Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)
Chương 41:
Tiên Đào Ngọc Mễ
07/05/2023
Ánh mắt Tôn Dĩ Mạt nhìn Nguyễn Ngải trong nháy mắt trở nên thập phần thân thiết, cô đi qua hai ba bước, đưa sôcôla đến trước mặt cô: "Cô bé xinh đẹp quá, có thể giúp tôi chuyển cái này cho anh Hoắc không?"
Nguyễn Ngải nhìn hộp sôcôla, dừng một lúc lâu rồi hỏi: "Anh ấy có biết cô không?" -
Hai má Tôn Dĩ Mạt đỏ lên: "Tôi... Mặc dù tôi không biết, tôi muốn trở thành một người bạn với anh ấy."
Sau khi cô được cứu trở lại căn cứ, người có dị năng hệ mộc đã tiến hành điều trị cho đôi mắt bị thương của cô, rất nhanh thị lực của cô đã khôi phục lại.
Khi Tôn Dĩ Mạt mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Thẩm Lê Xuyên đã hao phí không ít dị năng để chữa khỏi mắt cho cô và phía sau là Hoắc Ngôn Trăn.
Anh không chỉ có thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, nghe nói còn là cường giả dị năng tam giai khó có được.
Mấu chốt nhất là đẹp trai.
Tôn Dĩ Mạt tự nhận tướng mạo cũng không tệ lắm, trình độ dị năng băng hệ cấp hai cũng thuộc loại người nổi bật trong mạt thế.
Từ sau khi tới căn cứ Miên Thành, người theo đuổi bên cạnh cô cũng rất nhiều, đáng tiếc cô vẫn chưa nhìn trúng ai.
Trước mắt bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông ưu tú như Hoắc Ngôn Trăn, không nắm được quả thực là thiệt thòi.
Cô đặt socola lên bàn, đôi mắt tỏa sáng cầu xin Nguyễn Ngải: "Giúp tôi được không, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn kẹo!"
Nguyễn Ngải vẫn trầm mặt không nói gì, Tôn Dĩ Mạt coi như là cô đã chấp nhận.
" Làm phiền tiểu muội muội rồi!"
Nói xong cô không dừng lại, vẻ mặt nhảy nhót rời đi.
Tống Dương cầm lấy hộp sôcôla kia nhìn qua nhìn lại, tiến đến bên cạnh Nguyễn Ngải nhỏ giọng nói: "Đây là hàng nhập khẩu, vừa đắt vừa ngon, lão đại còn không biết chuyện này, nếu không hai chúng ta cùng nhau ăn riêng đi không cần cho anh ấy biết."
Nguyễn Ngải không để ý tới anh ấy.
Cô đang nghĩ về người phụ nữ vừa rồi.
Không biết có phải bởi vì lúc trước bị băng trùy của cô làm trầy xước mặt hay không, Nguyễn Ngải nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ta không phải người tốt, hơn nữa cười đến vẻ mặt tươi sáng rất phiền phức.
Tống Dương đánh giá Nguyễn Ngải vài lần, trực tiếp mở hộp sôcôla ra, cố gắng nhét một viên cho cô ăn.
Khi sôcôla mịn màng ngọt ngào tan chảy giữa miệng và răng, Nguyễn Ngải mày khẽ giãn ra.
Nó thực sự ngon.
Vì thế, cô và Tống Dương mỗi người lột một viên ăn.
Mười giờ tối, lúc Hoắc Ngôn Trăn trở về, nhìn thấy chính là hình ảnh Nguyễn Ngải và Tống Dương tụ tập trước một đống giấy say sưa ăn sô cô la.
Anh nghi ngờ hỏi: "Sô cô la ở đâu?"
Tống Dương gãi gãi gáy cười gượng: "Căn cứ cho, lần đầu tiên bọn họ thấy tiểu muội muội đáng yêu như Nguyễn Ngải, đặc biệt phát cho."
Nguyễn Ngải nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Một nữ nhân tặng cho anh, là anh ấy tham ăn, còn uy hiếp tôi cùng nhau nói dối."
Tống Dương mặt tức đến trắng bệch: "Cô ăn ít hơn tôi sao!"
Nguyễn Ngải liếc mắt một cái đáp lại.
Hoắc Ngôn Trăn nở nụ cười: "Người phụ nữ nào? Tại sao lại cho tôi sôcôla?"
"Lão đại, nữ nhân nào trong lòng anh không biết được sao? Cô ta nói ban ngày là anh cứu cô ta từ trong tay tang thi cấp ba, đặc biệt đến tặng quà cảm ơn."
Hoắc Ngôn Trăn cẩn thận suy nghĩ một chút: "Là người phụ nữ dùng trùy băng trầy xước Nguyễn Ngải sao? Nhưng người cứu cô ta chính là Tô Mộc Bạch, người chữa khỏi mắt lại là Thẩm Lê Xuyên, có quan hệ gì với tôi?" -
Tống Dương im lặng: "Có thể là nhan sắc của anh được lòng cô ta, đặc biệt đưa tới một phần quà cảm ơn."
Là bạn học đại học của Hoắc Ngôn Trăn, Tống Dương biết anh có bao nhiêu đào hoa.
Trước mạt thế trên đường mỗi bước đều có nữ sinh muốn xin wechat của anh, ở quán trà sữa hoặc tiệm bánh ngọt bởi vì giá trị nhan sắc anh được ăn miễn phí vô số lần.
Nhưng mà nữ sinh theo đuổi Hoắc Ngôn Trăn vô số kể, anh lại bộ dáng thanh tâm quả dục, đều cự tuyệt các cô và kéo dài khoảng cách khiến cho đến bây giờ anh vẫn là cẩu độc thân.
Tống Dương là huynh đệ của anh, không ít lần âm thầm hoài nghi cùng lo lắng cho an toàn cá nhân của mình.
Sau khi nhai sô cô la trong miệng, anh hỏi: "Vâng! Lão đại, anh vừa đi đâu?"
Hoắc Ngôn Trăn trả lời: "Đi vào bộ phận quản lý dị năng giả trong căn cứ điền chút thông tin. Thủ tục có chút phức tạp, thời gian đàm phán lâu hơn một chút."
Căn cứ Miên Thành quy mô lớn, đối với việc quản lý dị năng giả và thu nhận lại đều tương đối coi trọng, sau khi anh điền đầy đủ thông tin dị năng của mình và Thẩm Lê Xuyên, viết "Không" trong cột Nguyễn Ngải.
Bởi vì ban ngày cô bày ra dị năng quá mức cường đại và đặc thù, Hoắc Ngôn Trăn lo lắng năng lực của cô bị người bất chính dòm ngó, cho nên mới nghĩ biện pháp giấu diếm.
Lão Bân đã sớm cam đoan sẽ không nhiều lời, về phần Tô Mộc Bạch và mập mạp bên kia, vì muốn bọn họ hỗ trợ giấu diếm sự thật, Hoắc Ngôn Trăn đặc biệt bảo Thẩm Lê Xuyên chữa khỏi mắt Tôn Dĩ Mạt.
Mặt khác, sau khi Nguyễn Ngải dùng sức một mình khống chế thi triều, dị năng dường như thăng lên cấp bốn.
Hoắc Ngôn Trăn vừa thất thần, vừa dùng khăn giấy lau đi vết sô cô la màu nâu đen bên miệng Nguyễn Ngải, sau đó lấy một chiếc lược gỗ từ một cái bàn nhỏ chải mái tóc rối của cô.
Tống Dương nhìn bộ dáng lão đại anh minh thần võ của mình biến thân thành cha bỉm sữa trước mặt Nguyễn Ngải, bất đắc dĩ thở dài.
"Lão đại, chúng ta nếu đã gặp mặt, vậy khi nào xuất phát đi Bắc thành?"
Hoắc Ngôn Trăn suy nghĩ một chút.
"Nơi này cách Bắc thành ít nhất còn ba ngày lộ trình, nhưng xe và vật tư của chúng ta đều ở cửa trung tâm thương mại không lấy được, cho nên cần ở chỗ này thêm vài ngày, bổ sung chút vật tư rồi xuất phát."
Tống Dương không có dị nghị gì: "Được, còn có thể thuận tiện tích lũy chút tinh hạch."
Nguyễn Ngải bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Trăn, "Đồ đạc trong xe cũng không lấy lại được sao?"
Hoắc Ngôn Trăn an ủi sờ sờ đầu cô, "Vật tư có thể thu thập lại, mà chỗ đó quá nguy hiểm, tốt nhất là không nên mạo hiểm nữa." -
Bàn tay Nguyễn Ngải đặt trên đùi hơi siết chặt.
Túi xách của cô ấy vẫn còn trong xe.
Lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc Ngôn Trăn tặng cô cái túi xách kia.
Nguyễn Ngải nhìn hộp sôcôla, dừng một lúc lâu rồi hỏi: "Anh ấy có biết cô không?" -
Hai má Tôn Dĩ Mạt đỏ lên: "Tôi... Mặc dù tôi không biết, tôi muốn trở thành một người bạn với anh ấy."
Sau khi cô được cứu trở lại căn cứ, người có dị năng hệ mộc đã tiến hành điều trị cho đôi mắt bị thương của cô, rất nhanh thị lực của cô đã khôi phục lại.
Khi Tôn Dĩ Mạt mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Thẩm Lê Xuyên đã hao phí không ít dị năng để chữa khỏi mắt cho cô và phía sau là Hoắc Ngôn Trăn.
Anh không chỉ có thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, nghe nói còn là cường giả dị năng tam giai khó có được.
Mấu chốt nhất là đẹp trai.
Tôn Dĩ Mạt tự nhận tướng mạo cũng không tệ lắm, trình độ dị năng băng hệ cấp hai cũng thuộc loại người nổi bật trong mạt thế.
Từ sau khi tới căn cứ Miên Thành, người theo đuổi bên cạnh cô cũng rất nhiều, đáng tiếc cô vẫn chưa nhìn trúng ai.
Trước mắt bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông ưu tú như Hoắc Ngôn Trăn, không nắm được quả thực là thiệt thòi.
Cô đặt socola lên bàn, đôi mắt tỏa sáng cầu xin Nguyễn Ngải: "Giúp tôi được không, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn kẹo!"
Nguyễn Ngải vẫn trầm mặt không nói gì, Tôn Dĩ Mạt coi như là cô đã chấp nhận.
" Làm phiền tiểu muội muội rồi!"
Nói xong cô không dừng lại, vẻ mặt nhảy nhót rời đi.
Tống Dương cầm lấy hộp sôcôla kia nhìn qua nhìn lại, tiến đến bên cạnh Nguyễn Ngải nhỏ giọng nói: "Đây là hàng nhập khẩu, vừa đắt vừa ngon, lão đại còn không biết chuyện này, nếu không hai chúng ta cùng nhau ăn riêng đi không cần cho anh ấy biết."
Nguyễn Ngải không để ý tới anh ấy.
Cô đang nghĩ về người phụ nữ vừa rồi.
Không biết có phải bởi vì lúc trước bị băng trùy của cô làm trầy xước mặt hay không, Nguyễn Ngải nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ta không phải người tốt, hơn nữa cười đến vẻ mặt tươi sáng rất phiền phức.
Tống Dương đánh giá Nguyễn Ngải vài lần, trực tiếp mở hộp sôcôla ra, cố gắng nhét một viên cho cô ăn.
Khi sôcôla mịn màng ngọt ngào tan chảy giữa miệng và răng, Nguyễn Ngải mày khẽ giãn ra.
Nó thực sự ngon.
Vì thế, cô và Tống Dương mỗi người lột một viên ăn.
Mười giờ tối, lúc Hoắc Ngôn Trăn trở về, nhìn thấy chính là hình ảnh Nguyễn Ngải và Tống Dương tụ tập trước một đống giấy say sưa ăn sô cô la.
Anh nghi ngờ hỏi: "Sô cô la ở đâu?"
Tống Dương gãi gãi gáy cười gượng: "Căn cứ cho, lần đầu tiên bọn họ thấy tiểu muội muội đáng yêu như Nguyễn Ngải, đặc biệt phát cho."
Nguyễn Ngải nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Một nữ nhân tặng cho anh, là anh ấy tham ăn, còn uy hiếp tôi cùng nhau nói dối."
Tống Dương mặt tức đến trắng bệch: "Cô ăn ít hơn tôi sao!"
Nguyễn Ngải liếc mắt một cái đáp lại.
Hoắc Ngôn Trăn nở nụ cười: "Người phụ nữ nào? Tại sao lại cho tôi sôcôla?"
"Lão đại, nữ nhân nào trong lòng anh không biết được sao? Cô ta nói ban ngày là anh cứu cô ta từ trong tay tang thi cấp ba, đặc biệt đến tặng quà cảm ơn."
Hoắc Ngôn Trăn cẩn thận suy nghĩ một chút: "Là người phụ nữ dùng trùy băng trầy xước Nguyễn Ngải sao? Nhưng người cứu cô ta chính là Tô Mộc Bạch, người chữa khỏi mắt lại là Thẩm Lê Xuyên, có quan hệ gì với tôi?" -
Tống Dương im lặng: "Có thể là nhan sắc của anh được lòng cô ta, đặc biệt đưa tới một phần quà cảm ơn."
Là bạn học đại học của Hoắc Ngôn Trăn, Tống Dương biết anh có bao nhiêu đào hoa.
Trước mạt thế trên đường mỗi bước đều có nữ sinh muốn xin wechat của anh, ở quán trà sữa hoặc tiệm bánh ngọt bởi vì giá trị nhan sắc anh được ăn miễn phí vô số lần.
Nhưng mà nữ sinh theo đuổi Hoắc Ngôn Trăn vô số kể, anh lại bộ dáng thanh tâm quả dục, đều cự tuyệt các cô và kéo dài khoảng cách khiến cho đến bây giờ anh vẫn là cẩu độc thân.
Tống Dương là huynh đệ của anh, không ít lần âm thầm hoài nghi cùng lo lắng cho an toàn cá nhân của mình.
Sau khi nhai sô cô la trong miệng, anh hỏi: "Vâng! Lão đại, anh vừa đi đâu?"
Hoắc Ngôn Trăn trả lời: "Đi vào bộ phận quản lý dị năng giả trong căn cứ điền chút thông tin. Thủ tục có chút phức tạp, thời gian đàm phán lâu hơn một chút."
Căn cứ Miên Thành quy mô lớn, đối với việc quản lý dị năng giả và thu nhận lại đều tương đối coi trọng, sau khi anh điền đầy đủ thông tin dị năng của mình và Thẩm Lê Xuyên, viết "Không" trong cột Nguyễn Ngải.
Bởi vì ban ngày cô bày ra dị năng quá mức cường đại và đặc thù, Hoắc Ngôn Trăn lo lắng năng lực của cô bị người bất chính dòm ngó, cho nên mới nghĩ biện pháp giấu diếm.
Lão Bân đã sớm cam đoan sẽ không nhiều lời, về phần Tô Mộc Bạch và mập mạp bên kia, vì muốn bọn họ hỗ trợ giấu diếm sự thật, Hoắc Ngôn Trăn đặc biệt bảo Thẩm Lê Xuyên chữa khỏi mắt Tôn Dĩ Mạt.
Mặt khác, sau khi Nguyễn Ngải dùng sức một mình khống chế thi triều, dị năng dường như thăng lên cấp bốn.
Hoắc Ngôn Trăn vừa thất thần, vừa dùng khăn giấy lau đi vết sô cô la màu nâu đen bên miệng Nguyễn Ngải, sau đó lấy một chiếc lược gỗ từ một cái bàn nhỏ chải mái tóc rối của cô.
Tống Dương nhìn bộ dáng lão đại anh minh thần võ của mình biến thân thành cha bỉm sữa trước mặt Nguyễn Ngải, bất đắc dĩ thở dài.
"Lão đại, chúng ta nếu đã gặp mặt, vậy khi nào xuất phát đi Bắc thành?"
Hoắc Ngôn Trăn suy nghĩ một chút.
"Nơi này cách Bắc thành ít nhất còn ba ngày lộ trình, nhưng xe và vật tư của chúng ta đều ở cửa trung tâm thương mại không lấy được, cho nên cần ở chỗ này thêm vài ngày, bổ sung chút vật tư rồi xuất phát."
Tống Dương không có dị nghị gì: "Được, còn có thể thuận tiện tích lũy chút tinh hạch."
Nguyễn Ngải bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Trăn, "Đồ đạc trong xe cũng không lấy lại được sao?"
Hoắc Ngôn Trăn an ủi sờ sờ đầu cô, "Vật tư có thể thu thập lại, mà chỗ đó quá nguy hiểm, tốt nhất là không nên mạo hiểm nữa." -
Bàn tay Nguyễn Ngải đặt trên đùi hơi siết chặt.
Túi xách của cô ấy vẫn còn trong xe.
Lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc Ngôn Trăn tặng cô cái túi xách kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.