Chương 993: Lam Tương Hàm (2)
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
Trong nội tâm Khương Tư Nam vô cùng lo lắng, nhưng mà hắn giống như nhớ rõ, trước khi mình hôn mê, cường giả Khương tộc chạy tới, chắc hẳn đám người sư tôn được cứu trợ mới đúng.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như thế, không dám nghĩ tới tình huống xấu nhất.
- Nơi này là Cấm Ma Sơn Mạch, công tử, chúng ta ở bên cạnh đường núi phát hiện ngươi hôn mê, bởi vậy liền mang ngươi lên xe ngựa của chúng ta!
Lam Tương Hàm khẽ cười nói.
- Còn không phải sao? Lại ăn mất chí bảo trấn tộc Sinh Cơ Đại Hoàn Đan của chúng ta!
Lam Ngọc Nhi tức giận nói, như cũ có chút canh cánh trong lòng.
- Ngọc Nhi!
Lam Tương Hàm trừng nàng, quát bảo ngưng lại, lúc này Lam Ngọc Nhi mới nghiêng đầu đi, một người ở đó sinh hờn dỗi.
Khương Tư Nam giờ mới hiểu được, nguyên lai mình được hai vị thiếu nữ này cứu, hơn nữa còn hao phí chí bảo trấn tộc Sinh Cơ Đại Hoàn Đan cứu giúp, trách không được hắn cảm thấy một cỗ sinh cơ bàng bạc tư dưỡng thương thế của mình, hôm nay có Sinh Cơ Đại Hoàn Đan tương trợ, chỉ sợ không cần vài ngày, thương thế có thể khỏi hẳn.
- Đa tạ ân cứu mạng của hai vị cô nương, tại hạ Khương Tư Nam vô cùng cảm kích!
Khương Tư Nam thành khẩn chắp tay thi lễ.
Mình cùng hai vị thiếu nữ này không thân chẳng quen, nhưng mà người khác lại chịu lấy ra chí bảo trấn tộc cứu giúp, để cho trong lòng Khương Tư Nam cũng có chút cảm kích.
- Công tử không cần phải khách khí, chỉ là không biết công tử là người ở nơi nào? Tại sao lại trọng thương ở bên trong Cấm Ma Sơn Mạch?
Lam Tương Hàm có chút tò mò hỏi.
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng nói:
- Tại hạ vốn là ra ngoài lịch lãm rèn luyện, nhưng mà gặp cừu gia, bị cừu gia gây thương tích, bởi vậy hôn mê rơi ở nơi đây! Chỉ là Cấm Ma Sơn Mạch này lại là nơi nào?
- Ngươi ngay cả Cấm Ma Sơn Mạch cũng không biết, chẳng lẽ ngươi không phải người nơi này?
Lam Ngọc Nhi trừng mắt to, phảng phất như quên vừa rồi không vui, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam.
- Ta xác thực không biết, ta thuở nhỏ cùng sư tôn giấu ở trong núi tu luyện, đây cũng là lần đầu tiên đi tới phiến địa vực này, không biết đây là nơi nào, dám hỏi nơi này có phải Tây Cực Châu hay không?
Trong nội tâm Khương Tư Nam có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Lam Tương Hàm hỏi.
Hắn và Long Hoàng từ trong hư không loạn lưu đào tẩu, để cho con đường cũ bị đánh loạn, hắn suy đoán nơi đây có lẽ là Thái Sơ Đại Thế Giới, chỉ là Thái Sơ Đại Thế Giới có năm địa vực mênh mông bao la bát ngát, mỗi một địa vực đều thật lớn, hơn nữa cách xa nhau ức vạn dặm, nếu vẫn còn ở Tây Cực Châu thì thôi, chỉ cần chậm rãi tìm, tổng sẽ tìm được Thiên Đế Sơn.
Nhưng nếu không ở Tây Cực Châu, mà chạy tới những châu khác, chỉ sợ không biết bao lâu mới có thể trở về Thiên Đế Sơn, đây cũng là địa phương Khương Tư Nam lo lắng nhất.
- Nơi đây tự nhiên là Tây Cực Châu, bất quá là biên giới phía nam nhất của Tây Cực Châu, tới gần Vô Tận Hải, một bên khác của Vô Tận Hải là Nam Yêu Châu!
Lam Tương Hàm bị Khương Tư Nam nhìn có chút không có ý tứ, sắc mặt hơi đỏ lên, bất quá vẫn rất nghiêm túc giải đáp.
Thông qua Lam Tương Hàm cùng Lam Ngọc Nhi giới thiệu, Khương Tư Nam mới hiểu được vị trí hiện tại của mình.
Nguyên lai Long Hoàng mang theo mình rời đi cũng không quá xa, ở đây vẫn là Tây Cực Châu, bất quá ở vào biên thuỳ.
Phiến địa vực này có tất cả trên trăm thành trì, cực kỳ rộng lớn, đều là dùng tình thế gia tộc tồn tại, mà tông môn cường đại nhất phương viên mấy chục vạn dặm là Tề Thiên giáo, chính là bá chủ của vùng địa vực này.
Vừa nghe đến Tề Thiên giáo, trong ánh mắt của Khương Tư Nam liền lộ ra một tia hàn mang.
Không nghĩ tới Tề Thiên Giáo lại ở trong Tây Cực Châu, chỉ có điều thuộc về biên giới, coi là một đại tông môn, nhưng còn không tính là tiên môn Thánh Địa.
Khương Tư Nam cùng Tề Thiên Giáo tầm đó coi như có rất nhiều sâu xa, nếu để Tề Thiên Giáo biết rõ, Khương Tư Nam giết hơn mười Hoàng giả của tông môn mình ở chỗ này, chỉ sợ sẽ lập tức bắt hắn về nghiêm hình tra tấn.
Huống chi còn có một vị Thánh Tử thân phận thần bí, càng làm cho trong nội tâm Khương Tư Nam kiêng kị không thôi.
Bất quá, khá tốt Thánh Tử bị Khương Tư Nam giết chết, ngay cả Nguyên Thần ấn ký cũng bị diệt, coi như là bản thể của Thánh Tử tới đây, sợ rằng cũng không biết là Khương Tư Nam giết. Nghĩ tới đây, Khương Tư Nam coi như thở dài một hơi.
- Khương công tử, Cấm Ma Sơn Mạch này mênh mông mấy chục vạn dặm, chính là một cấm địa, phàm là người tiến vào trong Cấm Ma Sơn Mạch, đều lập tức mất đi pháp lực thần thông, trở nên như phàm nhân, ở trong Cấm Ma Sơn Mạch chỉ có lực lượng thân thể không bị áp chế, bởi vậy người bình thường không dám vào Cấm Ma Sơn Mạch.
- Hơn nữa trong Cấm Ma Sơn Mạch nghe nói có tồn tại khủng bố, phàm là người xâm nhập trong đó đều không thể sống đi ra, ngay cả Chí Tôn cũng không ngoại lệ!
Nói đến đây, ánh mắt của Lam Tương Hàm cũng hơi có chút ngưng trọng.
Xe ngựa đi qua đường núi, ở vào bên ngoài Cấm Ma Sơn Mạch, nhưng cũng bị Cấm Ma Sơn Mạch ảnh hưởng, Giao Long mã không dám phi hành, chỉ có thể chậm chạp đi về phía trước.
- Cấm địa sao?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nhẹ gật đầu, trong nội tâm âm thầm ghi nhớ.
Theo Lam Tương Hàm giới thiệu, Khương Tư Nam đối với Tây Cực Châu coi như đã có một nhận thức trực quan.
Thời điểm Khương Tư Nam nói đến Thiên Đế Sơn, ngay cả Lam Tương Hàm cũng không rõ ràng lắm ở nơi nào, chỉ nghe nói qua là một Thánh Địa tiên môn, cực kỳ cường đại.
- Lam tiểu thư, không biết trong Lam Ngọc Thành có Truyền Tống Trận không, ta muốn đi về Thiên Đế Sơn!
Khương Tư Nam chậm rãi hỏi.
- Tiến về Thiên Đế Sơn?
Lam Ngọc Nhi kinh hô một tiếng, tức giận nói:
- Tuy chúng ta không biết Thiên Đế Sơn ở nơi nào, nhưng mà nghe trưởng bối trong tộc nói, cách nơi này ức vạn dặm, Truyền Tống Trận của Lam Ngọc Thành chúng ta, tối đa có thể truyền tống đến trên trăm thành trì trong phiến địa vực này, lại xa thì không được, có lẽ chỉ có trong Tề Thiên Giáo, mới có Truyền Tống Trận cự ly xa như vậy!
- Trong Tề Thiên Giáo mới có Truyền Tống Trận cự ly xa sao?
Tuy Khương Tư Nam có đoán trước, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, xem ra mình muốn trong thời gian ngắn tiến vào Thiên Đế Sơn, chỉ sợ là không thể nào.
- Hi vọng đám người Hoàng Nhi cùng sư tôn đều bình yên vô sự, bất kể như thế nào ta cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về!
Trong nội tâm Khương Tư Nam nói nhẹ, trầm mặc lại.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như thế, không dám nghĩ tới tình huống xấu nhất.
- Nơi này là Cấm Ma Sơn Mạch, công tử, chúng ta ở bên cạnh đường núi phát hiện ngươi hôn mê, bởi vậy liền mang ngươi lên xe ngựa của chúng ta!
Lam Tương Hàm khẽ cười nói.
- Còn không phải sao? Lại ăn mất chí bảo trấn tộc Sinh Cơ Đại Hoàn Đan của chúng ta!
Lam Ngọc Nhi tức giận nói, như cũ có chút canh cánh trong lòng.
- Ngọc Nhi!
Lam Tương Hàm trừng nàng, quát bảo ngưng lại, lúc này Lam Ngọc Nhi mới nghiêng đầu đi, một người ở đó sinh hờn dỗi.
Khương Tư Nam giờ mới hiểu được, nguyên lai mình được hai vị thiếu nữ này cứu, hơn nữa còn hao phí chí bảo trấn tộc Sinh Cơ Đại Hoàn Đan cứu giúp, trách không được hắn cảm thấy một cỗ sinh cơ bàng bạc tư dưỡng thương thế của mình, hôm nay có Sinh Cơ Đại Hoàn Đan tương trợ, chỉ sợ không cần vài ngày, thương thế có thể khỏi hẳn.
- Đa tạ ân cứu mạng của hai vị cô nương, tại hạ Khương Tư Nam vô cùng cảm kích!
Khương Tư Nam thành khẩn chắp tay thi lễ.
Mình cùng hai vị thiếu nữ này không thân chẳng quen, nhưng mà người khác lại chịu lấy ra chí bảo trấn tộc cứu giúp, để cho trong lòng Khương Tư Nam cũng có chút cảm kích.
- Công tử không cần phải khách khí, chỉ là không biết công tử là người ở nơi nào? Tại sao lại trọng thương ở bên trong Cấm Ma Sơn Mạch?
Lam Tương Hàm có chút tò mò hỏi.
Khương Tư Nam cười khổ một tiếng nói:
- Tại hạ vốn là ra ngoài lịch lãm rèn luyện, nhưng mà gặp cừu gia, bị cừu gia gây thương tích, bởi vậy hôn mê rơi ở nơi đây! Chỉ là Cấm Ma Sơn Mạch này lại là nơi nào?
- Ngươi ngay cả Cấm Ma Sơn Mạch cũng không biết, chẳng lẽ ngươi không phải người nơi này?
Lam Ngọc Nhi trừng mắt to, phảng phất như quên vừa rồi không vui, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam.
- Ta xác thực không biết, ta thuở nhỏ cùng sư tôn giấu ở trong núi tu luyện, đây cũng là lần đầu tiên đi tới phiến địa vực này, không biết đây là nơi nào, dám hỏi nơi này có phải Tây Cực Châu hay không?
Trong nội tâm Khương Tư Nam có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Lam Tương Hàm hỏi.
Hắn và Long Hoàng từ trong hư không loạn lưu đào tẩu, để cho con đường cũ bị đánh loạn, hắn suy đoán nơi đây có lẽ là Thái Sơ Đại Thế Giới, chỉ là Thái Sơ Đại Thế Giới có năm địa vực mênh mông bao la bát ngát, mỗi một địa vực đều thật lớn, hơn nữa cách xa nhau ức vạn dặm, nếu vẫn còn ở Tây Cực Châu thì thôi, chỉ cần chậm rãi tìm, tổng sẽ tìm được Thiên Đế Sơn.
Nhưng nếu không ở Tây Cực Châu, mà chạy tới những châu khác, chỉ sợ không biết bao lâu mới có thể trở về Thiên Đế Sơn, đây cũng là địa phương Khương Tư Nam lo lắng nhất.
- Nơi đây tự nhiên là Tây Cực Châu, bất quá là biên giới phía nam nhất của Tây Cực Châu, tới gần Vô Tận Hải, một bên khác của Vô Tận Hải là Nam Yêu Châu!
Lam Tương Hàm bị Khương Tư Nam nhìn có chút không có ý tứ, sắc mặt hơi đỏ lên, bất quá vẫn rất nghiêm túc giải đáp.
Thông qua Lam Tương Hàm cùng Lam Ngọc Nhi giới thiệu, Khương Tư Nam mới hiểu được vị trí hiện tại của mình.
Nguyên lai Long Hoàng mang theo mình rời đi cũng không quá xa, ở đây vẫn là Tây Cực Châu, bất quá ở vào biên thuỳ.
Phiến địa vực này có tất cả trên trăm thành trì, cực kỳ rộng lớn, đều là dùng tình thế gia tộc tồn tại, mà tông môn cường đại nhất phương viên mấy chục vạn dặm là Tề Thiên giáo, chính là bá chủ của vùng địa vực này.
Vừa nghe đến Tề Thiên giáo, trong ánh mắt của Khương Tư Nam liền lộ ra một tia hàn mang.
Không nghĩ tới Tề Thiên Giáo lại ở trong Tây Cực Châu, chỉ có điều thuộc về biên giới, coi là một đại tông môn, nhưng còn không tính là tiên môn Thánh Địa.
Khương Tư Nam cùng Tề Thiên Giáo tầm đó coi như có rất nhiều sâu xa, nếu để Tề Thiên Giáo biết rõ, Khương Tư Nam giết hơn mười Hoàng giả của tông môn mình ở chỗ này, chỉ sợ sẽ lập tức bắt hắn về nghiêm hình tra tấn.
Huống chi còn có một vị Thánh Tử thân phận thần bí, càng làm cho trong nội tâm Khương Tư Nam kiêng kị không thôi.
Bất quá, khá tốt Thánh Tử bị Khương Tư Nam giết chết, ngay cả Nguyên Thần ấn ký cũng bị diệt, coi như là bản thể của Thánh Tử tới đây, sợ rằng cũng không biết là Khương Tư Nam giết. Nghĩ tới đây, Khương Tư Nam coi như thở dài một hơi.
- Khương công tử, Cấm Ma Sơn Mạch này mênh mông mấy chục vạn dặm, chính là một cấm địa, phàm là người tiến vào trong Cấm Ma Sơn Mạch, đều lập tức mất đi pháp lực thần thông, trở nên như phàm nhân, ở trong Cấm Ma Sơn Mạch chỉ có lực lượng thân thể không bị áp chế, bởi vậy người bình thường không dám vào Cấm Ma Sơn Mạch.
- Hơn nữa trong Cấm Ma Sơn Mạch nghe nói có tồn tại khủng bố, phàm là người xâm nhập trong đó đều không thể sống đi ra, ngay cả Chí Tôn cũng không ngoại lệ!
Nói đến đây, ánh mắt của Lam Tương Hàm cũng hơi có chút ngưng trọng.
Xe ngựa đi qua đường núi, ở vào bên ngoài Cấm Ma Sơn Mạch, nhưng cũng bị Cấm Ma Sơn Mạch ảnh hưởng, Giao Long mã không dám phi hành, chỉ có thể chậm chạp đi về phía trước.
- Cấm địa sao?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nhẹ gật đầu, trong nội tâm âm thầm ghi nhớ.
Theo Lam Tương Hàm giới thiệu, Khương Tư Nam đối với Tây Cực Châu coi như đã có một nhận thức trực quan.
Thời điểm Khương Tư Nam nói đến Thiên Đế Sơn, ngay cả Lam Tương Hàm cũng không rõ ràng lắm ở nơi nào, chỉ nghe nói qua là một Thánh Địa tiên môn, cực kỳ cường đại.
- Lam tiểu thư, không biết trong Lam Ngọc Thành có Truyền Tống Trận không, ta muốn đi về Thiên Đế Sơn!
Khương Tư Nam chậm rãi hỏi.
- Tiến về Thiên Đế Sơn?
Lam Ngọc Nhi kinh hô một tiếng, tức giận nói:
- Tuy chúng ta không biết Thiên Đế Sơn ở nơi nào, nhưng mà nghe trưởng bối trong tộc nói, cách nơi này ức vạn dặm, Truyền Tống Trận của Lam Ngọc Thành chúng ta, tối đa có thể truyền tống đến trên trăm thành trì trong phiến địa vực này, lại xa thì không được, có lẽ chỉ có trong Tề Thiên Giáo, mới có Truyền Tống Trận cự ly xa như vậy!
- Trong Tề Thiên Giáo mới có Truyền Tống Trận cự ly xa sao?
Tuy Khương Tư Nam có đoán trước, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, xem ra mình muốn trong thời gian ngắn tiến vào Thiên Đế Sơn, chỉ sợ là không thể nào.
- Hi vọng đám người Hoàng Nhi cùng sư tôn đều bình yên vô sự, bất kể như thế nào ta cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về!
Trong nội tâm Khương Tư Nam nói nhẹ, trầm mặc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.