Chương 144: Tiệc rượu trăng tròn (2)
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Diệp vẫn luôn biết rõ về vụ tình cảm của đương kim Thánh Thượng Thiên Hòa Đế đối với Lạc thị, cũng nhờ phần tình cảm này mà Quốc Công phủ bọn họ mới có thể vào vị trí nhất đẳng hùng vĩ. Mặc dù hết thảy những gì Định Quốc Công phủ có được đều do Lạc thị nữ nhân kia mang đến, nhưng mấy thứ này cũng không lúc nào là không nhắc nhở Thẩm Diệp -- trong vụ này hắn là người bị cắm sừng. Lạc thị còn mang lại cho hắn thêm một nỗi sỉ nhục nữa, vì nữ nhân này mà Hoàng Thượng muốn hắn tuyệt hậu, chiêu hắn vào cung, muốn hắn lập thệ vĩnh viễn không nạp thiếp không hưu thê.
Đáng thương cho Thẩm Diệp hắn đây cả đời tâm cao khí ngạo, chờ được đến khi nữ nhân kia đã chết mà hắn vẫn không thể nào thoát ra khỏi lời thề kia, còn phải thay nữ nhân không trinh tiết kia "thủ thân như ngọc". Ha ha, thế gian này còn có người nào bị khi dễ thê thảm hơn hắn hay không?
Vì thế Thẩm Diệp liền đem tất cả lửa giận phát tiết lên người Lạc thị và hài tử của nàng ta... Khi Lạc thị còn trẻ vô cùng kiêu ngạo tự tin, sau khi cùng hắn thành thân rõ ràng làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy mà cố tình không hề hối hận, không biết ăn năn hối cải chút nào. Thẩm Diệp hận ở trong lòng, đích thân ra tay phá huỷ sự tự tin của nàng ta, hắn muốn Lạc thị giống như con chó phủ phục dưới chân hắn. Phần hận ý này làm cho Thẩm Diệp mất hết lương tâm chuyên chú trả thù.
Chẳng qua, nhìn lại tình thế hiện giờ, phần hận ý của hắn dường như chỉ có thể chôn vùi dưới đáy lòng. Bởi vì ở hắn không biết ở thời điểm nào mà tên tiện loại của tiện phụ kia lại trưởng thành trở nên một cây đại thụ che trời, làm hắn rốt cuộc không có cách gì lay động.
Càng đừng nói hiện giờ tên tiểu tử này đã gặp được vị kia... Muốn diệt trừ hắn cũng chỉ có thể ở trong bóng tối tiến hành mà thôi. Chỉ là từ sau khi trận hành thích thất bại, bên người tiểu tử này giống như là một cái thùng sắt, căn bản không cách gì lại gần. Đừng nói là hành thích, cho dù muốn cài người tìm hiểu tin tức cũng không thể thực hiện được.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp vóc dáng như tùng cười tủm tỉm đi ra phía trước, đối với giọng điệu phân cao thấp rõ ràng của hai Hoàng tử cũng chẳng thèm để ý, duỗi tay làm dấu hiệu ‘thỉnh’, đạm nhiên nói một câu: “Hai vị điện hạ mời vào.”
Phong Du và Phong Ký vén áo bước vào, những người ra cửa nghênh đón thật cẩn thận phân ra hai bên để hai vị Hoàng tử tôn quý đi vào trước.
Thẩm Hấp mang theo hai vị Hoàng tử cố ý đi vào thư phòng của chủ viện, được Thẩm Diệp, Thẩm Hấp, Phó Thanh Lưu và quan viên nhị phẩm trở lên đích thân tiếp đãi.
Bất quá Thẩm Hấp chỉ ở bên trong một lát cũng liền ra ngay.
Thẩm Hấp ra khỏi thư phòng vừa vặn gặp gỡ Tạ Cận và Tạ Thiều vào cửa, Phó Song cụp mi rũ mắt đi theo phía sau Tạ Thiều không nói lời nào. Thẩm Hấp vội vàng tiến ra đón, hành một đại lễ tế tử cho Tạ Cận rồi mới ngẩng đầu lên nói chuyện.
“Hiền tế không cần đa lễ.”
Thẩm Hấp lại chắp tay ôm quyền chào hỏi Tạ Thiều, Tạ Thiều cũng nhiệt tình đáp lại: “Đã lâu không gặp, muội phu thật sự không thấy bóng dáng.”
“Tất nhiên là vì có chút bận rộn, huynh trưởng ở Hộ Bộ tốt chứ?”
