Chương 9: Lục Ngạn?
Củ Kết Đích Bình Tử
25/03/2023
Quán cà phê Internet của Tần Hưởng tính thêm cả Phương Dịch thì chỉ có
đúng bốn nhân viên làm việc chính thức. Chia làm hai ca: Ca đêm và ca
ngày. Một người là tiểu Hứa, cậu bé mà tối hôm đó Phương Dịch đã gặp
qua, người còn lại là Mạnh Tuấn, một cậu bé khác buộc tóc đuôi ngựa.
Khách đến quán có thể gọi món ăn, đầu bếp là Chu Dương Dương. Thật ra vốn cái phòng bếp này được tạo ra là do Tần Hưởng kia quá lười biếng kiếm thức ăn bên ngoài, cho nên dành ra một góc lầu một xây căn bếp này, vừa tiện cho bản thân mà cũng tiện buôn bán.
Phương Dịch nhìn Tần Hưởng đang bận tiếp tổ đội kia, cậu rửa sơ qua cà chua đỏ mọng trong tay rồi hỏi Chu Dương Dương: "Chị, ông chủ chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Chu Dương Dương dựa vào bàn bếp gặm gặm quả táo: "Hai mươi lăm!"
"Hai ngày trước em nhìn thấy hình xăm trên lưng anh ấy!"
Chu Dương Dương nhoài người sát lại bên cậu: "Làm sao em thấy được?"
Phương Dịch đỏ mặt: "Chị đừng hiểu lầm, hôm qua anh ấy sửa máy tính, lúc vén áo lên lau mồ hôi thì em vô tình thấy được..."
Chu Dương Dương cười rộ lên: "Còn chưa kịp nói gì! Sao nhóc con này lại dễ dàng thẹn thùng đến vậy! Ha ha... Nói nhỏ với em cái này, ông chủ của chúng ta từng là xã hội đen! Ừm! Khi ấy chị còn rất nhỏ!"
Nói xong, quả nhiên là thấy được bộ dạng ngạc nhiên của cậu nhóc.
"Những người khác đều là hình xăm trên cánh tay hay gì đó! Riêng anh ta thì ở trên lưng!"
"Chị biết hết tất cả mọi thứ?"
Chu Dương Dương xua xua tay: "Quen nhau từ nhỏ cho nên mới biết đến! Tiểu Hứa và Mạnh Tuấn thì mới là không biết!"
"Vậy có thể nói cho em..."
Chu Dương Dương cười, xoa xoa đầu Phương Dịch: "Cũng không phải chuyện gì! Anh ta cũng không quan tâm đến những điều này, hẳn cũng không phải bí mật gì!"
"Đến bây giờ, anh ấy vẫn còn là xã hội đen?". Phương Dịch kinh ngạc không thôi,
"Sao có thể? Thời cấp ba anh ta yêu một người, nguyện thay đổi bản thân để theo đuổi người kia, thi lên đại học, thật không may là vẫn không thể theo đuổi được. Bị tình yêu làm cho tổn thương anh ta mới mỗi ngày ăn nằm chờ chết trong cái tiệm cà phê internet này!"
Nghe đến đó, Phương Dịch không hiểu nổi tại sao bản thân lại có chút đồng cảm. Tần Hưởng kia quả thực là người dễ mềm lòng, đáng thương thay cho ông chủ, cho cái tình duyên đứt đoạn kia!
Tần Hưởng khó lòng giải thích mà hắt hơi đến mấy cái, xoa xoa mũi quay đầu nhìn về căn bếp nọ. Chu Dương Dương được xem một màn hài kịch, cũng nhìn lại mà cười cười. Phương Dịch thì lại tràn ngập thương tiếc nhìn ông chủ mình.
Chu Dương Dương này là nhất định lại nói về cái quá khứ đen tối kia rồi! Chẳng trách không ai thèm lấy Tần Hưởng này!
Buổi tối, Phương Dịch đặc biệt nướng thêm một phần tiramisu cho Tần Hưởng,
Tần Hưởng nhìn nhìn cái bánh trên tay, cũng không nói lời nào.
Phương Dịch nhẹ nhàng: "Ông chủ, em đặc biệt làm thêm một phần tiramisu cho anh. Thử đi! Nghe nói khi người có tâm trạng không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ cảm thấy tốt hơn!"
Tần Hưởng nhìn chằm chằm cậu tròn một phút đồng hồ: "Tiền này trừ vào lương của Phương Dịch!"
...
Có chút thời gian rãnh rỗi, Tần Hưởng sẽ cùng Chu Dương Dương, Mạnh Tuấn ngồi tại bàn chính ăn chút trái cây, nghe vài bản nhạc nhẹ.
Phương Dịch một tay cầm bình xịt tẩy rửa, một tay cầm giẻ lau ngồi trước bàn máy tính mà lau chùi, dọn dẹp tất thảy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, một tầng ánh sáng mỏng manh phủ lên thân thể thiếu niên gầy gò đang tỉ mỉ lau chùi kia.
Tần Hưởng thu hồi tầm mắt, nhấp một ngụm cà phê đá. Chu Dương Dương uể oải chống cằm, miệng ngậm ống hút không ngừng cảm thán: "Yên tĩnh như này thật tốt làm sao! Là một nhóc con giỏi giang! Anh xem! Quả là nhận được một món hời lớn!"
Tần Hưởng tự hào nhướng nhướng mày: "Thì là do tôi làm việc tốt đấy! Nhân tiện, tối nay tôi đi đón một người bạn, sẽ đưa về đây!"
"Là ai tới?". Chu Dương Dương bất giác lại biến thành đứa trẻ hiếu kì.
"Còn ai nữa? Cậu ta lại đến đây trú ẩn". Nói đoạn đứng lên vươn vai: "Căn phòng bên cạnh Phương Dịch nên được dọn dẹp một chút để cấp cho người kia. Tôi đi ngủ một lát!"
Chu Dương Dương nhìn chằm chằm: "Mới vừa rời giường bao lâu anh lại muốn ngủ rồi? Như vậy thì sao gặp được tấm chồng tốt? Không thể ra ngoài hoạt động nhiều hơn sao?". truyện tiên hiệp hay
"Nhầm to, là tôi nằm trên!"
Nói xong, Tần Hưởng liền bò lên lầu ngủ, Chu Dương Dương gọi Phương Dịch đến nghỉ ngơi, ăn chút trái cây.
Phương Dịch lắc đầu một cái: "Chị cứ ăn đi, còn một vài chỗ cần lau dọn sạch sẽ, em cũng không thích trái cây lắm!"
Thời điểm trời tối cũng là lúc quán cà phê internet đông khách nhất trong ngày, Phương Dịch vội vội vàng vàng giúp đỡ bạch tuộc bận bịu tối mắt mũi tên Chu Dương Dương. Tần Hưởng chưa tới sáu giờ đã lái xe ra ngoài, mãi đến tận hơn chín giờ mới mang người trở về.
Tần Hưởng ghé đến cửa bếp mà ra lệnh: "Phương Dịch, lát nữa đem đến phòng anh hai phần trứng bọc cơm chiên cùng một két bia! À,tiện thể nhóc ra ngoài mua thêm chút đồ nhắm!"
"Được, được!". Phương Dịch tay chân bận bịu không ngừng nghỉ, nhưng đầu vẫn gật gật đáp ứng.
Nửa tiếng sau, Phương Dịch mang theo cả núi đồ ăn đến gõ cửa phòng Tần Hưởng.
"Vào đi!"
Phương Dịch dùng chân nhẹ nhàng đấy cửa ra, đem thức ăn từng cái từng cái một bày ra bàn. Còn chưa kịp đứng thẳng người thì cổ áo đã bị ai đó kéo mạnh lên.
"Phương Dịch!"
Phương Dịch vừa nhìn thấy người trước mặt đã phải há hốc mồm vì sốc.
"Hai người quen nhau?". Tần Hưởng cũng từ ghế sô pha đứng lên.
"Thẩm Trác Dương ở đâu?"
Lục Ngạn trừng mắt mà hỏi.
"Tôi... Tôi không biết!"
Chuyện quái gì đang xảy ra? Phương Dịch đầu óc mơ hồ. Đầu tiên là kinh ngạc khi gặp Lục Ngạn ở đây, sau đó lại càng ngạc nhiên trước thái độ tra hỏi về Thẩm Trác Dương kia. Hai bọn họ là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu mỗi ngày đều bên cạnh Thẩm Trác Dương. Sao lại không biết?"
"Tôi... tôi thật sự không biết, sau kì thi đại học tôi đã rời nơi đó, hiện tại cũng không liên lạc với cậu ta được!"
Tần Hưởng nắm lấy tay Lục Ngạn để anh ta buông Phương Dịch ra, chính mình cũng đứng phía trước chắn cho Phương Dịch: "Lục Ngạn, cậu ta không nói dối, quả thật là thi xong liền đến đây. Cuối cùng là chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà hỏi!"
Lục Ngạn nhìn biểu hiện của Phương Dịch, bộ dạng cũng không giống đang nói dối, lại nhìn Tần Hưởng đang bảo vệ phía trước cậu ta, một hồi sau cũng nở nụ cười: "Được, chờ sau này lại nói! Sao lại bảo vệ cậu ta thế kia? Tôi cũng đâu có làm gì!"
"Cậu ta là nhân viên quán tôi, bảo vệ là điều tất nhiên. Phương Dịch! Đi xuống lầu làm việc tiếp đi, có chuyện gì sau này hãy nói!"
Phương Dịch gật gật đầu, vừa nhìn tới Lục Ngạn với sắc mặt u ám kia, liền đóng cửa chạy ra ngoài.
Tần Hưởng khui một chai bia đưa tới: "Đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại biết Phương Dịch?"
Lục Ngạn cầm lấy uống một hơi: "Một lời khó nói hết, tôi bị chơi xỏ! Hiện tại tên đó đã chạy mất, Phương Dịch là bạn hắn ta"
"Chơi xỏ!?". Tần Hưởng cười nhạo: "Cậu mà cũng bị người khác chơi xỏ sao? Thật sự... quá là hiếm!"
Lục Ngạn cũng cười: "Là nhìn lầm! Một thằng nhóc mới vừa tròn mười tám, nếu như cha thằng nhóc đó không đập phá quán bar của tôi bằng cái video kia thì có chết tôi cũng không biết là mình bị lợi dụng! Chậc, là quá khinh địch! Đúng rồi, sao Phương Dịch kia lại ở đây?"
"Cậu ta trốn nhà đến trú mưa trước tiệm, tôi thấy vậy nên đón về!"
"Bỏ trốn?"
"Đúng!" – Tần Hưởng nói ngắn gọn.
Lục Ngạn có chút kinh ngạc nhíu mày.
"Cho nên, oan có đầu nợ có chủ! Cậu đi tìm người kia đi, đừng có dọa đến thằng nhóc này!"
"Hử? Là tình huống quái gì đây? Tìm ra đối tượng rồi à? Là Phương Dịch?"
"Cút cút cút! Nói bậy bạ cái gì, nó chỉ là đứa trẻ!"
"Thì đấy, đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Tên kia tuy rằng mặc xác cậu, nhưng cậu cũng đâu thiếu thốn đến nỗi gặp đâu gặm bừa đó! Phương Dịch kia bề ngoài khô cằn gầy gò, đâu sánh được nốt chu sa trong lòng Tần Hưởng!"
"Đừng đề cập vấn đề này nữa được không? Còn có, Phương Dịch cũng đâu có kém cỏi như thế, đứa trẻ đó cũng dễ nhìn. Ai! Không nói nữa! Cậu tính ở lại đây bao lâu?"
Lục Ngạn suy nghĩ một lúc: "Vài tháng! Muốn trở lại cũng đâu có dễ gì!"
Tần Hưởng cười: "Đúng đúng! Lần này cũng coi như Lục thiếu gia đây xoay người, bị Lục Kiêu đàn áp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ra mặt! Cũng khá ngạc nhiên khi người mẹ nhỏ kia lại dám nháo một phen với cha cha cậu, thật là dũng cảm!"
Lục Ngạn cười lạnh. Đúng đấy, ai có thể nghĩ đến đâu!
Cha Lục Ngạn có đứa con riêng bên ngoài khi hắn mới sáu tuổi, mẹ cũng vì hắn mà nuốt giận vào bụng, không ly hôn với người cha kia.
Nhà họ Lục sự nghiệp lừng lẫy, hôn nhân từ lâu đã không còn là chuyện tình cảm giản đơn nữa! Mẹ hắn vì lợi ích của hắn mà nghiến răng chịu đựng sự tồn tại của Lục Kiêu kia.
Nhưng căn bản là Lục Ngạn không thể chịu đựng được. Sau khi biết sự tồn tại của Lục Kiêu kia năm 11 tuổi, hắn đã sớm bước vào thời kì nổi loạn và tìm đủ mọi cách chống lại cha mình.
Lục Kiêu – đứa em trên danh nghĩa kia lại tương phản hoàn toàn với Lục Ngạn: Thông minh lanh lợi, lại thêm ngoan ngoãn hiểu chuyện, đặc biệt giỏi lấy lòng cha mình. Từ tiểu học đến trung học đều là học sinh xuất sắc, còn giành được nhiều giải thưởng trong đủ loại cuộc thi. So với Lục Ngạn thì đúng là kẻ trên trời người dưới đất!
Hơn nữa Lục Ngạn tính tình bướng bỉnh, làm cho mối quan hệ cha con trở nên cứng ngắc, điều này lại càng kiến cha hắn cưng chiều đứa con trai út hơn nữa.
Năm nay Lục Kiêu kia lại còn được nhận vào trường đại học hàng đầu Trung Quốc với tư cách là thủ khoa toàn tỉnh. Tâm tình hứng khởi, cha hắn gặp ai cũng sẽ khoe khoang, thậm chí còn cao hứng tặng cho Lục Kiêu một nửa số cổ phần công ty coi như phần thưởng, một phần cũng không nhớ đến Lục Ngạn. Quá tức giận, mẹ hắn cùng hắn liền làm một trận ầm ĩ.
Mọi thứ lại ập đến vào lúc mà người ta không ngờ nhất, khi phát hiện ra Lục Kiêu kia thực chất không phải con ruột, cha Lục Ngạn tức giận đến mức nằm viện.
Phải đến tận lúc này, cha mới nghĩ đến hắn – kẻ bị bỏ rơi nhiều năm. Liền tìm một đám người đến thuyết phục Lục Ngạn quay lại kế thừa gia nghiệp. Lục Ngạn cảm thấy buồn cười vô cùng, cộng thêm tính khỉ nóng nảy cùng bướng bỉnh sẵn có lại bắt đầu đùa giỡn liên hồi. Mặc cho ông ta cố gắng bù đắp như nào cũng không nguyện ý quay về.
Khoảng thời gian này Lục Ngạn đặc biệt ghét những kẻ quấy nhiễu. Mà cha của Thẩm Trác Dương kia lại mượn người đến quán bar đạp phá liên hồi. Hắn tắt điện thoại lập tức đến quán của Tần Hưởng để trốn tránh, chờ sau này lại nói đến chuyện trờ về cũng không muộn!
Tần Hưởng là bạn thân nhất của Lục Ngạn thời đại học, hai người họ cũng là xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lục Ngạn mỗi lần có chuyện gì đều có thể tìm đến ở nhờ hai ba ngày. Có thể nói khó mà tìm được nơi nào thoải mái như thế này.
Cơm đến thì há mồm, áo đến thì đưa tay. Ngoài ra còn có nhóm thanh niên hiếu chiến, nghiện game ở tầng dưới kia bồi tiếp. Ở đây, Lục Ngạn so với Tần Hưởng càng lười biếng hơn. Khó chịu bao nhiêu thì chỉ cần tìm đám thanh niên dưới kia, ngồi vào một cái bàn, đi vào thế giới huyễn hoặc thì cái gì ưu tư, phiền chán đều bay biến hết, quả là cực lạc chi địa*!
Buổi tối, Phương Dịch sẽ cùng trông quán với tiểu Hứa. Đến hai giờ sáng, Tần Hưởng nhắc mới lên lầu đi ngủ.
Cậu vừa mới tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa lau lau tóc vừa mở, phát hiện người đứng bên ngoài là Lục Ngạn.
Phương Dịch liền lui về sau hai bước, Lục Ngạn sải chân dài một bước tiến thẳng vào phòng, rầm một cái liền khóa cửa lại.
Khách đến quán có thể gọi món ăn, đầu bếp là Chu Dương Dương. Thật ra vốn cái phòng bếp này được tạo ra là do Tần Hưởng kia quá lười biếng kiếm thức ăn bên ngoài, cho nên dành ra một góc lầu một xây căn bếp này, vừa tiện cho bản thân mà cũng tiện buôn bán.
Phương Dịch nhìn Tần Hưởng đang bận tiếp tổ đội kia, cậu rửa sơ qua cà chua đỏ mọng trong tay rồi hỏi Chu Dương Dương: "Chị, ông chủ chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Chu Dương Dương dựa vào bàn bếp gặm gặm quả táo: "Hai mươi lăm!"
"Hai ngày trước em nhìn thấy hình xăm trên lưng anh ấy!"
Chu Dương Dương nhoài người sát lại bên cậu: "Làm sao em thấy được?"
Phương Dịch đỏ mặt: "Chị đừng hiểu lầm, hôm qua anh ấy sửa máy tính, lúc vén áo lên lau mồ hôi thì em vô tình thấy được..."
Chu Dương Dương cười rộ lên: "Còn chưa kịp nói gì! Sao nhóc con này lại dễ dàng thẹn thùng đến vậy! Ha ha... Nói nhỏ với em cái này, ông chủ của chúng ta từng là xã hội đen! Ừm! Khi ấy chị còn rất nhỏ!"
Nói xong, quả nhiên là thấy được bộ dạng ngạc nhiên của cậu nhóc.
"Những người khác đều là hình xăm trên cánh tay hay gì đó! Riêng anh ta thì ở trên lưng!"
"Chị biết hết tất cả mọi thứ?"
Chu Dương Dương xua xua tay: "Quen nhau từ nhỏ cho nên mới biết đến! Tiểu Hứa và Mạnh Tuấn thì mới là không biết!"
"Vậy có thể nói cho em..."
Chu Dương Dương cười, xoa xoa đầu Phương Dịch: "Cũng không phải chuyện gì! Anh ta cũng không quan tâm đến những điều này, hẳn cũng không phải bí mật gì!"
"Đến bây giờ, anh ấy vẫn còn là xã hội đen?". Phương Dịch kinh ngạc không thôi,
"Sao có thể? Thời cấp ba anh ta yêu một người, nguyện thay đổi bản thân để theo đuổi người kia, thi lên đại học, thật không may là vẫn không thể theo đuổi được. Bị tình yêu làm cho tổn thương anh ta mới mỗi ngày ăn nằm chờ chết trong cái tiệm cà phê internet này!"
Nghe đến đó, Phương Dịch không hiểu nổi tại sao bản thân lại có chút đồng cảm. Tần Hưởng kia quả thực là người dễ mềm lòng, đáng thương thay cho ông chủ, cho cái tình duyên đứt đoạn kia!
Tần Hưởng khó lòng giải thích mà hắt hơi đến mấy cái, xoa xoa mũi quay đầu nhìn về căn bếp nọ. Chu Dương Dương được xem một màn hài kịch, cũng nhìn lại mà cười cười. Phương Dịch thì lại tràn ngập thương tiếc nhìn ông chủ mình.
Chu Dương Dương này là nhất định lại nói về cái quá khứ đen tối kia rồi! Chẳng trách không ai thèm lấy Tần Hưởng này!
Buổi tối, Phương Dịch đặc biệt nướng thêm một phần tiramisu cho Tần Hưởng,
Tần Hưởng nhìn nhìn cái bánh trên tay, cũng không nói lời nào.
Phương Dịch nhẹ nhàng: "Ông chủ, em đặc biệt làm thêm một phần tiramisu cho anh. Thử đi! Nghe nói khi người có tâm trạng không tốt ăn chút đồ ngọt sẽ cảm thấy tốt hơn!"
Tần Hưởng nhìn chằm chằm cậu tròn một phút đồng hồ: "Tiền này trừ vào lương của Phương Dịch!"
...
Có chút thời gian rãnh rỗi, Tần Hưởng sẽ cùng Chu Dương Dương, Mạnh Tuấn ngồi tại bàn chính ăn chút trái cây, nghe vài bản nhạc nhẹ.
Phương Dịch một tay cầm bình xịt tẩy rửa, một tay cầm giẻ lau ngồi trước bàn máy tính mà lau chùi, dọn dẹp tất thảy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, một tầng ánh sáng mỏng manh phủ lên thân thể thiếu niên gầy gò đang tỉ mỉ lau chùi kia.
Tần Hưởng thu hồi tầm mắt, nhấp một ngụm cà phê đá. Chu Dương Dương uể oải chống cằm, miệng ngậm ống hút không ngừng cảm thán: "Yên tĩnh như này thật tốt làm sao! Là một nhóc con giỏi giang! Anh xem! Quả là nhận được một món hời lớn!"
Tần Hưởng tự hào nhướng nhướng mày: "Thì là do tôi làm việc tốt đấy! Nhân tiện, tối nay tôi đi đón một người bạn, sẽ đưa về đây!"
"Là ai tới?". Chu Dương Dương bất giác lại biến thành đứa trẻ hiếu kì.
"Còn ai nữa? Cậu ta lại đến đây trú ẩn". Nói đoạn đứng lên vươn vai: "Căn phòng bên cạnh Phương Dịch nên được dọn dẹp một chút để cấp cho người kia. Tôi đi ngủ một lát!"
Chu Dương Dương nhìn chằm chằm: "Mới vừa rời giường bao lâu anh lại muốn ngủ rồi? Như vậy thì sao gặp được tấm chồng tốt? Không thể ra ngoài hoạt động nhiều hơn sao?". truyện tiên hiệp hay
"Nhầm to, là tôi nằm trên!"
Nói xong, Tần Hưởng liền bò lên lầu ngủ, Chu Dương Dương gọi Phương Dịch đến nghỉ ngơi, ăn chút trái cây.
Phương Dịch lắc đầu một cái: "Chị cứ ăn đi, còn một vài chỗ cần lau dọn sạch sẽ, em cũng không thích trái cây lắm!"
Thời điểm trời tối cũng là lúc quán cà phê internet đông khách nhất trong ngày, Phương Dịch vội vội vàng vàng giúp đỡ bạch tuộc bận bịu tối mắt mũi tên Chu Dương Dương. Tần Hưởng chưa tới sáu giờ đã lái xe ra ngoài, mãi đến tận hơn chín giờ mới mang người trở về.
Tần Hưởng ghé đến cửa bếp mà ra lệnh: "Phương Dịch, lát nữa đem đến phòng anh hai phần trứng bọc cơm chiên cùng một két bia! À,tiện thể nhóc ra ngoài mua thêm chút đồ nhắm!"
"Được, được!". Phương Dịch tay chân bận bịu không ngừng nghỉ, nhưng đầu vẫn gật gật đáp ứng.
Nửa tiếng sau, Phương Dịch mang theo cả núi đồ ăn đến gõ cửa phòng Tần Hưởng.
"Vào đi!"
Phương Dịch dùng chân nhẹ nhàng đấy cửa ra, đem thức ăn từng cái từng cái một bày ra bàn. Còn chưa kịp đứng thẳng người thì cổ áo đã bị ai đó kéo mạnh lên.
"Phương Dịch!"
Phương Dịch vừa nhìn thấy người trước mặt đã phải há hốc mồm vì sốc.
"Hai người quen nhau?". Tần Hưởng cũng từ ghế sô pha đứng lên.
"Thẩm Trác Dương ở đâu?"
Lục Ngạn trừng mắt mà hỏi.
"Tôi... Tôi không biết!"
Chuyện quái gì đang xảy ra? Phương Dịch đầu óc mơ hồ. Đầu tiên là kinh ngạc khi gặp Lục Ngạn ở đây, sau đó lại càng ngạc nhiên trước thái độ tra hỏi về Thẩm Trác Dương kia. Hai bọn họ là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu mỗi ngày đều bên cạnh Thẩm Trác Dương. Sao lại không biết?"
"Tôi... tôi thật sự không biết, sau kì thi đại học tôi đã rời nơi đó, hiện tại cũng không liên lạc với cậu ta được!"
Tần Hưởng nắm lấy tay Lục Ngạn để anh ta buông Phương Dịch ra, chính mình cũng đứng phía trước chắn cho Phương Dịch: "Lục Ngạn, cậu ta không nói dối, quả thật là thi xong liền đến đây. Cuối cùng là chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà hỏi!"
Lục Ngạn nhìn biểu hiện của Phương Dịch, bộ dạng cũng không giống đang nói dối, lại nhìn Tần Hưởng đang bảo vệ phía trước cậu ta, một hồi sau cũng nở nụ cười: "Được, chờ sau này lại nói! Sao lại bảo vệ cậu ta thế kia? Tôi cũng đâu có làm gì!"
"Cậu ta là nhân viên quán tôi, bảo vệ là điều tất nhiên. Phương Dịch! Đi xuống lầu làm việc tiếp đi, có chuyện gì sau này hãy nói!"
Phương Dịch gật gật đầu, vừa nhìn tới Lục Ngạn với sắc mặt u ám kia, liền đóng cửa chạy ra ngoài.
Tần Hưởng khui một chai bia đưa tới: "Đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại biết Phương Dịch?"
Lục Ngạn cầm lấy uống một hơi: "Một lời khó nói hết, tôi bị chơi xỏ! Hiện tại tên đó đã chạy mất, Phương Dịch là bạn hắn ta"
"Chơi xỏ!?". Tần Hưởng cười nhạo: "Cậu mà cũng bị người khác chơi xỏ sao? Thật sự... quá là hiếm!"
Lục Ngạn cũng cười: "Là nhìn lầm! Một thằng nhóc mới vừa tròn mười tám, nếu như cha thằng nhóc đó không đập phá quán bar của tôi bằng cái video kia thì có chết tôi cũng không biết là mình bị lợi dụng! Chậc, là quá khinh địch! Đúng rồi, sao Phương Dịch kia lại ở đây?"
"Cậu ta trốn nhà đến trú mưa trước tiệm, tôi thấy vậy nên đón về!"
"Bỏ trốn?"
"Đúng!" – Tần Hưởng nói ngắn gọn.
Lục Ngạn có chút kinh ngạc nhíu mày.
"Cho nên, oan có đầu nợ có chủ! Cậu đi tìm người kia đi, đừng có dọa đến thằng nhóc này!"
"Hử? Là tình huống quái gì đây? Tìm ra đối tượng rồi à? Là Phương Dịch?"
"Cút cút cút! Nói bậy bạ cái gì, nó chỉ là đứa trẻ!"
"Thì đấy, đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Tên kia tuy rằng mặc xác cậu, nhưng cậu cũng đâu thiếu thốn đến nỗi gặp đâu gặm bừa đó! Phương Dịch kia bề ngoài khô cằn gầy gò, đâu sánh được nốt chu sa trong lòng Tần Hưởng!"
"Đừng đề cập vấn đề này nữa được không? Còn có, Phương Dịch cũng đâu có kém cỏi như thế, đứa trẻ đó cũng dễ nhìn. Ai! Không nói nữa! Cậu tính ở lại đây bao lâu?"
Lục Ngạn suy nghĩ một lúc: "Vài tháng! Muốn trở lại cũng đâu có dễ gì!"
Tần Hưởng cười: "Đúng đúng! Lần này cũng coi như Lục thiếu gia đây xoay người, bị Lục Kiêu đàn áp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ra mặt! Cũng khá ngạc nhiên khi người mẹ nhỏ kia lại dám nháo một phen với cha cha cậu, thật là dũng cảm!"
Lục Ngạn cười lạnh. Đúng đấy, ai có thể nghĩ đến đâu!
Cha Lục Ngạn có đứa con riêng bên ngoài khi hắn mới sáu tuổi, mẹ cũng vì hắn mà nuốt giận vào bụng, không ly hôn với người cha kia.
Nhà họ Lục sự nghiệp lừng lẫy, hôn nhân từ lâu đã không còn là chuyện tình cảm giản đơn nữa! Mẹ hắn vì lợi ích của hắn mà nghiến răng chịu đựng sự tồn tại của Lục Kiêu kia.
Nhưng căn bản là Lục Ngạn không thể chịu đựng được. Sau khi biết sự tồn tại của Lục Kiêu kia năm 11 tuổi, hắn đã sớm bước vào thời kì nổi loạn và tìm đủ mọi cách chống lại cha mình.
Lục Kiêu – đứa em trên danh nghĩa kia lại tương phản hoàn toàn với Lục Ngạn: Thông minh lanh lợi, lại thêm ngoan ngoãn hiểu chuyện, đặc biệt giỏi lấy lòng cha mình. Từ tiểu học đến trung học đều là học sinh xuất sắc, còn giành được nhiều giải thưởng trong đủ loại cuộc thi. So với Lục Ngạn thì đúng là kẻ trên trời người dưới đất!
Hơn nữa Lục Ngạn tính tình bướng bỉnh, làm cho mối quan hệ cha con trở nên cứng ngắc, điều này lại càng kiến cha hắn cưng chiều đứa con trai út hơn nữa.
Năm nay Lục Kiêu kia lại còn được nhận vào trường đại học hàng đầu Trung Quốc với tư cách là thủ khoa toàn tỉnh. Tâm tình hứng khởi, cha hắn gặp ai cũng sẽ khoe khoang, thậm chí còn cao hứng tặng cho Lục Kiêu một nửa số cổ phần công ty coi như phần thưởng, một phần cũng không nhớ đến Lục Ngạn. Quá tức giận, mẹ hắn cùng hắn liền làm một trận ầm ĩ.
Mọi thứ lại ập đến vào lúc mà người ta không ngờ nhất, khi phát hiện ra Lục Kiêu kia thực chất không phải con ruột, cha Lục Ngạn tức giận đến mức nằm viện.
Phải đến tận lúc này, cha mới nghĩ đến hắn – kẻ bị bỏ rơi nhiều năm. Liền tìm một đám người đến thuyết phục Lục Ngạn quay lại kế thừa gia nghiệp. Lục Ngạn cảm thấy buồn cười vô cùng, cộng thêm tính khỉ nóng nảy cùng bướng bỉnh sẵn có lại bắt đầu đùa giỡn liên hồi. Mặc cho ông ta cố gắng bù đắp như nào cũng không nguyện ý quay về.
Khoảng thời gian này Lục Ngạn đặc biệt ghét những kẻ quấy nhiễu. Mà cha của Thẩm Trác Dương kia lại mượn người đến quán bar đạp phá liên hồi. Hắn tắt điện thoại lập tức đến quán của Tần Hưởng để trốn tránh, chờ sau này lại nói đến chuyện trờ về cũng không muộn!
Tần Hưởng là bạn thân nhất của Lục Ngạn thời đại học, hai người họ cũng là xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lục Ngạn mỗi lần có chuyện gì đều có thể tìm đến ở nhờ hai ba ngày. Có thể nói khó mà tìm được nơi nào thoải mái như thế này.
Cơm đến thì há mồm, áo đến thì đưa tay. Ngoài ra còn có nhóm thanh niên hiếu chiến, nghiện game ở tầng dưới kia bồi tiếp. Ở đây, Lục Ngạn so với Tần Hưởng càng lười biếng hơn. Khó chịu bao nhiêu thì chỉ cần tìm đám thanh niên dưới kia, ngồi vào một cái bàn, đi vào thế giới huyễn hoặc thì cái gì ưu tư, phiền chán đều bay biến hết, quả là cực lạc chi địa*!
Buổi tối, Phương Dịch sẽ cùng trông quán với tiểu Hứa. Đến hai giờ sáng, Tần Hưởng nhắc mới lên lầu đi ngủ.
Cậu vừa mới tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa lau lau tóc vừa mở, phát hiện người đứng bên ngoài là Lục Ngạn.
Phương Dịch liền lui về sau hai bước, Lục Ngạn sải chân dài một bước tiến thẳng vào phòng, rầm một cái liền khóa cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.