Quyển 3 - Chương 2: Nồi lẩu dê
Liên Tích Ngưng Mâu
08/08/2020
Đường Tư Hoàng nói: "Con ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, ta ra ngoài "tiếp đón" nó."
"Con không sao, để con nhìn bên ngoài một chút, Hắc Uy với Charles vẫn còn ở ngoài đó." Đường Miểu lắc đầu, Đường Tư Hoàng không nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài nhưng cậu thì được. Con tang thi kia không biết là do quá ngu hay là biết bọn họ vẫn chưa rời đi, cứ đi quanh quẩn lòng vòng trong phạm vi 2~3 mét. May mà nó không có phản ứng với động vật, không uy hiếp đến Hắc Uy và Charles.
Hắc Uy và Charles biết tang thi nọ đe dọa tới hai chủ nhân của chúng, lại thấy hai người đột nhiên biến mất, rống to vài tiếng, cùng lúc đánh về phía tang thi kia. Đường Miểu bình thường không cho chúng dùng mõm cắn tang thi, nên hai nhóc chỉ có thể dùng móng vuốt bén nhọn tạo vết thương trên người tang thi, mỗi lần nhào tới xong liền cấp tốc tránh đi.
Tang thi nhất thời không làm gì được bọn nó.
Đường Miểu gật đầu với Đường Tư Hoàng, thừa dịp con tang thi đang bị hai chú chó "quấy rối", hai người ra khỏi không gian, một trước một sau tấn công lên người tang thi.
Đường Miểu thấy tay chân tang thi linh hoạt, linh cơ khẽ động, hô lên: "Cha, cẩn thận đừng để bị nó tóm, con tấn công thân dưới của nó, chặt một chân nó trước!"
"Yên tâm." Đường Tư Hoàng nhìn thì ứng phó rất thoải mái nhưng kỳ thật cũng bị quấn tới chỉ có thể tự bảo vệ mình, nãy giờ không hề tạo ra vết thương nào trí mạng lên người nó.
Đường Miểu phóng người di chuyển tới sau lưng tang thi, nhắm đúng thời cơ, một đao chém vào chân trái nó, máu tươi lập tức văng ra một bãi. Miệng tang thi phát ra những tiếng gào rống vô nghĩa, người té xuống đất, nhưng vẫn ương ngạnh không cam tâm lết về trước, định bắt lấy chân Đường Tư Hoàng, há cái miệng đầy mùi hôi tanh tưởi.
Đường Tư Hoàng nhảy tới trước mặt nó, một đao vung xuống, ngay chính giữa mặt tang thi, óc não văng ra, dịch vàng trộn lẫn với máu, trông cực kỳ buồn nôn.
Đường Miểu vô tình nhìn thấy, lập tức chống tay lên một thân cây ói ra.
"Ọe..."
Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn cậu, môi khẽ cong lên, chậm rãi bước qua, dùng đao móc tinh hạch trong đầu tang thi, ý cười trên mặt dần biến mất.
"Cha, sao thế?"
Đường Miểu thấy thần sắc y bất thường, lau miệng một cái, không súc miệng mà nhanh chóng đi tới, lập tức cũng há hốc mồm. Viên tinh hạch này thế mà lại lớn chừng trứng chim cút! Đây là cái lớn nhất mà bọn họ thấy từ đó tới giờ.
"Phắc! Tang thi tiến hóa nhanh như thế, nhân loại thật sự còn đường sống sao?"
Đường Tư Hoàng lấy nước rửa sạch tinh hạch, cất vào một cái bình nhỏ khác đưa cho Đường Miểu: "Trước cứ gác chuyện này lại. Kiểm tra xem phụ cận còn người sống không, vừa rồi vào không gian không biết có ai thấy không."
"Có một tang thi lợi hại như vậy, dù xung quanh còn người sống, chỉ sợ cũng thành đồ ăn của nó rồi." Đường Miểu không quá lo lắng, cậu có thể cảm giác được xung quanh không có người nào, hơn nữa nếu thật sự có thì Hắc Uy và Charles nhất định sẽ phát hiện. Nhưng cậu cũng là người có thói quen cẩn thận, vỗ vỗ đầu Hắc Uy và Charles, ra hiệu chúng xem xét bốn phía. Hắc Uy và Charles nhanh chóng chạy đi.
Đường Miểu vội vàng lấy một chai nước trong ba lô ra súc miệng, súc ba lần mới thấy ổn trở lại, lại ném một viên sing gum vào miệng, quan sát bốn phía. Chung quanh đều là núi, phụ cận có lẽ chỉ có mỗi một thôn này. Bầy dê cậu nhìn thấy trước đó vẫn còn thảnh thơi đi dạo.
"Cha, chúng ta bắt mấy con dê đó trước đi. Trưa ăn lẩu dê, thế nào?"
"Ừ, dọn dẹp một gian nhà trước, hôm nay ăn bên ngoài."
"Được." Đường Miểu không có ý kiến, trong không gian quá ấm áp, ăn lẩu vẫn nên ăn ở nơi lạnh lạnh mới đã. Hôm nay gió đông phất lên, rất thích hợp để quây quần bên nồi lẩu, ăn đến khí thế ngất trời.
Lúc này Charles và Hắc Uy lắc lắc đuôi chạy về, cả hai không sủa, chắc là không phát hiện người sống nào. Phía sau hai đứa còn có hai con chó đi lạc, sợ hãi co rúm phía sau, gầy đến mức trơ xương, cả người vô cùng bẩn, hoàn toàn nhìn không ra màu lông ban đầu.
Đường Miểu vốn thích chó, thấy hai chú chó đáng thương liền lấy hai bao lạp xưởng trong không gian ra, đưa cho mỗi con một bao.
Sau đó, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mang Charles và Hắc Uy đi gom đám dê về. Bản tính dê dịu ngoan, kêu be be vài tiếng, muốn chạy cũng chạy không xa. Trên cổ của chúng vốn có dây thừng, Đường Miểu lại lấy một dây thừng khác buộc lại cùng một chỗ.
Đường Tư Hoàng bật cười thành tiếng: "Ha ha ha..."
Đường Miểu ngơ ngác nhìn y.
Đường Tư Hoàng khẽ cười: "Buộc như thế, nhỡ dây thừng vướng nhau thì làm sao chúng đi? Tìm con đầu đàn là được rồi."
Chỉ thấy Đường Tư Hoàng quét mắt nhìn bầy dê, một tay tóm lấy con dê khá cao lớn trong đó, cầm dây thừng kéo tới trước mặt Đường Miểu.
Đường Miểu xấu hổ vò đầu, chống lại ánh mắt buồn cười của Đường Tư Hoàng, không khỏi cũng cười theo, nhanh chóng cầm lấy dây thừng, kéo dê đi tới trước. Mấy con còn lại quả nhiên kêu be be đi phía sau.
Trên đường trở về thôn có gặp được vài con tang thi bình thường, Đường Tư Hoàng đều giải quyết hết.
Trở lại dọn dẹp phòng ở xong, nhốt bầy dê lại, hai người vào không gian bắt một con dê béo ra, nặng ít nhất cũng phải 45 cân. Nông thôn bình thường đều có giếng, nhưng vì sợ không sạch nên hai người chỉ dùng nước trong không gian. Đường Tư Hoàng xử lý thịt dê, Đường Miểu từ phòng bếp tìm được một đống củi khô, chất thành đống ở giữa nhà, lửa bốc lên hừng hực, nồi nước được đặt trên đống củi đó. Vì Charles và Hắc Uy đều ăn nhiều, nên Đường Miểu cố ý lấy một cái nồi to. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều không thích ăn nội tạng dê, cũng không có kiên nhẫn xử lý nên ném cho Hắc Uy trực tiếp ăn sống. Charles hình như không quá thích cái này.
Làm lẩu dê cần phải có rượu gia vị, tương ớt Laoganma, gừng, hành tây, ớt khô, trần bì (vỏ quýt phơi khô), táo đỏ, tỏi, tần bì, nguyệt quế, quế cây, cây hồi, thì là, tương đậu nành, muối, sau khi nước sôi thì bỏ từng nguyên liệu vào, chỉ một lúc sau, từ trong nồi bốc lên mùi thơm mê người, bên trên phủ một lớp dầu cay đỏ tươi, làm người thấy phải nước miếng ròng ròng.
Lúc này Đường Tư Hoàng cũng đã xử lý thịt dê xong, Đường Miểu lại vào không gian nấu cơm. Cậu và Đường Tư Hoàng đều thích ăn cơm, lúc dùng bữa cũng phải có cơm mới được; sau đó chuẩn bị thêm chút cải thìa, cải trắng, xà lách, rau thơm, cà rốt, củ cải đỏ, cá viên vân vân. Ngoài ra còn có miến khoai lang mà cậu thích.
Đường Tư Hoàng chặt thịt dê, một nửa lát sẽ ăn, còn lại cất trong không gian của Đường Miểu. Không có thứ nào dễ nấu hơn miến khoai lang, Đường Miểu chờ thịt dê chín bảy phần rồi bỏ miến vào. Chỉ cần chờ cho thịt dê chín đều là có thể ăn.
Charles và Hắc Uy cũng đã lâu không được ăn một bữa no nê, mồm đều chảy nước tí tách, nằm sấp chờ một bên, hai mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm cái nồi. Đường Miểu đã sớm lấy bồn thức ăn của bọn chúng ra, hai nhóc thỉnh thoảng lại dùng móng cào a cào, hiển nhiên đã đợi không kịp. Đường Miểu không khỏi cười rộ lên.
"Tiện nghi cho hai đứa nó rồi." Đường Tư Hoàng nhỏ giọng nói một câu.
Đường Miểu không nghe rõ, nhìn Đường Tư Hoàng với ánh mắt nghi hoặc.
Đường Tư Hoàng nhìn ánh lửa lập lòe trên mặt cậu, vỗ đầu cậu: "Ngồi xa một chút, cẩn thận tia lửa."
Tia lửa...
Đường Miểu không cẩn thận não bổ một hồi, vội vàng lắc lắc đầu.
"À, cha, hình như cái quần này không giống cái trước đó?"
"Là nó đó." Đường Tư Hoàng trấn định nói.
"Ừm." Đường Miểu không hề nghĩ nhiều.
Củi vùng thôn quê đều là loại vừa thô lại to, sau khi đốt lên thì lửa cháy rất mạnh, thịt hầm rất nhanh chín. Chỉ một lúc, mùi thịt dê thơm phức đã tỏa ra phiêu tán trong không khí. Đợi đến khi thịt dê chín hết rồi, hai người mới chuyển nồi qua bếp cồn. Bằng không, lửa lớn như thế sẽ làm thức ăn nát hết, còn ảnh hưởng tới mùi vị.
Cho Charles và Hắc Uy mỗi con một chén cơm trước, sau đó dùng cái muôi lớn múc thức ăn đổ lên phía trên cơm. Hắc Uy và Charles vui sướng bắt đầu ăn, tiếng cắn xương vang lên răng rắc.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng mỗi người một chén cơm, ăn ngấu nghiến. Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên Đường Miểu ăn lẩu dê, không cẩn thận lỡ ăn quá no, cả người lười biếng dựa lên người Đường Tư Hoàng. Aii, được rồi, cậu thừa nhận là mình đã nhân cơ hội gần gũi với người mình thích.
"No quá."
"Đáng đời, là ai cướp khối thịt dê cuối cùng trong đũa ta hả?" Đường Tư Hoàng kéo người vào ngực, cách lớp quần áo xoa bụng Đường Miểu.
Đường Miểu cười ha ha, từ từ nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.
Hắc Uy và Charles cũng ăn rất thỏa mãn, bụng căng ra, lười biếng ghé xuống cạnh đống lửa, không muốn nhúc nhích.
Lúc trở lại căn cứ cũng đã hơn 1 giờ, hiện tại đã hơn 6 giờ. Đến đêm trời dường như lạnh hơn, gió thổi vù vù như muốn tốc cả mái lên.
Đường Miểu lười biếng trong ngực Đường Tư Hoàng một lúc, chuyển nồi vào không gian để rửa sau, rồi thu bầy dê kia vào không gian. Bọn nó không bao lâu nữa cũng chết, đương nhiên phải cho chúng ăn nó trước khi "lên đoạn đầu đài". Mười lăm con dê bị nhốt trong một không gian riêng, vui vẻ ăn đám cỏ xanh mơn mởn, tinh thần rõ ràng tốt hơn lúc ở bên ngoài nhiều.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu đi tản bộ chừng nửa giờ mới tha cho cậu.
Hiện tại trời càng lúc càng lạnh, tối nay hai người quyết định không ngủ bên ngoài. Đường Miểu nằm dính giường không muốn động. Đường Tư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, cởi áo lông cho cậu.
Đường Miểu híp mắt cười, đột nhiên ôm lấy Đường Tư Hoàng, sau đó nhanh chóng buông ra, tự mình cởi áo lông và quần, mau chóng chui vào chăn.
"Cha, mau lên đây."
Đường Tư Hoàng đỡ trán, hình như mới khẽ cười, sau đó không nhanh không chậm cởi đồ leo lên giường.
Hôm sau, cả hai bắt đầu xử lý đồ trong thôn, ngoài ý muốn phát hiện một con heo mẹ dẫn theo một bầy heo con ốm yếu đang cong người tìm kiếm thức ăn trong cái ruộng cạnh thôn, Đường Miểu mừng rỡ cười nở hoa. Không chút do dự thu toàn bộ vào không gian, đợi sau này nuôi mập rồi là có thể ăn!
Nói tới động vật trong không gian, chỉ cần hai tháng là trưởng thành. Hiện tại trong không gian của Đường Miểu đã có hơn 300 con gà. Vì cậu thường xuyên đếm trứng gà nhặt được nên khống chế được số lần gà ấp trứng. Bằng không, gà trong đó chỉ sợ sẽ lên tới ngàn con mất. Thỏ cũng sinh sôi nảy nở không ít. Vịt thì tăng lên hơn 50 con.
Hai người ở trong không gian làm một cái chuồng heo. Đường Miểu dùng tinh thần lực chém trúc, Đường Tư Hoàng lại dùng búa bổ trúc, xây một cái chuồng heo đơn giản có thể che nắng. Đường Miểu lại tìm được mấy cái máng heo trong chuồng heo trong thôn, sau khi rửa sạch sẽ thì chuyển vào không gian.
*************************************
"Con không sao, để con nhìn bên ngoài một chút, Hắc Uy với Charles vẫn còn ở ngoài đó." Đường Miểu lắc đầu, Đường Tư Hoàng không nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài nhưng cậu thì được. Con tang thi kia không biết là do quá ngu hay là biết bọn họ vẫn chưa rời đi, cứ đi quanh quẩn lòng vòng trong phạm vi 2~3 mét. May mà nó không có phản ứng với động vật, không uy hiếp đến Hắc Uy và Charles.
Hắc Uy và Charles biết tang thi nọ đe dọa tới hai chủ nhân của chúng, lại thấy hai người đột nhiên biến mất, rống to vài tiếng, cùng lúc đánh về phía tang thi kia. Đường Miểu bình thường không cho chúng dùng mõm cắn tang thi, nên hai nhóc chỉ có thể dùng móng vuốt bén nhọn tạo vết thương trên người tang thi, mỗi lần nhào tới xong liền cấp tốc tránh đi.
Tang thi nhất thời không làm gì được bọn nó.
Đường Miểu gật đầu với Đường Tư Hoàng, thừa dịp con tang thi đang bị hai chú chó "quấy rối", hai người ra khỏi không gian, một trước một sau tấn công lên người tang thi.
Đường Miểu thấy tay chân tang thi linh hoạt, linh cơ khẽ động, hô lên: "Cha, cẩn thận đừng để bị nó tóm, con tấn công thân dưới của nó, chặt một chân nó trước!"
"Yên tâm." Đường Tư Hoàng nhìn thì ứng phó rất thoải mái nhưng kỳ thật cũng bị quấn tới chỉ có thể tự bảo vệ mình, nãy giờ không hề tạo ra vết thương nào trí mạng lên người nó.
Đường Miểu phóng người di chuyển tới sau lưng tang thi, nhắm đúng thời cơ, một đao chém vào chân trái nó, máu tươi lập tức văng ra một bãi. Miệng tang thi phát ra những tiếng gào rống vô nghĩa, người té xuống đất, nhưng vẫn ương ngạnh không cam tâm lết về trước, định bắt lấy chân Đường Tư Hoàng, há cái miệng đầy mùi hôi tanh tưởi.
Đường Tư Hoàng nhảy tới trước mặt nó, một đao vung xuống, ngay chính giữa mặt tang thi, óc não văng ra, dịch vàng trộn lẫn với máu, trông cực kỳ buồn nôn.
Đường Miểu vô tình nhìn thấy, lập tức chống tay lên một thân cây ói ra.
"Ọe..."
Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn cậu, môi khẽ cong lên, chậm rãi bước qua, dùng đao móc tinh hạch trong đầu tang thi, ý cười trên mặt dần biến mất.
"Cha, sao thế?"
Đường Miểu thấy thần sắc y bất thường, lau miệng một cái, không súc miệng mà nhanh chóng đi tới, lập tức cũng há hốc mồm. Viên tinh hạch này thế mà lại lớn chừng trứng chim cút! Đây là cái lớn nhất mà bọn họ thấy từ đó tới giờ.
"Phắc! Tang thi tiến hóa nhanh như thế, nhân loại thật sự còn đường sống sao?"
Đường Tư Hoàng lấy nước rửa sạch tinh hạch, cất vào một cái bình nhỏ khác đưa cho Đường Miểu: "Trước cứ gác chuyện này lại. Kiểm tra xem phụ cận còn người sống không, vừa rồi vào không gian không biết có ai thấy không."
"Có một tang thi lợi hại như vậy, dù xung quanh còn người sống, chỉ sợ cũng thành đồ ăn của nó rồi." Đường Miểu không quá lo lắng, cậu có thể cảm giác được xung quanh không có người nào, hơn nữa nếu thật sự có thì Hắc Uy và Charles nhất định sẽ phát hiện. Nhưng cậu cũng là người có thói quen cẩn thận, vỗ vỗ đầu Hắc Uy và Charles, ra hiệu chúng xem xét bốn phía. Hắc Uy và Charles nhanh chóng chạy đi.
Đường Miểu vội vàng lấy một chai nước trong ba lô ra súc miệng, súc ba lần mới thấy ổn trở lại, lại ném một viên sing gum vào miệng, quan sát bốn phía. Chung quanh đều là núi, phụ cận có lẽ chỉ có mỗi một thôn này. Bầy dê cậu nhìn thấy trước đó vẫn còn thảnh thơi đi dạo.
"Cha, chúng ta bắt mấy con dê đó trước đi. Trưa ăn lẩu dê, thế nào?"
"Ừ, dọn dẹp một gian nhà trước, hôm nay ăn bên ngoài."
"Được." Đường Miểu không có ý kiến, trong không gian quá ấm áp, ăn lẩu vẫn nên ăn ở nơi lạnh lạnh mới đã. Hôm nay gió đông phất lên, rất thích hợp để quây quần bên nồi lẩu, ăn đến khí thế ngất trời.
Lúc này Charles và Hắc Uy lắc lắc đuôi chạy về, cả hai không sủa, chắc là không phát hiện người sống nào. Phía sau hai đứa còn có hai con chó đi lạc, sợ hãi co rúm phía sau, gầy đến mức trơ xương, cả người vô cùng bẩn, hoàn toàn nhìn không ra màu lông ban đầu.
Đường Miểu vốn thích chó, thấy hai chú chó đáng thương liền lấy hai bao lạp xưởng trong không gian ra, đưa cho mỗi con một bao.
Sau đó, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mang Charles và Hắc Uy đi gom đám dê về. Bản tính dê dịu ngoan, kêu be be vài tiếng, muốn chạy cũng chạy không xa. Trên cổ của chúng vốn có dây thừng, Đường Miểu lại lấy một dây thừng khác buộc lại cùng một chỗ.
Đường Tư Hoàng bật cười thành tiếng: "Ha ha ha..."
Đường Miểu ngơ ngác nhìn y.
Đường Tư Hoàng khẽ cười: "Buộc như thế, nhỡ dây thừng vướng nhau thì làm sao chúng đi? Tìm con đầu đàn là được rồi."
Chỉ thấy Đường Tư Hoàng quét mắt nhìn bầy dê, một tay tóm lấy con dê khá cao lớn trong đó, cầm dây thừng kéo tới trước mặt Đường Miểu.
Đường Miểu xấu hổ vò đầu, chống lại ánh mắt buồn cười của Đường Tư Hoàng, không khỏi cũng cười theo, nhanh chóng cầm lấy dây thừng, kéo dê đi tới trước. Mấy con còn lại quả nhiên kêu be be đi phía sau.
Trên đường trở về thôn có gặp được vài con tang thi bình thường, Đường Tư Hoàng đều giải quyết hết.
Trở lại dọn dẹp phòng ở xong, nhốt bầy dê lại, hai người vào không gian bắt một con dê béo ra, nặng ít nhất cũng phải 45 cân. Nông thôn bình thường đều có giếng, nhưng vì sợ không sạch nên hai người chỉ dùng nước trong không gian. Đường Tư Hoàng xử lý thịt dê, Đường Miểu từ phòng bếp tìm được một đống củi khô, chất thành đống ở giữa nhà, lửa bốc lên hừng hực, nồi nước được đặt trên đống củi đó. Vì Charles và Hắc Uy đều ăn nhiều, nên Đường Miểu cố ý lấy một cái nồi to. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều không thích ăn nội tạng dê, cũng không có kiên nhẫn xử lý nên ném cho Hắc Uy trực tiếp ăn sống. Charles hình như không quá thích cái này.
Làm lẩu dê cần phải có rượu gia vị, tương ớt Laoganma, gừng, hành tây, ớt khô, trần bì (vỏ quýt phơi khô), táo đỏ, tỏi, tần bì, nguyệt quế, quế cây, cây hồi, thì là, tương đậu nành, muối, sau khi nước sôi thì bỏ từng nguyên liệu vào, chỉ một lúc sau, từ trong nồi bốc lên mùi thơm mê người, bên trên phủ một lớp dầu cay đỏ tươi, làm người thấy phải nước miếng ròng ròng.
Lúc này Đường Tư Hoàng cũng đã xử lý thịt dê xong, Đường Miểu lại vào không gian nấu cơm. Cậu và Đường Tư Hoàng đều thích ăn cơm, lúc dùng bữa cũng phải có cơm mới được; sau đó chuẩn bị thêm chút cải thìa, cải trắng, xà lách, rau thơm, cà rốt, củ cải đỏ, cá viên vân vân. Ngoài ra còn có miến khoai lang mà cậu thích.
Đường Tư Hoàng chặt thịt dê, một nửa lát sẽ ăn, còn lại cất trong không gian của Đường Miểu. Không có thứ nào dễ nấu hơn miến khoai lang, Đường Miểu chờ thịt dê chín bảy phần rồi bỏ miến vào. Chỉ cần chờ cho thịt dê chín đều là có thể ăn.
Charles và Hắc Uy cũng đã lâu không được ăn một bữa no nê, mồm đều chảy nước tí tách, nằm sấp chờ một bên, hai mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm cái nồi. Đường Miểu đã sớm lấy bồn thức ăn của bọn chúng ra, hai nhóc thỉnh thoảng lại dùng móng cào a cào, hiển nhiên đã đợi không kịp. Đường Miểu không khỏi cười rộ lên.
"Tiện nghi cho hai đứa nó rồi." Đường Tư Hoàng nhỏ giọng nói một câu.
Đường Miểu không nghe rõ, nhìn Đường Tư Hoàng với ánh mắt nghi hoặc.
Đường Tư Hoàng nhìn ánh lửa lập lòe trên mặt cậu, vỗ đầu cậu: "Ngồi xa một chút, cẩn thận tia lửa."
Tia lửa...
Đường Miểu không cẩn thận não bổ một hồi, vội vàng lắc lắc đầu.
"À, cha, hình như cái quần này không giống cái trước đó?"
"Là nó đó." Đường Tư Hoàng trấn định nói.
"Ừm." Đường Miểu không hề nghĩ nhiều.
Củi vùng thôn quê đều là loại vừa thô lại to, sau khi đốt lên thì lửa cháy rất mạnh, thịt hầm rất nhanh chín. Chỉ một lúc, mùi thịt dê thơm phức đã tỏa ra phiêu tán trong không khí. Đợi đến khi thịt dê chín hết rồi, hai người mới chuyển nồi qua bếp cồn. Bằng không, lửa lớn như thế sẽ làm thức ăn nát hết, còn ảnh hưởng tới mùi vị.
Cho Charles và Hắc Uy mỗi con một chén cơm trước, sau đó dùng cái muôi lớn múc thức ăn đổ lên phía trên cơm. Hắc Uy và Charles vui sướng bắt đầu ăn, tiếng cắn xương vang lên răng rắc.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng mỗi người một chén cơm, ăn ngấu nghiến. Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên Đường Miểu ăn lẩu dê, không cẩn thận lỡ ăn quá no, cả người lười biếng dựa lên người Đường Tư Hoàng. Aii, được rồi, cậu thừa nhận là mình đã nhân cơ hội gần gũi với người mình thích.
"No quá."
"Đáng đời, là ai cướp khối thịt dê cuối cùng trong đũa ta hả?" Đường Tư Hoàng kéo người vào ngực, cách lớp quần áo xoa bụng Đường Miểu.
Đường Miểu cười ha ha, từ từ nhắm mắt lại không lên tiếng nữa.
Hắc Uy và Charles cũng ăn rất thỏa mãn, bụng căng ra, lười biếng ghé xuống cạnh đống lửa, không muốn nhúc nhích.
Lúc trở lại căn cứ cũng đã hơn 1 giờ, hiện tại đã hơn 6 giờ. Đến đêm trời dường như lạnh hơn, gió thổi vù vù như muốn tốc cả mái lên.
Đường Miểu lười biếng trong ngực Đường Tư Hoàng một lúc, chuyển nồi vào không gian để rửa sau, rồi thu bầy dê kia vào không gian. Bọn nó không bao lâu nữa cũng chết, đương nhiên phải cho chúng ăn nó trước khi "lên đoạn đầu đài". Mười lăm con dê bị nhốt trong một không gian riêng, vui vẻ ăn đám cỏ xanh mơn mởn, tinh thần rõ ràng tốt hơn lúc ở bên ngoài nhiều.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu đi tản bộ chừng nửa giờ mới tha cho cậu.
Hiện tại trời càng lúc càng lạnh, tối nay hai người quyết định không ngủ bên ngoài. Đường Miểu nằm dính giường không muốn động. Đường Tư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, cởi áo lông cho cậu.
Đường Miểu híp mắt cười, đột nhiên ôm lấy Đường Tư Hoàng, sau đó nhanh chóng buông ra, tự mình cởi áo lông và quần, mau chóng chui vào chăn.
"Cha, mau lên đây."
Đường Tư Hoàng đỡ trán, hình như mới khẽ cười, sau đó không nhanh không chậm cởi đồ leo lên giường.
Hôm sau, cả hai bắt đầu xử lý đồ trong thôn, ngoài ý muốn phát hiện một con heo mẹ dẫn theo một bầy heo con ốm yếu đang cong người tìm kiếm thức ăn trong cái ruộng cạnh thôn, Đường Miểu mừng rỡ cười nở hoa. Không chút do dự thu toàn bộ vào không gian, đợi sau này nuôi mập rồi là có thể ăn!
Nói tới động vật trong không gian, chỉ cần hai tháng là trưởng thành. Hiện tại trong không gian của Đường Miểu đã có hơn 300 con gà. Vì cậu thường xuyên đếm trứng gà nhặt được nên khống chế được số lần gà ấp trứng. Bằng không, gà trong đó chỉ sợ sẽ lên tới ngàn con mất. Thỏ cũng sinh sôi nảy nở không ít. Vịt thì tăng lên hơn 50 con.
Hai người ở trong không gian làm một cái chuồng heo. Đường Miểu dùng tinh thần lực chém trúc, Đường Tư Hoàng lại dùng búa bổ trúc, xây một cái chuồng heo đơn giản có thể che nắng. Đường Miểu lại tìm được mấy cái máng heo trong chuồng heo trong thôn, sau khi rửa sạch sẽ thì chuyển vào không gian.
*************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.