời đi.
Chinh quan phồn hoa khi xưa bởi vì chiến sự mà trở nên tiêu điều, thế nhưng đối với Ngọc Châu mà nói đây lại là chuyện tốt, yên tĩnh như được đặt mình trong chốn đào nguyên. Nàng bảo Giác nhi và hai lão bộc dọn dẹp sân sau, rồi lười nhác một ngày xem như thư giãn sau một ngày đường mệt nhọc. Thái úy đại nhân sau khi dàn xếp cho nàng vào trong viện xong thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Nghĩ đến hiện nay hắn là người đứng đầu ba quân, mỗi ngày có vô số quân vụ cần xử lý, bình thường sợ là khó có được thời gian rảnh rỗi. Cứ như vậy, ngược lại hai bên không ràng buộc.
Có điều sau khi lười nhác xong là bận bịu chuyện nghiêm túc. Ngọc phẩm mà hiện tại nàng đang điêu khắc có một chút rắc rối. Chủ nhân của nó là Thạch phu nhân, bà ta đặt một món đồ trang sức khảm phỉ thúy. Phỉ thúy chính là ‘vua của các loại ngọc’, một viên hình giọt nước, màu sắc thuần khiết, không cần bất kỳ tân trang gì đã đủ để các phu nhân kia không rời được mắt. Thế nhưng đối với Ngọc Châu thì nó lại cực kỳ có tính thử thách. Chỉ vì trước đây nàng chủ yếu là điêu khắc ngọc, mà phỉ thúy thì phải chú ý đến tài nghệ khảm nạm. Tuy rằng trước kia cũng có đọc qua nhưng thực sự không phải sở trường của Ngọc Châu. Mà hiện giờ Thạch phu nhân nói rõ là món trang sức này cần dùng vàng để làm đế khảm. Thợ kim hoàn được mời đến làm cho cửa hàng làm cái đế từ vàng nóng chảy khiến Thạch phu nhân không hài lòng lắm bởi vì phỉ thúy đã rớt khỏi đế khảm ngay trước mặt người đặt hàng. Kết quả tất nhiên là bị trả thẳng về, nói rõ nếu như không thể làm Thạch phu nhân hài lòng thì những khoản phí hao tổn nguyên liệu kia sẽ do cửa hàng của Ngọc Châu bỏ ra.
Người thợ kim hoàn kia cũng muốn thể diện, thấy món đồ mình làm bị khách chê, thế là nằng nặc đòi nghỉ làm, dù Ngọc Châu nhiều lần giữ lại nhưng người thợ đó vẫn kiên quyết phải đi.
Ngay cả chưởng quầy cũng mặt ủ mày ê mà nói: “Nếu không thì trực tiếp thay đổi bảng tên đi! Xóa chữ 《Hồn Kim》 trong 《Phác Ngọc Hồn Kim*》 đi, chỉ để lại việc mài ngọc thôi, cũng dễ làm hơn chút.”
*Phác Ngọc Hồn Kim: phác (璞) và hồn (浑) ở đây có nghĩa là chất phác, tự nhiên; dịch thô là ngọc chưa mài, vàng chưa luyện; chỉ nét đẹp tự nhiên
Nhưng Ngọc Châu biết rằng nếu muốn lên sàn đối đầu với cửa hàng mà Phạm Thanh Vân chống đỡ, chỉ có cách mở rộng ra việc kinh doanh của cửa hàng, việc khảm nạm ngọc thạch này không thể bỏ được!
