Chương 69: chương 69
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Thẩm Hấp ở trong tịnh phòng thật lâu mới đi ra. Tạ Hộ thấy chủ tử đã
thay y phục, đêm động phòng hoa chúc nên trong phòng không có hạ nhân
hầu hạ, chủ tử phải tự mình làm tất cả, Tạ Hộ tức khắc cảm thấy mình
thật sự không phải phép. Nàng thấy chủ tử đang thắt nút buộc dưới nách,
lòng bàn tay hình như đang cầm cái gì, ngón tay cũng không phải thực
linh hoạt. Tạ Hộ buông sách đi qua, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn chưa được,
để thiếp giúp chàng."
Thẩm Hấp thật vất vả mới bình ổn được thân thể, tối nay làm sao còn dám để nàng chạm vào, không dấu vết lùi lại: "Không cần."
Nói xong, Thẩm Hấp liền lướt qua Tạ Hộ, từ ngăn tủ ở đầu giường cũng lấy ra một quyển sách, ngồi dưới ngọn nến đỏ lật xem.
Tạ Hộ bị chủ tử cự tuyệt, liền biết chủ tử nhất định đang tức giận. Chỉ là muốn nàng hiện tại đi cầu chủ tử âu yếm nàng cũng là trăm triệu lần không thể. Nến đỏ chiếu sáng hỉ phòng, đôi phu thê tân hôn ngồi im lặng như nhau, tập trung tinh thần đọc sách.
Tạ Hộ thật ra đã sớm mệt không chống nổi, một ngày một đêm không ngủ, ban ngày lại mệt nhọc như vậy. Hiện tại nàng chỉ cố gắng chống đỡ tinh thần, mí mắt từ từ đã bắt đầu nặng trĩu, chỉ muốn gục xuống. Nhưng đôi khi nàng giương mắt nhìn chủ tử một cái thì thấy chủ tử vẫn rất tỉnh táo ở dưới ánh nến đọc sách, Tạ Hộ cũng không dám nói mình muốn đi ngủ, hít hít mũi, dùng sức chớp mắt vài cái. Tạ Hộ nhớ tới đời trước, có một lần chủ tử sốt cao, nàng ở trước giường cực nhọc ngày đêm, hầu hạ hai ngày hai đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi; khổ nỗi không phải trong cung không có nô tỳ nào khác, mà là chủ tử khi phát sốt là lúc vẫn luôn nắm tay nàng; nàng chỉ là một cung nữ ngự tiền, dĩ nhiên không có quyền được lên long sàng, vì thế cho dù mệt mỏi vẫn phải quỳ bên mép giường, buồn ngủ cũng không dám ngủ gật, nếu chủ tử có gì bất trắc, các nàng là cung nữ hầu hạ ngự tiền đều không sống nổi.
Càng muốn chống thì mí mắt càng nặng, đến cuối cùng Tạ Hộ thật sự chịu đựng không nổi, đầu nghiêng một bên gục xuống trên vai cứ thế mà ngủ. Ngủ mơ màng, nàng cảm giác được thân thể của mình như được ai nâng đỡ bay vút lên trời cao rồi chậm rãi đặt nàng trên một đám mây mềm mại. Nàng thoải mái cọ người trên đám mây mềm như bông kia, xoay người một cái liền ngủ ngon lành.
Đã ngủ ngon lành!
Ngày hôm sau giờ mẹo canh ba, bên ngoài liền có ma ma gõ cửa đánh thức. Tạ Hộ đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, lại phát hiện mình đang nằm ngủ trên giường, y phục đêm qua vẫn mặc trên người. Tạ Hộ theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện phần nệm bên đó có chút rối loạn, nhưng trên giường lại không có ai. Tạ Hộ giương mắt nhìn khắp nơi, liền thấy một nam tử dáng vóc như tùng, tóc đen như mực, mặt mày như họa, tuấn mỹ như tiên đang dựa người vào bình phong ngắm nàng, trên môi ẩn hiện nụ cười như có như không. Tầm mắt Tạ Hộ không nhịn được dừng lại trên đôi môi kia, nhớ tới đêm qua đôi môi ấy có bao nhiêu hung bạo, trong miệng đầu lưỡi hơi động, coi bộ đầu lưỡi đã bị sưng lên rồi, vừa động liền đau.
Bên ngoài hỉ phòng tiếng gõ cửa vang lên một cách đều đặn, thật cũng không phải gấp gáp, tựa hồ cho tân nhân đủ thời gian thu thập xấu hổ. Tạ Hộ ở dưới ánh nhìn chăm chú không lộ ra cảm xúc của Thẩm Hấp, nhanh nhẹn xoay người xuống giường, đến bên cạnh phu quân nhún chân phúc lễ, rồi như con thỏ chui nhanh vào tịnh phòng, thay ra bộ xiêm y đỏ rực trên người, sau đó Tạ Hộ mới đi đến bên cạnh Thẩm Hấp đưa mắt dò hỏi. Thẩm Hấp vẫn chưa thu hồi ánh nhìn chăm chú nhưng trong miệng lại hô: "Tiến vào đi."
Theo tiếng ra lệnh của Thẩm Hấp, cửa hỉ phòng phát ra thanh âm. Hoa Ý, Trúc Tình, Ngọc Tiêu, Ngọc Cẩm đi vào cùng với tám nha hoàn thay y phục của Quốc Công phủ, bốn hỉ nương và bốn ma ma.
Hỉ phòng lập tức bị nhiều người như vậy lấp đầy. Hai hỉ nương hôm qua xướng dẫn nghi lễ cho Tạ Hộ từ trên giường thu hồi một miếng vải trắng, đi đến trước mặt Tạ Hộ và Thẩm Hấp chúc mừng, sau đó cẩn thận gấp miếng vải trắng thu hồi trên giường hỉ rồi để trên khay gỗ trầm hương khắc hoa, xong việc thì mấy hỉ nương rời phòng trước một bước.
Tân nương thay xiêm y xong liền được ma ma dẫn đường đi đến viện của Lão thái quân, phải kính trà cho trưởng bối.
Sau khi Thẩm Hấp ra khỏi hỉ phòng liền không nhìn Tạ Hộ một cái nào. Tạ Hộ cũng là mũi mắt xem tâm, không dám nói với phu quân bất kỳ lời gì, sợ vào thời khắc kính trà mấu chốt lại nháo ra chuyện gì không thoải mái làm hỏng quy củ. Tạ Hộ một đường theo sau các ma ma đi đến viện của Lão thái quân.
Hiện giờ người thừa kế chức vị Quốc Công là Thẩm Diệp, Lão Quốc Công đã tạ thế tám năm trước. Thẩm Diệp là trưởng tử, được truyền thừa tước vị Quốc Công, lại không ngờ chẳng những không bị hạ đẳng cấp mà vẫn là nhất phẩm Quốc Công, còn được ban cho nhất phẩm Định Quốc Công phủ, có thể thấy được Thánh sủng bao sâu.
Sân viện cho các chủ tử ở Quốc Công phủ đại khái đều ở Đông sương. Tây sương cũng có phòng ốc, bất quá phần lớn là nơi cư trú của di nương không được sủng ái và bọn hạ nhân. Tuy nói các viện đều tụ tập ở phía đông, nhưng Đông sương cũng chiếm cả một khu đất vô cùng rộng lớn.
Tạ Hộ và Thẩm Hấp cũng có sân viện riêng biệt, gọi là Thương Lan Uyển. Lão thái quân hiện giờ vẫn ở tại chủ viện, là một đại viện năm gian, cửa vào chủ viện được sơn đen khảm thụy thú bằng đồng mở rộng, bậc thang dẫn vào được điêu khắc năm phúc hiến thọ, trong sân viện trồng Thường Thanh Đằng nhìn xanh mướt tỏa hương. Lão thái quân hiện giờ còn ở tại chủ viện, nguyên nhân bởi vì Thẩm Diệp không đành lòng sau khi Lão Quốc Công chết lại để Lão thái quân phải rời chủ viện mà bà đã sinh sống cả đời, hơn nữa Thẩm Diệp lại không có thê thiếp, chỉ sống lẻ loi một mình, xác thật cũng không cần một chủ viện lớn như vậy. Thẩm Diệp liền dọn đến Tùng Bách viện bên cạnh chủ viện để cư trú, trừ phi là trong phủ có tế điển hoặc làm yến hội hay có khách tới hoặc lúc thỉnh an, Thẩm Diệp bình thường sẽ không xuất hiện ở chủ viện.
Bởi vì Thẩm Hấp thành thân cho nên hôm nay Thẩm Diệp và Lão thái quân cùng ngồi trong chính sảnh. Được ma ma truyền tin Thẩm Hấp và Tạ Hộ đang đi qua cửa thuỳ hoa của chủ viện, các trưởng bối trong phủ đều tụ họp trong chính sảnh chờ tân lang tân nương kính trà.
Tạ Hộ vốn dĩ cũng biết Quốc Công phủ người nhiều, tuy Quốc Công Thẩm Diệp không có thê thiếp nhưng các lão gia khác của Quốc Công phủ đều thê thiếp thành đàn. Nhị lão gia Thẩm Lâm có một thê tám thiếp, Tam lão gia Thẩm Phương có một thê sáu thiếp, hai người họ là lão gia dòng chính của Quốc Công phủ. Ngoài ra còn có mấy lão gia dòng thứ xuất, nghe nói trong phòng cũng thu không ít người. Trong phủ, đích tử đích nữ và thứ tử thứ nữ càng là một con số kinh người, kể cả oa nhi còn trong tã lót, nghe nói Quốc Công phủ hiện tại đã có mười hai tôn tử, mười sáu tôn nữ, bất quá chỉ có một số nhỏ là dòng chính, chủ yếu là của thứ xuất.
Thẩm Hấp là Đích trưởng tử của Quốc Công phủ, cưới tức phụ chính là Đích trưởng tức, bởi vậy đa số trong phủ đều là tiểu bối. Bối phận của hai người xem như tối cao, đích tử đích nữ và thứ tử thứ nữ thấy hai người đều phải xưng hô Đại ca, Đại tẩu.
Lão thái quân và vài vị phu nhân chính phòng đang quây quần ở bên trong, truyền tay nhau thay phiên xem xét đồ vật đặt trên khay gỗ trầm hương. Tạ Hộ nhận ra đó là mảnh vải hỉ nương thu đi từ trên nệm giường hỉ, lập tức minh bạch đó là cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ thấy phu quân mũi mắt xem tâm mặt vô biểu tình. Máu vọt lên mặt Tạ Hộ đỏ bừng, bọn họ tối hôm qua rõ ràng... Nàng cũng quá mệt mỏi nên đã quên bén mất chuyện này, không ngờ chủ tử còn nghĩ chu đáo hơn nàng, tức khắc áy náy trong lòng lại sâu thêm vài phần. Ma ma dẫn nàng đi tới trước mặt Lão thái quân, các vị phu nhân cũng dựa theo quy củ, chấm dứt việc chuyền tay xem xét, thấy tân nương tiến lên thì tất cả đều ngồi ngay ngắn.
Quốc Công Thẩm Diệp cùng Lão thái quân ngồi song song trên ghế thái sư ở chủ vị, vài vị phu nhân ngồi gần Lão thái quân, theo thứ tự đi xuống là một vài nữ nhân Tạ Hộ chưa từng gặp qua, ngoại trừ Liên di nương và Lan di nương ngày hôm qua đi đến tân phòng, các nữ nhân khác nàng đều không quen biết.
Tỳ nữ bưng trà lên, đặt cái đệm trước mặt Thẩm Hấp và Tạ Hộ. Tạ Hộ nhận lấy chén trà, nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, vừa lúc đối diện với ánh mắt thanh lãnh. Trong đầu Tạ Hộ hiện lên cặp mắt mang theo tình dục mênh mông như thu thủy, hoàn toàn khác hẳn với tia mắt thanh lãnh ngày thường. Trong lòng Tạ Hộ vừa động, vội vàng đè nén cảm xúc, dưới sự chỉ đạo của ma ma quỳ xuống kính trà cho Lão thái quân.
Lão thái quân uống một ngụm trà tượng trưng từ chén của hai người dâng lên, sau đó dừng mắt trên mặt của Tạ Hộ và Thẩm Hấp ngắm nghía một chút rồi mới đặt chén trà lên chiếc khay để một bên. Lão thái quân thưởng cho Tạ Hộ một đôi vòng bạch ngọc và hai bộ diêu kim quang lấp lánh, dặn dò vài câu về tức phụ nhi phải vì phu gia khai chi tán diệp gì đó, Tạ Hộ kính cẩn nghe theo đồng ý.
Sau đó đó là Quốc Công Thẩm Diệp.
Lúc hai người ở trước mặt Quốc Công quỳ xuống, Tạ Hộ rõ ràng cảm giác được khóe miệng của Thẩm Diệp khẽ động, tựa hồ như cười lạnh. Tạ Hộ nhớ tới ông ta làm chủ bắt Thẩm Hấp cưới nàng vào cửa, có thể là có ý muốn làm nhục Thẩm Hấp. Kết hợp với nguyên do này, Tạ Hộ cũng không thể nào sinh ra cảm giác thật tốt đối với ông ta.
Lúc kính trà, Thẩm Diệp không mở miệng nói một câu nào, trực tiếp đem đồ thưởng cho bọn họ, sau đó dựa vào ghế thái sư trầm mặc.
Kế tiếp là vài vị phu nhân. Thẩm Hấp là Đích trưởng tử của đại phòng, cũng không có lý do gì phải quỳ lạy các phu nhân, chỉ cần kính trà cho bọn họ. Trưởng Tôn thị tặng một đôi uyên ương bằng vàng lớn cỡ bàn tay, Vạn thị tặng một bộ trang sức trân châu hạt rất lớn. Tạ Hộ nhận lấy tất cả rồi hành lễ cảm tạ. Ngoại trừ Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị và Tam phu nhân Vạn thị, còn dư lại hai vị phu nhân, một vị là phu nhân của Thất lão gia, một vị là phu nhân của Cửu lão gia, hai vị uống trà của Tạ Hộ xong cũng tặng một ít quà. Thẩm Thất lão gia và Thẩm Cửu lão gia là thứ xuất, mà hôm nay hai vị phu nhân này có tư cách ngồi ở chính sảnh chờ Tạ Hộ kính trà cũng là có nguyên nhân. Mặc dù là thứ xuất nhưng Thất lão gia và Cửu lão gia đều khảo đậu Đồng tiến sĩ, trên người mang công danh, hiện giờ cũng đều có chức quan trong người nhậm chức ngoài kinh. Từ đó có thể thấy Thẩm gia đích xác là một nhất đẳng thế gia, ngoại trừ một nhất phẩm Quốc Công tập tước cũng không bị lùi xuống một đẳng, Nhị lão gia và Tam lão gia đều giữ chức vụ trong kinh, ngoài kinh có Thất lão gia và Cửu lão gia, cho nên, mặc kệ là xét theo phương diện nào thì Thẩm gia cũng thật sự hiển hách.
Kính trà xong cho các phu nhân, tiếp theo chính là một vài vị ngoại cữu mẫu và tẩu tẩu ngày hôm qua ở Quốc Công phủ ăn tiệc rượu, hôm nay còn lưu tại trong phủ. Bọn họ cũng là thân thích quan hệ gần nên Tạ Hộ cần nhận thức bọn họ. Sau đó mới đến các di nương ở vị trí cuối cùng. Đối với các di nương, Tạ Hộ là Đích trưởng tức nên thật ra không cần kính trà, nhưng sau này Tạ Hộ ở trong phủ thế nào cũng phải gặp mặt cho nên vẫn nhận thức trước một phen.
Liên di nương và Lan di nương ngày hôm qua đã đi đến hỉ phòng. Theo lời giới thiệu của vị Tang ma ma béo kia, Tạ Hộ gật đầu chào hỏi, hai vị di nương đều đứng dậy đáp lễ. Sau đó là đến Cầm di nương của Tam lão gia, có thể xuất hiện ở chỗ này vậy là cũng được sủng ái. Cầm di nương có gương mặt kiều mị, thân mình yếu ớt, đôi tay cực kỳ đẹp, tuổi nhìn không lớn, bất quá chắc cũng cùng cỡ tuổi với Tạ Hộ, hai người gật đầu chào hỏi. Còn các di nương dư lại thì Tang ma ma đều giới thiệu lướt qua, Tạ Hộ cũng nhận thức qua.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủn mà Tạ Hộ coi bộ bị xoay vòng khắp nơi, thật vất vả mới nhận thức xong toàn bộ đám người trong đại sảnh. Thẩm Diệp kêu Thẩm Hấp đi thư phòng nói chuyện, Tạ Hộ một mình lưu lại viện của Lão thái quân, ứng phó với tất cả nữ quyến. Đến giữa trưa thì Tạ Hộ mới được Lão thái quân cho phép đi đến tây phòng trong thiên viện nghỉ tạm.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều chờ nàng sẽ là một đại hội nhận thân, mà lần này toàn là thân quyến của thúc bá huynh đệ dòng phụ của Thẩm gia. Hoa Ý đi ngang qua đại sảnh, bị dòng người chen chúc xô đẩy làm cho sợ hãi, trở về kể lại cho Tạ Hộ. Tạ Hộ dặn dò bản thân phải giữ bình tĩnh, giữa trưa ăn hai chén cơm, nỗ lực lấp cho đầy một bụng rồi mới chuẩn bị tinh thần chiến đấu trong đại hội nhận thân buổi chiều.
Thẩm Hấp thật vất vả mới bình ổn được thân thể, tối nay làm sao còn dám để nàng chạm vào, không dấu vết lùi lại: "Không cần."
Nói xong, Thẩm Hấp liền lướt qua Tạ Hộ, từ ngăn tủ ở đầu giường cũng lấy ra một quyển sách, ngồi dưới ngọn nến đỏ lật xem.
Tạ Hộ bị chủ tử cự tuyệt, liền biết chủ tử nhất định đang tức giận. Chỉ là muốn nàng hiện tại đi cầu chủ tử âu yếm nàng cũng là trăm triệu lần không thể. Nến đỏ chiếu sáng hỉ phòng, đôi phu thê tân hôn ngồi im lặng như nhau, tập trung tinh thần đọc sách.
Tạ Hộ thật ra đã sớm mệt không chống nổi, một ngày một đêm không ngủ, ban ngày lại mệt nhọc như vậy. Hiện tại nàng chỉ cố gắng chống đỡ tinh thần, mí mắt từ từ đã bắt đầu nặng trĩu, chỉ muốn gục xuống. Nhưng đôi khi nàng giương mắt nhìn chủ tử một cái thì thấy chủ tử vẫn rất tỉnh táo ở dưới ánh nến đọc sách, Tạ Hộ cũng không dám nói mình muốn đi ngủ, hít hít mũi, dùng sức chớp mắt vài cái. Tạ Hộ nhớ tới đời trước, có một lần chủ tử sốt cao, nàng ở trước giường cực nhọc ngày đêm, hầu hạ hai ngày hai đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi; khổ nỗi không phải trong cung không có nô tỳ nào khác, mà là chủ tử khi phát sốt là lúc vẫn luôn nắm tay nàng; nàng chỉ là một cung nữ ngự tiền, dĩ nhiên không có quyền được lên long sàng, vì thế cho dù mệt mỏi vẫn phải quỳ bên mép giường, buồn ngủ cũng không dám ngủ gật, nếu chủ tử có gì bất trắc, các nàng là cung nữ hầu hạ ngự tiền đều không sống nổi.
Càng muốn chống thì mí mắt càng nặng, đến cuối cùng Tạ Hộ thật sự chịu đựng không nổi, đầu nghiêng một bên gục xuống trên vai cứ thế mà ngủ. Ngủ mơ màng, nàng cảm giác được thân thể của mình như được ai nâng đỡ bay vút lên trời cao rồi chậm rãi đặt nàng trên một đám mây mềm mại. Nàng thoải mái cọ người trên đám mây mềm như bông kia, xoay người một cái liền ngủ ngon lành.
Đã ngủ ngon lành!
Ngày hôm sau giờ mẹo canh ba, bên ngoài liền có ma ma gõ cửa đánh thức. Tạ Hộ đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, lại phát hiện mình đang nằm ngủ trên giường, y phục đêm qua vẫn mặc trên người. Tạ Hộ theo bản năng nhìn sang bên cạnh, phát hiện phần nệm bên đó có chút rối loạn, nhưng trên giường lại không có ai. Tạ Hộ giương mắt nhìn khắp nơi, liền thấy một nam tử dáng vóc như tùng, tóc đen như mực, mặt mày như họa, tuấn mỹ như tiên đang dựa người vào bình phong ngắm nàng, trên môi ẩn hiện nụ cười như có như không. Tầm mắt Tạ Hộ không nhịn được dừng lại trên đôi môi kia, nhớ tới đêm qua đôi môi ấy có bao nhiêu hung bạo, trong miệng đầu lưỡi hơi động, coi bộ đầu lưỡi đã bị sưng lên rồi, vừa động liền đau.
Bên ngoài hỉ phòng tiếng gõ cửa vang lên một cách đều đặn, thật cũng không phải gấp gáp, tựa hồ cho tân nhân đủ thời gian thu thập xấu hổ. Tạ Hộ ở dưới ánh nhìn chăm chú không lộ ra cảm xúc của Thẩm Hấp, nhanh nhẹn xoay người xuống giường, đến bên cạnh phu quân nhún chân phúc lễ, rồi như con thỏ chui nhanh vào tịnh phòng, thay ra bộ xiêm y đỏ rực trên người, sau đó Tạ Hộ mới đi đến bên cạnh Thẩm Hấp đưa mắt dò hỏi. Thẩm Hấp vẫn chưa thu hồi ánh nhìn chăm chú nhưng trong miệng lại hô: "Tiến vào đi."
Theo tiếng ra lệnh của Thẩm Hấp, cửa hỉ phòng phát ra thanh âm. Hoa Ý, Trúc Tình, Ngọc Tiêu, Ngọc Cẩm đi vào cùng với tám nha hoàn thay y phục của Quốc Công phủ, bốn hỉ nương và bốn ma ma.
Hỉ phòng lập tức bị nhiều người như vậy lấp đầy. Hai hỉ nương hôm qua xướng dẫn nghi lễ cho Tạ Hộ từ trên giường thu hồi một miếng vải trắng, đi đến trước mặt Tạ Hộ và Thẩm Hấp chúc mừng, sau đó cẩn thận gấp miếng vải trắng thu hồi trên giường hỉ rồi để trên khay gỗ trầm hương khắc hoa, xong việc thì mấy hỉ nương rời phòng trước một bước.
Tân nương thay xiêm y xong liền được ma ma dẫn đường đi đến viện của Lão thái quân, phải kính trà cho trưởng bối.
Sau khi Thẩm Hấp ra khỏi hỉ phòng liền không nhìn Tạ Hộ một cái nào. Tạ Hộ cũng là mũi mắt xem tâm, không dám nói với phu quân bất kỳ lời gì, sợ vào thời khắc kính trà mấu chốt lại nháo ra chuyện gì không thoải mái làm hỏng quy củ. Tạ Hộ một đường theo sau các ma ma đi đến viện của Lão thái quân.
Hiện giờ người thừa kế chức vị Quốc Công là Thẩm Diệp, Lão Quốc Công đã tạ thế tám năm trước. Thẩm Diệp là trưởng tử, được truyền thừa tước vị Quốc Công, lại không ngờ chẳng những không bị hạ đẳng cấp mà vẫn là nhất phẩm Quốc Công, còn được ban cho nhất phẩm Định Quốc Công phủ, có thể thấy được Thánh sủng bao sâu.
Sân viện cho các chủ tử ở Quốc Công phủ đại khái đều ở Đông sương. Tây sương cũng có phòng ốc, bất quá phần lớn là nơi cư trú của di nương không được sủng ái và bọn hạ nhân. Tuy nói các viện đều tụ tập ở phía đông, nhưng Đông sương cũng chiếm cả một khu đất vô cùng rộng lớn.
Tạ Hộ và Thẩm Hấp cũng có sân viện riêng biệt, gọi là Thương Lan Uyển. Lão thái quân hiện giờ vẫn ở tại chủ viện, là một đại viện năm gian, cửa vào chủ viện được sơn đen khảm thụy thú bằng đồng mở rộng, bậc thang dẫn vào được điêu khắc năm phúc hiến thọ, trong sân viện trồng Thường Thanh Đằng nhìn xanh mướt tỏa hương. Lão thái quân hiện giờ còn ở tại chủ viện, nguyên nhân bởi vì Thẩm Diệp không đành lòng sau khi Lão Quốc Công chết lại để Lão thái quân phải rời chủ viện mà bà đã sinh sống cả đời, hơn nữa Thẩm Diệp lại không có thê thiếp, chỉ sống lẻ loi một mình, xác thật cũng không cần một chủ viện lớn như vậy. Thẩm Diệp liền dọn đến Tùng Bách viện bên cạnh chủ viện để cư trú, trừ phi là trong phủ có tế điển hoặc làm yến hội hay có khách tới hoặc lúc thỉnh an, Thẩm Diệp bình thường sẽ không xuất hiện ở chủ viện.
Bởi vì Thẩm Hấp thành thân cho nên hôm nay Thẩm Diệp và Lão thái quân cùng ngồi trong chính sảnh. Được ma ma truyền tin Thẩm Hấp và Tạ Hộ đang đi qua cửa thuỳ hoa của chủ viện, các trưởng bối trong phủ đều tụ họp trong chính sảnh chờ tân lang tân nương kính trà.
Tạ Hộ vốn dĩ cũng biết Quốc Công phủ người nhiều, tuy Quốc Công Thẩm Diệp không có thê thiếp nhưng các lão gia khác của Quốc Công phủ đều thê thiếp thành đàn. Nhị lão gia Thẩm Lâm có một thê tám thiếp, Tam lão gia Thẩm Phương có một thê sáu thiếp, hai người họ là lão gia dòng chính của Quốc Công phủ. Ngoài ra còn có mấy lão gia dòng thứ xuất, nghe nói trong phòng cũng thu không ít người. Trong phủ, đích tử đích nữ và thứ tử thứ nữ càng là một con số kinh người, kể cả oa nhi còn trong tã lót, nghe nói Quốc Công phủ hiện tại đã có mười hai tôn tử, mười sáu tôn nữ, bất quá chỉ có một số nhỏ là dòng chính, chủ yếu là của thứ xuất.
Thẩm Hấp là Đích trưởng tử của Quốc Công phủ, cưới tức phụ chính là Đích trưởng tức, bởi vậy đa số trong phủ đều là tiểu bối. Bối phận của hai người xem như tối cao, đích tử đích nữ và thứ tử thứ nữ thấy hai người đều phải xưng hô Đại ca, Đại tẩu.
Lão thái quân và vài vị phu nhân chính phòng đang quây quần ở bên trong, truyền tay nhau thay phiên xem xét đồ vật đặt trên khay gỗ trầm hương. Tạ Hộ nhận ra đó là mảnh vải hỉ nương thu đi từ trên nệm giường hỉ, lập tức minh bạch đó là cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ thấy phu quân mũi mắt xem tâm mặt vô biểu tình. Máu vọt lên mặt Tạ Hộ đỏ bừng, bọn họ tối hôm qua rõ ràng... Nàng cũng quá mệt mỏi nên đã quên bén mất chuyện này, không ngờ chủ tử còn nghĩ chu đáo hơn nàng, tức khắc áy náy trong lòng lại sâu thêm vài phần. Ma ma dẫn nàng đi tới trước mặt Lão thái quân, các vị phu nhân cũng dựa theo quy củ, chấm dứt việc chuyền tay xem xét, thấy tân nương tiến lên thì tất cả đều ngồi ngay ngắn.
Quốc Công Thẩm Diệp cùng Lão thái quân ngồi song song trên ghế thái sư ở chủ vị, vài vị phu nhân ngồi gần Lão thái quân, theo thứ tự đi xuống là một vài nữ nhân Tạ Hộ chưa từng gặp qua, ngoại trừ Liên di nương và Lan di nương ngày hôm qua đi đến tân phòng, các nữ nhân khác nàng đều không quen biết.
Tỳ nữ bưng trà lên, đặt cái đệm trước mặt Thẩm Hấp và Tạ Hộ. Tạ Hộ nhận lấy chén trà, nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, vừa lúc đối diện với ánh mắt thanh lãnh. Trong đầu Tạ Hộ hiện lên cặp mắt mang theo tình dục mênh mông như thu thủy, hoàn toàn khác hẳn với tia mắt thanh lãnh ngày thường. Trong lòng Tạ Hộ vừa động, vội vàng đè nén cảm xúc, dưới sự chỉ đạo của ma ma quỳ xuống kính trà cho Lão thái quân.
Lão thái quân uống một ngụm trà tượng trưng từ chén của hai người dâng lên, sau đó dừng mắt trên mặt của Tạ Hộ và Thẩm Hấp ngắm nghía một chút rồi mới đặt chén trà lên chiếc khay để một bên. Lão thái quân thưởng cho Tạ Hộ một đôi vòng bạch ngọc và hai bộ diêu kim quang lấp lánh, dặn dò vài câu về tức phụ nhi phải vì phu gia khai chi tán diệp gì đó, Tạ Hộ kính cẩn nghe theo đồng ý.
Sau đó đó là Quốc Công Thẩm Diệp.
Lúc hai người ở trước mặt Quốc Công quỳ xuống, Tạ Hộ rõ ràng cảm giác được khóe miệng của Thẩm Diệp khẽ động, tựa hồ như cười lạnh. Tạ Hộ nhớ tới ông ta làm chủ bắt Thẩm Hấp cưới nàng vào cửa, có thể là có ý muốn làm nhục Thẩm Hấp. Kết hợp với nguyên do này, Tạ Hộ cũng không thể nào sinh ra cảm giác thật tốt đối với ông ta.
Lúc kính trà, Thẩm Diệp không mở miệng nói một câu nào, trực tiếp đem đồ thưởng cho bọn họ, sau đó dựa vào ghế thái sư trầm mặc.
Kế tiếp là vài vị phu nhân. Thẩm Hấp là Đích trưởng tử của đại phòng, cũng không có lý do gì phải quỳ lạy các phu nhân, chỉ cần kính trà cho bọn họ. Trưởng Tôn thị tặng một đôi uyên ương bằng vàng lớn cỡ bàn tay, Vạn thị tặng một bộ trang sức trân châu hạt rất lớn. Tạ Hộ nhận lấy tất cả rồi hành lễ cảm tạ. Ngoại trừ Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị và Tam phu nhân Vạn thị, còn dư lại hai vị phu nhân, một vị là phu nhân của Thất lão gia, một vị là phu nhân của Cửu lão gia, hai vị uống trà của Tạ Hộ xong cũng tặng một ít quà. Thẩm Thất lão gia và Thẩm Cửu lão gia là thứ xuất, mà hôm nay hai vị phu nhân này có tư cách ngồi ở chính sảnh chờ Tạ Hộ kính trà cũng là có nguyên nhân. Mặc dù là thứ xuất nhưng Thất lão gia và Cửu lão gia đều khảo đậu Đồng tiến sĩ, trên người mang công danh, hiện giờ cũng đều có chức quan trong người nhậm chức ngoài kinh. Từ đó có thể thấy Thẩm gia đích xác là một nhất đẳng thế gia, ngoại trừ một nhất phẩm Quốc Công tập tước cũng không bị lùi xuống một đẳng, Nhị lão gia và Tam lão gia đều giữ chức vụ trong kinh, ngoài kinh có Thất lão gia và Cửu lão gia, cho nên, mặc kệ là xét theo phương diện nào thì Thẩm gia cũng thật sự hiển hách.
Kính trà xong cho các phu nhân, tiếp theo chính là một vài vị ngoại cữu mẫu và tẩu tẩu ngày hôm qua ở Quốc Công phủ ăn tiệc rượu, hôm nay còn lưu tại trong phủ. Bọn họ cũng là thân thích quan hệ gần nên Tạ Hộ cần nhận thức bọn họ. Sau đó mới đến các di nương ở vị trí cuối cùng. Đối với các di nương, Tạ Hộ là Đích trưởng tức nên thật ra không cần kính trà, nhưng sau này Tạ Hộ ở trong phủ thế nào cũng phải gặp mặt cho nên vẫn nhận thức trước một phen.
Liên di nương và Lan di nương ngày hôm qua đã đi đến hỉ phòng. Theo lời giới thiệu của vị Tang ma ma béo kia, Tạ Hộ gật đầu chào hỏi, hai vị di nương đều đứng dậy đáp lễ. Sau đó là đến Cầm di nương của Tam lão gia, có thể xuất hiện ở chỗ này vậy là cũng được sủng ái. Cầm di nương có gương mặt kiều mị, thân mình yếu ớt, đôi tay cực kỳ đẹp, tuổi nhìn không lớn, bất quá chắc cũng cùng cỡ tuổi với Tạ Hộ, hai người gật đầu chào hỏi. Còn các di nương dư lại thì Tang ma ma đều giới thiệu lướt qua, Tạ Hộ cũng nhận thức qua.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủn mà Tạ Hộ coi bộ bị xoay vòng khắp nơi, thật vất vả mới nhận thức xong toàn bộ đám người trong đại sảnh. Thẩm Diệp kêu Thẩm Hấp đi thư phòng nói chuyện, Tạ Hộ một mình lưu lại viện của Lão thái quân, ứng phó với tất cả nữ quyến. Đến giữa trưa thì Tạ Hộ mới được Lão thái quân cho phép đi đến tây phòng trong thiên viện nghỉ tạm.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều chờ nàng sẽ là một đại hội nhận thân, mà lần này toàn là thân quyến của thúc bá huynh đệ dòng phụ của Thẩm gia. Hoa Ý đi ngang qua đại sảnh, bị dòng người chen chúc xô đẩy làm cho sợ hãi, trở về kể lại cho Tạ Hộ. Tạ Hộ dặn dò bản thân phải giữ bình tĩnh, giữa trưa ăn hai chén cơm, nỗ lực lấp cho đầy một bụng rồi mới chuẩn bị tinh thần chiến đấu trong đại hội nhận thân buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.