Chương 20
An Chi Nhược Miên
18/09/2024
Buổi tối, nghe thấy âm thanh dưới lầu, Ôn Nhiễm lập tức đứng dậy.
Lần nào Tạ Vân Lễ tới cũng sẽ có tiếng động giống nhau, cô nhớ kỹ rồi.
Nhưng khi thận trọng đẩy cửa xuống lầu, cô phát hiện người đã rời đi.
“Tạ Vân Lễ… đâu ạ?”
Dì Chúc thấy cô cứ nhìn quanh, không khỏi bật cười: “Nếu biết cháu muốn cậu ấy đến như vậy, cậu Tạ nhất định sẽ ở lại thêm một lát nữa đấy. Có điều, cậu ấy sợ làm lỡ giờ ngủ của cháu nên đưa đồ cho dì xong là đi ngay.”
“Đồ? Đồ gì ạ?”
“Quà cho cháu.” Dì Chúc chỉ vào hộp quà để trên bàn: “Cậu ấy nói trước khi ngủ, cháu nhớ mở ra xem trong phòng một chút, có lẽ sẽ khiến tâm trạng của cháu tốt hơn.”
Ôn Nhiễm nhìn hộp quà, vừa ngại mở ra vừa rất muốn mở. Cô sờ hộp quà, sau đó nhìn dì Chúc: “Dì Chúc, dì mở, mở cùng cháu được không?”
Dì Chúc cười gật đầu: “Được, để dì làm với cháu.”
Ôn Nhiễm và dì Chúc cầm món quà vào phòng ngủ. Dì Chúc nói: “Để tắt đèn đã.”
Ôn Nhiễm không rõ tại sao phải tắt đèn, còn đang khó hiểu, cô thấy dì Chúc mở hộp quà ra, sau đó tay dì đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc này cô nghe thấy một tiếng tách, hình như dì đã bật một công tắc nào ấy.
Tiếng nhạc du dương vang lên, cả phòng xoay quanh món quà, vô số ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp bóng tối.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ánh sao lung linh vây quanh một vầng trăng khuyết, toàn bộ trần nhà trở thành bầu trời đêm lấp lánh muôn vì tinh tú.
Nằm giữa ánh sáng là chiếc hộp nhạc hình lâu đài màu hồng nhạt.
“Đẹp quá.” Dì Chúc không khỏi trầm trồ: “Dì chỉ từng thấy hình chiếu bầu trời sao tuyệt vời như thế trên TV thôi, thật là đẹp quá.”
Ôn Nhiễm ngắm đến ngây người, cô không cầm lòng được mà vòng quanh trong bầu trời tinh tú, ánh mắt đong đầy ngàn sao sáng chói.
Thấy cô từ từ nở nụ cười, dì Chúc cầm điện thoại chụp một tấm hình.
Tốt quá, lâu lắm rồi dì mới thấy Ôn Nhiễm mỉm cười đơn thuần như vậy.
Thật sự đã lâu quá rồi.
Trong hơn hai mươi năm trước kia, thật ra Ôn Nhiễm hiếm khi biểu lộ tâm trạng vui vẻ.
Kể cả trong mười mấy năm lúc mẹ cô vẫn còn sống, cô cũng thật sự ít khi tỏ ra sung sướng. Vì phần lớn thời gian của cô, hoặc thực hiện quá trình can thiệp trị liệu bệnh tự kỷ, hoặc một mình trôi qua từng buổi tối cô đơn ở nhà.
Vì khiếm khuyết bẩm sinh, cô khó lòng cảm nhận được niềm vui sướng đau buồn của người bình thường.
Thậm chí cô còn chưa bao giờ trải qua tình yêu vô điều kiện thật sự.
Bởi lẽ, ngay cả tình thương mà mẹ cô dành cho cô cũng là áp lực, thi thoảng sẽ tan vỡ.
Trong quá trình can thiệp trị liệu ngày qua ngày, không chỉ một lần Ôn Nhiễm đã vô thức tự hại chính mình. Mỗi khi thấy cơ thể chằng chịt vết thương của cô, mẹ cô luôn ôm cô vào lòng nhẹ giọng vỗ về, nhưng những giọt nước mắt xót xa ấy cũng khiến Ôn Nhiễm đau đớn.
Tình yêu, đôi khi cũng tượng trưng cho nỗi khổ đau không lời.
