Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 23

An Chi Nhược Miên

21/09/2024

Tạ Vân Lễ sắp xếp xong xuôi tất cả, thủ tục nhận nuôi cũng đã hoàn thành.

Sau khi dì Chúc kể chuyện của Ca Ca, hôm đó Tạ Vân Lễ đã qua trạm cứu trợ, hỏi Lâm Nguyên về các vấn đề liên quan. Anh quyết định hôm nay tới đón Ca Ca.

Lúc thấy tên Tạ Vân Lễ trên giấy chứng minh nhận nuôi, Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Vân Lễ đứng cạnh cô, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một bước chân với cô - khoảng cách không khiến cô thấy căng thẳng.

Thấy cô nhìn mình, Tạ Vân Lễ khẽ cười với cô.

Ôn Nhiễm nhanh chóng cúi đầu, chậm rãi viết tên mình sau tên Tạ Vân Lễ.

Bắt đầu từ hôm nay, cô và Tạ Vân Lễ sẽ chính thức trở thành người nhận nuôi Ca Ca.

Ôn Nhiễm vui vẻ ra mặt, cô cứ bế Ca Ca mãi, dì Chúc muốn bế phụ một lát cô cũng không cho.

Có lẽ do Ca Ca được lai từ Golden và chó cỏ, tuy chỉ mới bảy tám tháng tuổi, nhưng vì bé là chó cỡ trung, nên dù gầy yếu thì cũng tương đối nặng.

Ôn Nhiễm bế bé mà không hề mệt, chỉ cảm thấy yên lòng.

Cô vui lắm, kể từ khi biết về Ca Ca, ngày nào cô cũng ngóng trông bé hãy lớn nhanh một chút, để đón bé đến bên mình chăm sóc.

Rõ ràng Ca Ca cũng rất thích cô, bé luôn hiền lành nằm sấp trong lòng cô. Tiểu Trí mừng rỡ vỗ tay liên tục, vì cậu biết Ôn Nhiễm muốn nhận nuôi Ca Ca cỡ nào, gần đây cậu còn nôn nóng thay cô, chỉ sợ người khác sẽ nhận nuôi Ca Ca trước.

“Tốt quá tốt quá, Ôn Nhiễm, Ca Ca được về nhà với cậu rồi.” Tiểu Trí vui vẻ nói.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn Tiểu Trí, tớ nhất định sẽ, chăm sóc bé thật tốt.”

Tạ Vân Lễ đăm chiêu nhìn hai người họ.

Hình như việc giao tiếp giữa cô với Tiểu Trí thoải mái hơn rồi nhỉ.

“Ôn Nhiễm, chúng ta về nào.” Tạ Vân Lễ gọi cô một tiếng.

Ôn Nhiễm gật đầu, cụp mắt nói với Ca Ca: “Chúng ta về nhà thôi, Ca Ca, chị dẫn em về nhà tụi mình nhé.”

Họ ra khỏi trạm cứu trợ, Ôn Nhiễm nhìn mấy chục chú chó lang thang đang phơi nắng trong sân, trên mặt cô hiện rõ vẻ khổ sở.

Lâm Nguyên ra tiễn họ, bỗng đến cạnh Ôn Nhiễm kể cô nghe: “Hôm qua cậu Tạ đã mang theo nhiều đồ dùng và thức ăn cho thú cưng tới, còn lấy danh nghĩa hai vợ chồng cháu quyên góp một số tiền nữa đấy.”

Ôn Nhiễm ngẩn ra: “Cháu không biết… chuyện này.”

“Cháu cũng đâu nói cho cậu ấy biết việc cháu giúp đỡ động vật hoang, đúng không?” Lâm Nguyên cười: “Cậu ấy cũng không để chú nói với cháu. Yên tâm, bên chú sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ lang thang này, cũng hy vọng tương lai người nhận nuôi chúng sẽ giống các cháu, thật lòng yêu thương đám nhóc.”

Ôn Nhiễm nhìn bầy chó con mèo con ấy, thầm nghĩ, cô nhất định phải cố gắng vẽ tranh nhiều hơn, kiếm tiền nhiều hơn, để giúp những thú nhỏ lang thang khác có được nơi che mưa chắn gió, cũng có thể ăn no bụng.

