Chương 75: Đánh Chính Là Ngươi
Trư Tam Bất
21/06/2018
Ở trong thành nhỏ dưỡng bệnh hai ngày, bệnh tình của
Mông Tiểu Nguyệt thoáng chuyển biến tốt đẹp, xuất phát từ cân nhắc an
toàn, Diệp Chân liền mang theo Mông Tiểu Nguyệt bước lên con đường về
tông.
Trước khi Mông Tiểu Nguyệt còn chưa vào Tề Vân Tông, việc ác của Ly Thủy Tông không được công khai khắp thiên hạ, Ly Thủy Tông đều có thể chặn giết Mông Tiểu Nguyệt và Diệp Chân, giết người diệt khẩu.
Trước khi trở lại tông môn, Diệp Chân tuyệt đối không dám phớt lờ.
Có điều, thời gian dài chạy đi, Diệp Chân cực kỳ lo lắng thân thể của Mông Tiểu Nguyệt, cô nương quật cường này, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
- Tiểu Nguyệt, ngươi còn có thể chịu đựng được không?
Liên tục cỡi ngựa chạy như điên hơn nửa ngày, Diệp Chân hỏi.
Mông Tiểu Nguyệt cắn bờ môi trắng bệch, vô lực nhẹ gật đầu, làm Diệp Chân nhíu mày không thôi.
- Chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi một chút, ta dẫn độ cho ngươi chút ít Chân Nguyên.
Nghe Diệp Chân lại làm chuyện này, gương mặt tái nhợt của Mông Tiểu Nguyệt đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng.
Bởi vì nàng còn không có tu vi, Diệp Chân dẫn độ Chân Nguyên cường thân cho nàng, đành phải từ từng bộ phận thân thể của nàng, mỗi một lần đưa vào một tia Chân Nguyên rất nhỏ, trong lúc này, liền tránh không được một ít tiếp xúc thân mật, hai ngày qua, Diệp Chân đã độ Chân Nguyên cho Mông Tiểu Nguyệt nhiều lần.
Ô!
Ngay thời điểm Diệp Chân muốn ôm Mông Tiểu Nguyệt xuống ngựa, tiếng xé gió mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu truyền tới, Diệp Chân ngẩng đầu, liền thấy một đạo thải quang đánh về phía hắn.
- Truy binh?
Thần sắc mãnh liệt, Chân Nguyên ở quanh thân Diệp Chân bộc phát, cơ hồ là đồng thời, một âm thanh hơi có chút quen thuộc truyền vào tai Diệp Chân.
- Diệp Chân, không cần sợ, là ta!
Trong nháy mắt tiếp theo, một thiếu nữ mặc quần áo màu sắc rực rỡ đứng ở trước mặt Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt.
- Thải Y Tiên Tử, là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Chân lắp bắp kinh hãi.
- Cũng may, cuối cùng tìm được các ngươi.
Thải Y Tiên Tử lấy tay xoa ngực, thở dài một hơi.
- Là Liêu tỷ tỷ bảo ta tới, nàng nói Ly Thủy Tông đã giết tới tông môn hưng sư vấn tội, vậy khẳng định các ngươi đã chạy ra phạm vi thế lực của Ly Thủy Tông, bảo ta đi tiếp ứng các ngươi.
Diệp Chân nghe vậy thở dài một hơi, trong nội tâm đột nhiên ấm áp, Liêu Phi Bạch này, đối đãi hắn thật đúng là không tệ.
- Ly Thủy Tông giết tới tông môn hưng sư vấn tội, tông môn nói như thế nào?
Đây chính là vấn đề Diệp Chân quan tâm nhất.
- Đừng lo lắng, có Liêu tỷ tỷ xuất mã, liền dọa Trưởng lão Ly Thủy Tông lập tức đáp ứng triệt tiêu lệnh truy nã ngươi.
Dừng một chút, Thải Y Tiên Tử lại nói.
- Có điều chuyện này, chung quy cần có một lời giải thích.
- Tiểu cô nương này thật xinh đẹp, khẳng định là Tiểu Nguyệt phải không?
Thải Y quay đầu nói với Mông Tiểu Nguyệt.
Mông Tiểu Nguyệt cảnh giác nhìn thoáng qua Thải Y.
- Ai nói ta nhỏ, ta sắp... sắp mười lăm tuổi rồi.
Nói xong, ôm cánh tay của Diệp Chân chặt hơn.
Thải Y Tiên Tử cười khẽ, cũng không để ý, chỉ nói:
- Chúng ta nhanh về tông môn đi.
Đang khi nói chuyện, Thải Y Tiên Tử một tay nắm một người, quanh người dâng trào linh quang, bay thẳng về phía chân trời.
Khoan hãy nói, tốc độ phi hành ở trên trời, thực không phải dùng để trưng cho đẹp, không giống như chạy ở trên đất, cong cong quấn quấn, khoảng cách chim bay một trăm dặm, nhưng ở trên đất ít nhất cũng phải ba, bốn trăm dặm.
Tốc độ phi hành vốn nhanh hơn cưỡi ngựa đi đường mấy lần, nên lộ trình vốn hơn ba ngày, chỉ dùng một đêm liền chạy tới, đây còn là dưới tình huống Thải Y Tiên Tử mang theo hai người, tốc độ phi hành giảm nhiều.
Thời điểm Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân trở về tông môn, cao tầng của Tề Vân Tông đã sớm nhận được tin tức, đang chờ Diệp Chân về.
Đương nhiên, thân phận của Diệp Chân, còn không đến mức để Chưởng môn Tề Vân Tông cùng một đám trưởng lão tới sơn môn nghênh đón, tất cả đều ở trong đại điện nghị sự trên Tề Thiên Phong chờ hỏi Diệp Chân vài chuyện.
Sự tình lần này, ảnh hưởng quá lớn.
Mông Xuyên vốn là đệ tử của Tề Vân Tông, càng là anh hùng thiên hạ, luôn là kiêu ngạo của Tề Vân Tông, mà theo như đồn đại, người hạ độc thủ cũng là đệ tử của Tề Vân Tông, việc này nếu không làm rõ ràng, bị đối thủ của Tề Vân Tông lợi dụng, như vậy sẽ cực kỳ phiền phức.
Thải Y Tiên Tử trực tiếp đưa Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt đến đại điện nghị sự trên Tề Thiên Phong, ở cửa ra vào của đại điện nghị sự, vài tên đệ tử Tề Vân Tông đang chờ ở nơi đó.
Một người trong đó, Diệp Chân còn biết, là đệ tử chân truyền Phiền Sở Ngọc.
Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt bay xuống, rơi ở trên mặt đất, Phiền Sở Ngọc vẫn lấy một loại ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Sau khi rơi xuống dất, Phiền Sở Ngọc liền tiến lên đón.
- Thải Y, loại việc khổ cực này, ngươi bảo ta một tiếng là được, hà tất tự mình chạy đi, nhìn xem, để ngươi mệt đến mặt mũi trắng bệch.
Cuối cùng, Phiền Sở Ngọc nhìn thấy Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt còn ôm chặt cánh tay của Thải Y Tiên Tử, duy trì tư thế lúc phi hành, mặt trầm xuống, nhìn Mông Tiểu Nguyệt quát lạnh một tiếng:
- Còn không buông tay.
Kỳ thật thấy Diệp Chân còn ôm cánh tay của Thải Y Tiên Tử, Phiền Sở Ngọc cũng có chút ghen ghét, hắn theo đuổi Thải Y Tiên Tử đã lâu như vậy, còn không có tiếp xúc thân mật như thế, nhưng sợ trực tiếp quát tháo Diệp Chân, sẽ để Thải Y Tiên Tử cảm thấy hắn hẹp hòi, nên Mông Tiểu Nguyệt dính đòn.
Hắn vừa quát, làm Mông Tiểu Nguyệt vội vàng trốn ở sau lưng Diệp Chân.
Diệp Chân nổi giận.
- Kêu la cái gì, ngươi làm nàng sợ!
Bạn đang -đọc truyện tại -iREAD.vn--Diệp Chân nhìn Phiền Sở Ngọc gầm lên.
Bị Diệp Chân quát, sắc mặt của Phiền Sở Ngọc trở nên khó coi.
- Diệp Chân, ngươi rống cái gì, một tiểu nha đầu, ta muốn quát liền quát, còn ngươi...
- Nàng là nữ nhi của Mông Xuyên Mông đại hiệp.
Diệp Chân lạnh lùng nói.
- Ây...
Phiền Sở Ngọc đang muốn mắng người, lập tức ngăn ở trong cổ họng.
Thải Y Tiên Tử phi hành một đêm, vẻ mặt mệt mỏi, càng lấy một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phiền Sở Ngọc, khiến Phiền Sở Ngọc tâm hoảng ý loạn, ngay cả tay cũng không biết thả ở nơi nào.
- Diệp Chân giận dữ, có thể giết người vạn dặm, ngươi...
Thải Y Tiên Tử dùng một loại ánh mắt cực kỳ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Phiền Sở Ngọc khẽ lắc đầu, liền không liếc mắt nhìn Phiền Sở Ngọc nữa.
Một đêm này, Thải Y Tiên Tử đã đại khái hiểu rõ sự tình không sai biệt lắm.
Phiền Sở Ngọc sốt ruột, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Chân một cái, liền nói:
- Thải Y, ta như vậy không phải là quan tâm ngươi sao, nhìn ngươi mệt, nhất định là Linh lực hao tổn quá nhiều rồi đó? Viên Linh Lộ Hoàn này, ngươi dùng trước đi.
Đối mặt ý tốt của Phiền Sở Ngọc, Thải Y Tiên Tử lại ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thấy thế, ánh mắt của Phiền Sở Ngọc nhìn về phía Diệp Chân càng thêm lạnh lùng.
Thấy bầu không khí lúng túng, Phiền Sở Ngọc nhìn một tên đệ tử nội môn canh ở trước đại điện nói.
- Nhạc Thừa Tổ, ngươi qua đây mang hai người này đi đại điện nghị sự bái kiến tông chủ.
Vốn đây là sự tình của Phiền Sở Ngọc, có điều Thải Y ở đây, Phiền Sở Ngọc liền thay đổi chủ ý, muốn ở lại chỗ này, sáng tạo cơ hội ở riêng với Thải Y Tiên Tử.
- Vâng, Phiền sư huynh!
Tên đệ tử nội môn Nhạc Thừa Tổ kia vâng một tiếng, thần sắc của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt lại thay đổi, nhất là Diệp Chân, nghe được tên của người nọ, giống như nghe được danh tự của cừu nhân vậy.
- Tiểu Nguyệt, có phải người này không?
Diệp Chân thấp giọng hỏi.
Mông Tiểu Nguyệt cắn môi nhẹ gật đầu, thần sắc của Diệp Chân mãnh liệt, đột nhiên nhìn Nhạc Thừa Tổ quát:
- Ngươi chính là Nhạc Thừa Tổ? Sáu năm qua nhiệm vụ tông môn hàng năm đi quận thành Âm Sơn, tặng bạc cho người nhà của Mông Xuyên, đều do ngươi hoàn thành?
Nghe Diệp Chân hỏi, ánh mắt của Nhạc Thừa Tổ khẽ động, vừa thấy Mông Tiểu Nguyệt, sắc mặt đại biến.
Cơ hồ là đồng thời, thân hình của Diệp Chân chúi xuống bắn ra, đột nhiên bắn ra nháy mắt, một chưởng Lôi Báo Băng Quyền liền mạnh mẽ đánh ra.
- Ta đánh chết đồ chó hoang nhà ngươi!
Diệp Chân gào thét.
Ầm!
Bất ngờ không đề phòng, Nhạc Thừa Tổ chỉ là bản năng tránh khỏi chỗ yếu hại, liền bị một chưởng Lôi Báo Băng Quyền của Diệp Chân đánh trúng vào yếu hại, có điều, cái này Nhạc Thừa Tổ cũng là, bên trong một cái Diệp Chân Lôi Báo Băng Quyền, cũng chỉ là lật ra lăn lộn mấy vòng.
- Ngươi làm cái gì?
Nhạc Thừa Tổ rống giận.
- Ta làm gì? Đánh chính là ngươi!
- Ngươi đồ chó hoang, chính ngươi làm ra việc trái với lương tâm, ngươi còn không biết sao?
Trong tiếng rống giận dữ, Diệp Chân ra chiêu đắc thủ lại như bóng với hình, thiếp thân đuổi theo, thi triển ra Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, ba đến hai lần liền tháo xuống một cánh tay của Nhạc Thừa Tổ.
Rầm rầm rầm!
Nhạc Thừa Tổ bị Diệp Chân ỷ vào tốc độ, âm thanh đấm đá không dứt bên tai, Nhạc Thừa Tổ lại ỷ vào tu vi Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong của mình, chọi cứng lấy công kích của Diệp Chân.
Không phải Nhạc Thừa Tổ không muốn phản kích, mà là không có cơ hội.
Mỗi một quyền của Diệp Chân ẩn chứa lực lượng, đều cực kì khủng bố, để hắn không thể không thôi động tất cả Chân Nguyên trong cơ thể thành cương khí hộ thể do công pháp Nhân giai trung phẩm Xích Ngọc Nguyên Cương tu luyện ra được.
Để Nhạc Thừa Tổ cực kỳ khiếp sợ là, dù hắn có cương khí hộ thể do công pháp Nhân giai trung phẩm Xích Ngọc Nguyên Cương hình thành, thế nhưng mỗi một quyền của Diệp Chân, đều có thể đánh cho Xích Ngọc Nguyên Cương của hắn không ngừng gợn sóng, muốn tán đi, để hắn không hề có lực hoàn thủ.
Con mẹ nó, Diệp Chân này, là đệ tử ngoại môn sao?
Thêm một cánh tay nữa bị tháo xuống, làm việc trái với lương tâm bị vạch trần, tâm hoảng ý loạn, Nhạc Thừa Tổ khó khăn lắm mới có thể ở dưới công kích liên miên bất tuyệt của Diệp Chân bảo toàn tính mạng.
Ở một bên, Phiền Sở Ngọc vốn ngẩn ngơ, sau đó gầm lên.
- Diệp Chân, ngươi điên rồi sao? Cũng dám công kích đồng môn? Nhanh dừng tay cho ta!
Diệp Chân lại ngoảnh mặt làm ngơ, quyền cước càng hung lệ, thực muốn giết Nhạc Thừa Tổ.
- Muốn chết!
Trong mắt Phiền Sở Ngọc lóe lên hung quang, hắn đang lo tìm không ra cơ hội giáo huấn Diệp Chân nha, Phiền Sở Ngọc gầm lên một tiếng, ngang nhiên ra tay!
Trước khi Mông Tiểu Nguyệt còn chưa vào Tề Vân Tông, việc ác của Ly Thủy Tông không được công khai khắp thiên hạ, Ly Thủy Tông đều có thể chặn giết Mông Tiểu Nguyệt và Diệp Chân, giết người diệt khẩu.
Trước khi trở lại tông môn, Diệp Chân tuyệt đối không dám phớt lờ.
Có điều, thời gian dài chạy đi, Diệp Chân cực kỳ lo lắng thân thể của Mông Tiểu Nguyệt, cô nương quật cường này, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
- Tiểu Nguyệt, ngươi còn có thể chịu đựng được không?
Liên tục cỡi ngựa chạy như điên hơn nửa ngày, Diệp Chân hỏi.
Mông Tiểu Nguyệt cắn bờ môi trắng bệch, vô lực nhẹ gật đầu, làm Diệp Chân nhíu mày không thôi.
- Chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi một chút, ta dẫn độ cho ngươi chút ít Chân Nguyên.
Nghe Diệp Chân lại làm chuyện này, gương mặt tái nhợt của Mông Tiểu Nguyệt đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng.
Bởi vì nàng còn không có tu vi, Diệp Chân dẫn độ Chân Nguyên cường thân cho nàng, đành phải từ từng bộ phận thân thể của nàng, mỗi một lần đưa vào một tia Chân Nguyên rất nhỏ, trong lúc này, liền tránh không được một ít tiếp xúc thân mật, hai ngày qua, Diệp Chân đã độ Chân Nguyên cho Mông Tiểu Nguyệt nhiều lần.
Ô!
Ngay thời điểm Diệp Chân muốn ôm Mông Tiểu Nguyệt xuống ngựa, tiếng xé gió mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu truyền tới, Diệp Chân ngẩng đầu, liền thấy một đạo thải quang đánh về phía hắn.
- Truy binh?