Do đó, Ôn Nhiễm chưa từng cảm nhận được tình thương không buồn không vui không áp lực, vì Tạ Vân Lễ không hề yêu cầu cô làm gì. Sở dĩ anh ít khi về cũng vì muốn cho cô đủ thời gian làm quen với nơi đây, để cô dần quên đi cô vẫn là một người vợ, như thể danh phận này chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể nhất với cô. Cô không cần phải dùng vai trò “vợ” để làm gì cho anh, chỉ cần tiếp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của anh là đủ, mấy vấn đề khác thì cô không cần suy nghĩ.
Ngoại trừ cầu hôn và kết hôn, thậm chí anh còn chưa từng chính thức xuất hiện trước mặt cô với tư cách là chồng.
Khi gặp cô, anh là Tạ Vân Lễ, chỉ là Tạ Vân Lễ thôi.
Chẳng mấy chốc, Tạ Vân Lễ đã nhận được hình dì Chúc gửi tới.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, ngắm sao trăng trên đầu, đôi mắt cô cũng cong thành vầng trăng.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười, một nụ cười đơn thuần như trẻ con.
Trong mắt cô, thế giới này ồn ào ầm ĩ, tràn ngập bao điều cô khó thích nghi và không thể hiểu nổi. Nhưng chỉ cần một món quà nhỏ thôi, cũng đủ khiến cô nở nụ cười tươi tắn như thế.
Tạ Vân Lễ nhìn ảnh lâu thật lâu, chỉ cần màn hình điện thoại tắt anh sẽ nhấn mở lên, cứ lặp đi lặp lại. Không biết đã ngắm bao lâu, mãi đến khi điện thoại hiển thị cuộc gọi tới, che mất tấm hình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Niềm vui trong mắt Tạ Vân Lễ đột nhiên biến mất.
Anh nhận cuộc gọi, nghe thấy đầu bên kia truyền đến lời hỏi thăm.
“Vâng, con rất khỏe, Ôn Nhiễm cũng khỏe lắm, chú yên tâm.”
“Khi nào dẫn Ôn Nhiễm đến một chuyến nhé, ăn bữa cơm. Đã hơn hai năm, chắc con bé cũng quen được phần nào rồi đúng không…”
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Chưa tới lúc đâu ạ, tình hình của em ấy cần thời gian lâu dài.”
“Vậy hai đứa…”
“Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Tạ Vân Lễ ngắt lời: “Đây là trách nhiệm của con.”
Người lớn ở đầu bên kia thở dài: “Được, con vẫn còn đồng ý chăm sóc con bé là đủ, nếu có một ngày con muốn từ bỏ…”
Tạ Vân Lễ không nói gì.
Anh cực kỳ chắc chắn, tuyệt đối không có ngày đó. Nhưng anh không muốn giải thích, vì giải thích cũng vô ích, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh, nếu không sẽ có người lấy vấn đề này làm phiền anh mãi.
Anh mới cúp điện thoại, Lương Trạch Kỳ đã gọi đến, hỏi anh muốn tới uống rượu không.
Bây giờ đã mười một rưỡi, Tạ Vân Lễ đoán vào thời điểm này mình cũng sẽ mất ngủ, nhiều khả năng còn phải uống ly rượu để trợ ngủ. Vì thế, anh bảo Chu Duy quay đầu xe sang chỗ Lương Trạch Kỳ.
Tuy Lương Trạch Kỳ thích ăn chơi, nhưng mấy nơi như hộp đêm, vài năm trước anh ấy đã chơi chán ở nước ngoài rồi. Bây giờ ra ngoài uống rượu chọn mấy địa điểm cao cấp tụ tập nhiều người trong thương trường, cũng không ồn ào mấy nên anh ấy mới dám rủ Tạ Vân Lễ.
Lúc Tạ Vân Lễ đến, Lương Trạch Kỳ cũng vừa mới tới không bao lâu.
“Tôi chỉ tùy ý gọi cậu thôi, không ngờ cậu đến thật.” Lương Trạch Kỳ cười hì hì khoác vai anh: “Có phải, rốt cuộc cậu cũng không chịu nổi cảnh buổi tối chăn đơn gối chiếc rồi không?”
Tạ Vân Lễ cầm ly rượu uống một ngụm: “Bớt nói mấy lời dễ bị ăn đòn lại, tôi không rảnh đưa cậu đến bệnh viện đâu.”
“... Vô tình quá.” Lương Trạch Kỳ thở dài: “Cậu nói xem, một người đẹp trai sáng sủa hào phóng lạc quan như tôi, sao lại làm bạn tốt với một cỗ máy làm việc máu lạnh bạc bẽo như cậu chứ? Chẳng lẽ kiếp trước hai ta là đôi uyên ương số khổ, yêu mà không thể ở bên nhau à?”
Tạ Vân Lễ đẩy tay anh ấy ra khỏi vai mình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, dù cậu là nữ thì tôi cũng chê cậu.”
“Vậy cậu nhìn thử xem.” Lương Trạch Kỳ ra hiệu cho anh nhìn quầy bar đối diện: “Nhiều mỹ nữ yểu điệu như vậy, có ai mà cậu để ý không?”
Tạ Vân Lễ dựa vào sô pha, dưới ánh đèn mờ ảo, khung cảnh nam nữ xung quanh trở nên mông lung trong mắt anh, nhưng tâm trí anh chỉ còn mỗi gương mặt vui vẻ dưới bầu trời đầy sao của Ôn Nhiễm.
Mái tóc cô bồng bềnh, ánh mắt cô lung linh chứa ngàn vì sao.
- Cô bé ấy, từ nhỏ đến lớn dường như chưa bao giờ trải qua niềm vui chân chính, luôn lẻ loi bơ vơ. Nếu việc cô đến với thế gian này là sai lầm, nhưng ngay cả khi điều đó giúp cô trải nghiệm được một chút vẻ đẹp thôi thì cũng tốt…
Đã từng có người nói với anh như thế.
Mãi tới hôm nay, anh mới tỏ tường hết hàm nghĩa của lời trên.
Trong mắt người thường, niềm vui đơn giản đến mức như đưa tay là có thể chạm vào này, đối với cô lại là điều khó lòng có được.
“Gần đây cậu sao thế?” Lương Trạch Kỳ lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh: “Công việc mệt mỏi quá à? Hay nghỉ ngơi xíu, ra ngoài giải sầu cùng anh em?”
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ít nhất ba trăm sáu mươi ngày Tạ Vân Lễ luôn làm việc, nếu đổi thành người khác thì ai mà chịu nổi chứ.
Đương nhiên anh ấy vẫn hiểu, trong thời buổi hiện nay, không tài sản không gia thế, tự mình dốc sức dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thật sự vô cùng khó khăn. Kể cả khi có thể liều mạng vươn lên, thì để chèo chống một doanh nghiệp trong thời gian dài cũng không hề đơn giản. Suy cho cùng, cơ nghiệp trăm năm cũng có thể sụp đổ trong một đêm, huống chi là một doanh nghiệp mới vừa phát triển.
Lương Trạch Kỳ biết rõ công việc của Tạ Vân Lễ vất vả ra sao, nhà anh ấy cũng làm kinh doanh, hơn nữa người nào cũng có sự nghiệp riêng. Nhưng cả gia đình Tạ Vân Lễ, chỉ mỗi mình anh nỗ lực cáng đáng, không ai giúp anh, anh vẫn luôn dựa vào bản thân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù đã kết hôn, anh cũng không thể sống như các cặp vợ chồng bình thường.
Nghĩ thế, Lương Trạch Kỳ chỉ thấy đau lòng.
Tạ Vân Lễ bật cười, nói đùa: “Lương Trạch Kỳ, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không đáng thương như cậu tưởng đâu.”
Sao anh có thể không đoán được Lương Trạch Kỳ đang nghĩ gì chứ.
Nhưng tên này, quả thực đã suy diễn lung tung rồi.
Anh luôn biết mình nên làm gì, nên cần gì. Chưa kể, việc nào nên làm anh cũng dốc hết sức thực hiện, những điều nên có, sớm muộn gì anh cũng nắm trong tay.
Tạ Vân Lễ vỗ mạnh vai anh ấy, khiến sắc mặt Lương Trạch Kỳ thay đổi: “Cậu ấy, lo cho thân mình hơn đi, cứ lông bông như thế, sớm muộn gì cũng ăn mấy trận đòn đấy.”
“... Thôi đừng nhắc, hôm qua bố tôi còn la hét muốn tôi về nhà chịu đòn nữa kìa. Con mẹ nó tôi đã làm gì chứ, không phải tôi vẫn luôn siêng năng làm việc sao? So với đám con nhà giàu thua cuộc [*] ngày ngày tiêu tiền gây chuyện kia, tôi cũng xem như vô cùng chăm chỉ rồi mà.”
[*] Từ gốc là 屌丝: tiếng lóng trên mạng, dùng để chỉ con trai độ tuổi 20 - 30, tiền bạc không rủng rỉnh cho lắm, nhát gái, hay xấu hổ, hay nói năng hành động kỳ quặc, buồn cười.
Vì chịu ảnh hưởng của Tạ Vân Lễ, hai năm nay quả thực Lương Trạch Kỳ đã biết lo toan hơn hẳn, biết cố gắng làm việc, không còn chơi bời như trước nữa, nên bố mẹ Lương Trạch Kỳ rất quý Tạ Vân Lễ. Đã thế, họ cứ cảm thán nhà mình không có con gái, nếu không nhất định phải để Tạ Vân Lễ làm con rể. Sau khi nghe nói Tạ Vân Lễ đã bí mật kết hôn, bố mẹ Lương Trạch Kỳ rất tò mò không biết vợ anh là người thế nào, thường xuyên bảo Lương Trạch Kỳ nhìn giúp xem. Chỉ tiếc thay, họ nào biết ngay cả con trai họ cũng không có cơ hội thấy cô Tạ.
“Tôi phục cậu thật.” Lương Trạch Kỳ uống hơi nhiều, anh ấy lau khuôn mặt đang chếnh choáng của mình, nhìn Tạ Vân Lễ bình tĩnh tỉnh táo: “Tôi nể cậu nhất ở điểm cậu luôn biết rõ mình nên làm gì, có kế hoạch, quyết đoán, đủ khả năng, con mẹ nó còn chưa kể… lần nào cũng có thể thành công.”
Tạ Vân Lễ nói: “Vì các cậu chưa thấy giai đoạn tôi thất bại thôi.”
“Nhưng ấy!” Lương Trạch Kỳ say khướt vỗ đùi: “Chỉ riêng chuyện cậu kết hôn, tôi thật sự thấy không chính xác đâu, tôi nghĩ cậu, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!”
Tạ Vân Lễ uống một ngụm rượu, không lên tiếng.
Lương Trạch Kỳ chân thành nói với anh: “Dù tới một ngày cậu hối tiếc thì cũng đừng kìm nén, thật đó, anh em tôi đây tuyệt đối sẽ không chế giễu cậu. Là đàn ông với nhau, tôi hiểu cậu mà.”
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Tôi không có gì để hối hận cả.”
Tất cả những người biết đến sự tồn tại của cô cứ cảm thấy anh sẽ từ bỏ.
Anh cũng không giải thích, suy nghĩ và quan điểm mỗi người mỗi khác. Còn tự cho mình đúng, quả thực là khuyết điểm mà ít nhiều gì ai cũng sẽ có.
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Lương Trạch Kỳ không nghe rõ, muốn đến gần hơn.
Tạ Vân Lễ đẩy anh ấy ra: “Bản mặt này của cậu đúng là nên chịu mấy trận đòn.”
Lương Trạch Kỳ vô tội chạm vào khuôn mặt tuấn tú của mình: “Tôi đã làm gì sai chứ, tại sao lại muốn đánh mặt tôi?”
Tạ Vân Lễ đứng dậy đi tính tiền.
Chẳng được bao lâu, Lương Trạch Kỳ đã được mấy chàng trai cô gái vây quanh, Tạ Vân Lễ quay đầu liếc nhìn, không xen vào nữa.
Việc anh làm chưa bao giờ cần người khác công nhận, cũng chưa bao giờ cần ý kiến của họ.
Bằng không, anh đã sớm trở thành một kẻ chẳng làm nên trò trống gì rồi.
Sang thứ Sáu, dì Chúc bảo Ôn Nhiễm ngày mai Tạ Vân Lễ sẽ tới, để cô chuẩn bị sẵn tâm lý.
Quả nhiên, Ôn Nhiễm lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng dì Chúc nhận ra, ngoại trừ cảm xúc thấp thỏm như trước, cô vẫn thấy vui vẻ. Đương nhiên, tâm trạng mừng rỡ này có lẽ ngay cả chính Ôn Nhiễm cũng không biết.
Lần nào Tạ Vân Lễ tới cũng sẽ có tiếng động giống nhau, cô nhớ kỹ rồi.
Nhưng khi thận trọng đẩy cửa xuống lầu, cô phát hiện người đã rời đi.
“Tạ Vân Lễ… đâu ạ?”
Dì Chúc thấy cô cứ nhìn quanh, không khỏi bật cười: “Nếu biết cháu muốn cậu ấy đến như vậy, cậu Tạ nhất định sẽ ở lại thêm một lát nữa đấy. Có điều, cậu ấy sợ làm lỡ giờ ngủ của cháu nên đưa đồ cho dì xong là đi ngay.”
“Đồ? Đồ gì ạ?”
“Quà cho cháu.” Dì Chúc chỉ vào hộp quà để trên bàn: “Cậu ấy nói trước khi ngủ, cháu nhớ mở ra xem trong phòng một chút, có lẽ sẽ khiến tâm trạng của cháu tốt hơn.”
Ôn Nhiễm nhìn hộp quà, vừa ngại mở ra vừa rất muốn mở. Cô sờ hộp quà, sau đó nhìn dì Chúc: “Dì Chúc, dì mở, mở cùng cháu được không?”
Dì Chúc cười gật đầu: “Được, để dì làm với cháu.”
Ôn Nhiễm và dì Chúc cầm món quà vào phòng ngủ. Dì Chúc nói: “Để tắt đèn đã.”
Ôn Nhiễm không rõ tại sao phải tắt đèn, còn đang khó hiểu, cô thấy dì Chúc mở hộp quà ra, sau đó tay dì đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc này cô nghe thấy một tiếng tách, hình như dì đã bật một công tắc nào ấy.
Tiếng nhạc du dương vang lên, cả phòng xoay quanh món quà, vô số ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp bóng tối.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ánh sao lung linh vây quanh một vầng trăng khuyết, toàn bộ trần nhà trở thành bầu trời đêm lấp lánh muôn vì tinh tú.
Nằm giữa ánh sáng là chiếc hộp nhạc hình lâu đài màu hồng nhạt.
“Đẹp quá.” Dì Chúc không khỏi trầm trồ: “Dì chỉ từng thấy hình chiếu bầu trời sao tuyệt vời như thế trên TV thôi, thật là đẹp quá.”
Ôn Nhiễm ngắm đến ngây người, cô không cầm lòng được mà vòng quanh trong bầu trời tinh tú, ánh mắt đong đầy ngàn sao sáng chói.
Thấy cô từ từ nở nụ cười, dì Chúc cầm điện thoại chụp một tấm hình.
Tốt quá, lâu lắm rồi dì mới thấy Ôn Nhiễm mỉm cười đơn thuần như vậy.
Thật sự đã lâu quá rồi.
Trong hơn hai mươi năm trước kia, thật ra Ôn Nhiễm hiếm khi biểu lộ tâm trạng vui vẻ.
Kể cả trong mười mấy năm lúc mẹ cô vẫn còn sống, cô cũng thật sự ít khi tỏ ra sung sướng. Vì phần lớn thời gian của cô, hoặc thực hiện quá trình can thiệp trị liệu bệnh tự kỷ, hoặc một mình trôi qua từng buổi tối cô đơn ở nhà.
Vì khiếm khuyết bẩm sinh, cô khó lòng cảm nhận được niềm vui sướng đau buồn của người bình thường.
Thậm chí cô còn chưa bao giờ trải qua tình yêu vô điều kiện thật sự.
Bởi lẽ, ngay cả tình thương mà mẹ cô dành cho cô cũng là áp lực, thi thoảng sẽ tan vỡ.
Trong quá trình can thiệp trị liệu ngày qua ngày, không chỉ một lần Ôn Nhiễm đã vô thức tự hại chính mình. Mỗi khi thấy cơ thể chằng chịt vết thương của cô, mẹ cô luôn ôm cô vào lòng nhẹ giọng vỗ về, nhưng những giọt nước mắt xót xa ấy cũng khiến Ôn Nhiễm đau đớn.
Tình yêu, đôi khi cũng tượng trưng cho nỗi khổ đau không lời.
Do đó, Ôn Nhiễm chưa từng cảm nhận được tình thương không buồn không vui không áp lực, vì Tạ Vân Lễ không hề yêu cầu cô làm gì. Sở dĩ anh ít khi về cũng vì muốn cho cô đủ thời gian làm quen với nơi đây, để cô dần quên đi cô vẫn là một người vợ, như thể danh phận này chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể nhất với cô. Cô không cần phải dùng vai trò “vợ” để làm gì cho anh, chỉ cần tiếp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của anh là đủ, mấy vấn đề khác thì cô không cần suy nghĩ.
Ngoại trừ cầu hôn và kết hôn, thậm chí anh còn chưa từng chính thức xuất hiện trước mặt cô với tư cách là chồng.
Khi gặp cô, anh là Tạ Vân Lễ, chỉ là Tạ Vân Lễ thôi.
Chẳng mấy chốc, Tạ Vân Lễ đã nhận được hình dì Chúc gửi tới.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, ngắm sao trăng trên đầu, đôi mắt cô cũng cong thành vầng trăng.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười, một nụ cười đơn thuần như trẻ con.
Trong mắt cô, thế giới này ồn ào ầm ĩ, tràn ngập bao điều cô khó thích nghi và không thể hiểu nổi. Nhưng chỉ cần một món quà nhỏ thôi, cũng đủ khiến cô nở nụ cười tươi tắn như thế.
Tạ Vân Lễ nhìn ảnh lâu thật lâu, chỉ cần màn hình điện thoại tắt anh sẽ nhấn mở lên, cứ lặp đi lặp lại. Không biết đã ngắm bao lâu, mãi đến khi điện thoại hiển thị cuộc gọi tới, che mất tấm hình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Niềm vui trong mắt Tạ Vân Lễ đột nhiên biến mất.
Anh nhận cuộc gọi, nghe thấy đầu bên kia truyền đến lời hỏi thăm.
“Vâng, con rất khỏe, Ôn Nhiễm cũng khỏe lắm, chú yên tâm.”
“Khi nào dẫn Ôn Nhiễm đến một chuyến nhé, ăn bữa cơm. Đã hơn hai năm, chắc con bé cũng quen được phần nào rồi đúng không…”
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Chưa tới lúc đâu ạ, tình hình của em ấy cần thời gian lâu dài.”
“Vậy hai đứa…”
“Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Tạ Vân Lễ ngắt lời: “Đây là trách nhiệm của con.”
Người lớn ở đầu bên kia thở dài: “Được, con vẫn còn đồng ý chăm sóc con bé là đủ, nếu có một ngày con muốn từ bỏ…”
Tạ Vân Lễ không nói gì.
Anh cực kỳ chắc chắn, tuyệt đối không có ngày đó. Nhưng anh không muốn giải thích, vì giải thích cũng vô ích, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh, nếu không sẽ có người lấy vấn đề này làm phiền anh mãi.
Anh mới cúp điện thoại, Lương Trạch Kỳ đã gọi đến, hỏi anh muốn tới uống rượu không.
Bây giờ đã mười một rưỡi, Tạ Vân Lễ đoán vào thời điểm này mình cũng sẽ mất ngủ, nhiều khả năng còn phải uống ly rượu để trợ ngủ. Vì thế, anh bảo Chu Duy quay đầu xe sang chỗ Lương Trạch Kỳ.
Tuy Lương Trạch Kỳ thích ăn chơi, nhưng mấy nơi như hộp đêm, vài năm trước anh ấy đã chơi chán ở nước ngoài rồi. Bây giờ ra ngoài uống rượu chọn mấy địa điểm cao cấp tụ tập nhiều người trong thương trường, cũng không ồn ào mấy nên anh ấy mới dám rủ Tạ Vân Lễ.
Lúc Tạ Vân Lễ đến, Lương Trạch Kỳ cũng vừa mới tới không bao lâu.
“Tôi chỉ tùy ý gọi cậu thôi, không ngờ cậu đến thật.” Lương Trạch Kỳ cười hì hì khoác vai anh: “Có phải, rốt cuộc cậu cũng không chịu nổi cảnh buổi tối chăn đơn gối chiếc rồi không?”
Tạ Vân Lễ cầm ly rượu uống một ngụm: “Bớt nói mấy lời dễ bị ăn đòn lại, tôi không rảnh đưa cậu đến bệnh viện đâu.”
“... Vô tình quá.” Lương Trạch Kỳ thở dài: “Cậu nói xem, một người đẹp trai sáng sủa hào phóng lạc quan như tôi, sao lại làm bạn tốt với một cỗ máy làm việc máu lạnh bạc bẽo như cậu chứ? Chẳng lẽ kiếp trước hai ta là đôi uyên ương số khổ, yêu mà không thể ở bên nhau à?”
Tạ Vân Lễ đẩy tay anh ấy ra khỏi vai mình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, dù cậu là nữ thì tôi cũng chê cậu.”
“Vậy cậu nhìn thử xem.” Lương Trạch Kỳ ra hiệu cho anh nhìn quầy bar đối diện: “Nhiều mỹ nữ yểu điệu như vậy, có ai mà cậu để ý không?”
Tạ Vân Lễ dựa vào sô pha, dưới ánh đèn mờ ảo, khung cảnh nam nữ xung quanh trở nên mông lung trong mắt anh, nhưng tâm trí anh chỉ còn mỗi gương mặt vui vẻ dưới bầu trời đầy sao của Ôn Nhiễm.
Mái tóc cô bồng bềnh, ánh mắt cô lung linh chứa ngàn vì sao.
- Cô bé ấy, từ nhỏ đến lớn dường như chưa bao giờ trải qua niềm vui chân chính, luôn lẻ loi bơ vơ. Nếu việc cô đến với thế gian này là sai lầm, nhưng ngay cả khi điều đó giúp cô trải nghiệm được một chút vẻ đẹp thôi thì cũng tốt…
Đã từng có người nói với anh như thế.
Mãi tới hôm nay, anh mới tỏ tường hết hàm nghĩa của lời trên.
Trong mắt người thường, niềm vui đơn giản đến mức như đưa tay là có thể chạm vào này, đối với cô lại là điều khó lòng có được.
“Gần đây cậu sao thế?” Lương Trạch Kỳ lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh: “Công việc mệt mỏi quá à? Hay nghỉ ngơi xíu, ra ngoài giải sầu cùng anh em?”
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ít nhất ba trăm sáu mươi ngày Tạ Vân Lễ luôn làm việc, nếu đổi thành người khác thì ai mà chịu nổi chứ.
Đương nhiên anh ấy vẫn hiểu, trong thời buổi hiện nay, không tài sản không gia thế, tự mình dốc sức dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thật sự vô cùng khó khăn. Kể cả khi có thể liều mạng vươn lên, thì để chèo chống một doanh nghiệp trong thời gian dài cũng không hề đơn giản. Suy cho cùng, cơ nghiệp trăm năm cũng có thể sụp đổ trong một đêm, huống chi là một doanh nghiệp mới vừa phát triển.
Lương Trạch Kỳ biết rõ công việc của Tạ Vân Lễ vất vả ra sao, nhà anh ấy cũng làm kinh doanh, hơn nữa người nào cũng có sự nghiệp riêng. Nhưng cả gia đình Tạ Vân Lễ, chỉ mỗi mình anh nỗ lực cáng đáng, không ai giúp anh, anh vẫn luôn dựa vào bản thân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù đã kết hôn, anh cũng không thể sống như các cặp vợ chồng bình thường.
Nghĩ thế, Lương Trạch Kỳ chỉ thấy đau lòng.
Tạ Vân Lễ bật cười, nói đùa: “Lương Trạch Kỳ, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không đáng thương như cậu tưởng đâu.”
Sao anh có thể không đoán được Lương Trạch Kỳ đang nghĩ gì chứ.
Nhưng tên này, quả thực đã suy diễn lung tung rồi.
Anh luôn biết mình nên làm gì, nên cần gì. Chưa kể, việc nào nên làm anh cũng dốc hết sức thực hiện, những điều nên có, sớm muộn gì anh cũng nắm trong tay.
Tạ Vân Lễ vỗ mạnh vai anh ấy, khiến sắc mặt Lương Trạch Kỳ thay đổi: “Cậu ấy, lo cho thân mình hơn đi, cứ lông bông như thế, sớm muộn gì cũng ăn mấy trận đòn đấy.”
