Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Chương 12:

Tiên Đào Ngọc Mễ

13/01/2023

Trong đại sảnh trạm dịch, Hoắc Ngôn Trăn và các thành viên trong đội ngũ của anh đều dính vết máu, đại bộ phận là máu của người khác bắn trúng.

Gần một nửa người dân thị trấn tiến vào đây đều đã chết, phần lớn đều bị dây leo sắc bén đâm một kích xuyên qua cổ, sau đó hút khô máu.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, dây leo cuồng vũ đã bị hỏa lực của bọn họ công kích rút lui, chỉ còn lại những nhành cây bị chặt đứt hoặc là bị đốt cháy.

Hoắc Ngôn Trăn sắc mặt ngưng trọng nhặt lên một cây trong đó, cẩn thận đánh giá một lát, thở dài: "Hiện giờ trong tận thế có vô số tang thi lang thang đã rất khó giải quyết, trước mắt ngay cả thực vật cũng biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy, tiếp tục đi tiếp, sợ là càng khó hơn.”

Tiểu đội anh dẫn đầu xuất phát từ Sầm Thị đi tới Bắc Thành, đường xá xa xôi, hoạn nạn càng nặng nề.

Mấy người nhao nhao thở dài.

Hoắc Ngôn Trăn ném dây leo trong tay ra ngoài, đứng lên nhìn quanh bốn phía, ngay sau đó sắc mặt chợt biến đổi.

"Tiểu Ngải đâu?"

Đám người Tống Dương và lão Hồ mơ hồ: "Cô ấy ngủ một mình trong xe, vừa rồi chúng ta chỉ lo bên trong, không có ai ra ngoài ——"

Lời còn chưa dứt, mặt Hoắc Ngôn Trăn liền trắng bệch nhanh chân xông ra ngoài.

Trong bóng đêm tối đen, dây leo bay loạn bên ngoài so với bên trong càng khủng bố hơn, mấy chiếc xe quân dụng đã bị quấn chặt không kẽ hở, căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong.

Hoắc Ngôn Trăn rút ra một thanh đoản đao buộc trên thắt lưng, tay chân lưu loát dọn dẹp sạch sẽ đám dây leo trên cửa xe, sau đó đầu ngón tay run rẩy kéo cửa sau xe ra.

Khoảnh khắc cửa xe bị mở ra, Hoắc Ngôn Trăn nhìn thấy ghế sau xe trống rỗng, anh cảm thấy máu lạnh khắp người.

Tống Dương và lão Hồ đuổi theo sát phía sau thấy vậy, vẻ mặt cũng ngưng trọng lạnh lùng, "Tiểu Ngải, bị những dây leo này ăn sao? "



Hoắc Ngôn Trăn sắc mặt trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thu thập vật tư cùng hành lý: "Mọi người đưa người dân tới Giang thành, tôi sẽ theo sau.”

Lão đại, cậu đây là định làm gì!

"Tôi đi tìm cô ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Lão Hồ cổ họng nghẹn lại: "... Lão đại, cậu cũng nhìn thấy tình huống trong đại sảnh, nhiều người như vậy thậm chí đến thanh niên trai tráng thân thể cường tráng đều bị dây leo rút khô máu, Tiểu Ngải thân thể yếu ớt như vậy, dưới loại tình huống này mất tích trăm phần trăm có thể là sống không nổi.”

Hoắc Ngôn Trăn nhanh chóng thu dọn hành lý.

Trong nháy mắt, trong đầu anh hiện ra ánh mắt mềm mại lại bi thương của Nguyễn Ngải lúc chạng vạng nhìn về phía anh khi ở trong xe.

Anh thật sự không đành lòng cứ như vậy mà bỏ đi, cho dù tỷ lệ sống sót của cô ấy rất thấp.

Hoắc Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào ghế sau trống rỗng một lát, mặt mày bỗng nhiên khẽ động.

"Cặp xách của cô ấy không thấy đâu, nếu như là dây leo kia muốn hại cô ấy, thì cặp sách phải còn ở trong xe, cho nên cũng có thể là Tiểu Ngải phát hiện tình huống không thích hợp nên tự mình chạy, tôi phải đi tìm cô ấy."

Tống Dương nhíu mày: "Lão đại, Tiểu Ngải bất quá chỉ là một tiểu cô nương chúng ta nhặt được giữa đường, trong tận thế gặp phải hàng ngàn người bất hạnh, anh…”

“Tại sao anh phải làm như vậy?”

Hoắc Ngôn Trăn nói: "Tôi không thể bỏ đi khi biết rõ cô ấy có khả năng sống sót như vậy. Nếu như không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ấy mà đã rời đi, đời này tôi cũng không thể an tâm.”

Tống Dương và lão Hồ trầm mặc.

"Các cậu chờ trời sáng liền xuất phát, vài ngày sau đến Miên Thành chờ tôi, yên tâm đi, nếu không tìm thấy người, tôi sẽ tự mình đi tìm các cậu hội hợp."

Động tác của Hoắc Ngôn Trăn nhanh chóng thu thập trang bị và hành lý, sau đó đưa mắt đến một chiếc xe máy leo núi cách đó không xa.



"Nếu như chủ nhân của chiếc xe này còn sống, phiền các cậu đem vật tư còn lại của tôi cho anh, chiếc xe này tôi đi trước."

Vừa dứt lời, liền nghe một trận tiếng động cơ nặng nề vang lên, Hoắc Ngôn Trăn cuối cùng quay đầu lại nhìn mấy người một cái: "Các cậu nhớ bảo trọng.”

Nói xong lái xe máy phóng đi.

......

Sau khi Nguyễn Ngải vượt qua ngọn đồi, liền một đường đi về phía bắc.

Trên đường núi, tuy rằng sẽ có một ít thực vật biến dị chủ động dùng trái cây mình kết cho cô, những loại quả này không đủ giúp cô no, rất nhanh cô lại đói bụng.

Trong cặp xách còn ít sô cô la và đường cũng bị cô ăn hết, ngay khi cô sắp không còn sức lực để tiếp tục đi xuống, trước mắt xuất hiện một ngôi làng.

Đối với Nguyễn Ngải mà nói, con người có thể không tiếp xúc càng tốt, nhưng có một sự thật là cô không thể không thừa nhận, đó chính là nơi có người sẽ có thức ăn.

Ở cửa nhà sàn nhỏ trước thôn, có một chiếc xe địa hình núi bốn chỗ ngồi, bên cạnh xe có hai nam một nữ đang kiểm kê hành lý và vật tư, cách đó không xa có một người đàn ông khác ngồi trên một tảng đá, đem một con gà vừa mới giết mổ xong nướng trên đống lửa.

Nguyễn Ngải trốn trong bụi rậm cách đó năm mét, dùng một cụm cành cây rậm rạp che mặt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào con gà bị nướng vàng kia.

Bên cạnh cô, tang thi mắt xanh lần trước gặp ở trấn nhỏ, lúc cô vừa mới tới thôn trang này vừa vặn gặp được.

Tang thi mắt xanh dùng tư thế giống Nguyễn Ngải ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn cổ và cánh tay của mấy người kia chảy nước miếng, đôi mắt xanh biếc hơi lóe lên ánh sáng.

Trong nháy mắt, nó thật sự không chịu nổi cơn đói trong bụng, đang muốn đứng dậy nhào tới, Nguyễn Ngải một tay giữ chặt nó, lắc đầu nói: "Đừng đi qua, bọn họ có súng.”

Trong cổ họng tang thi mắt xanh phát ra một trận gầm nhẹ, nó dùng sức nuốt nước miếng về phía những người đó, nghe lời ngồi xổm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook