Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
Chương 8:
Như Quỳnh
08/08/2022
Sáng hôm sau, Lưu Vũ Quỳnh đến thỉnh an Mẫn thị từ sớm, bà từ ái vuốt ve gương mặt nữ nhi lo lắng hỏi:
– Quỳnh nhi, sao sắc mặt con lại kém như vậy?
Tối hôm qua, Lưu Vũ Quỳnh và Phó Ẩn Ngôn đã bàn bạc trong phủ quá nhiều tai mắt đều đang nhìn chằm chằm Hàn Mai Các không thích hợp luyện võ, vì thế Lưu Vũ Quỳnh cố ý thức trắng một đêm lại thêm trang điểm nhợt nhạt khiến cho nàng trông có vẻ mệt mỏi yếu ớt chính là nhằm mục đích này:
– Đêm qua, con mơ thấy ác mộng, tâm thần không yên, con muốn đến Tĩnh Pháp tự vài ngày để tĩnh tâm.
– Được, ta sắp xếp người đi cùng con, hay là ta đi cùng con nha – Nhìn vẻ mặt trắng bệch của nữ nhi, Mẫn thị vô cùng lo lắng, cảm thấy đây cũng là cách tốt nhưng vẫn không yên tâm để nữ nhi đi một mình.
Lần này đi, Lưu Vũ Quỳnh không phải chỉ lại một hai bữa, mẫu thân nắm quyền quản gia sao có thể xa nhà lâu như vậy, vì thế nàng vội vàng ngăn cản:
– Không cần đâu mẫu thân, người không ở nhà còn những chuyện cần người xử lý phải làm sao, vẫn là một mình con đi tốt hơn, tịnh tâm yên tĩnh – Thấy Mẫn thị muốn nói gì đó, nàng liền cắt lời – Cũng không cần cho ai đi theo con, có Thi Hương là được rồi, nơi đó là phật tự linh thiêng đem quá nhiều người trái lại không tốt – Chưa cần nói, nàng đã biết mẫu thân muốn gì, trước tiên lên tiếng từ chối.
Cuối cùng, Lưu Vũ Quỳnh phải năn nỉ rất lâu, Mẫn thị mới miễn cưỡng đồng ý. Mẫn thị đã chấp nhận thì bên phía lão phu nhân Tiêu thị càng đơn giản, vị tổ mẫu này của nàng chắc vẫn còn căm tức chuyện cháu gái thân yêu bị giam vì nàng nên rất hài lòng khi không thấy tên gây họa là nàng, giả lả không chịu đôi chút rồi cũng thả người. Lưu Vũ Quỳnh chỉ dẫn theo Thi Hương và Lưu Hàn, để Thanh Trúc quản lý Hàn Mai Các, Thanh Trúc cứ nghĩ nàng rất tin tưởng nàng ta nên mới giao quyền hành lớn như vậy nên chẳng mảy may nghi ngờ đồng ý ở lại trong phủ.
Ở Tĩnh Pháp tự, Phó Ẩn Ngôn đã có sắp xếp, nhờ một vị đại sư thân quen với phụ thân nàng Pháp Hạnh đại sư tuyên bố với bên ngoài để cho Lưu Vũ Quỳnh ở Tĩnh Trúc trai chép kinh thư, đóng cửa tĩnh tâm không gặp người ngoài. Bên trong Tĩnh Trúc Trai, Lưu Vũ Quỳnh không hề thả lỏng chút nào, không cùng Phó Ẩn Ngôn luyện võ thì tự rèn luyện nâng cao thể lực, không ngại khổ, không ngại mệt, không ngại gió mưa, không ngại rét lạnh. Ngay cả Phó Ẩn Ngôn và Thi Hương cũng cảm thấy xót xa, khuyên nhủ nàng cứ từ từ nhưng Lưu Vũ Quỳnh chẳng chịu nghe lời nào. Vì thế, trong vòng nửa tháng, nàng đã tiến bộ rất nhanh, lọt vào mắt xanh của phụ thân của Phó Ẩn Ngôn – Phó Tịch Lâm, giáo chủ của Ẩn Tịch giáo.
