Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 60

An Chi Nhược Miên

29/10/2024

Thật ra giữa chừng cô đã ngẫm nghĩ vài lần, lỡ Tạ Vân Lễ không thích cô tới tìm anh thì sao? Lỡ anh không muốn để đồng nghiệp thấy cô thì sao?

Lỡ cô khiến anh mất mặt thì làm sao bây giờ?

Cô không dám nghĩ tiếp, vì chỉ cần suy đoán thêm một giây thôi, cô sẽ mất hết can đảm đến tìm anh.

Thế nên, may mà Chu Duy đã cổ vũ, còn cả tin nhắn ấy của Tạ Vân Lễ.

Hỏi xong, Ôn Nhiễm thấp thỏm nhìn anh.

“Không đâu, em có thể sẵn sàng vượt qua rào cản tâm lý để tới gặp anh, anh vui lắm.” Tạ Vân Lễ thở dài: “Nhưng em có từng nghĩ anh sẽ đau lòng cho em không?”

Ôn Nhiễm vô thức nắm lấy áo anh, cắn môi, không biết nên trả lời sao.

Nhìn ánh mắt lúng túng không biết đặt vào đâu của cô, Tạ Vân Lễ bèn nói chậm rãi hơn: “Em muốn gặp anh, hãy nói với anh một tiếng nhé, một mình chạy ra ngoài nguy hiểm lắm… Anh sẽ rất lo cho em.”

Anh không dám nặng lời câu nào, tất nhiên anh cũng sẽ không nói.

Vì anh biết rõ, xuyên suốt chặng đường từ thuở nhỏ đến hiện giờ của Ôn Nhiễm, tất cả mọi thứ hôm nay cô làm, tuyệt đối là một trong những việc gian nan nhất, cũng khó tin nhất đối với cô.

Dẫu xót xa cỡ nào, anh cũng sẽ không bảo cô làm sai.

Suy cho cùng, đây vẫn luôn là niềm mong cầu xưa nay của anh.

Sao anh lại chưa từng muốn cô có thể sẵn lòng chủ động tới tìm anh chứ? Anh chỉ sợ cô không có cách nào làm được thôi.

Đôi mắt Ôn Nhiễm lấp lánh, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Em muốn, muốn gặp anh, muốn tặng cho anh một món quà, còn muốn… muốn mời anh, ăn tối. Nhưng em không biết, không biết nấu ăn… nên em mới đến tìm anh…”

Cô không biết nên nói gì, nên giải thích thế nào. Tuy Tạ Vân Lễ không trách cô, không giận cô, nhưng cô vẫn áy náy khổ sở. Cô nói đến cuối, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Em không biết, tìm anh thế nào, nên, nên đã gọi… cho Chu Duy, anh ta tới đón em. Anh ta đã… đưa em đến đây, nếu không, nếu không một mình em sẽ không làm được, em không dám, không dám ngồi xe của người khác, cũng không biết. Em sợ không tìm được anh, cũng sợ không thể về nhà…”

Cô nào muốn nói những điều này với anh.

Vốn dĩ đây là lựa chọn của chính cô, vì thế dù nếm trải ít chông gai, cô cũng nên chịu đựng mà.

Ai bảo từ khi mẹ qua đời cô không thể ra khỏi nhà nữa chứ? Ai bảo cô vẫn không thể vượt lên chính mình, để bản thân được tiếp tục trị liệu chứ? Ai bảo bẩm sinh cô đã mắc bệnh tự kỷ chứ?

Ai bảo cô… cứ liều mạng muốn tới tìm anh chứ? Chính vì muốn gặp anh, ngay cả chờ anh tan tầm, cô cũng không muốn chờ.

Cô cố chấp, chỉ muốn gặp anh ngay.

Do đó, dù đoạn đường này thật sự vừa vất vả vừa đáng sợ trong mắt cô, nhưng vào khoảnh khắc gặp anh, cô cảm thấy tất cả bao điều ấy đều đáng giá.

Ngờ đâu ngay giờ phút này, không biết vì sao, khi giãi bày từng cảm xúc nhỏ nhặt đấy, cô lại càng nói càng tủi thân, càng kể càng buồn…

Rõ ràng không muốn nói với anh, rõ ràng không muốn khiến anh khó xử…

“Em xin lỗi…”

Nghe lời nói đứt quãng của cô, quả thực Tạ Vân Lễ đau lòng khôn xiết.

