Quyển 1 - Chương 62: Trương Vọng, đánh tốt lắm! (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧
Liên Tích Ngưng Mâu
08/08/2020
Carly: Ta chỉ có một théc méc, tên ẻo lả kia nói 6h qua, mà tận 7h30 tiểu Miểu mới zậy nà nàm seo?:v có lẽ tgiả đã ko để ý tới nó =)))
Đường Miểu đặt báo thức lúc 7:30, từ sớm đã xuống lầu, lúc trông thấy nữ nhân kia ngồi trong phòng khách, giờ mới nhớ ra nhà mình còn có một phụ nữ. Ngày hôm qua, cậu cứ nghĩ Charles cùng Hắc Uy cứu được 5 mạng người, căn bản đã quên mất cô ta. Tới nay cậu vẫn không biết tên cô ta, cũng không có hứng thú đi hỏi.
“Đường Miểu, cậu không sao chứ?” Nữ nhân kia nhìn cậu nở một nụ cười đầy “thân thiết ân cần” hỏi.
“Không việc gì.” Đường Miểu nhàn nhạt trả lời, nhìn về phía Trương Vọng, “Trương Vọng, có kế hoạch gì không?” Căn cứ biểu hiện tối qua của mọi người mà nói, cậu đối với Trương Vọng yên tâm nhất. Cậu đã nghĩ ra một kế hoạch, nhưng những người này vẫn cứ xem cậu như một đứa trẻ, vậy vẫn nên hỏi trước rồi nói sau, nếu như kế hoạch của bọn trương vọng không khả thi, câu sẽ đề xuất kế hoạch của mình. Aiii, cha không có nhà, cậu thấy thật áp lực nga.
Trương Vọng nói: “Tiểu thiếu gia, sáng hôm nay tôi đã âm thầm quan sát, dúng là có người đang theo dõi chúng ta, là căn biệt thự bên góc đối diện. Lát nữa chúng ta cứ như bình thường đi xách nước nấu cớm, sau đó giả chết, mượn cơ hội phản công bọn chúng.”
Nữ nhân kia đã nghe nhóm Trương Vọng nói lại sự việc tối qua, lại nghe bọn họ muốn phản công lại, vẻ mặt khẩn trương, cả kinh nói: “Không được! Không thể để bọn chúng tiến vào. Nếu như bọn chúng có súng thì sao? Vạn nhất bọn chúng vừa vào đã cho chúng ta mỗi người một viên vào đầu thì sao đây?”
Trương Vọng nhìn cô ta một cái, kiên quyết nói: “Tên này phải giải quyết, nói cách khác, không hạ hắn thì không biết khi nào lại bị bọn chúng hạ độc thủ.”
Phùng Dã từ nhà bếp lấy hai cái thùng ra bể bơi xách nước. Lúc nấu cơm đương nhiên sẽ không dùng nước độc này, mà là dùng hồ nước bơm hơi trên lầu. Đối phương căn bản không biết bọn họ nấu cơm, rửa mặt đều dùng nước khác.
Đường Miểu cầm kính viễn vọng lên lầu ba, nhẹ chân bước đến cửa sổ, nhìn từng cái từng cái biệt xung quanh nhà, kính viễn vọng dừng lại tại một biệt thự góc đối diện Đường gia. Cho dù những người trong đó che dấu rất kĩ, nhưng đối với thị lực hiện tại, cậu vẫn thấy được bức màn kia khẽ nhúc nhích, hiển nhiên vừa rồi có người đứng bên cửa sổ.
Dùng bữa sáng xong, Đường Miểu vuốt lưng Charles cùng Hắc Uy, cẩn thận nhắc nhở: “Lát nữa các ngươi không được lộn xộn nghe chưa?” Cậu chỉ sợ Charles cùng Hắc Uy thấy người lạ sẽ xông lên sủa, đem tên hung thủ dọa bỏ chạy. Nhưng nếu giấu chúng nó đi, bọn hạ độc không thấy chúng không chừng sẽ nghi ngờ. Vẫn chưa rõ đối phương là một người hay một đám, cẩn thận vẫn hơn.
