Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 66

An Chi Nhược Miên

04/11/2024

“Em muốn đi đâu?”

Ôn Nhiễm chớp chớp mắt.

Tư thế bây giờ của hai người họ thân mật quá, ngay cả chính cô cũng chưa kịp nhận ra, sao trong chớp nhoáng cô đã ngồi trên đùi Tạ Vân Lễ rồi.

Cô chỉ từng xem nam nữ chính trong phim có tư thế này, lần nào thấy cũng hơi xấu hổ.

Suy cho cùng, cô cứ nghĩ mình không thể thân mật với một người như vậy.

Nhưng bây giờ dường như… cô cũng không khó chịu hay sợ hãi, chẳng qua…

Tim đập nhanh quá mức, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa.

Thấy gò má lẫn vành tai cô đang đỏ lên, Tạ Vân Lễ có phần không đành lòng.

Nhưng trông cô ngoan nhường này, anh nhất thời không muốn buông tay.

“Ở đây chỉ có anh và Ca Ca thôi, em có thể nói thẳng cho anh biết em muốn đi đâu.”

“Dạ… em…” Tâm trí Ôn Nhiễm gần như trống rỗng, khắp người cũng không cử động được.

Không chỉ run chân, cô cảm tưởng như sức lực toàn thân biến mất hết rồi.

Vậy nên, dù Tạ Vân Lễ chỉ nhẹ tay ôm cô thôi, cũng khiến cô cứ như bị bao vây, không thể nhúc nhích gì cả.

“Em muốn đến…”

Cô lí nhí nói, Tạ Vân Lễ không nghe thấy, bèn nghiêng đầu đến gần: “Gì cơ?”

Đôi bên kề sát, mùi hương của hai người như hòa quyện với nhau.

“Nhà, nhà sách…” Cô lắp bắp: “Em muốn, muốn, tới nhà sách…”

“Nhà sách à, được chứ.” Tạ Vân Lễ vỡ lẽ, anh gật đầu: “Lát nữa dẫn em đến nhé.”

“Vậy… vậy em có thể… có thể xuống được chưa?”

Tạ Vân Lễ thả lỏng tay, buông cô ra.

Nhưng vì anh sợ cô đứng dậy sẽ bị ngã, nên bàn tay kia vẫn nắm cánh tay cô, mãi đến khi cô hoàn toàn đứng vững, anh mới chậm rãi thả tay xuống.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Ôn Nhiễm đã thấy Tạ Vân Lễ mỉm cười nhìn cô.

Cô chớp mắt, vô tội hỏi: “Anh đang… anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Tạ Vân Lễ lắc đầu: “Tự dưng nghĩ đến một số việc, nên hơi vui thôi.”

“Là… chuyện gì thế?”

Cô thật sự tò mò, chuyện gì mà khi anh nghĩ đến, ánh mắt lại đong đầy niềm vui như vậy.

“À thì, chỉ nhớ tới thời điểm em vừa chuyển vào, anh về nhà gặp em…” Tạ Vân Lễ khựng lại rồi cười: “Không, bấy giờ nào thấy em được, lúc anh về, em sẽ trốn trong phòng trên lầu, hoặc ở tầng hầm dưới lầu, hoặc nấp sau lưng dì Chúc. Một lần nọ, anh lên tầng hai không thấy em, cũng không nghe được tiếng của em, cứ tưởng em bị anh dọa đến mức chạy ra ngoài rồi…”

Kết quả, vì không nghe tiếng anh mở cửa, nên cô không thể trốn lên lầu kịp.

Đúng lúc anh xuống lầu tìm cô, nào ngờ thấy cô trốn sau cây piano, căng thẳng co rúm người, thoạt trông rất sợ bị anh phát hiện.

Bấy giờ, anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Cuối cùng anh cũng hiểu, cô thật sự sợ gặp anh, cũng không muốn gặp anh.

Dần dà, số lần anh về ngày càng giảm, thi thoảng sẽ chọn thời điểm cô vẽ tranh hoặc lúc cô ngủ để ghé xem một chốc. Nhưng anh không vào trong, chỉ đứng bên ngoài biệt thự, nhìn ánh đèn phòng cô từ đằng xa.

Do đó, mấy người dì Chúc đã cho rằng dần dần anh không muốn về nữa.

Nhưng nào ai hay, anh muốn vào thăm cô, muốn nghe giọng cô đến nhường nào. Dẫu cô vẫn không thể giao tiếp với anh, nhưng anh chỉ cần có thể nhìn cô một lần thôi cũng đủ rồi.

Đương nhiên anh biết, xét đến cùng, cô chỉ vừa mới gặp anh mà đã mơ màng chấp nhận lời cầu hôn của anh, lấy anh. Tương lai về sau, chỉ sợ cô sẽ hối hận.



Hối hận vì đã kết hôn với anh, hối hận vì đã chuyển từ nhà cũ tới đây, bước vào nơi xa lạ này.

Thế nên, anh chỉ còn cách vừa dốc lòng tạo cho cô một môi trường dễ chịu, vừa gắng sức khiến cô hiểu, anh sẽ không miễn cưỡng cô điều gì cả.

Thậm chí anh có thể không xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ cần cô sống tốt thôi.

Nghe anh kể thế, Ôn Nhiễm cũng hồi tưởng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giai đoạn vừa kết hôn, quả thực vừa nghe thấy giọng anh, cô sẽ chạy trốn ngay.

Vì thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, trong mắt cô, tuy Tạ Vân Lễ đã làm chồng cô nhưng cũng là một người lạ. Chỉ cần cô nghĩ về việc mình trở thành vợ của một người lạ, còn phải sống chung với anh, cô đã cực kỳ lo lắng hoảng loạn rồi. Sợ thấy anh, sợ anh sẽ yêu cầu cô thực hiện những việc mà một người vợ nên thực hiện. Cô không biết nên làm sao, chỉ đành vô thức né tránh.

Nhưng dần dà, cô phát hiện Tạ Vân Lễ đối xử với cô tốt quá đỗi, xưa nay chưa từng ép cô làm gì, dù biết cô đang trốn mình, anh cũng chưa bao giờ gọi cô ra.

Cô cũng nhớ lần nọ, khi cô nấp sau piano, rõ ràng Tạ Vân Lễ đã thấy cô nhưng anh không hề lên tiếng, chỉ lấy hộp socola từ trong túi ra đặt lên đàn, sau đó anh nói với dì Chúc: “Tôi đi trước, làm phiền dì chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm.”

Ngày ấy, cầm hộp socola đóng gói tinh xảo mà anh để trên piano, cô áy náy, cô hối hận, ngay cả phép lịch sự tối thiểu nhất cô cũng không có.

Ít nhất cũng nên chào hỏi anh, cảm ơn anh một tiếng.

Ôn Nhiễm ngượng ngùng nói: “Lúc đó em, thấy anh, sẽ, sẽ hồi hộp, nên mới…”

“Nên mới chơi trốn tìm với anh.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Anh biết, vì vậy lần nào anh cũng nhường em, không đi tìm em đấy.”

“Nhưng ấy.” Tạ Vân Lễ cười một tiếng: “Bây giờ bất luận ở nơi nào, anh cũng sẽ tìm thấy em đầu tiên, em không thể trốn được nữa đâu.”

Ôn Nhiễm của hiện tại sẽ không chơi “trốn tìm” với anh nữa, và cô sẽ luôn ở nơi mà anh có thể thấy.

Mặc dù cả hai tiếp xúc thân mật như vậy, cô cũng sẽ không tránh né, sẽ không sợ hãi.

Sau đó, quả nhiên Tạ Vân Lễ đã dẫn cô tới nhà sách như cô mong muốn. Trùng hợp thay, Chu Duy và vợ cũng hẹn hò gần đó nên họ tạm thời giao Ca Ca cho Chu Duy.