Vào một ngày đẹp trời, khi Lưu Vũ Quỳnh đang ở trong sân luyện kiếm pháp thì Phó Tịch Lâm xuất hiện cùng nàng so chiêu. Trong nghịch cảnh, phượng hoàng niết bàn trùng sinh, nàng vẫn chưa làm được gì không thể chết như vậy, xuất chiêu không hề kiêng dè, chiêu nào cũng ác hiểm, muốn lấy mạng người. Nhưng một người mới luyện võ sao có thể là đối thủ của Phó Tịch Lâm nhanh chóng bị ông đánh rớt kiếm. Bỗng một tiếng thảng thốt kêu lên khiến cho Lưu Vũ Quỳnh kinh ngạc giật mình:
– Phụ thân – Liếc nhìn hai người họ trong chốc lát lấy lại bình tĩnh, Lưu Vũ Quỳnh nhanh chóng đoán được người đến là ai, cung kính thi lễ – Phó bá phụ, xin thứ tiểu nữ không biết, nếu có gì thất lễ xin người thứ lỗi.
Từ ngày được người cứu giúp, nữ nhi thường xuyên nhắc đến nữ tử trước mặt này, nhắc nhiều lần đến nỗi ông hơi hứng thú về Lưu Vũ Quỳnh. Hôm trước vốn ông đến thăm Pháp Hạnh đại sư tình cờ nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh luyện võ, hứng thú càng nồng đậm. Và hôm nay ông không nhịn được hiện thân, muốn thử nàng đôi chút, càng thưởng thức khí chất bình thản ôn nhu tự nhiên toát ra từ người nàng, đưa ra một lời đề nghị không ngờ tới:
– Lưu Vũ Quỳnh, ta rất thưởng thức ngươi, muốn nhận ngươi làm đệ tử nhập môn.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu của Lưu Vũ Quỳnh là Phó Tịch Lâm đùa giỡn, lập tức từ chối:
– Phó bá phụ, người không cần vì con đã từng cứu Ẩn Ngôn một mạng mà đặc biệt ưu ái con. Huống chi Ẩn Ngôn đã dạy con rất nhiều rồi, đã đủ rồi.
– Lưu Vũ Quỳnh, thân phận của ta là giáo chủ của Ẩn Tịch giáo, một tổ chức sát thủ và thu thập tình báo, trở thành đệ tử của Ẩn Tịch giáo phải gánh vác trên vai sứ mệnh và nguy hiểm gần kề nên ta sẽ không vì bất cứ điều gì mà thu nhận đệ tử. Ngươi phải biết rằng nếu đồng ý thì tiếp theo sẽ đối mặt những gì. Ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, ta không có ép ngươi – Phó Tịch Lâm trịnh trọng giải thích với Lưu Vũ Quỳnh.
Nói thật đề nghị này rất hấp dẫn, khi Lưu Vũ Quỳnh đang trong tình thế bốn bề thọ địch mà trong tay trống rỗng, Ẩn Tịch giáo là lực lượng có thể giúp cho nàng, nàng nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nhận lời, quỳ trên đất lạy một cái nói:
– Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy.
Phó Tịch Lâm mỉm cười hài lòng, tự tay đỡ Lưu Vũ Quỳnh đứng dậy hô:
– Tốt, tốt lắm.
