Quyển 5 - Chương 21: Tìm nhà mới
Liên Tích Ngưng Mâu
08/08/2020
Trong cuốn hồi ký sau này của Trương Vũ Cường, lời lẽ khi nói về Đường Tư Hoàng hiện rõ sự xem trọng của ông ta đối với y, "hậu sinh khả úy" là lời đánh giá của Trương Vũ Cường dành cho Đường Tư Hoàng. Nhưng tất cả đều là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Hậu sinh khả úy: hay còn có thể nói là "sóng sau xô sóng trước", ý nói kẻ sinh sau ắt sẽ hơn bậc đàn anh
Trương Vũ Cường im lặng một chốc rồi nói: "Vậy thì chúc đội trưởng Đường mã đáo thành công. Ngoài ra, còn có một việc cần nhờ đội trưởng Đường một chút."
Đường Tư Hoàng khách sáo làm động tác "mời nói": "Thủ tướng Trương cứ nói."
"Viện nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu khả năng kích phát ra dị năng thứ hai, nhưng hiện tại vẫn không có tiến triển gì, không biết đội trưởng Đường có thể chỉ điểm một chút không? Tôi đại diện cho toàn bộ người sống sót cả nước cám ơn cậu." Trương Vũ Cường cất lời trịnh trọng. Trước mắt, cả căn cứ chỉ có một mình Đường Tư Hoàng là người có hai loại dị năng, đối với việc này, ông ta chưa từng dùng thủ đoạn cực đoan gì, thậm chí trong lúc Cố Thanh Sơn cản trở Đường Tư Hoàng còn âm thầm bảo vệ y, đó đều là thành ý của ông ta với Đường Tư Hoàng. Lúc này lại còn chủ động mời đã là hạ mình rồi, huống hồ còn với danh nghĩa vì đại cục. Nếu Đường Tư Hoàng từ chối thì dù thế nào cũng thật khó nói.
Đường Tư Hoàng vẫn còn khá là kính trọng Trương Vũ Cường, chỉ mỗi việc ông ta xem trọng nữ giới là có thể thấy được ông ta là một người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng. Thế nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là y sẽ thỏa hiệp với Trương Vũ Cường, trừ phi có thể đạt được lợi ích từ chuyện đó. Ở tận thế, phải bảo vệ tốt cho bản thân và người mình quan tâm trước mới có thể nói tới chuyện khác.
"Đáng tiếc, việc Đường mỗ có được hai loại dị năng thật sự là ngẫu nhiên."
Tầm mắt Trương Vũ Cường nhìn thẳng vào y, khí thế bức người, rõ ràng là có phần không tin lời y nói.
Đường Miểu lên tiếng: "Thủ tướng Trương, chuyện này cũng giống y như trong mỗi một vạn người, chỉ có ba người có nhóm máu RH âm tính (Rh-) vậy."
Trương Vũ Cường trầm mặc vài giây rồi khẽ thở dài: "Cậu nhóc này nói phải."
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ chân Đường Miểu, nói: "Có điều, thủ tướng Trương có thể an tâm, nếu Đường mỗ phát hiện được cái gì trọng yếu, nhất định sẽ báo cho ngài. Đất nước thịnh suy, người dân ắt phải có trách nhiệm *."
(* [天下兴亡, 匹夫有责] nguyên văn là "thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách", tức: đất nước hưng vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm)
Bóng lưng Trương Vũ Cường rời đi trông có phần nặng nề, nhưng vẫn thẳng tắp. Trước khi lên xe, ông ta ngửa đầu nhìn trời.
Đường Miểu đưa mắt nhìn ông ta rời khỏi sân nhà, trong lòng đã hiện ra những ý nghĩ bước đầu. Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hiện tại chưa phải lúc làm rõ vấn đề.
"Vào thôi." Đường Tư Hoàng ôm eo cậu thúc giục.
"Cha, mai chúng ta lên đường đi." Đường Miểu đề nghị.
Đường Tư Hoàng nhíu mày. Vì hành động của Cố Thanh Sơn mà kế hoạch thật sự đã trì hoãn quá lâu. Thế nhưng, trước khi tóm được Lăng Ý, y không hy vọng Đường Miểu rời khỏi căn cứ. Ai mà biết được tên đó sẽ nhảy bổ ra lúc nào chứ. Nhưng Đường Miểu cứ nhìn chằm chằm vào mắt y không cho phép từ chối, lại còn tràn ngập vẻ lấy lòng khiến tim y không khỏi mềm nhũn, Đường Tư Hoàng thở dài một hơi trong lòng, đành thỏa hiệp thôi. Bất kể ra sao, mình cứ luôn ở cạnh nó, nhất quyết không để nó bị thương là được.
Động tác gật đầu mới làm được một nửa, đã bị nhóc con xấu xa cười sáng lạn đưa tay ôm lấy mặt, đầy buồn nôn mà hôn lên khắp mặt y, trên dưới trái phải, còn cố ý để lại hai dấu nước.
Đường Xuân "phụt" cười thành tiếng, ngay lúc hai cha con kia nhìn sang thì kịp thời ngậm lại, nghiêm mặt nhìn về trước.
Trước khi lên đường, còn một chuyện khác nữa.
Nửa tiếng sau, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã xuất hiện bên trong nhà của Tiếu Hồ Lâm. Hiện tại Hồ Đồ đội của Tiếu Hồ Lâm cũng khá phát triển, có tổng cộng một trăm hai mươi người. Căn nhà bên cạnh Đường phủ mà Tiếu Hồ Lâm đã mua từ rất lâu về trước nay đã là chỗ ở của Tiếu Hồ Lâm và mấy tên thân tín, những người khác của Hồ Đồ đội cũng tìm được chỗ khác.
"Ồ, hai vị khách lâu lâu mới tới, sao hôm nay rảnh rỗi đến chơi thế?" Tiếu Hồ Lâm vừa thấy hai người họ liền ngó ra sau lưng hai người, "Tiểu Thất không tới sao?"
Đường Miểu dở khóc dở cười. Cậu thiệt tình là chẳng hiểu nổi cái người này. Tiếu Hồ Lâm mỗi lần thấy Đường Thất là lại chọc ghẹo người ta, mỗi lần gặp cậu và cha cũng đều hỏi Đường Thất đâu, giống như thật sự có hứng thú với Đường Thất vậy, nhưng lại chưa từng thấy hắn ở riêng với Đường Thất bao giờ. Mà nếu nói thái độ của Tiếu Hồ Lâm với Đường Thất chỉ là vui đùa thì những lúc mà hai người ở cạnh nhau, ánh mắt Tiếu Hồ Lâm nhìn Đường Thất dường như lại khác với lúc nhìn những người khác.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu ngồi xuống, không nói gì, đợi thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm đem trà lên rồi rời đi thì mới ngồi bắt chéo chân, không động vào tách trà.
Động tác chuẩn bị uống trà của Tiếu Hồ Lâm khựng lại. Hắn hiểu rất rõ Đường Tư Hoàng, tư thế này rõ ràng là có chuyện, lại còn chẳng phải chuyện nhỏ.
"Sao thế?" Hắn cũng nghiêm chỉnh lại, có hơi buồn bực. Từ sau khi cứu Đường Miểu về, quân đoàn hoa quả cũng không có chuyện gì lớn có thể liên quan tới Hồ Đồ đội cả.
Đường Tư Hoàng đi thẳng vào vấn đề: "Khoảng thời gian tới, quân đoàn hoa quả sẽ rời khỏi căn cứ Kinh đô, lần nữa tìm kiếm nơi đóng quân. Nếu có ý muốn đi cùng thì sáng mai đi ra ngoài với bọn tôi."
Tiếu Hồ Lâm nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng hắn biết Đường Tư Hoàng không phải là người thích nói đùa, tức thì đưa tay áp lên trán y: "Đâu có sốt đâu ta."
Đường Miểu vô thức chặn tay hắn lại, nghiêm mặt: "Chú Tiếu, cha con rất nghiêm túc."
Tiếu Hồ Lâm không lên tiếng trêu cậu quá độc chiếm như thường ngày mà bật cười rầu rĩ, xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Tư Hoàng, cậu điên rồi à? Tình hình hiện tại của căn cứ, tôi khỏi cần phải nói nhiều phải không? Thức ăn dự trữ, an ninh, vũ khí, thiết bị và các nghiên cứu khoa học. Không chỗ nào là không tốt. Sao lại vô duyên vô cớ muốn rời khỏi căn cứ Kinh đô?"
Đường Tư Hoàng gật đầu, không khuyên hắn mà chỉ nói: "Đúng thật là thế. Tôi cũng không nói là căn cứ Kinh đô không tốt, chỉ là không muốn chỉ giới hạn ở đây thôi, mục đích rời đi chủ yếu là cày ruộng canh tác. Sau khi xác định được nơi chuyển tới, tôi sẽ cho người tới thông báo cho cậu. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, sau này mà muốn gia nhập thì phải nộp vật tư."
"Anh, anh hai của tôi ơi, cậu xác định đây là trọng điểm câu chuyện hôm nay?" Tiếu Hồ Lâm thiếu chút nữa đã hộc máu. Tin tưởng Đường Tư Hoàng, hắn biết rõ nếu không có lý do, Đường Tư Hoàng sẽ không nói mấy câu này, vốn đang chờ Đường Tư Hoàng nói thêm mấy lý do khác nữa, ai mà ngờ người anh em này cứ vậy rồi thôi? Hắn thiệt bị Đường Tư Hoàng làm cho hồ đồ luôn rồi. = ="
Đường Miểu biết rõ Tiếu Hồ Lâm là người bạn mà cha mình cực kỳ quan tâm, về tư tâm, thật sự hy vọng Tiếu Hồ Lâm có thể đi cùng. Hơn nữa, nếu Tiếu Hồ Lâm đi cùng bọn họ, sẽ khiến cậu dễ chia sẻ chút chỗ tốt trong không gian cho hắn hơn, ít nhất cũng giúp Tiếu Hồ Lâm an tâm về an toàn của bản thân hơn. Nhưng di chuyển cả một đội ngũ không phải là chuyện nhỏ, cũng chẳng dễ dàng gì, trong lúc đường xá xa xôi thậm chí sẽ có cả thương vong. Cho nên không thể ép Tiếu Hồ Lâm đi được, tất cả cứ để Tiếu Hồ Lâm tự mình xem xét. Dù sao thì tình hình hiện tại của căn cứ Kinh đô quả thật rất tốt.
"Chú Tiếu. Chú cân nhắc cho kỹ đi. Con và cha đều hy vọng chú có thể đi cùng."
Câu này hiển nhiên làm Tiếu Hồ Lâm cảm động vô cùng, đắc ý nhìn Đường Tư Hoàng: "Vẫn là con nghĩ cho ta!" Lại thấy vẻ mặt Đường Tư Hoàng vẫn lạnh nhạt, ngay cả nửa ánh mắt cũng chẳng thèm cho hắn. Haizzz, cái tên họ Đường này đúng là trọng sắc khinh bạn mà!
"Đi thôi, còn nhiều thứ cần thu dọn lắm." Đường Tư Hoàng đứng dậy định đi.
Đường Miểu giữ chặt lấy y: "Cha, đợi đã, gửi cho tiểu lão đầu chút đồ ngon đã."
Đường Tư Hoàng lấy ra một rổ cà tím và cà chua tươi ngon từ trong không gian.
"Chú Tiếu, phiền chú chuyển cho tiểu lão đầu giúp con."