Chuẩn bị lên xe, họ đột nhiên nghe có người gọi tên Ôn Nhiễm.

Cô quay đầu nhìn, thấy một cô gái lạ lẫm chạy đến, ngạc nhiên hỏi: “Ôn Nhiễm, thật sự không ngờ lại gặp được chị lần nữa đó, chị muốn đưa Ca Ca đi à?”

Là sinh viên tình nguyện mà lần trước tới dì Chúc và Ôn Nhiễm đã gặp, Vi Vi.

Cô ấy đứng trước mặt Ôn Nhiễm, kinh ngạc nhìn Tạ Vân Lễ bên cạnh Ôn Nhiễm: “Đây là… anh trai của chị sao?”

Tướng mạo của Tạ Vân Lễ quá xuất chúng, anh đứng kế Ôn Nhiễm, rất khó để người ta không liên tưởng đến quan hệ giữa hai người.

Ôn Nhiễm lắp bắp: “Không phải, không phải anh trai, anh ấy là… là…”

Tạ Vân Lễ nhìn vẻ muốn giải thích nhưng không giải thích được của cô, bèn tiếp lời: “Tôi là chồng của Ôn Nhiễm.”

Vi Vi khó tin: “Gì cơ? Chồng? Chị kết hôn rồi ư?!”

Ôn Nhiễm cúi đầu, không nói gì, bàn tay giữ Ca Ca siết chặt.

Cô có thể cảm nhận được, thái độ của Vi Vi rõ ràng là không dám tin. Một cô gái tự kỷ, lại kết hôn với một người đàn ông mang đậm khí chất của một nhân tài trong giới kinh doanh, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không có khả năng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người mắc bệnh tự kỷ, sao lại dễ dàng tìm được tấm chồng cùng đầu bạc răng long như thế chứ?



Nghĩ tới đây, Ôn Nhiễm mím môi, chợt nghe Vi Vi hỏi: “Trời ạ, em bất ngờ thật… Anh chị kết hôn bao lâu rồi? Em cứ tưởng… tưởng Ôn Nhiễm còn độc thân…”

Nửa câu sau mà cô ấy muốn nói ắt hẳn không phải ý này, theo cách nghĩ bình thường, có lẽ sẽ kiểu như: Cô ấy tưởng Ôn Nhiễm mắc bệnh tự kỷ thì không thể kết hôn.

Nhưng may sao Ôn Nhiễm không hiểu được hàm nghĩa phức tạp phía sau.

Tạ Vân Lễ không trả lời cô ấy: “Ngại quá, chúng tôi phải về rồi.”

“Ồ, đi sớm vậy ư?” Vi Vi nhìn Ôn Nhiễm, lưu luyến không rời: “Em còn muốn nói chuyện với chị đó.”

Tạ Vân Lễ mở cửa xe, bảo Ôn Nhiễm: “Lên nào, cẩn thận một chút.”

Anh dùng một tay bảo vệ đầu Ôn Nhiễm, nhìn cô lên xe, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Có lẽ vì hành động quan tâm Ôn Nhiễm quá mức của anh, không tương xứng với bề ngoài lạnh lùng của anh, nên Vi Vi tiếp tục kinh ngạc nhìn anh.

Dì Chúc bảo Vi Vi: “Lần trước cảm ơn cô nhé cô gái, chúng tôi về đây.”

Vi Vi muốn nói đành thôi, nhìn Tạ Vân Lễ: “Xin lỗi, em không có ý gì khác, ừm… em có thể xin số điện thoại của Ôn Nhiễm không? Em nghĩ hai bọn em rất hợp nhau, có thể trở thành bạn bè ạ.”

Tạ Vân Lễ thoáng nhìn Ôn Nhiễm qua cửa kính xe, cô cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che khuất mặt, không thấy rõ thái độ của cô.

Anh thản nhiên đáp: “Nếu có duyên gặp lại thì tính sau.”

Dứt lời, Tạ Vân Lễ lên xe đóng cửa.

Lần này, anh ngồi kế bên Ôn Nhiễm.

Trên đường về, Ôn Nhiễm luôn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng vuốt ve Ca Ca. Ca Ca cũng vô cùng ngoan ngoãn nằm sấp trên người cô, bé buồn ngủ nhắm mắt.

Bé yếu ớt quá, vì thiếu dinh dưỡng trong khoảng thời gian dài, nên khi cứu về bé gầy trơ cả xương, còn vết thương đâm sâu vào thân thể gần như đã lấy mạng bé. Vì điều trị cho bé mà phân nửa phần lông đã bị cạo sạch, mặc dù vết thương đỡ hơn nhiều rồi, nhưng bé cứ run rẩy mãi.

Nhiều chú chó lang thang nhạy cảm với mùi của con người, có lẽ bé cũng cảm nhận được Ôn Nhiễm yêu thương bé, muốn bảo vệ bé.

Cô nhớ về chú Ca Ca trước kia, chẳng qua sau khi được huấn luyện, Ca Ca ấy mới đến bên cô, nên cô không thể thấy chú lúc bé.

Tạ Vân Lễ bỗng lên tiếng: “Mệt không? Cần anh ẵm bé giúp em không?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không ạ, em muốn tự, em muốn tự bế bé.”

Tạ Vân Lễ vươn tay, định xoa đầu Ca Ca. Nhưng vừa thấy tay anh, Ôn Nhiễm cũng vô thức giơ tay lên.

Trong giây lát cả hai chạm tay nhau, Ôn Nhiễm rụt tay về như điện giật, khắp người trở nên bất an nhộn nhạo.

Ban đầu, cô ngồi dựa sát vào cửa xe, không hề nghiêng về phía anh.

Tuy vị trí của hai người kế nhau, nhưng cứ như xuất hiện một khoảng cách rất xa.

Hồi lâu sau, Tạ Vân Lễ hỏi: “Anh muốn nựng bé một chút… được không em?”

Ôn Nhiễm hơi do dự: “Vậy anh… phải cẩn thận, bé có thể sẽ, sợ anh.”

Tạ Vân Lễ vươn tay, lúc sắp chạm vào Ca Ca, Ca Ca nhạy cảm rúc vào lòng Ôn Nhiễm, bắt đầu run run cơ thể.

Tạ Vân Lễ dừng lại, rút tay về: “Quả thực bé sợ anh.”

“Thôi, không nên vội.”

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu lông xù của Ca Ca.

Dì Chúc quay đầu cười với họ: “Phải đó, không nên vội đâu. Về sau cậu Tạ tới thăm Ca Ca nhiều hơn, đã quen rồi thì sẽ tốt hơn. Cún thường vậy mà, ban đầu sợ con người lắm.”

“Thế à?” Tạ Vân Lễ nhìn Ca Ca, vì bé từng bị ngược đãi, nên gặp vấn đề tâm lý không ít hơn vấn đề thể xác. Hôm nay lúc anh đến, Ca Ca vừa thấy anh tới gần, bé đã trốn trong góc run lẩy bẩy.

Nhưng với Ôn Nhiễm, bé không hề tỏ ra e ngại và bài xích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì hơi người của Ôn Nhiễm dịu dàng quá sao?

Có lẽ vì có Ca Ca làm bạn, trên đường về Ôn Nhiễm đã đỡ khó chịu hơn. Cô còn hy vọng về biệt thự nhanh nhanh, dù họ muốn dừng xe để cô xuống đi dạo một chút, cô cũng từ chối.



Đến biệt thự rồi Ôn Nhiễm mới biết, Tạ Vân Lễ không chỉ làm xong tất cả các thủ tục nhận nuôi mà còn mua sắm đầy đủ thứ. Toàn bộ là đồ dùng chăm sóc thường ngày cho Ca Ca, đã để sẵn ở sân.

Thấy ổ nằm, đồ ăn cho chó, nhà vệ sinh, đủ loại đồ chơi cho chó trong sân, Ôn Nhiễm kinh ngạc nhìn Tạ Vân Lễ.

Đương nhiên cô chỉ nhìn bả vai Tạ Vân Lễ, vì cô vẫn chưa quen mặt đối mặt giao tiếp với anh.

“Những thứ này… cho Ca Ca hết à?”

Dì Chúc cười: “Ừm, cậu Tạ chuẩn bị tất cả cho Ca Ca đấy. Nhà mình cũng đâu còn động vật khác để sử dụng mấy đồ dùng này.”

