Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 6 - Chương 10: Nếu nàng trở thành người bình thường…
Hạ Tiểu Mạt
09/01/2019
“Bẩm Vương Thượng, tiền tuyến báo lại, sáng nay phía đông nam đột nhiên bị
tập kích, cuộc chiến rung động cả đất trời.” Ngoài trướng, có người vô
cùng chật vật chạy tới, vội vàng báo tin.
Con cờ trong tay Đông Thần Hạo khẽ động, hắn chớp mắt, nhìn về phía Đông Thần Thanh Vân, hỏi: “Phó tướng thấy lần tiến công này thế nào?”
Đông Thần Thanh Vân nhìn bản đồ chiến sự.
Phía đông nam đường núi trập trùng, hai phe chia nhau chiếm đóng nội thành, sông vây quanh núi, trước có hạp cốc, sau có núi rừng.
Vòng chiến trung tâm chủ yếu là nhà mái bằng.
Có thể nói, đây là nơi chứa đựng tất cả chiến địa của nhà binh.
Đường núi phía đông nam không phải là là đường thắng của An Thiếu Hàn.
Đông Thần Thanh Vân cười đáp: “Dương đông kích tây.”
Vỗ tay, Đông Thần Hạo tán thưởng: “Không hổ là Quận chúa độc nhất của nước ta, nhãn lực rất tốt. Người đâu, tăng cường hỏa lực phòng thủ phía đông nam, đồng thời điều thêm nhiều người đến ruộng nước phía Tây Bắc để phòng thủ.”
Đợi người kia đi rồi, Đông Thần Hạo uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi Đông Thần Thanh Vân: “Sao lại chịu giúp ta?”
Đông Thần Thanh Vân cười nhạt đáp: “Chẳng lẽ ta không giúp thì ngài sẽ không đoán ra được? Ngài không cần thăm dò ta, nếu ta đã nhận chức Phó tướng thì tất sẽ tận lực. Huống chi, thứ ta quan tâm cũng không phải trận chiến này. Ta chỉ quan tâm đến hành động của Mai Vũ.”
“Ồ…” Nàng ấy có hành động gì và việc ta thắng hay thua có liên quan gì đến nhau? Chỉ cần ta thắng trận này, ta có thể sắc phong nàng làm công chúa, sau đó thuận lý thành chương mà cưới nàng. Ta tin lúc đó, vì áp lực của Tây Thự mà nàng sẽ cam tâm tình nguyện theo ta.” Đông Thần Hạo tự phụ ngẩng cao đầu.
Đông Thần Thanh Vân không nói nữa, chỉ vừa cười yếu ớt vừa uống trà.
Đông Thần Hạo, ngài không cảm nhận được sao?
Nữ tử kia sắp tới rồi. Nàng sẽ lập tức đến đây với lòng đầy quyết tâm.
Khi hiến tranh còn chưa kết thúc nàng chắc chắn sẽ đến được đây.
Trông coi đến khi thân thể của Tạ Vãn Phong dần dần khôi phục, trái tim lúc nào cũng treo lơ lửng của Mai Vũ mới có thể bỏ xuống.
Người ta nói nếu bi thương quá mức sẽ chết tâm.
Có lẽ do đã thật sự hết hi vọng, Mai Vũ không còn ồn ào đòi đi tìm Mục Vô Ca nữa. Chỉ là mỗi khi trời tối, nàng lại ngồi trong sân nhìn trời mà ngẩn người.
Đêm lạnh như nước, Tạ Vãn Phong khoác áo vào, mở cửa.
Trên hành lang bằng gỗ trong viện, quả nhiên nữ tử kia đang ngồi đó, hắn chầm chậm đến bên nàng, ngồi xuống. Tạ Vãn Phong tựa đầu lên vai nàng, kéo áo quấn lấy hai người.
“Thôn cô, trễ thế này rồi còn chưa ngủ, coi chừng cảm lạnh.”
“Huynh mới là người phải lo, cơ thể còn chưa khôi phục lại thì đừng có chạy lung tung.” Nắm lấy tay hắn, Mai Vũ hờn dỗi nói.
Hai người yên lặng ngắm trời đêm.
Một hồi lâu, Tạ Vãn Phong nắm thật chặt tay nàng.
“Chuyện của Vô Ca, thật xin lỗi…”
Mai Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng áp lên mái tóc đen như mực của hắn.
“Không sao, Vãn Phong, không sao đâu. Lúc đó, dù thiếu ai ta cũng sẽ đau khổ như nhau.”
Ta không muốn lên án cũng chẳng muốn chỉ trích.
Vãn Phong, ta chỉ muốn các huynh đều bình an.
Nắm chặt tay hắn, Mai Vũ hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nói với hắn: “Vãn Phong, người nên nói xin lỗi là ta. Ta…đã quyết định rồi.”
Vãn Phong, ta quá mệt mỏi rồi.
Mặc kệ là thân phận Vũ Thần nơi giang hồ loạn lạc này hay là đau lòng vì người đã ra đi, làm người bên cạnh ta lo lắng, mọi thứ đều khiến cho lòng ta kiệt quệ.
Có lẽ, trước khi Mục Vô Ca rời khỏi ta, ta vẫn có một chút dũng cảm để lựa chọn.
Nhưng giờ đây, ta không thể để bất kỳ ai trong các huynh vì ta mà mạo hiểm nữa.
Tha thứ cho sự yếu đuối của ta, tha thứ cho ta vì không thực hiện được lời hứa.
Chân trời góc bể, ta không thể đi cùng các huynh…
Tạ Vãn Phong cúi đầu, trong hương quế phiêu đãng của tháng tám, nhìn đôi mắt thu thủy ngập tràn ưu thương kia. Trong lòng hắn như bị ai đó siết chặt.
Đã quyết định rồi ư…
“Mai Vũ…”
“Thật xin lỗi, Vãn Phong, ta không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa…”
Đứng dậy, Mai Vũ xoay người rời đi.
Lời của nàng và bóng dáng hồng sắc như phiêu tán đi trong gió.
Lâu thật lâu sau, Tạ Vãn Phong mới đứng lên, xoay người, nhìn đến bóng người phía sau, hắn hoảng sợ.
“Hành Vân, sao ngươi…”
“Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng, tuyệt đối không.” Liễu Hành Vân nhìn hắn, kiên định nói.
Đôi môi của Tạ Vãn Phong trong gió đêm càng thêm tái nhợt, hắn vô lực nói: “Vô dụng thôi, nàng…vứt bỏ chúng ta rồi.”
“Không, chỉ là nàng đang sợ mà thôi. Không sao đau, cho dù phải làm ruộng mà sống, ta cũng bằng lòng ở bên nàng.” Liễu Hành Vân kiên định nói, bước tới bên cạnh hắn.
Tóc của Tạ vãn Phong che đi ánh mắt hắn.
Trong lòng nặng nề như một tấm vải thấm đầy nước.
Cố chấp.
Cố chấp đến kỳ lạ.
Thật ra hắn cũng nghĩ như vậy, muốn ở bên cạnh nàng. Nhưng đó là điều không thể.
Một khi nàng đã quyết định buông tay, nàng sẽ dứt khoát chặt đứt mối dây liên hệ đó.
Tàn nhẫn như vậy, quyết tuyệt như vậy, không phải sao?
Lúc nhìn thấy tuyết lớn nuốt chửng lấy Mục Vô Ca, nàng đã mất đi tất cả dũng khí rồi. Dũng khí cứ từng chút từng chút một mất đi.
Nàng bi thương đến thế, sao mình lại có thể nhẫn tâm làm nàng thêm đau lòng?
Có lẽ sống đời phàm tục, làm một nữ tử bình thường, lấy một nam tử bình thường, hạnh phúc giúp chồng dạy con.
Vậy…có nên để nàng tự do, để nàng trở về bình thường…
Sáng sớm, bồ câu đưa tin đã mang thư của An Thiếu Hàn đến.
Hoa Tử Nguyệt đọc thư xong, thở dài một tiếng.
Tất cả những chuyện xảy ra trên Tuyết Sơn, quả nhiên không phải ngoài ý muốn.
Đẩy cửa ra, Hoa Tử Nguyệt nắm lấy lá thư trên tay, định đi tìm những người khác để thương lượng đã thấy Mai Vũ đang đi tới. Hoa Tử Nguyệt nhíu mày, nhanh chóng giấu lá thư đi.
Mai Vũ từ xa xa đi tới, mỉm cười nói: “Ca ca, đến tiền sảnh đi, muội có chuyện muốn nói.”
Ánh mặt trời không hề tươi đẹp, sáng nay là một buổi sáng oi bức như mùa hạ.
“Mai Vũ, muội muốn nói gì?” Cảm thấy Mai Vũ bình tĩnh đến bất thường, Hoa Tử Nguyệt hỏi.
Mai Vũ mặc bộ hồng y, nghiêng đầu nói với y: “Ca ca, không phải huynh đã biết rồi sao?”
Trời tháng tám, mặt nước hồ sen xao động, lòng bàn tay Hoa Tử Nguyệt lạnh ngắt.
Quyết định rồi sao…
Không nói thêm gì nữa, Hoa Tử Nguyệt đi theo Mai Vũ đến tiền sảnh.
Nơi đó tất cả mọi người đang chờ đợi.
Không khí trầm trọng đến dọa người.
Mai Vũ cười cười ngồi xuống nhìn từng người một.
Những người này, mỗi người đều đã cùng nàng vào sinh ra tử, có biết bao nhiêu thứ gắn kết sinh mệnh họ với nhau.
Nàng thật sự rất thích họ.
Cho nên, càng thích càng không thể không buông tay.
Hít sâu một hơi, bỏ những thứ hỗn loạn trong đầu qua một bên, Mai Vũ vào vấn đề chính: “Ta đã quyết định, các huynh đã nói sẽ tiếp thu bất cứ quyết định nào của ta. Vậy bây giờ ta sẽ nói ra quyết định của mình, hy vọng các huynh có thể hiểu cho ta. Ta…quyết định sẽ rút lui khỏi giang hồ, an phận làm một người bình thường.”
Bốn phương an tĩnh, không có người trả lời.
Liễu Hành Vân nắm chặt hai tay, gượng cười nói: “Mai Vũ, không sao, bọn ta có thể cùng nàng trở thành người bình thường.”
Mai Vũ cười, dịu dàng nhìn hắn: “Không, Hành Vân, ta muốn bình thường, không liên quan gì đến các huynh.”
Làm vậy đi, đừng trách ta được không? Bị ta liên lụy sẽ không có kết cục tốt đâu.
Câu nói kia, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Liễu Hành Vân.
Ta muốn bình thường, không liên quan gì đến các huynh…
Mai Vũ, nàng cứ thế mà không cần bọn ta nữa hay sao?
Trước kia nàng đã nói sẽ đi cùng nhau đến chân trời góc bể mà.
Hai tay run lên, Liễu Hành Vân đỏ mắt đứng phắt dậy, phẫn nộ rống lên: “Ta không muốn! Ta không đồng ý!”
Tạ Vãn Phong cúi đầu, nhẹ nhàng kéo hắn lại.
“Hành Vân, ngươi bình tĩnh chút đi.”
“Ngươi muốn ta làm sao bình tĩnh được? Nàng muốn đi, muốn rời khỏi chúng ta đó!”
Nói cái gì mà không liên quan, hắn đã luân hãm rồi.
Chìm sâu đến nỗi không thể rời khỏi nàng, bây giờ nàng nói muốn hắn đi. Hắn không làm được, hắn không thể làm được!
Lòng Mai Vũ rất rất đau, một câu cũng không dám nói thêm, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Nàng sợ nàng vừa động, nước mắt sẽ tuôn ra.
Hoa Tử Nguyệt siết lá thư trên tay, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Mai Vũ muốn trở thành người bình thường căn bản là không muốn liên lụy tới bọn họ.
Trong thư, An Thiếu Hàn đã nhắc nhở, Gia Cát Trần sẽ phái người đến, muốn trước khi Đông Thần Hạo về nước sẽ giết chết Mai Vũ, giết luôn An Thiếu Hàn.
Cái chết của Mục Vô Ca không phải là trùng hợp, mà là Gia Cát Trần muốn cố ý để Mai Vũ sống.
Mục đích của đối phương chỉ e là muốn Mai Vũ đến bên cạnh An Thiếu Hàn.
Cho nên An Thiếu Hàn muốn biết thời biết thế, kêu bọn họ ra chiến trường.
Thật ra nói trắng ra thì tất cả bọn họ không ai thoát khỏi.
Là phúc hay là họa, định mệnh đã định trước cả rồi.
Mai Vũ, sao nàng lại nhìn không thấu…
Mỉm cười, Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Mai Vũ, nói với nàng: “Mai Vũ, nếu nàng muốn trở thành người bình thường, vậy hãy đạp lên thi thể của bọn ta mà đi.”
Con cờ trong tay Đông Thần Hạo khẽ động, hắn chớp mắt, nhìn về phía Đông Thần Thanh Vân, hỏi: “Phó tướng thấy lần tiến công này thế nào?”
Đông Thần Thanh Vân nhìn bản đồ chiến sự.
Phía đông nam đường núi trập trùng, hai phe chia nhau chiếm đóng nội thành, sông vây quanh núi, trước có hạp cốc, sau có núi rừng.
Vòng chiến trung tâm chủ yếu là nhà mái bằng.
Có thể nói, đây là nơi chứa đựng tất cả chiến địa của nhà binh.
Đường núi phía đông nam không phải là là đường thắng của An Thiếu Hàn.
Đông Thần Thanh Vân cười đáp: “Dương đông kích tây.”
Vỗ tay, Đông Thần Hạo tán thưởng: “Không hổ là Quận chúa độc nhất của nước ta, nhãn lực rất tốt. Người đâu, tăng cường hỏa lực phòng thủ phía đông nam, đồng thời điều thêm nhiều người đến ruộng nước phía Tây Bắc để phòng thủ.”
Đợi người kia đi rồi, Đông Thần Hạo uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi Đông Thần Thanh Vân: “Sao lại chịu giúp ta?”
Đông Thần Thanh Vân cười nhạt đáp: “Chẳng lẽ ta không giúp thì ngài sẽ không đoán ra được? Ngài không cần thăm dò ta, nếu ta đã nhận chức Phó tướng thì tất sẽ tận lực. Huống chi, thứ ta quan tâm cũng không phải trận chiến này. Ta chỉ quan tâm đến hành động của Mai Vũ.”
“Ồ…” Nàng ấy có hành động gì và việc ta thắng hay thua có liên quan gì đến nhau? Chỉ cần ta thắng trận này, ta có thể sắc phong nàng làm công chúa, sau đó thuận lý thành chương mà cưới nàng. Ta tin lúc đó, vì áp lực của Tây Thự mà nàng sẽ cam tâm tình nguyện theo ta.” Đông Thần Hạo tự phụ ngẩng cao đầu.
Đông Thần Thanh Vân không nói nữa, chỉ vừa cười yếu ớt vừa uống trà.
Đông Thần Hạo, ngài không cảm nhận được sao?
Nữ tử kia sắp tới rồi. Nàng sẽ lập tức đến đây với lòng đầy quyết tâm.
Khi hiến tranh còn chưa kết thúc nàng chắc chắn sẽ đến được đây.
Trông coi đến khi thân thể của Tạ Vãn Phong dần dần khôi phục, trái tim lúc nào cũng treo lơ lửng của Mai Vũ mới có thể bỏ xuống.
Người ta nói nếu bi thương quá mức sẽ chết tâm.
Có lẽ do đã thật sự hết hi vọng, Mai Vũ không còn ồn ào đòi đi tìm Mục Vô Ca nữa. Chỉ là mỗi khi trời tối, nàng lại ngồi trong sân nhìn trời mà ngẩn người.
Đêm lạnh như nước, Tạ Vãn Phong khoác áo vào, mở cửa.
Trên hành lang bằng gỗ trong viện, quả nhiên nữ tử kia đang ngồi đó, hắn chầm chậm đến bên nàng, ngồi xuống. Tạ Vãn Phong tựa đầu lên vai nàng, kéo áo quấn lấy hai người.
“Thôn cô, trễ thế này rồi còn chưa ngủ, coi chừng cảm lạnh.”
“Huynh mới là người phải lo, cơ thể còn chưa khôi phục lại thì đừng có chạy lung tung.” Nắm lấy tay hắn, Mai Vũ hờn dỗi nói.
Hai người yên lặng ngắm trời đêm.
Một hồi lâu, Tạ Vãn Phong nắm thật chặt tay nàng.
“Chuyện của Vô Ca, thật xin lỗi…”
Mai Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng áp lên mái tóc đen như mực của hắn.
“Không sao, Vãn Phong, không sao đâu. Lúc đó, dù thiếu ai ta cũng sẽ đau khổ như nhau.”
Ta không muốn lên án cũng chẳng muốn chỉ trích.
Vãn Phong, ta chỉ muốn các huynh đều bình an.
Nắm chặt tay hắn, Mai Vũ hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nói với hắn: “Vãn Phong, người nên nói xin lỗi là ta. Ta…đã quyết định rồi.”
Vãn Phong, ta quá mệt mỏi rồi.
Mặc kệ là thân phận Vũ Thần nơi giang hồ loạn lạc này hay là đau lòng vì người đã ra đi, làm người bên cạnh ta lo lắng, mọi thứ đều khiến cho lòng ta kiệt quệ.
Có lẽ, trước khi Mục Vô Ca rời khỏi ta, ta vẫn có một chút dũng cảm để lựa chọn.
Nhưng giờ đây, ta không thể để bất kỳ ai trong các huynh vì ta mà mạo hiểm nữa.
Tha thứ cho sự yếu đuối của ta, tha thứ cho ta vì không thực hiện được lời hứa.
Chân trời góc bể, ta không thể đi cùng các huynh…
Tạ Vãn Phong cúi đầu, trong hương quế phiêu đãng của tháng tám, nhìn đôi mắt thu thủy ngập tràn ưu thương kia. Trong lòng hắn như bị ai đó siết chặt.
Đã quyết định rồi ư…
“Mai Vũ…”
“Thật xin lỗi, Vãn Phong, ta không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa…”
Đứng dậy, Mai Vũ xoay người rời đi.
Lời của nàng và bóng dáng hồng sắc như phiêu tán đi trong gió.
Lâu thật lâu sau, Tạ Vãn Phong mới đứng lên, xoay người, nhìn đến bóng người phía sau, hắn hoảng sợ.
“Hành Vân, sao ngươi…”
“Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng, tuyệt đối không.” Liễu Hành Vân nhìn hắn, kiên định nói.
Đôi môi của Tạ Vãn Phong trong gió đêm càng thêm tái nhợt, hắn vô lực nói: “Vô dụng thôi, nàng…vứt bỏ chúng ta rồi.”
“Không, chỉ là nàng đang sợ mà thôi. Không sao đau, cho dù phải làm ruộng mà sống, ta cũng bằng lòng ở bên nàng.” Liễu Hành Vân kiên định nói, bước tới bên cạnh hắn.
Tóc của Tạ vãn Phong che đi ánh mắt hắn.
Trong lòng nặng nề như một tấm vải thấm đầy nước.
Cố chấp.
Cố chấp đến kỳ lạ.
Thật ra hắn cũng nghĩ như vậy, muốn ở bên cạnh nàng. Nhưng đó là điều không thể.
Một khi nàng đã quyết định buông tay, nàng sẽ dứt khoát chặt đứt mối dây liên hệ đó.
Tàn nhẫn như vậy, quyết tuyệt như vậy, không phải sao?
Lúc nhìn thấy tuyết lớn nuốt chửng lấy Mục Vô Ca, nàng đã mất đi tất cả dũng khí rồi. Dũng khí cứ từng chút từng chút một mất đi.
Nàng bi thương đến thế, sao mình lại có thể nhẫn tâm làm nàng thêm đau lòng?
Có lẽ sống đời phàm tục, làm một nữ tử bình thường, lấy một nam tử bình thường, hạnh phúc giúp chồng dạy con.
Vậy…có nên để nàng tự do, để nàng trở về bình thường…
Sáng sớm, bồ câu đưa tin đã mang thư của An Thiếu Hàn đến.
Hoa Tử Nguyệt đọc thư xong, thở dài một tiếng.
Tất cả những chuyện xảy ra trên Tuyết Sơn, quả nhiên không phải ngoài ý muốn.
Đẩy cửa ra, Hoa Tử Nguyệt nắm lấy lá thư trên tay, định đi tìm những người khác để thương lượng đã thấy Mai Vũ đang đi tới. Hoa Tử Nguyệt nhíu mày, nhanh chóng giấu lá thư đi.
Mai Vũ từ xa xa đi tới, mỉm cười nói: “Ca ca, đến tiền sảnh đi, muội có chuyện muốn nói.”
Ánh mặt trời không hề tươi đẹp, sáng nay là một buổi sáng oi bức như mùa hạ.
“Mai Vũ, muội muốn nói gì?” Cảm thấy Mai Vũ bình tĩnh đến bất thường, Hoa Tử Nguyệt hỏi.
Mai Vũ mặc bộ hồng y, nghiêng đầu nói với y: “Ca ca, không phải huynh đã biết rồi sao?”
Trời tháng tám, mặt nước hồ sen xao động, lòng bàn tay Hoa Tử Nguyệt lạnh ngắt.
Quyết định rồi sao…
Không nói thêm gì nữa, Hoa Tử Nguyệt đi theo Mai Vũ đến tiền sảnh.
Nơi đó tất cả mọi người đang chờ đợi.
Không khí trầm trọng đến dọa người.
Mai Vũ cười cười ngồi xuống nhìn từng người một.
Những người này, mỗi người đều đã cùng nàng vào sinh ra tử, có biết bao nhiêu thứ gắn kết sinh mệnh họ với nhau.
Nàng thật sự rất thích họ.
Cho nên, càng thích càng không thể không buông tay.
Hít sâu một hơi, bỏ những thứ hỗn loạn trong đầu qua một bên, Mai Vũ vào vấn đề chính: “Ta đã quyết định, các huynh đã nói sẽ tiếp thu bất cứ quyết định nào của ta. Vậy bây giờ ta sẽ nói ra quyết định của mình, hy vọng các huynh có thể hiểu cho ta. Ta…quyết định sẽ rút lui khỏi giang hồ, an phận làm một người bình thường.”
Bốn phương an tĩnh, không có người trả lời.
Liễu Hành Vân nắm chặt hai tay, gượng cười nói: “Mai Vũ, không sao, bọn ta có thể cùng nàng trở thành người bình thường.”
Mai Vũ cười, dịu dàng nhìn hắn: “Không, Hành Vân, ta muốn bình thường, không liên quan gì đến các huynh.”
Làm vậy đi, đừng trách ta được không? Bị ta liên lụy sẽ không có kết cục tốt đâu.
Câu nói kia, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Liễu Hành Vân.
Ta muốn bình thường, không liên quan gì đến các huynh…
Mai Vũ, nàng cứ thế mà không cần bọn ta nữa hay sao?
Trước kia nàng đã nói sẽ đi cùng nhau đến chân trời góc bể mà.
Hai tay run lên, Liễu Hành Vân đỏ mắt đứng phắt dậy, phẫn nộ rống lên: “Ta không muốn! Ta không đồng ý!”
Tạ Vãn Phong cúi đầu, nhẹ nhàng kéo hắn lại.
“Hành Vân, ngươi bình tĩnh chút đi.”
“Ngươi muốn ta làm sao bình tĩnh được? Nàng muốn đi, muốn rời khỏi chúng ta đó!”
Nói cái gì mà không liên quan, hắn đã luân hãm rồi.
Chìm sâu đến nỗi không thể rời khỏi nàng, bây giờ nàng nói muốn hắn đi. Hắn không làm được, hắn không thể làm được!
Lòng Mai Vũ rất rất đau, một câu cũng không dám nói thêm, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Nàng sợ nàng vừa động, nước mắt sẽ tuôn ra.
Hoa Tử Nguyệt siết lá thư trên tay, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Mai Vũ muốn trở thành người bình thường căn bản là không muốn liên lụy tới bọn họ.
Trong thư, An Thiếu Hàn đã nhắc nhở, Gia Cát Trần sẽ phái người đến, muốn trước khi Đông Thần Hạo về nước sẽ giết chết Mai Vũ, giết luôn An Thiếu Hàn.
Cái chết của Mục Vô Ca không phải là trùng hợp, mà là Gia Cát Trần muốn cố ý để Mai Vũ sống.
Mục đích của đối phương chỉ e là muốn Mai Vũ đến bên cạnh An Thiếu Hàn.
Cho nên An Thiếu Hàn muốn biết thời biết thế, kêu bọn họ ra chiến trường.
Thật ra nói trắng ra thì tất cả bọn họ không ai thoát khỏi.
Là phúc hay là họa, định mệnh đã định trước cả rồi.
Mai Vũ, sao nàng lại nhìn không thấu…
Mỉm cười, Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Mai Vũ, nói với nàng: “Mai Vũ, nếu nàng muốn trở thành người bình thường, vậy hãy đạp lên thi thể của bọn ta mà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.