Chương 61
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Giữa rất nhiều lá trà, Tạ Hộ liếc mắt chọn trúng Kỳ môn, chủ tử thích uống trà, nhưng càng thích mùi thơm ngát
nồng đậm của hồng trà, chỉ có mùa hè chủ tử mới uống trà xanh, nay đã là tháng 10, khí hậu dù chưa rét lạnh, nhưng cũng đến lúc uống hồng trà.
Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đi đến trước quầy, chọn một bộ đồ trà bằng sứ trắng, nhìn đơn giản, nhưng trà cụ này chính là thứ quý nhất, một bộ thế này rất xa xỉ, đồ sứ trắng nhã nhặn, mỏng như cánh ve hiếm có, loại sứ trắng này có thể nhìn thấu, chỉ cần cầm ly ra nhìn dưới ánh sáng, giống như lụa trắng bình thường, có thể nhìn xuyên thấu qua ly thấy bên trong.
Tạ Hộ mang tới đệm mềm, quỳ ở trước quầy, chăm chú nghiêm túc pha trà.
Tuy rằng Thẩm Hấp ngồi phía sau thư án, nhưng trái tim lại không thể bình tĩnh, ánh mắt luôn nhịn không được nhìn trên người nàng, thấy nàng nghiêm trang ngồi xổm phía trên đệm mềm, thẳng lưng, tinh tế nhưng cũng không thiếu kiêu ngạo, gấm vóc buộc lại nhìn eo nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, không thể không nói, trong mắt hắn cô nương này, thật sự rất xinh đẹp, chính là bóng lưng này, cũng có thể khiến hắn nhìn mà quên hết tất cả.
Tạ Hộ nghiêm túc pha trà, vừa lúc đứng dậy nhìn thấy ánh mắt chăm chú không che giấu chút nào của Thẩm Hấp, nhất thời có loại cảm giác như cá bị bắt đang khốn đốn giãy trong tay của chủ tử, tuy rằng nàng không có bắt cá, nhưng ánh mắt chủ tử làm cho nàng sinh ra cảm giác như thế.
"Công tử, trà đã pha xong rồi, người muốn uống ở đâu?"
Thẩm Hấp buông đạo cụ sách trong tay ( hoàn toàn lơ là sách , không phải đạo cụ thì là gì ), đứng lên, cũng đem từ quầy tới bên đệm mềm, sau đó đặt một bàn trà lên, để bình trà thơm ngon của Tạ Hộ phía trên, hai người mặt đối mặt ngồi xuống như vậy.
Nhìn thoáng qua lá trà và bộ trà nàng chọn, Thẩm Hấp gợi lên một ý cười hài lòng, giơ tay lấy ra một ly, đầu tiên là đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó liền nâng lên miệng không nói gì uống cạn ly trà, lúc này mới hỏi:
"Tay nghề pha trà của nàng học từ ai?"
Tạ Hộ đang uống trà hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi như vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, muốn trả lời hắn, lại phát hiện mình không biết trả lời như thế nào. Công phu pha trà này, nói cùng chủ tử có chút sâu xa, kiếp trước nàng ở trong cung học với Trà sư, chẳng qua sau này hầu hạ ngự tiền, chủ tử không thích nàng pha trà không đúng lúc, liền tự mình chỉ điểm một phen, sau đó mới có tay nghề như bây giờ.
Nhưng mà, chuyện này nói với chủ tử như thế nào đây?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Muội, cha muội thích uống trà, ông, ông dạy."
Lão cha Tạ Cận là một lá chắn rất tốt, thật ra chỉ có người trong nhà mới biết được, bình thường Tạ Cận trừ bỏ xã giao căn bản là không uống trà, nhất định nói muốn thích cái gì, vậy cũng chỉ có sữa, thường ngày phần lớn uống sữa tươi và sữa dê... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang, nhìn oai phong, thật ra bản chất còn chưa cai sữa, mà Tạ Hộ vẫn cho rằng, Tạ Cận sủng ái Vân thị nhiều năm như vậy, quả thật là liên quan đến nơi trước ngực kia của Vân thị.
Thẩm Hấp thấy vẻ mặt nàng sâu xa, trong con ngươi lộ ra ánh sáng, chỉ không biết cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, biểu tình đáng yêu thật, thấy bộ dạng uống trà của nàng, thật sự động lòng người, vốn đôi môi hồng nhuận được nước trà làm ẩm ướt, lại mềm mại, non nớt, hấp dẫn.
Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hấp cảm thấy hoàn cảnh im lặng có chút lúng túng, tức thì tìm đề tài hỏi:
"Ngày thường Tạ đại nhân thích cái gì?"
Tạ Hộ thiếu chút nữa phun nước trà ra, nàng vừa tưởng tượng trong đầu cha nàng thích uống sữa, chủ tử liền hỏi cha nàng thích cái gì, làm sao trả lời? Trả lời một câu liền hủy toàn bộ một đời lẫy lừng của cha nàng.
"Cũng không thích cái gì."
Ngượng ngùng, nàng chỉ có thể nói như vậy. Tuy rằng khiến chủ tử nghi ngờ, nhưng đây cũng là do không có cách nào, luôn chú ý mặt mũi của phụ thân mà thôi.
May mắn Thẩm Hấp cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không thật sự nghiên cứu cha nàng thích gì, lại im lặng uống một ly trà, đột nhiên Thẩm Hấp lại nói:
"Ngày ấy ta nghe quốc công và lão thái quân nhắc đến chuyện của nàng."
Tạ Hộ kinh hãi: "A? Nhắc ta để làm gì?"
Thẩm Hấp thấy nàng trừng to mắt, môi cũng khẽ nhếch, bất giác buồn cười, nói: "Hình như nghe được chuyện của nàng từ chỗ nào, chính là chuyện lần đó..."
Tạ Hộ lập tức hiểu được là chuyện gì, nghĩ đến lão thái quân cũng nghe được từ lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ, sự kiện kia chủ tử biết nội tình, cho nên Tạ Hộ ở trước mặt Thẩm Hấp cũng không cảm thấy chột dạ xấu hổ, chỉ là đối với những người truyền bá lời đồn rất tức giận.
Chẳng qua việc nhiều chuyện này, nàng cũng không quản được người khác nói như thế nào, ngẫm lại các bà chỉ nghe lời đồn, liền có thể lén truyền việc kia ra, nếu nàng bị người ta bắt được, có thể tưởng tượng được lời đồn kia sẽ thành dạng gì.
"Quốc công còn hỏi nàng có chấp nhận người ta..."
Thẩm Hấp nói tiếp đề tài này, Tạ Hộ rồi lại không hiểu. Quốc công nghe nói 'Công lao to lớn’ của nàng, còn hỏi nàng có chấp nhận người ta?
Thẩm Hấp nói xong hai câu này, cũng cảm thấy dường như từ ngữ không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa, nhưng mà hôm nay hắn đưa nàng đến đây, thật ra cũng chính là chuyện này, đặt ly trà xuống, Thẩm Hấp hít sâu một hơi, lại hỏi:
"Nàng có nghĩ tới tương lai muốn gả cho người như thế nào không?”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy chủ tử hỏi liên tiếp 3 câu đều làm cho nàng không biết trả lời như thế nào, hai câu trước không tính, chỉ là câu hỏi bình thường, nàng không trả lời cũng không có gì, nhưng mà câu thứ ba này, là câu hỏi thật sự, nàng không có cách gì có thể nói nổi. Mặc dù nàng cũng biết, vấn đề chủ tử hỏi ở nữ nhi là bình thường nhưng lại có phần đường đột.
Thấy ánh mắt trấn tĩnh của chủ tử nhìn mình chằm chằm, Tạ Hộ cũng buông ly xuống, nói với Thẩm Hấp:
"Muội muốn gả cho một người…Tốt với muội."
Ánh mắt Thẩm Hấp khẽ động: "Còn gì nữa không? Có yêu cầu thân phận gì không?”
Chủ tử làm sao vậy? Tạ Hộ không hiểu nhìn Thẩm Hấp, miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Thân phận không có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt một chút, cho dù gia thế nghèo một chút cũng không sao."
"À, ra là vậy."
Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ trả lời xong, suy nghĩ gật đầu, sau đó không nói gì nữa, lúc Tạ Hộ cho rằng cuộc đối thoại giữa bọn họ đã chấm dứt, Thẩm Hấp đột nhiên lại mở miệng, nói:
"Ta sắp tới qua 20 tuổi, đến tuổi thành thân. Trong phủ từng định thân hai lần cho ta, chẳng qua... Đều không thành, một người là đích trưởng nữ ngự sử, một người là đích thứ nữ giám ngục, trước khi định thân, các nàng đều xảy ra chuyện, cho nên, cho tới hôm nay ta cũng chưa thể thành thân."
Tạ Hộ nâng ly trà, ngơ ngác nhìn Thẩm Hấp đang báo cáo xuất thân, nhất thời không biết nên phản ứng gì, sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhớ tới đáp lại:
"À, à, à. Phải."
Thẩm Hấp nói xong những lời kia, chính mình cũng cảm thấy không được tự nhiên, cũng không nhìn ánh mắt Tạ Hộ, mà cười cười với nàng, sau đó lại bưng ly trà lên uống.
Bởi vì Tạ Hộ không có nói gì tiếp, cho nên đối thoại giữa hai người cũng không duy trì bao lâu, uống trà xong, Thẩm Hấp chỉ giá sách, để Tạ Hộ chọn một quyển sách xem, còn mình thì trở về phía sau thư án, cầm lấy quyển sách chưa xem xong tùy ý xem tiếp.
Tạ Hộ muốn trở về nhanh, nhưng mà cũng biết nơi này không phải một mình nàng có thể tìm đường rời đi, mà hiện tại chủ tử rõ ràng chưa muốn chủ động đưa nàng về, nàng lại không dám nói, sợ chọc tức chủ tử, nghĩ dù sao trong lúc rãnh rỗi, dứt khoát đọc sách cũng tốt, đọc một lát, sau đó lại đưa ra ý muốn trở về với chủ tử, nghĩ đến lúc đó chủ tử cũng sẽ không tức giận.
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ liền nghe lời đi tới trước giá sách chọn một quyển sách, ngồi xuống ghế thái sư trước cửa sổ phía Nam, lật sách xem, trong lúc nhất thời, trong phòng trà chỉ có tiếng lật sách, kim rơi cũng có thể nghe, hai người đều thích yên tĩnh, cho nên, mặc dù không nói lời nào, nhưng trong tay có một quyển sách cũng đủ cho bọn họ giết thời gian.
Vốn Tạ Hộ chỉ muốn đọc một chút, nhưng không nghĩ tới mới xem hai trang bị nội dung trong sách hấp dẫn, thế cho nên dần dần trầm mê vào sách, đọc xong một trang lại tiếp tục đọc. Cứ như vậy vô tình một canh giờ trôi qua.
Thẩm Hấp nhìn mặt trời bên ngoài, để quyển sách xuống, đi tới trước mặt Tạ Hộ, nhưng nha đầu kia đọc sách đến mê mẩn, ngay cả hắn đi đến trước mặt cũng không biết, hắn đành phải ho nhẹ một tiếng, nha đầu mê mẩn kia mới ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt rực rỡ như ngôi sao, giống như trong nháy mắt muốn hút lấy Thẩm Hấp, vội vàng thu hồi, lại ho khan một tiếng, sau đó nói:
"Không còn sớm nữa, ta đưa nàng trở về."
Nếu dựa theo tâm tư của hắn, hắn thật muốn cứ để nàng ở trong này, mỗi ngày chỉ để cho mình hắn nhìn, chung đụng cùng nàng một thời gian dài cảm thấy rất thích hợp, sở thích của nàng và hắn cũng giống nhau, sẽ không quấy rầy nhau, cũng sẽ không làm cho hắn cảm thấy phiền chán, tuy nói hiện tại đối mặt với mình vẫn còn có chút khẩn trương. Chẳng qua Thẩm Hấp quy sự khẩn trương đó là do nữ nhi rụt rè, chỉ cần về sau ở chung một thời gian dài, nàng nhất định là một người bạn đời rất tốt.
Tạ Hộ đương nhiên không biết giờ phút này chủ tử đang suy nghĩ gì trong đầu, nghe lời Thẩm Hấp nói, Tạ Hộ liền thăm dò nhìn bên ngoài, nhìn thấy mặt trời đã sắp đến trưa, hốt hoảng, đứng dậy từ ghế thái sư, cuống quít nói:
"A, đã trễ thế này, tiêu rồi."
Thẩm Hấp thấy nàng kinh hoảng, bất giác lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, yến hội còn chưa bắt đầu, bây giờ ta đưa nàng trở về còn kịp."
Lúc này Tạ Hộ mới yên tâm lại, bỗng nhiên Thẩm Hấp lại đưa tay ra, khiến Tạ Hộ kinh ngạc, Thẩm Hấp thấy nàng thất thần bất động, rồi mới lên tiếng:
"Đưa tay cho ta, ta đưa nàng trở về."
"..."
Tạ Hộ chậm rãi đưa tay mình ra, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy việc đưa tay ra và việc chủ tử đưa về không có liên quan, nhưng được chủ tử nắm tay, cảm giác kia quá tuyệt vời, Tạ Hộ không biết sau này mình còn có phúc khí hay cơ hội này nữa không, nhưng hôm nay nếu chủ tử khai ân, vậy nàng cũng không ngại lại hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này nữa.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thẹn thùng cười đưa tay ra, lúc này mới yên lặng cong cong khóe miệng, nắm chặt bàn tay trắng mịn như ngọc, mang theo nàng đi qua rừng trúc, đi dưới bóng râm, qua lâu các, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, cho dù đứng im cũng được.
Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đi đến trước quầy, chọn một bộ đồ trà bằng sứ trắng, nhìn đơn giản, nhưng trà cụ này chính là thứ quý nhất, một bộ thế này rất xa xỉ, đồ sứ trắng nhã nhặn, mỏng như cánh ve hiếm có, loại sứ trắng này có thể nhìn thấu, chỉ cần cầm ly ra nhìn dưới ánh sáng, giống như lụa trắng bình thường, có thể nhìn xuyên thấu qua ly thấy bên trong.
Tạ Hộ mang tới đệm mềm, quỳ ở trước quầy, chăm chú nghiêm túc pha trà.
Tuy rằng Thẩm Hấp ngồi phía sau thư án, nhưng trái tim lại không thể bình tĩnh, ánh mắt luôn nhịn không được nhìn trên người nàng, thấy nàng nghiêm trang ngồi xổm phía trên đệm mềm, thẳng lưng, tinh tế nhưng cũng không thiếu kiêu ngạo, gấm vóc buộc lại nhìn eo nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, không thể không nói, trong mắt hắn cô nương này, thật sự rất xinh đẹp, chính là bóng lưng này, cũng có thể khiến hắn nhìn mà quên hết tất cả.
Tạ Hộ nghiêm túc pha trà, vừa lúc đứng dậy nhìn thấy ánh mắt chăm chú không che giấu chút nào của Thẩm Hấp, nhất thời có loại cảm giác như cá bị bắt đang khốn đốn giãy trong tay của chủ tử, tuy rằng nàng không có bắt cá, nhưng ánh mắt chủ tử làm cho nàng sinh ra cảm giác như thế.
"Công tử, trà đã pha xong rồi, người muốn uống ở đâu?"
Thẩm Hấp buông đạo cụ sách trong tay ( hoàn toàn lơ là sách , không phải đạo cụ thì là gì ), đứng lên, cũng đem từ quầy tới bên đệm mềm, sau đó đặt một bàn trà lên, để bình trà thơm ngon của Tạ Hộ phía trên, hai người mặt đối mặt ngồi xuống như vậy.
Nhìn thoáng qua lá trà và bộ trà nàng chọn, Thẩm Hấp gợi lên một ý cười hài lòng, giơ tay lấy ra một ly, đầu tiên là đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó liền nâng lên miệng không nói gì uống cạn ly trà, lúc này mới hỏi:
"Tay nghề pha trà của nàng học từ ai?"
Tạ Hộ đang uống trà hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi như vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, muốn trả lời hắn, lại phát hiện mình không biết trả lời như thế nào. Công phu pha trà này, nói cùng chủ tử có chút sâu xa, kiếp trước nàng ở trong cung học với Trà sư, chẳng qua sau này hầu hạ ngự tiền, chủ tử không thích nàng pha trà không đúng lúc, liền tự mình chỉ điểm một phen, sau đó mới có tay nghề như bây giờ.
Nhưng mà, chuyện này nói với chủ tử như thế nào đây?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Muội, cha muội thích uống trà, ông, ông dạy."
Lão cha Tạ Cận là một lá chắn rất tốt, thật ra chỉ có người trong nhà mới biết được, bình thường Tạ Cận trừ bỏ xã giao căn bản là không uống trà, nhất định nói muốn thích cái gì, vậy cũng chỉ có sữa, thường ngày phần lớn uống sữa tươi và sữa dê... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang, nhìn oai phong, thật ra bản chất còn chưa cai sữa, mà Tạ Hộ vẫn cho rằng, Tạ Cận sủng ái Vân thị nhiều năm như vậy, quả thật là liên quan đến nơi trước ngực kia của Vân thị.
Thẩm Hấp thấy vẻ mặt nàng sâu xa, trong con ngươi lộ ra ánh sáng, chỉ không biết cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, biểu tình đáng yêu thật, thấy bộ dạng uống trà của nàng, thật sự động lòng người, vốn đôi môi hồng nhuận được nước trà làm ẩm ướt, lại mềm mại, non nớt, hấp dẫn.
Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hấp cảm thấy hoàn cảnh im lặng có chút lúng túng, tức thì tìm đề tài hỏi:
"Ngày thường Tạ đại nhân thích cái gì?"
Tạ Hộ thiếu chút nữa phun nước trà ra, nàng vừa tưởng tượng trong đầu cha nàng thích uống sữa, chủ tử liền hỏi cha nàng thích cái gì, làm sao trả lời? Trả lời một câu liền hủy toàn bộ một đời lẫy lừng của cha nàng.
"Cũng không thích cái gì."
Ngượng ngùng, nàng chỉ có thể nói như vậy. Tuy rằng khiến chủ tử nghi ngờ, nhưng đây cũng là do không có cách nào, luôn chú ý mặt mũi của phụ thân mà thôi.
May mắn Thẩm Hấp cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không thật sự nghiên cứu cha nàng thích gì, lại im lặng uống một ly trà, đột nhiên Thẩm Hấp lại nói:
"Ngày ấy ta nghe quốc công và lão thái quân nhắc đến chuyện của nàng."
Tạ Hộ kinh hãi: "A? Nhắc ta để làm gì?"
Thẩm Hấp thấy nàng trừng to mắt, môi cũng khẽ nhếch, bất giác buồn cười, nói: "Hình như nghe được chuyện của nàng từ chỗ nào, chính là chuyện lần đó..."
Tạ Hộ lập tức hiểu được là chuyện gì, nghĩ đến lão thái quân cũng nghe được từ lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ, sự kiện kia chủ tử biết nội tình, cho nên Tạ Hộ ở trước mặt Thẩm Hấp cũng không cảm thấy chột dạ xấu hổ, chỉ là đối với những người truyền bá lời đồn rất tức giận.
Chẳng qua việc nhiều chuyện này, nàng cũng không quản được người khác nói như thế nào, ngẫm lại các bà chỉ nghe lời đồn, liền có thể lén truyền việc kia ra, nếu nàng bị người ta bắt được, có thể tưởng tượng được lời đồn kia sẽ thành dạng gì.
"Quốc công còn hỏi nàng có chấp nhận người ta..."
Thẩm Hấp nói tiếp đề tài này, Tạ Hộ rồi lại không hiểu. Quốc công nghe nói 'Công lao to lớn’ của nàng, còn hỏi nàng có chấp nhận người ta?
Thẩm Hấp nói xong hai câu này, cũng cảm thấy dường như từ ngữ không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa, nhưng mà hôm nay hắn đưa nàng đến đây, thật ra cũng chính là chuyện này, đặt ly trà xuống, Thẩm Hấp hít sâu một hơi, lại hỏi:
"Nàng có nghĩ tới tương lai muốn gả cho người như thế nào không?”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy chủ tử hỏi liên tiếp 3 câu đều làm cho nàng không biết trả lời như thế nào, hai câu trước không tính, chỉ là câu hỏi bình thường, nàng không trả lời cũng không có gì, nhưng mà câu thứ ba này, là câu hỏi thật sự, nàng không có cách gì có thể nói nổi. Mặc dù nàng cũng biết, vấn đề chủ tử hỏi ở nữ nhi là bình thường nhưng lại có phần đường đột.
Thấy ánh mắt trấn tĩnh của chủ tử nhìn mình chằm chằm, Tạ Hộ cũng buông ly xuống, nói với Thẩm Hấp:
"Muội muốn gả cho một người…Tốt với muội."
Ánh mắt Thẩm Hấp khẽ động: "Còn gì nữa không? Có yêu cầu thân phận gì không?”
Chủ tử làm sao vậy? Tạ Hộ không hiểu nhìn Thẩm Hấp, miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Thân phận không có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt một chút, cho dù gia thế nghèo một chút cũng không sao."
"À, ra là vậy."
Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ trả lời xong, suy nghĩ gật đầu, sau đó không nói gì nữa, lúc Tạ Hộ cho rằng cuộc đối thoại giữa bọn họ đã chấm dứt, Thẩm Hấp đột nhiên lại mở miệng, nói:
"Ta sắp tới qua 20 tuổi, đến tuổi thành thân. Trong phủ từng định thân hai lần cho ta, chẳng qua... Đều không thành, một người là đích trưởng nữ ngự sử, một người là đích thứ nữ giám ngục, trước khi định thân, các nàng đều xảy ra chuyện, cho nên, cho tới hôm nay ta cũng chưa thể thành thân."
Tạ Hộ nâng ly trà, ngơ ngác nhìn Thẩm Hấp đang báo cáo xuất thân, nhất thời không biết nên phản ứng gì, sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhớ tới đáp lại:
"À, à, à. Phải."
Thẩm Hấp nói xong những lời kia, chính mình cũng cảm thấy không được tự nhiên, cũng không nhìn ánh mắt Tạ Hộ, mà cười cười với nàng, sau đó lại bưng ly trà lên uống.
Bởi vì Tạ Hộ không có nói gì tiếp, cho nên đối thoại giữa hai người cũng không duy trì bao lâu, uống trà xong, Thẩm Hấp chỉ giá sách, để Tạ Hộ chọn một quyển sách xem, còn mình thì trở về phía sau thư án, cầm lấy quyển sách chưa xem xong tùy ý xem tiếp.
Tạ Hộ muốn trở về nhanh, nhưng mà cũng biết nơi này không phải một mình nàng có thể tìm đường rời đi, mà hiện tại chủ tử rõ ràng chưa muốn chủ động đưa nàng về, nàng lại không dám nói, sợ chọc tức chủ tử, nghĩ dù sao trong lúc rãnh rỗi, dứt khoát đọc sách cũng tốt, đọc một lát, sau đó lại đưa ra ý muốn trở về với chủ tử, nghĩ đến lúc đó chủ tử cũng sẽ không tức giận.
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ liền nghe lời đi tới trước giá sách chọn một quyển sách, ngồi xuống ghế thái sư trước cửa sổ phía Nam, lật sách xem, trong lúc nhất thời, trong phòng trà chỉ có tiếng lật sách, kim rơi cũng có thể nghe, hai người đều thích yên tĩnh, cho nên, mặc dù không nói lời nào, nhưng trong tay có một quyển sách cũng đủ cho bọn họ giết thời gian.
Vốn Tạ Hộ chỉ muốn đọc một chút, nhưng không nghĩ tới mới xem hai trang bị nội dung trong sách hấp dẫn, thế cho nên dần dần trầm mê vào sách, đọc xong một trang lại tiếp tục đọc. Cứ như vậy vô tình một canh giờ trôi qua.
Thẩm Hấp nhìn mặt trời bên ngoài, để quyển sách xuống, đi tới trước mặt Tạ Hộ, nhưng nha đầu kia đọc sách đến mê mẩn, ngay cả hắn đi đến trước mặt cũng không biết, hắn đành phải ho nhẹ một tiếng, nha đầu mê mẩn kia mới ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt rực rỡ như ngôi sao, giống như trong nháy mắt muốn hút lấy Thẩm Hấp, vội vàng thu hồi, lại ho khan một tiếng, sau đó nói:
"Không còn sớm nữa, ta đưa nàng trở về."
Nếu dựa theo tâm tư của hắn, hắn thật muốn cứ để nàng ở trong này, mỗi ngày chỉ để cho mình hắn nhìn, chung đụng cùng nàng một thời gian dài cảm thấy rất thích hợp, sở thích của nàng và hắn cũng giống nhau, sẽ không quấy rầy nhau, cũng sẽ không làm cho hắn cảm thấy phiền chán, tuy nói hiện tại đối mặt với mình vẫn còn có chút khẩn trương. Chẳng qua Thẩm Hấp quy sự khẩn trương đó là do nữ nhi rụt rè, chỉ cần về sau ở chung một thời gian dài, nàng nhất định là một người bạn đời rất tốt.
Tạ Hộ đương nhiên không biết giờ phút này chủ tử đang suy nghĩ gì trong đầu, nghe lời Thẩm Hấp nói, Tạ Hộ liền thăm dò nhìn bên ngoài, nhìn thấy mặt trời đã sắp đến trưa, hốt hoảng, đứng dậy từ ghế thái sư, cuống quít nói:
"A, đã trễ thế này, tiêu rồi."
Thẩm Hấp thấy nàng kinh hoảng, bất giác lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, yến hội còn chưa bắt đầu, bây giờ ta đưa nàng trở về còn kịp."
Lúc này Tạ Hộ mới yên tâm lại, bỗng nhiên Thẩm Hấp lại đưa tay ra, khiến Tạ Hộ kinh ngạc, Thẩm Hấp thấy nàng thất thần bất động, rồi mới lên tiếng:
"Đưa tay cho ta, ta đưa nàng trở về."
"..."
Tạ Hộ chậm rãi đưa tay mình ra, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy việc đưa tay ra và việc chủ tử đưa về không có liên quan, nhưng được chủ tử nắm tay, cảm giác kia quá tuyệt vời, Tạ Hộ không biết sau này mình còn có phúc khí hay cơ hội này nữa không, nhưng hôm nay nếu chủ tử khai ân, vậy nàng cũng không ngại lại hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này nữa.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thẹn thùng cười đưa tay ra, lúc này mới yên lặng cong cong khóe miệng, nắm chặt bàn tay trắng mịn như ngọc, mang theo nàng đi qua rừng trúc, đi dưới bóng râm, qua lâu các, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, cho dù đứng im cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.