Thần sắc mãnh liệt, Chân Nguyên ở quanh thân Diệp Chân bộc phát, cơ hồ là đồng thời, một âm thanh hơi có chút quen thuộc truyền vào tai Diệp Chân.
- Diệp Chân, không cần sợ, là ta!
Trong nháy mắt tiếp theo, một thiếu nữ mặc quần áo màu sắc rực rỡ đứng ở trước mặt Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt.
- Thải Y Tiên Tử, là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Chân lắp bắp kinh hãi.
- Cũng may, cuối cùng tìm được các ngươi.
Thải Y Tiên Tử lấy tay xoa ngực, thở dài một hơi.
- Là Liêu tỷ tỷ bảo ta tới, nàng nói Ly Thủy Tông đã giết tới tông môn hưng sư vấn tội, vậy khẳng định các ngươi đã chạy ra phạm vi thế lực của Ly Thủy Tông, bảo ta đi tiếp ứng các ngươi.
Diệp Chân nghe vậy thở dài một hơi, trong nội tâm đột nhiên ấm áp, Liêu Phi Bạch này, đối đãi hắn thật đúng là không tệ.
- Ly Thủy Tông giết tới tông môn hưng sư vấn tội, tông môn nói như thế nào?
Đây chính là vấn đề Diệp Chân quan tâm nhất.
- Đừng lo lắng, có Liêu tỷ tỷ xuất mã, liền dọa Trưởng lão Ly Thủy Tông lập tức đáp ứng triệt tiêu lệnh truy nã ngươi.
Dừng một chút, Thải Y Tiên Tử lại nói.
- Có điều chuyện này, chung quy cần có một lời giải thích.
- Tiểu cô nương này thật xinh đẹp, khẳng định là Tiểu Nguyệt phải không?
Thải Y quay đầu nói với Mông Tiểu Nguyệt.
Mông Tiểu Nguyệt cảnh giác nhìn thoáng qua Thải Y.
- Ai nói ta nhỏ, ta sắp... sắp mười lăm tuổi rồi.
Nói xong, ôm cánh tay của Diệp Chân chặt hơn.
Thải Y Tiên Tử cười khẽ, cũng không để ý, chỉ nói:
- Chúng ta nhanh về tông môn đi.
Đang khi nói chuyện, Thải Y Tiên Tử một tay nắm một người, quanh người dâng trào linh quang, bay thẳng về phía chân trời.
Khoan hãy nói, tốc độ phi hành ở trên trời, thực không phải dùng để trưng cho đẹp, không giống như chạy ở trên đất, cong cong quấn quấn, khoảng cách chim bay một trăm dặm, nhưng ở trên đất ít nhất cũng phải ba, bốn trăm dặm.
Tốc độ phi hành vốn nhanh hơn cưỡi ngựa đi đường mấy lần, nên lộ trình vốn hơn ba ngày, chỉ dùng một đêm liền chạy tới, đây còn là dưới tình huống Thải Y Tiên Tử mang theo hai người, tốc độ phi hành giảm nhiều.
Thời điểm Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân trở về tông môn, cao tầng của Tề Vân Tông đã sớm nhận được tin tức, đang chờ Diệp Chân về.
Đương nhiên, thân phận của Diệp Chân, còn không đến mức để Chưởng môn Tề Vân Tông cùng một đám trưởng lão tới sơn môn nghênh đón, tất cả đều ở trong đại điện nghị sự trên Tề Thiên Phong chờ hỏi Diệp Chân vài chuyện.
Sự tình lần này, ảnh hưởng quá lớn.
Mông Xuyên vốn là đệ tử của Tề Vân Tông, càng là anh hùng thiên hạ, luôn là kiêu ngạo của Tề Vân Tông, mà theo như đồn đại, người hạ độc thủ cũng là đệ tử của Tề Vân Tông, việc này nếu không làm rõ ràng, bị đối thủ của Tề Vân Tông lợi dụng, như vậy sẽ cực kỳ phiền phức.
Thải Y Tiên Tử trực tiếp đưa Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt đến đại điện nghị sự trên Tề Thiên Phong, ở cửa ra vào của đại điện nghị sự, vài tên đệ tử Tề Vân Tông đang chờ ở nơi đó.
Một người trong đó, Diệp Chân còn biết, là đệ tử chân truyền Phiền Sở Ngọc.
Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt bay xuống, rơi ở trên mặt đất, Phiền Sở Ngọc vẫn lấy một loại ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Diệp Chân.
Sau khi rơi xuống dất, Phiền Sở Ngọc liền tiến lên đón.
- Thải Y, loại việc khổ cực này, ngươi bảo ta một tiếng là được, hà tất tự mình chạy đi, nhìn xem, để ngươi mệt đến mặt mũi trắng bệch.
Cuối cùng, Phiền Sở Ngọc nhìn thấy Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt còn ôm chặt cánh tay của Thải Y Tiên Tử, duy trì tư thế lúc phi hành, mặt trầm xuống, nhìn Mông Tiểu Nguyệt quát lạnh một tiếng:
- Còn không buông tay.
Kỳ thật thấy Diệp Chân còn ôm cánh tay của Thải Y Tiên Tử, Phiền Sở Ngọc cũng có chút ghen ghét, hắn theo đuổi Thải Y Tiên Tử đã lâu như vậy, còn không có tiếp xúc thân mật như thế, nhưng sợ trực tiếp quát tháo Diệp Chân, sẽ để Thải Y Tiên Tử cảm thấy hắn hẹp hòi, nên Mông Tiểu Nguyệt dính đòn.
Hắn vừa quát, làm Mông Tiểu Nguyệt vội vàng trốn ở sau lưng Diệp Chân.
Diệp Chân nổi giận.
- Kêu la cái gì, ngươi làm nàng sợ!
Bạn đang -đọc truyện tại -iREAD.vn--Diệp Chân nhìn Phiền Sở Ngọc gầm lên.
Bị Diệp Chân quát, sắc mặt của Phiền Sở Ngọc trở nên khó coi.
- Diệp Chân, ngươi rống cái gì, một tiểu nha đầu, ta muốn quát liền quát, còn ngươi...
- Nàng là nữ nhi của Mông Xuyên Mông đại hiệp.
Diệp Chân lạnh lùng nói.
- Ây...
Phiền Sở Ngọc đang muốn mắng người, lập tức ngăn ở trong cổ họng.
Thải Y Tiên Tử phi hành một đêm, vẻ mặt mệt mỏi, càng lấy một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phiền Sở Ngọc, khiến Phiền Sở Ngọc tâm hoảng ý loạn, ngay cả tay cũng không biết thả ở nơi nào.
- Diệp Chân giận dữ, có thể giết người vạn dặm, ngươi...
Thải Y Tiên Tử dùng một loại ánh mắt cực kỳ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Phiền Sở Ngọc khẽ lắc đầu, liền không liếc mắt nhìn Phiền Sở Ngọc nữa.
Một đêm này, Thải Y Tiên Tử đã đại khái hiểu rõ sự tình không sai biệt lắm.
Phiền Sở Ngọc sốt ruột, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Chân một cái, liền nói:
- Thải Y, ta như vậy không phải là quan tâm ngươi sao, nhìn ngươi mệt, nhất định là Linh lực hao tổn quá nhiều rồi đó? Viên Linh Lộ Hoàn này, ngươi dùng trước đi.
Đối mặt ý tốt của Phiền Sở Ngọc, Thải Y Tiên Tử lại ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thấy thế, ánh mắt của Phiền Sở Ngọc nhìn về phía Diệp Chân càng thêm lạnh lùng.
Thấy bầu không khí lúng túng, Phiền Sở Ngọc nhìn một tên đệ tử nội môn canh ở trước đại điện nói.
- Nhạc Thừa Tổ, ngươi qua đây mang hai người này đi đại điện nghị sự bái kiến tông chủ.
Vốn đây là sự tình của Phiền Sở Ngọc, có điều Thải Y ở đây, Phiền Sở Ngọc liền thay đổi chủ ý, muốn ở lại chỗ này, sáng tạo cơ hội ở riêng với Thải Y Tiên Tử.
- Vâng, Phiền sư huynh!
Tên đệ tử nội môn Nhạc Thừa Tổ kia vâng một tiếng, thần sắc của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt lại thay đổi, nhất là Diệp Chân, nghe được tên của người nọ, giống như nghe được danh tự của cừu nhân vậy.
- Tiểu Nguyệt, có phải người này không?
Diệp Chân thấp giọng hỏi.
Mông Tiểu Nguyệt cắn môi nhẹ gật đầu, thần sắc của Diệp Chân mãnh liệt, đột nhiên nhìn Nhạc Thừa Tổ quát:
- Ngươi chính là Nhạc Thừa Tổ? Sáu năm qua nhiệm vụ tông môn hàng năm đi quận thành Âm Sơn, tặng bạc cho người nhà của Mông Xuyên, đều do ngươi hoàn thành?
Nghe Diệp Chân hỏi, ánh mắt của Nhạc Thừa Tổ khẽ động, vừa thấy Mông Tiểu Nguyệt, sắc mặt đại biến.
Cơ hồ là đồng thời, thân hình của Diệp Chân chúi xuống bắn ra, đột nhiên bắn ra nháy mắt, một chưởng Lôi Báo Băng Quyền liền mạnh mẽ đánh ra.
- Ta đánh chết đồ chó hoang nhà ngươi!
Diệp Chân gào thét.
Ầm!
Bất ngờ không đề phòng, Nhạc Thừa Tổ chỉ là bản năng tránh khỏi chỗ yếu hại, liền bị một chưởng Lôi Báo Băng Quyền của Diệp Chân đánh trúng vào yếu hại, có điều, cái này Nhạc Thừa Tổ cũng là, bên trong một cái Diệp Chân Lôi Báo Băng Quyền, cũng chỉ là lật ra lăn lộn mấy vòng.
- Ngươi làm cái gì?
Nhạc Thừa Tổ rống giận.
- Ta làm gì? Đánh chính là ngươi!
- Ngươi đồ chó hoang, chính ngươi làm ra việc trái với lương tâm, ngươi còn không biết sao?
Trong tiếng rống giận dữ, Diệp Chân ra chiêu đắc thủ lại như bóng với hình, thiếp thân đuổi theo, thi triển ra Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, ba đến hai lần liền tháo xuống một cánh tay của Nhạc Thừa Tổ.
Rầm rầm rầm!
Nhạc Thừa Tổ bị Diệp Chân ỷ vào tốc độ, âm thanh đấm đá không dứt bên tai, Nhạc Thừa Tổ lại ỷ vào tu vi Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong của mình, chọi cứng lấy công kích của Diệp Chân.
Không phải Nhạc Thừa Tổ không muốn phản kích, mà là không có cơ hội.
Mỗi một quyền của Diệp Chân ẩn chứa lực lượng, đều cực kì khủng bố, để hắn không thể không thôi động tất cả Chân Nguyên trong cơ thể thành cương khí hộ thể do công pháp Nhân giai trung phẩm Xích Ngọc Nguyên Cương tu luyện ra được.
Để Nhạc Thừa Tổ cực kỳ khiếp sợ là, dù hắn có cương khí hộ thể do công pháp Nhân giai trung phẩm Xích Ngọc Nguyên Cương hình thành, thế nhưng mỗi một quyền của Diệp Chân, đều có thể đánh cho Xích Ngọc Nguyên Cương của hắn không ngừng gợn sóng, muốn tán đi, để hắn không hề có lực hoàn thủ.
Con mẹ nó, Diệp Chân này, là đệ tử ngoại môn sao?
Thêm một cánh tay nữa bị tháo xuống, làm việc trái với lương tâm bị vạch trần, tâm hoảng ý loạn, Nhạc Thừa Tổ khó khăn lắm mới có thể ở dưới công kích liên miên bất tuyệt của Diệp Chân bảo toàn tính mạng.
Ở một bên, Phiền Sở Ngọc vốn ngẩn ngơ, sau đó gầm lên.
- Diệp Chân, ngươi điên rồi sao? Cũng dám công kích đồng môn? Nhanh dừng tay cho ta!
Diệp Chân lại ngoảnh mặt làm ngơ, quyền cước càng hung lệ, thực muốn giết Nhạc Thừa Tổ.
- Muốn chết!
Trong mắt Phiền Sở Ngọc lóe lên hung quang, hắn đang lo tìm không ra cơ hội giáo huấn Diệp Chân nha, Phiền Sở Ngọc gầm lên một tiếng, ngang nhiên ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.