Tiếu Hồ Lâm suýt nữa lại hộc máu. Sao lại không đưa gì cho chú đây hả? Hắn cầm lấy một trái cà chua cắn phập xuống, miệng đầy "máu tươi", nhe răng với Đường Miểu. Tiếu Hồ Lâm thật ra đã ăn không ít đồ ăn trong không gian của Đường Miểu, trước kia thỉnh thoảng có đưa cho hắn một chút. Mới đầu, Tiếu Hồ Lâm còn nghĩ thầm rằng đều là anh em tốt với nhau, qua chơi còn mang quà theo làm gì? Hắn cũng có nói một lần, nhưng lần sau đến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vẫn mang một ít cho hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là sau đó khi đi thu thập vật tư, gặp được đồ mà Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thích đều giữ lại đưa cho hai người.
"Mai chừng nào đi? Gần đây cũng nhàn, tôi đi với các cậu một chuyến." Tiếu Hồ Lâm nói. Anh em tốt của hắn sắp dọn đi, hắn dĩ nhiên không thể không giúp đỡ tư vấn rồi.
Đường Tư Hoàng hiểu được hắn đang phân vân, biết hắn cần thời gian cân nhắc, liền nói thẳng thời gian tập hợp cho hắn, rồi cùng Đường Miểu rời đi.
Rạng sáng hôm sau, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng dẫn theo Đường Hâm, Đường Văn, Đường Xuân, Đường Thất, Trương Vọng đứng trước Đường phủ chờ xuất phát. Hổ Vương và Charles đi cùng, còn Hắc Uy ở lại giữ nhà. Hai phút sau, Tiếu Hồ Lâm sải bước đi tới, đôi bốt chạm đất phát ra tiếng cộp cộp. Lý Thái Thái và Tiểu Giáp đi ở phía sau, trên lưng Tiểu Giáp vác theo hai cái ba lô.
"Chào buổi sáng! Mọi người."
"Chào buổi sáng."
"Hi, Tiểu Thất."
Không ngoài dự đoán của mọi người, Tiếu Hồ Lâm bước thẳng tới trước mặt Đường Thất mới dừng lại, đưa tay giữ chặt đầu Đường Thất với vẻ thân mật, rướn người định hôn, lại bị Đường Thất dọng thẳng cùi chỏ vào bụng hắn.
Đường Tư Hoàng nói: "Lần này chúng ta hẳn là đi chừng một tuần, có tổng cộng ba điểm đến, trong lúc đó nếu có lạc thì chờ ở thôn Bảo Sơn, mười hai giờ trưa ngày thứ bảy nếu không thấy ai khác thì không cần đợi nữa, trực tiếp trở về căn cứ."
"Đây là bản đồ." Đường Miểu phát cho mỗi người một tờ giấy, "Trước tiên đi đâu đã đánh dấu hết rồi, thôn Bảo Sơn cũng đã ký hiệu lại."
Đường Tư Hoàng tiếp lời: "Tổng cộng mười người, chia làm ba chiếc xe, tôi, Đường Miểu và Đường Văn; Đường Hâm, bác Xuân và Lý Thái; Hồ Lâm, Trương Vọng, Đường Thất, Tiểu Giáp. Vẫn chưa cùng nhau chiến đấu lần nào, đừng quên cố gắng phối hợp với nhau." Sắp xếp thế này khá là hợp lý, mỗi xe đều có một dị năng giả không gian, nếu có trì hoãn hơi lâu thì cũng có thể đảm bảo có tiếp tế.
Đường Miểu đưa cờ cho ba tiểu đội: "Đỏ, nguy hiểm; xanh lá, tạm dừng; vàng, cảnh giác."
"Aiya, Đường Tiểu Miểu, hỏi cha con xem có mang đầy đủ nguyên liệu nấu ăn không, lúc ta đi quên mang đồ làm bếp rồi, thức ăn chuyến này đành nhờ vào con cả thôi." Tiếu Hồ Lâm đột nhiên vỗ đùi nói.
Đường Miểu kéo cổ tay Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ, híp mắt cười: "Chú Tiếu, xuất phát muộn hai phút cũng chẳng sao cả, chú cho người chạy về mang tới đi."
"Ừm, nói mới nhớ, đồ làm bếp của chú bị hư mất rồi."
Tất cả câm lặng.
Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, phất tay cười nói: "Kiểm tra lại trang bị lần nữa, chuẩn bị xuất phát."
******************
Hậu sinh khả úy: hay còn có thể nói là "sóng sau xô sóng trước", ý nói kẻ sinh sau ắt sẽ hơn bậc đàn anh
Trương Vũ Cường im lặng một chốc rồi nói: "Vậy thì chúc đội trưởng Đường mã đáo thành công. Ngoài ra, còn có một việc cần nhờ đội trưởng Đường một chút."
Đường Tư Hoàng khách sáo làm động tác "mời nói": "Thủ tướng Trương cứ nói."
"Viện nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu khả năng kích phát ra dị năng thứ hai, nhưng hiện tại vẫn không có tiến triển gì, không biết đội trưởng Đường có thể chỉ điểm một chút không? Tôi đại diện cho toàn bộ người sống sót cả nước cám ơn cậu." Trương Vũ Cường cất lời trịnh trọng. Trước mắt, cả căn cứ chỉ có một mình Đường Tư Hoàng là người có hai loại dị năng, đối với việc này, ông ta chưa từng dùng thủ đoạn cực đoan gì, thậm chí trong lúc Cố Thanh Sơn cản trở Đường Tư Hoàng còn âm thầm bảo vệ y, đó đều là thành ý của ông ta với Đường Tư Hoàng. Lúc này lại còn chủ động mời đã là hạ mình rồi, huống hồ còn với danh nghĩa vì đại cục. Nếu Đường Tư Hoàng từ chối thì dù thế nào cũng thật khó nói.
Đường Tư Hoàng vẫn còn khá là kính trọng Trương Vũ Cường, chỉ mỗi việc ông ta xem trọng nữ giới là có thể thấy được ông ta là một người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng. Thế nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là y sẽ thỏa hiệp với Trương Vũ Cường, trừ phi có thể đạt được lợi ích từ chuyện đó. Ở tận thế, phải bảo vệ tốt cho bản thân và người mình quan tâm trước mới có thể nói tới chuyện khác.
"Đáng tiếc, việc Đường mỗ có được hai loại dị năng thật sự là ngẫu nhiên."
Tầm mắt Trương Vũ Cường nhìn thẳng vào y, khí thế bức người, rõ ràng là có phần không tin lời y nói.
Đường Miểu lên tiếng: "Thủ tướng Trương, chuyện này cũng giống y như trong mỗi một vạn người, chỉ có ba người có nhóm máu RH âm tính (Rh-) vậy."
Trương Vũ Cường trầm mặc vài giây rồi khẽ thở dài: "Cậu nhóc này nói phải."
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ chân Đường Miểu, nói: "Có điều, thủ tướng Trương có thể an tâm, nếu Đường mỗ phát hiện được cái gì trọng yếu, nhất định sẽ báo cho ngài. Đất nước thịnh suy, người dân ắt phải có trách nhiệm *."
(* [天下兴亡, 匹夫有责] nguyên văn là "thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách", tức: đất nước hưng vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm)
Bóng lưng Trương Vũ Cường rời đi trông có phần nặng nề, nhưng vẫn thẳng tắp. Trước khi lên xe, ông ta ngửa đầu nhìn trời.
Đường Miểu đưa mắt nhìn ông ta rời khỏi sân nhà, trong lòng đã hiện ra những ý nghĩ bước đầu. Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hiện tại chưa phải lúc làm rõ vấn đề.
"Vào thôi." Đường Tư Hoàng ôm eo cậu thúc giục.
"Cha, mai chúng ta lên đường đi." Đường Miểu đề nghị.
Đường Tư Hoàng nhíu mày. Vì hành động của Cố Thanh Sơn mà kế hoạch thật sự đã trì hoãn quá lâu. Thế nhưng, trước khi tóm được Lăng Ý, y không hy vọng Đường Miểu rời khỏi căn cứ. Ai mà biết được tên đó sẽ nhảy bổ ra lúc nào chứ. Nhưng Đường Miểu cứ nhìn chằm chằm vào mắt y không cho phép từ chối, lại còn tràn ngập vẻ lấy lòng khiến tim y không khỏi mềm nhũn, Đường Tư Hoàng thở dài một hơi trong lòng, đành thỏa hiệp thôi. Bất kể ra sao, mình cứ luôn ở cạnh nó, nhất quyết không để nó bị thương là được.
Động tác gật đầu mới làm được một nửa, đã bị nhóc con xấu xa cười sáng lạn đưa tay ôm lấy mặt, đầy buồn nôn mà hôn lên khắp mặt y, trên dưới trái phải, còn cố ý để lại hai dấu nước.
Đường Xuân "phụt" cười thành tiếng, ngay lúc hai cha con kia nhìn sang thì kịp thời ngậm lại, nghiêm mặt nhìn về trước.
Trước khi lên đường, còn một chuyện khác nữa.
Nửa tiếng sau, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã xuất hiện bên trong nhà của Tiếu Hồ Lâm. Hiện tại Hồ Đồ đội của Tiếu Hồ Lâm cũng khá phát triển, có tổng cộng một trăm hai mươi người. Căn nhà bên cạnh Đường phủ mà Tiếu Hồ Lâm đã mua từ rất lâu về trước nay đã là chỗ ở của Tiếu Hồ Lâm và mấy tên thân tín, những người khác của Hồ Đồ đội cũng tìm được chỗ khác.
"Ồ, hai vị khách lâu lâu mới tới, sao hôm nay rảnh rỗi đến chơi thế?" Tiếu Hồ Lâm vừa thấy hai người họ liền ngó ra sau lưng hai người, "Tiểu Thất không tới sao?"
Đường Miểu dở khóc dở cười. Cậu thiệt tình là chẳng hiểu nổi cái người này. Tiếu Hồ Lâm mỗi lần thấy Đường Thất là lại chọc ghẹo người ta, mỗi lần gặp cậu và cha cũng đều hỏi Đường Thất đâu, giống như thật sự có hứng thú với Đường Thất vậy, nhưng lại chưa từng thấy hắn ở riêng với Đường Thất bao giờ. Mà nếu nói thái độ của Tiếu Hồ Lâm với Đường Thất chỉ là vui đùa thì những lúc mà hai người ở cạnh nhau, ánh mắt Tiếu Hồ Lâm nhìn Đường Thất dường như lại khác với lúc nhìn những người khác.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu ngồi xuống, không nói gì, đợi thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm đem trà lên rồi rời đi thì mới ngồi bắt chéo chân, không động vào tách trà.
Động tác chuẩn bị uống trà của Tiếu Hồ Lâm khựng lại. Hắn hiểu rất rõ Đường Tư Hoàng, tư thế này rõ ràng là có chuyện, lại còn chẳng phải chuyện nhỏ.
"Sao thế?" Hắn cũng nghiêm chỉnh lại, có hơi buồn bực. Từ sau khi cứu Đường Miểu về, quân đoàn hoa quả cũng không có chuyện gì lớn có thể liên quan tới Hồ Đồ đội cả.
Đường Tư Hoàng đi thẳng vào vấn đề: "Khoảng thời gian tới, quân đoàn hoa quả sẽ rời khỏi căn cứ Kinh đô, lần nữa tìm kiếm nơi đóng quân. Nếu có ý muốn đi cùng thì sáng mai đi ra ngoài với bọn tôi."
Tiếu Hồ Lâm nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng hắn biết Đường Tư Hoàng không phải là người thích nói đùa, tức thì đưa tay áp lên trán y: "Đâu có sốt đâu ta."
Đường Miểu vô thức chặn tay hắn lại, nghiêm mặt: "Chú Tiếu, cha con rất nghiêm túc."
Tiếu Hồ Lâm không lên tiếng trêu cậu quá độc chiếm như thường ngày mà bật cười rầu rĩ, xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Tư Hoàng, cậu điên rồi à? Tình hình hiện tại của căn cứ, tôi khỏi cần phải nói nhiều phải không? Thức ăn dự trữ, an ninh, vũ khí, thiết bị và các nghiên cứu khoa học. Không chỗ nào là không tốt. Sao lại vô duyên vô cớ muốn rời khỏi căn cứ Kinh đô?"
Đường Tư Hoàng gật đầu, không khuyên hắn mà chỉ nói: "Đúng thật là thế. Tôi cũng không nói là căn cứ Kinh đô không tốt, chỉ là không muốn chỉ giới hạn ở đây thôi, mục đích rời đi chủ yếu là cày ruộng canh tác. Sau khi xác định được nơi chuyển tới, tôi sẽ cho người tới thông báo cho cậu. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, sau này mà muốn gia nhập thì phải nộp vật tư."
"Anh, anh hai của tôi ơi, cậu xác định đây là trọng điểm câu chuyện hôm nay?" Tiếu Hồ Lâm thiếu chút nữa đã hộc máu. Tin tưởng Đường Tư Hoàng, hắn biết rõ nếu không có lý do, Đường Tư Hoàng sẽ không nói mấy câu này, vốn đang chờ Đường Tư Hoàng nói thêm mấy lý do khác nữa, ai mà ngờ người anh em này cứ vậy rồi thôi? Hắn thiệt bị Đường Tư Hoàng làm cho hồ đồ luôn rồi. = ="
Đường Miểu biết rõ Tiếu Hồ Lâm là người bạn mà cha mình cực kỳ quan tâm, về tư tâm, thật sự hy vọng Tiếu Hồ Lâm có thể đi cùng. Hơn nữa, nếu Tiếu Hồ Lâm đi cùng bọn họ, sẽ khiến cậu dễ chia sẻ chút chỗ tốt trong không gian cho hắn hơn, ít nhất cũng giúp Tiếu Hồ Lâm an tâm về an toàn của bản thân hơn. Nhưng di chuyển cả một đội ngũ không phải là chuyện nhỏ, cũng chẳng dễ dàng gì, trong lúc đường xá xa xôi thậm chí sẽ có cả thương vong. Cho nên không thể ép Tiếu Hồ Lâm đi được, tất cả cứ để Tiếu Hồ Lâm tự mình xem xét. Dù sao thì tình hình hiện tại của căn cứ Kinh đô quả thật rất tốt.
"Chú Tiếu. Chú cân nhắc cho kỹ đi. Con và cha đều hy vọng chú có thể đi cùng."
Câu này hiển nhiên làm Tiếu Hồ Lâm cảm động vô cùng, đắc ý nhìn Đường Tư Hoàng: "Vẫn là con nghĩ cho ta!" Lại thấy vẻ mặt Đường Tư Hoàng vẫn lạnh nhạt, ngay cả nửa ánh mắt cũng chẳng thèm cho hắn. Haizzz, cái tên họ Đường này đúng là trọng sắc khinh bạn mà!
"Đi thôi, còn nhiều thứ cần thu dọn lắm." Đường Tư Hoàng đứng dậy định đi.
Đường Miểu giữ chặt lấy y: "Cha, đợi đã, gửi cho tiểu lão đầu chút đồ ngon đã."
Đường Tư Hoàng lấy ra một rổ cà tím và cà chua tươi ngon từ trong không gian.
"Chú Tiếu, phiền chú chuyển cho tiểu lão đầu giúp con."
Tiếu Hồ Lâm suýt nữa lại hộc máu. Sao lại không đưa gì cho chú đây hả? Hắn cầm lấy một trái cà chua cắn phập xuống, miệng đầy "máu tươi", nhe răng với Đường Miểu. Tiếu Hồ Lâm thật ra đã ăn không ít đồ ăn trong không gian của Đường Miểu, trước kia thỉnh thoảng có đưa cho hắn một chút. Mới đầu, Tiếu Hồ Lâm còn nghĩ thầm rằng đều là anh em tốt với nhau, qua chơi còn mang quà theo làm gì? Hắn cũng có nói một lần, nhưng lần sau đến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vẫn mang một ít cho hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là sau đó khi đi thu thập vật tư, gặp được đồ mà Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thích đều giữ lại đưa cho hai người.
"Mai chừng nào đi? Gần đây cũng nhàn, tôi đi với các cậu một chuyến." Tiếu Hồ Lâm nói. Anh em tốt của hắn sắp dọn đi, hắn dĩ nhiên không thể không giúp đỡ tư vấn rồi.
Đường Tư Hoàng hiểu được hắn đang phân vân, biết hắn cần thời gian cân nhắc, liền nói thẳng thời gian tập hợp cho hắn, rồi cùng Đường Miểu rời đi.
Rạng sáng hôm sau, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng dẫn theo Đường Hâm, Đường Văn, Đường Xuân, Đường Thất, Trương Vọng đứng trước Đường phủ chờ xuất phát. Hổ Vương và Charles đi cùng, còn Hắc Uy ở lại giữ nhà. Hai phút sau, Tiếu Hồ Lâm sải bước đi tới, đôi bốt chạm đất phát ra tiếng cộp cộp. Lý Thái Thái và Tiểu Giáp đi ở phía sau, trên lưng Tiểu Giáp vác theo hai cái ba lô.
"Chào buổi sáng! Mọi người."
"Chào buổi sáng."
"Hi, Tiểu Thất."
Không ngoài dự đoán của mọi người, Tiếu Hồ Lâm bước thẳng tới trước mặt Đường Thất mới dừng lại, đưa tay giữ chặt đầu Đường Thất với vẻ thân mật, rướn người định hôn, lại bị Đường Thất dọng thẳng cùi chỏ vào bụng hắn.
Đường Tư Hoàng nói: "Lần này chúng ta hẳn là đi chừng một tuần, có tổng cộng ba điểm đến, trong lúc đó nếu có lạc thì chờ ở thôn Bảo Sơn, mười hai giờ trưa ngày thứ bảy nếu không thấy ai khác thì không cần đợi nữa, trực tiếp trở về căn cứ."
"Đây là bản đồ." Đường Miểu phát cho mỗi người một tờ giấy, "Trước tiên đi đâu đã đánh dấu hết rồi, thôn Bảo Sơn cũng đã ký hiệu lại."
Đường Tư Hoàng tiếp lời: "Tổng cộng mười người, chia làm ba chiếc xe, tôi, Đường Miểu và Đường Văn; Đường Hâm, bác Xuân và Lý Thái; Hồ Lâm, Trương Vọng, Đường Thất, Tiểu Giáp. Vẫn chưa cùng nhau chiến đấu lần nào, đừng quên cố gắng phối hợp với nhau." Sắp xếp thế này khá là hợp lý, mỗi xe đều có một dị năng giả không gian, nếu có trì hoãn hơi lâu thì cũng có thể đảm bảo có tiếp tế.
Đường Miểu đưa cờ cho ba tiểu đội: "Đỏ, nguy hiểm; xanh lá, tạm dừng; vàng, cảnh giác."
"Aiya, Đường Tiểu Miểu, hỏi cha con xem có mang đầy đủ nguyên liệu nấu ăn không, lúc ta đi quên mang đồ làm bếp rồi, thức ăn chuyến này đành nhờ vào con cả thôi." Tiếu Hồ Lâm đột nhiên vỗ đùi nói.
Đường Miểu kéo cổ tay Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ, híp mắt cười: "Chú Tiếu, xuất phát muộn hai phút cũng chẳng sao cả, chú cho người chạy về mang tới đi."
"Ừm, nói mới nhớ, đồ làm bếp của chú bị hư mất rồi."
Tất cả câm lặng.
Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, phất tay cười nói: "Kiểm tra lại trang bị lần nữa, chuẩn bị xuất phát."
******************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.