Chương 4: Cuộc chạy trốn [3]
Tây Lăng Minh
02/10/2020
Khẩu súng chĩa hướng ngoài cửa, Vương Dương nhanh chóng quan sát hai bên trái phải. Không giống như trong trò chơi đột nhiên toát ra một đống cương thi, ngược lại không khí im ắng. Hàng hiên hôn ám, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ thông gió miễn cưỡng chiếu tiến vào.
Không xuất hiện cái gì ngược lại càng làm người ta khẩn trương, đối với sợ hãi điều không biết, đối với tâm lý thừa nhận năng lực, đều là cần thật lớn can đảm. Vương Dương đám người chậm rãi hướng hàng hiên đi đến, họng súng nhắm ngay hàng hiên góc chết, để phòng ngừa đột nhiên phóng ra cương thi.
Tiếu Dịch trước một bước tiến lên xem xét góc hàng hiên, xác nhận an toàn, hướng Vương Dương gật đầu. Ba người nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, đi được hai tầng lầu thì Tiếu Dịch bỗng ngăn lại. Hắn ngón trỏ đặt lên môi cảnh cáo đừng lên tiếng, vừa chỉ hướng lầu ba hộ gia đình. Vương Dương dò xét hướng lầu ba coi, trông thấy cảnh tượng Vạn Tài lúc đầu gặp đã miêu tả.
Vết máu kéo dài từ thang lầu, thuyết minh cương thi bắt giết người kéo một đường tha đi ăn quỹ tích. Có hai người, không, phải nói là cương thi, đang quỳ trên mặt đất ăn ngon lành thi thể. Cương thi ông già gầy teo, khả năng đầu từng bị cái gì va chạm, hai má hõm vào một khối to. Con mắt giống mắt cá chết trắng dã có một viên đã lồi ra miễn cưỡng dính trên mặt, con ngươi chỉ dựa vào mấy dây thần kinh hồng xanh giao nhau lắc lư, hết sức khủng bố. Một cương thi nam khác thì toàn thân đều phù thũng, giống như xác chết đuối, làn da hiển hiện thi ban màu xanh đen.
Ở phía sau bọn họ, có vài cái cương thi đang tranh đoạt xác một trẻ con. Trong quá trình tranh cướp, thi thể bị xé ra, nội tạng rớt đầy đất. Túi sách màu vàng tươi trên người đứa trẻ cũng theo thi thể bị xé rách, rơi trên mặt đất, hết sức chói mắt. Cửa phòng căn hộ bên cạnh mở rộng, màu trắng cửa gỗ phong cách Châu Âu dính đầy máu đỏ phun tung tóe, còn có mấy dấu tay đỏ tươi, chứng minh người chết đã từng giãy dụa muốn sống là cỡ nào vô lực.
Gần gũi quan sát cảnh tượng tựa địa ngục, Vương Dương cảm giác muốn ói. Cậu dùng động tác nhỏ sợ phát ra âm thanh, ý bảo hãy thừa dịp cương thi bận rộn, vụng trộm chuồn đi. Cho dù họ có súng, tốt nhất cố gắng không chọc đến chúng nó. Ai biết nổ súng có thể hay không đưa đến càng nhiều cương thi…
Ba người theo thang lầu chuẩn bị tiếp tục xuống dưới. Vạn Tài vừa mới nhìn đến cảnh tượng trên, sợ tới mức chân như nhũn ra, tay cầm súng run rẩy. Gã căng thẳng quá cầm không chắc, súng trượt khỏi tay đập vào song sắt tay vịn thang lầu.
*Đinh!!!*
*Loảng xoảng!!*
*Đang!!!!!!*
*Đang!!!!!!!!!!*
Súng đụng vào tay vịn theo thang lầu khe hở liên tiếp va chạm rơi xuống dưới lầu.
Vương Dương tức giận đến gân xanh nổi lên. Không sợ đối thủ lang sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, người này sinh ra là đến ngáng chân người khác sao?
Nhìn lại, quả nhiên tại không khí trầm lặng tầng trệt bỗng vang lên động tĩnh lớn, đám cương thi đều ngừng cắn xé, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đứng lên hướng tới gần.
“Vạn Tài! Bố tiên sư cha nhà mày! Chỉ biết cản trở!” Mắng to hả giận, Vương Dương chĩa súng ngắm bắn cương thi.
*Đoàng!*
Một tiếng súng, cương thi gục ngã. Tiếu Dịch đứng cạnh cũng kịp phản ứng, nhanh chóng rút súng bắn, một viên đạn trúng một cái.
Vương Dương vừa đánh vừa hướng dưới lầu lui lại, chạy xuống thang lầu, quay đầu vừa thấy, cha nó! Tầng dưới không biết khi nào thì đã đầy nhóc cương thi vây quanh hướng bọn họ nhào tới. Vương Dương chỉ có thể ráng chống đỡ, cùng Tiếu Dịch một người phụ trách bên trên, một người phụ trách phía dưới. Làm rớt súng Vạn Tài sắc mặt trắng bệch theo sát hai người, sợ bị cương thi bắt được. Vương Dương lúc đổi đạn từ ba lô rút ra một con dao quăng cho Vạn Tài, tốt xấu tự biết bảo vệ mình!
Vạn Tài cầm dao chỉ biết vung lung tung trước mặt, không nghi ngờ gì bị cương thi cướp được vứt bỏ. Vạn Tài sợ quá lui trở về bên cạnh Vương Dương, Tiếu Dịch. Lúc này, số cương thi không bị đạn bắn trúng đầu đã chậm rãi tới gần. Một bàn tay như xương khô, ngón tay rất dài, tràn đầy vết máu chộp hướng Vạn Tài. Tình thế nguy cấp, Vạn Tài chụp lấy đang vội vàng đánh cương thi Vương Dương che trước mặt mình.
Vương Dương chỉ cảm thấy cái gì đó đẩy mạnh thân thể, chính mình đã bị quăng đến bầy cương thi. Vương Dương nghĩ không lẽ mình sẽ đi gặp ông bà? Lại nghĩ tới cái kia Vạn Tài thằng chó! Cùng gã một đội là sai lầm, phải nên để gã tự sinh tự diệt, chẳng những liên lụy bọn họ, còn lấy cậu làm kẻ chết thay?!
Cương thi trước mặt máu chảy đầm đìa móng tay sắp đâm vào ngực cậu, đột nhiên ngã xuống đất. Vây quanh cậu vài cương thi cũng liên tiếp ngã xuống. Vương Dương sắp té vào đống cương thi bỗng cảm giác thắt lưng bị ôm lấy, nháy mắt đã vòng vo trở về chỗ cũ. Từ lúc bị đẩy đi lại được kéo về chỉ mất vài giây thời gian, cũng là Vương Dương trải qua nguy hiểm nhất thời gian.
Vương Dương nhìn lại, quả nhiên là Tiếu Dịch. Vương Dương trong lòng luôn vô tâm vô phế đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nguy cơ thời điểm còn dám tới cứu cậu, quả là anh em tốt!
“Nguy hiểm thật! Còn tưởng chết chắc. Anh em, cảm ơn! Cương thi trên lầu sao rồi?” Vừa mới phân công phụ trách cao thấp, Vương Dương không nghĩ tới hắn còn tâm tư chú ý giúp mình.
“Tiêu diệt.” Ngắn gọn trả lời, Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn về phía sợ run Vạn Tài.
Vạn Tài không ngĩ tới trong khoảnh khắc Tiếu Dịch đã cứu lại Vương Dương, xử lý đám cương thi cũng siêu nhanh. Bị hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, Vạn Tài mồ hôi lạnh ứa ra.
“Tôi…tôi không cố ý, lúc nãy tại nhất thời khẩn trương, mới…mới…không cẩn thận…” Vạn Tài định tìm lý do chống chế hành vi vừa rồi đẩy Vương Dương làm đệm lưng.
Nhưng Tiếu Dịch chỉ là giật giật khóe môi, phun ra hai chữ.
“Đồ vô dụng.”
Sau đó nhấc chân đá một cái, đá Vạn Tài vào đống cương thi đang tiến sát tới gần.
“A?” Vương Dương phản ứng không kịp, không dám tin há hốc mồm, quay đầu nhìn Tiếu Dịch.
Mà Tiếu Dịch xoay người kéo cậu, nói một chữ. “Đi.” Liền thừa dịp đám cương thi tranh đoạt Vạn Tài, len lỏi xuống tầng dưới.
Vạn Tài bị Tiếu Dịch đá vào bầy cương thi, hoảng sợ nhìn bọn trước mặt mình rời đi, mà mình thì bị đẩy vào đàn cương thi, trong tay không có vũ khí. Vạn Tài vừa hận bọn họ đem mình bỏ lại, cũng sợ hãi tránh né đôi tay xác chết bắt lấy mình, đôi tay tái xanh đáng sợ giống hệt bà nội năm đó.
Gã sợ hãi kêu to, lại bị đôi tay này nắm càng chặt. Tiếp theo, gã cảm giác chân đau nhức, cúi đầu thấy, chân của mình đã bị cương thi cắn.
*Ca–* Một tiếng, xương cốt bị cắn đứt.
“Không cần! Không cần!!! Cứu mạng!!! Tránh ra!!! Bọn mày tránh ra!!!” Vạn Tài tuyệt vọng kêu to, giãy dụa, bị cắn đứt chân chống đỡ không được thân thể sức nặng, hơn nữa động tác phản kháng kịch liệt, gã rốt cuộc chịu không nổi té lăn trên đất. Cương thi càng thêm nhanh chóng bổ nhào lên người gã cắn xé.
Gã đã đau đến không có tri giác, mơ hồ nhìn ngực mình bị xé ra, phổi bị lôi ra ngoài, bị các cương thi giành nhau cắn ăn. Dần dần, Vạn Tài rốt cuộc không có động tĩnh, ngừng hô hấp, trở thành bầy cương thi tranh đoạt món ăn ngon.
“Ê, sao ông đá hắn vậy?” Bị kéo đi nãy giờ, Vương Dương lên tiếng hỏi. Không phải Vương Dương cảm thấy Vạn Tài đáng thương, nếu Tiếu Dịch không đá thì cậu cũng sẽ báo thù. Cậu chỉ là đơn thuần ngạc nhiên hành vi của mặt lạnh.
“Gậy ông đập lưng ông.” Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt, nhìn không tới bên trong cảm xúc. Nhưng dựa theo quanh thân hắn phát ra không khí, Vương Dương có thể mơ hồ cảm giác được hắn đang tức giận.
“Tôi biết rồi…anh em xem không được chứ gì, vì anh mày báo thù rửa hận đúng không? Lần sau không cần, chính anh mày tự báo thù được rồi.” Vương Dương khẽ cắn môi, còn hận lúc nãy bị đẩy làm tấm chắn. Cậu rụt lại tay chuyển sang ôm Tiếu Dịch bả vai, hai người cùng bước xuống lầu một.
Vỗ vỗ Tiếu Dịch, Vương Dương nhếch môi cười sáng lạn. Bất quá cho dù cười sáng sủa tới đâu, ở trên mặt Vương Dương đều biến thành dạng lưu manh. “Nhưng dù sao cảm ơn ông! Ha ha, không có ông chắc tôi thật sự đi chầu ông bà rồi.”
Không để cậu cười lâu chút, cửa lại xuất hiện một cương thi. Vương Dương nhanh chóng giơ súng bắn bể đầu nó, hiện tại không thời gian rảnh nói nhảm, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn. Đang đánh hăng, cảm giác sau lưng một trận gió lạnh ập tới, Vương Dương tỉnh táo xoay người nhấc chân đá. Này vừa thấy, hóa ra là cương thi mặc đồ bảo vệ. Quần áo đã rách tả tơi, khắp nơi đều là lỗ thủng cùng vết máu khô, miệng rộng hộc ra chất nhầy, cách mấy mét đều có thể ngửi mùi tanh từ miệng gã.
Bảo an bị đá lùi vài bước, lại lung lay hướng cậu xông tới. Chó chết! Cậu bóp cò súng, bảo an cái đầu to dài nháy mắt bể, còn vẩy ra vài giọt không biết là dịch não vẫn là vết máu chất lỏng văng lên mặt Vương Dương. Vương Dương nhanh chóng lau mặt. Tổ cha nó! Ghê tởm chết.
Đánh xong mấy cái cương thi toát ra, hai người rốt cuộc toàn thân lành lặn xông ra ngoài. Đối mặt ánh sáng bên ngoài, Vương Dương vô cùng may mắn. Tuy ánh sáng không mạnh, nhưng cũng so với trong cao ốc an toàn nhiều. Tuy nhiên khi cậu nhấc tay xem đồng hồ, lập tức sẽ không an toàn. Vương Dương hết nhìn đông tới nhìn tây ngó mấy chiếc xe hơi ven đường. Vương Dương nhắm trúng một chiếc xe việt dã, nhanh nhẹn mở ổ khóa xe, khởi động động cơ. Vương Dương đắc ý hướng bàng quan Tiếu Dịch nhướng mày.
“Tôi mở khóa xe kỹ thuật là số một đó!”
“Hừ.” Tiếu Dịch chỉ hừ một tiếng, ngồi ghế phó lái. “Ông định đi đâu?”
“Tuy rằng cha mẹ nuôi của tôi không quan tâm tôi nhiều, nhưng hiện tại tình thế đều như vậy, tôi muốn trở về xem bọn họ. Hơn nữa cũng coi thử có đồ gì cần thu xếp.” Vương Dương nhún vai nói.
“Cha mẹ nuôi?”
“Đúng vậy, tôi là cô nhi. Hồi bảy tám tuổi họ nhận nuôi tôi vì không có con. Kết quả năm sau bà vợ dính bầu, trừ bỏ trả sinh hoạt phí, họ không thèm để ý tôi sống thế nào.” Vương Dương bất cần đời giải thích, quay đầu hỏi. “Ông định thế nào? Có thân thích không? Có muốn liên lạc?”
“Không có, tôi sẽ cùng ông cùng nhau.” Tiếu Dịch nghiêng đầu nhìn cậu.
“Vậy thì tốt, đi thôi!” Xe ầm vang nổ, Vương Dương chuyển động tay lái, khởi động xe hơi hướng đường cái thẳng tiến.
Không xuất hiện cái gì ngược lại càng làm người ta khẩn trương, đối với sợ hãi điều không biết, đối với tâm lý thừa nhận năng lực, đều là cần thật lớn can đảm. Vương Dương đám người chậm rãi hướng hàng hiên đi đến, họng súng nhắm ngay hàng hiên góc chết, để phòng ngừa đột nhiên phóng ra cương thi.
Tiếu Dịch trước một bước tiến lên xem xét góc hàng hiên, xác nhận an toàn, hướng Vương Dương gật đầu. Ba người nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, đi được hai tầng lầu thì Tiếu Dịch bỗng ngăn lại. Hắn ngón trỏ đặt lên môi cảnh cáo đừng lên tiếng, vừa chỉ hướng lầu ba hộ gia đình. Vương Dương dò xét hướng lầu ba coi, trông thấy cảnh tượng Vạn Tài lúc đầu gặp đã miêu tả.
Vết máu kéo dài từ thang lầu, thuyết minh cương thi bắt giết người kéo một đường tha đi ăn quỹ tích. Có hai người, không, phải nói là cương thi, đang quỳ trên mặt đất ăn ngon lành thi thể. Cương thi ông già gầy teo, khả năng đầu từng bị cái gì va chạm, hai má hõm vào một khối to. Con mắt giống mắt cá chết trắng dã có một viên đã lồi ra miễn cưỡng dính trên mặt, con ngươi chỉ dựa vào mấy dây thần kinh hồng xanh giao nhau lắc lư, hết sức khủng bố. Một cương thi nam khác thì toàn thân đều phù thũng, giống như xác chết đuối, làn da hiển hiện thi ban màu xanh đen.
Ở phía sau bọn họ, có vài cái cương thi đang tranh đoạt xác một trẻ con. Trong quá trình tranh cướp, thi thể bị xé ra, nội tạng rớt đầy đất. Túi sách màu vàng tươi trên người đứa trẻ cũng theo thi thể bị xé rách, rơi trên mặt đất, hết sức chói mắt. Cửa phòng căn hộ bên cạnh mở rộng, màu trắng cửa gỗ phong cách Châu Âu dính đầy máu đỏ phun tung tóe, còn có mấy dấu tay đỏ tươi, chứng minh người chết đã từng giãy dụa muốn sống là cỡ nào vô lực.
Gần gũi quan sát cảnh tượng tựa địa ngục, Vương Dương cảm giác muốn ói. Cậu dùng động tác nhỏ sợ phát ra âm thanh, ý bảo hãy thừa dịp cương thi bận rộn, vụng trộm chuồn đi. Cho dù họ có súng, tốt nhất cố gắng không chọc đến chúng nó. Ai biết nổ súng có thể hay không đưa đến càng nhiều cương thi…
Ba người theo thang lầu chuẩn bị tiếp tục xuống dưới. Vạn Tài vừa mới nhìn đến cảnh tượng trên, sợ tới mức chân như nhũn ra, tay cầm súng run rẩy. Gã căng thẳng quá cầm không chắc, súng trượt khỏi tay đập vào song sắt tay vịn thang lầu.
*Đinh!!!*
*Loảng xoảng!!*
*Đang!!!!!!*
*Đang!!!!!!!!!!*
Súng đụng vào tay vịn theo thang lầu khe hở liên tiếp va chạm rơi xuống dưới lầu.
Vương Dương tức giận đến gân xanh nổi lên. Không sợ đối thủ lang sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, người này sinh ra là đến ngáng chân người khác sao?
Nhìn lại, quả nhiên tại không khí trầm lặng tầng trệt bỗng vang lên động tĩnh lớn, đám cương thi đều ngừng cắn xé, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đứng lên hướng tới gần.
“Vạn Tài! Bố tiên sư cha nhà mày! Chỉ biết cản trở!” Mắng to hả giận, Vương Dương chĩa súng ngắm bắn cương thi.
*Đoàng!*
Một tiếng súng, cương thi gục ngã. Tiếu Dịch đứng cạnh cũng kịp phản ứng, nhanh chóng rút súng bắn, một viên đạn trúng một cái.
Vương Dương vừa đánh vừa hướng dưới lầu lui lại, chạy xuống thang lầu, quay đầu vừa thấy, cha nó! Tầng dưới không biết khi nào thì đã đầy nhóc cương thi vây quanh hướng bọn họ nhào tới. Vương Dương chỉ có thể ráng chống đỡ, cùng Tiếu Dịch một người phụ trách bên trên, một người phụ trách phía dưới. Làm rớt súng Vạn Tài sắc mặt trắng bệch theo sát hai người, sợ bị cương thi bắt được. Vương Dương lúc đổi đạn từ ba lô rút ra một con dao quăng cho Vạn Tài, tốt xấu tự biết bảo vệ mình!
Vạn Tài cầm dao chỉ biết vung lung tung trước mặt, không nghi ngờ gì bị cương thi cướp được vứt bỏ. Vạn Tài sợ quá lui trở về bên cạnh Vương Dương, Tiếu Dịch. Lúc này, số cương thi không bị đạn bắn trúng đầu đã chậm rãi tới gần. Một bàn tay như xương khô, ngón tay rất dài, tràn đầy vết máu chộp hướng Vạn Tài. Tình thế nguy cấp, Vạn Tài chụp lấy đang vội vàng đánh cương thi Vương Dương che trước mặt mình.
Vương Dương chỉ cảm thấy cái gì đó đẩy mạnh thân thể, chính mình đã bị quăng đến bầy cương thi. Vương Dương nghĩ không lẽ mình sẽ đi gặp ông bà? Lại nghĩ tới cái kia Vạn Tài thằng chó! Cùng gã một đội là sai lầm, phải nên để gã tự sinh tự diệt, chẳng những liên lụy bọn họ, còn lấy cậu làm kẻ chết thay?!
Cương thi trước mặt máu chảy đầm đìa móng tay sắp đâm vào ngực cậu, đột nhiên ngã xuống đất. Vây quanh cậu vài cương thi cũng liên tiếp ngã xuống. Vương Dương sắp té vào đống cương thi bỗng cảm giác thắt lưng bị ôm lấy, nháy mắt đã vòng vo trở về chỗ cũ. Từ lúc bị đẩy đi lại được kéo về chỉ mất vài giây thời gian, cũng là Vương Dương trải qua nguy hiểm nhất thời gian.
Vương Dương nhìn lại, quả nhiên là Tiếu Dịch. Vương Dương trong lòng luôn vô tâm vô phế đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nguy cơ thời điểm còn dám tới cứu cậu, quả là anh em tốt!
“Nguy hiểm thật! Còn tưởng chết chắc. Anh em, cảm ơn! Cương thi trên lầu sao rồi?” Vừa mới phân công phụ trách cao thấp, Vương Dương không nghĩ tới hắn còn tâm tư chú ý giúp mình.
“Tiêu diệt.” Ngắn gọn trả lời, Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn về phía sợ run Vạn Tài.
Vạn Tài không ngĩ tới trong khoảnh khắc Tiếu Dịch đã cứu lại Vương Dương, xử lý đám cương thi cũng siêu nhanh. Bị hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, Vạn Tài mồ hôi lạnh ứa ra.
“Tôi…tôi không cố ý, lúc nãy tại nhất thời khẩn trương, mới…mới…không cẩn thận…” Vạn Tài định tìm lý do chống chế hành vi vừa rồi đẩy Vương Dương làm đệm lưng.
Nhưng Tiếu Dịch chỉ là giật giật khóe môi, phun ra hai chữ.
“Đồ vô dụng.”
Sau đó nhấc chân đá một cái, đá Vạn Tài vào đống cương thi đang tiến sát tới gần.
“A?” Vương Dương phản ứng không kịp, không dám tin há hốc mồm, quay đầu nhìn Tiếu Dịch.
Mà Tiếu Dịch xoay người kéo cậu, nói một chữ. “Đi.” Liền thừa dịp đám cương thi tranh đoạt Vạn Tài, len lỏi xuống tầng dưới.
Vạn Tài bị Tiếu Dịch đá vào bầy cương thi, hoảng sợ nhìn bọn trước mặt mình rời đi, mà mình thì bị đẩy vào đàn cương thi, trong tay không có vũ khí. Vạn Tài vừa hận bọn họ đem mình bỏ lại, cũng sợ hãi tránh né đôi tay xác chết bắt lấy mình, đôi tay tái xanh đáng sợ giống hệt bà nội năm đó.
Gã sợ hãi kêu to, lại bị đôi tay này nắm càng chặt. Tiếp theo, gã cảm giác chân đau nhức, cúi đầu thấy, chân của mình đã bị cương thi cắn.
*Ca–* Một tiếng, xương cốt bị cắn đứt.
“Không cần! Không cần!!! Cứu mạng!!! Tránh ra!!! Bọn mày tránh ra!!!” Vạn Tài tuyệt vọng kêu to, giãy dụa, bị cắn đứt chân chống đỡ không được thân thể sức nặng, hơn nữa động tác phản kháng kịch liệt, gã rốt cuộc chịu không nổi té lăn trên đất. Cương thi càng thêm nhanh chóng bổ nhào lên người gã cắn xé.
Gã đã đau đến không có tri giác, mơ hồ nhìn ngực mình bị xé ra, phổi bị lôi ra ngoài, bị các cương thi giành nhau cắn ăn. Dần dần, Vạn Tài rốt cuộc không có động tĩnh, ngừng hô hấp, trở thành bầy cương thi tranh đoạt món ăn ngon.
“Ê, sao ông đá hắn vậy?” Bị kéo đi nãy giờ, Vương Dương lên tiếng hỏi. Không phải Vương Dương cảm thấy Vạn Tài đáng thương, nếu Tiếu Dịch không đá thì cậu cũng sẽ báo thù. Cậu chỉ là đơn thuần ngạc nhiên hành vi của mặt lạnh.
“Gậy ông đập lưng ông.” Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt, nhìn không tới bên trong cảm xúc. Nhưng dựa theo quanh thân hắn phát ra không khí, Vương Dương có thể mơ hồ cảm giác được hắn đang tức giận.
“Tôi biết rồi…anh em xem không được chứ gì, vì anh mày báo thù rửa hận đúng không? Lần sau không cần, chính anh mày tự báo thù được rồi.” Vương Dương khẽ cắn môi, còn hận lúc nãy bị đẩy làm tấm chắn. Cậu rụt lại tay chuyển sang ôm Tiếu Dịch bả vai, hai người cùng bước xuống lầu một.
Vỗ vỗ Tiếu Dịch, Vương Dương nhếch môi cười sáng lạn. Bất quá cho dù cười sáng sủa tới đâu, ở trên mặt Vương Dương đều biến thành dạng lưu manh. “Nhưng dù sao cảm ơn ông! Ha ha, không có ông chắc tôi thật sự đi chầu ông bà rồi.”
Không để cậu cười lâu chút, cửa lại xuất hiện một cương thi. Vương Dương nhanh chóng giơ súng bắn bể đầu nó, hiện tại không thời gian rảnh nói nhảm, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn. Đang đánh hăng, cảm giác sau lưng một trận gió lạnh ập tới, Vương Dương tỉnh táo xoay người nhấc chân đá. Này vừa thấy, hóa ra là cương thi mặc đồ bảo vệ. Quần áo đã rách tả tơi, khắp nơi đều là lỗ thủng cùng vết máu khô, miệng rộng hộc ra chất nhầy, cách mấy mét đều có thể ngửi mùi tanh từ miệng gã.
Bảo an bị đá lùi vài bước, lại lung lay hướng cậu xông tới. Chó chết! Cậu bóp cò súng, bảo an cái đầu to dài nháy mắt bể, còn vẩy ra vài giọt không biết là dịch não vẫn là vết máu chất lỏng văng lên mặt Vương Dương. Vương Dương nhanh chóng lau mặt. Tổ cha nó! Ghê tởm chết.
Đánh xong mấy cái cương thi toát ra, hai người rốt cuộc toàn thân lành lặn xông ra ngoài. Đối mặt ánh sáng bên ngoài, Vương Dương vô cùng may mắn. Tuy ánh sáng không mạnh, nhưng cũng so với trong cao ốc an toàn nhiều. Tuy nhiên khi cậu nhấc tay xem đồng hồ, lập tức sẽ không an toàn. Vương Dương hết nhìn đông tới nhìn tây ngó mấy chiếc xe hơi ven đường. Vương Dương nhắm trúng một chiếc xe việt dã, nhanh nhẹn mở ổ khóa xe, khởi động động cơ. Vương Dương đắc ý hướng bàng quan Tiếu Dịch nhướng mày.
“Tôi mở khóa xe kỹ thuật là số một đó!”
“Hừ.” Tiếu Dịch chỉ hừ một tiếng, ngồi ghế phó lái. “Ông định đi đâu?”
“Tuy rằng cha mẹ nuôi của tôi không quan tâm tôi nhiều, nhưng hiện tại tình thế đều như vậy, tôi muốn trở về xem bọn họ. Hơn nữa cũng coi thử có đồ gì cần thu xếp.” Vương Dương nhún vai nói.
“Cha mẹ nuôi?”
“Đúng vậy, tôi là cô nhi. Hồi bảy tám tuổi họ nhận nuôi tôi vì không có con. Kết quả năm sau bà vợ dính bầu, trừ bỏ trả sinh hoạt phí, họ không thèm để ý tôi sống thế nào.” Vương Dương bất cần đời giải thích, quay đầu hỏi. “Ông định thế nào? Có thân thích không? Có muốn liên lạc?”
“Không có, tôi sẽ cùng ông cùng nhau.” Tiếu Dịch nghiêng đầu nhìn cậu.
“Vậy thì tốt, đi thôi!” Xe ầm vang nổ, Vương Dương chuyển động tay lái, khởi động xe hơi hướng đường cái thẳng tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.