Anh nắm tay cô mãi, để cô giải tỏa nỗi lòng của mình. Đợi khi cô sắp không nói được nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Em làm tốt lắm, dũng cảm lắm.” Tạ Vân Lễ khẽ bảo: “Đừng xin lỗi nữa nhé, em không làm gì sai cả. Anh đã nói rồi, em muốn đi đâu là tự do của em, còn anh… tại anh căng thẳng quá thôi.”

Anh thật sự đã dốc hết khả năng để trao cho cô nhiều tự do nhất.

Nhưng sau vụ việc của Triệu Nam Phong, có một khoảng thời gian, thậm chí anh còn nghĩ, cô ở trong nhà mãi cũng tốt, anh không hy vọng cô ra ngoài rồi phải chịu tổn thương bởi người lạ.

Đối với người bình thường, thế giới này vốn đã phức tạp khổng lồ, huống chi là cô?

Khi anh ở bên, cô muốn đi đâu cũng được. Nhưng lúc anh vắng mặt, dù cô đi đâu, anh cũng bận lòng canh cánh chẳng dứt.

“Nhưng anh vẫn mừng lắm, em có thể đến tìm anh.”

Ôn Nhiễm nghe anh nói mình vui, trái tim căng thẳng mới thả lỏng phần nào: “Thật à anh?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Ừm, đây là việc dũng cảm nhất em từng làm cho anh.”

“Em còn… còn mang quà đến cho anh nữa.”

“Anh biết, là chậu cây nhỏ kia.” Tạ Vân Lễ cười rộ.

Ban nãy anh vừa nhìn đã biết đây là quà tặng cho anh, bèn nhận lấy trước rồi để lên bàn.

Anh đứng dậy cầm chậu cây nhỏ ngắm nghía một lát, sau đó đặt kế bên máy tính trên bàn làm việc: “Cảm ơn em, Nhiễm Nhiễm, anh thích lắm.”

Một câu này của anh cuối cùng cũng khiến Ôn Nhiễm hoàn toàn thoải mái.

Tốt quá rồi, hành trình nỗ lực của cô không hề uổng phí.

“Đây là… nơi anh, làm việc à?” Ôn Nhiễm tò mò nhìn quanh.

Mọi thứ ở đây xa lạ với cô vô cùng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập dấu vết sinh hoạt của Tạ Vân Lễ.

Cô thấy áo khoác âu phục của anh khoác lên ghế làm việc, thấy iPad của anh đặt trên bàn, thấy ly cà phê với họa tiết đúng sở thích của anh, thấy cả mắt kính anh sẽ thỉnh thoảng đeo khi làm việc trước máy tính.

Bỗng dưng cô cảm thấy vừa thân thuộc vừa mới lạ, chẳng mấy chốc cô đã chìm đắm trong từng món đồ ở đây.

Tạ Vân Lễ cứ dõi theo cô, thấy cô thích thú với ghế làm việc của mình, anh dẫn cô đến để cô ngồi thử.

Trên thực tế, không phải Ôn Nhiễm thích thú với văn phòng này, cũng không phải vì chưa từng đi làm nên mới thích thú.

Cô chỉ háo hức mong chờ với nơi mà ngày ngày Tạ Vân Lễ luôn ở lại, cô muốn hiểu anh nhiều hơn.

Đợi đến khi đã hiếu kỳ quan sát cách trang trí trong phòng xong, cô mới nhận ra Tạ Vân Lễ vẫn luôn theo cạnh cô: “A… Em có, làm chậm trễ công việc của anh không?”

“Không.” Tạ Vân Lễ lắc đầu, ánh mắt đong đầy niềm vui: “Anh vừa làm xong rồi, đang nghỉ ngơi ấy.”

“Vậy… vậy em, chờ anh tan tầm, được không? Nếu, không tiện, em có thể, ra ngoài tìm chỗ, đợi…”

“Không, em không cần đi đâu hết, cứ ở đây là được.” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng đè vai cô, nhìn vào mắt cô: “Sau đó, em muốn đến đâu anh cũng sẽ đồng hành cùng em. Nhưng bây giờ em phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây, tan làm anh sẽ dẫn em ra ngoài dùng bữa, nhé?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không…”

Tạ Vân Lễ kinh ngạc vì cô từ chối: “Vì sao không?”

