Táo Chua

Chương 6:

Hàm Đường Đích Tiểu Sơn Quỷ

18/05/2023

Cái đêm anh cõng tôi băng qua ruộng lúa khiến tôi lần đầu tiên nghi ngờ mặt đất dưới chân.

Anh thả tôi xuống trước cổng nhà, đôi chân đặt trên mặt đất vững chãi hơn cả lưng anh, nhưng tôi lại cảm thấy bất an ùa tới. Giống như đứa trẻ mới cắt dây rốn muốn trở về nằm lại trong t.ử cung của mẹ, tôi muốn lập tức trở lại lưng anh, cứ như thể đôi vai gầy thuở thiếu thời của Lữ Tân Nghiêu còn chắc chắn hơn cả mặt đất.

Những chuyện sau đó chứng minh nghi ngờ lúc ấy của tôi là hợp lý, sau khi Mạnh Quang Huy chết, lúc nhà tôi đang bên bờ sụp đổ, anh tôi dùng đôi vai gầy ấy, gồng gánh cả bầu trời sắp vỡ.

Sau khi về đến nhà, Mạnh Quang Huy mắng tôi một trận vì tội làm mất chai bia, từ nhỏ trí nhớ tôi đã rất tốt, nhưng hôm đó Mạnh Quang Huy mắng như thế nào thì tôi lại không thể nhớ rõ, tôi chỉ nhớ Lữ Tân Nghiêu đứng gần đó ngoắc tay gọi tôi. Anh xách một thùng nước giếng lên, tựa như một người anh trai đúng nghĩa, giúp tôi rửa sạch vết bẩn và vết máu trên người.

Tôi nhớ đến Đại Bành và Tiểu Bành, lúc trước tôi thường thấy anh em chúng nó ngồi trước cái giếng ngay cổng nhà, dùng sơ mướp giúp đối phương cọ lưng. Đôi tay ướt nhẹp của Lữ Tân Nghiêu lướt qua cổ tôi, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc, lúc đó, tôi biết mình không cần ngưỡng mộ cặp song sinh nữa.

Sau khi tắm xong, tôi một mình về phòng, đêm thu dài đằng đẵng, Phan Quế Chi đâu dễ dàng buông tha cho tôi như thế. Trong mơ, hắn điều khiển cái bóng của bù nhìn cắt ngang gốc lúa, còn tôi là một trong những gốc lúa ấy, chân cắm chặt trên đất, làm thế nào cũng không thoát được, Phan Quế Chi sắp cắt ngang người tôi đến nơi.

Cùng đường, tôi giật mình tỉnh dậy, cố gắng tìm kiếm bóng lưng Lữ Tân Nghiêu.

Giường của anh kế bên cửa sổ, cho dù là đêm không trăng cũng sẽ lọt một tí ánh sáng vào, chỉ cần nhiêu đó thôi là tôi có thể nhìn thấy anh.

Nhưng tôi chỉ thấy một mảng đen.

Lữ Tân Nghiêu không có ở đó.

Tim tôi đập thình thịch, giường anh cứ như ngôi miếu mất đi tượng thần, bất an cầm tù tôi, tôi không nhịn được mà gọi, anh ơi, nhưng chẳng ai đáp.

Quan âm không nghe thấy, thế là tôi gọi thêm tiếng nữa. Đến khi tôi gọi đến tiếng thứ bảy, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, tôi bật dậy khỏi đống chăn, nhìn thấy anh đang mặc cái áo thun ướt nhẹp, tóc tai cũng ướt nhẹp, đứng ở trước cửa. Tôi dụi mắt, lẳng lặng nhìn anh.

“Kêu anh làm gì?” Anh vừa tắm xong, giọng lạnh tanh như nước giếng.

Tôi ngơ ngác, lắc đầu theo bản năng, sau đó mới nhớ ra là phòng tối om, chẳng biết anh có nhìn thấy không.

Bước chân anh hướng đến bên cửa sổ, lúc anh quay lưng về phía tôi, tôi nắm chặt góc chăn, gọi anh một tiếng. Tôi nghe thấy bước chân anh dừng lại.

Giữa bóng tối, tôi chẳng dám nhắm mắt, cứ nhìn Lữ Tân Nghiêu chằm chằm, sợ rằng khi nhắm mắt, Cửu âm bạch cốt trảo của Phan Quế Chi sẽ bò ra khỏi mộng đến tìm tôi báo thù.

“Anh ơi…” Tôi dùng giọng mũi nói với Lữ Tân Nghiêu: “Em không ngủ được… ngày mai Phan Quế Chi có tìm em báo thù không?”

Anh nói: “Không.”

Tôi hỏi tiếp: “Ngày mốt thì sao.”

“Cũng không.”



“Thế… sau này thì sao?”

Lần này anh không trả lời ngay lập tức.

Ánh mắt anh tối đen như trời đêm, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt anh. Ánh mắt ấy như xuyên qua màn đêm, nhìn xuyên qua hồn tôi.

Im lặng chốc lát, anh nói với tôi: “Không bao giờ.”

Lúc đó tôi không hiểu câu hỏi cuối cùng của tôi có ý nghĩa như thế nào với anh, tôi chỉ biết là Phan Quế Chi là kẻ có thù tất báo, hắn nhất định sẽ nấp bên đầu cầu chờ cơ hội trả thù tôi. Nên tôi hỏi anh, ngày mai tan học tôi có thể đợi anh về cùng hay không.

Thế mà Lữ Tân Nghiêu lại bảo tôi đợi anh ở đầu cầu.

Tôi tin tưởng anh tôi nhưng tôi vẫn sợ. Ngày hôm sau, tôi thấp thỏm đợi bên cầu, Phan Quế Chi cũng không xuất hiện. Tôi đợi thật lâu, màn trả thù của Phan Quế Chi không đến, mà là bóng dáng của anh tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ hoàng hôn hôm đó, ánh đỏ hắt lên chóp mũi anh, chiếc xe đạp cọt kẹt của người bán mì gõ lướt qua anh tôi, lúc đó tôi mới thấy vết máu còn mới dưới cằm và cổ anh.

Tôi lập tức nhớ đến Cửu âm bạch cốt trảo của Phan Quế Chi.

Mắt tôi giần giật, trong chớp mắt, tôi như thể đang chứng kiến móng tay của Phan Quế Chi cấu vào người anh tôi, đột nhiên, tôi chột dạ không dám nhìn vết thương của anh nữa. Thật kỳ quái, rõ ràng máu chảy trong người hai chúng tôi hoàn toàn không giống nhau, nhưng có lúc tôi cảm nhận được nỗi đau của huyết mạch tương liên.

Anh tôi không để tâm đến những vết thương đó, tôi cũng không dám hỏi, đến khi Mạnh Quang Huy đen mặt, tức giận đùng đùng về nhà tôi mới muộn màng biết được chân tướng.

Anh tôi đánh Phan Quế Chi.

Lúc đó, tôi ngồi trong phòng nghe Mạnh Quang Huy hét: “Lữ Tân Nghiêu! Mày ra đây cho tao!”

Tôi bất an nhìn anh, Lữ Tân Nghiêu lại bình thản như thường, cứ như không nghe thấy gì.

Mạnh Quang Huy vừa hét vừa bước xồng xộc đến phòng chúng tôi, ông ta là một người thiếu kiên nhẫn, lúc đập cửa đã không bảo anh tôi ra đây nữa mà là cút ra đây. Mạnh Quang Huy đập cửa đùng đùng, mảng vôi vữa trên tường nứt ra rơi trên đất, lấm tấm trắng xóa.

Lúc đó tôi thấy Lữ Tân Nghiêu đứng dậy khỏi ghế.

Tôi sợ hãi, vội vàng dùng lưng mình chắn ngang cửa, nhìn anh nói: “Anh đừng ra ngoài.”

“Tránh ra.” Lữ Tân Nghiêu chau mày.

Tôi vẫn chắn cửa, lắc đầu nói: “Anh đừng đi.”

Lữ Tân Nghiêu cúi đầu nhìn tôi, rồi đưa tay kéo vai tôi qua một bên, mở cửa ra ngoài.



Anh vừa mở cửa là tôi thấy Mạnh Quang Huy giơ tay lên, ông ta đen mặt, bạt tay đó thế nào cũng rơi trên mặt anh tôi.

Có lẽ vì nể mặt Tôn Nguyệt Mi, Mạnh Quang Huy hầm hầm nhìn anh một lúc rồi hạ tay xuống, gằn giọng nói: “Đang yên đang lành mày đánh người ta làm gì? Ăn no rửng mỡ rồi kiếm chuyện hả? Mau, đi xin lỗi nhà họ Phan mau!”

Anh tôi không để tâm: “Muốn xin lỗi hả? Ông bảo nó tự đến tìm tôi.”

Đây là lần đầu tiên anh tôi chống đối Mạnh Quang Huy, lửa giận của ông ta phừng phừng. Mạnh Quang Huy vốn là người hẹp hòi, huống hồ anh tôi chỉ là đứa con ông ta nuôi giúp người khác.

Sự chống đối của Lữ Tân Nghiêu là cái gai trong mắt ông ta, tối đó, Mạnh Quang Huy rút một cái thắt lưng cũ, định đánh anh tôi. Anh tôi lúc đó mới mười mấy tuổi, còn là một học sinh cấp hai, thế mà giật thắt lưng trong tay Mạnh Quang Huy. Tôi còn nhớ ánh mắt của anh lúc đó, ánh mắt làm cha tôi nổi da gà. Lúc Mạnh Quang Huy vứt thắt lưng xuống đất, tim vẫn còn dao động, cứ lẩm bẩm với Tôn Nguyệt Mi: “Tôi nuôi thứ gì thế này!”

Lúc ông ta đánh anh tôi, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ thắng cuộc, Mạnh Quang Huy chỉ thẳng mặt Lữ Tân Nghiêu, tức tối: “Lữ Tân Nghiêu, mày được lắm.”

Anh vì tôi mới chọc giận Mạnh Quang Huy, là tôi hại anh, tôi đứng sau cửa, nước mắt rơi xuống trên mặt tôi, lăn dài giữa khe cửa, tựa như lưỡi bào cứa mặt tôi.

Lữ Tân Nghiêu biết tôi đứng sau cửa, nhưng anh không đá động gì tới tôi, anh cởi áo ra giếng xách nước tắm, qua khe cửa, tôi nhìn thấy cái lưng lõa lồ của anh.

Lúc đó tôi chỉ thấy tim mình co rúc, nỗi đau dâng lên cùng nước mắt. Trong làn nước mơ hồ, tôi nhìn rõ vết hằn trên lưng quan âm.

“Anh… em xin lỗi.” Lúc anh bước qua cửa, tôi nghẹn ngào nói.

Bước chân anh hơi khựng, nhưng chẳng dừng lại, tôi nghe thấy tiếng bước chân anh xa dần, nước mắt càng rơi dữ dội.

Tôi là kẻ hại người, tôi hại anh bị Cửu âm bạch cốt trảo của Phan Quế Chi cào, tôi hại anh bị Mạnh Quang Huy đánh. Lữ Tân Nghiêu nhất định không muốn làm anh trai tôi nữa.

Tôi ngồi sau cửa, từng giọt nước mắt rơi trên đất, tôi dùng nó từng nét từng nét viết tên anh, tôi viết xong một hàng Lữ Tân Nghiêu, còn lại toàn là anh trai, mỗi chữ anh trai đều thêm một câu xin lỗi phía sau.

Lúc tôi viết đến lần thứ hai mươi bốn, anh mở cửa. Anh cúi đầu nhìn tôi chẳng nói lời nào, qua lát sau, chữ ‘anh trai’ bốc hơi sạch sẽ.

“Đứng dậy.” Anh cất giọng.

Tôi vùi đầu vào khuỷu tay, gạt nước mắt, thấp giọng nói: “Xin lỗi…”

Tôi không nhìn thấy phản ứng của anh, chỉ biết anh đi chỗ khác rồi. Qua một lúc sau, một bàn tay đặt lê.n đỉnh đầu tôi, vén tóc mái tôi ra, đỡ tôi ngẩng đầu.

Anh ngồi trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, dùng khăn giấy lau khô nước mắt cho toi. Lần đầu tiên tôi đến gần anh như thế, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ hàng mi của anh, gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp thở nhẹ nhàng của anh. Gần đến nỗi tôi chỉ cần đưa mắt là có thể thấy vết trầy trên cổ anh.

Thế là tôi lại nhìn sang chỗ khác, tôi và anh chẳng có thân tình máu mủ ruột rà, nhưng anh chảy máu, tôi sẽ rơi nước mắt.

Tình thân ban đầu của tôi với anh, cả tìn,h dục và tình yêu sau này đều được nuôi nấng bằng nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Táo Chua

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook