Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Chương 113:

Tiên Đào Ngọc Mễ

07/05/2023

Sau tết, mấy người ở trong nhà Nguyễn Ngải gần nửa tháng rốt cục nhớ tới mình còn có lớp học, vì thế không tình nguyện thu dọn hành lý trở về Bắc thành.

Đi theo bọn họ trở về còn có Nguyễn Ngải cùng tang thi mắt đỏ.

Phương án phẫu thuật sửa chữa dây thanh âm Hoắc Chính Tung đã được thiết kế xong, hơn nữa viện y học cũng có phòng phẫu thuật phù hợp với điều kiện vệ sinh, để tránh cho người nhàn rỗi biết bí mật của tang thi mắt đỏ, ông quyết định hoàn thành ca phẫu thuật này ngay trong viện nghiên cứu, để mình tự mình đứng phẫu thuật, Thẩm Lê Xuyên từ bên cạnh hỗ trợ.

Tang thi mắt đỏ đêm trước khi phẫu thuật đã bị Hoắc Ngôn Trăn cải trang xong rồi đưa vào căn cứ, nhiều năm không từng vào căn cứ nhân loại, nó biểu hiện thập phần chật chội, giống như một con cá biển thoái hóa má lại bị ném xuống nước, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh rất quen thuộc lại khiến nó không hiểu sao cảm thấy hít thở không thông.

Nguyễn Ngải biết tang thi mắt đỏ tâm tình bất ổn, vì thế đẩy một cái giường nhỏ tới bồi nó cả đêm.

Trước khi được đẩy vào phòng giải phẫu, tang thi mắt đỏ còn nắm lấy tay Nguyễn Ngải không buông.

"Đừng sợ." Nguyễn Ngải dùng dị năng nhu hòa trấn an cảm xúc của nó: "Ngủ một giấc liền qua đi, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi.”

Tang thi mắt đỏ lúc này mới chậm rãi buông tay cô ra, nhắm mắt lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nguyễn Ngải ở bên ngoài trải qua hai tiếng đồng hồ dài đằng đảo, cũng may Hoắc Ngôn Trăn vắng mặt tới bồi cô, làm cho tâm tư rung chuyển của cô bình tĩnh không ít.

Những năm gần đây, tang thi mắt đỏ luôn đóng vai như người cha bên cạnh Nguyễn Ngải, không chỉ chăm sóc cuộc sống của cô tỉ mỉ, mà còn mặc kệ vất vả thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cô, Nguyễn Ngải chưa từng nghĩ tới có một ngày nó sẽ cần sự an ủi của cô như một đứa trẻ, hơn nữa còn không hề giữ lại dựa vào cô.

Nguyễn Ngải thật lòng hy vọng thanh âm của tang thi mắt đỏ có thể chữa khỏi, cô biết đây là nguyện vọng ẩn giấu trong đáy lòng thật lâu của nó.

Đại khái năm năm trước khi mới định cư ở Lan Thành, Nguyễn Ngải từng vô tình nhìn thấy tang thi mắt đỏ vì cổ họng không thể nói chuyện mà không ngừng yết hầu mình, vừa lau vừa phát ra tiếng nức nở thống khổ, một màn này giống như khắc ở trong đầu Nguyễn Ngải khiến cô thật lâu không thể quên.

Nguyễn Ngải xoa xoa cái mũi chua xót, sau đó tựa mặt vào vai Hoắc Ngôn Trăn, Hoắc Ngôn Trăn thuận thế ôm lấy cô: "Yên tâm đi, qua một thời gian nữa nó có thể hát cho em nghe.”

Nguyễn Ngải nhịn không được cười một chút: "Anh cùng nó hát cùng nhau. "

“Được rồi, gọi Tống Dương và Thẩm Lê Xuyên tới biểu diễn, đến lúc đó em đưa lưng về phía chúng tôi nghe, thích cái nào thì xoay người."

Nguyễn Ngải bị Hoắc Ngôn Trăn chọc cho tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc trôi qua, cửa phòng giải phẫu rốt cục mở ra, Hoắc Chính Tung tháo khẩu trang lau mồ hôi trên trán: "Không nghĩ tới phẫu thuật thành công như vậy, xem ra ta còn chưa đến lúc về hưu.”

Nguyễn Ngải thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất.

"Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, Tiểu Ngải, đợi lát nữa A Hồng tỉnh lại, cháu nhớ nhắc nhở cậu ta trong vòng một tháng không nên cố gắng lên tiếng, chờ sau khi thích ứng lại bắt đầu luyện tập âm tiết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau cậu ấy có thể nói chuyện như người bình thường."

Nguyễn Ngải gật đầu: "Cháu biết rồi, cám ơn ông nội.”

