Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
Chương 4:
Như Quỳnh
05/08/2022
Lưu Vũ Quỳnh mang theo Thi Hương theo hướng Tinh Vũ Hiên đi tới, vừa bước vào cửa đã thấy một trời mai vàng khoe sắc rực rỡ trong ngày tuyết lạnh lẽo. Cảnh tượng trước mắt quen thuộc lại xa lạ, Tinh Vũ Hiên này là chỗ ở của ca ca song sinh của nàng Lưu Gia Huy – đại thiếu gia của phủ Trung Nghĩa Công nhưng nó lại được bố trí theo sở thích của nàng. Khi nàng và ca ca tròn 8 tuổi phải chuyển ra viện riêng biệt, nàng nhất quyết phải trồng hoa mai vàng ở Tinh Vũ Hiên khiến cho ca ca oán giận tại sao nơi ở của huynh ấy lại trồng loại hoa mà nàng yêu thích nhất. Cuối cùng, Lưu Gia Huy vẫn thỏa hiệp chiều theo ý nàng, còn giả vờ bất đắc dĩ căn dặn bọn thuộc hạ phải chăm sóc hoa mai thật cẩn thận sợ nàng ghi hận. Nhưng Lưu Vũ Quỳnh vẫn nhìn ra ca ca làm như vậy là vì cái gì, chẳng phải cũng là sự cưng chiều vô hạn của hắn dành cho vị muội muội duy nhất sao. Có thể nói trong phủ này hoa mai nở đẹp nhất ngoài Hàn Mai các của Lưu Vũ Quỳnh ra thì chính là ở Tinh Vũ Hiên của Lưu Gia Huy. Thế mà năm mười bốn tuổi, huynh trưởng tử trận sa trường, mai trong vườn cũng lụi tàn như báo trước sự bất hạnh của cuộc đời nàng, và cũng từ đó nàng không còn đặt chân đến đây nữa. Lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khiến cho Lưu Vũ Quỳnh thổn thức, ngẩn người, chìm sâu trong hồi ức đau thương mà không phát hiện có người đến gần, nhẹ vỗ vai của nàng lo lắng hỏi:
– Vũ Quỳnh muội muội, sao muội lại đứng ở đây? – Người đó chính là người nàng muốn gặp lại chần chờ không dám đối mặt từ khi trùng sinh đến bây giờ, vậy mà người đó cứ bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng như thế, nhìn người đó tự nhiên nắm lấy tay nàng thật chặt, muốn sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của nàng, chau mày trách cứ – Sao tay muội lại lạnh như vậy? Muội vừa mới ốm dậy phải cẩn thận chứ.
Đáy lòng của Lưu Vũ Quỳnh hốt hoảng cứ nhìn chằm chằm người đó, từ trong ánh mắt người đó nàng dường như nhìn thấy một tình cảm sâu đậm mà kiếp trước nàng đã vô tâm bỏ quên, chạy theo một ảo ảnh mơ hồ. Bất chợt trong đầu nàng hiện lên một cặp mắt u buồn lạnh lùng, thanh âm tuyệt vọng: “Chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng” vào cái ngày nàng cầu xin hắn thay Quân Khuynh Nhân xuất chinh phương Bắc, đó cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận sâu sắc nhất tinh cảm Âu Dương Minh Tuấn dành cho nàng không phải tình huynh muội mà nàng lầm tưởng, đó là tình yêu sâu đậm của một nam nhân dành cho một nữ tử. Những ngày tháng bị giam cầm hành hạ nơi lãnh cung, Lưu Vũ Quỳnh càng thêm nhung nhớ da diết khoảnh khắc ấy, càng thêm dằn vặt áy náy. Kiếp này, Lưu Vũ Quỳnh quyết không bỏ lỡ nam nhân duy nhất này nữa, nắm chặt quyết không buông tay mặc kệ vượt qua bao gian khổ ngàn trùng. Chăm chú hà hơi sưởi ấm cho người trước mặt một lúc lâu mà không hề nghe thanh âm đáp lại, Âu Dương Minh Tuấn nghi hoặc ngước nhìn lên, trông thấy Lưu Vũ Quỳnh đang ngân ngấn lệ nhìn hắn liền hoảng hốt:
– Sao vậy? Ai bắt nạt muội? Hay là cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?
Lời quan tâm của Âu Dương Minh Tuấn khiến cho Lưu Vũ Quỳnh lần nữa cảm thấy ân hận xót xa cảm thấy nuối tiếc đã bỏ lỡ người đó một đời, tuy nhiên nàng không thể biểu hiện những điều này, thu lại mọi cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu đáp lại:
– Không có chuyện gì đâu.
