Chương 55
An Chi Nhược Miên
23/10/2024
Kế hoạch chạy trốn của cô có thành công không?
Tiếc là không.
Vì chân của cô vẫn mềm nhũn.
Cô không giỏi đến thế, sau khi làm một “việc động trời” mà vẫn có thể dứt khoát chạy trốn giống nữ chính trong phim.
Cô căng thẳng, nước mắt sắp rơi xuống, nếu không nhờ Tạ Vân Lễ nhận ra cô đang bất ổn rồi đưa tay đỡ cô, chỉ sợ một giây sau cô có thể ngất xỉu trong cơn hồi hộp.
Người lên tiếng trước là Tạ Vân Lễ, dường như anh cũng không biết mình nên nói gì, đành hỏi một câu: “Vậy… xong rồi sao?”
Ban nãy anh đã nói:
- Em muốn làm gì với anh cũng được.
Do đó, cô đã thật sự mạnh dạn làm thế.
Ôn Nhiễm ngốc nghếch gật đầu: “Xong… rồi.”
Tạ Vân Lễ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nhưng nhịp thở rõ ràng đang bất ổn: “Vậy anh… đi làm đây.”
Ôn Nhiễm dõi theo bóng lưng anh, trong lúc hoảng hốt, cô phát hiện bước chân của anh cứ là lạ, như thể… rất cứng ngắc.
Quả nhiên anh đã bị cô dọa sợ rồi?
Mãi đến khi anh đi xa, Ôn Nhiễm mới chậm chạp bế Ca Ca chạy lên lầu.
Cô đứng trước gương xem, màu đỏ rực đã nhuộm khắp mặt.
Cô bình tâm một chốc, gọi điện cho dì Chúc.
Trùng hợp dì Chúc vừa tiêm thuốc xong, rảnh rỗi nên sang phòng bệnh bên cạnh tán gẫu. Vừa thấy Ôn Nhiễm gọi, dì lập tức nghe máy: “Nhiễm Nhiễm, nhớ dì à?”
“Vâng… dì Chúc.”
Vừa nghe giọng cô run rẩy không nén nổi nức nở, dì Chúc hỏi ngay: “Ôi chao bé yêu Nhiễm Nhiễm của dì, xảy ra chuyện gì thế? Có người bắt nạt cháu sao? Cháu từ từ kể dì nghe, rốt cuộc cháu sao vậy?”
Ôn Nhiễm muốn nói cô bị không người ta bắt nạt, mà cô mới bắt nạt người ta, đã thế người ta… còn là Tạ Vân Lễ.
Nhưng Ôn Nhiễm cứ ấp úng, không sao nói nên lời câu chuyện ban nãy mình đã bắt nạt người ta thế nào.
Cô vốn tưởng trong phim lúc nam chính ra ngoài sẽ như vậy, nữ chính sẽ thân mật tặng một nụ hôn cổ vũ, nhưng cô suýt hôn trúng môi anh, chưa kể… Chưa kể quan trọng nhất là, cô vẫn không thể chạy trốn trước!
Mất mặt quá, mất mặt quá rồi.
“Dì Chúc… hình như cháu, hình như cháu đã gây họa…”
“Nào, có sao đâu cháu.” Nghe thấy gây họa, dì Chúc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng nói: “Gây thì gây thôi, từ nhỏ đến lớn cháu luôn ngoan ngoãn, thi thoảng gây họa một tí cũng không sao. Dì Chúc của cháu, cậu Tạ nữa, sẽ không trách cháu đâu. Dì nói nè Nhiễm Nhiễm, chỉ cần bản thân cháu vẫn bình an, không làm hại chính mình, không để mình đi lạc, thì dẫu cháu gây họa lớn, cũng sẽ có dì Chúc đây chịu trách nhiệm cho cháu. Nếu thật sự không được nữa, vậy vẫn còn cậu Tạ mà, sợ gì chứ, chúng ta không sợ…”
Trong mắt dì Chúc, dù Ôn Nhiễm chọc thủng nhà, cũng sẽ không ai nỡ lòng giận cô, mà chỉ lo lắng liệu cô có làm bản thân bị thương không.