Hoắc Chính Tung phẫu thuật xong liền đi nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, Thẩm Lê Xuyên sắp xếp phòng bệnh cho tang thi mắt đỏ còn đang mê man, nói với Nguyễn Ngải: "Cô theo tôi tới đây một chút, có việc tìm cô nói chuyện.”

Hoắc Ngôn Trăn hỏi: "Chuyện gì vậy, có cần tôi ở bên cạnh nghe không? "

Một ít chuyện ở viện nghiên cứu chúng ta, anh Trăn đừng góp vui nữa, mau trở về làm việc đi."

"À."

Sau khi Hoắc Ngôn Trăn rời đi, Nguyễn Ngải theo Thẩm Lê Xuyên đến phòng làm việc của anh ta.

"Chuyện này vốn muốn nói chuyện với cô sớm một chút, nhưng lúc trước lúc ở nhà cô nghỉ mát không muốn nói chuyện chính sự, liền kéo dài đến bây giờ."

Nguyễn Ngải nhận lấy nước nóng Thẩm Lê Xuyên rót cho cô, "Chuyện gì vậy.”

Thẩm Lê Xuyên từ trong ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng: "Về thuốc ức chế đặc thù do viện nghiên cứu chúng tôi nghiên cứu chế tạo, tôi muốn phổ biến ra toàn bộ đàn tang thi bắc thành, nhưng rất cần sự trợ giúp của cô, cô cũng tận mắt nhìn thấy, thuốc trong này có lợi không hại gì tang thi, còn có thể giảm bớt xung đột giữa bọn họ và nhân loại, cho nên tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ một chút.”



Nguyễn Ngải cầm hợp đồng lật xem.

"Tôi đã thương lượng với thủ lĩnh mới, cũng chính là bác của Hoắc Ngôn Trăn, thuốc men do chúng tôi cung cấp miễn phí, còn có mảnh đất hoang phía nam thành là nơi tang thi tập trung ở bắc thành, chúng tôi sẽ đem nơi đó phân thành khu cấm, nghiêm lệnh cấm nhân loại đến đó quấy rầy sinh hoạt của bọn họ, ở giai đoạn hiện tại mà nói, tang thi cùng nhân loại không quấy rầy lẫn nhau mới là cục diện tốt nhất đối với nhau."

Lúc Thẩm Lê Xuyên nói xong, Nguyễn Ngải vừa vặn quét hợp đồng một lần: "Tôi biết rồi, bút đâu?”

Thẩm Lê Xuyên nghẹn lại: "Cũng không cần tín nhiệm tôi như vậy đi, hai chúng ta bây giờ đang giao dịch, không thể mang tình cảm cá nhân vào, đêm nay cầm về để Trăn ca phân tích chi tiết hợp đồng cho cô một chút rồi ký lại, mặt khác cô muốn điều kiện gì cũng có thể thêm vào, thủ lĩnh nói, bất kể là vật tư, thuốc men hay là thiết bị công nghệ cao, chỉ cần số lượng không quá khả năng, nếu cô muốn cũng có thể cung cấp cho cô.”

Nguyễn Ngải cất hợp đồng lại: "Được rồi, còn chuyện gì khác không? "

Thẩm Lê Xuyên dừng lại: "Ừm... Không còn nữa.”

Hai người tán gẫu xong chuyện này liền cùng nhau đi phòng bệnh, lúc này tang thi mắt đỏ đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường ngẩn người.

Thẩm Lê Xuyên tiến vào hỏi: "Cảm giác thế nào, có chỗ đặc biệt khó chịu không?”

Tang thi mắt đỏ lặng lẽ lắc đầu.

Nguyễn Ngải ngồi xuống ghế bên giường, trước tiên nói cho nó biết ca phẫu thuật phi thường thành công, lại đem lại lời Hoắc Chính Tung thuật lại dặn dò một lần, tang thi mắt đỏ nghe xong thập phần bình tĩnh gật gật đầu.

Nguyễn Ngải vỗ nhẹ mu bàn tay nó: "Vậy thì không quấy rầy cậu, nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Lê Xuyên đi theo Nguyễn Ngải ra khỏi phòng bệnh, thấp giọng hỏi: "Ca phẫu thuật thành công như vậy, vì sao thoạt nhìn cậu ấy không cao hứng lắm? "

Nguyễn Ngải nhìn thoáng qua kính cửa: "Không, nó rất cao hứng.”

“Sự vui vẻ của nó sắp từ trong lồng ngực tràn ra, lại bị đè lên ngực, trước khi dây thanh âm của mình chân chính phát ra thanh âm, tang thi mắt đỏ sẽ không đem bất kỳ cảm xúc nào biểu lộ ra ngoài, nó chỉ sợ mình quá mức chờ mong, kết quả lại là một hồi trống rỗng.”

Thẩm Lê Xuyên hiểu rõ: "À, thì ra đây là tố chất tâm lý của tang thi cao giai sao, hỉ nộ không lộ ra vẻ mặt, tôi cũng phải học hỏi nhiều hơn a.”

Buổi tối, Hoắc Ngôn Trăn cẩn thận xem xét hợp đồng của Nguyễn Ngải một lần: "Nội dung không có sơ hở gì, nếu như em nguyện ý hỗ trợ, có thể ký. "

“Vậy ngày mai em sẽ đi tìm Thẩm Lê Xuyên." Nguyễn Ngải không nghĩ tới cự tuyệt chuyện này, tuy rằng mình sẽ vất vả một chút, nhưng nếu có thể hơi hòa hoãn quan hệ giữa nhân loại và tang thi, cô rất vui vẻ hỗ trợ.

"Nhìn ra được Thẩm Lê Xuyên muốn lấy tang thi bắc thành thí điểm trước, chờ các căn cứ khác chứng kiến hiệu quả của loại thuốc này, có thể sẽ bỏ ra một số tiền lớn mua bằng sáng chế, đến lúc đó cậu ta có lẽ còn phải tìm ngươi hỗ trợ, cũng may Thẩm Lê Xuyên nhất định sẽ lấy hơn một nửa tiền cho em, em xem tình huống tiếp nhận hoặc cự tuyệt đều được."

Nguyễn Ngải chớp chớp mắt: "Em có thể kiếm được rất nhiều tiền không?”

Hoắc Ngôn Trăn sờ sờ đầu cô: "Đúng vậy, có lẽ không bao lâu nữa em sẽ biến thành tiểu phú bà, đến lúc đó anh sẽ từ chức, mỗi ngày ở nhà cùng em, trông cậy vào anh nuôi anh.”

Nguyễn Ngải động lòng: "Đây chính là bao trai bao trong truyền thuyết sao?”

Sắc mặt Hoắc Ngôn Trăn cứng đờ, nắm đấm siết chặt kẽo kẹt: "Lại là Thẩm Lê Xuyên dạy em sao, người bị thiểu năng trí tuệ nói chuyện không đáng tin cậy này... Anh phải đấm vỡ miệng cậu ta.”

Thẩm Lê Xuyên ở bên kia ăn khuya hung hăng hắt hơi một cái: "Là ai ở sau lưng mắng tôi, mẹ nó, nhất định là Tống Dương kia kia. ”

......

Sáng sớm hôm sau, tang thi mắt đỏ làm xong phẫu thuật đã bị Hoắc Ngôn Trăn đưa về, Nguyễn Ngải thì ở lại, bởi vì cô ở bắc thành còn có hai việc cần làm.

Thứ nhất, ký hợp đồng với Thẩm Lê Xuyên.

Nguyễn Ngải cũng đến viện nghiên cứu mới biết thủ lĩnh Hoắc Nghi Minh mới nhậm chức cũng ở hiện trường cùng bọn họ.

"Tiểu Ngải tới rồi, hợp đồng cháu đã xem qua chưa? Ta vừa mới cùng Thẩm chủ nhiệm thảo luận một chút, nếu như cháu nguyện ý hỗ trợ, căn cứ sẽ phân phát ba ngàn cân vật tư làm thù lao đưa cho cháu, cháy còn có thứ khác muốn nói cho chúng ta biết đi, đều có thể thương lượng."



Nguyễn Ngải phân biệt một chút mới nhớ tới mấy tháng trước mình đã ăn cơm với Hoắc Nghi Minh, đó là trong một bữa cơm gia đình của Hoắc gia, trên bàn chỉ có một người họ ngoại như cô.

Nguyễn Ngải gật đầu với ông ấy: "Cháu nguyện ý ký.”

Nguyễn Ngải không cự tuyệt thù lao Hoắc Nghi Minh đưa, dù sao hiện tại đã là năm thứ bảy của mạt thế, đám tang thi đã rất khó tìm lương thực và vật tư ở bên ngoài nuôi cô, cô cũng phải học cách kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.

Thỏa thuận hợp tác rất vui vẻ, lúc Nguyễn Ngải từ phòng làm việc của Thẩm Lê Xuyên đi ra, Hoắc Nghi Minh còn đi bên cạnh cô hỏi: "Tiểu Ngải, cháu dự định khi nào sẽ kết hôn với Ngôn Trăn?”

Ánh mắt Nguyễn Ngải nhận được câu hỏi như vậy liền bất ngờ: "A… Cháu vẫn chưa nghĩ về chuyện đó."

Biểu tình hoắc Nghi Minh hết sức hòa ái: "Không sao, chuyện này người trẻ tuổi các con tự mình làm, dù sao tiền lễ vật ta đã chuẩn bị xong, chỉ chờ khi nào cháu gả tới đây, hoặc là để Ngôn Trăn đến bên cháu cũng được, ta thấy thằng bé suốt ngày muốn đến nhà cháu ở, cũng không muốn trở về Bắc thành.”

Nguyễn Ngải dùng ngón tay chạm vào lỗ tai đỏ bừng của mình: "Giống như vậy, cháu tới nơi này cũng không muốn về nhà.”

Hoắc Nghi Minh cười đến không khép miệng lại được: "Được, vậy ta chờ tin tức tốt của hai đứa.”

Về phần việc thứ hai Nguyễn Ngải ở lại Bắc Thành phải làm, chính là cùng Hoắc Ngôn Trăn tham gia một bữa tiệc rượu.

Nguyễn Ngải chưa từng tham dự một bữa tiệc rượu chính thức nào, váy và mỹ phẩm đều do Hoắc Nghi Lâm chuẩn bị cho cô, khi cô trang điểm xong xuống lầu, ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn nhìn về phía cô sâu thẳm, ngay sau đó liền có chút đau đầu: "Cái này cũng quá bắt mắt đi.”

Nguyễn Ngải đi giày cao gót đi dạo một vòng: "Anh không thích sao, vậy để em thay bộ khác nhé?”

" Không cần." Hoắc Ngôn Trăn nắm tay Nguyễn Ngải: "Tuy rằng xinh đẹp quá mức làm cho anh rất có cảm giác nguy cơ, nhưng em tỉ mỉ trang điểm lâu như vậy anh cũng không đành lòng để em thay đổi, cứ như vậy đi, anh rất thích.”

Nguyễn Ngải cứ như vậy bị anh dắt lên xe: "Tiệc rượu làm gì vậy."

“Một buổi tụ tập của lãnh đạo căn cứ Bắc Thành, bình thường một năm sẽ tổ chức một lần, bởi vì năm trước công việc quá bận rộn, cho nên tiệc rượu năm ngoái đã bị đẩy đến bây giờ."

"À."

Tiệc rượu được an bài ở một đại sảnh tương đối khiêm tốn, lúc Nguyễn Ngải khoác cánh tay Hoắc Ngôn Trăn đi vào hội trường, trong nháy mắt bởi vì hơi nóng đập vào mặt cùng tiếng người ồn ào mà dừng bước.

Hoắc Ngôn Trăn nắm chặt tay cô: "Đừng khẩn trương, đi theo anh.”

Nguyễn Ngải không nói một lời đi ở phía sau anh, mặt không chút thay đổi nhìn chung quanh vô số ánh mắt đánh giá anh.

Hoắc Ngôn Trăn ở bên cạnh cô thấp giọng nói: "Anh biết em không thích trường hợp này, nhưng anh muốn dẫn em lộ diện trước mặt bọn họ, đại khái cần hai mươi phút, sau đó anh liền gọi xe đến đón em về nhà. "

“Được." Nguyễn Ngải không cảm thấy có bao nhiêu không thoải mái, chỉ cần có Hoắc Ngôn Trăn ở đây, những người khác hoàn toàn có thể bị cô bỏ qua.

Vừa mới vào sân, đã có một người đàn ông trung niên ăn mặc thể diện đến hàn huyên với Hoắc Ngôn Trăn, hai người tươi cười chào hỏi công việc của đối phương cùng tình hình gần đây của trưởng bối trong nhà, thoạt nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nguyễn Ngải hoàn toàn không cần làm gì, chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh, nhưng không bao lâu sau cô liền chú ý tới một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ đang đứng ở phía sau người đàn ông trung niên, bất động thanh sắc quan sát cô.

Nguyễn Ngải Thản thản nhiên nhìn lại, ánh mắt cũng không chớp một cái, điều này ngược lại làm cho đối phương có chút xấu hổ dời tầm mắt.

"Thiếu chút nữa quên giới thiệu." Hoắc Ngôn Trăn bỗng nhiên cầm tay Nguyễn Ngải: "Đây là vị hôn thê của tôi là Nguyễn Ngải, người Lan Thành.”

Nguyễn Ngải sửng sốt.

Người xung quanh nghe được những lời này cũng ngây ngẩn cả người, kể cả người phụ nữ ăn mặc sáng sủa đối diện kia, chỉ có Hoắc Ngôn Trăn còn đang cười không đổi sắc.

Anh không cố ý tuyên dương và nhấn mạnh, cứ thản nhiên lại đương nhiên thừa nhận thân phận của Nguyễn Ngải với mọi người, sau đó dấy lên sóng biển mãnh liệt trong đám người.

Không đến mười phút đồng hồ, cả hội trường đều biết người Hoắc Ngôn Trăn mang theo bên cạnh hôm nay là vị hôn thê của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook