Quyển 2 - Chương 42: Say đắm vì người
Liên Tích Ngưng Mâu
08/08/2020
Đường Tư Hoàng nhìn cậu chăm chú, cười như không cười: "Tự mình giải quyết. Thế nào, chưa từng tự làm sao?"
Đường Miểu nghe thấy y nói "tự mình giải quyết" thì tim liền đập bùm bùm, lại vì câu sau của y mà trong đầu không thể khống chế hiện ra bộ dáng Đường Tư Hoàng quần áo xộc xệch bị tuột xuống một nửa, thân thể không khỏi khô nóng, nửa người dưới suýt chút nữa có phản ứng, vội vàng kẹp chân lại, thầm mắng mình đúng là não rút mới đi hỏi cha cái này, đây chả phải là dẫn hỏa tới tự thiêu chính mình sao?!
"Hử, thật sự chưa từng tự làm sao? Phải không? Ân?" Đường Tư Hoàng thấy cậu không trả lời, giọng đầy ý trêu tức, tiến sát tới nói nhỏ bên tai cậu.
Hơi thở nóng hầm hập phả vào tai, Đường Miểu che hai tai đã nóng rần lên, nghiêm mặt nói: "Không còn sớm rồi, mau ngủ thôi."
Đường Tư Hoàng khẽ cười vài tiếng, buông tha cho cậu.
Đường Miểu vẫn im lặng nằm đó, đợi đến lúc hơi thở sau lưng trở nên đều đều, mới cẩn thận xoay người, nằm đối mặt với Đường Tư Hoàng.
Nam nhân như cha, trẻ, anh tuấn, cao lớn, giàu có, không hề nghi ngờ chính là nam nhân được chào đón nhất. Trước kia, hay nên nói, kiếp trước, cậu chưa từng để tâm tới, tại sao cha vẫn không kết hôn. Nhưng hiện tại cậu lại rất muốn biết. Một nam nhân thế này, hẳn là mục tiêu của rất nhiều nữ nhân. Chẳng lẽ nhiều nữ nhân như vậy mà lại không có đối tượng nào khiến cha vừa ý muốn kết hôn?
Mày kiếm nhập tóc mai [1], khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, cả người luôn tỏa ra một khí thế đáng tin cậy. Còn có đôi mắt kia, khi mở ra, trông thâm thúy lại sâu thẳm. Phần lớn thời gian luôn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khi nhìn cậu, là ảo giác của cậu sao? Cứ cảm thấy...cảm thấy đôi mắt ấy tràn ngập vẻ ôn nhu nhàn nhạt. Một khi nhìn vào chúng...
Đường Miểu kinh ngạc nhìn, trong lúc vô thức kề sát vào, môi gần như đụng vào môi Đường Tư Hoàng. Cậu thoáng dừng một giây, rồi hạ xuống một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước, thấy Đường Tư Hoàng không phản ứng thì không kìm được duỗi đầu lưỡi ra dè dặt du động một vòng mới lưu luyến rời đi. Vô luận thế nào, cậu cũng sẽ không để Hạ Trà Trà đạt được mục đích của cô ta.
Hai ngày sau, ba tiểu đội tập trung ở lối vào căn cứ. Ba người Đường Nhất, Đường Tam và Xuân thẩm của quân đoàn hoa quả ở lại lưu thủ. Những người khác lái ba chiếc xe đi. Tiểu Cường đội đi tổng cộng mười người, cũng ba chiếc. Tiểu đội quân đội mười người, cũng ba chiếc xe, cư nhiên do Trần Lập dẫn đội. Đường Miểu vô cùng bất ngờ.
Trần Lập cũng nhìn thấy người của quân đoàn hoa quả, cười khổ với bọn họ một cái, lại làm mọi người không hiểu ra sao. Hạ Trà Trà mặc một bộ đồ ôm người, tóc búi cao, trông gọn gàng hơn lần gặp trước một chút.
"Đường đội trưởng, Trần đội trưởng, Mục đội trưởng, hợp tác vui vẻ." Hạ Trà Trà bước tới, mỉm cười nói.
Mục Hải và Trần Lập cả hai lập tức tỏ vẻ.
"Hợp tác vui vẻ."
"Nhất định nhất định."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Vẫn nên sớm xuất phát."
Sau khi Hạ Trà Trà đưa tài liệu dị năng cho Đường Tư Hoàng thì hạ lệnh xuất phát.
Trần Lập đưa cho đội Mục Hải ba cái bộ đàm. Cả đoàn người lên xe, thẳng tiến hướng nam.
Đường Tư Hoàng lái xe, Đường Miểu mở bộ đàm, đọc nội dung trong tư liệu cho mọi người nghe. Nội dung bên trong lại làm mọi người thất vọng, ngoại trừ mỗi người đều có khả năng kích phát dị năng, và việc kích phát dị năng có liên quan tới tinh thần lực thì hiểu biết của căn cứ WH đối với dị năng không có tiến triển gì khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người bên B thị cũng xuất phát hôm nay, song phương từ sớm đã hẹn sẽ gặp ở H thị nằm giữa hai căn cứ, ai tới trước thì đợi đối phương 48 tiếng. Nếu qua 48 tiếng mà vẫn không gặp được đối phương, chỉ có thể nói đối phương đã gặp bất trắc, hoặc trong quá trình đi đã gặp vấn đề nào đó.
Trên đường không gặp chuyện gì, ngoại thành ít tang thi, mục tiêu ưu tiên của mọi người là gấp rút lên đường, tiến thẳng về trước, chỉ là lúc đi ngang qua hai thôn trang thì bị một đàn tang thi quy mô khá lớn cản trở. Người của ba tiểu đội xuống xe chém giết, tuy khó khăn nhưng may mà chỉ có hai người bị thương.
11 giờ trưa, đoàn người lại đi qua một thôn trang, tính nghỉ ngơi bốn mươi phút, thuận tiện làm bữa trưa. Vốn có thể nấu cơm ở vùng ngoại ô, nhưng mùa đông gió lớn, không dễ nhóm lửa, thời tiết lại lạnh, nên cả ba tiểu đội đều chủ trương chọn nơi có thể chắn gió, cuối cùng tìm được một nhà dân có khung cửa sổ chắc chắn.
Vì chỉ là hợp tác nên ba tiểu đội tự lo thức ăn của mình. Đường Miểu sợ lạnh, sau khi trời trở lạnh thì không thể nấu cơm nữa. Tay nghề của Phùng Dã và Đường Xuân hiện tại cũng không tệ, hai nam nhân cao to hiển nhiên không sợ lạnh, nhanh nhẹn rửa nồi chuẩn bị làm thức ăn. Mùa đông nên ăn mì nóng.
"Chỗ tôi có mấy lon thịt hộp, mọi người ăn đi." Hạ Trà Trà cầm mấy lon thịt hộp đi tới, đưa Mục Hải hai cái. Vì mặc quần áo ôm người, nên tư thái trông càng thon thả, ánh mắt nhiều người lẳng lặng dừng trên người cô ta.
"Cám ơn Hạ tiểu thư." Mục Hải khách khí nói.
Hạ Trà Trà cầm hai hộp khác tới bên người Đường Tư Hoàng, đưa cho Đường Xuân, thuận thế ngồi xuống bên trái Đường Tư Hoàng.
"Đường tiên sinh, nghe nói các anh là người phương nam, mọi người quen với khí lạnh mùa đông chưa?"
Đường Miểu ngồi bên phải Đường Tư Hoàng, lúc thì không được tự nhiên, lúc lại bực mình, đi không được mà ở lại cũng không xong.
"Không tệ." Đường Tư Hoàng đáp ngắn gọn, vẫn luôn đọc tạp chí trong tay.
"Hạ tiểu thư, nhìn tuổi cô có vẻ không lớn, hình như không lớn hơn tôi bao nhiêu ha?" Đường Hâm cười nhập cuộc. Hắn cũng hiểu được ý đồ của nữ nhân này, cũng càng không được tự nhiên hơn Đường Miểu.
Sắc mặt Hạ Trà Trà vẫn không đổi, gật đầu cười, ánh mắt nhìn Đường Hâm vô cùng thân thiết: "Có lẽ...cũng không sai biệt lắm, tuổi gần nhau chẳng phải tốt sao? Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt."
Ngay sau đó cô lại chuyển sang Đường Tư Hoàng, vô cùng tự nhiên nói: "Để tôi lấy cà phê cho anh, anh muốn mấy viên đường?"
Trong phòng im lặng.
Nếu lúc này có một người lạ đi ngang qua, lại trùng hợp nghe được câu này, nhất định sẽ cho rằng người nói và đối tượng nghe có mối quan hệ thân mật. Nhưng mọi người ở đây đều rất rõ, Hạ Trà Trà và Đường Tư Hoàng bất quá chỉ mới gặp mặt hai lần. Nên nói nữ nhân này can đảm hay quá tự tin đây?
Trước khi ăn cơm không thể uống cà phê không phải là thường thức sao? Đường Miểu im lặng nói.
Đường Tư Hoàng bỏ tạp chí xuống, lạnh nhạt nhìn Hạ Trà Trà: "Hạ tiểu thư, bên này quá chật. Bên kia còn chỗ trống."
Hạ Trà Trà nhìn qua Đường Miểu, thầm nghĩ đứa con trai này của Đường Tư Hoàng thật không thức thời. Đường Miểu nhìn cô nở một nụ cười như có như không, vốn có một loại xúc động muốn phất tay bỏ đi, lúc này lại ngồi yên không nhúc nhích.
Ý cười của Hạ Trà Trà thoáng cứng đờ, đứng dậy: "Vậy tôi đi trước."
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, chỉ có thể nghe được tiếng nước sôi ùng ục trong nồi.
"Khụ, ăn cơm thôi." Trần Lập đứng cạnh đó kêu một tiếng.
Ăn cơm trưa xong, mọi người không trì hoãn thời gian, tiếp tục chạy đi. Thời tiết xấu, cả bầu trời cứ âm u đầy mây xám, thoạt nhìn có vẻ thấp hơn thường ngày.
Đường Miểu đếm số tên trong bao tên của mình, còn gần trăm mũi tên. Đếm tên xong thì lại lau súng. Đường Hâm muốn nói vài lời với cậu nhưng không thể tìm được cơ hội, lén khều khều vai Đường Miểu, ra hiệu về phía Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu tâm tình phiền muộn, đoán được Đường Hâm muốn cậu hỏi Đường Tư Hoàng thấy Hạ Trà Trà thế nào, nhưng vẫn vờ không biết, nói với Đường Tư Hoàng: "Cha, Đường Hâm có chuyện muốn nói này."
"Papa, con không có, là Đường Miểu cố ý giở trò." Đường Hâm trừng mắt liếc Đường Miểu, hận không thể đâm cậu một cái.
Đường Tư Hoàng từ kính chiếu hậu liếc nhìn bọn họ: "Hai đứa hăng hái như vậy, không bằng mở cửa sổ giết tang thi đi."
"Đừng hòng, lạnh." Đường Miểu lập tức phản đối.
Chạy tiếp hơn tiếng nữa, đoàn xe lần nữa đi qua một thôn trang. Đường Miểu giơ nỏ cảnh giác, thuận tiện chà chà cánh tay lạnh buốt. Mang bao tay không tiện hoạt động nên cậu không mang. Mà vì tiết kiệm dầu, xe không mở điều hòa, mặt và tay để lộ ra ngoài đều lạnh như băng.
Cậu biết Đường Tư Hoàng có nhìn tay cậu mấy lần, có vẻ quan tâm, nhưng vì hờn dỗi nên cậu làm như không phát hiện, đợi đến khi Đường Tư Hoàng không nhìn nữa, trong lòng cậu lại thầm hối hận không thôi.
Thôn trang này có vẻ không lớn, nhưng không có nghĩa không có nguy hiểm. Thôn càng nhỏ, thì càng dễ đưa toàn bộ tang thi trong thôn tới. Tiếng động cơ xe phá vỡ sự yên tĩnh trong thôn, vài tang thi nhảy ra, làm kinh động đám chim trên cây khiến chúng bay tán loạn. Tang thi càng lúc càng nhiều, chỉ một lúc sau đã chặn luôn đường đi.
Trần Lập dẫn đội đi đầu để mở đường, lúc này lại vì một đám tang thi ngăn trước xe mà không thể nhúc nhích. Xe sau xe hắn cũng thuộc đội hắn, vội vàng xoay kiếng xe xuống bắn chết tang thi. Xe Trần Lập đột nhiên chuyển bánh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng két chói tai, đổi hướng cố đi về trước.
Không ngờ hắn vừa đi chưa tới ba mét, lại lần nữa bị tang thi chặn đường. Thanh âm ngưng trọng của hắn vang lên trong bộ đàm: "Không ổn! Đám này hình như toàn là tang thi tiến hóa, khí lực rất lớn!"
"Quay đầu xe, ném lựu đạn vào đàn tang thi!" Đường Tư Hoàng nhanh chóng quyết định.
Đường Miểu chăm chú tình hình phía trước, chỉ thấy xe Trần Lập phản ứng rất nhanh, mau chóng lùi về sau, đổi hướng vội vàng lao ra khỏi vòng vây. Một khỏa lựu đạn ngay lúc đó bay ra khỏi cửa sổ xe, cùng lúc nổ banh khá nhiều tang thi.
Xe Trần Lập lách qua lách lại "uốn éo" xông về trước, bất chấp mọi thứ, cuối cùng cũng ra được, nào ngờ bánh xe lại trượt một cái ra khỏi làn đường xi-măng, đâm thẳng vào cái cây lớn ven đường. Những lá khô lác đác trên cây vì chấn động mà rơi xuống, chui vào đống cỏ khô bên dưới.
Đường Miểu không khỏi toát mồ hôi vì bọn họ. Chỉ thấy Trần Lập vội vàng lùi xe về sau, chuyển đầu xe, lần nữa chạy lên đường xi-măng. Một hàng chín chiếc xe cấp tốc chạy khỏi thôn trang, triển khai toàn bộ mã lực, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thôn trang kia nữa mới giảm dần tốc độ.
"Khụ, Đường đội trưởng..."
Trần Lập còn chưa nói xong, giọng Hạ Trà Trà đã truyền ra từ bộ đàm: "Đường tiên sinh, vừa rồi lúc tông vào cây thì cửa sổ bị vỡ, có hơi lạnh. Không bằng tôi qua ngồi xe các anh đi." (hờ~ tu vi tui chưa đc tới đây *nhìn trời*)
Đường Miểu thật sự thấy câm nín với nữ nhân này. Cha đã cự tuyệt rất rõ ràng rồi, thế mà không ngờ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Cha ngoại trừ lớn lên trông "khá" bảnh (trong căn cứ có không ít người đẹp trai), thân thủ tốt (người có thân thủ tốt trong căn cứ cũng rất nhiều), là đội trưởng (trong căn cứ lại càng không thiếu đội trưởng), cậu thật không rõ Hạ Trà Trà nhìn trúng cha ở điểm nào? Cô ta căn bản còn không hiểu cha, dựa vào cái gì mà cho rằng cha sẽ cùng một chỗ với cô ta?
"Hạ tiểu thư, thật ra cô còn rất nhiều lựa chọn khác." Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói.
- --------------
[1] Mày kiếm nhập tóc mai = kiếm mi nhập tấn [剑眉入鬓]: lông mày như kiếm đâm vào tóc mai: hiểu nôm na chân mày hình kiếm, dài gần như chạm tóc mai hai bên
*************************************
Đường Miểu nghe thấy y nói "tự mình giải quyết" thì tim liền đập bùm bùm, lại vì câu sau của y mà trong đầu không thể khống chế hiện ra bộ dáng Đường Tư Hoàng quần áo xộc xệch bị tuột xuống một nửa, thân thể không khỏi khô nóng, nửa người dưới suýt chút nữa có phản ứng, vội vàng kẹp chân lại, thầm mắng mình đúng là não rút mới đi hỏi cha cái này, đây chả phải là dẫn hỏa tới tự thiêu chính mình sao?!
"Hử, thật sự chưa từng tự làm sao? Phải không? Ân?" Đường Tư Hoàng thấy cậu không trả lời, giọng đầy ý trêu tức, tiến sát tới nói nhỏ bên tai cậu.
Hơi thở nóng hầm hập phả vào tai, Đường Miểu che hai tai đã nóng rần lên, nghiêm mặt nói: "Không còn sớm rồi, mau ngủ thôi."
Đường Tư Hoàng khẽ cười vài tiếng, buông tha cho cậu.
Đường Miểu vẫn im lặng nằm đó, đợi đến lúc hơi thở sau lưng trở nên đều đều, mới cẩn thận xoay người, nằm đối mặt với Đường Tư Hoàng.
Nam nhân như cha, trẻ, anh tuấn, cao lớn, giàu có, không hề nghi ngờ chính là nam nhân được chào đón nhất. Trước kia, hay nên nói, kiếp trước, cậu chưa từng để tâm tới, tại sao cha vẫn không kết hôn. Nhưng hiện tại cậu lại rất muốn biết. Một nam nhân thế này, hẳn là mục tiêu của rất nhiều nữ nhân. Chẳng lẽ nhiều nữ nhân như vậy mà lại không có đối tượng nào khiến cha vừa ý muốn kết hôn?
Mày kiếm nhập tóc mai [1], khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, cả người luôn tỏa ra một khí thế đáng tin cậy. Còn có đôi mắt kia, khi mở ra, trông thâm thúy lại sâu thẳm. Phần lớn thời gian luôn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khi nhìn cậu, là ảo giác của cậu sao? Cứ cảm thấy...cảm thấy đôi mắt ấy tràn ngập vẻ ôn nhu nhàn nhạt. Một khi nhìn vào chúng...
Đường Miểu kinh ngạc nhìn, trong lúc vô thức kề sát vào, môi gần như đụng vào môi Đường Tư Hoàng. Cậu thoáng dừng một giây, rồi hạ xuống một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước, thấy Đường Tư Hoàng không phản ứng thì không kìm được duỗi đầu lưỡi ra dè dặt du động một vòng mới lưu luyến rời đi. Vô luận thế nào, cậu cũng sẽ không để Hạ Trà Trà đạt được mục đích của cô ta.
Hai ngày sau, ba tiểu đội tập trung ở lối vào căn cứ. Ba người Đường Nhất, Đường Tam và Xuân thẩm của quân đoàn hoa quả ở lại lưu thủ. Những người khác lái ba chiếc xe đi. Tiểu Cường đội đi tổng cộng mười người, cũng ba chiếc. Tiểu đội quân đội mười người, cũng ba chiếc xe, cư nhiên do Trần Lập dẫn đội. Đường Miểu vô cùng bất ngờ.
Trần Lập cũng nhìn thấy người của quân đoàn hoa quả, cười khổ với bọn họ một cái, lại làm mọi người không hiểu ra sao. Hạ Trà Trà mặc một bộ đồ ôm người, tóc búi cao, trông gọn gàng hơn lần gặp trước một chút.
"Đường đội trưởng, Trần đội trưởng, Mục đội trưởng, hợp tác vui vẻ." Hạ Trà Trà bước tới, mỉm cười nói.
Mục Hải và Trần Lập cả hai lập tức tỏ vẻ.
"Hợp tác vui vẻ."
"Nhất định nhất định."
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Vẫn nên sớm xuất phát."
Sau khi Hạ Trà Trà đưa tài liệu dị năng cho Đường Tư Hoàng thì hạ lệnh xuất phát.
Trần Lập đưa cho đội Mục Hải ba cái bộ đàm. Cả đoàn người lên xe, thẳng tiến hướng nam.
Đường Tư Hoàng lái xe, Đường Miểu mở bộ đàm, đọc nội dung trong tư liệu cho mọi người nghe. Nội dung bên trong lại làm mọi người thất vọng, ngoại trừ mỗi người đều có khả năng kích phát dị năng, và việc kích phát dị năng có liên quan tới tinh thần lực thì hiểu biết của căn cứ WH đối với dị năng không có tiến triển gì khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người bên B thị cũng xuất phát hôm nay, song phương từ sớm đã hẹn sẽ gặp ở H thị nằm giữa hai căn cứ, ai tới trước thì đợi đối phương 48 tiếng. Nếu qua 48 tiếng mà vẫn không gặp được đối phương, chỉ có thể nói đối phương đã gặp bất trắc, hoặc trong quá trình đi đã gặp vấn đề nào đó.
Trên đường không gặp chuyện gì, ngoại thành ít tang thi, mục tiêu ưu tiên của mọi người là gấp rút lên đường, tiến thẳng về trước, chỉ là lúc đi ngang qua hai thôn trang thì bị một đàn tang thi quy mô khá lớn cản trở. Người của ba tiểu đội xuống xe chém giết, tuy khó khăn nhưng may mà chỉ có hai người bị thương.
11 giờ trưa, đoàn người lại đi qua một thôn trang, tính nghỉ ngơi bốn mươi phút, thuận tiện làm bữa trưa. Vốn có thể nấu cơm ở vùng ngoại ô, nhưng mùa đông gió lớn, không dễ nhóm lửa, thời tiết lại lạnh, nên cả ba tiểu đội đều chủ trương chọn nơi có thể chắn gió, cuối cùng tìm được một nhà dân có khung cửa sổ chắc chắn.
Vì chỉ là hợp tác nên ba tiểu đội tự lo thức ăn của mình. Đường Miểu sợ lạnh, sau khi trời trở lạnh thì không thể nấu cơm nữa. Tay nghề của Phùng Dã và Đường Xuân hiện tại cũng không tệ, hai nam nhân cao to hiển nhiên không sợ lạnh, nhanh nhẹn rửa nồi chuẩn bị làm thức ăn. Mùa đông nên ăn mì nóng.
"Chỗ tôi có mấy lon thịt hộp, mọi người ăn đi." Hạ Trà Trà cầm mấy lon thịt hộp đi tới, đưa Mục Hải hai cái. Vì mặc quần áo ôm người, nên tư thái trông càng thon thả, ánh mắt nhiều người lẳng lặng dừng trên người cô ta.
"Cám ơn Hạ tiểu thư." Mục Hải khách khí nói.
Hạ Trà Trà cầm hai hộp khác tới bên người Đường Tư Hoàng, đưa cho Đường Xuân, thuận thế ngồi xuống bên trái Đường Tư Hoàng.
"Đường tiên sinh, nghe nói các anh là người phương nam, mọi người quen với khí lạnh mùa đông chưa?"
Đường Miểu ngồi bên phải Đường Tư Hoàng, lúc thì không được tự nhiên, lúc lại bực mình, đi không được mà ở lại cũng không xong.
"Không tệ." Đường Tư Hoàng đáp ngắn gọn, vẫn luôn đọc tạp chí trong tay.
"Hạ tiểu thư, nhìn tuổi cô có vẻ không lớn, hình như không lớn hơn tôi bao nhiêu ha?" Đường Hâm cười nhập cuộc. Hắn cũng hiểu được ý đồ của nữ nhân này, cũng càng không được tự nhiên hơn Đường Miểu.
Sắc mặt Hạ Trà Trà vẫn không đổi, gật đầu cười, ánh mắt nhìn Đường Hâm vô cùng thân thiết: "Có lẽ...cũng không sai biệt lắm, tuổi gần nhau chẳng phải tốt sao? Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt."
Ngay sau đó cô lại chuyển sang Đường Tư Hoàng, vô cùng tự nhiên nói: "Để tôi lấy cà phê cho anh, anh muốn mấy viên đường?"
Trong phòng im lặng.
Nếu lúc này có một người lạ đi ngang qua, lại trùng hợp nghe được câu này, nhất định sẽ cho rằng người nói và đối tượng nghe có mối quan hệ thân mật. Nhưng mọi người ở đây đều rất rõ, Hạ Trà Trà và Đường Tư Hoàng bất quá chỉ mới gặp mặt hai lần. Nên nói nữ nhân này can đảm hay quá tự tin đây?
Trước khi ăn cơm không thể uống cà phê không phải là thường thức sao? Đường Miểu im lặng nói.
Đường Tư Hoàng bỏ tạp chí xuống, lạnh nhạt nhìn Hạ Trà Trà: "Hạ tiểu thư, bên này quá chật. Bên kia còn chỗ trống."
Hạ Trà Trà nhìn qua Đường Miểu, thầm nghĩ đứa con trai này của Đường Tư Hoàng thật không thức thời. Đường Miểu nhìn cô nở một nụ cười như có như không, vốn có một loại xúc động muốn phất tay bỏ đi, lúc này lại ngồi yên không nhúc nhích.
Ý cười của Hạ Trà Trà thoáng cứng đờ, đứng dậy: "Vậy tôi đi trước."
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, chỉ có thể nghe được tiếng nước sôi ùng ục trong nồi.
"Khụ, ăn cơm thôi." Trần Lập đứng cạnh đó kêu một tiếng.
Ăn cơm trưa xong, mọi người không trì hoãn thời gian, tiếp tục chạy đi. Thời tiết xấu, cả bầu trời cứ âm u đầy mây xám, thoạt nhìn có vẻ thấp hơn thường ngày.
Đường Miểu đếm số tên trong bao tên của mình, còn gần trăm mũi tên. Đếm tên xong thì lại lau súng. Đường Hâm muốn nói vài lời với cậu nhưng không thể tìm được cơ hội, lén khều khều vai Đường Miểu, ra hiệu về phía Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu tâm tình phiền muộn, đoán được Đường Hâm muốn cậu hỏi Đường Tư Hoàng thấy Hạ Trà Trà thế nào, nhưng vẫn vờ không biết, nói với Đường Tư Hoàng: "Cha, Đường Hâm có chuyện muốn nói này."
"Papa, con không có, là Đường Miểu cố ý giở trò." Đường Hâm trừng mắt liếc Đường Miểu, hận không thể đâm cậu một cái.
Đường Tư Hoàng từ kính chiếu hậu liếc nhìn bọn họ: "Hai đứa hăng hái như vậy, không bằng mở cửa sổ giết tang thi đi."
"Đừng hòng, lạnh." Đường Miểu lập tức phản đối.
Chạy tiếp hơn tiếng nữa, đoàn xe lần nữa đi qua một thôn trang. Đường Miểu giơ nỏ cảnh giác, thuận tiện chà chà cánh tay lạnh buốt. Mang bao tay không tiện hoạt động nên cậu không mang. Mà vì tiết kiệm dầu, xe không mở điều hòa, mặt và tay để lộ ra ngoài đều lạnh như băng.
Cậu biết Đường Tư Hoàng có nhìn tay cậu mấy lần, có vẻ quan tâm, nhưng vì hờn dỗi nên cậu làm như không phát hiện, đợi đến khi Đường Tư Hoàng không nhìn nữa, trong lòng cậu lại thầm hối hận không thôi.
Thôn trang này có vẻ không lớn, nhưng không có nghĩa không có nguy hiểm. Thôn càng nhỏ, thì càng dễ đưa toàn bộ tang thi trong thôn tới. Tiếng động cơ xe phá vỡ sự yên tĩnh trong thôn, vài tang thi nhảy ra, làm kinh động đám chim trên cây khiến chúng bay tán loạn. Tang thi càng lúc càng nhiều, chỉ một lúc sau đã chặn luôn đường đi.
Trần Lập dẫn đội đi đầu để mở đường, lúc này lại vì một đám tang thi ngăn trước xe mà không thể nhúc nhích. Xe sau xe hắn cũng thuộc đội hắn, vội vàng xoay kiếng xe xuống bắn chết tang thi. Xe Trần Lập đột nhiên chuyển bánh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng két chói tai, đổi hướng cố đi về trước.
Không ngờ hắn vừa đi chưa tới ba mét, lại lần nữa bị tang thi chặn đường. Thanh âm ngưng trọng của hắn vang lên trong bộ đàm: "Không ổn! Đám này hình như toàn là tang thi tiến hóa, khí lực rất lớn!"
"Quay đầu xe, ném lựu đạn vào đàn tang thi!" Đường Tư Hoàng nhanh chóng quyết định.
Đường Miểu chăm chú tình hình phía trước, chỉ thấy xe Trần Lập phản ứng rất nhanh, mau chóng lùi về sau, đổi hướng vội vàng lao ra khỏi vòng vây. Một khỏa lựu đạn ngay lúc đó bay ra khỏi cửa sổ xe, cùng lúc nổ banh khá nhiều tang thi.
Xe Trần Lập lách qua lách lại "uốn éo" xông về trước, bất chấp mọi thứ, cuối cùng cũng ra được, nào ngờ bánh xe lại trượt một cái ra khỏi làn đường xi-măng, đâm thẳng vào cái cây lớn ven đường. Những lá khô lác đác trên cây vì chấn động mà rơi xuống, chui vào đống cỏ khô bên dưới.
Đường Miểu không khỏi toát mồ hôi vì bọn họ. Chỉ thấy Trần Lập vội vàng lùi xe về sau, chuyển đầu xe, lần nữa chạy lên đường xi-măng. Một hàng chín chiếc xe cấp tốc chạy khỏi thôn trang, triển khai toàn bộ mã lực, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thôn trang kia nữa mới giảm dần tốc độ.
"Khụ, Đường đội trưởng..."
Trần Lập còn chưa nói xong, giọng Hạ Trà Trà đã truyền ra từ bộ đàm: "Đường tiên sinh, vừa rồi lúc tông vào cây thì cửa sổ bị vỡ, có hơi lạnh. Không bằng tôi qua ngồi xe các anh đi." (hờ~ tu vi tui chưa đc tới đây *nhìn trời*)
Đường Miểu thật sự thấy câm nín với nữ nhân này. Cha đã cự tuyệt rất rõ ràng rồi, thế mà không ngờ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Cha ngoại trừ lớn lên trông "khá" bảnh (trong căn cứ có không ít người đẹp trai), thân thủ tốt (người có thân thủ tốt trong căn cứ cũng rất nhiều), là đội trưởng (trong căn cứ lại càng không thiếu đội trưởng), cậu thật không rõ Hạ Trà Trà nhìn trúng cha ở điểm nào? Cô ta căn bản còn không hiểu cha, dựa vào cái gì mà cho rằng cha sẽ cùng một chỗ với cô ta?
"Hạ tiểu thư, thật ra cô còn rất nhiều lựa chọn khác." Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói.
- --------------
[1] Mày kiếm nhập tóc mai = kiếm mi nhập tấn [剑眉入鬓]: lông mày như kiếm đâm vào tóc mai: hiểu nôm na chân mày hình kiếm, dài gần như chạm tóc mai hai bên
*************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.