Trong sân Tinh Vũ Hiên, đôi bích nhân tô điểm thêm vẻ đẹp của hàn mai, trong gió tuyết lạnh lẽo lại khiến mọi người cảm thấy sự ấm áp từ tận đáy lòng, trai anh tuấn gái tuyệt sắc, trai tiêu soái gái yểu điệu, hai đôi mắt mang theo những tình cảm khó nói cứ thế nhìn nhau, một cảnh sắc tuyệt đẹp tới nỗi chẳng ai muốn phá vỡ nó. Nhưng rốt cuộc vẫn có kẻ không thức thời lớn tiếng gọi:
– Minh Tuấn, muội muội đã tới chưa? Sao hai người không vào trong?
Giật mình, Lưu Vũ Quỳnh vội giật tay mình lại, gương mặt hơi đỏ ửng vì ngượng ngùng, né tránh ánh mắt của Âu Dương Minh Tuấn. Minh Tuấn nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, nuối tiếc rút tay lại đưa ra sau lưng nắm thành đấm, quay lại trừng mắt với hai người đang đi đến. Đợi họ tới gần, Lưu Vũ Quỳnh liền phúc thân chào hỏi để che giấu xấu hổ:
– Khuynh Vũ ca ca… Ca ca…
Người tới là Tĩnh vương Quân Khuynh Vũ và Lưu Gia Huy, liếc mắt nhìn bọn họ dường như đã đoán được mình vừa cắt ngang điều gì, hèn chi lại bị Minh Tuấn trừng mắt. Tự tay đỡ Lưu Vũ Quỳnh đứng dậy, Quân Khuynh Vũ hơi kinh ngạc nói giỡn:
– Từ lúc nào Vũ Quỳnh muội muội lại đa lễ như vậy, muội đừng làm ta sợ.
– Hai người tới thăm bệnh mà, quà của muội đâu? Nói như vậy mới đúng nhỉ? – Lưu Vũ Quỳnh giả bộ hống hách, nháy mắt tinh nghịch khiến cho ai nấy cười vang.
Ngồi trong đình, bọn họ vừa dùng điểm tâm vừa trò chuyện. Quân Khuynh Vũ lên tiếng quan tâm hỏi:
– Vũ Quỳnh muội muội, muội cảm thấy khỏe hơn chưa? Ta có đem đến ít nhân sâm đồ bổ, phải điều dưỡng cẩn thận, sắc mặt của muội nhợt nhạt lắm.
– Khuynh Vũ ca ca, muội tốt hơn nhiều rồi, bên Hoàng hậu cô cô huynh nói giúp muội một tiếng, đợi khỏe hẳn muội sẽ tiến cung thăm Người – Lưu Vũ Quỳnh đáp lại.
Nói xong chuyện này, Lưu Gia Huy bất ngờ hỏi:
– Quỳnh nhi, nghe nói là do nhị muội làm cho muội rơi xuống nước phải không? – Trong thanh âm chẳng che giấu chút nào sự tức giận, dù hai người đều là muội muội thì Lưu Vũ Quỳnh – muội muội cùng huyết thống với hắn vẫn quan trọng hơn cả, dù bất cứ ai cũng không thể đụng tới nàng.
Lưu Vũ Quỳnh biết đây không phải lúc để cho bọn họ biết mọi âm mưu quỷ kế của đại phòng nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước:
– Đúng vậy, nhưng mà muội ấy chỉ bất cẩn thôi, tai nạn thôi – Vẫn như bình thường. Lưu Vũ Quỳnh hết lòng bênh vực cho Lưu Vũ Nhạc.
Trước giờ Lưu Vũ Nhạc luôn biểu hiện vô cùng tâm lý hiểu chuyện nên mấy người bọn họ nghe vậy tuy có bất mãn tức giận nhưng lại chẳng có nghi ngờ gì, cứ thế bỏ qua chuyện này.
Sau đó bọn họ chuyển sang nói những chuyện khác, thấy những người mà kiếp trước một đời yêu thương cưng chiều nàng vẫn tràn đầy sức sống ngồi trước mắt vẫn nói vẫn cười, Lưu Vũ Quỳnh thầm nhắc nhở bản thân ca ca vẫn chưa tử trận sa trường, Khuynh Vũ ca ca vẫn chưa thân bại danh liệt, nàng vẫn còn cơ hội, dù bất cứ giá nào dù tay nhuốm máu tươi nàng vẫn không hề chùn bước. Nói chuyện xong, lại vơ vét thêm chút của cải, Lưu Vũ Quỳnh thỏa nguyện quay về Hàn Mai Các. Trên đường trở về còn tình cờ gặp được Hà thị – phu nhân của tam thúc thứ xuất Lưu Hoài Đức và nữ nhi duy nhất của bọn họ Lưu Vũ Nguyệt mới 8 tuổi, Lưu Vũ Quỳnh mở miệng chào hỏi:
– Thỉnh an tam thẩm, chào tam muội.
Hành động của Lưu Vũ Quỳnh quá đột ngột làm cho Hà thị và Lưu Vũ Nguyệt kinh ngạc đến ngớ người. Từ trước tới giờ, tổ mẫu Tiêu thị không thích chi thứ xuất thêm vào người của đại phòng gièm pha, Lưu Vũ Quỳnh đối với tam phòng luôn có thái độ bàng quang, chẳng thèm ngó ngàng chào hỏi gì cả. Nhưng nàng không quên kiếp trước khi mẫu thân qua đời, phụ thân suy sụp mất đi tước vị Trung Nghĩa Công, người trong phủ nâng cao đạp thấp trong sáng ngoài tối gây khó dễ hai huynh muội nàng, chỉ có chi thứ ba có chút tiếp tế cho bọn họ khiến họ cảm nhận chút hơi ấm tình người dù với thân phận của họ điều làm được thật sự ít ỏi. Vì vậy, sống lại lần nữa, Lưu Vũ Quỳnh muốn cải thiện quan hệ của nàng với tam phòng, việc chào hỏi nhau chính là bước đầu tiên. Lưu Vũ Nguyệt cuối cùng đã có phản ứng kéo nhẹ tay nhắc nhở mẫu thân và cất tiếng lễ phép gọi:
– Đại tỉ.
Hà thị phục hồi tinh thần, nhìn gương mặt chân thành của Lưu Vũ Quỳnh, dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, bà vẫn lên tiếng đáp lại:
– Quỳnh nhi, con đang đi đâu thế? Nghe nói con vừa ốm dậy, cẩn thận kẻo nhiễm gió.
– Dạ con mới từ Tinh Vũ Hiên trở về. Sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tam thẩm quan tâm. Con xin phép quay về Hàn Mai Các trước ạ – Dục tốc bất đạt, tình cảm phải từ từ bồi đắp mới được, nhìn Hà thị có chút không được tự nhiên Lưu Vũ Quỳnh không vội, thấy Hà thị gật đầu đồng ý, mới quay sang Lưu Vũ Nguyệt nói – Tam muội, lúc nào rảnh hãy tới Hàn Mai Các ngồi chơi nhé.
Lưu Vũ Quỳnh đã đi xa mà hai người vẫn còn khó hiểu nhìn theo, nghi hoặc về hành động của nàng, Lưu Vũ Nguyệt lên tiếng thắc mắc:
– Mẫu thân, sao hôm nay con thấy đại tỉ cứ khang khác vậy?
– Ta cũng cảm thấy vậy nhưng dù sao ta vẫn thích tính cách yêu ghét rõ ràng của con bé hơn, tốt hơn mấy cái thứ giả tạo ghê tởm kia. Thôi không nói mấy cái thứ này – Hà thị cảm thán.
– Vũ Quỳnh muội muội, sao muội lại đứng ở đây? – Người đó chính là người nàng muốn gặp lại chần chờ không dám đối mặt từ khi trùng sinh đến bây giờ, vậy mà người đó cứ bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng như thế, nhìn người đó tự nhiên nắm lấy tay nàng thật chặt, muốn sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của nàng, chau mày trách cứ – Sao tay muội lại lạnh như vậy? Muội vừa mới ốm dậy phải cẩn thận chứ.
Đáy lòng của Lưu Vũ Quỳnh hốt hoảng cứ nhìn chằm chằm người đó, từ trong ánh mắt người đó nàng dường như nhìn thấy một tình cảm sâu đậm mà kiếp trước nàng đã vô tâm bỏ quên, chạy theo một ảo ảnh mơ hồ. Bất chợt trong đầu nàng hiện lên một cặp mắt u buồn lạnh lùng, thanh âm tuyệt vọng: “Chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng” vào cái ngày nàng cầu xin hắn thay Quân Khuynh Nhân xuất chinh phương Bắc, đó cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận sâu sắc nhất tinh cảm Âu Dương Minh Tuấn dành cho nàng không phải tình huynh muội mà nàng lầm tưởng, đó là tình yêu sâu đậm của một nam nhân dành cho một nữ tử. Những ngày tháng bị giam cầm hành hạ nơi lãnh cung, Lưu Vũ Quỳnh càng thêm nhung nhớ da diết khoảnh khắc ấy, càng thêm dằn vặt áy náy. Kiếp này, Lưu Vũ Quỳnh quyết không bỏ lỡ nam nhân duy nhất này nữa, nắm chặt quyết không buông tay mặc kệ vượt qua bao gian khổ ngàn trùng. Chăm chú hà hơi sưởi ấm cho người trước mặt một lúc lâu mà không hề nghe thanh âm đáp lại, Âu Dương Minh Tuấn nghi hoặc ngước nhìn lên, trông thấy Lưu Vũ Quỳnh đang ngân ngấn lệ nhìn hắn liền hoảng hốt:
– Sao vậy? Ai bắt nạt muội? Hay là cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?
Lời quan tâm của Âu Dương Minh Tuấn khiến cho Lưu Vũ Quỳnh lần nữa cảm thấy ân hận xót xa cảm thấy nuối tiếc đã bỏ lỡ người đó một đời, tuy nhiên nàng không thể biểu hiện những điều này, thu lại mọi cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu đáp lại:
– Không có chuyện gì đâu.
Trong sân Tinh Vũ Hiên, đôi bích nhân tô điểm thêm vẻ đẹp của hàn mai, trong gió tuyết lạnh lẽo lại khiến mọi người cảm thấy sự ấm áp từ tận đáy lòng, trai anh tuấn gái tuyệt sắc, trai tiêu soái gái yểu điệu, hai đôi mắt mang theo những tình cảm khó nói cứ thế nhìn nhau, một cảnh sắc tuyệt đẹp tới nỗi chẳng ai muốn phá vỡ nó. Nhưng rốt cuộc vẫn có kẻ không thức thời lớn tiếng gọi:
– Minh Tuấn, muội muội đã tới chưa? Sao hai người không vào trong?
Giật mình, Lưu Vũ Quỳnh vội giật tay mình lại, gương mặt hơi đỏ ửng vì ngượng ngùng, né tránh ánh mắt của Âu Dương Minh Tuấn. Minh Tuấn nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, nuối tiếc rút tay lại đưa ra sau lưng nắm thành đấm, quay lại trừng mắt với hai người đang đi đến. Đợi họ tới gần, Lưu Vũ Quỳnh liền phúc thân chào hỏi để che giấu xấu hổ:
– Khuynh Vũ ca ca… Ca ca…
Người tới là Tĩnh vương Quân Khuynh Vũ và Lưu Gia Huy, liếc mắt nhìn bọn họ dường như đã đoán được mình vừa cắt ngang điều gì, hèn chi lại bị Minh Tuấn trừng mắt. Tự tay đỡ Lưu Vũ Quỳnh đứng dậy, Quân Khuynh Vũ hơi kinh ngạc nói giỡn:
– Từ lúc nào Vũ Quỳnh muội muội lại đa lễ như vậy, muội đừng làm ta sợ.
– Hai người tới thăm bệnh mà, quà của muội đâu? Nói như vậy mới đúng nhỉ? – Lưu Vũ Quỳnh giả bộ hống hách, nháy mắt tinh nghịch khiến cho ai nấy cười vang.
Ngồi trong đình, bọn họ vừa dùng điểm tâm vừa trò chuyện. Quân Khuynh Vũ lên tiếng quan tâm hỏi:
– Vũ Quỳnh muội muội, muội cảm thấy khỏe hơn chưa? Ta có đem đến ít nhân sâm đồ bổ, phải điều dưỡng cẩn thận, sắc mặt của muội nhợt nhạt lắm.
– Khuynh Vũ ca ca, muội tốt hơn nhiều rồi, bên Hoàng hậu cô cô huynh nói giúp muội một tiếng, đợi khỏe hẳn muội sẽ tiến cung thăm Người – Lưu Vũ Quỳnh đáp lại.
Nói xong chuyện này, Lưu Gia Huy bất ngờ hỏi:
– Quỳnh nhi, nghe nói là do nhị muội làm cho muội rơi xuống nước phải không? – Trong thanh âm chẳng che giấu chút nào sự tức giận, dù hai người đều là muội muội thì Lưu Vũ Quỳnh – muội muội cùng huyết thống với hắn vẫn quan trọng hơn cả, dù bất cứ ai cũng không thể đụng tới nàng.
Lưu Vũ Quỳnh biết đây không phải lúc để cho bọn họ biết mọi âm mưu quỷ kế của đại phòng nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước:
– Đúng vậy, nhưng mà muội ấy chỉ bất cẩn thôi, tai nạn thôi – Vẫn như bình thường. Lưu Vũ Quỳnh hết lòng bênh vực cho Lưu Vũ Nhạc.
Trước giờ Lưu Vũ Nhạc luôn biểu hiện vô cùng tâm lý hiểu chuyện nên mấy người bọn họ nghe vậy tuy có bất mãn tức giận nhưng lại chẳng có nghi ngờ gì, cứ thế bỏ qua chuyện này.
Sau đó bọn họ chuyển sang nói những chuyện khác, thấy những người mà kiếp trước một đời yêu thương cưng chiều nàng vẫn tràn đầy sức sống ngồi trước mắt vẫn nói vẫn cười, Lưu Vũ Quỳnh thầm nhắc nhở bản thân ca ca vẫn chưa tử trận sa trường, Khuynh Vũ ca ca vẫn chưa thân bại danh liệt, nàng vẫn còn cơ hội, dù bất cứ giá nào dù tay nhuốm máu tươi nàng vẫn không hề chùn bước. Nói chuyện xong, lại vơ vét thêm chút của cải, Lưu Vũ Quỳnh thỏa nguyện quay về Hàn Mai Các. Trên đường trở về còn tình cờ gặp được Hà thị – phu nhân của tam thúc thứ xuất Lưu Hoài Đức và nữ nhi duy nhất của bọn họ Lưu Vũ Nguyệt mới 8 tuổi, Lưu Vũ Quỳnh mở miệng chào hỏi:
– Thỉnh an tam thẩm, chào tam muội.
Hành động của Lưu Vũ Quỳnh quá đột ngột làm cho Hà thị và Lưu Vũ Nguyệt kinh ngạc đến ngớ người. Từ trước tới giờ, tổ mẫu Tiêu thị không thích chi thứ xuất thêm vào người của đại phòng gièm pha, Lưu Vũ Quỳnh đối với tam phòng luôn có thái độ bàng quang, chẳng thèm ngó ngàng chào hỏi gì cả. Nhưng nàng không quên kiếp trước khi mẫu thân qua đời, phụ thân suy sụp mất đi tước vị Trung Nghĩa Công, người trong phủ nâng cao đạp thấp trong sáng ngoài tối gây khó dễ hai huynh muội nàng, chỉ có chi thứ ba có chút tiếp tế cho bọn họ khiến họ cảm nhận chút hơi ấm tình người dù với thân phận của họ điều làm được thật sự ít ỏi. Vì vậy, sống lại lần nữa, Lưu Vũ Quỳnh muốn cải thiện quan hệ của nàng với tam phòng, việc chào hỏi nhau chính là bước đầu tiên. Lưu Vũ Nguyệt cuối cùng đã có phản ứng kéo nhẹ tay nhắc nhở mẫu thân và cất tiếng lễ phép gọi:
– Đại tỉ.
Hà thị phục hồi tinh thần, nhìn gương mặt chân thành của Lưu Vũ Quỳnh, dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, bà vẫn lên tiếng đáp lại:
– Quỳnh nhi, con đang đi đâu thế? Nghe nói con vừa ốm dậy, cẩn thận kẻo nhiễm gió.
– Dạ con mới từ Tinh Vũ Hiên trở về. Sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tam thẩm quan tâm. Con xin phép quay về Hàn Mai Các trước ạ – Dục tốc bất đạt, tình cảm phải từ từ bồi đắp mới được, nhìn Hà thị có chút không được tự nhiên Lưu Vũ Quỳnh không vội, thấy Hà thị gật đầu đồng ý, mới quay sang Lưu Vũ Nguyệt nói – Tam muội, lúc nào rảnh hãy tới Hàn Mai Các ngồi chơi nhé.
Lưu Vũ Quỳnh đã đi xa mà hai người vẫn còn khó hiểu nhìn theo, nghi hoặc về hành động của nàng, Lưu Vũ Nguyệt lên tiếng thắc mắc:
– Mẫu thân, sao hôm nay con thấy đại tỉ cứ khang khác vậy?
– Ta cũng cảm thấy vậy nhưng dù sao ta vẫn thích tính cách yêu ghét rõ ràng của con bé hơn, tốt hơn mấy cái thứ giả tạo ghê tởm kia. Thôi không nói mấy cái thứ này – Hà thị cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.