Nghe dì Chúc khuyên, Ôn Nhiễm dễ chịu hơn phần nào. Nhưng nghĩ tới vẻ mặt sững sờ ban nãy của Tạ Vân Lễ, cô vẫn chưa hết lo sợ.
Cô không thể hiểu được tất cả thái độ trên mặt người đối diện như người bình thường, trừ phi họ biểu hiện rõ ràng. Đa số thời điểm cô sẽ không biết rốt cuộc người khác đang đau buồn hay vui vẻ, hay tức giận, hay đang nói lời ẩn ý nào đó.
Vậy nên, biểu cảm là lạ vừa rồi của Tạ Vân Lễ là do bị cô dọa à? Hay anh đang không vui?
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, dè dặt hỏi dì Chúc: “Nếu… cháu lỡ, hôn Tạ Vân Lễ, liệu anh ấy, có giận không?”
“Gì… gì cơ?!” Dì Chúc rõ ràng đã giật mình, nhưng dì nhận ra phản ứng của mình có thể sẽ khiến Ôn Nhiễm sợ hãi, bây giờ tâm trạng của cô đang cực kỳ nhạy cảm.
Một giây sau dì Chúc cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, như thể đang nhẹ nhõm: “Hôn… hôn Tạ Vân Lễ thì sao chứ, cũng chẳng to tát gì, hai đứa là vợ chồng mà. Vợ chồng tình cảm là chuyện rất bình thường, bình thường không thể bình thường hơn. Cháu không cần sợ, không sao cả, bây giờ cặp đôi nào cũng làm nhiều việc còn quá hơn cháu một trăm lần đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm suy nghĩ một thoáng, cảm thấy cũng đúng.
Dù sao trong phim và sách, giữa các cặp nam nữ có tình cảm với nhau, hôn môi không hẳn là chuyện hiếm lạ hoặc quá mức gì.
Dì Chúc thử dò hỏi: “Vậy nên, Nhiễm Nhiễm thật sự chủ động hôn cậu Tạ sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng…ạ. Có vẻ anh ấy, đã hết hồn. Cháu thấy, bấy giờ anh ấy, ngay cả hít thở cũng nhanh hơn…”
Tất nhiên rồi, bỗng dưng được Ôn Nhiễm hôn, sao anh có thể bình tĩnh nổi?
Khoan bàn về việc anh có bị dọa không, nhưng dì Chúc khẳng định, Tạ Vân Lễ nhất định hết sức hy vọng Ôn Nhiễm có thể gần gũi với anh hơn.
Từ ánh mắt anh đã có thể nhận ra, mỗi khoảnh khắc ở bên Ôn Nhiễm, anh chỉ ước gì ánh mắt của mình luôn dán chặt vào cô, từng giây từng phút không bao giờ rời đi.
“Nhiễm Nhiễm, cháu thích ở gần cậu Tạ lắm, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm thực hiện hành động như vậy, từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố mình cô cũng chưa từng gần gũi giống thế. Đừng nói là hôn, ít nhất chủ động ôm, chủ động nắm tay cũng không.
“Vâng ạ!”
Lần này Ôn Nhiễm thừa nhận chắc nịch: “Cháu thích, ở gần anh ấy, vui quá đỗi.”
Vui quá đỗi.
Ôn Nhiễm có thể bộc lộ rõ niềm vui như vậy, quả là hiếm có.
“Vì lần trước, dường như Tạ Vân Lễ, đã hôn, trán cháu… Nhưng cháu, cảm giác như… đang mơ, cháu cũng, không biết…” Có lẽ cô đã thả lỏng tâm trạng hơn phần nào, giọng cũng không còn căng thẳng sợ hãi nữa, trở nên nhẹ nhàng mềm mại: “Nhưng cháu thấy… vui lắm, nên cháu, cũng muốn hôn anh ấy…”
Thật ra cô nghĩ đơn giản thôi, trong những tác phẩm nghệ thuật mà cô từng thấy, hôn là một cách giãi bày tình cảm đẹp đẽ.
Thế nên, cô cũng muốn thực hiện cách giãi bày nỗi niềm này với Tạ Vân Lễ.
Nhưng Tạ Vân Lễ, chắc đã bị cô dọa.
Còn dì Chúc nghĩ, Ôn Nhiễm có lẽ, đại khái, ắt hẳn đã tỏ tường về tình cảm vài phần rồi.
Niềm tin, cảm giác dựa dẫm vào Tạ Vân Lễ, cả lòng biết ơn anh đã chăm sóc mình, các yếu tố này không đủ để hình thành tình yêu.
Và cảm xúc nồng cháy như tình yêu, thật ra đối với Ôn Nhiễm, là một vấn đề khó thông suốt.
Mất hai năm ròng rã, Tạ Vân Lễ mới khiến cô dần dần làm quen với sự tồn tại của anh. Nhưng hiện tại sau hai năm, chỉ vừa qua một tháng, anh đã khiến cô hoàn toàn thân thuộc với anh, đặt niềm tin vào anh, nương tựa vào anh, thậm chí chủ động muốn gắn bó với anh hơn.
Tốt biết bao.
Dì Chúc thầm cảm thán, xem ra lần này dì rời xa Nhiễm Nhiễm nhập viện, trái lại cũng là một việc tốt cho cả hai. Dì không còn mấy lo lắng Nhiễm Nhiễm sẽ không thích nghi được nữa.
Nhiễm Nhiễm này, về sau hai đứa có thể sẽ trải qua nhiều chuyện thân mật hơn nữa, sẽ ngày càng khăng khít hơn nữa. Vì thế, cháu chớ sợ, chớ căng thẳng, năm tháng hai đứa sánh bước bên nhau hãy còn dài lắm.
Sau nửa tiếng đồng hồ nói chuyện điện thoại với dì Chúc, Ôn Nhiễm đã thoải mái hơn hẳn.
Cô đấu tranh nội tâm, nhắn một tin cho Tạ Vân Lễ: Tạ Vân Lễ, anh vẫn ổn chứ?
Lúc Tạ Vân Lễ thấy tin nhắn, ánh mắt bỗng thay đổi.
Anh vẫn ổn chứ?
Đương nhiên anh ổn.
Nhưng cũng không ổn mấy.
Bởi lẽ, bây giờ anh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nụ hôn bất ngờ của cô. Dẫu đã ngồi trên xe đến công ty, dẫu đã mở họp, bàn chuyện với hai nhóm khách hàng, chỉ bảo một nhân viên, đồng thời hồi tưởng về khoảnh khắc ấy muôn vàn lần…
Anh vẫn không thể nào thật sự tỉnh táo lại.
Anh cố kiềm chế gắng nhẫn nại ngần ấy năm, đến mức nhẫn nại đã trở thành một thói quen.
Trước buổi tối hôn lên trán cô, biết bao lần anh từng khuyên bản thân, đừng khiến cô sợ, đừng khiến cô bài xích mình, đừng khiến cô ngày càng cách xa mình.
Song, vào buổi tối ấy, sau khi sự kiềm chế mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo bay biến hết, tựa hồ tất cả mọi thứ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm không sợ anh, không xa lánh anh, cũng không kháng cự khao khát gần gũi của anh.
Mãi tới thời khắc đấy vào sáng nay, cuối cùng anh cũng khẳng định được một điều: Ôn Nhiễm có thể chấp nhận anh, thậm chí sẵn lòng ở bên anh rồi.
Nhớ về cảnh buổi sáng cô đưa tay vịn anh, nhón chân nghiêng người đến gần anh.
Trái tim anh tan chảy, như hóa thành một vũng nước.
Cô nhắm nghiền mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, bàn tay nắm ống tay áo của anh cũng run run.
Thật ra anh có thể cử động.
Vì sức lực của cô vốn yếu ớt, đến mức như gió thoảng với đàn ông.
Song, khắp người lại không tài nào nhúc nhích được, anh cứ đứng chết trân tại chỗ. Ngay cả hít thở, anh cũng không dám ra sức, thậm chí còn muốn tiếng tim đập rộn ràng của mình hãy nhỏ hơn nữa…
Sợ dọa đến cô, sợ cô lùi bước, sợ giữa chừng cô sẽ thay đổi ý định, sau đó xoay người chạy trốn.
Rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng trong mắt anh như đang kéo dài vô tận.
Nhiễm Nhiễm nhát gan, Nhiễm Nhiễm mong manh… của anh, rốt cuộc cũng chủ động gần gũi với anh.
Việc dễ như trở bàn tay trong mắt người bình thường, lại là việc khó khăn quý giá nhường nào với Nhiễm Nhiễm.
Nhưng cô vẫn quả quyết làm.
Chỉ cần nghĩ tới khoảnh khắc ấy, anh đã thấy may mắn quá đỗi vì mình đủ kiềm chế, không làm cô sợ hãi.
Nếu không, với lòng can đảm đã lấy hết, với điệu bộ nhắm nghiền mắt bấy giờ của cô, dẫu Tạ Vân Lễ cử động nhẹ thôi, cô cũng có thể dừng lại rồi xoay người chạy trốn.
“Sếp Tạ, hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt nhỉ?” Ngồi trên sô pha bên cạnh, Bạch Lâm đột nhiên mở lời.
“Vậy sao?” Tạ Vân Lễ chỉ trả lời tin nhắn của Ôn Nhiễm, không hề ngẩng đầu: “Rõ ràng thế à?”
“Trông anh thật sự rất vui đấy.” Bạch Lâm cười: “Vì chuyện gì vậy, anh có thể kể để mọi người chia sẻ niềm vui không?”
Xung quanh, ai ai cũng dựng tai lên, nhưng Tạ Vân Lễ chỉ thản nhiên nói sang chuyện khác, khiến vấn đề này có vẻ càng thêm bí mật kín đáo.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, chờ mấy Giám đốc bộ phận ra ngoài hết rồi, Chu Duy mới hỏi sau hồi lâu kìm nén: “Sếp Tạ, anh đã nghĩ ra kế hoạch đón lễ Thất tịch chưa?”
“Cậu có đề xuất gì à?”
Chu Duy đáp: “Đề xuất cũng không ít, nhưng chỉ sợ cô Ôn Nhiễm sẽ không quen. Dù sao cô ấy cũng không thích ra ngoài, mấy kiểu như tặng hoa, bữa tối dưới ánh nến thì hơi lỗi thời…”
Đang nói chuyện, anh ta thấy điện thoại của Tạ Vân Lễ rung lên, anh lập tức cầm điện thoại xem tin nhắn.
Quả nhiên là tin trả lời của Ôn Nhiễm.
Vừa rồi cô hỏi anh ổn không, anh trả lời anh ổn, nên vào lúc này, Ôn Nhiễm gửi thêm một câu nữa: Vậy anh, cảm thấy thế nào?
Thấy ánh mắt Tạ Vân Lễ đong đầy niềm vui sướng, Chu Duy không cần nghĩ cũng biết Ôn Nhiễm đã gửi tin tới.
Tạ Vân Lễ: Anh thấy rất tốt, còn em?
Đọc tin nhắn của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm chớp mắt, xoay người bế Ca Ca lên: “Ca Ca, có phải chị, khờ quá không? Sao, lúc nào cũng hỏi anh ấy, mấy câu… ngốc nghếch như vậy?”
Tự lẩm bẩm với Ca Ca hồi lâu, Ôn Nhiễm sực nhớ ra mình còn phải trả lời anh.
Nhưng cô phải nói gì đây?
Cô cũng thấy rất tốt… sao?
Ôn Nhiễm đang rầu rĩ, điện thoại tiếp tục rung lên, Tạ Vân Lễ gửi một câu đến.
Một câu này lại khiến Ôn Nhiễm đỏ mặt lần nữa.
- Nhiễm Nhiễm, em thật sự đáng yêu lắm.
Dường như… gần đây số lời khích lệ Tạ Vân Lễ dành cho cô, còn nhiều hơn tất cả lời khích lệ mà cô nghe được từ nhỏ đến lớn.
Do đó, Tạ Vân Lễ thật sự vẫn ổn đúng không?
Còn nữa, anh vẫn chưa bị cô dọa sợ đúng không…
“Ca Ca, có phải chị, thành công rồi không?” Ôn Nhiễm che ngực mình, gò má ửng hồng, cô thỏ thẻ với Ca Ca: “Ừm… Nhưng, bây giờ tim, chị vẫn đập nhanh quá…”
Tiếc là không.
Vì chân của cô vẫn mềm nhũn.
Cô không giỏi đến thế, sau khi làm một “việc động trời” mà vẫn có thể dứt khoát chạy trốn giống nữ chính trong phim.
Cô căng thẳng, nước mắt sắp rơi xuống, nếu không nhờ Tạ Vân Lễ nhận ra cô đang bất ổn rồi đưa tay đỡ cô, chỉ sợ một giây sau cô có thể ngất xỉu trong cơn hồi hộp.
Người lên tiếng trước là Tạ Vân Lễ, dường như anh cũng không biết mình nên nói gì, đành hỏi một câu: “Vậy… xong rồi sao?”
Ban nãy anh đã nói:
- Em muốn làm gì với anh cũng được.
Do đó, cô đã thật sự mạnh dạn làm thế.
Ôn Nhiễm ngốc nghếch gật đầu: “Xong… rồi.”
Tạ Vân Lễ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nhưng nhịp thở rõ ràng đang bất ổn: “Vậy anh… đi làm đây.”
Ôn Nhiễm dõi theo bóng lưng anh, trong lúc hoảng hốt, cô phát hiện bước chân của anh cứ là lạ, như thể… rất cứng ngắc.
Quả nhiên anh đã bị cô dọa sợ rồi?
Mãi đến khi anh đi xa, Ôn Nhiễm mới chậm chạp bế Ca Ca chạy lên lầu.
Cô đứng trước gương xem, màu đỏ rực đã nhuộm khắp mặt.
Cô bình tâm một chốc, gọi điện cho dì Chúc.
Trùng hợp dì Chúc vừa tiêm thuốc xong, rảnh rỗi nên sang phòng bệnh bên cạnh tán gẫu. Vừa thấy Ôn Nhiễm gọi, dì lập tức nghe máy: “Nhiễm Nhiễm, nhớ dì à?”
“Vâng… dì Chúc.”
Vừa nghe giọng cô run rẩy không nén nổi nức nở, dì Chúc hỏi ngay: “Ôi chao bé yêu Nhiễm Nhiễm của dì, xảy ra chuyện gì thế? Có người bắt nạt cháu sao? Cháu từ từ kể dì nghe, rốt cuộc cháu sao vậy?”
Ôn Nhiễm muốn nói cô bị không người ta bắt nạt, mà cô mới bắt nạt người ta, đã thế người ta… còn là Tạ Vân Lễ.
Nhưng Ôn Nhiễm cứ ấp úng, không sao nói nên lời câu chuyện ban nãy mình đã bắt nạt người ta thế nào.
Cô vốn tưởng trong phim lúc nam chính ra ngoài sẽ như vậy, nữ chính sẽ thân mật tặng một nụ hôn cổ vũ, nhưng cô suýt hôn trúng môi anh, chưa kể… Chưa kể quan trọng nhất là, cô vẫn không thể chạy trốn trước!
Mất mặt quá, mất mặt quá rồi.
“Dì Chúc… hình như cháu, hình như cháu đã gây họa…”
“Nào, có sao đâu cháu.” Nghe thấy gây họa, dì Chúc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng nói: “Gây thì gây thôi, từ nhỏ đến lớn cháu luôn ngoan ngoãn, thi thoảng gây họa một tí cũng không sao. Dì Chúc của cháu, cậu Tạ nữa, sẽ không trách cháu đâu. Dì nói nè Nhiễm Nhiễm, chỉ cần bản thân cháu vẫn bình an, không làm hại chính mình, không để mình đi lạc, thì dẫu cháu gây họa lớn, cũng sẽ có dì Chúc đây chịu trách nhiệm cho cháu. Nếu thật sự không được nữa, vậy vẫn còn cậu Tạ mà, sợ gì chứ, chúng ta không sợ…”
Trong mắt dì Chúc, dù Ôn Nhiễm chọc thủng nhà, cũng sẽ không ai nỡ lòng giận cô, mà chỉ lo lắng liệu cô có làm bản thân bị thương không.
Nghe dì Chúc khuyên, Ôn Nhiễm dễ chịu hơn phần nào. Nhưng nghĩ tới vẻ mặt sững sờ ban nãy của Tạ Vân Lễ, cô vẫn chưa hết lo sợ.
Cô không thể hiểu được tất cả thái độ trên mặt người đối diện như người bình thường, trừ phi họ biểu hiện rõ ràng. Đa số thời điểm cô sẽ không biết rốt cuộc người khác đang đau buồn hay vui vẻ, hay tức giận, hay đang nói lời ẩn ý nào đó.
Vậy nên, biểu cảm là lạ vừa rồi của Tạ Vân Lễ là do bị cô dọa à? Hay anh đang không vui?
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, dè dặt hỏi dì Chúc: “Nếu… cháu lỡ, hôn Tạ Vân Lễ, liệu anh ấy, có giận không?”
“Gì… gì cơ?!” Dì Chúc rõ ràng đã giật mình, nhưng dì nhận ra phản ứng của mình có thể sẽ khiến Ôn Nhiễm sợ hãi, bây giờ tâm trạng của cô đang cực kỳ nhạy cảm.
Một giây sau dì Chúc cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, như thể đang nhẹ nhõm: “Hôn… hôn Tạ Vân Lễ thì sao chứ, cũng chẳng to tát gì, hai đứa là vợ chồng mà. Vợ chồng tình cảm là chuyện rất bình thường, bình thường không thể bình thường hơn. Cháu không cần sợ, không sao cả, bây giờ cặp đôi nào cũng làm nhiều việc còn quá hơn cháu một trăm lần đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm suy nghĩ một thoáng, cảm thấy cũng đúng.
Dù sao trong phim và sách, giữa các cặp nam nữ có tình cảm với nhau, hôn môi không hẳn là chuyện hiếm lạ hoặc quá mức gì.
Dì Chúc thử dò hỏi: “Vậy nên, Nhiễm Nhiễm thật sự chủ động hôn cậu Tạ sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng…ạ. Có vẻ anh ấy, đã hết hồn. Cháu thấy, bấy giờ anh ấy, ngay cả hít thở cũng nhanh hơn…”
Tất nhiên rồi, bỗng dưng được Ôn Nhiễm hôn, sao anh có thể bình tĩnh nổi?
Khoan bàn về việc anh có bị dọa không, nhưng dì Chúc khẳng định, Tạ Vân Lễ nhất định hết sức hy vọng Ôn Nhiễm có thể gần gũi với anh hơn.
Từ ánh mắt anh đã có thể nhận ra, mỗi khoảnh khắc ở bên Ôn Nhiễm, anh chỉ ước gì ánh mắt của mình luôn dán chặt vào cô, từng giây từng phút không bao giờ rời đi.
“Nhiễm Nhiễm, cháu thích ở gần cậu Tạ lắm, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm thực hiện hành động như vậy, từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố mình cô cũng chưa từng gần gũi giống thế. Đừng nói là hôn, ít nhất chủ động ôm, chủ động nắm tay cũng không.
“Vâng ạ!”
Lần này Ôn Nhiễm thừa nhận chắc nịch: “Cháu thích, ở gần anh ấy, vui quá đỗi.”
Vui quá đỗi.
Ôn Nhiễm có thể bộc lộ rõ niềm vui như vậy, quả là hiếm có.
“Vì lần trước, dường như Tạ Vân Lễ, đã hôn, trán cháu… Nhưng cháu, cảm giác như… đang mơ, cháu cũng, không biết…” Có lẽ cô đã thả lỏng tâm trạng hơn phần nào, giọng cũng không còn căng thẳng sợ hãi nữa, trở nên nhẹ nhàng mềm mại: “Nhưng cháu thấy… vui lắm, nên cháu, cũng muốn hôn anh ấy…”
Thật ra cô nghĩ đơn giản thôi, trong những tác phẩm nghệ thuật mà cô từng thấy, hôn là một cách giãi bày tình cảm đẹp đẽ.
Thế nên, cô cũng muốn thực hiện cách giãi bày nỗi niềm này với Tạ Vân Lễ.
Nhưng Tạ Vân Lễ, chắc đã bị cô dọa.
Còn dì Chúc nghĩ, Ôn Nhiễm có lẽ, đại khái, ắt hẳn đã tỏ tường về tình cảm vài phần rồi.
Niềm tin, cảm giác dựa dẫm vào Tạ Vân Lễ, cả lòng biết ơn anh đã chăm sóc mình, các yếu tố này không đủ để hình thành tình yêu.
Và cảm xúc nồng cháy như tình yêu, thật ra đối với Ôn Nhiễm, là một vấn đề khó thông suốt.
Mất hai năm ròng rã, Tạ Vân Lễ mới khiến cô dần dần làm quen với sự tồn tại của anh. Nhưng hiện tại sau hai năm, chỉ vừa qua một tháng, anh đã khiến cô hoàn toàn thân thuộc với anh, đặt niềm tin vào anh, nương tựa vào anh, thậm chí chủ động muốn gắn bó với anh hơn.
Tốt biết bao.
Dì Chúc thầm cảm thán, xem ra lần này dì rời xa Nhiễm Nhiễm nhập viện, trái lại cũng là một việc tốt cho cả hai. Dì không còn mấy lo lắng Nhiễm Nhiễm sẽ không thích nghi được nữa.
Nhiễm Nhiễm này, về sau hai đứa có thể sẽ trải qua nhiều chuyện thân mật hơn nữa, sẽ ngày càng khăng khít hơn nữa. Vì thế, cháu chớ sợ, chớ căng thẳng, năm tháng hai đứa sánh bước bên nhau hãy còn dài lắm.
Sau nửa tiếng đồng hồ nói chuyện điện thoại với dì Chúc, Ôn Nhiễm đã thoải mái hơn hẳn.
Cô đấu tranh nội tâm, nhắn một tin cho Tạ Vân Lễ: Tạ Vân Lễ, anh vẫn ổn chứ?
Lúc Tạ Vân Lễ thấy tin nhắn, ánh mắt bỗng thay đổi.
Anh vẫn ổn chứ?
Đương nhiên anh ổn.
Nhưng cũng không ổn mấy.
Bởi lẽ, bây giờ anh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nụ hôn bất ngờ của cô. Dẫu đã ngồi trên xe đến công ty, dẫu đã mở họp, bàn chuyện với hai nhóm khách hàng, chỉ bảo một nhân viên, đồng thời hồi tưởng về khoảnh khắc ấy muôn vàn lần…
Anh vẫn không thể nào thật sự tỉnh táo lại.
Anh cố kiềm chế gắng nhẫn nại ngần ấy năm, đến mức nhẫn nại đã trở thành một thói quen.
Trước buổi tối hôn lên trán cô, biết bao lần anh từng khuyên bản thân, đừng khiến cô sợ, đừng khiến cô bài xích mình, đừng khiến cô ngày càng cách xa mình.
Song, vào buổi tối ấy, sau khi sự kiềm chế mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo bay biến hết, tựa hồ tất cả mọi thứ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm không sợ anh, không xa lánh anh, cũng không kháng cự khao khát gần gũi của anh.
Mãi tới thời khắc đấy vào sáng nay, cuối cùng anh cũng khẳng định được một điều: Ôn Nhiễm có thể chấp nhận anh, thậm chí sẵn lòng ở bên anh rồi.
Nhớ về cảnh buổi sáng cô đưa tay vịn anh, nhón chân nghiêng người đến gần anh.
Trái tim anh tan chảy, như hóa thành một vũng nước.
Cô nhắm nghiền mắt, hàng mi không ngừng run rẩy, bàn tay nắm ống tay áo của anh cũng run run.
Thật ra anh có thể cử động.
Vì sức lực của cô vốn yếu ớt, đến mức như gió thoảng với đàn ông.
Song, khắp người lại không tài nào nhúc nhích được, anh cứ đứng chết trân tại chỗ. Ngay cả hít thở, anh cũng không dám ra sức, thậm chí còn muốn tiếng tim đập rộn ràng của mình hãy nhỏ hơn nữa…
Sợ dọa đến cô, sợ cô lùi bước, sợ giữa chừng cô sẽ thay đổi ý định, sau đó xoay người chạy trốn.
Rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng trong mắt anh như đang kéo dài vô tận.
Nhiễm Nhiễm nhát gan, Nhiễm Nhiễm mong manh… của anh, rốt cuộc cũng chủ động gần gũi với anh.
Việc dễ như trở bàn tay trong mắt người bình thường, lại là việc khó khăn quý giá nhường nào với Nhiễm Nhiễm.
Nhưng cô vẫn quả quyết làm.
Chỉ cần nghĩ tới khoảnh khắc ấy, anh đã thấy may mắn quá đỗi vì mình đủ kiềm chế, không làm cô sợ hãi.
Nếu không, với lòng can đảm đã lấy hết, với điệu bộ nhắm nghiền mắt bấy giờ của cô, dẫu Tạ Vân Lễ cử động nhẹ thôi, cô cũng có thể dừng lại rồi xoay người chạy trốn.
“Sếp Tạ, hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt nhỉ?” Ngồi trên sô pha bên cạnh, Bạch Lâm đột nhiên mở lời.
“Vậy sao?” Tạ Vân Lễ chỉ trả lời tin nhắn của Ôn Nhiễm, không hề ngẩng đầu: “Rõ ràng thế à?”
“Trông anh thật sự rất vui đấy.” Bạch Lâm cười: “Vì chuyện gì vậy, anh có thể kể để mọi người chia sẻ niềm vui không?”
Xung quanh, ai ai cũng dựng tai lên, nhưng Tạ Vân Lễ chỉ thản nhiên nói sang chuyện khác, khiến vấn đề này có vẻ càng thêm bí mật kín đáo.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, chờ mấy Giám đốc bộ phận ra ngoài hết rồi, Chu Duy mới hỏi sau hồi lâu kìm nén: “Sếp Tạ, anh đã nghĩ ra kế hoạch đón lễ Thất tịch chưa?”
“Cậu có đề xuất gì à?”
Chu Duy đáp: “Đề xuất cũng không ít, nhưng chỉ sợ cô Ôn Nhiễm sẽ không quen. Dù sao cô ấy cũng không thích ra ngoài, mấy kiểu như tặng hoa, bữa tối dưới ánh nến thì hơi lỗi thời…”
Đang nói chuyện, anh ta thấy điện thoại của Tạ Vân Lễ rung lên, anh lập tức cầm điện thoại xem tin nhắn.
Quả nhiên là tin trả lời của Ôn Nhiễm.
Vừa rồi cô hỏi anh ổn không, anh trả lời anh ổn, nên vào lúc này, Ôn Nhiễm gửi thêm một câu nữa: Vậy anh, cảm thấy thế nào?
Thấy ánh mắt Tạ Vân Lễ đong đầy niềm vui sướng, Chu Duy không cần nghĩ cũng biết Ôn Nhiễm đã gửi tin tới.
Tạ Vân Lễ: Anh thấy rất tốt, còn em?
Đọc tin nhắn của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm chớp mắt, xoay người bế Ca Ca lên: “Ca Ca, có phải chị, khờ quá không? Sao, lúc nào cũng hỏi anh ấy, mấy câu… ngốc nghếch như vậy?”
Tự lẩm bẩm với Ca Ca hồi lâu, Ôn Nhiễm sực nhớ ra mình còn phải trả lời anh.
Nhưng cô phải nói gì đây?
Cô cũng thấy rất tốt… sao?
Ôn Nhiễm đang rầu rĩ, điện thoại tiếp tục rung lên, Tạ Vân Lễ gửi một câu đến.
Một câu này lại khiến Ôn Nhiễm đỏ mặt lần nữa.
- Nhiễm Nhiễm, em thật sự đáng yêu lắm.
Dường như… gần đây số lời khích lệ Tạ Vân Lễ dành cho cô, còn nhiều hơn tất cả lời khích lệ mà cô nghe được từ nhỏ đến lớn.
Do đó, Tạ Vân Lễ thật sự vẫn ổn đúng không?
Còn nữa, anh vẫn chưa bị cô dọa sợ đúng không…
“Ca Ca, có phải chị, thành công rồi không?” Ôn Nhiễm che ngực mình, gò má ửng hồng, cô thỏ thẻ với Ca Ca: “Ừm… Nhưng, bây giờ tim, chị vẫn đập nhanh quá…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.