Chu Duy bèn vui vẻ bế Ca Ca qua khoe khoang với vợ.

Họ đến một nhà sách có quy mô rộng lớn trong thành phố, cách thiết kế và cơ sở vật chất được xây dựng số một số hai cả nước, khách khứa luôn đông đúc.

Tạ Vân Lễ không dám cách xa Ôn Nhiễm dù chỉ một bước, thậm chí anh còn chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

Thật ra, điều khiến Tạ Vân Lễ vui mừng là Ôn Nhiễm đã chủ động nói nơi muốn đến, huống hồ địa điểm này sẽ đông người.

Chứng tỏ cô đã bắt đầu không còn bài xích xã hội bên ngoài nữa.

Thế nên, dù khó chịu khi phát hiện quả thực cô đã thu hút nhiều ánh mắt quá, Tạ Vân Lễ vẫn cảm thấy mình có thể kiềm chế.

So với hoàn thành nguyện vọng của cô, khiến cô vui vẻ, vấn đề này chẳng đáng là bao.

Nhưng khi bắt gặp mấy cô gái thảo luận về chiếc váy trên người Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ vẫn có phần bất đắc dĩ.

“... Ôi cậu qua hỏi giúp tớ xem chị gái đó mua váy ở đâu vậy, đẹp quá.”

“Đúng là đẹp, nhưng trông cũng đắt lắm đấy…”

May mà họ không đến hỏi Ôn Nhiễm thật, nếu không e rằng cô cũng không biết trả lời sao.

Còn Ôn Nhiễm hoàn toàn chìm trong biển tri thức rồi, thật ra cô muốn đến nhà sách dạo quanh một lát, vì ở đây cô có thể xem vô vàn cuốn sách, cảm giác không giống khi đọc sách ở nhà mình, chưa kể nhà sách này còn cả một khu chuyên về mỹ thuật nữa.

Mỗi lần cầm một quyển cô luôn mê mẩn chẳng nỡ rời xa, cứ xem từng cuốn từng cuốn như vậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, cô mới bất chợt phát hiện mình không còn nghe thấy âm thanh gì hết, tựa như toàn bộ tâm trí chỉ đang đắm chìm vào tập tranh trong tay.

Hóa ra Tạ Vân Lễ đã đeo tai nghe chống ồn cho cô.

Cô quay đầu nhìn, thấy Tạ Vân Lễ đứng sau lưng cô, cầm tay nắm xe đẩy ở bên cạnh.

Cô nhìn kỹ hơn nữa, trong xe đẩy đang chất đầy sách.

Từ khi cô vào nhà sách, trong gần hai tiếng đồng hồ qua, mỗi một quyển sách cô cầm lên, Tạ Vân Lễ sẽ bỏ vào xe hết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Cô kinh ngạc mở to mắt: “Mấy quyển này… Mấy quyển này…”

“Ừm, mua cả cho em đấy.” Tạ Vân Lễ nói: “Đừng lo biệt thự không đủ chỗ để, nếu thật sự hết chỗ, mình đổi sang nhà lớn hơn thôi.”

Ôn Nhiễm chớp mắt: “Nhưng, nhưng nhiều như thế…”

“Yên tâm, nhiều sách hơn nữa chồng em cũng mua được.”

Tạ Vân Lễ bâng quơ nhìn lướt qua kệ sách khác, thấy một chàng trai đang cầm điện thoại chụp hình hai người, anh bình tĩnh che chắn cho Ôn Nhiễm, thản nhiên nói: “Nên dù mua hết sách ở đây cũng không sao, chỉ cần em thích thôi.”

Thảo nào trong hai tiếng này Tạ Vân Lễ không hề nói với cô một câu, vì anh không muốn cắt ngang cô. Thậm chí, anh đã đổi sang xe đẩy thứ hai, có một chiếc được anh giao cho nhân viên nhà sách để tính tiền trước rồi.

Sau khi biết, Ôn Nhiễm không dám sờ vào cuốn nào nữa.

Tạ Vân Lễ bảo: “Ồ, vậy mỗi hàng cứ lấy một quyển để bọn họ gói lại hết, anh sẽ nhờ người ta dọn sẵn kho cho em bỏ vào trước nhé.”

Rõ ràng trông anh rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiễm ra ngoài mua đồ với anh, bất kể thế nào, dù táng gia bại sản anh cũng phải sắm đủ cho cô.

Dẫu sao, nếu táng gia bại sản thật, anh vẫn còn nhiều cơ hội kiếm lại tiền.

Có một câu nói thế nào nhỉ?

Đồng tiền khó lòng mua được niềm vui của em.

Chỉ cần em vui, tiêu ít tiền thôi, vẫn quá đơn giản.

Thấy anh tỏ thái độ kiên quyết như thế, Ôn Nhiễm vội vàng chọn mấy quyển mình thích từ trong số đó, Tạ Vân Lễ mới chịu bỏ qua.

Cuối cùng, nhân viên nhà sách đã giúp họ đóng gói cả trăm quyển sách và tập tranh, chuyển toàn bộ lên xe.

Tuy nhân viên đã cố hết sức khiêm tốn khi làm việc này, nhưng vẫn khó tránh khỏi thu hút kha khá ánh mắt. Dù gì thời buổi này vẫn có nhiều người thích hóng hớt.

Tạ Vân Lễ bèn lấy khăn choàng cổ che mặt Ôn Nhiễm.

Hóng hớt thì không sao, tán thưởng nhìn một tí cũng bình thường, nhưng anh không thích mấy người cứ nhìn đăm đăm vào cô, nhất là một số tên đàn ông.

“Có phải em, ừm…” Ôn Nhiễm cúi đầu, giọng nói ủ rũ buồn bã truyền ra từ phía sau khăn choàng: “Có phải, rất dễ, khiến người ta chú ý, em… là người khác thường không?”

“Ai nói em khác thường?” Tạ Vân Lễ nhíu mày, vươn tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Nếu thật sự có người thấy em khác thường, vậy người đó mới khác thường.”

“... Vì sao?”

“Vì kẻ đó ngốc.” Tạ Vân Lễ thuận miệng bảo: “Ngốc giống Lương Trạch Kỳ.”

Ôn Nhiễm ồ một tiếng: “Đồ ngốc kia à?”

“Ừm, đồ ngốc kia đấy.” Tạ Vân Lễ nói: “Nhưng gần đây đã thông minh hơn một tí, đỡ ngốc rồi.”

Ôn Nhiễm gật đầu. Lúc ra ngoài, cô sực nhớ đến một việc, bèn giữ tay anh lại: “Anh thích… gì?”

Tạ Vân Lễ dừng bước: “Em hỏi anh thích gì à?”

“Vâng!” Ôn Nhiễm gật đầu: “Em cũng muốn, mua đồ cho anh… Em, có tiền.”

Tạ Vân Lễ cúi đầu khẽ cười.

Đương nhiên anh biết cô có tiền, bên cạnh tài sản hồi ấy mẹ cô để lại, chắc chắn của cải hai năm nay cô dành dụm được cũng không ít. Xét đến cùng, ngoại trừ bình thường mua một vài dụng cụ vẽ, cô cũng không biết tiêu tiền vào việc gì.

Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Vậy thứ anh thích, em sẽ đồng ý cho anh à?”

“Vâng!” Ôn Nhiễm dứt khoát trả lời: “Nếu, em không đủ tiền mua, em sẽ… cố gắng vẽ tranh, cho anh.”

Từ nào cô nói cũng thật lòng, không hề giả dối, cô chưa bao giờ đùa giỡn hay dối gạt ai.

Do đó, mỗi khi Tạ Vân Lễ nghe cô nghiêm túc hứa hẹn như vậy, trái tim anh luôn mềm nhũn, như có thể hóa thành một vũng nước.

“Vậy hai ta đến chỗ này nhé.” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng cầm tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook