Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 1 - Chương 1: Giết người sao? Làm sao có thể!
Hạ Tiểu Mạt
23/01/2016
“Nữ nấm mốc, tới đây một chút.”
“Vô Lương Tâm sư phụ, ngươi có thể không đọc nhấn từng chữ rõ ràng được không.”
“Xú nha
đầu, ngươi cũng đọc nhấn từng chữ rõ ràng! Còn nữa, vì sao ngươi cứ phải cộng thêm tên cho ta, trực tiếp gọi sư phụ chẳng phải tốt sao?”
“Ta trả thù ngươi đọc sai tên của ta.”
“Nói ngươi
ngốc, ngươi thật đúng là ngốc. Trả thù là phải để ở trong lòng, nào có
nói ra được? Ngươi nói xem với cái chỉ số thông minh này của ngươi, từ
nay về sau như thế nào bước chân vào giang hồ. Ai, cũng khó trách, nếu
ngươi thông minh một chút xíu, cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa xuất
sư. Mai Lưỡng Tân ta một đời bồi dưỡng vô số sát thủ đứng đầu, nhìn
người vô cùng chuẩn xác, không ngờ tới lúc tuổi già lại thu nhận một nha đầu ngốc như ngươi. •¥. . . . . . %-“
Mai Vũ không chịu được xoa lỗ tai.
Ta van ngươi, mỗi ngày ngươi đều dạy dỗ như vậy, có thể nghỉ ngơi một hai ngày hay không, tha cho lỗ tai của ta có được không?
“Vô Lương
Tâm, ngươi kêu ta tới làm gì?” Khi nàng còn chưa ‘giác ngộ’, hắn sẽ vẫn
tiếp tục nói, Mai Vũ rốt cục sáng suốt lên tiếng cắt ngang lời hắn.
“A, ta là muốn hỏi ngươi chừng nào thì mang điểm tâm tới.”
. . . . . .
Mai Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã chếch sang hướng tây. Vẻ mặt ngơ ngác nhìn mặt trời nói với Mai Lưỡng Tân: “Sư phụ, hiện tại đã qua buổi
trưa. Nói cách khác, chúng ta, lại một lần nữa, một ngày không ăn điểm
tâm, không ăn cơm trưa, sau đó sẽ ăn luôn cơm tối.”
Ngoài cửa sổ, mấy con chim trên cây ngô đồng nghe được lời của người nào đó, như bị sét đánh, hoa lệ ngã xuống.
Thật là có sư tất có đồ a.
Điểm tâm, cơm trưa cùng cơm tối đều quy vào một bữa.
Mai Lưỡng Tân quyết định, hôm nay sẽ giải quyết xong nha đầu ngốc này.
Nếu không
giải quyết, khí tiết tuổi già của mình có thể khó giữ được nữa. Mắt thấy số mệnh mình sắp hết, đến kết thúc nếu như bị mọi người biết mình có
một sát thủ đồ đệ không giết người, một đời anh minh có thể hủy định
rồi!
“Mai Vũ, đêm nay ngươi phải đi hoàn thành nhiệm vụ sát thủ đầu tiên.”
Một câu của sư phụ, quả thực hù đến Mai Vũ.
Bồ Tát
Nàng chưa bao giờ sát sinh.
“Sư, sư phụ, ngươi nói giỡn với ta a.”
“Ách. Nói giỡn, giỡn cái đầu của ngươi! ! !” Theo Mai Lưỡng Tân rống giận, Mai Vũ bị cái thìa cơm hoa lệ đánh trúng.
“Ngươi có thể có chút giác ngộ hay không! Ngươi đã là một sát thủ rồi! Hơn nữa còn là một sát thủ chưa xuất sư đã nổi danh!”
–||
“Ta đổi tên!”
“Bính!” Một tiếng đóng cửa lớn.
Cuối cùng,
nàng vẫn bị đuổi ra ngoài, Vô Lương Tâm nói cho nàng biết, nếu như không cầm tín vật của người nọ trở về thì chết ở bên ngoài tốt lắm.
Ngẩng đầu, bốn phía một mảnh đen kịt.
Nghĩ đến sư phụ để cho nàng đi giết người, Mai Vũ không khỏi nhìn trời lẩm bẩm: “Trúc Thiên sư huynh a.”
. . . . . .
“Ô! ! ! Lại là nam biến thái khi còn bé thích cười nhạo ta nhất! ! ! Sư phó, đổi người khác có được hay không!”
“Cút! !”
Đi trong
rừng rậm, Mai Vũ lần đầu tiên thấy lo lắng. Thật là, nàng căn bản không
biết rõ Trúc Thiên sư huynh ở nơi nào! Cố tình giao cho nhiệm vụ sát thủ đầu tiên, chính là muốn nàng giết đồng môn sư huynh, thể hiện sự lãnh
khốc hoàn toàn đủ tư cách làm một sát thủ của mình.
Tối như mực, tối như mực, có thể gặp quỷ hay không.
Ách, thật đáng sợ.
Sợ run cả
người, vì ngăn chặn cái ý nghĩ đáng sợ này, Mai Vũ vội vàng thanh thanh
cổ họng hát lên một khúc: “Đường lớn hướng lên trời, ngươi đi bên kia,
ta đi bên này. Có ngày đi chung một bên, bằng hữu, uống chén rượu trắng, kết giao bằng hữu.”
( phốc, ca khúc kỳ quái như thế, ai biên . . . . . . )
Chính là thời điểm đang thích thú hát, Mai Vũ ngoặt ra khỏi rừng rậm, tầm nhìn trước mắt biến thành rộng lớn.
Cảnh tượng trước mắt, làm cho nàng ngơ ngác quên đóng cái miệng đang há to của mình.
Trước mặt,
một nam nhân đưa lưng về phía nàng, bàn tay đưa đến trước ngực một người toàn thân đầy máu, chỉ nghe thấy “phốc” một tiếng, người kia liền chết.
Trái tim Mai Vũ trong nháy mắt co rút lại, cơ hồ có thể khẳng định, trái tim người kia bị bóp nát.
Sau đó, nam nhân giết người trong nháy mắt chuyển qua bên cạnh nàng, dùng bàn tay
nhuộm đầy máu cọ vào trên môi của nàng, nói bên tai nàng: “Sư muội, đã
lâu không gặp.”
“A ~~~~~~~” một tiếng thét, hù dọa vô số chim rừng, Mai Vũ, hôn mê.
A nha, a nha, đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.