Chu Duy xuống xe, sắp xếp đồ với dì Chúc. Họ mang đến hai ổ chó, một đặt trong nhà gỗ ngoài sân, một làm đệm lót mềm mại để trong biệt thự.

Ôn Nhiễm cũng muốn giúp họ một tay. Nhưng Ca Ca hơi nhạy cảm với môi trường xa lạ, Ôn Nhiễm vừa đặt bé xuống, bé đã run rẩy. Ôn Nhiễm bèn ẵm bé vào biệt thự đặt trên sô pha, bé cuộn tròn cơ thể, kêu ư ử ư ử, như không muốn cô rời đi.

“Chị luôn ở đây, Ca Ca. Nơi này, là nhà chúng ta, chị luôn ở bên em, đừng sợ… đừng sợ…”

Nghe tiếng bước chân của Tạ Vân Lễ, cô hơi ngẩng đầu, thấy anh mang dép đi vào.

Ngay sau đó, anh dừng ở chỗ cách cô không xa, đưa cho cô một món đồ.

Là đồ chơi bằng lông nhung màu hồng nhạt.

Ôn Nhiễm nhận lấy: “Là… cho Ca Ca à? Món đồ này?”

“Nếu thích, em cũng có thể giữ.” Tạ Vân Lễ nói: “Bên ngoài còn nhiều đồ chơi lắm, em cứ thoải mái chọn.”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em… em sẽ không giành đồ chơi, với Ca Ca đâu, cho bé hết.”

“Vậy em còn muốn thứ gì không?” Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Anh có thể đưa món khác cho em.”

Ôn Nhiễm ngây ngẩn, lắc đầu.

Dì Chúc và Chu Duy vẫn đang sắp xếp đồ đạc ngoài sân, bên trong chỉ còn hai người họ lẫn Ca Ca.

Ôn Nhiễm bất chợt lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn anh.

Đã quen với việc cô luôn cúi mặt, ánh mắt vừa long lanh vừa dè dặt, Tạ Vân Lễ cũng không ngờ cô lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình.

Đôi bên lập tức chạm mắt.

Chỉ trong hai ba giây ấy, Ôn Nhiễm đã rời mắt đi. Cô nhìn TV bên cạnh, ngực phập phồng: “... Cảm ơn anh, đã giúp Ca Ca, còn… còn nữa…”

“Còn gì nữa?”

Còn… còn gì nữa nhỉ?

Cô muốn nói gì?

Bỗng nghe Tạ Vân Lễ hỏi như thế, Ôn Nhiễm đột nhiên cũng không biết mình đang nói gì, hoặc đúng hơn, cô không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình ra sao, nên cô cứ mù mờ hồi lâu không hề lên tiếng.

Tạ Vân Lễ nhận ra mình không nên cắt ngang lời cô, vì vốn dĩ ngôn ngữ đã là vấn đề rất khó với cô rồi.

Do đó anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Ca Ca nằm cạnh bắt đầu chậm rãi bò lên đùi Ôn Nhiễm, hình như bé vô cùng lưu luyến hơi ấm trên người cô.

Hành động của Ca Ca khiến Ôn Nhiễm chú ý, cô cúi đầu vuốt ve bé. Lúc chạm đến vết thương của bé, cô run run tay.

Rất rõ ràng, suy nghĩ của cô không còn ở trong cuộc đối thoại ban nãy nữa, mà đã chuyển hướng sang vấn đề khác.

Cô đang ngây ngẩn ngắm Ca Ca, một bóng người chợt chậm rãi bao phủ quanh cô. Ôn Nhiễm kinh ngạc, cuống quýt ngẩng đầu.

Tạ Vân Lễ cúi người xuống, quỳ một chân trước mặt cô, nhìn Ca Ca trong lòng cô.

“Trước đây bé đã trải qua nhiều cực khổ, về sau sẽ không thế nữa.” Anh khẽ nói: “Ở đây, bé sẽ sống hạnh phúc, sẽ không chịu đói, sẽ không bị lạnh, bị bắt nạt, không một ai có thể đuổi bé hết.”

“Dưới mái ấm này, bé sẽ được trưởng thành lành mạnh.”

Nghe lời cuối cùng của anh, Ôn Nhiễm bỗng chốc đỏ ửng mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook