Chương 135: Nhị thiếu phu nhân cầu cứu (2)
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ mang theo Đan Tuyết và Hoa Ý, hai nha đầu đanh đá nhất, cùng nhau tiến đến, vừa tới bên ngoài chủ viện của Nhị phòng, còn chưa đi vào liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng khóc rung trời, nghe như là Nhị thiếu phu nhân. Nàng ta la khóc như vậy coi bộ thật sự muốn đem chuyện này nháo đại, thanh âm của Nhị phu nhân thì nghe có vẻ nôn nóng: "Ai da, ngươi cũng đừng khóc, khóc kiểu này khiến ta đau não luôn!"
Sau đó liền nghe thanh âm bạo ngược của Thẩm Thái rống lên: "Khóc, cứ để cho ả khóc, chính mình làm ra chuyện ghê tởm không thể nhìn mặt người, vậy mà còn không biết xấu hổ la khóc! Cứ để ả ta khóc đi, khóc lớn lên kêu tất cả mọi người tới đây. Ta xem ả ta còn có mặt mũi ra nhìn người nữa không."
Tạ Hộ và Hoa Ý liếc nhau, nha hoàn Thanh Bình lúc nãy tới truyền lời từ sau cổng vòm bước ra, dường như vẫn luôn đang đợi các nàng, thấy Tạ Hộ liền vội vàng chạy tới đón rồi hành lễ: "Thiếu phu nhân, ngài đã đến! Mau theo nô tỳ vào, không thôi phu nhân nô tỳ phải bị bức tử."
Nói xong liền tới đỡ cánh tay Tạ Hộ hướng vào nội gian, Tạ Hộ thấy Thanh Bình vẻ mặt nôn nóng không giống như làm bộ, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ta thấy bên trong thật sự không yên ổn."
Thanh Bình trên mặt đỏ bừng, rốt cuộc là đại cô nương nên có chút không mở miệng được, chỉ nói với Tạ Hộ: "Ai da, Thiếu phu nhân ngài đi vào sẽ biết, phu nhân nô tỳ sẽ tự mình nói rõ với Thiếu phu nhân."
Nói xong đưa Tạ Hộ vào trong phòng với tiếng cãi nhau không ngừng. Nhị phu nhân và Thẩm Thái thấy Tạ Hộ tới, trên mặt đều rất kinh ngạc, sau đó lại thấy Thanh Bình đứng bên cạnh Tạ Hộ, Thẩm Thái không khỏi nổi giận, tiện tay vơ lấy một cây côn bổng giơ lên muốn đánh Thanh Bình, trong miệng tuôn ra những lời không sạch sẽ: "Đồ cái thứ chó má "ăn cây táo, rào cây sung"! Lại còn học theo chủ tử của ngươi đi tìm người ngoài tới hỗ trợ. Để ta phải đánh ngươi răng rơi đầy đất! Bò lại đây cho ta!"
Lâu ngày không thấy, cả người Thẩm Thái coi bộ đều suy sụp, trên cằm lún phún râu, y phục thật ra vẫn hoa lệ, búi tóc cũng chỉnh tề, chẳng qua từ biểu tình đến cử chỉ đều trở nên thập phần cuồng loạn, ánh mắt mang theo tàn khốc, bộ dạng thật không dễ cùng người nói chuyện đàng hoàng. Mà bộ dáng này coi bộ chỉ mới bắt đầu từ sau khi hạ thân của của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Thanh Bình sợ tới mức nhắm thẳng bên người Tạ Hộ trốn tránh. Đan Tuyết sợ Thẩm Thái gây thương tích cho Tạ Hộ, vội vàng đẩy Thanh Bình sang một bên sau đó đem Tạ Hộ bảo vệ phía sau lưng mình. Mục tiêu của Thẩm Thái vốn dĩ chính là Thanh Bình, thấy nàng ta bị đẩy qua một bên, gậy gộc trong tay không chút do dự liền đập xuống người Thanh Bình.
Thanh Bình rên to. Sở Yên Nhiên tránh ở nội gian đang khóc không ngừng, nghe được thanh âm của Thanh Bình từ trong vọt ra, ôm lấy Thanh Bình nổi điên hét lên với Thẩm Thái: "Ngươi dựa vào cái gì mà đánh nó! Nó là nha hoàn của ta, muốn đánh muốn chửi cũng phải do ta động thủ, ngươi là cái thứ gì! Ngươi cũng xứng đánh nó sao?"
Thẩm Thái đúng là đang lúc chịu không nổi kích thích, nghe xong Sở Yên Nhiên nói vậy hận không thể đánh luôn nàng ta mới được, gây gộc trong tay đã vung lên, may mắn bị Nhị phu nhân giữ lại: "Dừng tay!" Nhị phu nhân phẫn nộ nhìn thoáng qua Tạ Hộ, lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn nháo thế nào đều trở về phòng riêng mà nháo cho ta, bằng không ở trước mặt ngoại nhân ném hết thể diện!"
Thực hiển nhiên, nghe giọng điệu Nhị phu nhân chính là không chào đón đám người Tạ Hộ.
Bất quá Sở Yên Nhiên nghe được lời này mới phát hiện Tạ Hộ tồn tại, giống như là thấy cứu tinh buông ra Thanh Bình nhào về phía Tạ Hộ. Đan Tuyết muốn ngăn nàng nhưng bị Tạ Hộ đẩy ra để Sở Yên Nhiên trực tiếp nhào vào lòng của nàng. Sở Yên Nhiên ôm chặt Tạ Hộ cứ như là nhìn thấy thân nhân từ mẫu gia, gì cũng không giải thích chỉ là ôm nàng gào khan, trong miệng như phun gia bảo: "Đại tẩu, cuối cùng tẩu đã tới rồi! Bọn họ Thẩm gia khinh người quá đáng, khi dễ chúng ta nữ nhân ngoại tộc không có người mẫu gia ở bên cạnh che chở! Thẩm Thái là tên súc sinh heo chó cũng không bằng. Vậy mà hắn dám bôi nhọ muội, lương tâm của hắn biến mất rồi. Chúng ta từ ngoài gả vào, chẳng lẽ không có tôn nghiêm, mặc hắn khi dễ đánh chửi hay sao?"
Sở Yên Nhiên mở miệng liền đem Tạ Hộ gộp chung với nàng ta. Cũng đúng, bên trong phủ nữ nhân gả đến cùng tuổi với nàng ta cũng chỉ có Tạ Hộ và Tam Thiếu phu nhân, mà Tạ Hộ lại trên danh nghĩa là trưởng tẩu, nàng ta sai người tới thỉnh Tạ Hộ, chắc là mong có thêm một người cùng chiến tuyến nói chuyện giúp nàng ta.
"Nhị đệ muội, muội có chuyện gì cứ từ từ mà nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tạ Hộ cũng không thể nói "ta đã biết sự tình phát sinh ở nơi này của các ngươi rồi nên không cần nói nữa". Sở Yên Nhiên thật ra là người thẳng tính, cũng không gạt Tạ Hộ trình bày thẳng thừng: "Chính là Thẩm Thái tâm can đen tối kia! Hôm nay hắn bôi nhọ muội tư thông với hạ nhân, muội Sở thị dù không chịu nổi đến mức nào cũng làm sao có thể đi đến độ dính líu với hoa thợ kia? Thẩm Thái thấy muội ở trong hoa viên đang hỏi chuyện hắn, thế là không nói lời nào liền mang theo người tới bắt bớ. Hắn hành động như vậy đấy, đại tẩu, hắn thật sự muốn bức tử muội mà! Sao mệnh muội lại khổ như thế chứ? Đại tẩu ơi..."
Sở Yên Nhiên mới nói xong, Thẩm Thái liền sốt ruột nhảy vào chửi bới: "Ngươi là đồ dâm phụ còn dám ở chỗ này giảo biện, ta đã bắt các ngươi ngay tại trận. Ngươi và hắn nếu chỉ là quan hệ bình thường, vì sao còn ở trong vườn lén lút nói chuyện, còn đứng sát gần nhau như vậy? Các ngươi rõ ràng có tư tình, ta đều tận mắt chứng kiến, nhìn thật rõ ràng, nói các ngươi không có quan hệ thì chỉ có quỷ mới tin, không có quan hệ mà nói chuyện phải dựa vào nhau gần sát như vậy sao? Còn dám kêu oan uổng, còn dám kêu người ngoài tới hỗ trợ, ta thấy ngươi loại phụ nhân này chính là thiếu đánh! Để ta đánh ngươi..."
Thẩm Thái nói chưa nói dứt lời liền muốn nhào tới đánh Sở Yên Nhiên, lại thấy Tạ Hộ lôi Sở Yên Nhiên che ở phía sau người, quát to với Thẩm Thái: "Ngươi có bản lĩnh thì ngay cả ta cũng đánh thử xem!"
Đan Tuyết vội vàng vọt tới phía trước, thoắt cái đoạt được vũ khí trong tay Thẩm Thái, đẩy hắn bật lui cách xa Tạ Hộ ít nhất ba bước. Thẩm Thái không có vũ khí thật giống như không có người tâm phúc, co rúm lùi bước đi tới bên cạnh Nhị phu nhân, miệng vẫn chửi rủa Sở Yên Nhiên và Tạ Hộ: "Ta nhổ vào, một đứa hai đứa tất cả đều là đồ hạ tiện! Không có nam nhân là các ngươi không thể chịu nổi! Hiện giờ khi dễ ta đã chết chứ gì, ngay trước mặt ta mà dám cùng nam nhân khác cấu kết làm bậy. Đây là bị ta nhìn thấy, nếu nhìn không thấy, còn không biết tiện nhân dâm đãng kia còn làm thế nào để chà đạp ta đâu."
Trên mặt Sở Yên Nhiên vô cùng khó chịu, muốn xông lên cãi lại Thẩm Thái nhưng bị Tạ Hộ giữ chặt. Tạ Hộ đứng ra nói với Nhị phu nhân: "Nhị phu nhân, ngài là trưởng bối. Chuyện hôm nay vốn dĩ không đến phiên chất tức mở miệng khuyên giải an ủi. Bất quá, lý do vì sao xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng ngài tự biết rõ ràng -- Nhị công tử nếu có bệnh thì ngài nên chữa bệnh cho hắn, nếu trị không hết lại còn để mặc kệ hắn hồ nháo như vậy, tương lai gây họa trong nhà chọc ra đại sự, vậy thì nên cùng ai nói rõ lí lẽ đây? Nhị đệ muội ngay thẳng không sợ bóng tà cho nên nàng mới dám hô chất tức tới, nếu là người làm chuyện bậy bị chột dạ sao lại có thể đầy tự tin như vậy? Nhị đệ muội xuất thân Võ Hầu phủ, tuy không ở kinh thành nhưng cũng là thế gia hiển hách thế gian hiếm có. Nữ nhi từ trong môn hộ như thế nếu bởi vì chuyện này mà bị hỏng thanh danh, ngài cảm thấy cuối cùng nhà chúng ta lại sẽ rơi vào loại danh tiếng gì? Nếu là người có tâm lại cố tình truy cứu cho ra lẽ, chỉ sợ... với Nhị công tử cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tạ Hộ biết Thẩm Thái có vấn đề cho nên nói chuyện thập phần đanh thép, Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị cũng không thể nói gì hơn -- nhi tử có vấn đề bà ta đã sớm biết, chỉ là hiện giờ nghe giọng điệu của Tạ Hộ chẳng lẽ nàng cũng đã biết chuyện rồi? Theo lý thuyết nàng không nên biết, nhưng nếu nàng không biết thì tại sao có thể nói ra những lời ám chỉ như vậy? Nhất thời trong lòng Nhị phu nhân cũng loạn thành một đoàn.
Nhìn nhi tử mặt mày oán giận không thôi, lại nhìn biểu tình tuyệt không lùi bước của tức phụ nhi, Nhị phu nhân chỉ cảm thấy đầu như nở phình gấp đôi. Bên này cảm xúc của nhi tử cũng phải xoa dịu, nhưng tức phụ nhi cũng không thể tùy ý bài bố, hôm nay nàng đã treo cổ tự tử để chứng tỏ trong sạch, may mắn là được nha hoàn cứu thoát, nếu là không cứu kịp để cho nàng ta chết ở Thẩm gia, vậy đến lúc đó phải ăn nói như thế nào với Võ Hầu phủ.
Chuyện hôm nay, sợ vẫn phải dùng "dao sắc chặt đay rối" giải quyết riêng tư mới được. Chỉ là Nhị phu nhân muốn giải quyết riêng tư, hai đứa nhỏ lại không muốn như vậy -- nhi tử thân mình xảy ra vấn đề, đời này cũng không thể chạm vào nữ nhân, tâm lý cũng không qua được ải này, cho nên thấy bất cứ chuyện gì cũng cho rằng người ta làm lỗi với hắn; hôm nay đã chọc tới tức phụ, tức phụ lại hoàn toàn không thông cảm, muốn đem sự tình nháo lớn cho nên mới lén sai thị tỳ bên người đi thỉnh Tạ Hộ tới cứu giúp. Nhị phu nhân cũng không biết kể từ khi nào mà tức phụ có liên hệ với Đại phòng, nghe nàng luôn mồm nói các nàng nữ nhân bên ngoài gả vào... Hừ, thật đúng là huynh đệ tỷ muội cùng một chiến hào.
Nhị phu nhân thầm khinh thường trong lòng, trên mặt vẫn phải duy trì bình thản. Dứt khoát thuận theo Tạ Hộ nói: "Ngươi phân tích có lý, chuyện này người sai chủ yếu là ở Thái nhi. Lát nữa vô luận thế nào ta đều sẽ bắt hắn nhận lỗi với tức phụ. Chuyện hôm nay là hắn sai rồi, ta tuyệt đối không thiên vị. Bây giờ cũng đã trễ, chúng ta cũng không giữ ngươi, ngươi quay về trước nghỉ tạm, dù sao đây đều là vấn đề của riêng Nhị phòng chúng ta. Chúng ta đóng cửa lại tự mình xử lý là tốt rồi."
Nhị phu nhân dứt khoát hạ lệnh trục khách.
Tạ Hộ nhìn nhìn Sở Yên Nhiên đang lắc đầu, lại nhìn nhìn Nhị phu nhân, sau đó ghé vào tai Sở Yên Nhiên thầm thì vài câu, làm Sở Yên Nhiên nghe xong giật mình, mở to hai mắt nhìn Tạ Hộ.
Tạ Hộ lại lắc lắc đầu ra hiệu cho nàng không cần lên tiếng, còn mình thì xoay người hành lễ với Nhị phu nhân rồi nói: "Một khi đã như vậy thì chất tức liền đi về trước. Nhị phu nhân nói đúng, dù sao đều là vấn đề của riêng Nhị phòng, Nhị phu nhân và Nhị công tử đều là người thông minh, có chút đạo lý chắc hẳn không cần người ngoài tới đánh thức hai người, chất tức liền cáo từ."
Nói xong những lời này Tạ Hộ cũng không lưu luyến, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay của Sở Yên Nhiên rồi xoay người rời đi.
Nhị phu nhân và Thẩm Thái đều không rõ nguyên do nhìn Sở Yên Nhiên, coi bộ rất tò mò muốn biết lúc nãy Tạ Hộ thì thầm cái gì nhưng lại cố tình không dám lên tiếng hỏi.
Vốn dĩ Nhị phu nhân còn muốn chờ đến khi Tạ Hộ rời đi lại mắng cho tức phụ không đúng mực này một trận, chỉ là hành động thầm thì lúc nãy của Tạ Hộ khiến bà ta rối loạn tâm trí, chẳng lẽ Tạ Hộ lại đem bí mật của Thái nhi nói cho tức phụ nhi biết? Còn Thẩm Thái cũng lo lắng vấn đề này, hắn hiện tại còn có thể tiếp tục kiên cường trước mặt Sở Yên Nhiên hoàn toàn chính là vì Sở Yên Nhiên không biết tình huống của hắn, nàng chỉ cho rằng trượng phu không thích nàng cho nên hàng đêm đều đến chỗ nha đầu thông phòng ngủ qua đêm, vì thế cũng không thèm thân cận với hắn. Nếu nàng đã biết chân tướng, chỉ sợ lại dấy lên một hồi phong ba không nhỏ, đến lúc đó Thẩm Thái hắn đây mới thật không có cách gì làm người.
Tạ Hộ mang theo Đan Tuyết và Hoa Ý, hai nha đầu đanh đá nhất, cùng nhau tiến đến, vừa tới bên ngoài chủ viện của Nhị phòng, còn chưa đi vào liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng khóc rung trời, nghe như là Nhị thiếu phu nhân. Nàng ta la khóc như vậy coi bộ thật sự muốn đem chuyện này nháo đại, thanh âm của Nhị phu nhân thì nghe có vẻ nôn nóng: "Ai da, ngươi cũng đừng khóc, khóc kiểu này khiến ta đau não luôn!"
Sau đó liền nghe thanh âm bạo ngược của Thẩm Thái rống lên: "Khóc, cứ để cho ả khóc, chính mình làm ra chuyện ghê tởm không thể nhìn mặt người, vậy mà còn không biết xấu hổ la khóc! Cứ để ả ta khóc đi, khóc lớn lên kêu tất cả mọi người tới đây. Ta xem ả ta còn có mặt mũi ra nhìn người nữa không."
Tạ Hộ và Hoa Ý liếc nhau, nha hoàn Thanh Bình lúc nãy tới truyền lời từ sau cổng vòm bước ra, dường như vẫn luôn đang đợi các nàng, thấy Tạ Hộ liền vội vàng chạy tới đón rồi hành lễ: "Thiếu phu nhân, ngài đã đến! Mau theo nô tỳ vào, không thôi phu nhân nô tỳ phải bị bức tử."
Nói xong liền tới đỡ cánh tay Tạ Hộ hướng vào nội gian, Tạ Hộ thấy Thanh Bình vẻ mặt nôn nóng không giống như làm bộ, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ta thấy bên trong thật sự không yên ổn."
Thanh Bình trên mặt đỏ bừng, rốt cuộc là đại cô nương nên có chút không mở miệng được, chỉ nói với Tạ Hộ: "Ai da, Thiếu phu nhân ngài đi vào sẽ biết, phu nhân nô tỳ sẽ tự mình nói rõ với Thiếu phu nhân."
Nói xong đưa Tạ Hộ vào trong phòng với tiếng cãi nhau không ngừng. Nhị phu nhân và Thẩm Thái thấy Tạ Hộ tới, trên mặt đều rất kinh ngạc, sau đó lại thấy Thanh Bình đứng bên cạnh Tạ Hộ, Thẩm Thái không khỏi nổi giận, tiện tay vơ lấy một cây côn bổng giơ lên muốn đánh Thanh Bình, trong miệng tuôn ra những lời không sạch sẽ: "Đồ cái thứ chó má "ăn cây táo, rào cây sung"! Lại còn học theo chủ tử của ngươi đi tìm người ngoài tới hỗ trợ. Để ta phải đánh ngươi răng rơi đầy đất! Bò lại đây cho ta!"
Lâu ngày không thấy, cả người Thẩm Thái coi bộ đều suy sụp, trên cằm lún phún râu, y phục thật ra vẫn hoa lệ, búi tóc cũng chỉnh tề, chẳng qua từ biểu tình đến cử chỉ đều trở nên thập phần cuồng loạn, ánh mắt mang theo tàn khốc, bộ dạng thật không dễ cùng người nói chuyện đàng hoàng. Mà bộ dáng này coi bộ chỉ mới bắt đầu từ sau khi hạ thân của của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Thanh Bình sợ tới mức nhắm thẳng bên người Tạ Hộ trốn tránh. Đan Tuyết sợ Thẩm Thái gây thương tích cho Tạ Hộ, vội vàng đẩy Thanh Bình sang một bên sau đó đem Tạ Hộ bảo vệ phía sau lưng mình. Mục tiêu của Thẩm Thái vốn dĩ chính là Thanh Bình, thấy nàng ta bị đẩy qua một bên, gậy gộc trong tay không chút do dự liền đập xuống người Thanh Bình.
Thanh Bình rên to. Sở Yên Nhiên tránh ở nội gian đang khóc không ngừng, nghe được thanh âm của Thanh Bình từ trong vọt ra, ôm lấy Thanh Bình nổi điên hét lên với Thẩm Thái: "Ngươi dựa vào cái gì mà đánh nó! Nó là nha hoàn của ta, muốn đánh muốn chửi cũng phải do ta động thủ, ngươi là cái thứ gì! Ngươi cũng xứng đánh nó sao?"
Thẩm Thái đúng là đang lúc chịu không nổi kích thích, nghe xong Sở Yên Nhiên nói vậy hận không thể đánh luôn nàng ta mới được, gây gộc trong tay đã vung lên, may mắn bị Nhị phu nhân giữ lại: "Dừng tay!" Nhị phu nhân phẫn nộ nhìn thoáng qua Tạ Hộ, lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn nháo thế nào đều trở về phòng riêng mà nháo cho ta, bằng không ở trước mặt ngoại nhân ném hết thể diện!"
Thực hiển nhiên, nghe giọng điệu Nhị phu nhân chính là không chào đón đám người Tạ Hộ.
Bất quá Sở Yên Nhiên nghe được lời này mới phát hiện Tạ Hộ tồn tại, giống như là thấy cứu tinh buông ra Thanh Bình nhào về phía Tạ Hộ. Đan Tuyết muốn ngăn nàng nhưng bị Tạ Hộ đẩy ra để Sở Yên Nhiên trực tiếp nhào vào lòng của nàng. Sở Yên Nhiên ôm chặt Tạ Hộ cứ như là nhìn thấy thân nhân từ mẫu gia, gì cũng không giải thích chỉ là ôm nàng gào khan, trong miệng như phun gia bảo: "Đại tẩu, cuối cùng tẩu đã tới rồi! Bọn họ Thẩm gia khinh người quá đáng, khi dễ chúng ta nữ nhân ngoại tộc không có người mẫu gia ở bên cạnh che chở! Thẩm Thái là tên súc sinh heo chó cũng không bằng. Vậy mà hắn dám bôi nhọ muội, lương tâm của hắn biến mất rồi. Chúng ta từ ngoài gả vào, chẳng lẽ không có tôn nghiêm, mặc hắn khi dễ đánh chửi hay sao?"
Sở Yên Nhiên mở miệng liền đem Tạ Hộ gộp chung với nàng ta. Cũng đúng, bên trong phủ nữ nhân gả đến cùng tuổi với nàng ta cũng chỉ có Tạ Hộ và Tam Thiếu phu nhân, mà Tạ Hộ lại trên danh nghĩa là trưởng tẩu, nàng ta sai người tới thỉnh Tạ Hộ, chắc là mong có thêm một người cùng chiến tuyến nói chuyện giúp nàng ta.
"Nhị đệ muội, muội có chuyện gì cứ từ từ mà nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tạ Hộ cũng không thể nói "ta đã biết sự tình phát sinh ở nơi này của các ngươi rồi nên không cần nói nữa". Sở Yên Nhiên thật ra là người thẳng tính, cũng không gạt Tạ Hộ trình bày thẳng thừng: "Chính là Thẩm Thái tâm can đen tối kia! Hôm nay hắn bôi nhọ muội tư thông với hạ nhân, muội Sở thị dù không chịu nổi đến mức nào cũng làm sao có thể đi đến độ dính líu với hoa thợ kia? Thẩm Thái thấy muội ở trong hoa viên đang hỏi chuyện hắn, thế là không nói lời nào liền mang theo người tới bắt bớ. Hắn hành động như vậy đấy, đại tẩu, hắn thật sự muốn bức tử muội mà! Sao mệnh muội lại khổ như thế chứ? Đại tẩu ơi..."
Sở Yên Nhiên mới nói xong, Thẩm Thái liền sốt ruột nhảy vào chửi bới: "Ngươi là đồ dâm phụ còn dám ở chỗ này giảo biện, ta đã bắt các ngươi ngay tại trận. Ngươi và hắn nếu chỉ là quan hệ bình thường, vì sao còn ở trong vườn lén lút nói chuyện, còn đứng sát gần nhau như vậy? Các ngươi rõ ràng có tư tình, ta đều tận mắt chứng kiến, nhìn thật rõ ràng, nói các ngươi không có quan hệ thì chỉ có quỷ mới tin, không có quan hệ mà nói chuyện phải dựa vào nhau gần sát như vậy sao? Còn dám kêu oan uổng, còn dám kêu người ngoài tới hỗ trợ, ta thấy ngươi loại phụ nhân này chính là thiếu đánh! Để ta đánh ngươi..."
Thẩm Thái nói chưa nói dứt lời liền muốn nhào tới đánh Sở Yên Nhiên, lại thấy Tạ Hộ lôi Sở Yên Nhiên che ở phía sau người, quát to với Thẩm Thái: "Ngươi có bản lĩnh thì ngay cả ta cũng đánh thử xem!"
Đan Tuyết vội vàng vọt tới phía trước, thoắt cái đoạt được vũ khí trong tay Thẩm Thái, đẩy hắn bật lui cách xa Tạ Hộ ít nhất ba bước. Thẩm Thái không có vũ khí thật giống như không có người tâm phúc, co rúm lùi bước đi tới bên cạnh Nhị phu nhân, miệng vẫn chửi rủa Sở Yên Nhiên và Tạ Hộ: "Ta nhổ vào, một đứa hai đứa tất cả đều là đồ hạ tiện! Không có nam nhân là các ngươi không thể chịu nổi! Hiện giờ khi dễ ta đã chết chứ gì, ngay trước mặt ta mà dám cùng nam nhân khác cấu kết làm bậy. Đây là bị ta nhìn thấy, nếu nhìn không thấy, còn không biết tiện nhân dâm đãng kia còn làm thế nào để chà đạp ta đâu."
Trên mặt Sở Yên Nhiên vô cùng khó chịu, muốn xông lên cãi lại Thẩm Thái nhưng bị Tạ Hộ giữ chặt. Tạ Hộ đứng ra nói với Nhị phu nhân: "Nhị phu nhân, ngài là trưởng bối. Chuyện hôm nay vốn dĩ không đến phiên chất tức mở miệng khuyên giải an ủi. Bất quá, lý do vì sao xảy ra chuyện như vậy thì trong lòng ngài tự biết rõ ràng -- Nhị công tử nếu có bệnh thì ngài nên chữa bệnh cho hắn, nếu trị không hết lại còn để mặc kệ hắn hồ nháo như vậy, tương lai gây họa trong nhà chọc ra đại sự, vậy thì nên cùng ai nói rõ lí lẽ đây? Nhị đệ muội ngay thẳng không sợ bóng tà cho nên nàng mới dám hô chất tức tới, nếu là người làm chuyện bậy bị chột dạ sao lại có thể đầy tự tin như vậy? Nhị đệ muội xuất thân Võ Hầu phủ, tuy không ở kinh thành nhưng cũng là thế gia hiển hách thế gian hiếm có. Nữ nhi từ trong môn hộ như thế nếu bởi vì chuyện này mà bị hỏng thanh danh, ngài cảm thấy cuối cùng nhà chúng ta lại sẽ rơi vào loại danh tiếng gì? Nếu là người có tâm lại cố tình truy cứu cho ra lẽ, chỉ sợ... với Nhị công tử cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tạ Hộ biết Thẩm Thái có vấn đề cho nên nói chuyện thập phần đanh thép, Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị cũng không thể nói gì hơn -- nhi tử có vấn đề bà ta đã sớm biết, chỉ là hiện giờ nghe giọng điệu của Tạ Hộ chẳng lẽ nàng cũng đã biết chuyện rồi? Theo lý thuyết nàng không nên biết, nhưng nếu nàng không biết thì tại sao có thể nói ra những lời ám chỉ như vậy? Nhất thời trong lòng Nhị phu nhân cũng loạn thành một đoàn.
Nhìn nhi tử mặt mày oán giận không thôi, lại nhìn biểu tình tuyệt không lùi bước của tức phụ nhi, Nhị phu nhân chỉ cảm thấy đầu như nở phình gấp đôi. Bên này cảm xúc của nhi tử cũng phải xoa dịu, nhưng tức phụ nhi cũng không thể tùy ý bài bố, hôm nay nàng đã treo cổ tự tử để chứng tỏ trong sạch, may mắn là được nha hoàn cứu thoát, nếu là không cứu kịp để cho nàng ta chết ở Thẩm gia, vậy đến lúc đó phải ăn nói như thế nào với Võ Hầu phủ.
Chuyện hôm nay, sợ vẫn phải dùng "dao sắc chặt đay rối" giải quyết riêng tư mới được. Chỉ là Nhị phu nhân muốn giải quyết riêng tư, hai đứa nhỏ lại không muốn như vậy -- nhi tử thân mình xảy ra vấn đề, đời này cũng không thể chạm vào nữ nhân, tâm lý cũng không qua được ải này, cho nên thấy bất cứ chuyện gì cũng cho rằng người ta làm lỗi với hắn; hôm nay đã chọc tới tức phụ, tức phụ lại hoàn toàn không thông cảm, muốn đem sự tình nháo lớn cho nên mới lén sai thị tỳ bên người đi thỉnh Tạ Hộ tới cứu giúp. Nhị phu nhân cũng không biết kể từ khi nào mà tức phụ có liên hệ với Đại phòng, nghe nàng luôn mồm nói các nàng nữ nhân bên ngoài gả vào... Hừ, thật đúng là huynh đệ tỷ muội cùng một chiến hào.
Nhị phu nhân thầm khinh thường trong lòng, trên mặt vẫn phải duy trì bình thản. Dứt khoát thuận theo Tạ Hộ nói: "Ngươi phân tích có lý, chuyện này người sai chủ yếu là ở Thái nhi. Lát nữa vô luận thế nào ta đều sẽ bắt hắn nhận lỗi với tức phụ. Chuyện hôm nay là hắn sai rồi, ta tuyệt đối không thiên vị. Bây giờ cũng đã trễ, chúng ta cũng không giữ ngươi, ngươi quay về trước nghỉ tạm, dù sao đây đều là vấn đề của riêng Nhị phòng chúng ta. Chúng ta đóng cửa lại tự mình xử lý là tốt rồi."
Nhị phu nhân dứt khoát hạ lệnh trục khách.
Tạ Hộ nhìn nhìn Sở Yên Nhiên đang lắc đầu, lại nhìn nhìn Nhị phu nhân, sau đó ghé vào tai Sở Yên Nhiên thầm thì vài câu, làm Sở Yên Nhiên nghe xong giật mình, mở to hai mắt nhìn Tạ Hộ.
Tạ Hộ lại lắc lắc đầu ra hiệu cho nàng không cần lên tiếng, còn mình thì xoay người hành lễ với Nhị phu nhân rồi nói: "Một khi đã như vậy thì chất tức liền đi về trước. Nhị phu nhân nói đúng, dù sao đều là vấn đề của riêng Nhị phòng, Nhị phu nhân và Nhị công tử đều là người thông minh, có chút đạo lý chắc hẳn không cần người ngoài tới đánh thức hai người, chất tức liền cáo từ."
Nói xong những lời này Tạ Hộ cũng không lưu luyến, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay của Sở Yên Nhiên rồi xoay người rời đi.
Nhị phu nhân và Thẩm Thái đều không rõ nguyên do nhìn Sở Yên Nhiên, coi bộ rất tò mò muốn biết lúc nãy Tạ Hộ thì thầm cái gì nhưng lại cố tình không dám lên tiếng hỏi.
Vốn dĩ Nhị phu nhân còn muốn chờ đến khi Tạ Hộ rời đi lại mắng cho tức phụ không đúng mực này một trận, chỉ là hành động thầm thì lúc nãy của Tạ Hộ khiến bà ta rối loạn tâm trí, chẳng lẽ Tạ Hộ lại đem bí mật của Thái nhi nói cho tức phụ nhi biết? Còn Thẩm Thái cũng lo lắng vấn đề này, hắn hiện tại còn có thể tiếp tục kiên cường trước mặt Sở Yên Nhiên hoàn toàn chính là vì Sở Yên Nhiên không biết tình huống của hắn, nàng chỉ cho rằng trượng phu không thích nàng cho nên hàng đêm đều đến chỗ nha đầu thông phòng ngủ qua đêm, vì thế cũng không thèm thân cận với hắn. Nếu nàng đã biết chân tướng, chỉ sợ lại dấy lên một hồi phong ba không nhỏ, đến lúc đó Thẩm Thái hắn đây mới thật không có cách gì làm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.