Thế là việc còn lại chỉ có thể rơi vào trên người Ngọc Châu. Ngọc Châu làm con dâu ở Vương gia hai năm, đối với việc khảm nạm châu báu cũng mưa dầm thấm đất, coi như có chút tâm đắc. Chỉ nhìn nước ngọc cũng biết khối phỉ thúy Thạch gia đưa đến này quả thực là cực phẩm, chỉ là ánh màu xanh lục có hơi nhạt, không phù hợp với nữ nhân có độ tuổi như mấy người Thạch phu nhân, cần phải phí tâm thiết kế phối hợp thêm chút mới ổn. Mà cái đế đỡ bằng vàng trước kia thợ kim hoàn làm cho phỉ thúy có màu sắc ảm đạm, cho dù không rớt thì cũng có vẻ không đủ phú quý đại khí. Nhưng nếu không dùng vàng làm đế đỡ, nhất thời Ngọc Châu lại không nghĩ ra cái khác. Nàng quyết định đi ra ngoài nhìn một cái, mang chút vàng về rồi cân nhắc thêm.
Ngọc Châu và Giác nhi ra ngoài, tới trong thành, nhìn thấy một cửa hàng châu báu ở xa xa, đi tới gần mới phát hiện là cửa hàng của Vương gia, cũng là chinh nhánh Vương gia đặt ở nơi đây. Lúc này ván cửa đã đóng một nửa, thì ra gần đây ông chủ đến tính toán sổ sách nên nhiều ngày nay phải đóng cửa.
Ngọc Châu nhanh chóng đi tới, nghĩ tranh thủ cửa hàng còn chưa đóng cửa mua được chút vàng, không ngờ lại gặp ‘cố nhân’.
Ngọc Châu và Giác nhi vừa đi tới bên ngoài cửa hàng thì có một nam tử chừng hai mươi tuổi đi từ trong ra. Nam tử này mặc một bộ áo dài sĩ tử, đội mũ ô sa, tướng mạo coi như lịch sự, chỉ là đôi mắt đảo tới đảo lui kia toát lên vẻ không đàng hoàng, đúng là tiểu thúc Vương Vân Đình ở Vương gia của Ngọc Châu.
Vương Vân Đình bước ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ngọc Châu đang đâm đầu đi tới. Một cái liếc mắt lập tức liền đứng hình.
Từ khi bị nàng đâm bị thương đùi thì hắn chưa từng gặp lại phụ nhân này. Thế nhưng nghe nói sau khi bị Vương gia hưu ly thì trở về Tiêu gia, rồi lại phát sinh biến cố ở kinh thành, khiến Tiêu gia vứt bỏ, một người ở lại kinh thành.
Một phụ nhân bị chồng ruồng bỏ lẻ loi đơn độc sẽ là cảnh tượng ra sao? Vương Vân Đình ngẫm lại đều thấy hả giận, chẳng qua là lục bình trôi dạt, không nơi nương tựa mà tự mình phiêu dạt mà thôi! Còn không bằng lúc trước thuận theo hắn, diễn một đoạn giai thoại tẩu tử tiểu thúc triền miên, ruộng cạn gặp cam lộ, nước sữa hòa nhau, thân càng thêm thân thì có phải là thư thái sung sướng rồi không!
Nhưng ai có thể ngờ lại gặp được phụ nhân này ở thành Bắc, dung nhan chẳng hề tàn phai, dường như lại càng thêm vài phần xinh đẹp một cách tự nhiên. Thân hình thon thả quyến rũ, chính là bộ đồ thôn phụ kia làm người ta cảm thấy minh châu bị phủ bụi trần.
Nghĩ đến tiểu phụ này hẳn là sống khốn đốn, trên mặt Vương Vân Đình liền lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý, mặt mày hớn hở đưa qua, ôm quyền thi lễ nói: “Tiểu tẩu tử, Vân Đình phía này xin có lễ.”
Ngọc Châu mặt mày vô cảm, thế nhưng Giác nhi ở sau lưng thì quả thực là ghê tởm đến muốn phun thẳng vào mặt tên tiểu thúc này, thật là cảm giác như vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay phải con ruồi bọ lớn.
Thế nhưng Vương Vân Đình lại còn không tự giác mà nói tiếp: “Không biết tiểu tẩu tử tới đây có việc chi, có gì cần làm à? Hay là cố ý tìm ta?”
Ngọc Châu không nói lời nào, chỉ lui người chuẩn bị rời đi. Nhưng Vương Vân Đình lại bước nhanh lên chặn đường nàng: “Đều là cố nhân, sao không nói gì? Tuy rằng ngươi và ta có chút hiểu lầm, nhưng đâu phải không hòa giải được. Ngươi có gì khó xử, ta sẽ giúp cho ngươi…”
Ngọc Châu hơi mỉm cười, đưa tay sờ trâm gỗ trên đầu mình, khiến cho khóe mắt Vương Vân Đình giật giật, cái đùi đã khỏi từ lâu lại lâm râm đau.
“Chẳng qua là tới mua vàng mà thôi, nếu quý tiệm không muốn tiếp tục bán thì không quấy rầy nữa, xin Vương công tử tránh đường.” Ngọc Châu không nhanh không chậm nhẹ giọng nói.
Vương Vân Đình biết tiểu nương tử này nhìn như mảnh mai nhưng khi thật sự tàn nhẫn lên thì xuống tay rất độc! Hắn lui lại sau mấy bước, nhưng nương tử xinh đẹp đứng trước mặt, không cam lòng cứ thế để nàng rời đi, cứ muốn lôi ra chút chuyện, khiến cho nàng vui vẻ mới được.
Thế là hắn cố cười nói: “Nếu như người khác chắc chắn không bán, nhưng tiểu tẩu tử thì sao lại không nể tình được chú? Không biết tiểu tẩu tử muốn mua vàng để làm gì?”
Ngọc Châu nói ngắn gọn: “Để khảm.”
Vương Vân Đình thường ngày chơi bời lêu lổng, chuyện nghiêm túc quan trọng trong nhà thường sẽ không giao đến tay hắn, cho nên các gia trưởng có đại sự gì cũng không thương lượng với hắn, lại thêm vụ gièm pha khi trước nên lại càng không có ai nhắc tới tình hình gần đây của Ngọc Châu với hắn. Thế nên hắn không biết chuyện Ngọc Châu đã trở thành hoàng thương, chỉ nhìn nàng cả người bủn xỉn, nghe nàng nói mua vàng để khảm thì cho rằng nàng chỉ là vỗ mặt giả béo, cứng đầu giả giàu mà thôi.
Thế là Vương công tử quyết định không vạch trần trò hề của giai nhân, lại muốn ‘lấy ân báo oán’, làm cảm động tiểu nương tử ý chí sắt đá này một phen. Hắn lập tức cao giọng nói với người làm ở sau lưng: “Đi, lấy một lượng vàng cứng ra đây!”
Người làm vâng lời, chỉ một lát sau đã ôm ra một cái hộp nhỏ, mở cái nắp ra, bên trong là vàng được đúc thành thỏi.
Lúc Vương Vân Đình hô lên một tiếng ‘vàng cứng’ kia, trong lòng Ngọc Châu thoáng dao động, đợi đến khi thấy thỏi vàng kia liền dùng đầu ngón tay ấn lên.
Vàng mặc dù xán lạn nhưng lại có tính thiên mềm, cho nên dùng để khảm nạm sẽ thường dẫn đến phát sinh việc ngoài ý muốn như bảo thạch rơi ra, lại cần người đeo phải cẩn thận một chút. Nhưng vị Thạch phu nhân kia cứ nhất định phải là ‘nạm đinh’.
Nạm đinh là tên như ý nghĩa, sử dụng công cụ tạo những đầu đinh nho nhỏ men theo xung quanh đế đỡ kim loại của châu bảo, ấn dẹt đầu đinh kia để ôm lấy bảo thạch. Như vậy thì mối khảm sẽ tự nhiên như sẵn có, nhìn qua khéo léo rất khác biệt. Nhưng là bởi vì đầu đinh quá nhỏ, chỉ thích hợp khảm chút bảo thạch hay phỉ thúy nhỏ, nếu khảm kích thước lớn tất nhiên sẽ dễ bị rơi ra.
Mà viên phỉ thúy Thạch phu nhân đưa đến quá to, đế đỡ bằng vàng lại mềm, nạm đinh căn bản là không giữ được, cũng khó trách vị thợ kim hoàn lâu năm kia nói cái yêu cầu này không thể làm được, tức giận nghỉ việc…
Thế nhưng khối vàng mà Vương Vân Đình cho nàng xem rất đặc biệt. Vàng của tiệm khác cũng có loại tính cứng như vàng cứng này nhưng thường là trộn lẫn đồng hay kim loại khác, màu vàng ảm đạm, không lên được mặt bàn. Nhưng khối vàng trong tay nàng lúc này có tính chất cứng rắn mà màu sắc thì càng là ánh vàng lấp lánh, dùng để khảm nạm châu bảo là không còn gì tốt hơn!
Vương gia chính là hoàng thương trước đây sánh vai cùng Tiêu gia, trong việc tôi luyện vàng có rất nhiều đóng góp, đúng là có nhiều bí mật không truyền ra ngoài nên mới có thể sừng sững không ngã dù trải qua mấy đời hoàng thương.
“Tiểu tẩu tử, khối vàng cứng này không thể mua được trên thị trường đâu! Nếu không phải ta mang theo trên người một khối thì người cũng chẳng thể nào thấy được loại hàng bực này. Chỉ là khối vàng này giá cả cực cao, đó là gấp hai lần vàng nặng cũng không đổi được một khối này, cần phải có năm trăm lượng bạc ròng, chỉ sợ nương tử không mua nổi… Thế nào? Nếu tiểu nương tử nghĩ đến mấy đồng tiền, không ngại thì chúng ta hẹn ngày khác, ta tặng cho ngươi mấy đồng được không…”
Không đợi Vương Vân Đình khoe xong, Ngọc Châu đã xoay người nói với Giác nhi: “Lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Vương công tử.” Giác nhi nghe vậy, dứt khoát vâng một tiếng rồi móc ngân phiếu năm trăm lượng trong túi tiền ra đập vào trong tay Vương Vân Đình, nói: “Xin Vương công tử xem qua.”
Vương Vân Đình cúi đầu nhìn, là ngân phiếu của một cửa hàng lớn ở kinh thành, lưu hành trong cả nước, cực kỳ xác thực không thể nghi ngờ. Nhất thời hắn nhìn mà choáng váng, không biết phản ứng ra sao. Mà lúc này Ngọc Châu đã cầm khối vàng kia xoay người đi. Lúc này Vương Vân Đình vội lo lắng, bởi vì khối vàng kia là phụ thân dặn dò có tác dụng khác. Đợi sau khi thu tiền ở mấy cửa hàng xong thì hắn sẽ lên đường, mang theo cả khối vàng cứng vừa mới luyện ra kia giao hết cho hoàng thương Hồ Vạn Trù ở kinh thành. Lần này thấy tiểu tẩu tử tiền nhiệm, chắc chắn nàng mua không nổi nên nhịn không được lấy ra khoe khoang. Nhưng ai ngờ đâu tiện nhân này lại thật sự lấy ra một tờ ngân phiếu giá trên trời, làm hắn sợ tới mức vội vàng muốn đoạt lại khối vàng cứng kia. Nhưng vừa mới đuổi theo ra khỏi cửa tiệm thì lập tức có mấy người vạm vỡ cản đường, nắm lấy cổ áo hắn, quăng xuống nền đá dưới mặt đất, khiến hắn đau đến mức kêu lên ai ui.
Mấy đại hán này vừa nhìn là biết xuất thân quân ngũ, cả người hừng hực sát khí, người dẫn đầu nhìn ra ý định của Vương công tử, trừng mắt nói: “Là thương nhân thì phải thành thực giữ chữ tín, sao lại có chuyện bán đi rồi còn muốn lấy lại, nếu còn dám đuổi theo thì cẩn thận cắt đứt gân tay chân ngươi đấy!”
Mấy người làm trong cửa hàng thấy công tử nhà mình bị thua thiệt, nhốn nháo cầm gậy gộc vọt ra, nhưng khi nhìn mấy đại hán kia cười lạnh móc ra đao dắt ở eo, chỉ còn chờ bọn họ lao tới để ra tay thì đều khiếp đảm, không dám tiến lên, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Lục tiểu thư nghênh ngang rời đi. Vương Vân Đình vẻ mặt đưa đám, lẩm bẩm: “Không mang được vàng cứng cho ông chủ Hồ, phải làm sao đây?”
Mà Ngọc Châu sau khi mua được khối vàng cứng này về thì lập tức sai người đến cửa hàng vàng bạc mời một người thợ kim hoàn dày dặn kinh nghiệm, đưa cho hắn một cái khuôn do nàng thiết kế, bảo hắn nung khối vàng cứng này rồi đổ vào khuôn cho thành hình. Quả nhiên cái đế lần này chế ra tươi sáng lại cứng rắn hơn nhiều so với lần trước. Có điều Ngọc Châu biết rằng dù vàng có cứng đến đâu mà dung kĩ thuật nạm đinh thì chỉ sợ mang lâu rồi vẫn sẽ bị rớt ra mà thôi. Thế là khi luyện chế cái khuôn đế bằng vàng kia, Ngọc Châu bỏ rất nhiều tâm tư, tạo thêm hai cái móc nhỏ nổi lên ở trên đế vàng, sau đó tạo hai khe gài tương ứng ở mặt dưới viên phỉ thúy, móc và khe gài ăn khớp với nhau, như vậy sau khi khảm vào mới càng thêm bền chắc.
Đợi đến sau khi làm xong ngọc khí này, thêm các món đồ ngọc khác đã hoàn thành, nàng cho người mang hết đến kinh thành. Có điều trong lòng Ngọc Châu biết nếu cửa hàng muốn tiếp tục kinh doanh thì không thể chỉ dựa vào một khối vàng cứng này, vẫn phải làm tốt việc giao thiệp với Vương gia, hợp tác lâu dài thì mới được. Không lâu trước đây Vương Vân Đình tìm tới cửa, vẻ mặt đưa đám nguyện ý dùng giá cao mua lại khối vàng cứng kia, cầu xin nàng trả lại nó. Nàng nói bóng nói gió một phen, biết được thì ra Hồ Vạn Trù cũng nổi lên tâm tư giống nàng, tính toán khống chế nơi cung cấp vàng cứng cho cửa hàng ngọc ở kinh thành, hơn nữa còn tiên hạ thủ vi cường, đã tiến hành liên hệ với Vương gia rồi.
Điều này khiến cho Ngọc Châu buộc phải sinh lòng cảnh giác, chỉ chờ đến Tây Bắc để gặp nhà chồng trước là Vương gia.
Bận rộn nhiều ngày, trái lại thời gian trôi qua thật nhanh. Quân lương mà Thái úy đại nhân thu được ở khắp nơi đã vận chuyển hết đến chinh quan.
Ngọc Châu nhìn từng xe từng xe quân lương đi ngang qua trước cửa, trong lòng thấy kinh ngạc, bởi vì nàng nghe Bạch Thủy Lưu nói rằng hiện tại trong quân doanh thiếu lương thực trầm trọng, đã mấy lần gửi tin cấp bách về kinh thành thúc giục lương thực. Nhưng Nghiêu Thái úy đã có biện pháp tự kiếm quân lương như vậy, tại sao còn phải làm phiền Bạch đại nhân ở trong triều chuẩn bị lương thực?
Ngay cả mấy phó tướng thủ hạ của Nghiêu Thái úy cũng không nắm chắc được tâm tư của Thái úy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.