Chương 9: Trừng trị lập uy
Hoa Nhật Phi
10/02/2017
Vân thị bị Tạ Hộ thuyết phục, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy có
chút không ổn, nhưng một mặt là nữ nhi, một mặt là nhi tử, trong lòng
bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghĩ nếu bởi vì chuyện này khiến hai
đứa nhỏ sinh hiềm khích lại mất nhiều hơn được, bà chỉ có thể lại phái
người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, nếu ca ca của nữ nhi đem đồ vật
cầm, vậy bà âm thầm chuộc về, hơn nữa tác thành tình nghĩa huynh muội
bọn họ một phen.
Hạ quyết tâm xong, Vân thị liền đứng lên, nha hoàn bên ngoài đi về, Tạ Hộ thấy Hàm Hương cũng đi theo vào, Hàm Hương vốn kiều mỵ, mặt mày ẩn tình, có lúc nhìn mắt của nàng như mùa thu, thật là động lòng người, mà nàng ta giờ phút này cũng khôngdám nhìn vào mắt Tạ Hộ, bởi vì, Tạ Hộ hôm qua mới cảnh cáo nàng, trung thành với ai, Hàm Hương nói trung thành với nàng, chính bởi vì trung thành, cho nên nàng ta mới không thể nhìn tiểu thư phạm sai lầm, lúc nãy mới mạo hiểm bị tiểu thư ghét bỏ, tiến đến trước mặt phu nhân báo việc này.
Trong lòng Hàm Hương nghĩ, trong lòng ngũ tiểu thư chắc chắn rất oán giận mình, nhưng đợi đến lúc việc xảy ra, ngũ tiểu thư chắc chắn cảm tạ mình.
Đây là suy nghĩ trong lòng của Hàm Hương, nàng ta cảm thấy chính mình làm đúng, đây là thay chủ tử suy nghĩ, nhưng nàng ta lại không nghĩ tới lần này, là làm sai hoàn toàn…
Tạ Hộ gọi Vân thị, nói với bà:
"Mẫu thân hãy dừng bước. Có chuyện con muốn cùng người thương lượng."
Vân thị quay đầu, không hiểu nhìn Tạ Hộ, nào biết Tạ Hộ còn chưa mở miệng, bên kia Hàm Hương đã quỳ xuống, dập đầu với Tạ Hộ, nói:
"Tiểu thư, nô tỳ vì nghĩ cho tiểu thư nên mới bẩm báo với phu nhân, nếu chuyện không có gì thì không đáng nói, nhỡ trong tương lai tiểu thư gặp chuyện gì thì nô tỳ thật đáng trách, không dám nói mình đã trung thành hết lòng. Kính xin tiểu thư xem xét nô tỳ đã từng trung thành với người, tha thứ nô tỳ lần này đi."
Tạ Hộ nhìn Hàm Hương cướp lời, lại nhíu nhíu mi, Vân thị nhìn qua, nâng tay Hàm Hương lên, nói: "Đứng lên đi, tiểu thư biết rõ ngươi trung thành ra sao, không cần phải quỳ."
Hàm Hương lại nhìn nhìn Tạ Hộ rồi đứng lên, Vân thị dắt tay Hàm Hương, ôn nhu nói: "Con muốn cùng ta thương lượng chuyện gì? nói đi?"
Tạ Hộ nhìn lướt qua Hàm Hương, nói với Vân thị: "Nương, con muốn thương lượng với người về việc để Hàm Hương hầu hạ bên cạnh người, con ở Tốn Phương Cư có 2 người Hoa Ý, Trúc Tình là được rồi."
Vân thị sửng sốt: "Hả? Sao đang tốt đẹp lại không cần Hàm Hương? Nếu con trách nàng ta vậy thì mẫu thân không thể thuận theo, nha đầu Hàm Hương bất quá nghĩ cho con, nếu chuyện không may xảy ra thì nàng ta cũng không phải là nha hoàn tốt. Ta biết con chưa rõ đạo lý này, chờ con lớn hơn một chút, con sẽ hiểu Hàm Hương thậtsự trung thành với con."
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Hộ trầm tĩnh mỉm cười khả ái, giọng nói khôngnhường chút nào:
"Mẫu thân, con đã không còn nhỏ, có một số việc tự mình có thể làm chủ. Hàm Hương trung thành, nhưng không phải trung thành với con, mà là với mẫu thân, cho nên, hôm nay việc này ta không trách nàng ta, bởi vì nàng ta trung thành với người. Mẫu thân quan tâm con, con tự nhiên hiểu được hơn nữa có thể tiếp nhận, nhưng nàng ta là nha hoàn của con, ngay cả nha hoàn bên mình dựa vào mẫu thân để quản con, tăng thân phận của nàng ta lên, vậy tương lai làm sao con phục chúng? Cho nên, con khẳng định không cần Hàm Hương. Nếu mẫu thân tiếp nhận nàng ta thì đó là phúc khí của nàng ta, con sẽ đem khế bán thân của nàng ta đưa cho mẫu thân, nếu mẫu thân không tiếp nhận, vậy ngày mai con đuổi nàng ta đi, thừa dịp còn trẻ như vậy tìm một nhà gả cho cũng hợp lý."
Vân thị không nghĩ tới khuê nữ lại cường thế như vậy, bà biết rõ, từ trước đến nay nữ nhi tuy rằng cao ngạo, nhưng lại không để bụng những việc này tùy bà an bài, dù bất mãn cũng không nói, nhưng sau khi bệnh xong liền thay đổi, làm Vân thị cực kỳ khó xử.
Hàm Hương sợ tới mức không dám nói lời nào, vừa mới đứng lên thân mình lại quỳ xuống, hai mắt đầy nước, không chịu mà lắc đầu, trong phòng các nha hoàn khác nhìn nhau, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy vị ngũ tiểu thư này đã trở nên cực kỳ lợi hại.
Bất quá, nàng hành xử như vậy cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì từng nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử, khế bán thân đều nằm trong tay chủ tử, khế bán thân của Hàm Hương trong tay Tạ Hộ nên ở lại hay bị đuổi đi đều do Tạ Hộ định đoạt
Hàm Hương không ngờ rằng tai họa lớn như vậy, nàng chỉ nghĩ ngũ tiểu thư còn nhỏ, nàng lại lớn tuổi hơn, có một số việc luôn muốn thay tiểu thư nghĩ giúp vài phần, lại sợ tiểu thư chỉ ra lỗi của mình, vì thế liền cướp lời của tiểu thư nói, cũng khiến phu nhân bênh vực nàng ta, chỉ cần tiểu thư chấp nhận, sau này cũng sẽ không truy tìm lỗi của nàng nữa, coi như là dùng phu nhân bức ngũ tiểu thư, kế hoạch của nàng rất tốt, nhưng lại không nghĩ ngũ tiểu thư đột nhiên cường thế như vậy, nàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ nói tiếp cũng chỉ sai càng thêm sai.
(quỷ này con nít ranh dễ sợ, gặp ta là ta quánh liên tục + bỏ đói 3 ngày rồi đuổi khỏi phủ đó nhe chế Hàm Hương)
Vân thị có chút do dự, nhìn sắc mặt của nữ nhi đã dần trở nên nghiêm túc, bà vừa liếc nhìn Hàm Hương, thay nàng ta hỏi một câu cuối cùng:
"Con nói thật chứ? Con nghĩ xem trong viện này tất cả mọi chuyện đều do Hàm Hương thay con xử lý, nếu con không cần nàng ta, tương lai con ở trong viện này ai sẽ thay con an bài quản lý, tốt nhất đừng lộn xộn, nếu con giận nàng ta, phạt nàng ta cũng được mà, cần gì phải làm nghiêm trọng như vậy?"
Hàm Hương như rơm bắt được lửa, lại một lần nữa cướp lời Tạ Hộ, dập đầu nói: "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ biết sai, tiểu thư muốn đánh muốn phạt, Hàm Hương không dám nghi ngờ mà chịu tội, cầu tiểu thư suy xét tình nghĩa từ trước đến này, không cần đem nô tỳ đuổi ra ngoài, nô tỳ bên ngoài đã sớm không có người nhà, không biết làm gì để sinh nhai, lúc này ra ngoài, chỉ còn đường chết, kính xin tiểu thư khai ân, khai ân."
Hàm Hương vừa nói vừa dập đầu, làm ra vẻ đáng thương nếu Tạ Hộ không chịu tha thứ cho nàng, chỉ có điều Tạ Hộ ý chí sắt đá, cực kỳ phiền lòng, mặt lạnh như băng nóivới Vân thị:
"Mẫu thân, có một số việc, e rằng người cũng thấy rõ, nha đầu kia trong mắt nói có con, vậy mà năm lần bảy lượt cướp lời nói, đây là hành động của một nô tỳ trung thành sao? Nàng ta muốn mượn mẫu thân ép con, loại nô tỳ này có cho con một trăm con cũng không cần, ai biết nàng ta sau này còn làm ra chuyện gì? Nha hoàn bên cạnh đều chứng kiến hết, nếu chuyện cứ kết thúc như vậy sau này tất cả nha hoàn đều muốn dựa vào mẫu thân để áp đảo con sao? Người muốn bảo con từ nay về sau ngóc đầu dậy không được sao, ngay cả nha hoàn cũng có thể khi dễ con dễ dàng như vậy sao?"
Tạ Hộ nói ra những lời này được, không phải là không có đạo lý, thật ra từ lúc nàng tỉnh lại bắt đầu tính toán không cần nha hoàn Hàm Hương này nữa, bởi vì nàng biết nha đầu này cư xử rất tệ, không bao lâu nữa về sau, nàng ta sẽ trèo lên giường tam lão gia trong phủ, được tam lão gia thu làm thiếp, làm di nương của nàng, tuy rằng cuối cùng bị tam phu nhân đánh chết nhưng điều này không làm nàng ta thay đổi tính cách hiện giờ, nàng ta chỉ chờ thời cơ câu dẫn lão gia, có từng nghĩ tới chuyện trung thành với tiểu thư này?
Mặc dù bỏ qua chuyện này nhưng Hàm Hương đã phạm vào kiêng kị của Tạ Hộ, hôm qua rõ ràng đã cảnh cáo, phàm là trong lòng nàng ta còn có tiểu thư này, quyết sẽkhông gặp Vân thị cáo trạng, nếu nàng ta làm, nên gánh vác hậu quả chuyện này, lúc Tạ Hộ nói chuyện cũng không phải là hoàn toàn nhằm vào Hàm Hương, quả thật rất đúng, nếu lúc này không triệt để lập uy với hạ nhân, vậy tương lai không chừng còn có thể ra bao nhiêu Hàm Hương nữa, hôm nay ngươi tới cáo trạng, ngày mai ngươi leo lên giường, vậy nàng thành cái gì?
"Chuyện này..."
Vân thị có chút khó xử, cũng có chút dao động. Bởi vì bà quả thật không thể phủ nhận, Tạ Hộ nói chuyện cũng có đạo lý, tuy rằng cảm thấy Hàm Hương có chút oan uổng, nhưng bất quá chỉ là một nô tỳ kém thân khuê nữ của mình mà thôi, nữ nhi mới là trên hết, thật không đáng vì nô tỳ mà thương tâm thương thân, lại gật gật đầu, nhưng chưa nói chuyện, liền thấy nàng ta khóc lóc chuẩn bị cướp lời, ôm hai chân khẩn cầu Vân thị:
"Phu nhân, phu nhân, nô tỳ van cầu người, van cầu người ngàn vạn không nên đem nô tỳ đuổi ra ngoài. Nô tỳ từ nhỏ ở phủ trong lớn lên, phu nhân người chứng kiến ta lớn lên, nô tỳ thật sự không có ý xấu, nô tỳ không có làm chuyện xấu. Cầu phu nhân cứu ta, cầu phu nhân cứu ta!"
Vân thị bị giữ hai chân, tuy rằng phiền não, nhưng bà lại không có sự quyết đoán giống Tạ Hộ, lại là người dõi theo Hàm Hương lớn lên, tuy nàng ta không nói, Vân thị cũng sẽ không thật sự đem nàng ta đuổi khỏi phủ, nhưng nàng không đuổi Hàm Hương đi đã là ân điển của nàng ta, lúc này Hàm Hương ở trước mặt mọi người bức nàng trả lời, tuy cảm thấy không ổn nhưng có thể hiểu cảm giác của Tạ Hộ, Vân thị thở dài, không hạ được quyết tâm đến cùng, nói:
"Đứng lên đi. Nếu tiểu thư không cần ngươi, vậy ngươi mau dọn đồ đạc theo ta trở về, đừng đứng đây chướng mắt."
"Dạ, đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân." Hàm Hương vừa nghe Vân thị nói không đuổi nàng ra phủ, tiếng khóc lập tức liền dừng, nhanh chóng rời khỏi chân chủ tử, nhìn Vân thị dập đầu một cái, liền nhổm dậy đầu cũng không quay lại đến gian phòng của mình, đối với chủ tử cũ cáo biệt cũng không có.
Đương nhiên Tạ Hộ cũng không muốn nghe nàng ta cáo biệt.
Sau khi Hàm Hương đi, Tạ Hộ liền đem khế bán thân trong tay áo đưa cho Vân thị, nói:
"Mẫu thân, đây là khế bán thân của nha đầu Hàm Hương, con giao cho người, nha đầu kia nuôi dưỡng không quen, mẫu thân nên để ý một chút."
Vân thị từ lúc trải qua màn kịch ‘Bức bách’ vừa rồi, trong lòng cũng bắt đầu có hiềm khích với Hàm Hương, nhìn Tạ Hộ gật gật đầu, nói:
"Thân thể con vừa khỏe, đừng vì chuyện này mà hại thân, người ta mang đi, trong viện này có việc gì con có thể nhờ người bên ngoài làm, nếu không ổn, cứ nói ta sẽ tìm nha đầu quản sự cho con."
"Dạ, cảm ơn mẫu thân."
Tạ Hộ làm ầm ĩ chuyện xong, tâm tình rất tốt nên phá lệ ôm Vân thị, ở trong lòng ngực mẫu thân chọc cười Vân thị, bà chỉ cảm thấy nữ nhi là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời này, cho dù muốn lòng của bà, bà cũng không do dự lấy ra cho nữ nhi.
Bất kể như thế nào, nữ nhi có thể dùng chính sức của mình mà đứng lên, đây cũng là chuyện tốt, nàng đương nhiên hi vọng có nữ nhi tự lập, nghiêm khắc, trong phủ này, nếu không chút thủ đoạn, tương lai sẽ giống bà bị thua thiệt trước mặt các vị phu nhân khác.
Hạ quyết tâm xong, Vân thị liền đứng lên, nha hoàn bên ngoài đi về, Tạ Hộ thấy Hàm Hương cũng đi theo vào, Hàm Hương vốn kiều mỵ, mặt mày ẩn tình, có lúc nhìn mắt của nàng như mùa thu, thật là động lòng người, mà nàng ta giờ phút này cũng khôngdám nhìn vào mắt Tạ Hộ, bởi vì, Tạ Hộ hôm qua mới cảnh cáo nàng, trung thành với ai, Hàm Hương nói trung thành với nàng, chính bởi vì trung thành, cho nên nàng ta mới không thể nhìn tiểu thư phạm sai lầm, lúc nãy mới mạo hiểm bị tiểu thư ghét bỏ, tiến đến trước mặt phu nhân báo việc này.
Trong lòng Hàm Hương nghĩ, trong lòng ngũ tiểu thư chắc chắn rất oán giận mình, nhưng đợi đến lúc việc xảy ra, ngũ tiểu thư chắc chắn cảm tạ mình.
Đây là suy nghĩ trong lòng của Hàm Hương, nàng ta cảm thấy chính mình làm đúng, đây là thay chủ tử suy nghĩ, nhưng nàng ta lại không nghĩ tới lần này, là làm sai hoàn toàn…
Tạ Hộ gọi Vân thị, nói với bà:
"Mẫu thân hãy dừng bước. Có chuyện con muốn cùng người thương lượng."
Vân thị quay đầu, không hiểu nhìn Tạ Hộ, nào biết Tạ Hộ còn chưa mở miệng, bên kia Hàm Hương đã quỳ xuống, dập đầu với Tạ Hộ, nói:
"Tiểu thư, nô tỳ vì nghĩ cho tiểu thư nên mới bẩm báo với phu nhân, nếu chuyện không có gì thì không đáng nói, nhỡ trong tương lai tiểu thư gặp chuyện gì thì nô tỳ thật đáng trách, không dám nói mình đã trung thành hết lòng. Kính xin tiểu thư xem xét nô tỳ đã từng trung thành với người, tha thứ nô tỳ lần này đi."
Tạ Hộ nhìn Hàm Hương cướp lời, lại nhíu nhíu mi, Vân thị nhìn qua, nâng tay Hàm Hương lên, nói: "Đứng lên đi, tiểu thư biết rõ ngươi trung thành ra sao, không cần phải quỳ."
Hàm Hương lại nhìn nhìn Tạ Hộ rồi đứng lên, Vân thị dắt tay Hàm Hương, ôn nhu nói: "Con muốn cùng ta thương lượng chuyện gì? nói đi?"
Tạ Hộ nhìn lướt qua Hàm Hương, nói với Vân thị: "Nương, con muốn thương lượng với người về việc để Hàm Hương hầu hạ bên cạnh người, con ở Tốn Phương Cư có 2 người Hoa Ý, Trúc Tình là được rồi."
Vân thị sửng sốt: "Hả? Sao đang tốt đẹp lại không cần Hàm Hương? Nếu con trách nàng ta vậy thì mẫu thân không thể thuận theo, nha đầu Hàm Hương bất quá nghĩ cho con, nếu chuyện không may xảy ra thì nàng ta cũng không phải là nha hoàn tốt. Ta biết con chưa rõ đạo lý này, chờ con lớn hơn một chút, con sẽ hiểu Hàm Hương thậtsự trung thành với con."
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Hộ trầm tĩnh mỉm cười khả ái, giọng nói khôngnhường chút nào:
"Mẫu thân, con đã không còn nhỏ, có một số việc tự mình có thể làm chủ. Hàm Hương trung thành, nhưng không phải trung thành với con, mà là với mẫu thân, cho nên, hôm nay việc này ta không trách nàng ta, bởi vì nàng ta trung thành với người. Mẫu thân quan tâm con, con tự nhiên hiểu được hơn nữa có thể tiếp nhận, nhưng nàng ta là nha hoàn của con, ngay cả nha hoàn bên mình dựa vào mẫu thân để quản con, tăng thân phận của nàng ta lên, vậy tương lai làm sao con phục chúng? Cho nên, con khẳng định không cần Hàm Hương. Nếu mẫu thân tiếp nhận nàng ta thì đó là phúc khí của nàng ta, con sẽ đem khế bán thân của nàng ta đưa cho mẫu thân, nếu mẫu thân không tiếp nhận, vậy ngày mai con đuổi nàng ta đi, thừa dịp còn trẻ như vậy tìm một nhà gả cho cũng hợp lý."
Vân thị không nghĩ tới khuê nữ lại cường thế như vậy, bà biết rõ, từ trước đến nay nữ nhi tuy rằng cao ngạo, nhưng lại không để bụng những việc này tùy bà an bài, dù bất mãn cũng không nói, nhưng sau khi bệnh xong liền thay đổi, làm Vân thị cực kỳ khó xử.
Hàm Hương sợ tới mức không dám nói lời nào, vừa mới đứng lên thân mình lại quỳ xuống, hai mắt đầy nước, không chịu mà lắc đầu, trong phòng các nha hoàn khác nhìn nhau, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy vị ngũ tiểu thư này đã trở nên cực kỳ lợi hại.
Bất quá, nàng hành xử như vậy cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì từng nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử, khế bán thân đều nằm trong tay chủ tử, khế bán thân của Hàm Hương trong tay Tạ Hộ nên ở lại hay bị đuổi đi đều do Tạ Hộ định đoạt
Hàm Hương không ngờ rằng tai họa lớn như vậy, nàng chỉ nghĩ ngũ tiểu thư còn nhỏ, nàng lại lớn tuổi hơn, có một số việc luôn muốn thay tiểu thư nghĩ giúp vài phần, lại sợ tiểu thư chỉ ra lỗi của mình, vì thế liền cướp lời của tiểu thư nói, cũng khiến phu nhân bênh vực nàng ta, chỉ cần tiểu thư chấp nhận, sau này cũng sẽ không truy tìm lỗi của nàng nữa, coi như là dùng phu nhân bức ngũ tiểu thư, kế hoạch của nàng rất tốt, nhưng lại không nghĩ ngũ tiểu thư đột nhiên cường thế như vậy, nàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ nói tiếp cũng chỉ sai càng thêm sai.
(quỷ này con nít ranh dễ sợ, gặp ta là ta quánh liên tục + bỏ đói 3 ngày rồi đuổi khỏi phủ đó nhe chế Hàm Hương)
Vân thị có chút do dự, nhìn sắc mặt của nữ nhi đã dần trở nên nghiêm túc, bà vừa liếc nhìn Hàm Hương, thay nàng ta hỏi một câu cuối cùng:
"Con nói thật chứ? Con nghĩ xem trong viện này tất cả mọi chuyện đều do Hàm Hương thay con xử lý, nếu con không cần nàng ta, tương lai con ở trong viện này ai sẽ thay con an bài quản lý, tốt nhất đừng lộn xộn, nếu con giận nàng ta, phạt nàng ta cũng được mà, cần gì phải làm nghiêm trọng như vậy?"
Hàm Hương như rơm bắt được lửa, lại một lần nữa cướp lời Tạ Hộ, dập đầu nói: "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ biết sai, tiểu thư muốn đánh muốn phạt, Hàm Hương không dám nghi ngờ mà chịu tội, cầu tiểu thư suy xét tình nghĩa từ trước đến này, không cần đem nô tỳ đuổi ra ngoài, nô tỳ bên ngoài đã sớm không có người nhà, không biết làm gì để sinh nhai, lúc này ra ngoài, chỉ còn đường chết, kính xin tiểu thư khai ân, khai ân."
Hàm Hương vừa nói vừa dập đầu, làm ra vẻ đáng thương nếu Tạ Hộ không chịu tha thứ cho nàng, chỉ có điều Tạ Hộ ý chí sắt đá, cực kỳ phiền lòng, mặt lạnh như băng nóivới Vân thị:
"Mẫu thân, có một số việc, e rằng người cũng thấy rõ, nha đầu kia trong mắt nói có con, vậy mà năm lần bảy lượt cướp lời nói, đây là hành động của một nô tỳ trung thành sao? Nàng ta muốn mượn mẫu thân ép con, loại nô tỳ này có cho con một trăm con cũng không cần, ai biết nàng ta sau này còn làm ra chuyện gì? Nha hoàn bên cạnh đều chứng kiến hết, nếu chuyện cứ kết thúc như vậy sau này tất cả nha hoàn đều muốn dựa vào mẫu thân để áp đảo con sao? Người muốn bảo con từ nay về sau ngóc đầu dậy không được sao, ngay cả nha hoàn cũng có thể khi dễ con dễ dàng như vậy sao?"
Tạ Hộ nói ra những lời này được, không phải là không có đạo lý, thật ra từ lúc nàng tỉnh lại bắt đầu tính toán không cần nha hoàn Hàm Hương này nữa, bởi vì nàng biết nha đầu này cư xử rất tệ, không bao lâu nữa về sau, nàng ta sẽ trèo lên giường tam lão gia trong phủ, được tam lão gia thu làm thiếp, làm di nương của nàng, tuy rằng cuối cùng bị tam phu nhân đánh chết nhưng điều này không làm nàng ta thay đổi tính cách hiện giờ, nàng ta chỉ chờ thời cơ câu dẫn lão gia, có từng nghĩ tới chuyện trung thành với tiểu thư này?
Mặc dù bỏ qua chuyện này nhưng Hàm Hương đã phạm vào kiêng kị của Tạ Hộ, hôm qua rõ ràng đã cảnh cáo, phàm là trong lòng nàng ta còn có tiểu thư này, quyết sẽkhông gặp Vân thị cáo trạng, nếu nàng ta làm, nên gánh vác hậu quả chuyện này, lúc Tạ Hộ nói chuyện cũng không phải là hoàn toàn nhằm vào Hàm Hương, quả thật rất đúng, nếu lúc này không triệt để lập uy với hạ nhân, vậy tương lai không chừng còn có thể ra bao nhiêu Hàm Hương nữa, hôm nay ngươi tới cáo trạng, ngày mai ngươi leo lên giường, vậy nàng thành cái gì?
"Chuyện này..."
Vân thị có chút khó xử, cũng có chút dao động. Bởi vì bà quả thật không thể phủ nhận, Tạ Hộ nói chuyện cũng có đạo lý, tuy rằng cảm thấy Hàm Hương có chút oan uổng, nhưng bất quá chỉ là một nô tỳ kém thân khuê nữ của mình mà thôi, nữ nhi mới là trên hết, thật không đáng vì nô tỳ mà thương tâm thương thân, lại gật gật đầu, nhưng chưa nói chuyện, liền thấy nàng ta khóc lóc chuẩn bị cướp lời, ôm hai chân khẩn cầu Vân thị:
"Phu nhân, phu nhân, nô tỳ van cầu người, van cầu người ngàn vạn không nên đem nô tỳ đuổi ra ngoài. Nô tỳ từ nhỏ ở phủ trong lớn lên, phu nhân người chứng kiến ta lớn lên, nô tỳ thật sự không có ý xấu, nô tỳ không có làm chuyện xấu. Cầu phu nhân cứu ta, cầu phu nhân cứu ta!"
Vân thị bị giữ hai chân, tuy rằng phiền não, nhưng bà lại không có sự quyết đoán giống Tạ Hộ, lại là người dõi theo Hàm Hương lớn lên, tuy nàng ta không nói, Vân thị cũng sẽ không thật sự đem nàng ta đuổi khỏi phủ, nhưng nàng không đuổi Hàm Hương đi đã là ân điển của nàng ta, lúc này Hàm Hương ở trước mặt mọi người bức nàng trả lời, tuy cảm thấy không ổn nhưng có thể hiểu cảm giác của Tạ Hộ, Vân thị thở dài, không hạ được quyết tâm đến cùng, nói:
"Đứng lên đi. Nếu tiểu thư không cần ngươi, vậy ngươi mau dọn đồ đạc theo ta trở về, đừng đứng đây chướng mắt."
"Dạ, đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân." Hàm Hương vừa nghe Vân thị nói không đuổi nàng ra phủ, tiếng khóc lập tức liền dừng, nhanh chóng rời khỏi chân chủ tử, nhìn Vân thị dập đầu một cái, liền nhổm dậy đầu cũng không quay lại đến gian phòng của mình, đối với chủ tử cũ cáo biệt cũng không có.
Đương nhiên Tạ Hộ cũng không muốn nghe nàng ta cáo biệt.
Sau khi Hàm Hương đi, Tạ Hộ liền đem khế bán thân trong tay áo đưa cho Vân thị, nói:
"Mẫu thân, đây là khế bán thân của nha đầu Hàm Hương, con giao cho người, nha đầu kia nuôi dưỡng không quen, mẫu thân nên để ý một chút."
Vân thị từ lúc trải qua màn kịch ‘Bức bách’ vừa rồi, trong lòng cũng bắt đầu có hiềm khích với Hàm Hương, nhìn Tạ Hộ gật gật đầu, nói:
"Thân thể con vừa khỏe, đừng vì chuyện này mà hại thân, người ta mang đi, trong viện này có việc gì con có thể nhờ người bên ngoài làm, nếu không ổn, cứ nói ta sẽ tìm nha đầu quản sự cho con."
"Dạ, cảm ơn mẫu thân."
Tạ Hộ làm ầm ĩ chuyện xong, tâm tình rất tốt nên phá lệ ôm Vân thị, ở trong lòng ngực mẫu thân chọc cười Vân thị, bà chỉ cảm thấy nữ nhi là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời này, cho dù muốn lòng của bà, bà cũng không do dự lấy ra cho nữ nhi.
Bất kể như thế nào, nữ nhi có thể dùng chính sức của mình mà đứng lên, đây cũng là chuyện tốt, nàng đương nhiên hi vọng có nữ nhi tự lập, nghiêm khắc, trong phủ này, nếu không chút thủ đoạn, tương lai sẽ giống bà bị thua thiệt trước mặt các vị phu nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.