Chương 15: Yêu Nghiệt Từ Phương Nào Tới
Phong Nhã
06/03/2021
Song phương khí thế cùng sát chiêu mạnh mẽ đối chọi lại nhau, nhất thời Vũ Thế Kiệt có phần rơi vào hạ phong, tuy nhiên trong thời gian ngắn tám tên đệ tử cũng không thể làm gì được hắn.
Nếu cho một đối một hoặc một chọi hai, chắc chắn Vũ Thế Kiệt tin tưởng kiếm pháp của mình sẽ siêu việt đối phương, cộng thêm nguồn linh lực hùng hậu từ Vô giới đổ vào gần như là bất bại.
Ánh kiếm cùng quyền cước va chạm mạnh mẽ phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, ảnh lửa theo đó liên tục hiện.
Kiếm trong tay Vũ Thế Kiệt càng đánh càng nhanh, càng đánh càng thuần thục, trông như hắn tu luyện trong thực chiến một dạng, quá mức đáng sợ.
Mới đầu chúng nhân đệ tử còn đè lên phản công dữ dội, nhưng theo thời gian đi xuống linh khí trong đan điền ngày càng ít đi, trái lại bên kia Vũ Thế Kiệt vẫn một mặt lạnh lùng linh lực tràn đầy.
Hắn đang giả bộ ngoài mạnh trong yếu.
Toàn bộ tin tưởng suy nghĩ này, tất cả vì lẽ đó không tỏ ra thoái ý mà chậm rãi kéo dãn khoảng cách, ý đồ mài mòn Vũ Thế Kiệt đến chết.
Mười phút thoáng cái đã trôi qua, ưu thế có chút thay đổi.
Một tên trong đó không chịu nổi nữa mà hét lớn:
"Rốt cuộc hắn còn bao nhiêu linh lực? Không thể nào một đấu tám lại kéo dài lâu như vậy."
Nhưng chưa kịp để tên này định thần lại thì một kiếm sắc bén xé toạc không khí từ xa bay đến, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà tiếp tục chống đỡ.
Song phương giằng co nhất thời cục diện lâm vào bế tắc.
Mặc dù Vũ Thế Kiệt lấy ưu thế linh lực hùng hậu kéo dãn áp lực nhưng y nguyên vẫn chưa đủ, chỉ khi đối phương thực sự tiêu hao thất thất bát bát thành như vậy mới có cơ hội.
Hơn nữa linh lực hắn hùng hậu nhưng thể lực lại không đáp ứng được, lấy lần chống đỡ vạn kiếm quy tông của Hồ Bất Quy là rõ ràng.
Đương nhiên không chỉ mình Vũ Thế Kiệt cảm thấy khó khăn, mà cả tám tên đệ tử cũng bắt đầu trong trạng thái do dự, kể cả giết được Vũ Thế Kiệt đi nữa chắc chắn cũng sẽ nguyên khí đại thương, chẳng khác nào trở thành dê con trên thớt chờ người đến thịt.
Bất đắc dĩ một tên trong đó quát nhẹ:
"Thứ lỗi, ta rút lui."
Ngay sau đó từng tên cũng do dự mà ngừng công kích Vũ Thế Kiệt, trước sự kinh ngạc của chúng nhân đệ tử mà rời khỏi.
Thấy thế Vũ Thế Kiệt cũng không có đuổi theo, dù sao trong thời gian ngắn khó giết được đối phương, chi bằng để chúng tự diệt lẫn nhau tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Đã qua gần một canh giờ rồi nhưng để cho hắn kinh ngạc là nhân số tồn tại lúc này vẫn rất nhiều, phía trước cũng chỉ giải được có trên hai trăm bậc thang, so với tổng thể không hề thấm vào đâu.
"Hai vị đệ tử mặc bạch y lúc trước không hề nhắc đến giới hạn thời gian, nhưng nếu để trời tối vẫn chưa kết thúc chỉ sợ sẽ xuất hiện dị biến ngoài tầm kiểm soát của ta."
Vũ Thế Kiệt thầm nghĩ trong đầu, ngay lập tức hắn vung kiếm nhằm vào chúng nhân để tự, động tác dứt khoát mau lẹ.
Khung cảnh dưới chân núi lúc này phi thường hỗn loạn, khắp nơi đều có loạn đấu, thi thể khô héo rải rác, bầu không khí ngày càng nặng mùi tử khí đến nỗi phía trên sương trắng trôi nổi cũng nhuốm màu đen nhạt.
Lúc này một tên đệ tử vừa bị một kiếm của Vũ Thế Kiệt đâm xuyên tim mà trực tiếp ngã xuống đất chết đi, chính vì điều này mà thu hút hàng loạt ánh mắt hướng tới, đại đa số đều không tự chủ ngưng lại động tác trọng nháy mắt.
"Tên khốn đó giết tới người thứ ba mươi rồi, yêu nghiệt phương nào, không lẽ là thân thích với vị đại nhân ban nãy."
Đám người vô hình chung sinh ra một tia e ngại đối với Vũ Thế Kiệt, một phần cũng là vì thân thế khủng bố phía sau, phần lớn chính là thực lực quá bá đạo của hắn.
Nếu như nói trong đợt khảo nghiệm lần này cũng có không ít thiên tài tuyệt đỉnh đứng hạng đầu, như vài vị Tiêu Minh, Chúc Tiểu Mi, Quan Vũ Âm đều là thiên nguyên cảnh nhất tinh chi đỉnh. Vậy mà cũng chỉ có trong tay chưa đến mười mạng người, hơn nữa so với trạng thái thong của Vũ Thế Kiệt thì kém hơn rất nhiều.
Vũ Thế Kiệt đích xác chỉ có thiên nguyên cảnh nhất tinh sơ kì, nhưng cái hắn có là thần thông thánh phẩm, thiên tư kinh người, toàn bộ võ kĩ, công pháp đều tu luyện tới mức siêu việt bình thường.
Chưa kể từ đầu đến giờ chưa một ai ép hắn phải dùng tới quá sáu thành thực lực, nếu chúng nhân đệ tử bên ngoài biết được cũng chỉ sợ tinh thần bị sụp đổ, ý chí chiến đấu đại giảm.
Đương nhiên để chúng nhân để tự an tâm là Vũ Thế Kiệt đem kiếm đóng vào vỏ mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, tâm thái xem ra là không muốn can thiệp thế sự bên ngoài.
Nhất thời lấy Vũ Thế Kiệt làm trung tâm bán kính năm mét tuyệt nhiên không có ai dám bén mảng đến, tạo khung cảnh vô cùng chói mắt.
Chiến đấu vẫn cứ như vậy diễn ra kéo dài thẳng đến chiều tà, nhân số lúc này cũng chỉ còn trên dưới hai trăm người, ai ai cũng đều là thiên tài thực chiến, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, hầu như đều còn con bải tẩy chưa lật.
Bất quá đây có lẽ cũng là một phần mục đích của Âm Phong tông, loại ra hết những kẻ yếu kém chỉ sàng lọc lấy ra những thứ tinh túy nhất đem tiến nhập vào bên trong bộ máy.
Tuy Âm Phong tông chia ra tầng thứ đệ tử ký danh nhưng thực tế căn bản không khác nô dịch, mục đích là đem ra làm tấm chắn bên ngoài cũng như tuyên bố lãnh thổ thuộc bản thân.
Chỉ có tiến vào ngoại môn mới chân chính được xem như thành viên Âm Phong tông, tiền đồ vô lượng.
Kéo dài thêm một canh giờ nữa cũng vừa lúc trời tối hẳn, toàn bộ chúng nhân để tự cũng chỉ có thể làm ra hiệp nghị ngừng chiến, chờ đợi đến sáng mai thì tiếp tục phân tranh.
Mặc dù nói là ngừng chiến nhưng thâm tâm ai cũng thấp thỏm lo âu, dù sao trong ban đêm bốn phương tám hướng đều hạn chế tầm nhìn, lúc nào cũng có thể bị đánh lén, bất đắc dĩ chỉ có thể trong trạng thái cảnh giác cực độ, vũ khí trong tay tùy thời xuất thủ.
Đêm tối không gian phi thường tĩnh, Vũ Thế Kiệt lặng lẳng xếp bằng diễn ra hô hấp một vùng không đả động tới ai.
Bất chi bất giác hắn mở mắt bắn ra hai đạo ánh nhìn sắc bén lên phía trước.
Có người đột phá phạm vi.
Nhưng tiếp theo lại khiến hắn nhíu mày lại, đối phương là một vị nữ tử hơn nữa tu vi chỉ là thiên nguyên cảnh nhất tinh yếu kém, đến tột cùng hắn cũng không biết làm sao nàng tận bây giờ vẫn chưa bị giết.
Chỉ thấy vị nữ này nhận ra Vũ Thế Kiệt chú ý đến thì sợ hãi nói:
"Sư huynh, tiểu muội không có ý xấu, đội trưởng của ta muốn huynh gia nhập nhóm, còn nói nếu huynh gia nhập nhất định hẫu đãi không tệ."
Đối diện Vũ Thế Kiệt ảnh mắt tỏ ra hứng thú, thế mà lại có người nghĩ ra cách này.
Đích xác kéo bè phái tốt hơn rất nhiều so với một mình đơn độc đấu, đó là luôn đúng ngoại lệ cái tên Vũ Thế Kiệt quá mức yêu nghiền tỏ ra thực lực khiến người khác phải sợ hãi.
Trong thời gian chờ đợi hồi âm của Vũ Thế Kiệt khiến vị nữ tử này run rẩy kịch liệt, đến hô hấp đều thả nhẹ kéo dài ra một đoạn, liên tục lặp lại vô số lần, cảm nhận rất khó chịu.
Nàng chỉ sợ mình có động tác không đúng chọc giận tên sát thần trước mặt mà rước họa vào thân.
May mắn với nàng là Vũ Thế Kiệt chẳng những đáp lời hơn nữa lại là câu nàng muốn nghe nhất.
"Được, nhưng đừng làm vướng chân ta."
Hắn cũng muốn xem xem gia nhập đội nhóm này có gì thú vị, dù sao một mình ngồi chỗ này suốt cũng rất nhàm chán.
Nữ tử mang theo hồi âm của Vũ Thế Kiệt mà gấp rút rời khỏi, nàng muốn về báo với đội trưởng của mình nhanh nhất có thể, trên đường đi đều tỏ ra vô cùng cẩn trọng.
Bóng hình người đi mất, yên tĩnh lại bao phủ Vũ Thế Kiệt, chỉ là không lâu sau đó khiến hắn nhíu mày lại.
Nữ tử kia quay lại.
Hơn nữa lần này nàng tới mục đích khác.
Nàng ấp úng nói:
"Sư huynh, tiểu muội thật không có gì chỉ có..."
Đương nhiên câu sau không cần ra hết hắn cũng hiểu, tay giơ lên vẫy ra hiệu tiến lại.
Nữ tử như mở cờ trong bụng mà tinh thần phấn chấn, nàng chần chừ một hồi rồi cũng tháo bỏ toàn bộ y phục trên người, cả vũ khí cũng vất ra một bên, cứ như thế thân không mảnh vải tiến lại sà vào lòng Vũ Thế Kiệt.
Mặc dù hắn không ham nữ sắc nhưng nàng đã chủ động đưa tới cửa, hơn nữa lại tỏ ra vô cùng mong muốn như vậy thì hắn cũng sẽ không làm nàng thất vọng.
"Thân hình không tệ, hơn nữa lại còn trinh tiết."
Vũ Thế Kiệt nhàn nhạt nói ra.
Tiếp theo đó là trong đêm tối diễn ra một cảnh hoan lạc, mưa phùn bay bay, trông vô cùng hấp dẫn làm tim đập thình thịch.
Nếu cho một đối một hoặc một chọi hai, chắc chắn Vũ Thế Kiệt tin tưởng kiếm pháp của mình sẽ siêu việt đối phương, cộng thêm nguồn linh lực hùng hậu từ Vô giới đổ vào gần như là bất bại.
Ánh kiếm cùng quyền cước va chạm mạnh mẽ phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, ảnh lửa theo đó liên tục hiện.
Kiếm trong tay Vũ Thế Kiệt càng đánh càng nhanh, càng đánh càng thuần thục, trông như hắn tu luyện trong thực chiến một dạng, quá mức đáng sợ.
Mới đầu chúng nhân đệ tử còn đè lên phản công dữ dội, nhưng theo thời gian đi xuống linh khí trong đan điền ngày càng ít đi, trái lại bên kia Vũ Thế Kiệt vẫn một mặt lạnh lùng linh lực tràn đầy.
Hắn đang giả bộ ngoài mạnh trong yếu.
Toàn bộ tin tưởng suy nghĩ này, tất cả vì lẽ đó không tỏ ra thoái ý mà chậm rãi kéo dãn khoảng cách, ý đồ mài mòn Vũ Thế Kiệt đến chết.
Mười phút thoáng cái đã trôi qua, ưu thế có chút thay đổi.
Một tên trong đó không chịu nổi nữa mà hét lớn:
"Rốt cuộc hắn còn bao nhiêu linh lực? Không thể nào một đấu tám lại kéo dài lâu như vậy."
Nhưng chưa kịp để tên này định thần lại thì một kiếm sắc bén xé toạc không khí từ xa bay đến, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà tiếp tục chống đỡ.
Song phương giằng co nhất thời cục diện lâm vào bế tắc.
Mặc dù Vũ Thế Kiệt lấy ưu thế linh lực hùng hậu kéo dãn áp lực nhưng y nguyên vẫn chưa đủ, chỉ khi đối phương thực sự tiêu hao thất thất bát bát thành như vậy mới có cơ hội.
Hơn nữa linh lực hắn hùng hậu nhưng thể lực lại không đáp ứng được, lấy lần chống đỡ vạn kiếm quy tông của Hồ Bất Quy là rõ ràng.
Đương nhiên không chỉ mình Vũ Thế Kiệt cảm thấy khó khăn, mà cả tám tên đệ tử cũng bắt đầu trong trạng thái do dự, kể cả giết được Vũ Thế Kiệt đi nữa chắc chắn cũng sẽ nguyên khí đại thương, chẳng khác nào trở thành dê con trên thớt chờ người đến thịt.
Bất đắc dĩ một tên trong đó quát nhẹ:
"Thứ lỗi, ta rút lui."
Ngay sau đó từng tên cũng do dự mà ngừng công kích Vũ Thế Kiệt, trước sự kinh ngạc của chúng nhân đệ tử mà rời khỏi.
Thấy thế Vũ Thế Kiệt cũng không có đuổi theo, dù sao trong thời gian ngắn khó giết được đối phương, chi bằng để chúng tự diệt lẫn nhau tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Đã qua gần một canh giờ rồi nhưng để cho hắn kinh ngạc là nhân số tồn tại lúc này vẫn rất nhiều, phía trước cũng chỉ giải được có trên hai trăm bậc thang, so với tổng thể không hề thấm vào đâu.
"Hai vị đệ tử mặc bạch y lúc trước không hề nhắc đến giới hạn thời gian, nhưng nếu để trời tối vẫn chưa kết thúc chỉ sợ sẽ xuất hiện dị biến ngoài tầm kiểm soát của ta."
Vũ Thế Kiệt thầm nghĩ trong đầu, ngay lập tức hắn vung kiếm nhằm vào chúng nhân để tự, động tác dứt khoát mau lẹ.
Khung cảnh dưới chân núi lúc này phi thường hỗn loạn, khắp nơi đều có loạn đấu, thi thể khô héo rải rác, bầu không khí ngày càng nặng mùi tử khí đến nỗi phía trên sương trắng trôi nổi cũng nhuốm màu đen nhạt.
Lúc này một tên đệ tử vừa bị một kiếm của Vũ Thế Kiệt đâm xuyên tim mà trực tiếp ngã xuống đất chết đi, chính vì điều này mà thu hút hàng loạt ánh mắt hướng tới, đại đa số đều không tự chủ ngưng lại động tác trọng nháy mắt.
"Tên khốn đó giết tới người thứ ba mươi rồi, yêu nghiệt phương nào, không lẽ là thân thích với vị đại nhân ban nãy."
Đám người vô hình chung sinh ra một tia e ngại đối với Vũ Thế Kiệt, một phần cũng là vì thân thế khủng bố phía sau, phần lớn chính là thực lực quá bá đạo của hắn.
Nếu như nói trong đợt khảo nghiệm lần này cũng có không ít thiên tài tuyệt đỉnh đứng hạng đầu, như vài vị Tiêu Minh, Chúc Tiểu Mi, Quan Vũ Âm đều là thiên nguyên cảnh nhất tinh chi đỉnh. Vậy mà cũng chỉ có trong tay chưa đến mười mạng người, hơn nữa so với trạng thái thong của Vũ Thế Kiệt thì kém hơn rất nhiều.
Vũ Thế Kiệt đích xác chỉ có thiên nguyên cảnh nhất tinh sơ kì, nhưng cái hắn có là thần thông thánh phẩm, thiên tư kinh người, toàn bộ võ kĩ, công pháp đều tu luyện tới mức siêu việt bình thường.
Chưa kể từ đầu đến giờ chưa một ai ép hắn phải dùng tới quá sáu thành thực lực, nếu chúng nhân đệ tử bên ngoài biết được cũng chỉ sợ tinh thần bị sụp đổ, ý chí chiến đấu đại giảm.
Đương nhiên để chúng nhân để tự an tâm là Vũ Thế Kiệt đem kiếm đóng vào vỏ mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, tâm thái xem ra là không muốn can thiệp thế sự bên ngoài.
Nhất thời lấy Vũ Thế Kiệt làm trung tâm bán kính năm mét tuyệt nhiên không có ai dám bén mảng đến, tạo khung cảnh vô cùng chói mắt.
Chiến đấu vẫn cứ như vậy diễn ra kéo dài thẳng đến chiều tà, nhân số lúc này cũng chỉ còn trên dưới hai trăm người, ai ai cũng đều là thiên tài thực chiến, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, hầu như đều còn con bải tẩy chưa lật.
Bất quá đây có lẽ cũng là một phần mục đích của Âm Phong tông, loại ra hết những kẻ yếu kém chỉ sàng lọc lấy ra những thứ tinh túy nhất đem tiến nhập vào bên trong bộ máy.
Tuy Âm Phong tông chia ra tầng thứ đệ tử ký danh nhưng thực tế căn bản không khác nô dịch, mục đích là đem ra làm tấm chắn bên ngoài cũng như tuyên bố lãnh thổ thuộc bản thân.
Chỉ có tiến vào ngoại môn mới chân chính được xem như thành viên Âm Phong tông, tiền đồ vô lượng.
Kéo dài thêm một canh giờ nữa cũng vừa lúc trời tối hẳn, toàn bộ chúng nhân để tự cũng chỉ có thể làm ra hiệp nghị ngừng chiến, chờ đợi đến sáng mai thì tiếp tục phân tranh.
Mặc dù nói là ngừng chiến nhưng thâm tâm ai cũng thấp thỏm lo âu, dù sao trong ban đêm bốn phương tám hướng đều hạn chế tầm nhìn, lúc nào cũng có thể bị đánh lén, bất đắc dĩ chỉ có thể trong trạng thái cảnh giác cực độ, vũ khí trong tay tùy thời xuất thủ.
Đêm tối không gian phi thường tĩnh, Vũ Thế Kiệt lặng lẳng xếp bằng diễn ra hô hấp một vùng không đả động tới ai.
Bất chi bất giác hắn mở mắt bắn ra hai đạo ánh nhìn sắc bén lên phía trước.
Có người đột phá phạm vi.
Nhưng tiếp theo lại khiến hắn nhíu mày lại, đối phương là một vị nữ tử hơn nữa tu vi chỉ là thiên nguyên cảnh nhất tinh yếu kém, đến tột cùng hắn cũng không biết làm sao nàng tận bây giờ vẫn chưa bị giết.
Chỉ thấy vị nữ này nhận ra Vũ Thế Kiệt chú ý đến thì sợ hãi nói:
"Sư huynh, tiểu muội không có ý xấu, đội trưởng của ta muốn huynh gia nhập nhóm, còn nói nếu huynh gia nhập nhất định hẫu đãi không tệ."
Đối diện Vũ Thế Kiệt ảnh mắt tỏ ra hứng thú, thế mà lại có người nghĩ ra cách này.
Đích xác kéo bè phái tốt hơn rất nhiều so với một mình đơn độc đấu, đó là luôn đúng ngoại lệ cái tên Vũ Thế Kiệt quá mức yêu nghiền tỏ ra thực lực khiến người khác phải sợ hãi.
Trong thời gian chờ đợi hồi âm của Vũ Thế Kiệt khiến vị nữ tử này run rẩy kịch liệt, đến hô hấp đều thả nhẹ kéo dài ra một đoạn, liên tục lặp lại vô số lần, cảm nhận rất khó chịu.
Nàng chỉ sợ mình có động tác không đúng chọc giận tên sát thần trước mặt mà rước họa vào thân.
May mắn với nàng là Vũ Thế Kiệt chẳng những đáp lời hơn nữa lại là câu nàng muốn nghe nhất.
"Được, nhưng đừng làm vướng chân ta."
Hắn cũng muốn xem xem gia nhập đội nhóm này có gì thú vị, dù sao một mình ngồi chỗ này suốt cũng rất nhàm chán.
Nữ tử mang theo hồi âm của Vũ Thế Kiệt mà gấp rút rời khỏi, nàng muốn về báo với đội trưởng của mình nhanh nhất có thể, trên đường đi đều tỏ ra vô cùng cẩn trọng.
Bóng hình người đi mất, yên tĩnh lại bao phủ Vũ Thế Kiệt, chỉ là không lâu sau đó khiến hắn nhíu mày lại.
Nữ tử kia quay lại.
Hơn nữa lần này nàng tới mục đích khác.
Nàng ấp úng nói:
"Sư huynh, tiểu muội thật không có gì chỉ có..."
Đương nhiên câu sau không cần ra hết hắn cũng hiểu, tay giơ lên vẫy ra hiệu tiến lại.
Nữ tử như mở cờ trong bụng mà tinh thần phấn chấn, nàng chần chừ một hồi rồi cũng tháo bỏ toàn bộ y phục trên người, cả vũ khí cũng vất ra một bên, cứ như thế thân không mảnh vải tiến lại sà vào lòng Vũ Thế Kiệt.
Mặc dù hắn không ham nữ sắc nhưng nàng đã chủ động đưa tới cửa, hơn nữa lại tỏ ra vô cùng mong muốn như vậy thì hắn cũng sẽ không làm nàng thất vọng.
"Thân hình không tệ, hơn nữa lại còn trinh tiết."
Vũ Thế Kiệt nhàn nhạt nói ra.
Tiếp theo đó là trong đêm tối diễn ra một cảnh hoan lạc, mưa phùn bay bay, trông vô cùng hấp dẫn làm tim đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.