Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
Chương 35:
Như Quỳnh
09/09/2022
Lưu Gia Văn liền thở phào nhẹ nhõm, như bình thường khi bọn họ hẹn gặp riêng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lưu Vũ Quỳnh, ăn điểm tâm uống trà vô cùng quen thuộc tự nhiên, giọng điệu thoải mái nói:
– Biết ngay là không thể giấu được tiểu quỷ tinh ranh như muội mà. Nói đi, hẹn ta tới đây, là có gì sai khiến đây.
Lưu Vũ Quỳnh lần nữa thuật lại chuyện của Thẩm Văn Sơn và kế hoạch sau này của bọn họ. Có hai thiên tài kinh thương ở đây, lại là bằng hữu tri kỉ phối hợp ăn ý, thêm vào Lưu Vũ Quỳnh có lực lượng, có cơ trí, bọn họ nhanh chóng đề ra một kế hoạch thật hoàn chỉnh.
Đợi bàn xong chuyện nghiêm chỉnh, Lưu Gia Văn liền có tâm tình đùa giỡn:
– Hôm nay, phải gọi thêm vài món ngon, ăn nhiều uống nhiều một chút, những ngày khổ ải sắp bắt đầu rồi. Vũ Quỳnh muội muội, hôm nay muội mời, đừng keo kiệt.
– Lưu Gia Văn, huynh thôi than thở đi, chuyện này rõ ràng huynh cũng có lợi mà, giả bộ cái gì chứ, cứ ưa bắt nạt biểu muội thôi – Mẫn Ân Hào không kiêng nể vạch trần bộ mặt giả nai của Lưu Gia Văn khiến cho hắn giận nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mẫn Ân Hào, huynh không nói, không ai nói huynh câm đâu – Sau đó đuổi đánh Mẫn Ân Hào làm cho hắn né trái né phải, một lát không nhịn được ra tay phản kích.
Lưu Vũ Quỳnh ở bên cạnh nhếch miệng cười, nàng nhìn ra hai người họ cũng không phải thật sự tức giận tranh cãi, bằng hữu huynh đệ thật sự không phải chỉ có thể bình yên nói chuyện mà cũng có thể đấu võ mồm tranh cãi đánh nhau. Nhưng nó vẫn tràn ngập cảm giác vui mừng hạnh phúc.
Nói một hồi bọn họ lại chuyển về vấn đề kinh doanh, Mẫn Ân Hào hỏi:
– Gia Văn, ta hỏi huynh, mấy bản thiết kế của Vạn Bảo trai huynh là từ đâu mà có, huynh giới thiệu cho ta đi, ta cho người đó hai phần lợi nhuận được không? – Hắn cũng có một tiệm trang sức nhưng kiểu dáng thực sự không tinh xảo mới mẻ bằng Vạn Bảo trai nên gần đây mỗi lần gặp Lưu Gia Văn, Mẫn Ân Hào đều truy hỏi.
Lưu Gia Văn và Lưu Vũ Quỳnh liếc nhìn nhau rồi đồng thời phì cười, Lưu Gia Văn nói:
– Vũ Quỳnh muội muội, muội nói xem.
– Biểu ca, huynh muốn tìm người thiết kế trang sức của Vạn Bảo trai đúng không? – Lưu Vũ Quỳnh mỉm cười hỏi, ánh mắt sáng rỡ long lanh như ngôi sao trên trời, có ánh sáng của riêng mình, tự mình phát sáng.
– Tất nhiên là muốn tìm rồi, ta … – Mẫn Ân Hào nôn nóng muốn biết người là ai nhưng chưa hết câu nhìn nụ cười ranh mãnh của Lưu Gia Văn lại nhìn ánh mắt tự tin của Lưu Vũ Quỳnh, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Mẫn Ân Hào, cả gan suy đoán – Lẽ nào người thiết kế những kiểu dáng trang sức đó là biểu muội sao?
Lưu Gia Văn rất hả hê xác nhận:
– Đúng vậy, người thiết kế đó chính là biểu muội ruột của huynh, Lưu Vũ Quỳnh – Nói thật, gần đây nhìn vị huynh đệ trầm ổn này vì một thợ thiết kế trang sức dùng mọi cách từ ép buộc đến năn nỉ mà không biết người đó rất thân thiết với bản thân, trong lòng hắn có chút mừng thầm, nghịch ngợm xoay hắn vòng vòng. Hành hạ hắn đủ rồi, Lưu Gia Văn cũng cảm thấy chuyện này rất khả quan, vốn tính hôm nay bàn với Lưu Vũ Quỳnh một chút, không ngờ lại gặp được hắn ở đây, vậy thì càng tốt.
Mẫn Ân Hào trừng mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Lưu Gia Văn một cái, rồi mới quay qua Lưu Vũ Quỳnh đề nghị:
– Biểu muội, chắc muội cũng biết, ta có một tiệm trang sức, ta cảm thấy mấy kiểu dáng muội thiết kế vừa hợp thời vừa tinh xảo, muội có thể thiết kế cho ta luôn không, ta có thể chia hoa hồng cho muội.
Lưu Vũ Quỳnh tất nhiên đồng ý:
– Không thành vấn đề, ta có thể cung cấp cho tiệm trang sức của huynh nhưng điều đó có thể làm giảm lượng khách ở Vạn Bảo trai. Vì thế ta muốn bốn thành lợi nhuận, hai phần của ta, hai phần đưa cho nhị ca. Biểu ca, huynh thấy như vậy có được không?
Đề nghị của Lưu Vũ Quỳnh hợp tình hợp lí, Mẫn Ân Hào rốt cuộc đồng ý thỏa thuận:
– Được, ta đồng ý.
– Ngày mai, ta sẽ giao bản vẽ trang sức đến cho huynh – Lưu Vũ Quỳnh hứa hẹn, sau đó đứng lên muốn đi – Muội còn có việc phải làm, muội đi trước đây.
Mẫn Ân Hào lại đứng lên cản đường của nàng hỏi:
– Quỳnh nhi, hôm nay muội định cùng Ân Tín đi đến Hứa phủ đúng không? Ta cũng muốn đi.
– Đương nhiên là tốt, nhưng… – Lưu Vũ Quỳnh có đôi chút do dự, Mẫn Ân Hào liền nói tiếp:
– Chúng ta cùng đi, hơn nữa có thể nói với Ân Tín đại phu là ta giúp muội tìm.
Lưu Vũ Quỳnh thấy cũng có lý nên gật đầu đồng ý, bọn họ cùng rời đi, đến bên ngoài có một ông lão đang đứng đợi cùng với Y Hương, xem ra là đại phu Y Hương đã chuẩn bị. Nàng và Mẫn Ân Tín đã hẹn nhau ở một tửu lâu gần Hứa gia, khi họ lên lầu, liền nhìn đến Mẫn Ân Tín ngồi một mình ở trong góc nhắm mắt lại lầu bầu, không biết nói cái gì đó, Lưu Vũ Quỳnh suy đoán, hắn đang nghĩ đợi lát nữa nói như thế nào đây, tính tình của hắn không giống Mẫn Ân Đình quyết đoán quyết tuyệt. Hai huynh đệ bọn họ trừ bỏ gương mặt hơi giống nhau thì tính tình, cách xử sự khác nhau hoàn toàn.
– Tam biểu ca, nghĩ kĩ nói như nào sao? – Lưu Vũ Quỳnh đi đến ngồi xuống đối diện Mẫn Ân Tín, nâng cằm hỏi.
Mẫn Ân Tín nghe vậy, mở choàng mắt, nhìn Lưu Vũ Quỳnh lại nhìn Mẫn Ân Hào, kinh ngạc hỏi:
– Nhị ca, sao huynh cũng tới đây?
– Đại phu là nhị biểu ca tìm đến – Lưu Vũ Quỳnh giải thích thay cho Mẫn Ân Hào rồi tiếp tục nói – Được rồi, đừng nghĩ những thứ kia nữa, có muội đây, chúng ta cùng đi với huynh đến Hứa phủ.
Nãy giờ Mẫn Ân Tín đã suy nghĩ rất lâu, hắn nói:
– Ta nghĩ rất lâu rồi, muội đừng đi nữa, truyền ra ngoài đối với thanh danh của muội không tốt, ta nghĩ vẫn là để cho mẫu thân đến một chuyến.
– Tam biểu ca, huynh cũng không biết đại cữu mẫu muốn ôm tôn tử rất lâu rồi, việc này để người làm không sợ người buồn sao? Được rồi, miệng ở trên người người khác, bọn họ muốn nói thế nào thì mặc kệ họ – Lưu Vũ Quỳnh không để ý đáp, Đại Phong triều lễ nghi quy củ tuy rằng nhiều nhưng không nghiêm khắc, trước kia nữ tử chưa xuất giá ra cửa phải mang mũ sa, bây giờ còn có tiểu thư nhà nào làm chuyện như vậy, mĩ mạo là quan trọng nhất, là lễ vật tốt nhất thượng thiên ban cho nữ tử, nếu giấu riêng thì chẳng phải là tàn phá vưu vật.
Mẫn Ân Tín vẫn là không đồng ý, có thể thấy được thái độ của Lưu Vũ Quỳnh kiên quyết, hắn cũng không biết khuyên như thế nào, nhìn qua Mẫn Ân Hào tựa như cứu tinh, ánh mắt sáng lên nói:
– Nhị ca, huynh mau khuyên Quỳnh nhi đi – Hắn cảm thấy chính mình là ca ca để muội muội lo những chuyện này quá khó coi, hơn nữa với tính tình của Hứa thị gặp được Lưu Vũ Quỳnh, hai người khẳng định sẽ nháo lên, tới lúc đó ai tới thu thập đây.
Trải qua chuyện lúc nãy, Mẫn Ân Hào nhìn rõ thực lực của Lưu Vũ Quỳnh, xem ra nàng sẽ xử lí chuyện này rất tốt, nên đáp:
– Cứ theo ý của Quỳnh nhi mà làm đi.
– Nhị biểu ca, muội nghĩ huynh ở đây đợi bọn muội đi, tránh để Hứa gia nói chúng ta ỷ thế hiếp người – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị.
Mẫn Ân Hào gật đầu đồng ý.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn ra, Mẫn Ân Tín lần này đến Hứa phủ rất có quyết tâm, còn mang theo năm sáu tên hộ vệ, thủ vệ Hứa phủ vừa nhìn thấy Mẫn Ân Tín, nhiệt tình tiến lên nghênh đón, kêu cô gia, lại có người đi vào thông báo, còn chưa xoay người đâu, liền hô to, dường như e sợ người khác nghe không được.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn cái hạ nhân nịnh nọt kia, cười cười, khiến ánh mắt đều dính trên người nàng, Mẫn Ân Tín trừng mắt, hừ một tiếng, những người đó nhất thời cúi đầu, không dám nhìn loạn.
– Biết ngay là không thể giấu được tiểu quỷ tinh ranh như muội mà. Nói đi, hẹn ta tới đây, là có gì sai khiến đây.
Lưu Vũ Quỳnh lần nữa thuật lại chuyện của Thẩm Văn Sơn và kế hoạch sau này của bọn họ. Có hai thiên tài kinh thương ở đây, lại là bằng hữu tri kỉ phối hợp ăn ý, thêm vào Lưu Vũ Quỳnh có lực lượng, có cơ trí, bọn họ nhanh chóng đề ra một kế hoạch thật hoàn chỉnh.
Đợi bàn xong chuyện nghiêm chỉnh, Lưu Gia Văn liền có tâm tình đùa giỡn:
– Hôm nay, phải gọi thêm vài món ngon, ăn nhiều uống nhiều một chút, những ngày khổ ải sắp bắt đầu rồi. Vũ Quỳnh muội muội, hôm nay muội mời, đừng keo kiệt.
– Lưu Gia Văn, huynh thôi than thở đi, chuyện này rõ ràng huynh cũng có lợi mà, giả bộ cái gì chứ, cứ ưa bắt nạt biểu muội thôi – Mẫn Ân Hào không kiêng nể vạch trần bộ mặt giả nai của Lưu Gia Văn khiến cho hắn giận nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mẫn Ân Hào, huynh không nói, không ai nói huynh câm đâu – Sau đó đuổi đánh Mẫn Ân Hào làm cho hắn né trái né phải, một lát không nhịn được ra tay phản kích.
Lưu Vũ Quỳnh ở bên cạnh nhếch miệng cười, nàng nhìn ra hai người họ cũng không phải thật sự tức giận tranh cãi, bằng hữu huynh đệ thật sự không phải chỉ có thể bình yên nói chuyện mà cũng có thể đấu võ mồm tranh cãi đánh nhau. Nhưng nó vẫn tràn ngập cảm giác vui mừng hạnh phúc.
Nói một hồi bọn họ lại chuyển về vấn đề kinh doanh, Mẫn Ân Hào hỏi:
– Gia Văn, ta hỏi huynh, mấy bản thiết kế của Vạn Bảo trai huynh là từ đâu mà có, huynh giới thiệu cho ta đi, ta cho người đó hai phần lợi nhuận được không? – Hắn cũng có một tiệm trang sức nhưng kiểu dáng thực sự không tinh xảo mới mẻ bằng Vạn Bảo trai nên gần đây mỗi lần gặp Lưu Gia Văn, Mẫn Ân Hào đều truy hỏi.
Lưu Gia Văn và Lưu Vũ Quỳnh liếc nhìn nhau rồi đồng thời phì cười, Lưu Gia Văn nói:
– Vũ Quỳnh muội muội, muội nói xem.
– Biểu ca, huynh muốn tìm người thiết kế trang sức của Vạn Bảo trai đúng không? – Lưu Vũ Quỳnh mỉm cười hỏi, ánh mắt sáng rỡ long lanh như ngôi sao trên trời, có ánh sáng của riêng mình, tự mình phát sáng.
– Tất nhiên là muốn tìm rồi, ta … – Mẫn Ân Hào nôn nóng muốn biết người là ai nhưng chưa hết câu nhìn nụ cười ranh mãnh của Lưu Gia Văn lại nhìn ánh mắt tự tin của Lưu Vũ Quỳnh, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Mẫn Ân Hào, cả gan suy đoán – Lẽ nào người thiết kế những kiểu dáng trang sức đó là biểu muội sao?
Lưu Gia Văn rất hả hê xác nhận:
– Đúng vậy, người thiết kế đó chính là biểu muội ruột của huynh, Lưu Vũ Quỳnh – Nói thật, gần đây nhìn vị huynh đệ trầm ổn này vì một thợ thiết kế trang sức dùng mọi cách từ ép buộc đến năn nỉ mà không biết người đó rất thân thiết với bản thân, trong lòng hắn có chút mừng thầm, nghịch ngợm xoay hắn vòng vòng. Hành hạ hắn đủ rồi, Lưu Gia Văn cũng cảm thấy chuyện này rất khả quan, vốn tính hôm nay bàn với Lưu Vũ Quỳnh một chút, không ngờ lại gặp được hắn ở đây, vậy thì càng tốt.
Mẫn Ân Hào trừng mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Lưu Gia Văn một cái, rồi mới quay qua Lưu Vũ Quỳnh đề nghị:
– Biểu muội, chắc muội cũng biết, ta có một tiệm trang sức, ta cảm thấy mấy kiểu dáng muội thiết kế vừa hợp thời vừa tinh xảo, muội có thể thiết kế cho ta luôn không, ta có thể chia hoa hồng cho muội.
Lưu Vũ Quỳnh tất nhiên đồng ý:
– Không thành vấn đề, ta có thể cung cấp cho tiệm trang sức của huynh nhưng điều đó có thể làm giảm lượng khách ở Vạn Bảo trai. Vì thế ta muốn bốn thành lợi nhuận, hai phần của ta, hai phần đưa cho nhị ca. Biểu ca, huynh thấy như vậy có được không?
Đề nghị của Lưu Vũ Quỳnh hợp tình hợp lí, Mẫn Ân Hào rốt cuộc đồng ý thỏa thuận:
– Được, ta đồng ý.
– Ngày mai, ta sẽ giao bản vẽ trang sức đến cho huynh – Lưu Vũ Quỳnh hứa hẹn, sau đó đứng lên muốn đi – Muội còn có việc phải làm, muội đi trước đây.
Mẫn Ân Hào lại đứng lên cản đường của nàng hỏi:
– Quỳnh nhi, hôm nay muội định cùng Ân Tín đi đến Hứa phủ đúng không? Ta cũng muốn đi.
– Đương nhiên là tốt, nhưng… – Lưu Vũ Quỳnh có đôi chút do dự, Mẫn Ân Hào liền nói tiếp:
– Chúng ta cùng đi, hơn nữa có thể nói với Ân Tín đại phu là ta giúp muội tìm.
Lưu Vũ Quỳnh thấy cũng có lý nên gật đầu đồng ý, bọn họ cùng rời đi, đến bên ngoài có một ông lão đang đứng đợi cùng với Y Hương, xem ra là đại phu Y Hương đã chuẩn bị. Nàng và Mẫn Ân Tín đã hẹn nhau ở một tửu lâu gần Hứa gia, khi họ lên lầu, liền nhìn đến Mẫn Ân Tín ngồi một mình ở trong góc nhắm mắt lại lầu bầu, không biết nói cái gì đó, Lưu Vũ Quỳnh suy đoán, hắn đang nghĩ đợi lát nữa nói như thế nào đây, tính tình của hắn không giống Mẫn Ân Đình quyết đoán quyết tuyệt. Hai huynh đệ bọn họ trừ bỏ gương mặt hơi giống nhau thì tính tình, cách xử sự khác nhau hoàn toàn.
– Tam biểu ca, nghĩ kĩ nói như nào sao? – Lưu Vũ Quỳnh đi đến ngồi xuống đối diện Mẫn Ân Tín, nâng cằm hỏi.
Mẫn Ân Tín nghe vậy, mở choàng mắt, nhìn Lưu Vũ Quỳnh lại nhìn Mẫn Ân Hào, kinh ngạc hỏi:
– Nhị ca, sao huynh cũng tới đây?
– Đại phu là nhị biểu ca tìm đến – Lưu Vũ Quỳnh giải thích thay cho Mẫn Ân Hào rồi tiếp tục nói – Được rồi, đừng nghĩ những thứ kia nữa, có muội đây, chúng ta cùng đi với huynh đến Hứa phủ.
Nãy giờ Mẫn Ân Tín đã suy nghĩ rất lâu, hắn nói:
– Ta nghĩ rất lâu rồi, muội đừng đi nữa, truyền ra ngoài đối với thanh danh của muội không tốt, ta nghĩ vẫn là để cho mẫu thân đến một chuyến.
– Tam biểu ca, huynh cũng không biết đại cữu mẫu muốn ôm tôn tử rất lâu rồi, việc này để người làm không sợ người buồn sao? Được rồi, miệng ở trên người người khác, bọn họ muốn nói thế nào thì mặc kệ họ – Lưu Vũ Quỳnh không để ý đáp, Đại Phong triều lễ nghi quy củ tuy rằng nhiều nhưng không nghiêm khắc, trước kia nữ tử chưa xuất giá ra cửa phải mang mũ sa, bây giờ còn có tiểu thư nhà nào làm chuyện như vậy, mĩ mạo là quan trọng nhất, là lễ vật tốt nhất thượng thiên ban cho nữ tử, nếu giấu riêng thì chẳng phải là tàn phá vưu vật.
Mẫn Ân Tín vẫn là không đồng ý, có thể thấy được thái độ của Lưu Vũ Quỳnh kiên quyết, hắn cũng không biết khuyên như thế nào, nhìn qua Mẫn Ân Hào tựa như cứu tinh, ánh mắt sáng lên nói:
– Nhị ca, huynh mau khuyên Quỳnh nhi đi – Hắn cảm thấy chính mình là ca ca để muội muội lo những chuyện này quá khó coi, hơn nữa với tính tình của Hứa thị gặp được Lưu Vũ Quỳnh, hai người khẳng định sẽ nháo lên, tới lúc đó ai tới thu thập đây.
Trải qua chuyện lúc nãy, Mẫn Ân Hào nhìn rõ thực lực của Lưu Vũ Quỳnh, xem ra nàng sẽ xử lí chuyện này rất tốt, nên đáp:
– Cứ theo ý của Quỳnh nhi mà làm đi.
– Nhị biểu ca, muội nghĩ huynh ở đây đợi bọn muội đi, tránh để Hứa gia nói chúng ta ỷ thế hiếp người – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị.
Mẫn Ân Hào gật đầu đồng ý.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn ra, Mẫn Ân Tín lần này đến Hứa phủ rất có quyết tâm, còn mang theo năm sáu tên hộ vệ, thủ vệ Hứa phủ vừa nhìn thấy Mẫn Ân Tín, nhiệt tình tiến lên nghênh đón, kêu cô gia, lại có người đi vào thông báo, còn chưa xoay người đâu, liền hô to, dường như e sợ người khác nghe không được.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn cái hạ nhân nịnh nọt kia, cười cười, khiến ánh mắt đều dính trên người nàng, Mẫn Ân Tín trừng mắt, hừ một tiếng, những người đó nhất thời cúi đầu, không dám nhìn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.