Chương 3
Lỗ Phốc
05/10/2020
4.
Cô gái là nam nhân, hơn nữa còn là một Mẫu Linh*, có đam mê mặc đồ nữ trang, còn có chút nữ tính. (* Mẫu Linh theo bản dịch là thụ, 0 đó mấy bạn, mình sẽ dùng Mẫu Linh theo nguyên mẫu chứ không đổi thành 0 hay thụ nha.)
Thời điểm Mẫu Linh học cấp ba ở nhà mặc váy bị gia trưởng phát hiện, tạm nghỉ học nửa năm, bị đưa đi "Trung tâm chữa trị" tiến hành trị liệu, bất quá việc điều trị không có chút hiệu quả nào. Mẫu Linh ly khai khỏi trung tâm chữa trị, vẫn là yêu thích mặc quần áo nữ không phù hợp với thân phận.
Cha mẹ đối với Mẫu Linh hoàn toàn thất vọng, đồng thời cho Mẫu Linh là vết nhơ của gia tộc, trở thành chuyện cười của họ hàng, vì vậy đem Mẫu Linh đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Mẫu Linh ly khai quê nhà ở nông thôn, đi đến thành phố lớn làm công.
Bên trong thành phố lớn loại người gì cũng có, hơn nữa kiến thức rộng rãi, cũng có những thụ có đam mê như Mẫu Linh mặc đồ nữ, tuy rằng số lượng ít, nhưng là có thể tìm tới những đồng loại để sưởi ấm.
Mẫu Linh cảm thấy được ở thành phố lớn thật tốt, đồng thời có được sự trợ giúp của tỷ muội, tìm được một công việc có thu nhập ổn định --------- bán rượu vang trong một hộp đêm, thường được gọi là người bán rượu.
Ánh đèn ở hộp đêm tối tăm, âm nhạc đinh tai nhức óc, ngược lại cũng không có ai có thể nhận thấy được hắn là nam.
Chỉ có điều công việc như vậy, đôi lúc cũng sẽ chọc phải phiền phức, tỷ như tình huống ngày hôm nay vậy.
Mẫu Linh lau khô nước mắt, thấy rõ được ân nhân cứu mạng trước mắt anh tuấn cao lớn, tim đập bịch bịch, theo bản năng bóp cổ họng lại: "Ca, ngươi thật là tốt."
Cả người A nổi da gà lên: "Cái kia, lão muội, à không, lão đệ, hiện tại cũng không sao rồi, ta liền đi trước a?"
Mẫu Linh giơ tay vén lọn tóc dài qua bên tai, lộ ra nụ cười tươi rói trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, ngượng ngùng nói: "Ca, bóp tiền của ta bị bọn họ lấy đi rồi, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền được không?"
A cấp tốc móc ra năm mươi đồng nhét vào tay hắn: "Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi nhanh chóng đón xe về nhà đi!"
Mẫu Linh nhận được tiền, hướng hắn nói cảm ơn, liền muốn hỏi A phương thức liên lạc, nói sau khi kiếm được tiền sẽ chuyển khoản đem tiền trả lại cho hắn.
A liên tục xua tay: "Không cần không cần, chỉ có một chút tiền nhỏ mà thôi, không cần trả lại, ta đi trước." Nói xong liền không quay đầu lại mà nhanh chân ly khai.
Mẫu Linh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng A "Tiêu sái rời đi", âm thầm hứa.
Edit: nhớ like cho mình nha
Cô gái là nam nhân, hơn nữa còn là một Mẫu Linh*, có đam mê mặc đồ nữ trang, còn có chút nữ tính. (* Mẫu Linh theo bản dịch là thụ, 0 đó mấy bạn, mình sẽ dùng Mẫu Linh theo nguyên mẫu chứ không đổi thành 0 hay thụ nha.)
Thời điểm Mẫu Linh học cấp ba ở nhà mặc váy bị gia trưởng phát hiện, tạm nghỉ học nửa năm, bị đưa đi "Trung tâm chữa trị" tiến hành trị liệu, bất quá việc điều trị không có chút hiệu quả nào. Mẫu Linh ly khai khỏi trung tâm chữa trị, vẫn là yêu thích mặc quần áo nữ không phù hợp với thân phận.
Cha mẹ đối với Mẫu Linh hoàn toàn thất vọng, đồng thời cho Mẫu Linh là vết nhơ của gia tộc, trở thành chuyện cười của họ hàng, vì vậy đem Mẫu Linh đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Mẫu Linh ly khai quê nhà ở nông thôn, đi đến thành phố lớn làm công.
Bên trong thành phố lớn loại người gì cũng có, hơn nữa kiến thức rộng rãi, cũng có những thụ có đam mê như Mẫu Linh mặc đồ nữ, tuy rằng số lượng ít, nhưng là có thể tìm tới những đồng loại để sưởi ấm.
Mẫu Linh cảm thấy được ở thành phố lớn thật tốt, đồng thời có được sự trợ giúp của tỷ muội, tìm được một công việc có thu nhập ổn định --------- bán rượu vang trong một hộp đêm, thường được gọi là người bán rượu.
Ánh đèn ở hộp đêm tối tăm, âm nhạc đinh tai nhức óc, ngược lại cũng không có ai có thể nhận thấy được hắn là nam.
Chỉ có điều công việc như vậy, đôi lúc cũng sẽ chọc phải phiền phức, tỷ như tình huống ngày hôm nay vậy.
Mẫu Linh lau khô nước mắt, thấy rõ được ân nhân cứu mạng trước mắt anh tuấn cao lớn, tim đập bịch bịch, theo bản năng bóp cổ họng lại: "Ca, ngươi thật là tốt."
Cả người A nổi da gà lên: "Cái kia, lão muội, à không, lão đệ, hiện tại cũng không sao rồi, ta liền đi trước a?"
Mẫu Linh giơ tay vén lọn tóc dài qua bên tai, lộ ra nụ cười tươi rói trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, ngượng ngùng nói: "Ca, bóp tiền của ta bị bọn họ lấy đi rồi, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền được không?"
A cấp tốc móc ra năm mươi đồng nhét vào tay hắn: "Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi nhanh chóng đón xe về nhà đi!"
Mẫu Linh nhận được tiền, hướng hắn nói cảm ơn, liền muốn hỏi A phương thức liên lạc, nói sau khi kiếm được tiền sẽ chuyển khoản đem tiền trả lại cho hắn.
A liên tục xua tay: "Không cần không cần, chỉ có một chút tiền nhỏ mà thôi, không cần trả lại, ta đi trước." Nói xong liền không quay đầu lại mà nhanh chân ly khai.
Mẫu Linh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng A "Tiêu sái rời đi", âm thầm hứa.
Edit: nhớ like cho mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.