“Vì, em muốn mời anh, ăn tối.” Ôn Nhiễm đấu tranh nội tâm, mở lời: “Nếu, anh vẫn đưa em, đi ăn, vậy kế hoạch… em mời anh, sẽ không thể hoàn thành…”

Bấy giờ Tạ Vân Lễ mới hiểu rõ ý cô.

Ánh mắt của cô vừa nghiêm túc vừa chân thành ngần ấy, tựa như cô đã lặn lội ngàn dặm xa xôi, vượt qua muôn vàn trắc trở, chỉ để thực hiện một việc quan trọng dẫu khó khăn với cô biết bao.

Dù việc quan trọng này chỉ là trao chậu cây nho nhỏ đến tay anh, sau đó mời anh dùng bữa tối chung thôi.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, Tạ Vân Lễ im lặng, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn mặt cô.

Nhiễm Nhiễm, em đáng yêu quá đỗi, liệu có em hay chăng?

Khắp đất trời bao la này, chẳng một ai sánh bằng em.



Thật ra, từ rất lâu Tạ Vân Lễ đã xác định được, cô gái trước mặt chính là cô gái ấm áp nhất, tử tế nhất, dễ thương nhất mà anh từng gặp trên cõi đời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Tạ Vân Lễ híp mắt nhìn gương mặt cô, tựa hồ không khác gì nhiều năm trước.

Dù Ôn Nhiễm đã hơn hai mươi tuổi, diện mạo của cô vẫn lộ ra vẻ non nớt ngây thơ.

Vẫn đẹp đẽ nhường ấy, đáng yêu ngần này, chẳng ai rời mắt nổi.

Có điều, vẫn xuất hiện ít khác biệt.

Vì cô của thời điểm đấy trông yếu ớt hơn, kỳ quái hơn, khiến người ta không nỡ tới gần, sợ cô sẽ hoảng sợ.

Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, cô nhận ra Tạ Vân Lễ đang suy nghĩ gì đó, anh chợt im lặng nhưng cứ ngắm nhìn cô mãi.

Dường như vô cùng chăm chú, anh đang đăm chiêu điều chi?

Ôn Nhiễm bèn chạm vào cánh tay anh: “Anh đang, nghĩ gì vậy?”

Tạ Vân Lễ sực tỉnh, thấy gương mặt của Ôn Nhiễm gần trong gang tấc, anh nhoẻn miệng cười: “Đang nghĩ về lần đầu tiên gặp em.”

Ôn Nhiễm chớp mắt, lập tức đỏ bừng mặt.

Lần đầu tiên gặp cô, chẳng phải là lúc cầu hôn cô sao…

Không đúng, Tạ Vân Lễ từng nói, muốn cưới cô là ý của anh, không liên quan đến bố mẹ cô như cô nghĩ.

Nhưng anh quen biết cô thế nào nhỉ? Vì sao, muốn cưới cô?

“Còn em đang nghĩ gì thế? Nhiễm Nhiễm.”

Nghe giọng Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm bừng tỉnh, hoang mang nhìn anh: “Em cũng đang, nhớ về, lần đầu tiên… gặp anh. Em những tưởng, mẹ em, mẹ em đã… giao em cho anh.”

“Anh đã nói rồi, anh cưới em vì anh muốn thế, không liên quan đến mẹ em, chưa kể…” Tạ Vân Lễ khựng lại một thoáng: “Lần đầu tiên em gặp anh, không phải là lần đầu tiên anh gặp em. Em gặp anh muộn hơn anh gặp em nhiều đấy.”

“Vậy ư?” Ôn Nhiễm kinh ngạc cực kỳ: “Lúc nào thế anh?”

Cô tò mò lắm, vì trong ấn tượng của bản thân, cô chưa bao giờ nhớ mình đã gặp Tạ Vân Lễ.

Nhưng Tạ Vân Lễ chỉ xoa đầu cô: “Lần sau sẽ nói cho em biết nhé? Bây giờ em phải nghỉ ngơi trước đã.”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Đúng là cô hơi mệt, vừa đi vừa nghỉ bên ngoài suốt một tiếng đồng hồ. Tuy nắng chiều không nóng lắm nhưng cô vẫn đổ ít mồ hôi, có lẽ ngày mai cô sẽ bắt đầu đau nhức khắp người.

Suy cho cùng, đã lâu lắm rồi cô không ở bên ngoài trong khoảng thời gian dài như thế, huống hồ thần kinh luôn căng thẳng, đến bây giờ mới thả lỏng.

“Vậy… vậy buổi tối, buổi tối, còn ăn chung không anh?”

“Đương nhiên, em cố gắng đến thế cơ mà, chắc chắn anh sẽ chấp nhận lời mời của em.”

“Thật sao?”

Nhìn ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ cầm tay cô gật đầu: “Thật, hôm nay em là quan trọng nhất.”

Ngày nào em cũng quan trọng nhất.

“Vậy em ở đây, sẽ không… quấy rầy anh chứ?” Cô không nhịn được mà ngáp nhẹ, dụi mắt.

“Không đâu.” Tạ Vân Lễ trả lời: “Hôm nay cũng không bận mấy. Được rồi, em cứ nghỉ ngơi một lát, đến khi anh tan tầm, chúng ta sẽ ra ngoài nhé.”

Nhìn vẻ bất an của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ xoa đầu cô: “Ngoan, anh sẽ ở đây với em, không đi đâu hết.”

Ôn Nhiễm còn do dự gì đó, thật ra vẫn sợ mình sẽ chậm trễ công việc của anh.

Đương nhiên Tạ Vân Lễ biết cô đang đắn đo điều gì, anh thầm thở dài.

Cô gái khờ này, dù không thể giao tiếp thoải mái với mọi người, nhưng cô luôn nghĩ cho người khác.

“Nhiễm Nhiễm, anh rất vui vì em đến tìm anh, anh cũng vui vì em sẵn lòng ở đây với anh.” Anh kiên nhẫn nói với cô: “Nên em chớ sợ nhé, anh sẽ luôn ở bên em.”

Nghe anh nói thế, Ôn Nhiễm mới yên lòng hơn.

Tuy biết có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc bình thường trước khi tan làm của anh, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn rời xa anh, cô còn đang mệt rã rời, nhất là khi vừa mới thả lỏng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

Tạ Vân Lễ kê cho cô một chiếc gối để cô nằm trên sô pha rộng rãi, sau đó khom người cởi giày giúp cô, đắp áo khoác âu phục lên người cô.

Ôn Nhiễm ngại ngùng vì anh săn sóc mình như vậy.

Nhưng Tạ Vân Lễ không để cô kịp từ chối, cứ tự nhiên chăm sóc cô từng bước.

Ôn Nhiễm rúc nửa gương mặt vào áo khoác anh, vừa mơ màng vừa lẳng lặng nhìn anh.

Quả nhiên Tạ Vân Lễ nói được làm được, luôn ở bên cô. Cô có thể thấy anh nhíu mày cầm điện thoại xử lý công việc, có thể thấy anh thi thoảng nghiêng đầu nhìn mình.

Trong lúc không hay không biết, Ôn Nhiễm đã thiếp đi.

Cô thật sự cạn kiệt năng lượng, đến mức khi ngủ, bên tai hình như cũng vang lên tiếng ong ong. Có lẽ vì những chuyện đã làm hôm nay, cộng thêm cô đang ở một nơi xa lạ, dẫn đến việc cô không ngủ ngon lắm.

Thậm chí thỉnh thoảng cô sẽ run run tay chân, mỗi lần như vậy, Tạ Vân Lễ đều đến bên cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.

Cô gái của anh yếu ớt giống hệt con thú nhỏ bé, dằn xuống bao cảm giác hoảng loạn xen lẫn nỗi sợ hãi trong lòng, một thân một mình xông pha vào thế gian khổng lồ quanh co này.

Nỗ lực cất bước trên đoạn đường đầy âm thanh hỗn tạp, thúc ép bản thân đặt chân vào cửa hàng xa lạ mua đồ, buộc mình vượt qua cổng tòa nhà, gắng sức theo người lạ vào thang máy.

Thậm chí cô còn khắc ghi địa chỉ công ty mà anh từng nhắc.

Khoảnh khắc thấy cô, anh ngạc nhiên mừng rỡ bao nhiêu, thì cũng sẽ đau lòng áy náy bấy nhiêu.

Đau lòng vì cô đã chịu khổ nhiều, áy náy vì mình không thể ở bên cô nhiều hơn.

Chu Duy đã kể anh nghe mỗi một chuyện mà cô trải qua, bao gồm việc Ôn Nhiễm gọi cho anh ta, muốn chuẩn bị quà tặng anh, và cả quãng đường cô đã nghị lực tiến từng bước kể từ khi xuống xe, Chu Duy đã gửi hết cho anh toàn bộ video trong điện thoại.

Chu Duy cũng xin lỗi anh, không kịp thời báo anh biết chuyện này.

Nhưng Tạ Vân Lễ hiểu, Chu Duy đã làm đầy đủ chu đáo, ít nhất sau khi đồng ý với nguyện vọng của Ôn Nhiễm, anh ta vẫn yên lặng theo sau bảo vệ cô an toàn.

Thế nên, Chu Duy không có lỗi gì cả, anh sẽ không trách Chu Duy.

Chẳng qua, sự việc kiểu này khiến anh vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.

Nhưng may mắn thay, cô có thể trọn vẹn đến bên cạnh anh rồi.

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa dám xem video Chu Duy gửi cho anh, vì anh biết một khi xem, chắc chắn mình sẽ càng thêm xót xa, có thể sẽ bất chấp tất cả, lập tức đưa cô về nhà.

Nhưng anh cũng biết, hôm nay nhất định phải hoàn thành mong muốn của cô, không thể khiến công sức của cô trở nên vô ích, cũng không thể để nguyện vọng của cô dang dở.

Tạ Vân Lễ đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, anh chỉ đành tự tay kiểm tra xem có tin nhắn nào quan trọng không. Lương Trạch Kỳ đã gọi cho anh ba cuộc, hiển nhiên anh không thể bắt máy.

Anh sẽ không để âm thanh của bất kỳ người nào quấy rầy cô, bao gồm chính anh.

Lương Trạch Kỳ: Chị dâu đỡ hơn chưa anh hai?? Tôi đã tìm được năm nhà hàng vừa ngon vừa thích hợp với chị dâu rồi! Buổi tối sẽ mời cô ấy một bữa ra trò!!!

Chu Duy: Sếp Tạ, cô Tạ vẫn ổn chứ? Không khó chịu đúng không ạ? Tổng giám đốc Lương đã quanh quẩn ngoài cửa phòng làm việc của anh nửa tiếng đồng hồ rồi, cần tôi mời anh ấy ra ngoài không?

Chu Duy đã cực kỳ tự giác đổi xưng hô từ cô Ôn Nhiễm thành cô Tạ.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn Ôn Nhiễm say giấc nồng, Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, khẽ khép cửa.

Đứng cách đó không xa, quan sát động tác đóng cửa của anh, Lương Trạch Kỳ không dám thở mạnh. Cho đến khi thấy cánh cửa đã đóng kín, anh ấy mới thở dài một hơi.

Nhìn tình hình này, chắc chắn Ôn Nhiễm đã ngủ trong văn phòng rồi.

Thật ra, ban đầu Lương Trạch Kỳ không biết chuyện Ôn Nhiễm đến tìm Tạ Vân Lễ, nhưng do lúc đang ăn ở quán cà phê dưới lầu, anh ấy đã bắt gặp Chu Duy. Bấy giờ, Chu Duy đang theo sau Ôn Nhiễm vừa quay video vừa bảo vệ cô.

Lương Trạch Kỳ vốn không nhận ra đấy là Ôn Nhiễm, chỉ thầm nghĩ hay quá nhỉ, không ngờ thư ký Chu lại có đam mê kiểu này, thản nhiên theo dõi con gái người ta đã đành, còn cầm điện thoại quay lén nữa!

Trong cơn tức giận, anh ấy lập tức ném đồ trong tay, xắn tay áo lên, định tới răn đe Chu Duy thay Tạ Vân Lễ một phen.

Nhưng vừa thấy anh ấy, Chu Duy đã kéo anh ấy qua, cứ huyên thuyên gì đó một hồi, Lương Trạch Kỳ mới vỡ lẽ, hóa ra người anh ta đang theo sau là Ôn Nhiễm.

Cuối cùng, anh ấy cũng nối gót Chu Duy, hồi hộp quan sát Ôn Nhiễm đến thang máy.

May mà hai người đủ khéo léo, không để ai phát hiện, nếu không họ nhất định sẽ bị xem thành kẻ biến thái theo dõi người khác, bị bảo vệ bắt đi.

Mãi đến lúc Ôn Nhiễm thấy hoảng sợ một lần nữa khi đứng ở cửa thang máy, thậm chí còn sắp bật khóc, rốt cuộc Lương Trạch Kỳ cũng hết chịu nổi, phải xông lên giúp đỡ cô.

Dĩ nhiên, Chu Duy không ngăn cản anh ấy, vì anh ta cũng không cầm lòng được.

Giờ đây, Lương Trạch Kỳ thấy đã đợi đủ rồi nên mới muốn qua xem thử Ôn Nhiễm thế nào, nhưng anh ấy không dám gõ cửa, sợ đánh thức Ôn Nhiễm. Kết quả, Tạ Vân Lễ không thèm nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.

Khi Tạ Vân Lễ rời khỏi văn phòng, anh ấy vội tiến lên hỏi: “Cậu làm gì với chị dâu trong phòng thế? Sao ngay cả tin nhắn cũng không trả lời?!”

Tạ Vân Lễ liếc anh ấy: “Hai vợ chồng chúng tôi làm chuyện riêng tư gì, còn cần phải báo cáo với cậu?”

Anh vẫn thấy tên nhóc Lương Trạch Kỳ này chẳng ra hình ra dạng gì cả, nói thẳng là cực kỳ gai mắt.

Đương nhiên, Lương Trạch Kỳ cũng biết mình đuối lý.

Ai bảo trước đó anh ấy ngu xuẩn quá làm chi?

Vì thế Tạ Vân Lễ vừa đanh mặt lại, anh ấy chỉ có thể cụp mắt ngoan ngoãn nói: “Anh hai, anh ruột của tôi ơi, không phải cậu đã tha thứ cho tôi rồi sao?”

“Ừ, tha thứ cho cậu rồi, nhưng vẫn thấy cậu không vừa mắt.”

“...” Lương Trạch Kỳ đành tiếp tục cụp mắt ngoan ngoãn: “Vậy chuyện ăn cơm, cậu xem cậu xem, hay cho thằng em trai đây một cơ hội nhé?”

Tạ Vân Lễ đáp: “Không rảnh.”

Lần này không rảnh thật, vì anh đã nhận lời mời của Ôn Nhiễm, ai rảnh quan tâm tên mất não Lương Trạch Kỳ đó?

Thấy Lương Trạch Kỳ sắp ăn vạ, Tạ Vân Lễ nói: “Hôm khác đi.”

“Vậy chắc cậu đã lên kế hoạch đón lễ Tình nhân với chị dâu ngày mai rồi nhỉ? Hai người định làm gì?”

Tạ Vân Lễ lười dông dài với anh ấy: “Lo cho mình trước đi.”

Lương Trạch Kỳ tự động bỏ ngoài tai mấy câu lạnh nhạt của anh, suy nghĩ một lát, bèn hỏi thêm: “Anh hai, những lời không hay tôi từng nói về chị dâu, cậu không kể với cô ấy chứ? Chắc cô ấy không ghét tôi đâu nhỉ?”

Tạ Vân Lễ nói: “Cậu đoán xem?”

Lương Trạch Kỳ gật đầu: “Ừm, chắc chắn cậu sẽ không nói với chị dâu về mấy lời nhảm nhí vớ vẩn đó đâu. Vậy nên ấn tượng của chị dâu về tôi sẽ khá ổn, dù sao ban nãy tôi cũng vào thang máy với cô ấy…”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tạ Vân Lễ dứt khoát ngắt lời anh ấy, lạnh lùng bảo: “Ngoại trừ tôi, từ trước đến nay em ấy chưa bao giờ nhìn người đàn ông khác dù chỉ một lần.”

Lương Trạch Kỳ khó tin: “Anh hai ơi! Khát vọng chiếm hữu của cậu cũng hơi quá rồi đấy?!”

Tạ Vân Lễ xoay người rời khỏi: “Rảnh quá không biết làm gì thì lo quản lý câu lạc bộ đi, đừng đến đây lảng vảng hoài.”

Nói anh có khát khao chiếm hữu cũng được, lòng dạ nhỏ nhen cũng được, anh sẽ không phủ nhận. Quả thực, ngoại trừ anh, anh không muốn Ôn Nhiễm nhìn bất kỳ ai khác.

Huống chi, dù anh không ngăn cản, bảo cô giao tiếp với người khác cũng là đang ép cô, đây không phải việc cô thích làm.



Ngủ gần hai tiếng đồng hồ, Ôn Nhiễm mới tỉnh dậy.

Có lẽ đã lâu lắm rồi không đánh một giấc ngủ ngày dài như thế, còn là giấc ngủ bất thường, nên lúc thức dậy, cô cứ hoảng hốt không thôi, cảm giác không biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình là ai.

Văn phòng rộng lớn nhưng không mở đèn, màn cửa cũng kéo lại hơn một nửa, nhưng ngoài cửa sổ đã thấy vài ngọn đèn sáng bừng, chứng minh trời đã tối.

Cô đã ngủ bao lâu thế? Sao trời tối mất rồi?!

“Dậy rồi à?”

Nghe giọng nói thân thuộc, Ôn Nhiễm mới lấy lại tỉnh táo: “... Tạ Vân Lễ?”

Trên người cô vẫn đang khoác áo của Tạ Vân Lễ, còn anh vẫn luôn ở đây.

Cô sực nhớ ra, nơi này là văn phòng của Tạ Vân Lễ, còn cô tên Ôn Nhiễm.

Và một điều nữa, ừm… hai người họ là vợ chồng.

Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm không khỏi thẹn thùng. Thấy Tạ Vân Lễ đang nhìn mình, cô lên tiếng: “Em… đã ngủ bao lâu vậy? Mấy giờ rồi anh?”

“Không lâu, đã sáu rưỡi.” Tạ Vân Lễ mở đèn, rời bàn làm việc bước về phía cô.

Sáu giờ rưỡi ư? Nói cách khác, cô đã ngủ hai tiếng đồng hồ rồi!

Nhận ra điều này, Ôn Nhiễm đột nhiên trở nên hăng hái: “Vậy, vậy anh, anh hoàn thành công việc chưa?”

“Đã xong từ lâu.” Tạ Vân Lễ sờ trán cô, đã ngủ một giấc nên trông cô đỡ hơn hẳn, sắc mặt không còn tái nhợt mệt mỏi, nhìn hồng hào hơn.

May thay lúc ra ngoài cô vẫn biết mặc áo khoác, bằng không chỉ sợ sẽ bị cảm.

Tuy vào thời điểm này, nhiệt độ ở thành phố khác có thể đang ấm áp, thậm chí nóng bức, nhưng tại thành phố của họ, nếu không mặc áo khoác, sớm muộn gì cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Nhất là mấy ngày trước đã rải rác vài cơn mưa, thời tiết cũng ẩm ướt.

Ôn Nhiễm chậm rãi hỏi: “Vậy chúng ta, có thể, ra ngoài dùng bữa rồi?”

“Ừm.” Tạ Vân Lễ mỉm cười, nghiêng người đến trước mặt cô, khẽ hỏi: “Nhiễm Nhiễm nhà mình, muốn mời anh ăn gì vậy?”

Thấy gương mặt điển trai của anh bỗng dưng áp sát, Ôn Nhiễm mù mờ chớp mắt.

Đáng lẽ ở khoảng cách gần như thế, cô nên hồi hộp trước thẹn thùng sau.

Song…

Cô nên mời anh ăn… gì đây?

Ôn Nhiễm chớp chớp mắt.

Cô không thể thẹn thùng gì nữa, vì còn một vấn đề quan trọng hơn cả thẹn thùng: Ôn Nhiễm bất chợt phát hiện, muốn mời người ta ăn cơm, trước hết cô phải chọn được chỗ và thức ăn, giống lần Tạ Vân Lễ dẫn cô ra ngoài ăn, anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Cô chỉ muốn trải qua bữa tối với anh, nhưng rồi chẳng chuẩn bị gì cả, không đặt nhà hàng trước, không biết ăn gì, không nêu được món ăn tối yêu thích của anh. Nói trắng ra, việc muốn mời anh ăn gì hay đi đâu ăn, cô hoàn toàn không biết!!

Ôi, mất mặt quá.

Ôn Nhiễm giơ hai tay lên, lẳng lặng che mặt mình.

Cô nên nói gì đây… Thậm chí cô còn không dám nhìn anh nữa đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook