Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 5 - Chương 25: Người cho ta dũng khí lại chẳng thể kề bên.
Hạ Tiểu Mạt
13/11/2018
Tháng tám, là mùa hoa Quế phiêu đãng.
Mai Vũ một mình vác theo bầu rượu bước ra ngoài.
Một đường vừa tìm kiếm vừa đi lên núi, Mai Vũ đang tìm cánh rừng hoa Quế mà những người qua đường nói tới.
Lúc đi trên đường, nghe người ta nói về rừng hoa Quế, Mai Vũ đã động tâm.
Tháng tám, là mùa của Tử Tiêu.
Mùi hoa quế ở Lâu Vân Thành lan xa tận mười dặm.
Sang năm nếu xuân đến trễ, lại phải dùng trúc thư để tỏ lòng ta.
Nàng nhanh chân đến ngắm rừng Quế bởi nàng muốn thay Tử Tiêu ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ này.
Không gọi ai đi cùng, dẫu biết mấy nam nhân kia sẽ lo lắng nhưng nàng vẫn kiên trì muốn một mình đến đây.
Đây là sự ích kỷ nho nhỏ. Phần yêu say đắm Tử Tiêu, cảm giác muốn ở bên Tử Tiêu không thể nào thay thế được.
Đi một mạch, cuối cùng Mai Vũ cũng ngửi được từng đợt hương hoa Quế.
Vui vẻ lần theo mùi hương, tầm mắt Mai Vũ như được khai mở bởi rừng lá, vẻ mỹ lệ ánh vào đôi mắt.
Hoa Quế màu vàng lay động trong gió, thính thoảng còn nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đẹp quá…” Mai Vũ không nhịn được mà tán thưởng.
Ngồi dưới tàng cây quế, Mai Vũ rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc rượu một vòng, mùi rượu và hương hoa Quế dung hợp lại, nàng nâng cao chén, một cánh hoa Quế rơi vào trong rượu, dập dờn gợn sóng.
Mai Vũ mỉm cười, thì thầm: “Trăm hoa xuân nở đầy lâu, chẳng bì kịp nửa dặm hương dạ Quế. Tử Tiêu, hoa Quế nở rồi. Thật đẹp, chàng có thấy không?”
Gió đột nhiên thổi qua, thổi bay mái tóc nàng đã cẩn thận chải chuốt, Mai Vũ có chút rối loạn trong giây lát.
Xung quanh dường như đã trở nên mơ hồ, mà Tử Tiêu của nàng lại nhảy từ trên cây hoa Quế xuống, từ từ bước tới, duỗi tay cầm lấy ly rượu kia.
Mái tóc nâu buông xõa, cả khuôn mặt lẫn đáy mắt đầy ắp dịu dàng.
A…
Là Tử Tiêu…
Thật là ấm áp.
Mai Vũ chớp mắt, bốn phía chẳng có gì thay đổi.
Cười ngây ngô một lúc, Mai Vũ nghĩ, chắc là ảo giác rồi.
“Tử Tiêu à, rõ ràng là ta quá nhớ chàng nên mới có thể như vậy. Từ khi ta bắt đầu mỗi ngày tích góp một hạt đậu đỏ, ta đột nhiên phát hiện, ba năm thật sự rất dài. Bên bờ Nại Hà lạnh lẽo, chàng có tịch mịch như ta không? Không, ta không hẳn là tịch mịch, sự cô quạnh của Tử Tiêu, sao ta có thể hiểu được đây.”
Đúng vậy, bên cạnh nàng có nhiều người yêu thương, chiều chuộng nàng như vậy, sao nàng có thể hiểu được nỗi cô đơn khi Tử Tiêu một mình ở bên cầu Nại Hà đây?
Nàng vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, chính rượu của nàng, chính nàng đã tiễn chàng đi.
Thật ra, nhiều khi nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi.
Thật sự là vậy sao?
Tại sao nàng chỉ cảm thấy trên tay mình chỉ có bi ai, chỉ có máu tươi.
Nàng không thể giữ lại ai, cũng không thể cứu sống ai cả. Nàng không giữ Tử Tiêu lại, cũng không thể cứu lấy Thiên Hòa.
Rõ ràng đã trải qua nhiều thứ, đã làm rất nhiều việc nhưng đôi khi nàng lại nghĩ, nàng chẳng làm gì cả.
Ngửa đầu, Mai Vũ nhìn lên bầu trời, mỉm cười.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ muốn mơ một giấc mơ chỉ có Tử Tiêu ở rừng hoa Quế này.
“Tử Tiêu…chàng nói xem, ta có thể làm gì đây?”
Bốn phía lại nổi gió lên, lướt trên hàng mi của Mai Vũ đã ngủ thiếp đi.
Nàng mơ.
Trong giấc mơ, Tử Tiêu bay từ trên cây hoa Quế xuống, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, để đầu Mai Vũ tựa trên vai chàng.
Chàng mỉm cười dịu dàng như nước, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng. Là ánh mắt nàng đã nhìn thấy vô số lần trong hồi ức. Bờ môi xinh đẹp khẽ cong, thấp giọng lầm bầm: “Mai Vũ ngồi yên nghe tiêu khúc, hồ điệp nghiêng cánh đánh rơi hương hoa tháng tám.”
Tim Mai Vũ thắt lại.
Chàng vuốt tóc
Mai Vũ một mình vác theo bầu rượu bước ra ngoài.
Một đường vừa tìm kiếm vừa đi lên núi, Mai Vũ đang tìm cánh rừng hoa Quế mà những người qua đường nói tới.
Lúc đi trên đường, nghe người ta nói về rừng hoa Quế, Mai Vũ đã động tâm.
Tháng tám, là mùa của Tử Tiêu.
Mùi hoa quế ở Lâu Vân Thành lan xa tận mười dặm.
Sang năm nếu xuân đến trễ, lại phải dùng trúc thư để tỏ lòng ta.
Nàng nhanh chân đến ngắm rừng Quế bởi nàng muốn thay Tử Tiêu ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ này.
Không gọi ai đi cùng, dẫu biết mấy nam nhân kia sẽ lo lắng nhưng nàng vẫn kiên trì muốn một mình đến đây.
Đây là sự ích kỷ nho nhỏ. Phần yêu say đắm Tử Tiêu, cảm giác muốn ở bên Tử Tiêu không thể nào thay thế được.
Đi một mạch, cuối cùng Mai Vũ cũng ngửi được từng đợt hương hoa Quế.
Vui vẻ lần theo mùi hương, tầm mắt Mai Vũ như được khai mở bởi rừng lá, vẻ mỹ lệ ánh vào đôi mắt.
Hoa Quế màu vàng lay động trong gió, thính thoảng còn nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đẹp quá…” Mai Vũ không nhịn được mà tán thưởng.
Ngồi dưới tàng cây quế, Mai Vũ rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc rượu một vòng, mùi rượu và hương hoa Quế dung hợp lại, nàng nâng cao chén, một cánh hoa Quế rơi vào trong rượu, dập dờn gợn sóng.
Mai Vũ mỉm cười, thì thầm: “Trăm hoa xuân nở đầy lâu, chẳng bì kịp nửa dặm hương dạ Quế. Tử Tiêu, hoa Quế nở rồi. Thật đẹp, chàng có thấy không?”
Gió đột nhiên thổi qua, thổi bay mái tóc nàng đã cẩn thận chải chuốt, Mai Vũ có chút rối loạn trong giây lát.
Xung quanh dường như đã trở nên mơ hồ, mà Tử Tiêu của nàng lại nhảy từ trên cây hoa Quế xuống, từ từ bước tới, duỗi tay cầm lấy ly rượu kia.
Mái tóc nâu buông xõa, cả khuôn mặt lẫn đáy mắt đầy ắp dịu dàng.
A…
Là Tử Tiêu…
Thật là ấm áp.
Mai Vũ chớp mắt, bốn phía chẳng có gì thay đổi.
Cười ngây ngô một lúc, Mai Vũ nghĩ, chắc là ảo giác rồi.
“Tử Tiêu à, rõ ràng là ta quá nhớ chàng nên mới có thể như vậy. Từ khi ta bắt đầu mỗi ngày tích góp một hạt đậu đỏ, ta đột nhiên phát hiện, ba năm thật sự rất dài. Bên bờ Nại Hà lạnh lẽo, chàng có tịch mịch như ta không? Không, ta không hẳn là tịch mịch, sự cô quạnh của Tử Tiêu, sao ta có thể hiểu được đây.”
Đúng vậy, bên cạnh nàng có nhiều người yêu thương, chiều chuộng nàng như vậy, sao nàng có thể hiểu được nỗi cô đơn khi Tử Tiêu một mình ở bên cầu Nại Hà đây?
Nàng vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, chính rượu của nàng, chính nàng đã tiễn chàng đi.
Thật ra, nhiều khi nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi.
Thật sự là vậy sao?
Tại sao nàng chỉ cảm thấy trên tay mình chỉ có bi ai, chỉ có máu tươi.
Nàng không thể giữ lại ai, cũng không thể cứu sống ai cả. Nàng không giữ Tử Tiêu lại, cũng không thể cứu lấy Thiên Hòa.
Rõ ràng đã trải qua nhiều thứ, đã làm rất nhiều việc nhưng đôi khi nàng lại nghĩ, nàng chẳng làm gì cả.
Ngửa đầu, Mai Vũ nhìn lên bầu trời, mỉm cười.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ muốn mơ một giấc mơ chỉ có Tử Tiêu ở rừng hoa Quế này.
“Tử Tiêu…chàng nói xem, ta có thể làm gì đây?”
Bốn phía lại nổi gió lên, lướt trên hàng mi của Mai Vũ đã ngủ thiếp đi.
Nàng mơ.
Trong giấc mơ, Tử Tiêu bay từ trên cây hoa Quế xuống, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, để đầu Mai Vũ tựa trên vai chàng.
Chàng mỉm cười dịu dàng như nước, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng. Là ánh mắt nàng đã nhìn thấy vô số lần trong hồi ức. Bờ môi xinh đẹp khẽ cong, thấp giọng lầm bầm: “Mai Vũ ngồi yên nghe tiêu khúc, hồ điệp nghiêng cánh đánh rơi hương hoa tháng tám.”
Tim Mai Vũ thắt lại.
Chàng vuốt tóc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.