Ngay cả Phó Ẩn Ngôn cũng vui mừng, nhảy cẫng lên ôm lấy Lưu Vũ Quỳnh, nàng thường nói với phụ thân về Lưu Vũ Quỳnh đúng là mang lòng riêng, thật may tâm tưởng sự thành. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lưu Vũ Quỳnh dưới sự tận tình chỉ dạy của Phó Tịch Lâm vừa luyện tập võ nghệ vừa rèn luyện tâm tính, bước vào cuộc huấn luyện khắc nghiệt. Có lúc ngâm mình trong nước lạnh luyện đề khí, có lúc leo núi dốc cao nguy hiểm, có lúc vào trong rừng rậm bốn bề thú dữ, thường xuyên luyện tập võ nghệ trên Cửu Hoa sơn gió tuyết lạnh lẽo. Phó Tịch Lâm còn sắp xếp để cho Lưu Vũ Quỳnh tham gia vào một ít nhiệm vụ nhỏ của Ẩn Tịch giáo. Dù trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, mệt mỏi cực nhọc, đổ mồ hôi xương máu, Lưu Vũ Quỳnh vẫn không hề chùn bước, than vãn một lần. Lần đầu tiên nàng giết người, tay vẫn còn hơi run, ám ảnh ngủ không yên giấc, thức cả đêm quỳ trong phật đường tụng kinh tĩnh tâm, nhiều lần nhắc nhở bản thân chỉ cần bảo hộ được những người nàng yêu thương, dù bàn tay có nhuốm máu tươi thì đã sao chứ. Vì thế trải qua hơn một tháng, Lưu Vũ Quỳnh như trải qua lễ rửa tội, lột xác thành một con người khác, mất đi vẻ tinh nghịch ngây thơ vô ưu vô lo mà mang đậm khí chất ôn nhu nội liễm, đặc biệt là nội tâm càng che giấu thâm sâu, khó đoán. Trong thời gian này, Lưu Vũ Quỳnh đồng thời còn xây dựng lực lượng cho bản thân, xây dựng Vũ Ngôn đường, Phó Ẩn Ngôn còn ham vui nhất định đòi làm phó đường chủ của Vũ Ngôn đường. Hai tháng này không chỉ võ công của Lưu Vũ Quỳnh có tiến bộ mà tình cảm giữa nàng và Phó Ẩn Ngôn cũng có chuyển biến. Phó Ẩn Ngôn xem Lưu Vũ Quỳnh như tỉ tỉ ruột yêu thương, Lưu Vũ Quỳnh thì dường như thấy được bản thân ở kiếp trước từ trên người Phó Ẩn Ngôn nên nàng không nhịn được thân cận với Phó Ẩn Ngôn. Vì được dung túng, Phó Ẩn Ngôn thường xuyên như tiểu nữ nhi giả vờ oán giận đùa giỡn:
– Ta biết ngay phụ thân không thích ta mà, sao những kiếm pháp này người chưa từng dạy ta chứ.
Lưu Vũ Quỳnh liếc mắt một chút đã nhìn thấu Phó Ẩn Ngôn cũng không thực sự tức giận, nhấp chung trà trên bàn mỉm cười nói:
– Sư phụ chỉ có một nữ nhi như muội, tất nhiên muốn hết lòng yêu thương che chở thôi, người không nỡ để muội quá cực khổ thôi – Nói đến đây, nàng chợt nghĩ đến phụ thân của nàng, có lẽ tất cả phụ thân trên đời này đều muốn yêu chiều nữ nhi duy nhất, sau đó bất chợt thở dài than nhẹ – Ta có quá nhiều việc cần làm, thời gian thì quá ít.
Lại là gương mặt ưu tư nhiều tâm sự nhìn về phía xa xăm, Phó Ẩn Ngôn cảm thấy được một nỗi buồn man mác, nàng cũng đã nhiều lần hỏi Lưu Vũ Quỳnh lại chưa từng một lần nhận được câu trả lời. Riết thành quen, Phó Ẩn Ngôn cũng không hỏi nữa, nhất thời bầu không khí im lặng như tờ.
Bỗng Thi Hương bước tới, thi lễ với Lưu Vũ Quỳnh và Phó Ẩn Ngôn rồi mới nói:
– Tiểu thư, phủ Trung Nghĩa Công và phủ Kính Dương Hầu đều cho người đem đồ tới, phu nhân còn nói hai ngày nữa sẽ đích thân đến đón tiểu thư hồi phủ.
Lưu Vũ Quỳnh đã đóng cửa Tĩnh Trúc trai hai tháng, ai đến đều không gặp, cản hết ở ngoài cửa, xem ra mọi người đã nôn nóng không nhịn được nữa, lời này vừa là thông báo vừa là quyết định, hai ngày nữa nhất định nàng phải quay về nhà rồi. May là nàng đã đoán được sẽ như vậy, mọi chuyện cũng tạm ổn, đã tới lúc nàng nên xuất hiện trở lại rồi, tránh cho những kẻ kia quá an nhàn.
– Quỳnh nhi, sao sắc mặt con lại kém như vậy?
Tối hôm qua, Lưu Vũ Quỳnh và Phó Ẩn Ngôn đã bàn bạc trong phủ quá nhiều tai mắt đều đang nhìn chằm chằm Hàn Mai Các không thích hợp luyện võ, vì thế Lưu Vũ Quỳnh cố ý thức trắng một đêm lại thêm trang điểm nhợt nhạt khiến cho nàng trông có vẻ mệt mỏi yếu ớt chính là nhằm mục đích này:
– Đêm qua, con mơ thấy ác mộng, tâm thần không yên, con muốn đến Tĩnh Pháp tự vài ngày để tĩnh tâm.
– Được, ta sắp xếp người đi cùng con, hay là ta đi cùng con nha – Nhìn vẻ mặt trắng bệch của nữ nhi, Mẫn thị vô cùng lo lắng, cảm thấy đây cũng là cách tốt nhưng vẫn không yên tâm để nữ nhi đi một mình.
Lần này đi, Lưu Vũ Quỳnh không phải chỉ lại một hai bữa, mẫu thân nắm quyền quản gia sao có thể xa nhà lâu như vậy, vì thế nàng vội vàng ngăn cản:
– Không cần đâu mẫu thân, người không ở nhà còn những chuyện cần người xử lý phải làm sao, vẫn là một mình con đi tốt hơn, tịnh tâm yên tĩnh – Thấy Mẫn thị muốn nói gì đó, nàng liền cắt lời – Cũng không cần cho ai đi theo con, có Thi Hương là được rồi, nơi đó là phật tự linh thiêng đem quá nhiều người trái lại không tốt – Chưa cần nói, nàng đã biết mẫu thân muốn gì, trước tiên lên tiếng từ chối.
Cuối cùng, Lưu Vũ Quỳnh phải năn nỉ rất lâu, Mẫn thị mới miễn cưỡng đồng ý. Mẫn thị đã chấp nhận thì bên phía lão phu nhân Tiêu thị càng đơn giản, vị tổ mẫu này của nàng chắc vẫn còn căm tức chuyện cháu gái thân yêu bị giam vì nàng nên rất hài lòng khi không thấy tên gây họa là nàng, giả lả không chịu đôi chút rồi cũng thả người. Lưu Vũ Quỳnh chỉ dẫn theo Thi Hương và Lưu Hàn, để Thanh Trúc quản lý Hàn Mai Các, Thanh Trúc cứ nghĩ nàng rất tin tưởng nàng ta nên mới giao quyền hành lớn như vậy nên chẳng mảy may nghi ngờ đồng ý ở lại trong phủ.
Ở Tĩnh Pháp tự, Phó Ẩn Ngôn đã có sắp xếp, nhờ một vị đại sư thân quen với phụ thân nàng Pháp Hạnh đại sư tuyên bố với bên ngoài để cho Lưu Vũ Quỳnh ở Tĩnh Trúc trai chép kinh thư, đóng cửa tĩnh tâm không gặp người ngoài. Bên trong Tĩnh Trúc Trai, Lưu Vũ Quỳnh không hề thả lỏng chút nào, không cùng Phó Ẩn Ngôn luyện võ thì tự rèn luyện nâng cao thể lực, không ngại khổ, không ngại mệt, không ngại gió mưa, không ngại rét lạnh. Ngay cả Phó Ẩn Ngôn và Thi Hương cũng cảm thấy xót xa, khuyên nhủ nàng cứ từ từ nhưng Lưu Vũ Quỳnh chẳng chịu nghe lời nào. Vì thế, trong vòng nửa tháng, nàng đã tiến bộ rất nhanh, lọt vào mắt xanh của phụ thân của Phó Ẩn Ngôn – Phó Tịch Lâm, giáo chủ của Ẩn Tịch giáo.
Vào một ngày đẹp trời, khi Lưu Vũ Quỳnh đang ở trong sân luyện kiếm pháp thì Phó Tịch Lâm xuất hiện cùng nàng so chiêu. Trong nghịch cảnh, phượng hoàng niết bàn trùng sinh, nàng vẫn chưa làm được gì không thể chết như vậy, xuất chiêu không hề kiêng dè, chiêu nào cũng ác hiểm, muốn lấy mạng người. Nhưng một người mới luyện võ sao có thể là đối thủ của Phó Tịch Lâm nhanh chóng bị ông đánh rớt kiếm. Bỗng một tiếng thảng thốt kêu lên khiến cho Lưu Vũ Quỳnh kinh ngạc giật mình:
– Phụ thân – Liếc nhìn hai người họ trong chốc lát lấy lại bình tĩnh, Lưu Vũ Quỳnh nhanh chóng đoán được người đến là ai, cung kính thi lễ – Phó bá phụ, xin thứ tiểu nữ không biết, nếu có gì thất lễ xin người thứ lỗi.
Từ ngày được người cứu giúp, nữ nhi thường xuyên nhắc đến nữ tử trước mặt này, nhắc nhiều lần đến nỗi ông hơi hứng thú về Lưu Vũ Quỳnh. Hôm trước vốn ông đến thăm Pháp Hạnh đại sư tình cờ nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh luyện võ, hứng thú càng nồng đậm. Và hôm nay ông không nhịn được hiện thân, muốn thử nàng đôi chút, càng thưởng thức khí chất bình thản ôn nhu tự nhiên toát ra từ người nàng, đưa ra một lời đề nghị không ngờ tới:
– Lưu Vũ Quỳnh, ta rất thưởng thức ngươi, muốn nhận ngươi làm đệ tử nhập môn.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu của Lưu Vũ Quỳnh là Phó Tịch Lâm đùa giỡn, lập tức từ chối:
– Phó bá phụ, người không cần vì con đã từng cứu Ẩn Ngôn một mạng mà đặc biệt ưu ái con. Huống chi Ẩn Ngôn đã dạy con rất nhiều rồi, đã đủ rồi.
– Lưu Vũ Quỳnh, thân phận của ta là giáo chủ của Ẩn Tịch giáo, một tổ chức sát thủ và thu thập tình báo, trở thành đệ tử của Ẩn Tịch giáo phải gánh vác trên vai sứ mệnh và nguy hiểm gần kề nên ta sẽ không vì bất cứ điều gì mà thu nhận đệ tử. Ngươi phải biết rằng nếu đồng ý thì tiếp theo sẽ đối mặt những gì. Ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, ta không có ép ngươi – Phó Tịch Lâm trịnh trọng giải thích với Lưu Vũ Quỳnh.
Nói thật đề nghị này rất hấp dẫn, khi Lưu Vũ Quỳnh đang trong tình thế bốn bề thọ địch mà trong tay trống rỗng, Ẩn Tịch giáo là lực lượng có thể giúp cho nàng, nàng nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nhận lời, quỳ trên đất lạy một cái nói:
– Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy.
Phó Tịch Lâm mỉm cười hài lòng, tự tay đỡ Lưu Vũ Quỳnh đứng dậy hô:
– Tốt, tốt lắm.
Ngay cả Phó Ẩn Ngôn cũng vui mừng, nhảy cẫng lên ôm lấy Lưu Vũ Quỳnh, nàng thường nói với phụ thân về Lưu Vũ Quỳnh đúng là mang lòng riêng, thật may tâm tưởng sự thành. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lưu Vũ Quỳnh dưới sự tận tình chỉ dạy của Phó Tịch Lâm vừa luyện tập võ nghệ vừa rèn luyện tâm tính, bước vào cuộc huấn luyện khắc nghiệt. Có lúc ngâm mình trong nước lạnh luyện đề khí, có lúc leo núi dốc cao nguy hiểm, có lúc vào trong rừng rậm bốn bề thú dữ, thường xuyên luyện tập võ nghệ trên Cửu Hoa sơn gió tuyết lạnh lẽo. Phó Tịch Lâm còn sắp xếp để cho Lưu Vũ Quỳnh tham gia vào một ít nhiệm vụ nhỏ của Ẩn Tịch giáo. Dù trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, mệt mỏi cực nhọc, đổ mồ hôi xương máu, Lưu Vũ Quỳnh vẫn không hề chùn bước, than vãn một lần. Lần đầu tiên nàng giết người, tay vẫn còn hơi run, ám ảnh ngủ không yên giấc, thức cả đêm quỳ trong phật đường tụng kinh tĩnh tâm, nhiều lần nhắc nhở bản thân chỉ cần bảo hộ được những người nàng yêu thương, dù bàn tay có nhuốm máu tươi thì đã sao chứ. Vì thế trải qua hơn một tháng, Lưu Vũ Quỳnh như trải qua lễ rửa tội, lột xác thành một con người khác, mất đi vẻ tinh nghịch ngây thơ vô ưu vô lo mà mang đậm khí chất ôn nhu nội liễm, đặc biệt là nội tâm càng che giấu thâm sâu, khó đoán. Trong thời gian này, Lưu Vũ Quỳnh đồng thời còn xây dựng lực lượng cho bản thân, xây dựng Vũ Ngôn đường, Phó Ẩn Ngôn còn ham vui nhất định đòi làm phó đường chủ của Vũ Ngôn đường. Hai tháng này không chỉ võ công của Lưu Vũ Quỳnh có tiến bộ mà tình cảm giữa nàng và Phó Ẩn Ngôn cũng có chuyển biến. Phó Ẩn Ngôn xem Lưu Vũ Quỳnh như tỉ tỉ ruột yêu thương, Lưu Vũ Quỳnh thì dường như thấy được bản thân ở kiếp trước từ trên người Phó Ẩn Ngôn nên nàng không nhịn được thân cận với Phó Ẩn Ngôn. Vì được dung túng, Phó Ẩn Ngôn thường xuyên như tiểu nữ nhi giả vờ oán giận đùa giỡn:
– Ta biết ngay phụ thân không thích ta mà, sao những kiếm pháp này người chưa từng dạy ta chứ.
Lưu Vũ Quỳnh liếc mắt một chút đã nhìn thấu Phó Ẩn Ngôn cũng không thực sự tức giận, nhấp chung trà trên bàn mỉm cười nói:
– Sư phụ chỉ có một nữ nhi như muội, tất nhiên muốn hết lòng yêu thương che chở thôi, người không nỡ để muội quá cực khổ thôi – Nói đến đây, nàng chợt nghĩ đến phụ thân của nàng, có lẽ tất cả phụ thân trên đời này đều muốn yêu chiều nữ nhi duy nhất, sau đó bất chợt thở dài than nhẹ – Ta có quá nhiều việc cần làm, thời gian thì quá ít.
Lại là gương mặt ưu tư nhiều tâm sự nhìn về phía xa xăm, Phó Ẩn Ngôn cảm thấy được một nỗi buồn man mác, nàng cũng đã nhiều lần hỏi Lưu Vũ Quỳnh lại chưa từng một lần nhận được câu trả lời. Riết thành quen, Phó Ẩn Ngôn cũng không hỏi nữa, nhất thời bầu không khí im lặng như tờ.
Bỗng Thi Hương bước tới, thi lễ với Lưu Vũ Quỳnh và Phó Ẩn Ngôn rồi mới nói:
– Tiểu thư, phủ Trung Nghĩa Công và phủ Kính Dương Hầu đều cho người đem đồ tới, phu nhân còn nói hai ngày nữa sẽ đích thân đến đón tiểu thư hồi phủ.
Lưu Vũ Quỳnh đã đóng cửa Tĩnh Trúc trai hai tháng, ai đến đều không gặp, cản hết ở ngoài cửa, xem ra mọi người đã nôn nóng không nhịn được nữa, lời này vừa là thông báo vừa là quyết định, hai ngày nữa nhất định nàng phải quay về nhà rồi. May là nàng đã đoán được sẽ như vậy, mọi chuyện cũng tạm ổn, đã tới lúc nàng nên xuất hiện trở lại rồi, tránh cho những kẻ kia quá an nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.