Tạ Thiều cười hắc hắc. Mấy năm nay hắn ở Hộ Bộ có thể hô mưa gọi gió, thật ra cũng không thoát được liên quan đến muội phu này. Lúc trước Tạ Thiều cũng không dám tưởng tượng có một ngày mình sẽ thành đại cữu tử của Thẩm gia Đại Lang. Thẩm Đại Lang là người nào? Ở trong vòng quý công tử đồng lứa của bọn họ chính là một nhân vật cấp bậc có thể coi như thần tiên, là thiên tài liên tiếp trúng Tam Nguyên, mà thiên tài này hiện giờ lại trở thành muội phu "hàng thật giá thật" của hắn. Không thể không công nhận, nếu nói Tạ Thiều hắn đây xem như có một chút tiểu vận khí, vậy thì muội muội Tạ Hộ của hắn phải nói là có đại vận khí kinh thiên động địa.
Mặc dù hiện giờ Định Quốc Công phủ bị hạ cấp, bất quá Đại Lang Thẩm Hấp lại được vào Binh Bộ, rất có khả năng tiến xa, sau này có thể một mình đảm đương một phía. Khi Định Quốc Công qua đời, vậy thì danh hiệu Định Quốc Công tất nhiên là do Thẩm Hấp sở hữu, đến lúc đó muội muội sẽ được "thê bằng phu quý", vậy là có thể lập tức ngồi lên vị trí Quốc Công phu nhân.
Trong đầu nghĩ tới tương lai như thế làm Tạ Thiều thực sự vui vẻ một phen.
Thẩm Hấp vừa đi vừa đáp lời với Tạ Cận, một đường đưa hai vị đến Thương Lan Uyển, Tạ Hộ đang ở đó tiếp đón Vân thị và Tạ Tân. Sáng sớm Vân thị và Tạ Tân đã chờ không kịp chạy tới Thẩm gia rồi được đưa tới Thương Lan Uyển. Hai người đều không thích ở chủ viện nói chuyện đưa đẩy khách sáo với những người khác, ở Thương Lan Uyển tuy nói chỉ có mấy bàn, bất quá lại vô cùng vui vẻ tự tại.
Ngồi nghe ca kỹ ở một bên đang thổi sáo, thanh âm du dương toả ra khắp phòng, mọi người vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện rôm rả, thảnh thơi vô cùng.
Tạ Hộ nhìn thấy Tạ Cận và Tạ Thiều liền vội vàng tiến ra hành lễ, Tạ Tân cũng bước ra hành lễ rồi đưa Phó Song vào bàn tiệc. Tạ Cận tự tay đỡ Tạ Hộ lên nói: “Nữ nhi của ta vất vả rồi.”
Tạ Hộ cười ngọt ngào, liền kêu nhũ mẫu bồng Khang Ninh ra đây. Tạ Cận nóng lòng muốn bế thử, ôm Khang Ninh vào trong vòng tay. Lúc này Khang Ninh đã sớm sổ sữa, không hề nhăn nhúm đỏ ửng như khi mới sinh mà lại trắng nõn bụ bẫm, đôi mắt hoàn toàn mở to giống y đôi mắt của Tạ Hộ, còn những nét khác thì hoàn toàn giống Thẩm Hấp.
Tạ Cận ôm hài tử không muốn buông ra, Vân thị thấy ông chân tay vụng về nhưng trên mặt lại khó nén được nỗi vui mừng nên cũng rất cao hứng. Tuy nhiên khi quay đầu lại nhìn vẻ mặt có chút bi thương của tức phụ, Vân thị lại không đành lòng.
Tức phụ này của bà chỗ nào cũng tốt, biết làm việc, biết ăn nói, lên được mặt bàn, đối với công bà cũng rất hiếu thuận, chỉ có mỗi quan niệm mốc meo kia là không chịu được. Từ khi nàng sinh một cô nương, luôn là cảm thấy người trong nhà không thích cô nương của nàng mà chỉ thích tiểu tử.
Bây giờ nhìn bộ dáng Tạ Cận ôm Khang Ninh tất nhiên lại làm nàng ta hiểu lầm, Vân thị chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Tạ Thiều cũng đi theo ôm Khang Ninh trong chốc lát rồi ngồi trở lại bên cạnh Phó Song, thấy thê tử hai mắt phiếm hồng không khỏi ghé sát vào nàng nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Song nghe trượng phu vừa hỏi như vậy thì nước mắt lại càng dâng lên nhiều hơn, dọa Tạ Thiều không dám nói gì nữa. Phó Song cắn môi, phúc thân với Tạ Thiều nói: “Đều là thiếp thân vô dụng, không thể thay phu quân sinh hạ Lân nhi, thiếp thân không thể thoái thác tội của mình.”
Tạ Thiều nhìn nàng thở dài một cách bất đắc dĩ, cảm thấy có chút chán chường. Phó Song thấy hắn như vậy, vốn dĩ không muốn cùng hắn nói quá nhiều ở chỗ này, chỉ là không biết tại sao trong đầu lại nhớ tới ngày ấy hắn chạm vào thông phòng. Uống một ngụm trà rồi Phó Song đột nhiên hỏi Tạ Thiều: “Lần trước A Mai hầu hạ phu quân cũng nên đến lúc nâng thành di nương. Phu quân muốn khi nào nâng?”
“...” Tạ Thiều có chút bực mình nhìn Phó Song, hắn đã bị nữ nhân này làm cho buồn bực đến mức không biết nói gì cho phải, bèn dùng chén trà che miệng giận dữ lên án: “Nàng cứ muốn nắm lấy chuyện này không bỏ phải không?”
Tạ Thiều từ nhỏ đã được Vân thị hun đúc, biết được chuyện này hắn làm không có chút đạo nghĩa nào, chính là ai có thể hiểu được hết thảy chỉ vì hắn bị ép buộc nên tung hê hay không? Thê tử cả ngày "khẩu thị tâm phi", cả ngày muốn thử sự chung thủy của hắn, là một nam nhân thì ai cũng chỉ muốn về nhà là được hưởng khoảng khắc ấm áp với lão bà và hài tử, nhưng thê tử của hắn thì sao? Ngày nào cũng tìm một ít lý do không thể hiểu được đem nữ nhân đẩy đến bên người hắn, sau đó rình xem hắn có cự tuyệt hay không?! Nếu hắn cự tuyệt thì tâm tình của nàng sẽ rất hứng khởi, nhưng nếu hắn giả bộ chú ý đến các nữ tử kia, dù cho không thật sự chạm vào bọn họ, nàng đều sẽ mặt ủ mày ê, nói chuyện châm chọc mỉa mai, đẩy hắn ngàn dặm ở ngoài.
Tạ Thiều cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống chung như vậy, tình cảm của hắn dành cho nàng thật sự sắp biến mất gần như không còn.
Tạ Thiều càng nghĩ càng phiền, dấm dẳng dỗi với Phó Song: “Nàng là chủ mẫu, khi nào cần nâng thì nàng cứ xem đó mà làm.”
Phó Song trừng lớn hai mắt nhìn Tạ Thiều, rốt cục cố nuốt nước mắt, cúi đầu không cho Tạ Thiều thấy biểu tình của mình, cắn môi nói: “Thiếp thân... đã biết. Thiếp thân trở về liền định ra thời gian, nâng A Mai thành di nương cho phu quân.”
“...”
Tạ Thiều trong lòng phiền muộn cũng không muốn nói thêm gì, dứt khoát đứng lên đi đến bên cạnh Tạ Cận, ôm qua hài tử của Tạ Hộ ngồi xuống một bên.
Tạ Cận và Tạ Thiều chỉ là đến thăm hài tử chứ cũng không nghĩ ở đây tham gia yến hội, Thẩm Hấp giữ lại hai người, thay tã cho hài tử xong thì mang theo Tạ Cận và Tạ Thiều đến chủ viện.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp trở lại thư phòng một lần nữa, trong phòng đầy ắp hương trà thoang thoảng. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử ngồi ở ghế chủ vị, Thẩm Diệp hầu hạ một bên, tận tâm tận lực giới thiệu các chủng loại trà và hương vị. Đại Hoàng tử ngồi nghe có vẻ rất hứng thú, tuy nhiên Nhị Hoàng tử từ trước đến nay tính tình nóng nảy thì lại chẳng có một chút hứng thú nào đối với mấy lời hoa mỹ của văn sĩ Giang Nam, bèn ở một bên câu được câu không cùng Phó Thanh Lưu nói chuyện.
Sau khi Thẩm Hấp đi vào, Phó Thanh Lưu thấy hắn liền sáng mắt lên. Thẩm Hấp đi đến chỗ bọn họ đang nói chuyện, Nhị Hoàng tử cũng hứng khởi lên nói với Thẩm Hấp: “Thẩm lang đi nơi nào, Phó tiểu lang đang cùng ta nói vụ ở Duyện Châu các ngươi đã giải quyết mấy năm trước. Ngươi tới kể lại kỹ càng cho ta nghe xem sao, rốt cuộc là làm thế nào để Thái thú Duyện Châu tự động nhận tội?”
Phó Thanh Lưu lập tức liền nhường vị trí cho Thẩm Hấp, Thẩm Hấp tiện thể ngồi xuống. Nhị Hoàng tử Phong Ký như có như không liếc mắt một cái về phía Đại Hoàng tử Phong Du, thấy Đại Hoàng tử đang hết sức chuyên chú trò chuyện trà đạo với Thẩm Diệp, làm như không có chú ý đến bọn họ phía bên này.
“Trước đó không lâu ta nghe nói bọn hải tặc ở vùng Đông Hải thập phần càn rỡ. Ngươi tiến vào Binh Bộ chắc là phải biết về chuyện dụng binh đối phó với Đông Hải? Nói đến hải quân, ta chủ trì giao cho Vương Thanh, năm đó hắn là Phó tướng hải quân, lập được không ít công tích, là một người tài ba.” Nhị Hoàng tử đột nhiên mở miệng bàn bạc với Thẩm Hấp về chuyện ở Binh Bộ, vấn đề này đưa ra thì Đại Hoàng tử rốt cuộc không thể giả bộ không chú ý được, quay đầu nhìn bọn họ. Ai cũng đều biết, Binh Bộ vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Đại Hoàng tử Phong Du, chuyện lần trước hắn tự thỉnh nhập Binh Bộ thì đại bộ phận quan viên trong triều đều biết, mà chuyện Hoàng Thượng cự tuyệt hắn cũng là mọi người đều biết. Nếu xét về đề tài ở Binh Bộ thì Đại Hoàng tử thật sự không so được với Nhị Hoàng tử, ngoại tổ phụ của Nhị Hoàng tử là tướng quân, hắn vừa sinh ra là có thể được ngoại tổ ủng hộ, đi theo ngoại tổ xuất quan ra chiến trường lập công.
Bất quá, Đại Hoàng tử không vào được Binh Bộ không có nghĩa là hắn không muốn tiến vào Binh Bộ nữa, càng không có nghĩa hắn không muốn biết về sự tình ở Binh Bộ. Chuyện hải tặc ở Đông Hải cũng không phải là bí mật gì, bởi vì quan viên ở vùng duyên hải đã sớm dâng tấu lên triều đình, chẳng qua chuyện này vẫn còn thương nghị tại Nội các nên chưa có chỉ thị gì. Hiện giờ nếu Nhị Hoàng tử chủ động nói ra, chẳng lẽ hắn đã nghe được tiếng gió gì sao?
Thẩm Hấp uống ngụm trà, nhìn nhìn Nhị Hoàng tử "khí định thần nhàn", lại nhìn nhìn Đại Hoàng tử "rất có hứng thú", lúc này mới cười trả lời: “Nhị Hoàng tử quá coi trọng Thẩm mỗ rồi, Thẩm mỗ bất quá chỉ là một Tư vụ nho nhỏ ở Binh Bộ, chuyện cơ mật đến bực này thì làm thế nào đến phiên một Tư vụ có thể biết được? Nhị Hoàng tử đã hỏi sai người rồi.”
Phong Ký dường như đã sớm đoán được Thẩm Hấp sẽ trả lời như vậy, thật ra làm sao hắn không biết chức vị hiện thời của Thẩm Hấp, bàn với hắn về chuyện này bất quá chỉ muốn tìm thêm chút đề tài mà thôi.
Nếu nói lúc trước hắn muốn thu phục đám người của Thẩm Hấp đặt dưới trướng mục đích chủ yếu vì không muốn để bọn họ bị Đại Hoàng huynh mua chuộc, tuy nhiên tình hình đã có biến đổi từ sau khi Hoàng Thượng triệu kiến Thẩm Hấp rồi phá lệ phái hắn đi Binh Bộ, cái gọi là "mưa móc lôi đình" chính là Quân ân. Hoàng Thượng sở dĩ đưa Thẩm Hấp đến Binh Bộ nhất định là có đạo lý của ngài, bằng không như thế nào lại bắt một nhân tài văn chương như tân khoa Trạng Nguyên đi vào Binh Bộ đây chứ?
Chính là bởi vì phần để tâm này của Hoàng Thượng đã làm Phong Ký cảm thấy càng cần thiết phải ôm Thẩm Hấp nhập vào dưới cánh chim, nếu nói sau này Hoàng Thượng có an bài gì thì hắn cũng đã chuẩn bị từ sớm.
Bất quá, trong thư phòng này người có chung chủ ý với hắn không chỉ có một.
Hắn có thể nghĩ đến chuyện đó thì Đại Hoàng tử làm sao mà không thể nghĩ được như vậy, bởi thế mới có cục diện phát sinh như hôm nay.
Thẩm Diệp vẫn luôn biết rõ về vụ tình cảm của đương kim Thánh Thượng Thiên Hòa Đế đối với Lạc thị, cũng nhờ phần tình cảm này mà Quốc Công phủ bọn họ mới có thể vào vị trí nhất đẳng hùng vĩ. Mặc dù hết thảy những gì Định Quốc Công phủ có được đều do Lạc thị nữ nhân kia mang đến, nhưng mấy thứ này cũng không lúc nào là không nhắc nhở Thẩm Diệp -- trong vụ này hắn là người bị cắm sừng. Lạc thị còn mang lại cho hắn thêm một nỗi sỉ nhục nữa, vì nữ nhân này mà Hoàng Thượng muốn hắn tuyệt hậu, chiêu hắn vào cung, muốn hắn lập thệ vĩnh viễn không nạp thiếp không hưu thê.
Đáng thương cho Thẩm Diệp hắn đây cả đời tâm cao khí ngạo, chờ được đến khi nữ nhân kia đã chết mà hắn vẫn không thể nào thoát ra khỏi lời thề kia, còn phải thay nữ nhân không trinh tiết kia "thủ thân như ngọc". Ha ha, thế gian này còn có người nào bị khi dễ thê thảm hơn hắn hay không?
Vì thế Thẩm Diệp liền đem tất cả lửa giận phát tiết lên người Lạc thị và hài tử của nàng ta... Khi Lạc thị còn trẻ vô cùng kiêu ngạo tự tin, sau khi cùng hắn thành thân rõ ràng làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy mà cố tình không hề hối hận, không biết ăn năn hối cải chút nào. Thẩm Diệp hận ở trong lòng, đích thân ra tay phá huỷ sự tự tin của nàng ta, hắn muốn Lạc thị giống như con chó phủ phục dưới chân hắn. Phần hận ý này làm cho Thẩm Diệp mất hết lương tâm chuyên chú trả thù.
Chẳng qua, nhìn lại tình thế hiện giờ, phần hận ý của hắn dường như chỉ có thể chôn vùi dưới đáy lòng. Bởi vì ở hắn không biết ở thời điểm nào mà tên tiện loại của tiện phụ kia lại trưởng thành trở nên một cây đại thụ che trời, làm hắn rốt cuộc không có cách gì lay động.
Càng đừng nói hiện giờ tên tiểu tử này đã gặp được vị kia... Muốn diệt trừ hắn cũng chỉ có thể ở trong bóng tối tiến hành mà thôi. Chỉ là từ sau khi trận hành thích thất bại, bên người tiểu tử này giống như là một cái thùng sắt, căn bản không cách gì lại gần. Đừng nói là hành thích, cho dù muốn cài người tìm hiểu tin tức cũng không thể thực hiện được.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp vóc dáng như tùng cười tủm tỉm đi ra phía trước, đối với giọng điệu phân cao thấp rõ ràng của hai Hoàng tử cũng chẳng thèm để ý, duỗi tay làm dấu hiệu ‘thỉnh’, đạm nhiên nói một câu: “Hai vị điện hạ mời vào.”
Phong Du và Phong Ký vén áo bước vào, những người ra cửa nghênh đón thật cẩn thận phân ra hai bên để hai vị Hoàng tử tôn quý đi vào trước.
Thẩm Hấp mang theo hai vị Hoàng tử cố ý đi vào thư phòng của chủ viện, được Thẩm Diệp, Thẩm Hấp, Phó Thanh Lưu và quan viên nhị phẩm trở lên đích thân tiếp đãi.
Bất quá Thẩm Hấp chỉ ở bên trong một lát cũng liền ra ngay.
Thẩm Hấp ra khỏi thư phòng vừa vặn gặp gỡ Tạ Cận và Tạ Thiều vào cửa, Phó Song cụp mi rũ mắt đi theo phía sau Tạ Thiều không nói lời nào. Thẩm Hấp vội vàng tiến ra đón, hành một đại lễ tế tử cho Tạ Cận rồi mới ngẩng đầu lên nói chuyện.
“Hiền tế không cần đa lễ.”
Thẩm Hấp lại chắp tay ôm quyền chào hỏi Tạ Thiều, Tạ Thiều cũng nhiệt tình đáp lại: “Đã lâu không gặp, muội phu thật sự không thấy bóng dáng.”
“Tất nhiên là vì có chút bận rộn, huynh trưởng ở Hộ Bộ tốt chứ?”
Tạ Thiều cười hắc hắc. Mấy năm nay hắn ở Hộ Bộ có thể hô mưa gọi gió, thật ra cũng không thoát được liên quan đến muội phu này. Lúc trước Tạ Thiều cũng không dám tưởng tượng có một ngày mình sẽ thành đại cữu tử của Thẩm gia Đại Lang. Thẩm Đại Lang là người nào? Ở trong vòng quý công tử đồng lứa của bọn họ chính là một nhân vật cấp bậc có thể coi như thần tiên, là thiên tài liên tiếp trúng Tam Nguyên, mà thiên tài này hiện giờ lại trở thành muội phu "hàng thật giá thật" của hắn. Không thể không công nhận, nếu nói Tạ Thiều hắn đây xem như có một chút tiểu vận khí, vậy thì muội muội Tạ Hộ của hắn phải nói là có đại vận khí kinh thiên động địa.
Mặc dù hiện giờ Định Quốc Công phủ bị hạ cấp, bất quá Đại Lang Thẩm Hấp lại được vào Binh Bộ, rất có khả năng tiến xa, sau này có thể một mình đảm đương một phía. Khi Định Quốc Công qua đời, vậy thì danh hiệu Định Quốc Công tất nhiên là do Thẩm Hấp sở hữu, đến lúc đó muội muội sẽ được "thê bằng phu quý", vậy là có thể lập tức ngồi lên vị trí Quốc Công phu nhân.
Trong đầu nghĩ tới tương lai như thế làm Tạ Thiều thực sự vui vẻ một phen.
Thẩm Hấp vừa đi vừa đáp lời với Tạ Cận, một đường đưa hai vị đến Thương Lan Uyển, Tạ Hộ đang ở đó tiếp đón Vân thị và Tạ Tân. Sáng sớm Vân thị và Tạ Tân đã chờ không kịp chạy tới Thẩm gia rồi được đưa tới Thương Lan Uyển. Hai người đều không thích ở chủ viện nói chuyện đưa đẩy khách sáo với những người khác, ở Thương Lan Uyển tuy nói chỉ có mấy bàn, bất quá lại vô cùng vui vẻ tự tại.
Ngồi nghe ca kỹ ở một bên đang thổi sáo, thanh âm du dương toả ra khắp phòng, mọi người vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện rôm rả, thảnh thơi vô cùng.
Tạ Hộ nhìn thấy Tạ Cận và Tạ Thiều liền vội vàng tiến ra hành lễ, Tạ Tân cũng bước ra hành lễ rồi đưa Phó Song vào bàn tiệc. Tạ Cận tự tay đỡ Tạ Hộ lên nói: “Nữ nhi của ta vất vả rồi.”
Tạ Hộ cười ngọt ngào, liền kêu nhũ mẫu bồng Khang Ninh ra đây. Tạ Cận nóng lòng muốn bế thử, ôm Khang Ninh vào trong vòng tay. Lúc này Khang Ninh đã sớm sổ sữa, không hề nhăn nhúm đỏ ửng như khi mới sinh mà lại trắng nõn bụ bẫm, đôi mắt hoàn toàn mở to giống y đôi mắt của Tạ Hộ, còn những nét khác thì hoàn toàn giống Thẩm Hấp.
Tạ Cận ôm hài tử không muốn buông ra, Vân thị thấy ông chân tay vụng về nhưng trên mặt lại khó nén được nỗi vui mừng nên cũng rất cao hứng. Tuy nhiên khi quay đầu lại nhìn vẻ mặt có chút bi thương của tức phụ, Vân thị lại không đành lòng.
Tức phụ này của bà chỗ nào cũng tốt, biết làm việc, biết ăn nói, lên được mặt bàn, đối với công bà cũng rất hiếu thuận, chỉ có mỗi quan niệm mốc meo kia là không chịu được. Từ khi nàng sinh một cô nương, luôn là cảm thấy người trong nhà không thích cô nương của nàng mà chỉ thích tiểu tử.
Bây giờ nhìn bộ dáng Tạ Cận ôm Khang Ninh tất nhiên lại làm nàng ta hiểu lầm, Vân thị chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Tạ Thiều cũng đi theo ôm Khang Ninh trong chốc lát rồi ngồi trở lại bên cạnh Phó Song, thấy thê tử hai mắt phiếm hồng không khỏi ghé sát vào nàng nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Song nghe trượng phu vừa hỏi như vậy thì nước mắt lại càng dâng lên nhiều hơn, dọa Tạ Thiều không dám nói gì nữa. Phó Song cắn môi, phúc thân với Tạ Thiều nói: “Đều là thiếp thân vô dụng, không thể thay phu quân sinh hạ Lân nhi, thiếp thân không thể thoái thác tội của mình.”
Tạ Thiều nhìn nàng thở dài một cách bất đắc dĩ, cảm thấy có chút chán chường. Phó Song thấy hắn như vậy, vốn dĩ không muốn cùng hắn nói quá nhiều ở chỗ này, chỉ là không biết tại sao trong đầu lại nhớ tới ngày ấy hắn chạm vào thông phòng. Uống một ngụm trà rồi Phó Song đột nhiên hỏi Tạ Thiều: “Lần trước A Mai hầu hạ phu quân cũng nên đến lúc nâng thành di nương. Phu quân muốn khi nào nâng?”
“...” Tạ Thiều có chút bực mình nhìn Phó Song, hắn đã bị nữ nhân này làm cho buồn bực đến mức không biết nói gì cho phải, bèn dùng chén trà che miệng giận dữ lên án: “Nàng cứ muốn nắm lấy chuyện này không bỏ phải không?”
Tạ Thiều từ nhỏ đã được Vân thị hun đúc, biết được chuyện này hắn làm không có chút đạo nghĩa nào, chính là ai có thể hiểu được hết thảy chỉ vì hắn bị ép buộc nên tung hê hay không? Thê tử cả ngày "khẩu thị tâm phi", cả ngày muốn thử sự chung thủy của hắn, là một nam nhân thì ai cũng chỉ muốn về nhà là được hưởng khoảng khắc ấm áp với lão bà và hài tử, nhưng thê tử của hắn thì sao? Ngày nào cũng tìm một ít lý do không thể hiểu được đem nữ nhân đẩy đến bên người hắn, sau đó rình xem hắn có cự tuyệt hay không?! Nếu hắn cự tuyệt thì tâm tình của nàng sẽ rất hứng khởi, nhưng nếu hắn giả bộ chú ý đến các nữ tử kia, dù cho không thật sự chạm vào bọn họ, nàng đều sẽ mặt ủ mày ê, nói chuyện châm chọc mỉa mai, đẩy hắn ngàn dặm ở ngoài.
Tạ Thiều cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống chung như vậy, tình cảm của hắn dành cho nàng thật sự sắp biến mất gần như không còn.
Tạ Thiều càng nghĩ càng phiền, dấm dẳng dỗi với Phó Song: “Nàng là chủ mẫu, khi nào cần nâng thì nàng cứ xem đó mà làm.”
Phó Song trừng lớn hai mắt nhìn Tạ Thiều, rốt cục cố nuốt nước mắt, cúi đầu không cho Tạ Thiều thấy biểu tình của mình, cắn môi nói: “Thiếp thân... đã biết. Thiếp thân trở về liền định ra thời gian, nâng A Mai thành di nương cho phu quân.”
“...”
Tạ Thiều trong lòng phiền muộn cũng không muốn nói thêm gì, dứt khoát đứng lên đi đến bên cạnh Tạ Cận, ôm qua hài tử của Tạ Hộ ngồi xuống một bên.
Tạ Cận và Tạ Thiều chỉ là đến thăm hài tử chứ cũng không nghĩ ở đây tham gia yến hội, Thẩm Hấp giữ lại hai người, thay tã cho hài tử xong thì mang theo Tạ Cận và Tạ Thiều đến chủ viện.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp trở lại thư phòng một lần nữa, trong phòng đầy ắp hương trà thoang thoảng. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử ngồi ở ghế chủ vị, Thẩm Diệp hầu hạ một bên, tận tâm tận lực giới thiệu các chủng loại trà và hương vị. Đại Hoàng tử ngồi nghe có vẻ rất hứng thú, tuy nhiên Nhị Hoàng tử từ trước đến nay tính tình nóng nảy thì lại chẳng có một chút hứng thú nào đối với mấy lời hoa mỹ của văn sĩ Giang Nam, bèn ở một bên câu được câu không cùng Phó Thanh Lưu nói chuyện.
Sau khi Thẩm Hấp đi vào, Phó Thanh Lưu thấy hắn liền sáng mắt lên. Thẩm Hấp đi đến chỗ bọn họ đang nói chuyện, Nhị Hoàng tử cũng hứng khởi lên nói với Thẩm Hấp: “Thẩm lang đi nơi nào, Phó tiểu lang đang cùng ta nói vụ ở Duyện Châu các ngươi đã giải quyết mấy năm trước. Ngươi tới kể lại kỹ càng cho ta nghe xem sao, rốt cuộc là làm thế nào để Thái thú Duyện Châu tự động nhận tội?”
Phó Thanh Lưu lập tức liền nhường vị trí cho Thẩm Hấp, Thẩm Hấp tiện thể ngồi xuống. Nhị Hoàng tử Phong Ký như có như không liếc mắt một cái về phía Đại Hoàng tử Phong Du, thấy Đại Hoàng tử đang hết sức chuyên chú trò chuyện trà đạo với Thẩm Diệp, làm như không có chú ý đến bọn họ phía bên này.
“Trước đó không lâu ta nghe nói bọn hải tặc ở vùng Đông Hải thập phần càn rỡ. Ngươi tiến vào Binh Bộ chắc là phải biết về chuyện dụng binh đối phó với Đông Hải? Nói đến hải quân, ta chủ trì giao cho Vương Thanh, năm đó hắn là Phó tướng hải quân, lập được không ít công tích, là một người tài ba.” Nhị Hoàng tử đột nhiên mở miệng bàn bạc với Thẩm Hấp về chuyện ở Binh Bộ, vấn đề này đưa ra thì Đại Hoàng tử rốt cuộc không thể giả bộ không chú ý được, quay đầu nhìn bọn họ. Ai cũng đều biết, Binh Bộ vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Đại Hoàng tử Phong Du, chuyện lần trước hắn tự thỉnh nhập Binh Bộ thì đại bộ phận quan viên trong triều đều biết, mà chuyện Hoàng Thượng cự tuyệt hắn cũng là mọi người đều biết. Nếu xét về đề tài ở Binh Bộ thì Đại Hoàng tử thật sự không so được với Nhị Hoàng tử, ngoại tổ phụ của Nhị Hoàng tử là tướng quân, hắn vừa sinh ra là có thể được ngoại tổ ủng hộ, đi theo ngoại tổ xuất quan ra chiến trường lập công.
Bất quá, Đại Hoàng tử không vào được Binh Bộ không có nghĩa là hắn không muốn tiến vào Binh Bộ nữa, càng không có nghĩa hắn không muốn biết về sự tình ở Binh Bộ. Chuyện hải tặc ở Đông Hải cũng không phải là bí mật gì, bởi vì quan viên ở vùng duyên hải đã sớm dâng tấu lên triều đình, chẳng qua chuyện này vẫn còn thương nghị tại Nội các nên chưa có chỉ thị gì. Hiện giờ nếu Nhị Hoàng tử chủ động nói ra, chẳng lẽ hắn đã nghe được tiếng gió gì sao?
Thẩm Hấp uống ngụm trà, nhìn nhìn Nhị Hoàng tử "khí định thần nhàn", lại nhìn nhìn Đại Hoàng tử "rất có hứng thú", lúc này mới cười trả lời: “Nhị Hoàng tử quá coi trọng Thẩm mỗ rồi, Thẩm mỗ bất quá chỉ là một Tư vụ nho nhỏ ở Binh Bộ, chuyện cơ mật đến bực này thì làm thế nào đến phiên một Tư vụ có thể biết được? Nhị Hoàng tử đã hỏi sai người rồi.”
Phong Ký dường như đã sớm đoán được Thẩm Hấp sẽ trả lời như vậy, thật ra làm sao hắn không biết chức vị hiện thời của Thẩm Hấp, bàn với hắn về chuyện này bất quá chỉ muốn tìm thêm chút đề tài mà thôi.
Nếu nói lúc trước hắn muốn thu phục đám người của Thẩm Hấp đặt dưới trướng mục đích chủ yếu vì không muốn để bọn họ bị Đại Hoàng huynh mua chuộc, tuy nhiên tình hình đã có biến đổi từ sau khi Hoàng Thượng triệu kiến Thẩm Hấp rồi phá lệ phái hắn đi Binh Bộ, cái gọi là "mưa móc lôi đình" chính là Quân ân. Hoàng Thượng sở dĩ đưa Thẩm Hấp đến Binh Bộ nhất định là có đạo lý của ngài, bằng không như thế nào lại bắt một nhân tài văn chương như tân khoa Trạng Nguyên đi vào Binh Bộ đây chứ?
Chính là bởi vì phần để tâm này của Hoàng Thượng đã làm Phong Ký cảm thấy càng cần thiết phải ôm Thẩm Hấp nhập vào dưới cánh chim, nếu nói sau này Hoàng Thượng có an bài gì thì hắn cũng đã chuẩn bị từ sớm.
Bất quá, trong thư phòng này người có chung chủ ý với hắn không chỉ có một.
Hắn có thể nghĩ đến chuyện đó thì Đại Hoàng tử làm sao mà không thể nghĩ được như vậy, bởi thế mới có cục diện phát sinh như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.