Chương 15: Quán bar [2]
Tây Lăng Minh
02/10/2020
Đi qua màu đen cánh cửa sắt, đập vào mắt là một hành lang hình tròn đường hầm, hai bên gắn đèn cảm ứng, mỗi khi có người đi qua chúng sẽ chiếu sáng, thiết kế tạo cảm giác vũ trụ viễn tưởng.
Mọi người vừa tò mò vừa cảnh giác đánh giá bốn phía hành lang, đi hơn mười thước thì nhìn đến cánh cửa gỗ lớn khép kín. Cửa gổ điêu khắc thật nhiều hoa văn hình nổi, tay cầm là trang sức thủy tinh châu báu tinh xảo. Thấy cánh cửa này liền biết quán bar thiết kế trang hoàng xa xỉ đến cỡ nào.
Nghiêm Hoa ở bên cạnh bàn phím rất nhanh gõ mật mã, ấn vân tay, cửa chậm rãi mở ra hai bên. Bỗng một cái phi tiêu đột nhiên từ bên trong bắn ra, mọi người vội vàng né tránh.
“Ai?” Dương Nhất Hàng giữ chặt Nghiêm Hoa đứng gần nhất chật vật lăn sang bên, tránh thoát phi tiêu, lớn tiếng hỏi bên trong.
Người bên trong nghe là thanh âm của con người, liền đáp.
“Thật xin lỗi, tôi cứ tưởng là cương thi, vì phòng vệ nên mới lỡ tay.”
Theo cánh cửa dần mở rộng ra, chỉ thấy một người đàn ông tựa vào quầy bar đối diện cửa chính, vẻ mặt xin lỗi vẫy tay.
Người đàn ông mặc đồ tây cắt may khéo léo, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, không thắt cà vạt, áo sơ mi bên trong cố ý cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra đường cong cơ thể rắn chắc. Đôi mắt híp lại lóe hoa đào, khóe miệng mang theo tươi cười bất cần đời. Thoạt nhìn là loại cậu ấm nhiều tiền, còn là tự kỷ kiêu ngạo.
“Tôi tên Kiều Phi Vũ, các người là?” Người đàn ông ra vẻ phong lưu vén lên tóc mái, hướng đoàn người giới thiệu. Tự rót rượu ngồi trở lại ghế trên quầy, chậm rãi nhấm nháp.
Sau đó là dài dòng giới thiệu lẫn nhau. Vương Dương thế mới biết người này thoạt nhìn tự kỷ rảnh rỗi, kỳ thật là tên cực kỳ xui xẻo. Vì cái gì nói gã cực kỳ xui xẻo? Rảnh quá chạy tới quán bar tìm mấy cô em vừa mắt, cùng nhau mở phòng khách quý uống rượu chơi đùa. Kết quả uống say không còn biết gì, bất tỉnh nhân sự. Lại đúng lúc này tỉnh B náo loạn cương thi. Mọi người đều kinh hoàng chạy trốn, ai cũng không có tâm trí quan tâm ai. Đáng thương gã say rượu sau khi tỉnh lại, chỗ này đã không có một bóng người, điện thoại không thể liên lạc. Muốn ra ngoài phải có thẻ từ VIP, nhưng tấm thẻ từ từ lúc gã với mấy cô em chơi đùa, đã không cách nào nhớ rõ nhét vào áo hoặc váy của cô nào. Tóm lại là tìm không thấy, đành chịu nhốt bên trong quán bar ra không được.
Lại nói gã cũng may mắn, may mắn chỉ có gã một người ở bên trong, không có cùng đàn cương thi chung sống, nếu không sớm bị nuốt tươi. Hơn nữa trong quán bar có đồ ăn vặt bia rượu, trong lúc nhất thời sẽ không đói chết. Lại có nước có điện có giường, cương thi không vào được, tựa như đứng trong tòa thành an toàn. Bây giờ còn may mắn gặp gỡ nhóm Nghiêm Hoa có thẻ từ VIP mở cửa, vận may thật là không tệ.
Tất cả cùng nhau thu thập đồ đạc, nghỉ ngơi, cuối cùng đã có thể an ổn thở dốc một chút.
Vương Dương xoay người nhảy vào quầy bar lục tung, tìm mấy bình rượu ngoại hợp ý, lấy hai cái ly, một cái đưa cho Tiếu Dịch. Cậu mở nắp bình, đổ rượu ào ạt vào ly, lại lục ba lô lấy ra bánh bích quy, cùng nhấm nháp rượu ngoại.
Kiều Phi Vũ tựa vào quầy bar, nhìn Vương Dương rõ ràng không hiểu thưởng thức rượu ngoại. Cậu dám cầm chai rượu đắt tiền giá hơn một ngàn đồng mà như uống loại chỉ đáng mấy đồng tiền. Kiều Phi Vũ vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ, há hốc mồm mở miệng giải thích.
“Rượu này không phải uống như vậy. Nên ở trong ly thêm cục đá, rồi đổ một chút rượu, từ từ nhấm nháp. Không thể rót đầy ly, còn uống ngụm to….” Vừa nói vừa làm mẫu cho Vương Dương.
Vương Dương không kiên nhẫn trợn trắng mắt, đem rượu trong ly một hơi uống cạn, buông ra nói.
“Không sao cả, tôi thấy lạ mới muốn nếm thử. Cảm giác không khác gì bia, mà còn không bằng uống bia, làm nhiều thứ phiền toái như vậy. Chi bằng lấy hai chai bia cho rồi, thứ rượu này hương vị cũng chẳng có gì hay ho.” Nói xong đem chai rượu đã uống không ít đẩy sang bên, cậu đứng dậy tìm kiếm trong quầy, rốt cuộc lôi ra mấy thùng bia.
Đối với vị giác và cách thưởng thức, cùng với cá tính kỳ quái của Vương Dương, Kiều Phi Vũ đầu tiên là nói không nên lời, sau đó dấy lên hứng thú. Gã nhiều năm nay trải qua cuộc sống bình thản chán ngán, tiếp xúc người đều giống nhau cứng nhắc không thú vị, khiến người ta phiền. Không nghĩ đến hôm nay gặp phải người thú vị như vậy.
Kiều Phi Vũ nổi lên hứng thú nhìn chằm chằm Vương Dương. Nhìn cậu mồm to uống bia, ngẩng cổ đường cong, sắc rượu vàng từ khóe miệng tràn ra, theo làn da ngăm khỏe mạnh chảy vào bên trong cổ áo.
Thêm vào khuôn mặt ngũ quan khắc sâu cùng với đôi mắt tràn đầy sức sống của Vương Dương, khiến Kiều Phi Vũ cả người nóng lên. Gã liếm khóe môi, ừm ~ đúng là loại hình gã thích.
Không sai, Kiều Phi Vũ là song tính. Gã thích đàn bà kiều diễm lại nhiệt tình phóng đãng, cũng thích loại đàn ông đẹp trai sáng sủa. Đặc biệt khi đem người đàn ông hấp dẫn như vậy đặt ở phía dưới, hơn cả nhục dục càng làm người ta dấy lên khoái cảm và kích thích. Kiều Phi Vũ đang ở trong đầu ảo tưởng, lại đột nhiên toàn thân đánh rùng mình. Gã kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện người ngồi phía sau Vương Dương.
Mới đầu người ngồi cạnh Vương Dương trầm mặc ít lời, không khiến gã chú ý. Nhưng lúc này trực diện, có thể nhìn ra trong mắt đối phương rõ ràng thông điệp cảnh cáo. U ám đen thẳm con ngươi theo dõi gã, trong chớp mắt gã gần như cảm nhận được sát ý. Kiều Phi Vũ sợ run cả người, trực giác cho gã biết, người này không thể trêu chọc.
“Hử?” Eo bị ôm, Vương Dương phát hiện mình bị kéo vào lòng ngực Tiếu Dịch, khó hiểu ngẩng đầu.
“Dính vào.” Tiếu Dịch mặt không thay đổi lau đi mảnh vụn bánh dính ở khóe miệng Vương Dương.
“A? Vậy hả?” Vương Dương không nghĩ nhiều nâng tay áo tùy tiện lau, thực tự nhiên dựa vào người Tiếu Dịch tiếp tục cắn trong tay bánh bích quy, uống bia.
Kiều Phi Vũ nhìn Tiếu Dịch rõ ràng cố ý ôm Vương Dương, tuyên bố người này thuộc quyền của hắn, không cho phép bất luận kẻ nào dòm ngó. Kiều Phi Vũ lập tức thức thời nâng trong tay rượu đỏ biểu đạt thân thiện. Tuy là loại hình gã thích, cũng nổi lên hứng thú, nhưng quân tử không đoạt người khác yêu, hơn nữa vẫn là không có năng lực đối kháng. Đặc biệt hiện tại thời kỳ, nếu chọc giận ai đó đem gã đá đi làm bữa tiệc cho cương thi, vậy thì mất nhiều hơn được. Vẫn là thắt chặt quan hệ thì tốt hơn.
Thấy đối phương thức thời, Tiếu Dịch vừa lòng nhếch môi, cũng cầm lấy ly rượu đỏ trên quầy nhấp một ngụm. Suýt chút nữa hắn khống chế không được muốn giết người có ý đồ với Vương Dương. Cậu đã ở bên hắn lâu như vậy, không cho phép kẻ nào khác chen chân vào giữa bọn họ. Cậu, chỉ có thể thuộc về một mình hắn. Ai dám có suy nghĩ vọng tưởng, hắn tuyệt đối sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Nếu ai bị Vương Dương thích, hắn cũng sẽ làm người kia vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Người này, chỉ có thể thuộc về hắn. Tiếu Dịch cúi đầu, nhìn Vương Dương vô tư không phòng bị dựa vào người hắn. Vẫn bị Vương Dương cho rằng mặt lạnh, lộ ra biểu tình cực kỳ tà ác, đôi mắt lóe ra sắc màu vàng hào quang.
Viên Tư Điềm ngây ngốc ôm trong tay người khác cho mình bánh mì và nước uống đỡ đói, Viên Tư Điềm không có tâm trạng ăn uống. Cô không biết chính mình làm sao vậy, chỉ cần nhìn Tiếu Dịch liền không thể chống chế đôi mắt. Cô cảm thấy mình nhất định đã gặp gỡ bạch mã hoàng tử trong mộng!
Hắn, đẹp trai giống như quỷ hút máu hấp dẫn người. Cô nhìn người ấy ngồi ở quầy bar, thon dài cao gầy thân mình dựa vào quầy, hai chân hơi cong lên. Quán bar ngọn đèn chiếu xuống màu da trông càng tái nhợt, mí mắt rũ xuống, lông mi vừa dài vừa đậm ở trên mặt thành một mảnh bóng ma, mang theo mông lung mà thần bí mỹ cảm. Khi hắn cầm lấy trong tay ly rượu, môi mỏng nhấp một ngụm rượu đỏ tươi như máu, Viên Tư Điềm xem mà cả người kích động đến run rẩy. Cô rốt cuộc đứng lên, hướng tới chỗ Tiếu Dịch.
Vương Dương đang dựa vào Tiếu Dịch cùng Kiều Phi Vũ vui vẻ trò chuyện, nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm mềm nhẹ giọng nữ, quay đầu nhìn, đây không phải mỹ nhân mới được anh hùng Tiếu Dịch cứu?
Cô gái mặt vì kích động mà ửng hồng, thành âm hơi run, đối với Tiếu Dịch dịu dàng mà nũng nịu nói.
“Anh….chào anh, vừa mới, cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi….tôi muốn hiểu rõ anh hơn…”
Cô còn chưa nói xong, chợt nghe Tiếu Dịch lạnh lùng cự tuyệt.
“Không cần.”
“A?” Viên Tư Điềm giật mình ngẩng đầu, nhìn Tiếu Dịch dùng giọng điệu lạnh lùng từ chối và ngắt lời mình. Cô tự biết thân hình mình không khó xem, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Nhưng là, vì sao người đàn ông cô thích lại ngay cả nói chuyện với cô cũng không muốn? Rõ ràng cô nhìn thấy hắn đối với người đang tựa vào ngực hắn, nói chuyện như vậy vui vẻ, vì sao đối với cô lại lạnh như băng?
“Ê ~ đối với phụ nữ, thái độ của ông gay gắt quá đi? Tốt xấu nên lịch sự chứ.” Vương Dương giật cùi chỏ thụi thắt lưng Tiếu Dịch, ngắm cô gái trước mặt vì bị đả kích mà sắc mặt trở nên kém cỏi, thực sợ cô sẽ lập tức ngất xỉu.
“Mặc kệ.” Tiếu Dịch bắt lấy bàn tay tập kích mình, nắm chặt, một tay khác vốn ôm eo cậu hướng về phía trên chà đạp đầu tóc quăn. Tuy sợi tóc thoạt nhìn vừa đen vừa thô, cảm giác trong tay lại thần kỳ mềm mại.
“Chó chết! Đã nói bao nhiêu lần! Đừng xoa đầu tôi như xoa đầu chó!” Bị người khác nhìn thấy, Vương Dương vẻ mặt khó chịu giãy dụa.
Kết quả càng hậm hực phát hiện sức lực của mình không phải đối thủ của Tiếu Dịch. Hai người biến thành trận chiến ngươi chà đạp ta và ta chà đạp trở lại.
Kiều Phi Vũ ở bên cạnh xem trò vui cười ha ha. Mà đứng ở một bên không được Tiếu Dịch liếc mắt nhìn một cái Viên Tư Điềm, cắn môi dưới. Vì cái gì? Vi cái gì? Vì sao anh có thể vui vẻ cùng hắn đùa? Lại không muốn cùng tôi nói mấy câu? Cô nghĩ không ra, lặng lẽ lui ra sau, ngồi trở lại sô pha nằm trong góc quán bar.Taynắm bánh mì càng siết chặt, bánh mì bị tay nắm quá chặt hơn phân nửa rơi xuống đất.
Viên Tư Điềm oán hận nhìn Vương Dương đùa giỡn với Tiếu Dịch. Nhất định là tại hắn cản trở! Vì hắn có mặt nên anh ấy mới không có cơ hội và thời gian biết điểm tốt của mình, đều là lỗi của tên đó! Hắn gây trở ngại mình và anh ấy yêu nhau….Đều là tại hắn! Tại hắn…..Viên Tư Điềm ánh mắt ngày càng độc ác, cầm trong tay miếng bánh mì còn thừa nhét vào miệng, căm hận cắn xé như đang nhai kẻ thù. Trong đầu miên man suy nghĩ, có cách nào làm trở ngại này biến mất, để cô và Tiếu Dịch có cơ hội ở chung. Cô tin tưởng, ở trong lòng Tiếu Dịch khẳng định đối với mình có cảm tình, chỉ là bây giờ chưa phát hiện mà thôi.
Bên kia, Lý Du đẩy ra một căn phòng xa hoa. Phòng này thiết kế thoải mái rộng mở, giường vốn để cung cấp khách nghỉ ngơi nay bị hôn mê Lưu Lục chiếm giữ.
Y tới gần Trầm Phương đang giúp Lưu Lục gỡ băng vải, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Trầm Phương, cô, cô không sao chứ? Chuyện chị của cô….thật xin lỗi.”
Trầm Phương tay khựng lại, chậm rãi quay đầu, miễn cưỡng đối với Lý Du cười cười.
“Không trách các người, không cần nói xin lỗi. Người có lỗi với chị nhất chính là tôi, nếu tôi kiên quyết mang chị đi xuống, chị cũng sẽ không….”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nghe Trầm Phương tự trách, Lý Du nhịn không được rơi nước mắt, tăng thêm khuôn mặt trắng nõn mềm mại nay đáng thương ướt nước, làm cho người ngoài nhìn thấy phải đau lòng.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, tôi đều không khóc, ngược lại cậu khóc so với tôi còn thảm thiết.” Trầm Phương giúp Lý Du lau nước mắt, cố gắng nâng tinh thần, thấp giọng nói. “Tôi đã nghĩ thông rồi, chị vì tôi hy sinh lớn như vậy, tôi phải sống thật tốt, thay cả phần của chị! Cũng hy vọng chị ở trên thiên đường nhìn thấy có thể yên tâm…”
“Ừm….cô không khổ sở thì tốt rồi.” Lý Du khụt khịt mũi, vành mắt còn ửng hồng, giúp Trầm Phương lấy ra băng vải và thuốc hạ sốt đưa cho cô.
Trầm Phương sắp cởi bỏ cuối cùng một tầng băng vải, nhìn vết thương thì ngây ngẩn cả người, mày nhíu lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không….không đúng….”
“Làm sao vậy?” Lý Du kỳ quái hỏi.
Run run vén lên cuối cùng một tầng băng vải, Trầm Phương nhìn vì phòng bệnh độc lây mà cắt cụt cả chân, xuất hiện trước mắt không phải máu đỏ tươi hoặc vảy kết màu đen, mà là ở miệng vết thương từ từ chảy ra chất dịch nâu vàng, tản ra nồng nặc mùi tanh hôi.
Trong chốc lát, Lưu Lục thân thể kịch liệt run rẩy sau đó ngừng lại.
“A? Làm sao vậy? Có phải anh Lưu tỉnh?” Thấy luôn hôn mê chưa từng nhúc nhích Lưu Lục nay cử động, Lý Du nghĩ gã sắp tỉnh, vui mừng hỏi.
“Không…chỉ sợ không phải…” Trầm Phương mắt trừng trừng nhìn nằm trên giường Lưu Lục sau khi run rẩy thì không có động tĩnh. Trầm Phương chậm rãi từ trên giường đứng lên, lùi về phía sau.
Nhận thấy được Trầm Phương đột nhiên khẩn trương, Lý Du nghi hoặc nhìn Lưu Lục, lại nhìn Trầm Phương.
“Không phải cái gì? Có vấn đề gì ư?”
Trầm Phương khẩn trương nhìn nằm trên giường Lưu Lục lúc này chậm rãi mở hai mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như không biết khống chế cơ thể bật dậy. Trầm Phương càng hoảng sợ thụt lùi vài bước.
“A! Anh lưu! Đã tỉnh lại rồi?”
“Đừng đi qua!” Trầm Phương cầm chặt tay Lý Du ngăn không cho đi tới.
“Vì cái gì không thể đi qua? Anh Lưu….anh….a?” Lý Du nghi hoặc quay lại, thấy Lưu Lục đầu xoay hướng bọn họ. Thấy đôi mắt quen thuộc mấy ngày nay, chỉ có tròng trắng mắt tựa như mắt cá chết lồi ra, y rốt cuộc hiểu.
“Anh ấy đã biến thành cương thi.” Trầm Phương run run thanh âm trả lời.
Biến thành cương thi Lưu Lục đang từ trên giường bò lên. Bởi vì mất đi một chân mà ngã sấp xuống mặt đất, bò dậy, miệng nôn ra một ngụm lại một ngụm chất dịch nâu vàng, khiến người ghê tởm muốn ói. Nghiêng ngả một lần nữa đứng lên, cương thi Lưu Lục khập khiễng hướng bọn họ tới gần….
Mọi người vừa tò mò vừa cảnh giác đánh giá bốn phía hành lang, đi hơn mười thước thì nhìn đến cánh cửa gỗ lớn khép kín. Cửa gổ điêu khắc thật nhiều hoa văn hình nổi, tay cầm là trang sức thủy tinh châu báu tinh xảo. Thấy cánh cửa này liền biết quán bar thiết kế trang hoàng xa xỉ đến cỡ nào.
Nghiêm Hoa ở bên cạnh bàn phím rất nhanh gõ mật mã, ấn vân tay, cửa chậm rãi mở ra hai bên. Bỗng một cái phi tiêu đột nhiên từ bên trong bắn ra, mọi người vội vàng né tránh.
“Ai?” Dương Nhất Hàng giữ chặt Nghiêm Hoa đứng gần nhất chật vật lăn sang bên, tránh thoát phi tiêu, lớn tiếng hỏi bên trong.
Người bên trong nghe là thanh âm của con người, liền đáp.
“Thật xin lỗi, tôi cứ tưởng là cương thi, vì phòng vệ nên mới lỡ tay.”
Theo cánh cửa dần mở rộng ra, chỉ thấy một người đàn ông tựa vào quầy bar đối diện cửa chính, vẻ mặt xin lỗi vẫy tay.
Người đàn ông mặc đồ tây cắt may khéo léo, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền, không thắt cà vạt, áo sơ mi bên trong cố ý cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra đường cong cơ thể rắn chắc. Đôi mắt híp lại lóe hoa đào, khóe miệng mang theo tươi cười bất cần đời. Thoạt nhìn là loại cậu ấm nhiều tiền, còn là tự kỷ kiêu ngạo.
“Tôi tên Kiều Phi Vũ, các người là?” Người đàn ông ra vẻ phong lưu vén lên tóc mái, hướng đoàn người giới thiệu. Tự rót rượu ngồi trở lại ghế trên quầy, chậm rãi nhấm nháp.
Sau đó là dài dòng giới thiệu lẫn nhau. Vương Dương thế mới biết người này thoạt nhìn tự kỷ rảnh rỗi, kỳ thật là tên cực kỳ xui xẻo. Vì cái gì nói gã cực kỳ xui xẻo? Rảnh quá chạy tới quán bar tìm mấy cô em vừa mắt, cùng nhau mở phòng khách quý uống rượu chơi đùa. Kết quả uống say không còn biết gì, bất tỉnh nhân sự. Lại đúng lúc này tỉnh B náo loạn cương thi. Mọi người đều kinh hoàng chạy trốn, ai cũng không có tâm trí quan tâm ai. Đáng thương gã say rượu sau khi tỉnh lại, chỗ này đã không có một bóng người, điện thoại không thể liên lạc. Muốn ra ngoài phải có thẻ từ VIP, nhưng tấm thẻ từ từ lúc gã với mấy cô em chơi đùa, đã không cách nào nhớ rõ nhét vào áo hoặc váy của cô nào. Tóm lại là tìm không thấy, đành chịu nhốt bên trong quán bar ra không được.
Lại nói gã cũng may mắn, may mắn chỉ có gã một người ở bên trong, không có cùng đàn cương thi chung sống, nếu không sớm bị nuốt tươi. Hơn nữa trong quán bar có đồ ăn vặt bia rượu, trong lúc nhất thời sẽ không đói chết. Lại có nước có điện có giường, cương thi không vào được, tựa như đứng trong tòa thành an toàn. Bây giờ còn may mắn gặp gỡ nhóm Nghiêm Hoa có thẻ từ VIP mở cửa, vận may thật là không tệ.
Tất cả cùng nhau thu thập đồ đạc, nghỉ ngơi, cuối cùng đã có thể an ổn thở dốc một chút.
Vương Dương xoay người nhảy vào quầy bar lục tung, tìm mấy bình rượu ngoại hợp ý, lấy hai cái ly, một cái đưa cho Tiếu Dịch. Cậu mở nắp bình, đổ rượu ào ạt vào ly, lại lục ba lô lấy ra bánh bích quy, cùng nhấm nháp rượu ngoại.
Kiều Phi Vũ tựa vào quầy bar, nhìn Vương Dương rõ ràng không hiểu thưởng thức rượu ngoại. Cậu dám cầm chai rượu đắt tiền giá hơn một ngàn đồng mà như uống loại chỉ đáng mấy đồng tiền. Kiều Phi Vũ vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ, há hốc mồm mở miệng giải thích.
“Rượu này không phải uống như vậy. Nên ở trong ly thêm cục đá, rồi đổ một chút rượu, từ từ nhấm nháp. Không thể rót đầy ly, còn uống ngụm to….” Vừa nói vừa làm mẫu cho Vương Dương.
Vương Dương không kiên nhẫn trợn trắng mắt, đem rượu trong ly một hơi uống cạn, buông ra nói.
“Không sao cả, tôi thấy lạ mới muốn nếm thử. Cảm giác không khác gì bia, mà còn không bằng uống bia, làm nhiều thứ phiền toái như vậy. Chi bằng lấy hai chai bia cho rồi, thứ rượu này hương vị cũng chẳng có gì hay ho.” Nói xong đem chai rượu đã uống không ít đẩy sang bên, cậu đứng dậy tìm kiếm trong quầy, rốt cuộc lôi ra mấy thùng bia.
Đối với vị giác và cách thưởng thức, cùng với cá tính kỳ quái của Vương Dương, Kiều Phi Vũ đầu tiên là nói không nên lời, sau đó dấy lên hứng thú. Gã nhiều năm nay trải qua cuộc sống bình thản chán ngán, tiếp xúc người đều giống nhau cứng nhắc không thú vị, khiến người ta phiền. Không nghĩ đến hôm nay gặp phải người thú vị như vậy.
Kiều Phi Vũ nổi lên hứng thú nhìn chằm chằm Vương Dương. Nhìn cậu mồm to uống bia, ngẩng cổ đường cong, sắc rượu vàng từ khóe miệng tràn ra, theo làn da ngăm khỏe mạnh chảy vào bên trong cổ áo.
Thêm vào khuôn mặt ngũ quan khắc sâu cùng với đôi mắt tràn đầy sức sống của Vương Dương, khiến Kiều Phi Vũ cả người nóng lên. Gã liếm khóe môi, ừm ~ đúng là loại hình gã thích.
Không sai, Kiều Phi Vũ là song tính. Gã thích đàn bà kiều diễm lại nhiệt tình phóng đãng, cũng thích loại đàn ông đẹp trai sáng sủa. Đặc biệt khi đem người đàn ông hấp dẫn như vậy đặt ở phía dưới, hơn cả nhục dục càng làm người ta dấy lên khoái cảm và kích thích. Kiều Phi Vũ đang ở trong đầu ảo tưởng, lại đột nhiên toàn thân đánh rùng mình. Gã kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện người ngồi phía sau Vương Dương.
Mới đầu người ngồi cạnh Vương Dương trầm mặc ít lời, không khiến gã chú ý. Nhưng lúc này trực diện, có thể nhìn ra trong mắt đối phương rõ ràng thông điệp cảnh cáo. U ám đen thẳm con ngươi theo dõi gã, trong chớp mắt gã gần như cảm nhận được sát ý. Kiều Phi Vũ sợ run cả người, trực giác cho gã biết, người này không thể trêu chọc.
“Hử?” Eo bị ôm, Vương Dương phát hiện mình bị kéo vào lòng ngực Tiếu Dịch, khó hiểu ngẩng đầu.
“Dính vào.” Tiếu Dịch mặt không thay đổi lau đi mảnh vụn bánh dính ở khóe miệng Vương Dương.
“A? Vậy hả?” Vương Dương không nghĩ nhiều nâng tay áo tùy tiện lau, thực tự nhiên dựa vào người Tiếu Dịch tiếp tục cắn trong tay bánh bích quy, uống bia.
Kiều Phi Vũ nhìn Tiếu Dịch rõ ràng cố ý ôm Vương Dương, tuyên bố người này thuộc quyền của hắn, không cho phép bất luận kẻ nào dòm ngó. Kiều Phi Vũ lập tức thức thời nâng trong tay rượu đỏ biểu đạt thân thiện. Tuy là loại hình gã thích, cũng nổi lên hứng thú, nhưng quân tử không đoạt người khác yêu, hơn nữa vẫn là không có năng lực đối kháng. Đặc biệt hiện tại thời kỳ, nếu chọc giận ai đó đem gã đá đi làm bữa tiệc cho cương thi, vậy thì mất nhiều hơn được. Vẫn là thắt chặt quan hệ thì tốt hơn.
Thấy đối phương thức thời, Tiếu Dịch vừa lòng nhếch môi, cũng cầm lấy ly rượu đỏ trên quầy nhấp một ngụm. Suýt chút nữa hắn khống chế không được muốn giết người có ý đồ với Vương Dương. Cậu đã ở bên hắn lâu như vậy, không cho phép kẻ nào khác chen chân vào giữa bọn họ. Cậu, chỉ có thể thuộc về một mình hắn. Ai dám có suy nghĩ vọng tưởng, hắn tuyệt đối sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Nếu ai bị Vương Dương thích, hắn cũng sẽ làm người kia vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Người này, chỉ có thể thuộc về hắn. Tiếu Dịch cúi đầu, nhìn Vương Dương vô tư không phòng bị dựa vào người hắn. Vẫn bị Vương Dương cho rằng mặt lạnh, lộ ra biểu tình cực kỳ tà ác, đôi mắt lóe ra sắc màu vàng hào quang.
Viên Tư Điềm ngây ngốc ôm trong tay người khác cho mình bánh mì và nước uống đỡ đói, Viên Tư Điềm không có tâm trạng ăn uống. Cô không biết chính mình làm sao vậy, chỉ cần nhìn Tiếu Dịch liền không thể chống chế đôi mắt. Cô cảm thấy mình nhất định đã gặp gỡ bạch mã hoàng tử trong mộng!
Hắn, đẹp trai giống như quỷ hút máu hấp dẫn người. Cô nhìn người ấy ngồi ở quầy bar, thon dài cao gầy thân mình dựa vào quầy, hai chân hơi cong lên. Quán bar ngọn đèn chiếu xuống màu da trông càng tái nhợt, mí mắt rũ xuống, lông mi vừa dài vừa đậm ở trên mặt thành một mảnh bóng ma, mang theo mông lung mà thần bí mỹ cảm. Khi hắn cầm lấy trong tay ly rượu, môi mỏng nhấp một ngụm rượu đỏ tươi như máu, Viên Tư Điềm xem mà cả người kích động đến run rẩy. Cô rốt cuộc đứng lên, hướng tới chỗ Tiếu Dịch.
Vương Dương đang dựa vào Tiếu Dịch cùng Kiều Phi Vũ vui vẻ trò chuyện, nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm mềm nhẹ giọng nữ, quay đầu nhìn, đây không phải mỹ nhân mới được anh hùng Tiếu Dịch cứu?
Cô gái mặt vì kích động mà ửng hồng, thành âm hơi run, đối với Tiếu Dịch dịu dàng mà nũng nịu nói.
“Anh….chào anh, vừa mới, cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi….tôi muốn hiểu rõ anh hơn…”
Cô còn chưa nói xong, chợt nghe Tiếu Dịch lạnh lùng cự tuyệt.
“Không cần.”
“A?” Viên Tư Điềm giật mình ngẩng đầu, nhìn Tiếu Dịch dùng giọng điệu lạnh lùng từ chối và ngắt lời mình. Cô tự biết thân hình mình không khó xem, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Nhưng là, vì sao người đàn ông cô thích lại ngay cả nói chuyện với cô cũng không muốn? Rõ ràng cô nhìn thấy hắn đối với người đang tựa vào ngực hắn, nói chuyện như vậy vui vẻ, vì sao đối với cô lại lạnh như băng?
“Ê ~ đối với phụ nữ, thái độ của ông gay gắt quá đi? Tốt xấu nên lịch sự chứ.” Vương Dương giật cùi chỏ thụi thắt lưng Tiếu Dịch, ngắm cô gái trước mặt vì bị đả kích mà sắc mặt trở nên kém cỏi, thực sợ cô sẽ lập tức ngất xỉu.
“Mặc kệ.” Tiếu Dịch bắt lấy bàn tay tập kích mình, nắm chặt, một tay khác vốn ôm eo cậu hướng về phía trên chà đạp đầu tóc quăn. Tuy sợi tóc thoạt nhìn vừa đen vừa thô, cảm giác trong tay lại thần kỳ mềm mại.
“Chó chết! Đã nói bao nhiêu lần! Đừng xoa đầu tôi như xoa đầu chó!” Bị người khác nhìn thấy, Vương Dương vẻ mặt khó chịu giãy dụa.
Kết quả càng hậm hực phát hiện sức lực của mình không phải đối thủ của Tiếu Dịch. Hai người biến thành trận chiến ngươi chà đạp ta và ta chà đạp trở lại.
Kiều Phi Vũ ở bên cạnh xem trò vui cười ha ha. Mà đứng ở một bên không được Tiếu Dịch liếc mắt nhìn một cái Viên Tư Điềm, cắn môi dưới. Vì cái gì? Vi cái gì? Vì sao anh có thể vui vẻ cùng hắn đùa? Lại không muốn cùng tôi nói mấy câu? Cô nghĩ không ra, lặng lẽ lui ra sau, ngồi trở lại sô pha nằm trong góc quán bar.Taynắm bánh mì càng siết chặt, bánh mì bị tay nắm quá chặt hơn phân nửa rơi xuống đất.
Viên Tư Điềm oán hận nhìn Vương Dương đùa giỡn với Tiếu Dịch. Nhất định là tại hắn cản trở! Vì hắn có mặt nên anh ấy mới không có cơ hội và thời gian biết điểm tốt của mình, đều là lỗi của tên đó! Hắn gây trở ngại mình và anh ấy yêu nhau….Đều là tại hắn! Tại hắn…..Viên Tư Điềm ánh mắt ngày càng độc ác, cầm trong tay miếng bánh mì còn thừa nhét vào miệng, căm hận cắn xé như đang nhai kẻ thù. Trong đầu miên man suy nghĩ, có cách nào làm trở ngại này biến mất, để cô và Tiếu Dịch có cơ hội ở chung. Cô tin tưởng, ở trong lòng Tiếu Dịch khẳng định đối với mình có cảm tình, chỉ là bây giờ chưa phát hiện mà thôi.
Bên kia, Lý Du đẩy ra một căn phòng xa hoa. Phòng này thiết kế thoải mái rộng mở, giường vốn để cung cấp khách nghỉ ngơi nay bị hôn mê Lưu Lục chiếm giữ.
Y tới gần Trầm Phương đang giúp Lưu Lục gỡ băng vải, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Trầm Phương, cô, cô không sao chứ? Chuyện chị của cô….thật xin lỗi.”
Trầm Phương tay khựng lại, chậm rãi quay đầu, miễn cưỡng đối với Lý Du cười cười.
“Không trách các người, không cần nói xin lỗi. Người có lỗi với chị nhất chính là tôi, nếu tôi kiên quyết mang chị đi xuống, chị cũng sẽ không….”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nghe Trầm Phương tự trách, Lý Du nhịn không được rơi nước mắt, tăng thêm khuôn mặt trắng nõn mềm mại nay đáng thương ướt nước, làm cho người ngoài nhìn thấy phải đau lòng.
“Được rồi được rồi, đừng khóc, tôi đều không khóc, ngược lại cậu khóc so với tôi còn thảm thiết.” Trầm Phương giúp Lý Du lau nước mắt, cố gắng nâng tinh thần, thấp giọng nói. “Tôi đã nghĩ thông rồi, chị vì tôi hy sinh lớn như vậy, tôi phải sống thật tốt, thay cả phần của chị! Cũng hy vọng chị ở trên thiên đường nhìn thấy có thể yên tâm…”
“Ừm….cô không khổ sở thì tốt rồi.” Lý Du khụt khịt mũi, vành mắt còn ửng hồng, giúp Trầm Phương lấy ra băng vải và thuốc hạ sốt đưa cho cô.
Trầm Phương sắp cởi bỏ cuối cùng một tầng băng vải, nhìn vết thương thì ngây ngẩn cả người, mày nhíu lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không….không đúng….”
“Làm sao vậy?” Lý Du kỳ quái hỏi.
Run run vén lên cuối cùng một tầng băng vải, Trầm Phương nhìn vì phòng bệnh độc lây mà cắt cụt cả chân, xuất hiện trước mắt không phải máu đỏ tươi hoặc vảy kết màu đen, mà là ở miệng vết thương từ từ chảy ra chất dịch nâu vàng, tản ra nồng nặc mùi tanh hôi.
Trong chốc lát, Lưu Lục thân thể kịch liệt run rẩy sau đó ngừng lại.
“A? Làm sao vậy? Có phải anh Lưu tỉnh?” Thấy luôn hôn mê chưa từng nhúc nhích Lưu Lục nay cử động, Lý Du nghĩ gã sắp tỉnh, vui mừng hỏi.
“Không…chỉ sợ không phải…” Trầm Phương mắt trừng trừng nhìn nằm trên giường Lưu Lục sau khi run rẩy thì không có động tĩnh. Trầm Phương chậm rãi từ trên giường đứng lên, lùi về phía sau.
Nhận thấy được Trầm Phương đột nhiên khẩn trương, Lý Du nghi hoặc nhìn Lưu Lục, lại nhìn Trầm Phương.
“Không phải cái gì? Có vấn đề gì ư?”
Trầm Phương khẩn trương nhìn nằm trên giường Lưu Lục lúc này chậm rãi mở hai mắt, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như không biết khống chế cơ thể bật dậy. Trầm Phương càng hoảng sợ thụt lùi vài bước.
“A! Anh lưu! Đã tỉnh lại rồi?”
“Đừng đi qua!” Trầm Phương cầm chặt tay Lý Du ngăn không cho đi tới.
“Vì cái gì không thể đi qua? Anh Lưu….anh….a?” Lý Du nghi hoặc quay lại, thấy Lưu Lục đầu xoay hướng bọn họ. Thấy đôi mắt quen thuộc mấy ngày nay, chỉ có tròng trắng mắt tựa như mắt cá chết lồi ra, y rốt cuộc hiểu.
“Anh ấy đã biến thành cương thi.” Trầm Phương run run thanh âm trả lời.
Biến thành cương thi Lưu Lục đang từ trên giường bò lên. Bởi vì mất đi một chân mà ngã sấp xuống mặt đất, bò dậy, miệng nôn ra một ngụm lại một ngụm chất dịch nâu vàng, khiến người ghê tởm muốn ói. Nghiêng ngả một lần nữa đứng lên, cương thi Lưu Lục khập khiễng hướng bọn họ tới gần….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.