Chương 58
Nguyệt Nhi
07/10/2016
Chờ những kẻ không liên quan đi ra ngoài hết, Từ Ly Kiêu Khiên liền lập
tức thay đổi biểu tình. Hắn cười hì hì vọt tới bên bàn ăn, ngồi xuống:
“Quỳnh Quỳnh, ta còn chưa ăn cơm a.” Nguyệt Quỳnh thở dài, đi đến cạnh
cửa, mở cửa ra.
Điều làm hắn kinh ngạc chính là, ngoài phòng chỉ có mình Nghiêm Tráng.
“Công tử?”
“Phiền Nghiêm quản sự lấy chút thức ăn đến.”
Nghiêm Tráng đưa mắt nhìn thoáng qua trong phòng: “Lập tức đem đến, công tử chờ.” Không hỏi nhiều, hắn bước nhanh rời đi. Nghiêm Sát không ở ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng thở phào, đóng cửa.
Quay người lại, hắn hoảng sợ, Từ Ly Kiêu Khiên cư nhiên lại ở ngay trước mặt hắn.
“Suỵt. . . . . .” Ra hiệu cho Nguyệt Quỳnh chớ có lên tiếng, Từ Ly Kiêu Khiên nghiêng tai nghe ngóng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Nguyệt Quỳnh, “Quỳnh Quỳnh, xung quanh đây đều có người đó nga, ngươi và ta nói chuyện phải nhỏ giọng một chút.”
Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh mở lớn, gật gật đầu. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tìm ta suốt bốn năm?”
Từ Ly Kiêu Khiên lại thay đổi một gương mặt khác, lã chã chực khóc nói: “Đúng vậy. Biết Quỳnh Quỳnh đã xảy ra chuyện, cha ta liền phái ta đi tìm ngươi. Có phải Quỳnh Quỳnh đã quên tín vật đính ước của chúng ta hay không? Sao lại không đeo nó, để người của ta phát hiện?”
Nguyệt Quỳnh lập tức xem nhẹ hai câu sau của Từ Khiên, kinh lăng [kinh ngạc đến ngây người]: “Từ thúc thúc. . . . . . Đã biết?”
“Suỵt. . . . . .” Từ Ly Kiêu Khiên đột nhiên xoay người, chạy vội đến bên bàn, ngồi xuống, Nguyệt Quỳnh đang hồ đồ, phía sau hắn liền truyền đến tiếng đập cửa. “Công tử, đã lấy thức ăn đến đây.”
Nguyệt Quỳnh vội vàng xoay người mở cửa. Nghiêm Tráng bưng một bát diện điều [mì] cùng hai cái bánh bao đi đến. Không thèm để ý đến ánh nhìn chằm chằm đầy bất mãn của Từ Ly Kiêu Khiên, sau khi buông bát, hắn liền lui ra ngoài.
“Quỳnh Quỳnh. . . . . . , bọn họ lại cho ta ăn cái này!” Mắt mũi của Từ Ly Kiêu Khiên nhăn đến mức sát lại với nhau.
Nguyệt Quỳnh xin lỗi nhìn hắn, do dự không biết có cần nhờ Nghiêm quản sự lấy thức ăn tốt hơn cho hắn hay không. “Thôi quên đi, dù sao cũng có thể no bụng.” Từ Ly Kiêu Khiên một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao, mồm to nhai nuốt.
Nguyệt Quỳnh đứng cạnh cửa, khẽ bước đến rót chén trà cho Từ Ly Kiêu Khiên, xem như xin lỗi.
Ngồi bên cạnh Từ Ly Kiêu Khiên nhìn hắn ăn uống, Nguyệt Quỳnh cũng không hé răng, trong lòng hắn rất loạn.
Từ thúc thúc đã biết chuyện của hắn, vậy thì người kia nhất định cũng đã biết. Hiện tại đã đủ rối loạn rồi, người kia tuyệt đối không thể lộ diện.
Từ Ly Kiêu Khiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguyệt Quỳnh một cái, thần bí tiến đến bên tai hắn, vừa ăn vừa nói: “Yên tâm đi, hắn không biết. Cha ta không có nói cho hắn.”
Sau đó hắn đổi giọng, nói: “Cha ta hạ tử lệnh cho ta, tìm không thấy thê tử không được về nhà. Đáng thương ta không chỉ bị mất thê tử, còn bị người khác khi dễ, cha ta cũng không quản ta chết sống thế nào. Quỳnh Quỳnh, ta hảo đáng thương a.”
Nguyệt Quỳnh không ngừng chảy mồ hôi lạnh, thật sự không thể chấp nhận nổi tính cách hay thay đổi cũng như kiểu nói chuyện của Từ Ly Kiêu Khiên. Vỗ vỗ vai hắn giống như trấn an con chó nhỏ, Nguyệt Quỳnh nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi biết ta. . . . . . Ân. . . . . .”
Từ Ly Kiêu Khiên cắn tiếp một ngụm bánh bao, lấy tay chấm nước trà, viết lên bàn: Sau khi thân thể “hắn” khỏe lại, lão cha phái người đến nói cho thẩm thẩm, biết ngươi đã xảy ra chuyện liền lập tức sai người đi tìm ngươi, kết quả vẫn không có tin tức của ngươi.
Sau đó liền phái một vị vô địch dũng mãnh phi thường anh minh là ta đi tìm ngươi. Nào biết ngươi đã bị Nghiêm Sát giấu ở đây. Nếu người của ngươi không nói cho thẩm thẩm, thẩm thẩm phái người tìm ta, nói cho ta biết ngươi ở đây, ta còn đang tìm kiếm khắp chung quanh a.
Quỳnh Quỳnh, ngươi khiến ta tìm vất vả như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
Thái dương của Nguyệt Quỳnh có chút sưng lên, hắn cũng bắt chước Từ Ly Kiêu Khiên, chấm nước trà viết lên bàn: thân thể “hắn” đã không còn lo ngại gì?
Từ Ly Kiêu Khiên viết: ân, gần như rất tốt, chẳng qua phải cẩn thận che chở, không thể vất vả, không thể phiền lòng. Chuyện của ngươi, lão cha ta không có nói cho hắn, sợ hắn sốt ruột.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . . . . .” Nguyệt Quỳnh thất thần nói nhỏ, trên mặt là yên tâm, là tưởng niệm.
“Quỳnh Quỳnh, ” Từ Ly Kiêu Khiên thật tự nhiên tỏ vẻ đáng thương, giật nhẹ hắn, lã chã chực khóc bĩu môi: “Có thể lấy cho ta hai cái bánh bao nữa hay không … ta đói.” Nguyệt Quỳnh lập tức nổi da gà khắp toàn thân.
Nhanh chóng nhờ Nghiêm Tráng lấy thêm một bát diện điều cùng hai cái bánh bao, còn thêm một đĩa thịt bò, Nguyệt Quỳnh lẳng lặng chờ Từ Ly Kiêu Khiên ăn no.
Từ Ly Kiêu Khiên tựa hồ là đói thảm, ăn đến mức không còn hình tượng gì. Ngón tay Nguyệt Quỳnh giật giật. Viết lên bàn: cám ơn. Từ Ly Kiêu Khiên đang vùi đầu cố sức ăn liền sửng sốt, ngẩng đầu, một miệng đầy thịt bò lộ ra một nụ cười siêu xấu: “Ngô hệ (không cần tạ ơn)”.
Nguyệt Quỳnh cũng cười, tuy Từ Ly Kiêu Khiên nói chuyện có khoa trương một chút, nhưng cũng là một người thẳng tính.
Rốt cuộc cũng ăn no, Từ Ly Kiêu Khiên ợ mấy cái, lại uống hết hai chén trà mới cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ bụng: “Hô, sống lại rồi.”
Lại ợ thêm một cái, Từ Ly Kiêu Khiên xoay người đối mặt với Nguyệt Quỳnh, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc dị thường, thậm chí có chút không hài lòng. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ.
“Quỳnh Quỳnh.” Từ Ly Kiêu Khiên sờ lên cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh, “Là ai tổn thương ngươi? Có phải là Nghiêm Sát hay không?”
A? Đầu óc Nguyệt Quỳnh không theo kịp Từ Ly Kiêu Khiên, bây giờ đang nói đến cánh tay của hắn sao?
“Quỳnh Quỳnh, vấn đề này rất trọng yếu, trả lời ta, là ai tổn thương ngươi? Không ai có thể thương tổn Quỳnh Quỳnh của ta.” Ánh mắt Từ Ly Kiêu Khiên biến đổi, trở nên khiến Nguyệt Quỳnh không dám chà xát da gà đang nổi lên khắp người, hắn hàm hồ nói: “A, ân, không có việc gì, đều đã qua.”
Từ Ly Kiêu Khiên vỗ lên bàn: “Là ai? Có phải là Nghiêm Sát hay không?”
Thấy đối phương bày ra bộ dáng không cho hắn lảng tránh, Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi mới nói: “Không phải hắn, hắn sẽ không tổn thương ta. Chuyện này đã qua đi rất lâu, cánh tay của ta không bị phế bỏ, chỉ là vô lực mà thôi. Từ Khiên, cám ơn ngươi đã tìm ta lâu như vậy.”
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, trong mắt hiện lên luồng ánh sáng không biết tên.
“Ngô. . . . . .” Sắc mặt Từ Ly Kiêu Khiên lại đột nhiên biến đổi, làm nũng nói, “Quỳnh Quỳnh thật xấu nga, không muốn nói cho ta biết.”
Lông tơ toàn thân Nguyệt Quỳnh liền dựng đứng lên, cười khổ: “Đều đã là quá khứ. Từ thúc thúc có khỏe không.”
“Hảo, sao lại không khỏe. Mỗi ngày cùng người kia chơi cờ thưởng trà, du sơn ngoạn thủy, hắn so với ai khác đều tốt hơn. Nhưng mà ta không khỏe, Quỳnh Quỳnh không cần ta, còn không thèm để ý đến ta.” Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục vặn vẹo, Nguyệt Quỳnh từng trận phát run, cố chịu đựng.
Buồn nôn xong rồi, Từ Ly Kiêu Khiên buông Nguyệt Quỳnh ra, viết lên bàn: Quỳnh Quỳnh, vì sao không mang vật mà lão cha ta đưa cho ngươi đến tìm chúng ta? Lão cha ta hẳn đã nói cho ngươi biết, chỉ cần đeo vật kia ở chỗ dễ nhìn thấy, người của chúng ta sẽ tìm được ngươi.
Nguyệt Quỳnh do dự một lát, chậm rãi viết xuống: ta ngay từ đầu không có ý định sẽ đi tìm các ngươi, sau đó sự tình biến đổi, ta muốn đi tìm các ngươi cũng không có cách. Ta không thể quang minh chính đại mà đeo vật kia ở chỗ dễ nhìn thấy, ta cũng không biết ở Giang Lăng, người của các ngươi có thể tìm thấy được ta hay không.
Vạn nhất làm không tốt. . . . . . những ngày ở đây rất bình yên, ta cũng đã quen, việc duy nhất ta lo lắng chính là nương ta cùng Tiểu Diệp Tử, bất quá hiện tại cũng đều tốt.
Trên mặt Từ Ly Kiêu Khiên đầy vẻ đau lòng, hắn tiếp tục viết xuống: chuyện của ngươi, ta đã viết thư nói cho lão cha ta biết. Quỳnh Quỳnh, nếu ngươi muốn đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mang ngươi đi. Thẩm thẩm bên kia cũng đã chuẩn bị tốt lắm, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi. Ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi tiên cảnh, ngươi ta hai người từ nay về sau liền sống những ngày hạnh phúc thà làm yên ương không làm tiên, được không, Quỳnh Quỳnh?
Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, nhưng không phải là kinh hỉ. Nghĩ đến việc phải rời khỏi, hắn liền nhớ đến đôi lục mắt thâm trầm kia, hắn bỗng run một chút. Đôi mắt to chăm chú nhìn những hàng chữ đang dần dần biến mất kia, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, hắn có thể không quản Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo sao? Hắn có thể bỏ lại Tiểu Yêu sao?
Hắn có thể bỏ lại. . . . . . Trực giác thầm lắc đầu trong lòng, Nguyệt Quỳnh viết xuống: ta không thể đi, ít nhất là hiện tại không thể đi. Ngươi hãy mang nương ta đi đi. Ta hiện tại lo lắng nhất chính là nàng. Chờ khi chuyện bên ta kết thúc. . . . . .
Nguyệt Quỳnh suy nghĩ hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, xốc đệm giường lên, lấy hòm bảo bối của hắn, xuất ra hai phong thư kia. Hắn giao thư cho Từ Ly Kiêu Khiên, viết xuống: giúp ta giao hai phong thư này cho nương ta. Thiên hạ có thể sắp không thái bình, có một số việc ta không thể không nhúng tay.
Từ Ly Kiêu Khiên: chuyện gì?
Nguyệt Quỳnh lắc lắc đầu: bây giờ vẫn còn khó nói. Nghiêm Sát cùng Hoàng Thượng . . . . . . Có thể sẽ đối đấu với nhau. Ta không thể ngăn cản, cũng vô lực đi ngăn cản. Cho dù sẽ rời đi, ta cũng phải chờ sau khi sự kiện này chấm dứt mới rời đi.
Từ Ly Kiêu Khiên nhíu chặt mi tâm: nếu nói như vậy, ngươi cũng sẽ đi. Ngươi đã không có liên quan gì với nơi này, hôm nay thế nào, bọn họ sống hay chết, ai thắng ai thua đều không liên quan đến ngươi. Bất quá nếu thiên hạ có thể đổi chủ, ta sẽ cười to ba ngày.
Hít một hơi thật sâu, sau khi toàn bộ chữ viết trên bàn đều biến mất, Nguyệt Quỳnh mới chậm rãi viết xuống: lưu lại một người có thể liên lạc với ngươi, nếu ta muốn đi, ta sẽ tìm ngươi.
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng trầm mặc một thời gian dài, lục mâu u ám, hai đấm siết chặt.
Bên này, Từ Ly Kiêu Khiên đem thư cất vào trong lòng, lại bày ra vẻ mặt không đứng đắn, nhanh chóng viết xuống: Quỳnh Quỳnh, ngươi không nỡ rời bỏ Nghiêm Sát sao?
“Không phải.” Nguyệt Quỳnh trả lời có chút gấp gáp.
Từ Ly Kiêu Khiên cười nhẹ, khẽ nói: “Hắc hắc, Quỳnh Quỳnh, ngươi luyến tiếc Nghiêm Sát.”
“Không phải.” Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, sao hắn lại luyến tiếc Nghiêm Sát. Hắn luyến tiếc Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo. Hắn cũng không thể rời bỏ Tiểu Yêu, càng không thể mang Tiểu Yêu đi, nó là Lệ vương thế tử. . . . . . Còn có, lạt áp đầu ăn rất ngon. . . . . .Kiếm của hắn vẫn chưa có tìm được. . . . . .
“Hắc hắc, hắc hắc hắc. . . . . .”
“Ta thật không phải.”
“Ta biết ta biết.”
Từ Ly Kiêu Khiên khoát tay, cười đến ôm bụng. Sau đó hắn đột nhiên lớn tiếng nói: “Quỳnh Quỳnh, ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu nga. Ta càng ngày càng thích ngươi, ngươi liền theo ta đi. Nghề nghiệp của ngươi chính là làm vị hôn thê của ta, ngươi đừng theo Nghiêm Sát, bộ dạng hắn đáng sợ như vậy, một chút cũng không đẹp như ta, cũng không có tiền như ta, ngươi vẫn nên theo ta đi.”
“Ngươi, đừng nói lung tung.” Nguyệt Quỳnh trốn về phía sau, tâm đập thình thịch thình thịch, mặt phát sốt, thân thể run run, cảm giác gì cũng có.
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, lục mâu u ám, hàm răng nghiến chặt, lửa giận dâng cao.
Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục kề sát vào: “Quỳnh Quỳnh, ngươi nghĩ nghĩ xem. Chỉ cần ngươi còn muốn chạy, ta liền lập tức mang ngươi đi. Ngươi yên tâm, ta có khả năng này. Ta là thật sự thật sự thực thích Quỳnh Quỳnh. Ta sẽ chỉ thích một mình ngươi, tuyệt đối sẽ không tìm người khác, lại càng không có một đống công tử phu nhân gì cả. Nghiêm Sát hung dữ như vậy, khẳng định là không có thích ngươi như ta. Quỳnh Quỳnh, ngươi đừng thích hắn nha, ngươi thích ta đi.”
Nguyệt Quỳnh trốn không thoát, chật vật đứng lên, lui về phía sau vài bước, nói năng lộn xộn: ” Nam tử, sao có thể, thích nam tử. Đừng, nói lung tung. Ta, nơi này có, người nhà của ta, còn có Tiểu Yêu. Ân, Nghiêm Sát, hắn chỉ là, bộ dạng có chút hung dữ thôi.”
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, khớp hàm thả lòng, lục mắt tỏa sáng.
Từ Ly Kiêu Khiên đứng dậy, bổ nhào vào người Nguyệt Quỳnh, ôm chặt hắn, không để hắn trốn: “Quỳnh Quỳnh, ngươi còn nói ngươi không thích Nghiêm Sát, ngươi chính là thích hắn. Hắn hung dữ như vậy, hôm nay thiếu chút nữa đã giết ta, ngươi còn nói hắn chỉ có bộ dạng hung dữ thôi. Ô ô ô, Quỳnh Quỳnh, ta rất thích ngươi a, càng ngày càng thích ngươi nha, ngươi thích ta đi, đừng thích Nghiêm Sát.”
“Ngươi, nói bậy bạ gì đó. Buông ra trước đã. Nam tử sao có thể thích nam tử, Từ Khiên, ngươi buông ra trước đi.” Nguyệt Quỳnh liều mình giãy dụa. Tâm đập thình thịch thình thịch.
“Ngươi không nói thích ta ta sẽ không buông ra.” Từ Ly Kiêu Khiên ôm chặt hơn nữa, một tay nhanh chóng xóa hết những chữ viết không thể để cho người ta nhìn thấy trên bàn, “Ta thích Quỳnh Quỳnh, nhìn thấy Quỳnh Quỳnh càng thích, Quỳnh Quỳnh là vị hôn thê của ta, ta không muốn đem tặng ngươi cho Nghiêm Sát đâu.”
“Từ Ly, ngươi, ngươi buông!” Nóng vội, Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa đã hô lên tên thật của Từ Ly Kiêu Khiên.
“Rầm!” Cửa bị người đá văng, Từ Ly Kiêu Khiên rốt cuộc cũng buông Nguyệt Quỳnh ra. Chỉ thấy hắn chuyển mình một cái, liền trốn phía sau Nguyệt Quỳnh, chỉ lộ ra đôi mắt bất mãn nhìn người vừa vọt vào: “Ta cùng Quỳnh Quỳnh còn chưa có nói xong mà, sao ngươi đã vào đây rồi.”
Hai gò má Nguyệt Quỳnh đỏ lên, đôi mắt to nhìn người vừa tiến vào, bộ dáng đầy vẻ thất kinh, lọt vào trong mắt người vừa tới lại khiến cho lửa giận tăng vọt. Tiến lên vài bước kéo Nguyệt Quỳnh vào trong lòng mình, kẻ cường tráng giống như ngọn núi nhỏ thô thanh hạ lệnh: “Bắt hắn dẫn đi cho ta!”
“Quỳnh Quỳnh. . . . . .” Từ Ly Kiêu Khiên né tránh thoát khỏi vòng vây của tam Nghiêm, kêu cứu.
“Nghiêm Sát.” Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu.
Đôi mắt Nghiêm Sát giận dữ trừng Từ Ly Kiêu Khiên: “Không muốn bị dẫn đi, liền tự mình cổn xuất [cút ra] đi.”
“Ta sẽ không cút, ta chỉ sẽlắc.” Từ Ly Kiêu Khiên lắc lắc mông, dưới biểu tình muốn nôn của tam Nghiêm, hắn ngọt ngào cười với Nguyệt Quỳnh, lại lắc lắc mông đi ra ngoài.
“Ọe. . . . . .” Công lực của Nghiêm Tráng không đủ thâm.[sâu]
Sau khi Từ Ly Kiêu Khiên rời đi, Nghiêm Sát ngay lập tức phiêu mắt nhìn mặt bàn đầy vết nước, chỉ còn một hàng chữ chưa biến mất hoàn toàn: Quỳnh Quỳnh, không phải ngươi luyến tiếc Nghiêm Sát chứ?
Nguyệt Quỳnh cũng thấy được những chữ kia, tâm đập thình thịch thình thịch. . . . . . đập rất nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Phải nói cái gì đó, phải mau nói gì đó, nhưng trong đầu hắn trống rỗng, một chữ cũng không thốt ra được. Thân thể bị người bế lên, vị công tử hoảng hốt thất thố bị Vương gia ném lên giường, màn buông, kẻ tựa như tòa núi nhỏ liền nằm trên người hắn.
“Vì sao không đi cùng hắn?”
A? Sao lại hỏi cái này? Người này nghe được sao? Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, mắt to trốn tránh: “Ta không – ly khai Tiểu Yêu.”
Nghiêm Sát nắm cằm người nào đó, không cho hắn trốn tránh, “Vì sao không mang theo Tiểu Yêu, cùng nhau đi?”
A! Môi động động: “Tiểu Yêu. . . . . . Là Lệ vương thế tử, là, nhi tử của ngươi.” Thình thịch thình thịch.
Lục mâu sâu thẳm, thân thể cúi thấp, chòm râu của Nghiêm Sát chỉ cách miệng Nguyệt Quỳnh một lóng tay. “Chỉ là luyến tiếc Tiểu Yêu? Hắn là yêu quái đầu thai nhầm, ngươi cũng không cần phải quản việc ta mang nó đi.”
“Ân. . . . . . Còn có Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo. . . . . .” Trong đôi mắt to tràn ngập đôi mắt xanh biếc kia, Nguyệt Quỳnh không hiểu mình đang chột dạ cái cái gì a, hắn không có bội ước, hoảng hốt cái gì thế này.
“Không, ngươi không đơn giản là luyến tiếc bọn họ, không – nỡ ly khai Tiểu Yêu, ” chòm râu dừng trên đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh đang bối rối, “Bằng năng lực của Từ Khiên, ngươi có thể bảo hắn mang Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo tất cả rời đi. Người ngươi luyến tiếc nhất không phải là bọn họ, ngươi luyến tiếc ta, ngươi không nỡ rời đi ta.”
Không phải! Tâm dường như sắp nhảy ra ngoài. Lời phản bác không kịp thốt ra, môi Nguyệt Quỳnh đã bị người kia hung hăng đâm lên. Không phải! Không có luyến tiếc rời đi ngươi, ta luyến tiếc Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, lạt áp đầu, thang bao, còn có hoa quế nhưỡng, ta, ta. . . . . . Ta không thể mang thế tử đi. . . . . . Ta, ta. . . . . . Không phải! Không phải! Nam tử sao có thể thích nam tử. . . . . . Sao có thể luyến tiếc. . . . . . Nam tử. . . . . .
Đã chết rồi sao? Chắc hắn đã chết rồi. Bị người kia gây sức ép như vậy mà còn không chết thì hắn có thể làm thần tiên rồi, liều mạng dùng một hơi cuối cùng đưa mắt nhìn về phía màn, Nguyệt Quỳnh không kịp chờ người khác đến cứu, hắn đã hoàn toàn chết ngất. Xương cốt bị đè ép rồi lại mở ra, sau đó lại bị đè ép rồi lại bị mở ra vài lần, hậu huyệt đã chết lặng đến mức không còn cảm giác. Nguyệt Quỳnh cảm thấy mình nhất định sắp lên trời, bằng không sao hắn lại cảm thấy toàn thân nhè nhẹ bay bay chứ.
Như con ác thú không biết thỏa mãn, Nghiêm Sát vẫn chôn trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, không muốn rời khỏi. Đại chưởng thô ráp khiến da khắp người Nguyệt Quỳnh đầy những điểm đó, y hôn lên đôi môi đã sớm sưng đỏ không chịu nổi của Nguyệt Quỳnh, tiếp tục luật động trong cơ thể hắn. Dừng không được, hoàn toàn không dừng được.
Mặc xiêm y chỉnh tề, đưa mắt nhìn người đang mê man trên giường, Nghiêm Sát buông màn ra khỏi phòng ngủ. Đi vào gian phòng giam giữ Từ Ly Kiêu Khiên, y tỏ ý bảo đám người Hùng Kỉ Uông đi ra ngoài. Từ Ly Kiêu Khiên tựa hồ rất sợ y, vội lui đến góc tường, lệ dâng lên trong mắt. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thân hình Nghiêm Sát ở trong một gian phòng không lớn liền tạo cảm giác đặc biệt áp bách, Từ Ly Kiêu Khiên ở trước mặt y tựa như con gà ốm trước mặt mãnh hổ.
Nghiêm Sát nghiêm túc và bình tĩnh đáng ngạc nhiên, không để ý đến vẻ sợ hãi của “Từ Khiên”, y cứ không nhúc nhích nhìn đối phương như vậy. Nhìn mãi nhìn mãi, Từ Ly Kiêu Khiên trốn không được, đành lau lau mắt, đứng đắn đi đến một cái ghế cách Nghiêm Sát không xa rồi ngồi xuống.
Nghiêm Sát lúc này mở miệng: “Ngươi là ai?”
Từ Ly Kiêu Khiên cười cười: “Huynh trưởng của Quỳnh Quỳnh.”
“Người ở nơi nào?”
“Giang phụ nữ sĩ.”
“Nguyệt Quỳnh là người ở nơi nào?”
“Ta đã quên hỏi.”
“Vì sao hắn lại rời nhà đi?”
“Việc này Vương gia ngài phải hỏi Quỳnh Quỳnh.”
“Trong nhà hắn còn có người nào?”
“Ta, cha ta.”
Đôi lục mắt của Nghiêm Sát ám trầm, y hoàn toàn không có khả năng biết được những gì y muốn từ miệng Từ Ly Kiêu Khiên, y từ trên cao nhìn xuống, nói với kẻ đang tươi cười: “Ta không quan tâm ngươi là ai, hắn là ai, ngươi đến đây vì cái gì. Đừng cố gắng dẫn hắn đi, cho dù chỉ là một ý niệm trong đầu, ngươi tốt nhất cũng đừng có.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Nghiêm Sát không đợi câu trả lời của Từ Ly Kiêu Khiên. Xoay người rời đi.
“Lệ vương.”
Nghiêm Sát dừng lại.
“Quỳnh Quỳnh là cái gì của ngươi?”
“Thê.” Không có một tia do dự.
“Hắn là nam tử.”
Đưa lưng về phía Từ Ly Kiêu Khiên, Nghiêm Sát không giải thích chuyện y xem là không cần phải giải thích.
“Tay Quỳnh Quỳnh là do ai thương tổn?”
“Đây là chuyện của ta.”
“Nếu hậu quả của việc ngươi muốn Quỳnh Quỳnh là đối địch cùng cả thiên hạ, ngươi vẫn muốn hắn sao?”
Câu trả lời của Nghiêm Sát là đi về phía trước hai bước, mở cửa.
“Nghiêm Sát.”
Nghiêm Sát đang mở cửa ra khẽ khựng lại.
“Chiếu cố Quỳnh Quỳnh thật tốt, bảo vệ hắn thật tốt. Hắn là trân bảo độc nhất vô nhị trên đời này.”
Nghiêm Sát nhấc chân đi ra ngoài, nói với kẻ đang canh giữ bên ngoài: “Thả hắn đi.” Sau đó cũng không quay đầu lại mà ly khai.
Nhoẻn miệng cười nhìn Nghiêm Sát rời đi, Từ Ly Kiêu Khiên lắc trái lắc phải, hít sâu mấy hơi thở, sau đó lại xoay xoay eo. “A. . . . . . Rốt cuộc cũng không còn bị giam giữ nữa rồi, sắp nghẹn chết ta rồi nha.” Cười “quyến rũ” với Hùng Kỉ Uông đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn, khiến đối phương cố sức nôn mửa. Từ Ly Kiêu Khiên sôi nổi ra khỏi gian phòng, nhìn thái dương mọc trên cao cười thật sâu, nghênh ngang ly khai tiểu viện. Ly khai Lệ vương phủ.
“Vương gia, có cần phái người đi theo hắn không?” Lí Hưu đứng phía sau Nghiêm Sát, cất tiếng hỏi.
“Không cần.” Nghiêm Sát chắp tay sau lưng, đứng trên Vọng lâu của vương phủ, nhìn Từ Ly Kiêu Khiên biến mất phía cuối ngã tư đường. Lúc này Chu Công Thăng đi đến, cầm một phong thư, nói: “Vương gia, Giang Bùi Chiêu gởi thư, hắn đã khởi hành đi kinh thành trước.”
Nghiêm Sát lấy thư xem, đọc xong liền hạ lệnh: “Phái người âm thầm bảo hộ hắn.”
“Vâng.”
“Viết thư cho Dương Tư Khải, bảo hắn chú ý hướng đi của Giải Lưu Sơn.”
“Vâng.”
“Nói cho Đổng Nghê, quan thuyền trên biển, một cái bất lưu.”
“Vâng.”
Điều làm hắn kinh ngạc chính là, ngoài phòng chỉ có mình Nghiêm Tráng.
“Công tử?”
“Phiền Nghiêm quản sự lấy chút thức ăn đến.”
Nghiêm Tráng đưa mắt nhìn thoáng qua trong phòng: “Lập tức đem đến, công tử chờ.” Không hỏi nhiều, hắn bước nhanh rời đi. Nghiêm Sát không ở ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng thở phào, đóng cửa.
Quay người lại, hắn hoảng sợ, Từ Ly Kiêu Khiên cư nhiên lại ở ngay trước mặt hắn.
“Suỵt. . . . . .” Ra hiệu cho Nguyệt Quỳnh chớ có lên tiếng, Từ Ly Kiêu Khiên nghiêng tai nghe ngóng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Nguyệt Quỳnh, “Quỳnh Quỳnh, xung quanh đây đều có người đó nga, ngươi và ta nói chuyện phải nhỏ giọng một chút.”
Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh mở lớn, gật gật đầu. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tìm ta suốt bốn năm?”
Từ Ly Kiêu Khiên lại thay đổi một gương mặt khác, lã chã chực khóc nói: “Đúng vậy. Biết Quỳnh Quỳnh đã xảy ra chuyện, cha ta liền phái ta đi tìm ngươi. Có phải Quỳnh Quỳnh đã quên tín vật đính ước của chúng ta hay không? Sao lại không đeo nó, để người của ta phát hiện?”
Nguyệt Quỳnh lập tức xem nhẹ hai câu sau của Từ Khiên, kinh lăng [kinh ngạc đến ngây người]: “Từ thúc thúc. . . . . . Đã biết?”
“Suỵt. . . . . .” Từ Ly Kiêu Khiên đột nhiên xoay người, chạy vội đến bên bàn, ngồi xuống, Nguyệt Quỳnh đang hồ đồ, phía sau hắn liền truyền đến tiếng đập cửa. “Công tử, đã lấy thức ăn đến đây.”
Nguyệt Quỳnh vội vàng xoay người mở cửa. Nghiêm Tráng bưng một bát diện điều [mì] cùng hai cái bánh bao đi đến. Không thèm để ý đến ánh nhìn chằm chằm đầy bất mãn của Từ Ly Kiêu Khiên, sau khi buông bát, hắn liền lui ra ngoài.
“Quỳnh Quỳnh. . . . . . , bọn họ lại cho ta ăn cái này!” Mắt mũi của Từ Ly Kiêu Khiên nhăn đến mức sát lại với nhau.
Nguyệt Quỳnh xin lỗi nhìn hắn, do dự không biết có cần nhờ Nghiêm quản sự lấy thức ăn tốt hơn cho hắn hay không. “Thôi quên đi, dù sao cũng có thể no bụng.” Từ Ly Kiêu Khiên một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao, mồm to nhai nuốt.
Nguyệt Quỳnh đứng cạnh cửa, khẽ bước đến rót chén trà cho Từ Ly Kiêu Khiên, xem như xin lỗi.
Ngồi bên cạnh Từ Ly Kiêu Khiên nhìn hắn ăn uống, Nguyệt Quỳnh cũng không hé răng, trong lòng hắn rất loạn.
Từ thúc thúc đã biết chuyện của hắn, vậy thì người kia nhất định cũng đã biết. Hiện tại đã đủ rối loạn rồi, người kia tuyệt đối không thể lộ diện.
Từ Ly Kiêu Khiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguyệt Quỳnh một cái, thần bí tiến đến bên tai hắn, vừa ăn vừa nói: “Yên tâm đi, hắn không biết. Cha ta không có nói cho hắn.”
Sau đó hắn đổi giọng, nói: “Cha ta hạ tử lệnh cho ta, tìm không thấy thê tử không được về nhà. Đáng thương ta không chỉ bị mất thê tử, còn bị người khác khi dễ, cha ta cũng không quản ta chết sống thế nào. Quỳnh Quỳnh, ta hảo đáng thương a.”
Nguyệt Quỳnh không ngừng chảy mồ hôi lạnh, thật sự không thể chấp nhận nổi tính cách hay thay đổi cũng như kiểu nói chuyện của Từ Ly Kiêu Khiên. Vỗ vỗ vai hắn giống như trấn an con chó nhỏ, Nguyệt Quỳnh nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi biết ta. . . . . . Ân. . . . . .”
Từ Ly Kiêu Khiên cắn tiếp một ngụm bánh bao, lấy tay chấm nước trà, viết lên bàn: Sau khi thân thể “hắn” khỏe lại, lão cha phái người đến nói cho thẩm thẩm, biết ngươi đã xảy ra chuyện liền lập tức sai người đi tìm ngươi, kết quả vẫn không có tin tức của ngươi.
Sau đó liền phái một vị vô địch dũng mãnh phi thường anh minh là ta đi tìm ngươi. Nào biết ngươi đã bị Nghiêm Sát giấu ở đây. Nếu người của ngươi không nói cho thẩm thẩm, thẩm thẩm phái người tìm ta, nói cho ta biết ngươi ở đây, ta còn đang tìm kiếm khắp chung quanh a.
Quỳnh Quỳnh, ngươi khiến ta tìm vất vả như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
Thái dương của Nguyệt Quỳnh có chút sưng lên, hắn cũng bắt chước Từ Ly Kiêu Khiên, chấm nước trà viết lên bàn: thân thể “hắn” đã không còn lo ngại gì?
Từ Ly Kiêu Khiên viết: ân, gần như rất tốt, chẳng qua phải cẩn thận che chở, không thể vất vả, không thể phiền lòng. Chuyện của ngươi, lão cha ta không có nói cho hắn, sợ hắn sốt ruột.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . . . . .” Nguyệt Quỳnh thất thần nói nhỏ, trên mặt là yên tâm, là tưởng niệm.
“Quỳnh Quỳnh, ” Từ Ly Kiêu Khiên thật tự nhiên tỏ vẻ đáng thương, giật nhẹ hắn, lã chã chực khóc bĩu môi: “Có thể lấy cho ta hai cái bánh bao nữa hay không … ta đói.” Nguyệt Quỳnh lập tức nổi da gà khắp toàn thân.
Nhanh chóng nhờ Nghiêm Tráng lấy thêm một bát diện điều cùng hai cái bánh bao, còn thêm một đĩa thịt bò, Nguyệt Quỳnh lẳng lặng chờ Từ Ly Kiêu Khiên ăn no.
Từ Ly Kiêu Khiên tựa hồ là đói thảm, ăn đến mức không còn hình tượng gì. Ngón tay Nguyệt Quỳnh giật giật. Viết lên bàn: cám ơn. Từ Ly Kiêu Khiên đang vùi đầu cố sức ăn liền sửng sốt, ngẩng đầu, một miệng đầy thịt bò lộ ra một nụ cười siêu xấu: “Ngô hệ (không cần tạ ơn)”.
Nguyệt Quỳnh cũng cười, tuy Từ Ly Kiêu Khiên nói chuyện có khoa trương một chút, nhưng cũng là một người thẳng tính.
Rốt cuộc cũng ăn no, Từ Ly Kiêu Khiên ợ mấy cái, lại uống hết hai chén trà mới cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ bụng: “Hô, sống lại rồi.”
Lại ợ thêm một cái, Từ Ly Kiêu Khiên xoay người đối mặt với Nguyệt Quỳnh, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc dị thường, thậm chí có chút không hài lòng. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ.
“Quỳnh Quỳnh.” Từ Ly Kiêu Khiên sờ lên cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh, “Là ai tổn thương ngươi? Có phải là Nghiêm Sát hay không?”
A? Đầu óc Nguyệt Quỳnh không theo kịp Từ Ly Kiêu Khiên, bây giờ đang nói đến cánh tay của hắn sao?
“Quỳnh Quỳnh, vấn đề này rất trọng yếu, trả lời ta, là ai tổn thương ngươi? Không ai có thể thương tổn Quỳnh Quỳnh của ta.” Ánh mắt Từ Ly Kiêu Khiên biến đổi, trở nên khiến Nguyệt Quỳnh không dám chà xát da gà đang nổi lên khắp người, hắn hàm hồ nói: “A, ân, không có việc gì, đều đã qua.”
Từ Ly Kiêu Khiên vỗ lên bàn: “Là ai? Có phải là Nghiêm Sát hay không?”
Thấy đối phương bày ra bộ dáng không cho hắn lảng tránh, Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi mới nói: “Không phải hắn, hắn sẽ không tổn thương ta. Chuyện này đã qua đi rất lâu, cánh tay của ta không bị phế bỏ, chỉ là vô lực mà thôi. Từ Khiên, cám ơn ngươi đã tìm ta lâu như vậy.”
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, trong mắt hiện lên luồng ánh sáng không biết tên.
“Ngô. . . . . .” Sắc mặt Từ Ly Kiêu Khiên lại đột nhiên biến đổi, làm nũng nói, “Quỳnh Quỳnh thật xấu nga, không muốn nói cho ta biết.”
Lông tơ toàn thân Nguyệt Quỳnh liền dựng đứng lên, cười khổ: “Đều đã là quá khứ. Từ thúc thúc có khỏe không.”
“Hảo, sao lại không khỏe. Mỗi ngày cùng người kia chơi cờ thưởng trà, du sơn ngoạn thủy, hắn so với ai khác đều tốt hơn. Nhưng mà ta không khỏe, Quỳnh Quỳnh không cần ta, còn không thèm để ý đến ta.” Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục vặn vẹo, Nguyệt Quỳnh từng trận phát run, cố chịu đựng.
Buồn nôn xong rồi, Từ Ly Kiêu Khiên buông Nguyệt Quỳnh ra, viết lên bàn: Quỳnh Quỳnh, vì sao không mang vật mà lão cha ta đưa cho ngươi đến tìm chúng ta? Lão cha ta hẳn đã nói cho ngươi biết, chỉ cần đeo vật kia ở chỗ dễ nhìn thấy, người của chúng ta sẽ tìm được ngươi.
Nguyệt Quỳnh do dự một lát, chậm rãi viết xuống: ta ngay từ đầu không có ý định sẽ đi tìm các ngươi, sau đó sự tình biến đổi, ta muốn đi tìm các ngươi cũng không có cách. Ta không thể quang minh chính đại mà đeo vật kia ở chỗ dễ nhìn thấy, ta cũng không biết ở Giang Lăng, người của các ngươi có thể tìm thấy được ta hay không.
Vạn nhất làm không tốt. . . . . . những ngày ở đây rất bình yên, ta cũng đã quen, việc duy nhất ta lo lắng chính là nương ta cùng Tiểu Diệp Tử, bất quá hiện tại cũng đều tốt.
Trên mặt Từ Ly Kiêu Khiên đầy vẻ đau lòng, hắn tiếp tục viết xuống: chuyện của ngươi, ta đã viết thư nói cho lão cha ta biết. Quỳnh Quỳnh, nếu ngươi muốn đi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mang ngươi đi. Thẩm thẩm bên kia cũng đã chuẩn bị tốt lắm, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi. Ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi tiên cảnh, ngươi ta hai người từ nay về sau liền sống những ngày hạnh phúc thà làm yên ương không làm tiên, được không, Quỳnh Quỳnh?
Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, nhưng không phải là kinh hỉ. Nghĩ đến việc phải rời khỏi, hắn liền nhớ đến đôi lục mắt thâm trầm kia, hắn bỗng run một chút. Đôi mắt to chăm chú nhìn những hàng chữ đang dần dần biến mất kia, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, hắn có thể không quản Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo sao? Hắn có thể bỏ lại Tiểu Yêu sao?
Hắn có thể bỏ lại. . . . . . Trực giác thầm lắc đầu trong lòng, Nguyệt Quỳnh viết xuống: ta không thể đi, ít nhất là hiện tại không thể đi. Ngươi hãy mang nương ta đi đi. Ta hiện tại lo lắng nhất chính là nàng. Chờ khi chuyện bên ta kết thúc. . . . . .
Nguyệt Quỳnh suy nghĩ hồi lâu, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, xốc đệm giường lên, lấy hòm bảo bối của hắn, xuất ra hai phong thư kia. Hắn giao thư cho Từ Ly Kiêu Khiên, viết xuống: giúp ta giao hai phong thư này cho nương ta. Thiên hạ có thể sắp không thái bình, có một số việc ta không thể không nhúng tay.
Từ Ly Kiêu Khiên: chuyện gì?
Nguyệt Quỳnh lắc lắc đầu: bây giờ vẫn còn khó nói. Nghiêm Sát cùng Hoàng Thượng . . . . . . Có thể sẽ đối đấu với nhau. Ta không thể ngăn cản, cũng vô lực đi ngăn cản. Cho dù sẽ rời đi, ta cũng phải chờ sau khi sự kiện này chấm dứt mới rời đi.
Từ Ly Kiêu Khiên nhíu chặt mi tâm: nếu nói như vậy, ngươi cũng sẽ đi. Ngươi đã không có liên quan gì với nơi này, hôm nay thế nào, bọn họ sống hay chết, ai thắng ai thua đều không liên quan đến ngươi. Bất quá nếu thiên hạ có thể đổi chủ, ta sẽ cười to ba ngày.
Hít một hơi thật sâu, sau khi toàn bộ chữ viết trên bàn đều biến mất, Nguyệt Quỳnh mới chậm rãi viết xuống: lưu lại một người có thể liên lạc với ngươi, nếu ta muốn đi, ta sẽ tìm ngươi.
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng trầm mặc một thời gian dài, lục mâu u ám, hai đấm siết chặt.
Bên này, Từ Ly Kiêu Khiên đem thư cất vào trong lòng, lại bày ra vẻ mặt không đứng đắn, nhanh chóng viết xuống: Quỳnh Quỳnh, ngươi không nỡ rời bỏ Nghiêm Sát sao?
“Không phải.” Nguyệt Quỳnh trả lời có chút gấp gáp.
Từ Ly Kiêu Khiên cười nhẹ, khẽ nói: “Hắc hắc, Quỳnh Quỳnh, ngươi luyến tiếc Nghiêm Sát.”
“Không phải.” Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, sao hắn lại luyến tiếc Nghiêm Sát. Hắn luyến tiếc Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo. Hắn cũng không thể rời bỏ Tiểu Yêu, càng không thể mang Tiểu Yêu đi, nó là Lệ vương thế tử. . . . . . Còn có, lạt áp đầu ăn rất ngon. . . . . .Kiếm của hắn vẫn chưa có tìm được. . . . . .
“Hắc hắc, hắc hắc hắc. . . . . .”
“Ta thật không phải.”
“Ta biết ta biết.”
Từ Ly Kiêu Khiên khoát tay, cười đến ôm bụng. Sau đó hắn đột nhiên lớn tiếng nói: “Quỳnh Quỳnh, ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu nga. Ta càng ngày càng thích ngươi, ngươi liền theo ta đi. Nghề nghiệp của ngươi chính là làm vị hôn thê của ta, ngươi đừng theo Nghiêm Sát, bộ dạng hắn đáng sợ như vậy, một chút cũng không đẹp như ta, cũng không có tiền như ta, ngươi vẫn nên theo ta đi.”
“Ngươi, đừng nói lung tung.” Nguyệt Quỳnh trốn về phía sau, tâm đập thình thịch thình thịch, mặt phát sốt, thân thể run run, cảm giác gì cũng có.
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, lục mâu u ám, hàm răng nghiến chặt, lửa giận dâng cao.
Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục kề sát vào: “Quỳnh Quỳnh, ngươi nghĩ nghĩ xem. Chỉ cần ngươi còn muốn chạy, ta liền lập tức mang ngươi đi. Ngươi yên tâm, ta có khả năng này. Ta là thật sự thật sự thực thích Quỳnh Quỳnh. Ta sẽ chỉ thích một mình ngươi, tuyệt đối sẽ không tìm người khác, lại càng không có một đống công tử phu nhân gì cả. Nghiêm Sát hung dữ như vậy, khẳng định là không có thích ngươi như ta. Quỳnh Quỳnh, ngươi đừng thích hắn nha, ngươi thích ta đi.”
Nguyệt Quỳnh trốn không thoát, chật vật đứng lên, lui về phía sau vài bước, nói năng lộn xộn: ” Nam tử, sao có thể, thích nam tử. Đừng, nói lung tung. Ta, nơi này có, người nhà của ta, còn có Tiểu Yêu. Ân, Nghiêm Sát, hắn chỉ là, bộ dạng có chút hung dữ thôi.”
Trong một gian phòng nhỏ cách vách phòng ngủ, một người đứng sát bên tường “nghe” hai người trong phòng nói chuyện với nhau, khớp hàm thả lòng, lục mắt tỏa sáng.
Từ Ly Kiêu Khiên đứng dậy, bổ nhào vào người Nguyệt Quỳnh, ôm chặt hắn, không để hắn trốn: “Quỳnh Quỳnh, ngươi còn nói ngươi không thích Nghiêm Sát, ngươi chính là thích hắn. Hắn hung dữ như vậy, hôm nay thiếu chút nữa đã giết ta, ngươi còn nói hắn chỉ có bộ dạng hung dữ thôi. Ô ô ô, Quỳnh Quỳnh, ta rất thích ngươi a, càng ngày càng thích ngươi nha, ngươi thích ta đi, đừng thích Nghiêm Sát.”
“Ngươi, nói bậy bạ gì đó. Buông ra trước đã. Nam tử sao có thể thích nam tử, Từ Khiên, ngươi buông ra trước đi.” Nguyệt Quỳnh liều mình giãy dụa. Tâm đập thình thịch thình thịch.
“Ngươi không nói thích ta ta sẽ không buông ra.” Từ Ly Kiêu Khiên ôm chặt hơn nữa, một tay nhanh chóng xóa hết những chữ viết không thể để cho người ta nhìn thấy trên bàn, “Ta thích Quỳnh Quỳnh, nhìn thấy Quỳnh Quỳnh càng thích, Quỳnh Quỳnh là vị hôn thê của ta, ta không muốn đem tặng ngươi cho Nghiêm Sát đâu.”
“Từ Ly, ngươi, ngươi buông!” Nóng vội, Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa đã hô lên tên thật của Từ Ly Kiêu Khiên.
“Rầm!” Cửa bị người đá văng, Từ Ly Kiêu Khiên rốt cuộc cũng buông Nguyệt Quỳnh ra. Chỉ thấy hắn chuyển mình một cái, liền trốn phía sau Nguyệt Quỳnh, chỉ lộ ra đôi mắt bất mãn nhìn người vừa vọt vào: “Ta cùng Quỳnh Quỳnh còn chưa có nói xong mà, sao ngươi đã vào đây rồi.”
Hai gò má Nguyệt Quỳnh đỏ lên, đôi mắt to nhìn người vừa tiến vào, bộ dáng đầy vẻ thất kinh, lọt vào trong mắt người vừa tới lại khiến cho lửa giận tăng vọt. Tiến lên vài bước kéo Nguyệt Quỳnh vào trong lòng mình, kẻ cường tráng giống như ngọn núi nhỏ thô thanh hạ lệnh: “Bắt hắn dẫn đi cho ta!”
“Quỳnh Quỳnh. . . . . .” Từ Ly Kiêu Khiên né tránh thoát khỏi vòng vây của tam Nghiêm, kêu cứu.
“Nghiêm Sát.” Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu.
Đôi mắt Nghiêm Sát giận dữ trừng Từ Ly Kiêu Khiên: “Không muốn bị dẫn đi, liền tự mình cổn xuất [cút ra] đi.”
“Ta sẽ không cút, ta chỉ sẽlắc.” Từ Ly Kiêu Khiên lắc lắc mông, dưới biểu tình muốn nôn của tam Nghiêm, hắn ngọt ngào cười với Nguyệt Quỳnh, lại lắc lắc mông đi ra ngoài.
“Ọe. . . . . .” Công lực của Nghiêm Tráng không đủ thâm.[sâu]
Sau khi Từ Ly Kiêu Khiên rời đi, Nghiêm Sát ngay lập tức phiêu mắt nhìn mặt bàn đầy vết nước, chỉ còn một hàng chữ chưa biến mất hoàn toàn: Quỳnh Quỳnh, không phải ngươi luyến tiếc Nghiêm Sát chứ?
Nguyệt Quỳnh cũng thấy được những chữ kia, tâm đập thình thịch thình thịch. . . . . . đập rất nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Phải nói cái gì đó, phải mau nói gì đó, nhưng trong đầu hắn trống rỗng, một chữ cũng không thốt ra được. Thân thể bị người bế lên, vị công tử hoảng hốt thất thố bị Vương gia ném lên giường, màn buông, kẻ tựa như tòa núi nhỏ liền nằm trên người hắn.
“Vì sao không đi cùng hắn?”
A? Sao lại hỏi cái này? Người này nghe được sao? Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, mắt to trốn tránh: “Ta không – ly khai Tiểu Yêu.”
Nghiêm Sát nắm cằm người nào đó, không cho hắn trốn tránh, “Vì sao không mang theo Tiểu Yêu, cùng nhau đi?”
A! Môi động động: “Tiểu Yêu. . . . . . Là Lệ vương thế tử, là, nhi tử của ngươi.” Thình thịch thình thịch.
Lục mâu sâu thẳm, thân thể cúi thấp, chòm râu của Nghiêm Sát chỉ cách miệng Nguyệt Quỳnh một lóng tay. “Chỉ là luyến tiếc Tiểu Yêu? Hắn là yêu quái đầu thai nhầm, ngươi cũng không cần phải quản việc ta mang nó đi.”
“Ân. . . . . . Còn có Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo. . . . . .” Trong đôi mắt to tràn ngập đôi mắt xanh biếc kia, Nguyệt Quỳnh không hiểu mình đang chột dạ cái cái gì a, hắn không có bội ước, hoảng hốt cái gì thế này.
“Không, ngươi không đơn giản là luyến tiếc bọn họ, không – nỡ ly khai Tiểu Yêu, ” chòm râu dừng trên đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh đang bối rối, “Bằng năng lực của Từ Khiên, ngươi có thể bảo hắn mang Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo tất cả rời đi. Người ngươi luyến tiếc nhất không phải là bọn họ, ngươi luyến tiếc ta, ngươi không nỡ rời đi ta.”
Không phải! Tâm dường như sắp nhảy ra ngoài. Lời phản bác không kịp thốt ra, môi Nguyệt Quỳnh đã bị người kia hung hăng đâm lên. Không phải! Không có luyến tiếc rời đi ngươi, ta luyến tiếc Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, lạt áp đầu, thang bao, còn có hoa quế nhưỡng, ta, ta. . . . . . Ta không thể mang thế tử đi. . . . . . Ta, ta. . . . . . Không phải! Không phải! Nam tử sao có thể thích nam tử. . . . . . Sao có thể luyến tiếc. . . . . . Nam tử. . . . . .
Đã chết rồi sao? Chắc hắn đã chết rồi. Bị người kia gây sức ép như vậy mà còn không chết thì hắn có thể làm thần tiên rồi, liều mạng dùng một hơi cuối cùng đưa mắt nhìn về phía màn, Nguyệt Quỳnh không kịp chờ người khác đến cứu, hắn đã hoàn toàn chết ngất. Xương cốt bị đè ép rồi lại mở ra, sau đó lại bị đè ép rồi lại bị mở ra vài lần, hậu huyệt đã chết lặng đến mức không còn cảm giác. Nguyệt Quỳnh cảm thấy mình nhất định sắp lên trời, bằng không sao hắn lại cảm thấy toàn thân nhè nhẹ bay bay chứ.
Như con ác thú không biết thỏa mãn, Nghiêm Sát vẫn chôn trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, không muốn rời khỏi. Đại chưởng thô ráp khiến da khắp người Nguyệt Quỳnh đầy những điểm đó, y hôn lên đôi môi đã sớm sưng đỏ không chịu nổi của Nguyệt Quỳnh, tiếp tục luật động trong cơ thể hắn. Dừng không được, hoàn toàn không dừng được.
Mặc xiêm y chỉnh tề, đưa mắt nhìn người đang mê man trên giường, Nghiêm Sát buông màn ra khỏi phòng ngủ. Đi vào gian phòng giam giữ Từ Ly Kiêu Khiên, y tỏ ý bảo đám người Hùng Kỉ Uông đi ra ngoài. Từ Ly Kiêu Khiên tựa hồ rất sợ y, vội lui đến góc tường, lệ dâng lên trong mắt. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thân hình Nghiêm Sát ở trong một gian phòng không lớn liền tạo cảm giác đặc biệt áp bách, Từ Ly Kiêu Khiên ở trước mặt y tựa như con gà ốm trước mặt mãnh hổ.
Nghiêm Sát nghiêm túc và bình tĩnh đáng ngạc nhiên, không để ý đến vẻ sợ hãi của “Từ Khiên”, y cứ không nhúc nhích nhìn đối phương như vậy. Nhìn mãi nhìn mãi, Từ Ly Kiêu Khiên trốn không được, đành lau lau mắt, đứng đắn đi đến một cái ghế cách Nghiêm Sát không xa rồi ngồi xuống.
Nghiêm Sát lúc này mở miệng: “Ngươi là ai?”
Từ Ly Kiêu Khiên cười cười: “Huynh trưởng của Quỳnh Quỳnh.”
“Người ở nơi nào?”
“Giang phụ nữ sĩ.”
“Nguyệt Quỳnh là người ở nơi nào?”
“Ta đã quên hỏi.”
“Vì sao hắn lại rời nhà đi?”
“Việc này Vương gia ngài phải hỏi Quỳnh Quỳnh.”
“Trong nhà hắn còn có người nào?”
“Ta, cha ta.”
Đôi lục mắt của Nghiêm Sát ám trầm, y hoàn toàn không có khả năng biết được những gì y muốn từ miệng Từ Ly Kiêu Khiên, y từ trên cao nhìn xuống, nói với kẻ đang tươi cười: “Ta không quan tâm ngươi là ai, hắn là ai, ngươi đến đây vì cái gì. Đừng cố gắng dẫn hắn đi, cho dù chỉ là một ý niệm trong đầu, ngươi tốt nhất cũng đừng có.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Nghiêm Sát không đợi câu trả lời của Từ Ly Kiêu Khiên. Xoay người rời đi.
“Lệ vương.”
Nghiêm Sát dừng lại.
“Quỳnh Quỳnh là cái gì của ngươi?”
“Thê.” Không có một tia do dự.
“Hắn là nam tử.”
Đưa lưng về phía Từ Ly Kiêu Khiên, Nghiêm Sát không giải thích chuyện y xem là không cần phải giải thích.
“Tay Quỳnh Quỳnh là do ai thương tổn?”
“Đây là chuyện của ta.”
“Nếu hậu quả của việc ngươi muốn Quỳnh Quỳnh là đối địch cùng cả thiên hạ, ngươi vẫn muốn hắn sao?”
Câu trả lời của Nghiêm Sát là đi về phía trước hai bước, mở cửa.
“Nghiêm Sát.”
Nghiêm Sát đang mở cửa ra khẽ khựng lại.
“Chiếu cố Quỳnh Quỳnh thật tốt, bảo vệ hắn thật tốt. Hắn là trân bảo độc nhất vô nhị trên đời này.”
Nghiêm Sát nhấc chân đi ra ngoài, nói với kẻ đang canh giữ bên ngoài: “Thả hắn đi.” Sau đó cũng không quay đầu lại mà ly khai.
Nhoẻn miệng cười nhìn Nghiêm Sát rời đi, Từ Ly Kiêu Khiên lắc trái lắc phải, hít sâu mấy hơi thở, sau đó lại xoay xoay eo. “A. . . . . . Rốt cuộc cũng không còn bị giam giữ nữa rồi, sắp nghẹn chết ta rồi nha.” Cười “quyến rũ” với Hùng Kỉ Uông đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn, khiến đối phương cố sức nôn mửa. Từ Ly Kiêu Khiên sôi nổi ra khỏi gian phòng, nhìn thái dương mọc trên cao cười thật sâu, nghênh ngang ly khai tiểu viện. Ly khai Lệ vương phủ.
“Vương gia, có cần phái người đi theo hắn không?” Lí Hưu đứng phía sau Nghiêm Sát, cất tiếng hỏi.
“Không cần.” Nghiêm Sát chắp tay sau lưng, đứng trên Vọng lâu của vương phủ, nhìn Từ Ly Kiêu Khiên biến mất phía cuối ngã tư đường. Lúc này Chu Công Thăng đi đến, cầm một phong thư, nói: “Vương gia, Giang Bùi Chiêu gởi thư, hắn đã khởi hành đi kinh thành trước.”
Nghiêm Sát lấy thư xem, đọc xong liền hạ lệnh: “Phái người âm thầm bảo hộ hắn.”
“Vâng.”
“Viết thư cho Dương Tư Khải, bảo hắn chú ý hướng đi của Giải Lưu Sơn.”
“Vâng.”
“Nói cho Đổng Nghê, quan thuyền trên biển, một cái bất lưu.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.