Chương 66
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Tạ Thiều trải qua hôn lễ thật thuận lợi, rượu uống ba tuần xong liền tự
giác về tân phòng, cách ly hết thảy những người muốn nháo động phòng,
đem cửa tân phòng khóa chặt, mặc cho ai gõ cũng không mở, thành công bảo vệ tân nương tử.
Tạ Hộ, Tạ Tân vẫn luôn cùng Vân thị lưu lại bên ngoài chờ khách khứa tan hết rồi an bài hạ nhân thu thập bàn ghế chén đũa. Lần đầu tiên Tạ Hộ cảm nhận được điều khiển một phủ không dễ, từ trên xuống dưới phải sử dụng hết tất cả nhân công, mọi người phải theo đúng trình tự mà làm việc, bất luận có một sai sót trong phân đoạn nào đều có khả năng tạo thành phiền toái rất lớn. Lúc trước Vân thị sẽ không để Tạ Hộ chạm vào những việc này, bất quá hiện giờ bà nghĩ Tạ Hộ sắp phải xuất giá, gả tới phu gia không thể so với ở nhà có phụ mẫu huynh tỷ yêu thương, lại không giống Tạ Tân gả cho một tướng công có gia đình đơn giản.
Trong Quốc Công phủ quy cách tất nhiên sẽ nâng cao một bước, tuy là Hầu phủ cũng không thể với tới. Bên trong Quốc công phủ quy củ nhiều như lông trâu, Vân thị chỉ hận mình xuất thân quá thấp, không thể dạy dỗ nữ nhi được nhiều thứ hơn.
Tân tức phụ vào cửa, buổi sáng hôm sau dựa theo thông lệ phải vấn an kính trà cho công bà. Vân thị vốn dĩ muốn miễn đi tục lễ này, để hai đứa nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ tới đúng giờ Thìn thì Tạ Thiều đã dẫn Phó Song tới chủ viện. Tạ Thiều mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên là bị kéo dậy không bao lâu. Nhìn lại tân tức phụ, tuy rằng sắc mặt cũng mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tệ lắm, ăn mặc chu đáo, cử chỉ khéo léo, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, tuy không diễm lệ như hôm qua nhưng lại có điểm tươi mát nhã nhặn.
Phó Song kính cẩn hành lễ với Vân thị và Tạ Cận. Vân thị đã sớm chuẩn bị quà tặng đưa cho nàng rồi hiền lành dặn dò vài câu, làm Tạ Thiều đỡ Phó Song ngồi xuống nói chuyện.
Tạ Hộ cũng vội vã muốn gặp tân tẩu tử, sáng sớm đã dậy. Bất quá chờ nàng đến đại sảnh thì không ngờ vẫn là đến chậm, cha nương và tẩu tẩu đang ngồi nói chuyện. Tạ Hộ im lặng đi vào, ở bên cạnh nhún gối phúc lễ với Tạ Cận và Vân thị. Vân thị thấy nàng đến liền kêu nàng tới hành lễ với tẩu tẩu.
Phó Song đã biết tiểu cô này, lúc trước hai người gặp qua đều có hảo cảm với nhau. Tạ Hộ còn chưa kịp hành lễ đã được Phó Song đứng lên đỡ lấy, hai người nắm tay nhau ngồi xuống một bên. Phó Song biết nàng cũng sắp sửa phải xuất giá, đề tài nói chuyện của hai người tự nhiên liền nhiều lên. Mắt thấy tân tẩu tử cùng tiểu cô tán gẫu thật nóng bỏng, tân lang ngược lại bị bỏ rơi một bên, Tạ Thiều xen miệng vào vài lần cũng không thành công.
Vân thị nhìn xem canh giờ, gọi Phó Song đi thỉnh an Hình thị.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng bảy trời đã oi bức giống cái lồng hấp, ngồi ở một chỗ không nhúc nhích chỉ trong chốc lát thì người đã đầy mồ hôi.
Tạ Hộ sợ nóng, hận không thể mỗi ngày tắm ba lần. Giá y của nàng đã làm xong, mấy ngày nay nàng bị Vân thị nhốt ở trong phòng thử giá y, mời cả tú nương về nhà, chỗ nào không thích hợp thì phải sửa ngay lập tức, Tạ Hộ bị lăn lộn khổ không nói nổi.
Vào ngày mùng chín, Định Quốc Công phủ đưa tới một sọt quả vải ướp lạnh. Nghe nói là khi Thẩm Hấp đi Giang Nam vòng qua phủ Quảng Châu, trở về đúng lúc mùa vải liền thuận đường mang về bốn sọt, dọc đường đi thay đổi mười mấy con ngựa, năm mươi cân quả vải dùng hết gần hai trăm cân khối băng, hơn nữa dùng hai ngày hai đêm chạy như điên mà về, vì thế mới bảo vệ quả vải được tươi rói, vừa trở về liền mau chóng phân ra để mọi người trong phủ được ăn vải tươi, còn một sọt liền đưa đến Quy Nghĩa Hầu phủ.
Loại quả vải này đời trước Tạ Hộ ở trong cung đã ăn qua vài lần, chỉ là được chia cho rất ít, nàng chưa từng nghĩ tới loại chuyện tốt này thế nhưng còn sẽ rơi xuống người nàng, cả một sọt vải ướp lạnh lận đó, nói thế nào đây... thật sự muốn độc chiếm.
Bất quá nhìn đôi mắt tỏa sáng của Vân thị, Tạ Hộ đành phải thu lại mặt dày, rất là thức thời hỏi: “Nương, chỉ một sọt này nên phân như thế nào?”
Trên mặt Vân thị tràn đầy tươi cười, không phải bởi vì vải này có bao nhiêu hiếm lạ bao nhiêu trân quý, mà là bà thấy cao hứng thay cho khuê nữ -- tế tử này quả nhiên là người "biết nóng biết lạnh", chưa thành thân mà đã nghĩ cho khuê nữ như vậy.
“Cái gì mà "chỉ một sọt", thật là ăn nói cứ như tiểu hài tử. Người xưa có câu "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", quả vải này thật không dễ có được. Đã do tế tử đưa tới thì con tất nhiên được một phần, sau đó đưa một phần đến chỗ Lão phu nhân; Đại phu nhân và Tam phu nhân cũng chia một phần, chỗ của ca ca tẩu tẩu của con cũng một phần, giữ lại một phần dùng băng ướp lạnh cho tươi, chờ buổi tối cha con về ăn.”
("Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu" dịch nghĩa "Ngựa phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng để nàng phi tử cười" -- là câu thơ trong bài Quá Hoa Thanh Cung của Đỗ Mục. Bài thơ viết về sự sủng ái vô độ của Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý Phi. Dương Quý Phi rất thích ăn quả vải tươi nên hàng năm Đường Huyền Tông đều truyền lệnh cho vùng Tứ Xuyên, Quảng Đông dùng ngựa phi thật nhanh vận chuyển đến Trường An, vì việc này mà rất nhiều người đã chết vì chạy chỉ để được một nụ cười của phi tử.)
Tạ Hộ vừa nghe vừa bẻ ngón tay tính, mắt thấy một sọt vải đã bị chia làm bảy phần, tổng cộng cũng chỉ có mười cân...
Tạ Hộ rất là tiếc nuối thở dài, bèn gọi nô tỳ tới phân ra. Vân thị nhìn cũng thèm, bất quá so với việc được thể diện khi đưa cho những người trong phủ cùng hưởng, phần thèm thuồng này cũng liền không quan trọng như vậy. Cùng lắm là chờ buổi tối lão gia trở về ăn, bà có thể ăn ké vài quả là được.
Sau khi Tạ Hộ phân xong liền kêu nô tỳ đặt quả vải trong chén băng, hoả tốc đưa đến các phòng, còn dặn dò phải tránh đi qua mấy chỗ không có mái che, miễn cho ánh nắng chiếu hỏng quả vải tươi mới.
Tạ Hộ cầm phần vải của mình vẫn ngồi ở phòng khách, đưa đến trước mặt Vân thị mời: “Nương cùng ăn với con đi, một mình con ăn không hết.”
Nói xong Tạ Hộ liền đem mâm đặt ở trước mặt Vân thị, sau đó lại bốc bảy tám quả đặt vào tay Trúc Tình, kêu nàng phân phát cho mọi người trong Tốn phương cư nếm thử. Trúc Tình đương nhiên biết quả vải này rất trân quý, lập tức cảm tạ Tạ Hộ, cẩn thận chạy về Tốn phương cư, ven đường nhìn thấy một nha hoàn chia cho nàng ta một quả, sai nàng ta đi kêu Hoa Ý trở về.
Buổi tối Vân thị và Tạ Cận nằm ở nhuyễn tháp ăn vải. Vân thị lột vỏ cho Tạ Cận, vừa lột vừa cười, khen Thẩm Hấp cả một xe ngựa lời hay. Tạ Cận cũng cảm thấy cửa định thân này không tồi, trong lòng ông thật ra cũng không phải nhìn trúng môn đình của Quốc Công phủ, mà là nhìn trúng con người của Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp là một tài học Trạng Nguyên, tuy rằng hiện giờ chưa được Thánh thượng coi trọng, đúng là trong giai đoạn mắc cạn, Quốc Công Thẩm Diệp cũng không có ý muốn nâng đỡ, bất quá Tạ Cận tin tưởng với tài học vấn của Thẩm Hấp, tương lai nhất định sẽ có thành tựu, Kim lân tuyệt đối không phải vật trong ao. Nếu về sau Quốc Công phủ đối với bọn họ không tốt, đến lúc đó tế tử sẽ mang nữ nhi rời phủ sống một mình cũng chưa chắc không thể qua ngày, tập tước hay không tập tước cũng không cần cưỡng cầu, tự lập môn hộ không phải càng thống khoái hơn sao?
Vân thị cũng cảm nhận được tướng công vui vẻ, hai phu thê âu yếm bên nhau, triền miên không dứt, một đêm thẳng đến bình minh.
*Đăng tại Wattpad*
Thời gian trôi qua cực nhanh. Mấy tháng trước lúc mới vừa đính hôn, Tạ Hộ còn thầm nghĩ thời gian cũng sớm, còn những mấy tháng, không ngờ chỉ nháy mắt đã đến mùng tám tháng tám.
Từ đêm hôm trước là Tạ Hộ bắt đầu không thể ngủ được. Nửa đêm phải dậy tắm rửa làm mặt rồi nha hoàn hầu hạ nàng thay hỉ phục, sau đó cứ ngồi như vậy để năm sáu ma ma phụ trách trang điểm vây quanh nàng, trát phấn, vẽ mặt, chải tóc, lăn lộn một phen khiến Tạ Hộ suýt hỏng luôn rồi.
Mãi cho đến bình minh, Tạ Hộ mới bị trang điểm giống như một phúc khí oa nhi ngồi bẹp một chỗ, vậy mà tất cả mọi người đều khen: “Ai nha, Ngũ cô nương của chúng ta nhất định là tân nương tử đẹp nhất trên đời này. Nhìn đôi mắt, đôi mày kia kìa, cứ như tiên nữ trong tranh. Tân lang mà nhìn thấy nhất định rất thích.”
Tạ Hộ trong đầu nhớ tới gương măt lạnh lùng giống như băng sơn của chủ tử, thật sự rất khó tưởng tượng chủ tử sẽ thích bộ mặt bôi trét dầy cộm này của nàng. Tạ Hộ tâm loạn như ma, tuy rằng nàng đã có hơn ba tháng thời gian để chuẩn bị thích ứng, nhưng nàng phát hiện khi chuyện tới trước mắt, có bao nhiêu thời gian chuẩn bị cũng không đủ dùng, đầu óc rối loạn vẫn là rối loạn, trong lòng sợ hãi vẫn là sợ hãi, tâm tình khẩn trương lại càng khẩn trương, bởi vì nàng thật sự không biết trong lòng chủ tử đối với việc hôn nhân này cảm thấy thế nào? Nếu chủ tử chỉ vì nhất thời ẩn nhẫn mà phải đáp ứng thành thân, vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ không êm đẹp chút nào.
“Cô nương, ngày đại hỉ không nên thở dài đâu. Cười một cái, cười lên thì nam nhân mới thích.”
Tạ Hộ nhìn bộ mặt bị trang điểm thật đậm trong gương, đẹp thì cũng đẹp nhưng mùi son phấn quá nặng. Cho dù hiện tại nàng bình tĩnh hơn một chút không thèm nghĩ đến những chuyện sau này với chủ tử, nhưng muốn nàng đội trên đầu mũ phượng kim thoa nặng như vậy suốt một ngày, nàng nghĩ tới thôi cũng đã đau đầu.
Càng đừng kể đến thời tiết tháng tám oi bức như vậy, trong phòng đặt bồn băng cũng không hiệu nghiệm gì, mồ hôi vẫn tí tách nhỏ giọt, lớp trang điểm trên mặt cứ non nửa canh giờ phải dặm lại một lần, sau đó càng dặm càng dầy, thật sự không thể thông khí.
Vốn tưởng rằng sau khi trang điểm nàng có thể dựa vào đâu ngủ một lát, chỉ là ma ma hầu hạ lại không cho phép, nói sợ làm búi tóc mũ phượng rối loạn -- giờ lành vừa đến là tân nương tử phải lập tức ra cửa, không có thời gian chải lại một lần nữa.
Tạ Hộ đành phải cố chống lên tinh thần ngồi yên trong khuê phòng, giống như cái đầu gỗ dùng tròng mắt đảo quanh nhìn lại gian phòng nàng đã sinh sống bao năm qua, sau này gả đi sợ là rất ít có cơ hội lại trở về.
Vận mệnh của nàng hiện giờ đã bị rối tung, nàng không biết sau này số mạng sẽ đưa mình đi trên con đường nào? Bất quá, kết quả thảm nhất thì đời trước nàng đều trải qua rồi, một đời này chắc sẽ không tệ hơn đời trước chứ nhỉ? Mười mấy năm nô tài cũng đã làm qua, hiện giờ lại vẫn như cũ hầu hạ bên người chủ tử. Tuy rằng thân phận bất đồng nhưng bổn phận đại khái cũng như nhau -- tất cả đều là hầu hạ chủ tử. May mắn kỹ năng này nàng luyện được coi như đã thành thục, hẳn là có thể thực mau quen tay thích ứng.
Miên man suy nghĩ một lúc, đột nhiên Tạ Hộ lại bị đắp lên trên đầu một mảnh lụa đỏ uyên ương thật dày, che mất tầm mắt của nàng. Nàng giống người có mắt như mù, bị người bên cạnh dìu đi, nghe giọng nói bên cạnh hướng dẫn mà làm ra động tác tương ứng, lại thông qua âm thanh bên ngoài để phán đoán đã tới một bước nào.
Từ khi Vân thị đuổi đi mấy nha đầu thị tỳ Hình thị đưa tới, bà đích thân chọn cho Tạ Hộ bốn ma ma có khả năng, hơn nữa thêm bốn nha hoàn của Tốn phương cư Hoa Ý, Trúc Tình, Ngọc Tiêu, Ngọc Cẩm, tổng cộng tám người làm tỳ nữ thiếp thân cùng Tạ Hộ đi vào Quốc Công phủ. Vân thị đem thân khế của mọi người giao hết cho Tạ Hộ.
Thẩm Hấp dẫn đầu đội ngũ đón dâu tiến đến. Sau khi bị làm khó ầm ĩ một phen ngoài cửa, giờ lành tới rồi. Tạ Thiều cõng Tạ Hộ đưa lên kiệu hoa, các nha hoàn mặc đồng phục đỏ nâng hạt sen táo đỏ và trà đưa mời đội ngũ đón dâu. Ăn xong đồ ngọt thì đội ngũ đón dâu liền mang theo tân nương tử chạy về hướng Quốc Công phủ. Lúc này các khách khứa của Hầu phủ mới có thể đi theo, đến Quốc Công phủ tham gia hỉ yến.
Tạ Hộ, Tạ Tân vẫn luôn cùng Vân thị lưu lại bên ngoài chờ khách khứa tan hết rồi an bài hạ nhân thu thập bàn ghế chén đũa. Lần đầu tiên Tạ Hộ cảm nhận được điều khiển một phủ không dễ, từ trên xuống dưới phải sử dụng hết tất cả nhân công, mọi người phải theo đúng trình tự mà làm việc, bất luận có một sai sót trong phân đoạn nào đều có khả năng tạo thành phiền toái rất lớn. Lúc trước Vân thị sẽ không để Tạ Hộ chạm vào những việc này, bất quá hiện giờ bà nghĩ Tạ Hộ sắp phải xuất giá, gả tới phu gia không thể so với ở nhà có phụ mẫu huynh tỷ yêu thương, lại không giống Tạ Tân gả cho một tướng công có gia đình đơn giản.
Trong Quốc Công phủ quy cách tất nhiên sẽ nâng cao một bước, tuy là Hầu phủ cũng không thể với tới. Bên trong Quốc công phủ quy củ nhiều như lông trâu, Vân thị chỉ hận mình xuất thân quá thấp, không thể dạy dỗ nữ nhi được nhiều thứ hơn.
Tân tức phụ vào cửa, buổi sáng hôm sau dựa theo thông lệ phải vấn an kính trà cho công bà. Vân thị vốn dĩ muốn miễn đi tục lễ này, để hai đứa nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ tới đúng giờ Thìn thì Tạ Thiều đã dẫn Phó Song tới chủ viện. Tạ Thiều mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên là bị kéo dậy không bao lâu. Nhìn lại tân tức phụ, tuy rằng sắc mặt cũng mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tệ lắm, ăn mặc chu đáo, cử chỉ khéo léo, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, tuy không diễm lệ như hôm qua nhưng lại có điểm tươi mát nhã nhặn.
Phó Song kính cẩn hành lễ với Vân thị và Tạ Cận. Vân thị đã sớm chuẩn bị quà tặng đưa cho nàng rồi hiền lành dặn dò vài câu, làm Tạ Thiều đỡ Phó Song ngồi xuống nói chuyện.
Tạ Hộ cũng vội vã muốn gặp tân tẩu tử, sáng sớm đã dậy. Bất quá chờ nàng đến đại sảnh thì không ngờ vẫn là đến chậm, cha nương và tẩu tẩu đang ngồi nói chuyện. Tạ Hộ im lặng đi vào, ở bên cạnh nhún gối phúc lễ với Tạ Cận và Vân thị. Vân thị thấy nàng đến liền kêu nàng tới hành lễ với tẩu tẩu.
Phó Song đã biết tiểu cô này, lúc trước hai người gặp qua đều có hảo cảm với nhau. Tạ Hộ còn chưa kịp hành lễ đã được Phó Song đứng lên đỡ lấy, hai người nắm tay nhau ngồi xuống một bên. Phó Song biết nàng cũng sắp sửa phải xuất giá, đề tài nói chuyện của hai người tự nhiên liền nhiều lên. Mắt thấy tân tẩu tử cùng tiểu cô tán gẫu thật nóng bỏng, tân lang ngược lại bị bỏ rơi một bên, Tạ Thiều xen miệng vào vài lần cũng không thành công.
Vân thị nhìn xem canh giờ, gọi Phó Song đi thỉnh an Hình thị.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng bảy trời đã oi bức giống cái lồng hấp, ngồi ở một chỗ không nhúc nhích chỉ trong chốc lát thì người đã đầy mồ hôi.
Tạ Hộ sợ nóng, hận không thể mỗi ngày tắm ba lần. Giá y của nàng đã làm xong, mấy ngày nay nàng bị Vân thị nhốt ở trong phòng thử giá y, mời cả tú nương về nhà, chỗ nào không thích hợp thì phải sửa ngay lập tức, Tạ Hộ bị lăn lộn khổ không nói nổi.
Vào ngày mùng chín, Định Quốc Công phủ đưa tới một sọt quả vải ướp lạnh. Nghe nói là khi Thẩm Hấp đi Giang Nam vòng qua phủ Quảng Châu, trở về đúng lúc mùa vải liền thuận đường mang về bốn sọt, dọc đường đi thay đổi mười mấy con ngựa, năm mươi cân quả vải dùng hết gần hai trăm cân khối băng, hơn nữa dùng hai ngày hai đêm chạy như điên mà về, vì thế mới bảo vệ quả vải được tươi rói, vừa trở về liền mau chóng phân ra để mọi người trong phủ được ăn vải tươi, còn một sọt liền đưa đến Quy Nghĩa Hầu phủ.
Loại quả vải này đời trước Tạ Hộ ở trong cung đã ăn qua vài lần, chỉ là được chia cho rất ít, nàng chưa từng nghĩ tới loại chuyện tốt này thế nhưng còn sẽ rơi xuống người nàng, cả một sọt vải ướp lạnh lận đó, nói thế nào đây... thật sự muốn độc chiếm.
Bất quá nhìn đôi mắt tỏa sáng của Vân thị, Tạ Hộ đành phải thu lại mặt dày, rất là thức thời hỏi: “Nương, chỉ một sọt này nên phân như thế nào?”
Trên mặt Vân thị tràn đầy tươi cười, không phải bởi vì vải này có bao nhiêu hiếm lạ bao nhiêu trân quý, mà là bà thấy cao hứng thay cho khuê nữ -- tế tử này quả nhiên là người "biết nóng biết lạnh", chưa thành thân mà đã nghĩ cho khuê nữ như vậy.
“Cái gì mà "chỉ một sọt", thật là ăn nói cứ như tiểu hài tử. Người xưa có câu "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", quả vải này thật không dễ có được. Đã do tế tử đưa tới thì con tất nhiên được một phần, sau đó đưa một phần đến chỗ Lão phu nhân; Đại phu nhân và Tam phu nhân cũng chia một phần, chỗ của ca ca tẩu tẩu của con cũng một phần, giữ lại một phần dùng băng ướp lạnh cho tươi, chờ buổi tối cha con về ăn.”
("Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu" dịch nghĩa "Ngựa phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng để nàng phi tử cười" -- là câu thơ trong bài Quá Hoa Thanh Cung của Đỗ Mục. Bài thơ viết về sự sủng ái vô độ của Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý Phi. Dương Quý Phi rất thích ăn quả vải tươi nên hàng năm Đường Huyền Tông đều truyền lệnh cho vùng Tứ Xuyên, Quảng Đông dùng ngựa phi thật nhanh vận chuyển đến Trường An, vì việc này mà rất nhiều người đã chết vì chạy chỉ để được một nụ cười của phi tử.)
Tạ Hộ vừa nghe vừa bẻ ngón tay tính, mắt thấy một sọt vải đã bị chia làm bảy phần, tổng cộng cũng chỉ có mười cân...
Tạ Hộ rất là tiếc nuối thở dài, bèn gọi nô tỳ tới phân ra. Vân thị nhìn cũng thèm, bất quá so với việc được thể diện khi đưa cho những người trong phủ cùng hưởng, phần thèm thuồng này cũng liền không quan trọng như vậy. Cùng lắm là chờ buổi tối lão gia trở về ăn, bà có thể ăn ké vài quả là được.
Sau khi Tạ Hộ phân xong liền kêu nô tỳ đặt quả vải trong chén băng, hoả tốc đưa đến các phòng, còn dặn dò phải tránh đi qua mấy chỗ không có mái che, miễn cho ánh nắng chiếu hỏng quả vải tươi mới.
Tạ Hộ cầm phần vải của mình vẫn ngồi ở phòng khách, đưa đến trước mặt Vân thị mời: “Nương cùng ăn với con đi, một mình con ăn không hết.”
Nói xong Tạ Hộ liền đem mâm đặt ở trước mặt Vân thị, sau đó lại bốc bảy tám quả đặt vào tay Trúc Tình, kêu nàng phân phát cho mọi người trong Tốn phương cư nếm thử. Trúc Tình đương nhiên biết quả vải này rất trân quý, lập tức cảm tạ Tạ Hộ, cẩn thận chạy về Tốn phương cư, ven đường nhìn thấy một nha hoàn chia cho nàng ta một quả, sai nàng ta đi kêu Hoa Ý trở về.
Buổi tối Vân thị và Tạ Cận nằm ở nhuyễn tháp ăn vải. Vân thị lột vỏ cho Tạ Cận, vừa lột vừa cười, khen Thẩm Hấp cả một xe ngựa lời hay. Tạ Cận cũng cảm thấy cửa định thân này không tồi, trong lòng ông thật ra cũng không phải nhìn trúng môn đình của Quốc Công phủ, mà là nhìn trúng con người của Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp là một tài học Trạng Nguyên, tuy rằng hiện giờ chưa được Thánh thượng coi trọng, đúng là trong giai đoạn mắc cạn, Quốc Công Thẩm Diệp cũng không có ý muốn nâng đỡ, bất quá Tạ Cận tin tưởng với tài học vấn của Thẩm Hấp, tương lai nhất định sẽ có thành tựu, Kim lân tuyệt đối không phải vật trong ao. Nếu về sau Quốc Công phủ đối với bọn họ không tốt, đến lúc đó tế tử sẽ mang nữ nhi rời phủ sống một mình cũng chưa chắc không thể qua ngày, tập tước hay không tập tước cũng không cần cưỡng cầu, tự lập môn hộ không phải càng thống khoái hơn sao?
Vân thị cũng cảm nhận được tướng công vui vẻ, hai phu thê âu yếm bên nhau, triền miên không dứt, một đêm thẳng đến bình minh.
*Đăng tại Wattpad*
Thời gian trôi qua cực nhanh. Mấy tháng trước lúc mới vừa đính hôn, Tạ Hộ còn thầm nghĩ thời gian cũng sớm, còn những mấy tháng, không ngờ chỉ nháy mắt đã đến mùng tám tháng tám.
Từ đêm hôm trước là Tạ Hộ bắt đầu không thể ngủ được. Nửa đêm phải dậy tắm rửa làm mặt rồi nha hoàn hầu hạ nàng thay hỉ phục, sau đó cứ ngồi như vậy để năm sáu ma ma phụ trách trang điểm vây quanh nàng, trát phấn, vẽ mặt, chải tóc, lăn lộn một phen khiến Tạ Hộ suýt hỏng luôn rồi.
Mãi cho đến bình minh, Tạ Hộ mới bị trang điểm giống như một phúc khí oa nhi ngồi bẹp một chỗ, vậy mà tất cả mọi người đều khen: “Ai nha, Ngũ cô nương của chúng ta nhất định là tân nương tử đẹp nhất trên đời này. Nhìn đôi mắt, đôi mày kia kìa, cứ như tiên nữ trong tranh. Tân lang mà nhìn thấy nhất định rất thích.”
Tạ Hộ trong đầu nhớ tới gương măt lạnh lùng giống như băng sơn của chủ tử, thật sự rất khó tưởng tượng chủ tử sẽ thích bộ mặt bôi trét dầy cộm này của nàng. Tạ Hộ tâm loạn như ma, tuy rằng nàng đã có hơn ba tháng thời gian để chuẩn bị thích ứng, nhưng nàng phát hiện khi chuyện tới trước mắt, có bao nhiêu thời gian chuẩn bị cũng không đủ dùng, đầu óc rối loạn vẫn là rối loạn, trong lòng sợ hãi vẫn là sợ hãi, tâm tình khẩn trương lại càng khẩn trương, bởi vì nàng thật sự không biết trong lòng chủ tử đối với việc hôn nhân này cảm thấy thế nào? Nếu chủ tử chỉ vì nhất thời ẩn nhẫn mà phải đáp ứng thành thân, vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ không êm đẹp chút nào.
“Cô nương, ngày đại hỉ không nên thở dài đâu. Cười một cái, cười lên thì nam nhân mới thích.”
Tạ Hộ nhìn bộ mặt bị trang điểm thật đậm trong gương, đẹp thì cũng đẹp nhưng mùi son phấn quá nặng. Cho dù hiện tại nàng bình tĩnh hơn một chút không thèm nghĩ đến những chuyện sau này với chủ tử, nhưng muốn nàng đội trên đầu mũ phượng kim thoa nặng như vậy suốt một ngày, nàng nghĩ tới thôi cũng đã đau đầu.
Càng đừng kể đến thời tiết tháng tám oi bức như vậy, trong phòng đặt bồn băng cũng không hiệu nghiệm gì, mồ hôi vẫn tí tách nhỏ giọt, lớp trang điểm trên mặt cứ non nửa canh giờ phải dặm lại một lần, sau đó càng dặm càng dầy, thật sự không thể thông khí.
Vốn tưởng rằng sau khi trang điểm nàng có thể dựa vào đâu ngủ một lát, chỉ là ma ma hầu hạ lại không cho phép, nói sợ làm búi tóc mũ phượng rối loạn -- giờ lành vừa đến là tân nương tử phải lập tức ra cửa, không có thời gian chải lại một lần nữa.
Tạ Hộ đành phải cố chống lên tinh thần ngồi yên trong khuê phòng, giống như cái đầu gỗ dùng tròng mắt đảo quanh nhìn lại gian phòng nàng đã sinh sống bao năm qua, sau này gả đi sợ là rất ít có cơ hội lại trở về.
Vận mệnh của nàng hiện giờ đã bị rối tung, nàng không biết sau này số mạng sẽ đưa mình đi trên con đường nào? Bất quá, kết quả thảm nhất thì đời trước nàng đều trải qua rồi, một đời này chắc sẽ không tệ hơn đời trước chứ nhỉ? Mười mấy năm nô tài cũng đã làm qua, hiện giờ lại vẫn như cũ hầu hạ bên người chủ tử. Tuy rằng thân phận bất đồng nhưng bổn phận đại khái cũng như nhau -- tất cả đều là hầu hạ chủ tử. May mắn kỹ năng này nàng luyện được coi như đã thành thục, hẳn là có thể thực mau quen tay thích ứng.
Miên man suy nghĩ một lúc, đột nhiên Tạ Hộ lại bị đắp lên trên đầu một mảnh lụa đỏ uyên ương thật dày, che mất tầm mắt của nàng. Nàng giống người có mắt như mù, bị người bên cạnh dìu đi, nghe giọng nói bên cạnh hướng dẫn mà làm ra động tác tương ứng, lại thông qua âm thanh bên ngoài để phán đoán đã tới một bước nào.
Từ khi Vân thị đuổi đi mấy nha đầu thị tỳ Hình thị đưa tới, bà đích thân chọn cho Tạ Hộ bốn ma ma có khả năng, hơn nữa thêm bốn nha hoàn của Tốn phương cư Hoa Ý, Trúc Tình, Ngọc Tiêu, Ngọc Cẩm, tổng cộng tám người làm tỳ nữ thiếp thân cùng Tạ Hộ đi vào Quốc Công phủ. Vân thị đem thân khế của mọi người giao hết cho Tạ Hộ.
Thẩm Hấp dẫn đầu đội ngũ đón dâu tiến đến. Sau khi bị làm khó ầm ĩ một phen ngoài cửa, giờ lành tới rồi. Tạ Thiều cõng Tạ Hộ đưa lên kiệu hoa, các nha hoàn mặc đồng phục đỏ nâng hạt sen táo đỏ và trà đưa mời đội ngũ đón dâu. Ăn xong đồ ngọt thì đội ngũ đón dâu liền mang theo tân nương tử chạy về hướng Quốc Công phủ. Lúc này các khách khứa của Hầu phủ mới có thể đi theo, đến Quốc Công phủ tham gia hỉ yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.