“... Thôi đừng nhắc, hôm qua bố tôi còn la hét muốn tôi về nhà chịu đòn nữa kìa. Con mẹ nó tôi đã làm gì chứ, không phải tôi vẫn luôn siêng năng làm việc sao? So với đám con nhà giàu thua cuộc [*] ngày ngày tiêu tiền gây chuyện kia, tôi cũng xem như vô cùng chăm chỉ rồi mà.”
[*] Từ gốc là 屌丝: tiếng lóng trên mạng, dùng để chỉ con trai độ tuổi 20 - 30, tiền bạc không rủng rỉnh cho lắm, nhát gái, hay xấu hổ, hay nói năng hành động kỳ quặc, buồn cười.
Vì chịu ảnh hưởng của Tạ Vân Lễ, hai năm nay quả thực Lương Trạch Kỳ đã biết lo toan hơn hẳn, biết cố gắng làm việc, không còn chơi bời như trước nữa, nên bố mẹ Lương Trạch Kỳ rất quý Tạ Vân Lễ. Đã thế, họ cứ cảm thán nhà mình không có con gái, nếu không nhất định phải để Tạ Vân Lễ làm con rể. Sau khi nghe nói Tạ Vân Lễ đã bí mật kết hôn, bố mẹ Lương Trạch Kỳ rất tò mò không biết vợ anh là người thế nào, thường xuyên bảo Lương Trạch Kỳ nhìn giúp xem. Chỉ tiếc thay, họ nào biết ngay cả con trai họ cũng không có cơ hội thấy cô Tạ.
“Tôi phục cậu thật.” Lương Trạch Kỳ uống hơi nhiều, anh ấy lau khuôn mặt đang chếnh choáng của mình, nhìn Tạ Vân Lễ bình tĩnh tỉnh táo: “Tôi nể cậu nhất ở điểm cậu luôn biết rõ mình nên làm gì, có kế hoạch, quyết đoán, đủ khả năng, con mẹ nó còn chưa kể… lần nào cũng có thể thành công.”
Tạ Vân Lễ nói: “Vì các cậu chưa thấy giai đoạn tôi thất bại thôi.”
“Nhưng ấy!” Lương Trạch Kỳ say khướt vỗ đùi: “Chỉ riêng chuyện cậu kết hôn, tôi thật sự thấy không chính xác đâu, tôi nghĩ cậu, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!”
Tạ Vân Lễ uống một ngụm rượu, không lên tiếng.
Lương Trạch Kỳ chân thành nói với anh: “Dù tới một ngày cậu hối tiếc thì cũng đừng kìm nén, thật đó, anh em tôi đây tuyệt đối sẽ không chế giễu cậu. Là đàn ông với nhau, tôi hiểu cậu mà.”
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Tôi không có gì để hối hận cả.”
Tất cả những người biết đến sự tồn tại của cô cứ cảm thấy anh sẽ từ bỏ.
Anh cũng không giải thích, suy nghĩ và quan điểm mỗi người mỗi khác. Còn tự cho mình đúng, quả thực là khuyết điểm mà ít nhiều gì ai cũng sẽ có.
“Hả? Cậu nói gì cơ?” Lương Trạch Kỳ không nghe rõ, muốn đến gần hơn.
Tạ Vân Lễ đẩy anh ấy ra: “Bản mặt này của cậu đúng là nên chịu mấy trận đòn.”
Lương Trạch Kỳ vô tội chạm vào khuôn mặt tuấn tú của mình: “Tôi đã làm gì sai chứ, tại sao lại muốn đánh mặt tôi?”
Tạ Vân Lễ đứng dậy đi tính tiền.
Chẳng được bao lâu, Lương Trạch Kỳ đã được mấy chàng trai cô gái vây quanh, Tạ Vân Lễ quay đầu liếc nhìn, không xen vào nữa.
Việc anh làm chưa bao giờ cần người khác công nhận, cũng chưa bao giờ cần ý kiến của họ.
Bằng không, anh đã sớm trở thành một kẻ chẳng làm nên trò trống gì rồi.
Sang thứ Sáu, dì Chúc bảo Ôn Nhiễm ngày mai Tạ Vân Lễ sẽ tới, để cô chuẩn bị sẵn tâm lý.
Quả nhiên, Ôn Nhiễm lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng dì Chúc nhận ra, ngoại trừ cảm xúc thấp thỏm như trước, cô vẫn thấy vui vẻ. Đương nhiên, tâm trạng mừng rỡ này có lẽ ngay cả chính Ôn Nhiễm cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.