Charles cùng Hắc Uy đã trải qua đợt đặc huấn, vốn rất nghe lời, lại thêm từ khi uống linh thủy, chúng đối với những mệnh lệnh của Đường Miểu càng hiểu rõ hơn trước. Cậu cũng không cần tốn nhiều công sức, Charles cùng Hắc Uy ghé đầu vào tô đựng thức ăn không nhúc nhích, thật sự y như đã bị đánh ngất, chọc cho Hùng Thiên Hạo cùng Đỗ Tấn nhỏ giọng cười rộ lên.
Nữ nhân kia thì cứ đứng ngồi không yên, vẫn cứ phản đối kế hoạch của bọn họ, bất quá không ai để ý tới cô ta.
Bọn Trương Vọng đều là nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Đường Tư Hoàng đối xử lãnh đạm với nữ nhân này đã nhìn ra cô ta cùng tiên sinh không có bất kì quan hệ thân mật gì, đủ để thấy nữ nhân này không hề quan trọng, bọn họ đương nhiên không cần đem lời cô ta nói để trong lòng.
“Tôi nghĩ vẫn là tôi trốn vào phòng a, miễn cho ảnh hưởng đến kế hoạch của các anh.” Nữ nhân này cũng nhìn ra bọn họ không chào đón cô ta, nói xong liền đứng dậy.
“Không được.” Đường Miểu là người đầu tiên phản đối, “Không biết đối phương đã âm thầm theo dõi chúng ta mấy ngày rồi sao? Khẳng định biết rõ chúng ta có bao nhiêu người, vạn nhất lúc đối phương vào phát hiện thiếu một người sẽ nghi ngờ.”
Sắc mặt cô ta cứng đờ: “Cậu…” Lập tức hất tóc, quay người muốn lên lầu.
Trương Vọng bỗng nhiên đi đến, trực tiếp đánh vào gáy cô ta.
Nữ nhân kêu lên một tiếng, lập tức ngất đi, vô lực ngã xuống đất.
Trương Vọng tiếp được cô ta, lại để cô ta ghé lên bàn cơm, thấy những người khác nhìn về phía mình, nhàn nhạt giải thích: “Miễn cho cô ta gây chuyện.”
Đường Miểu đặt báo thức lúc 7:30, từ sớm đã xuống lầu, lúc trông thấy nữ nhân kia ngồi trong phòng khách, giờ mới nhớ ra nhà mình còn có một phụ nữ. Ngày hôm qua, cậu cứ nghĩ Charles cùng Hắc Uy cứu được 5 mạng người, căn bản đã quên mất cô ta. Tới nay cậu vẫn không biết tên cô ta, cũng không có hứng thú đi hỏi.
“Đường Miểu, cậu không sao chứ?” Nữ nhân kia nhìn cậu nở một nụ cười đầy “thân thiết ân cần” hỏi.
“Không việc gì.” Đường Miểu nhàn nhạt trả lời, nhìn về phía Trương Vọng, “Trương Vọng, có kế hoạch gì không?” Căn cứ biểu hiện tối qua của mọi người mà nói, cậu đối với Trương Vọng yên tâm nhất. Cậu đã nghĩ ra một kế hoạch, nhưng những người này vẫn cứ xem cậu như một đứa trẻ, vậy vẫn nên hỏi trước rồi nói sau, nếu như kế hoạch của bọn trương vọng không khả thi, câu sẽ đề xuất kế hoạch của mình. Aiii, cha không có nhà, cậu thấy thật áp lực nga.
Trương Vọng nói: “Tiểu thiếu gia, sáng hôm nay tôi đã âm thầm quan sát, dúng là có người đang theo dõi chúng ta, là căn biệt thự bên góc đối diện. Lát nữa chúng ta cứ như bình thường đi xách nước nấu cớm, sau đó giả chết, mượn cơ hội phản công bọn chúng.”
Nữ nhân kia đã nghe nhóm Trương Vọng nói lại sự việc tối qua, lại nghe bọn họ muốn phản công lại, vẻ mặt khẩn trương, cả kinh nói: “Không được! Không thể để bọn chúng tiến vào. Nếu như bọn chúng có súng thì sao? Vạn nhất bọn chúng vừa vào đã cho chúng ta mỗi người một viên vào đầu thì sao đây?”
Trương Vọng nhìn cô ta một cái, kiên quyết nói: “Tên này phải giải quyết, nói cách khác, không hạ hắn thì không biết khi nào lại bị bọn chúng hạ độc thủ.”
Phùng Dã từ nhà bếp lấy hai cái thùng ra bể bơi xách nước. Lúc nấu cơm đương nhiên sẽ không dùng nước độc này, mà là dùng hồ nước bơm hơi trên lầu. Đối phương căn bản không biết bọn họ nấu cơm, rửa mặt đều dùng nước khác.
Đường Miểu cầm kính viễn vọng lên lầu ba, nhẹ chân bước đến cửa sổ, nhìn từng cái từng cái biệt xung quanh nhà, kính viễn vọng dừng lại tại một biệt thự góc đối diện Đường gia. Cho dù những người trong đó che dấu rất kĩ, nhưng đối với thị lực hiện tại, cậu vẫn thấy được bức màn kia khẽ nhúc nhích, hiển nhiên vừa rồi có người đứng bên cửa sổ.
Dùng bữa sáng xong, Đường Miểu vuốt lưng Charles cùng Hắc Uy, cẩn thận nhắc nhở: “Lát nữa các ngươi không được lộn xộn nghe chưa?” Cậu chỉ sợ Charles cùng Hắc Uy thấy người lạ sẽ xông lên sủa, đem tên hung thủ dọa bỏ chạy. Nhưng nếu giấu chúng nó đi, bọn hạ độc không thấy chúng không chừng sẽ nghi ngờ. Vẫn chưa rõ đối phương là một người hay một đám, cẩn thận vẫn hơn.
Charles cùng Hắc Uy đã trải qua đợt đặc huấn, vốn rất nghe lời, lại thêm từ khi uống linh thủy, chúng đối với những mệnh lệnh của Đường Miểu càng hiểu rõ hơn trước. Cậu cũng không cần tốn nhiều công sức, Charles cùng Hắc Uy ghé đầu vào tô đựng thức ăn không nhúc nhích, thật sự y như đã bị đánh ngất, chọc cho Hùng Thiên Hạo cùng Đỗ Tấn nhỏ giọng cười rộ lên.
Nữ nhân kia thì cứ đứng ngồi không yên, vẫn cứ phản đối kế hoạch của bọn họ, bất quá không ai để ý tới cô ta.
Bọn Trương Vọng đều là nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Đường Tư Hoàng đối xử lãnh đạm với nữ nhân này đã nhìn ra cô ta cùng tiên sinh không có bất kì quan hệ thân mật gì, đủ để thấy nữ nhân này không hề quan trọng, bọn họ đương nhiên không cần đem lời cô ta nói để trong lòng.
“Tôi nghĩ vẫn là tôi trốn vào phòng a, miễn cho ảnh hưởng đến kế hoạch của các anh.” Nữ nhân này cũng nhìn ra bọn họ không chào đón cô ta, nói xong liền đứng dậy.
“Không được.” Đường Miểu là người đầu tiên phản đối, “Không biết đối phương đã âm thầm theo dõi chúng ta mấy ngày rồi sao? Khẳng định biết rõ chúng ta có bao nhiêu người, vạn nhất lúc đối phương vào phát hiện thiếu một người sẽ nghi ngờ.”
Sắc mặt cô ta cứng đờ: “Cậu…” Lập tức hất tóc, quay người muốn lên lầu.
Trương Vọng bỗng nhiên đi đến, trực tiếp đánh vào gáy cô ta.
Nữ nhân kêu lên một tiếng, lập tức ngất đi, vô lực ngã xuống đất.
Trương Vọng tiếp được cô ta, lại để cô ta ghé lên bàn cơm, thấy những người khác nhìn về phía mình, nhàn nhạt giải thích: “Miễn cho cô ta gây chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.