Chương 1164: Tấm lưới khổng lồ
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
Trước kia Hoàng Thiên Y là Hoàng giả hậu kỳ, nhưng ai có thể nghĩ đến sau khi Khương Tư Nam gặp phải sinh tử trọng thương, Hoàng Thiên Y nổi giận, vậy mà sẽ trở nên khủng bố như thế.
Nàng dùng sức một mình độc chiến Tam Đại Chí Tôn, vậy mà không rơi vào thế hạ phong chút nào, ẩn ẩn còn áp chế.
Oanh!
Hoàng Thiên Y một chưởng vỗ vào trên Thiên Cơ Côn, tử khí nổ tung, Thiên Cơ Côn bị bắn lên, chắn ở trước chiến đao rừng rực, đồng thời Tiên Hoàng ngang trời mà lên, đốt cháy hư không, hỏa diễm cuồn cuộn, ép Sư Chung từ trong hư không đi ra.
- Ngươi là người phương nào?
Thần sắc của Mộ Dung Quán ngưng trọng, ánh mắt sáng quắc, giờ phút này cánh tay hắn run lên, khí huyết toàn thân phiên cổn, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, căn bản tưởng tượng không đến Hồng Y nữ tử kia rốt cuộc là lai lịch ra sao.
Dung nhan tuyệt lệ, phong hoa tuyệt đại, bao phủ ở trong ngọn lửa hừng hực, quanh thân có Tiên Hoàng bay múa, giơ tay nhấc chân đều hàm ẩn Thiên Đạo chí lý, nhìn không ra tu vi cảnh giới, nhưng đã có một loại khí tức để cho đám người Mộ Dung Quán kiêng kị.
Ầm ầm!
Thần sắc của Hoàng Thiên Y đạm mạc, không có một chút ý tứ muốn trả lời, sợi tóc hồng sắc bay múa, ngón tay ngọc óng ánh điểm rơi, thần quang khủng bố ngang trời mà đến, ẩn chứa lực lượng hủy diệt cực hạn, điểm về phía Tổ Vân!
- Giết!
Trong ánh mắt Tổ Vân lóe lên hung quang, chiến đao trong tay loong coong minh rung động, đao mang sáng chói như Thiên Hà đảo ngược, ngang trời bổ tới.
Nhưng một chỉ kia tốc độ quá nhanh, lập tức đến trước mặt Tổ Vân, hắn chỉ kịp vung chiến đao trong tay ngăn cản ở phía trước, đã cảm giác được một cỗ cự lực kinh khủng đánh úp lại, cả người bay tứ tung mấy ngàn trượng, hai cánh tay đều chết lặng.
Răng rắc!
Chiến đao trong tay Tổ Vân phù văn tạc toái, vậy mà ở phía trên xuất hiện một dấu tay, hơn nữa dùng dấu tay kia làm trung tâm, rạn nứt về phía bốn phương tám hướng, linh quang ảm đạm, bị hao tổn nghiêm trọng.
Một chỉ của Hoàng Thiên Y, liền phế bỏ Linh khí Chí Tôn trong tay Tổ Vân!
- Đây rốt cuộc là người nào? Tại sao lại khủng bố như thế?
Một bên các cường giả Chí Tôn đều chấn kinh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, phải biết rằng Linh khí Chí Tôn vô cùng cường đại, gần với Tiên Khí, nhưng Tiên Khí rất khó được, Thánh Địa tiên môn cũng không có mấy món, Linh khí Chí Tôn mới là bảo vật cường giả Chí Tôn thường thấy nhất.
Linh khí Chí Tôn vô cùng chắc chắn, hơn nữa chất chứa Đạo Ngân, coi như là cường giả Chí Tôn cũng rất khó tổn hại, nhưng một chỉ của Hoàng Thiên Y liền hủy diệt binh khí của Tổ Vân.
Nếu một chỉ này đâm lên đầu Tổ Vân, vậy chỉ sợ đầu của hắn sẽ lập tức nổ tung rồi.
Loại lực lượng khủng bố này, để cho Tổ Vân cũng hơi đổ mồ hôi.
- Không tốt! Lôi Đế Tiên Kinh là giả! Khương Tư Nam cũng là giả!
Thanh âm khiếp sợ của Mộ Dung Quán bỗng nhiên vang lên, sắc mặt hắn hết sức khó coi, ngay tại vừa rồi, hắn phát hiện Lôi Đế Tiên Kinh bị Kỳ Lân bào của mình nuốt vào, vậy mà không thấy rồi, xác thực mà nói, Kỳ Lân bào nuốt vào là một đạo ảo ảnh mà thôi.
Mà Khương Tư Nam bị đao cương của Tổ Vân bao phủ, vậy mà cũng đã mất đi tung tích, trong hư không đao mang tán đi, không có cái gì lưu lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt của Tổ Vân cũng co rụt lại, lộ ra một thần sắc kinh nghi bất định, hắn căn bản nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một đao kia của mình không có giết Khương Tư Nam, còn để cho Khương Tư Nam không hiểu thấu biến mất.
Ông!
Trong hư không bỗng nhiên có gợn sóng nhộn nhạo, phù văn nhàn nhạt tràn ngập ra, có hào quang cửu sắc lập loè, Lôi Đình rừng rực mà thần thánh, thân ảnh của Khương Tư Nam phảng phất như trống rỗng xuất hiện, xuất hiện ở trong hư không.
Hắn bảo tướng trang nghiêm, tóc đen rối tung ở sau ót, khuôn mặt trong sáng, có một loại khí chất kỳ dị, khóe miệng chứa đựng dáng tươi cười nhàn nhạt, không linh mà thần bí, giờ phút này trên người hắn khói đen dần dần tán đi, phảng phất như một giấc mộng đi đến cuối cùng, con ngươi của Khương Tư Nam lập tức mở ra.
Oanh!
Hai đạo kim quang bay thẳng ra, trong ánh mắt của Khương Tư Nam có một loại khí chất tang thương, phảng phất như trải qua vô số tuế nguyệt, cơ trí mà thâm thúy.
- Tư Nam?
- Tư Nam?
Khương Vô Địch, đám người Khương Ngọc Khanh kinh hỉ hô lớn một tiếng, vô cùng hưng phấn.
- Ha ha ha, tiểu gia hỏa, ta biết ngươi không dễ dàng chết như vậy!
Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thái Xung cũng lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ, cười ha ha, lập tức bay đến bên người Khương Tư Nam, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đồng thời cảnh giác nhìn đám người Mộ Dung Quán.
Khương Tư Nam nhìn mọi người cảm kích cười cười, tuy hắn độ kiếp, nhưng chuyện đã xảy ra bên ngoài hắn cũng có thể cảm nhận được, tự nhiên biết rõ Khương Thái Xung lão tổ vì hắn làm hết thảy.
- Hoàng Nhi, ngươi đây là?
Cuối cùng, ánh mắt của Khương Tư Nam rơi vào trên người Hoàng Thiên Y, mang theo một loại nghi hoặc.
Ở trong cảm giác của hắn, Hoàng Thiên Y phảng phất như biến thành người xa lạ, toàn thân để lộ ra một loại khí chất lạ lẫm mà lạnh lùng, giờ phút này đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn.
- Ngươi không có việc gì rồi, nàng cũng nên yên tâm, ta phải đi!
Thanh âm của Hoàng Thiên Y vô cùng đạm mạc, nhìn xem Khương Tư Nam phảng phất như đang nhìn một người xa lạ, thần sắc hơi có chút giãy dụa, nhưng lạnh lùng như trước.
- Hoàng Nhi, ngươi đến cùng làm sao vậy?
Ánh mắt của Khương Tư Nam biến đổi, trong lòng có một loại cảm giác không ổn, vội vàng lên tiếng hỏi.
Bộ dạng của Hoàng Thiên Y giờ phút này, trước kia hắn cũng nhìn thấy qua, Hoàng Thiên Y trong chiến đấu, cũng xuất hiện qua loại bộ dạng Hồng Y Hồng Phát này, trước kia hắn cho rằng đây là huyết mạch hoặc bí pháp thần thông của Hoàng Thiên Y, nhưng hôm nay xem ra, ẩn ẩn có một loại cách nghĩ để cho hắn cực kỳ bất an.
- Ngươi tự giải quyết cho tốt, không nên tới tìm ta!
Hoàng Thiên Y nhàn nhạt nhìn Khương Tư Nam, thân hình lóe lên, quay người muốn dung nhập vào trong hư không.
- Hoàng Nhi!
Trong nội tâm Khương Tư Nam vô cùng lo lắng, hét to một tiếng, hóa thành một đạo kim quang, muốn theo sau.
- Khương Tư Nam, giao ra Lôi Đế Tiên Kinh!
- Khương Tư Nam, đền mạng cho Tôn nhi của ta!
Trong hư không bỗng nhiên có hai tiếng quát lớn vang lên, Đằng Xà Thánh Địa Hàn lão quái cùng Phần Thiên cốc Xích lão quái đều mắt lộ ra sát cơ, ngang trời mà đến.
Nàng dùng sức một mình độc chiến Tam Đại Chí Tôn, vậy mà không rơi vào thế hạ phong chút nào, ẩn ẩn còn áp chế.
Oanh!
Hoàng Thiên Y một chưởng vỗ vào trên Thiên Cơ Côn, tử khí nổ tung, Thiên Cơ Côn bị bắn lên, chắn ở trước chiến đao rừng rực, đồng thời Tiên Hoàng ngang trời mà lên, đốt cháy hư không, hỏa diễm cuồn cuộn, ép Sư Chung từ trong hư không đi ra.
- Ngươi là người phương nào?
Thần sắc của Mộ Dung Quán ngưng trọng, ánh mắt sáng quắc, giờ phút này cánh tay hắn run lên, khí huyết toàn thân phiên cổn, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, căn bản tưởng tượng không đến Hồng Y nữ tử kia rốt cuộc là lai lịch ra sao.
Dung nhan tuyệt lệ, phong hoa tuyệt đại, bao phủ ở trong ngọn lửa hừng hực, quanh thân có Tiên Hoàng bay múa, giơ tay nhấc chân đều hàm ẩn Thiên Đạo chí lý, nhìn không ra tu vi cảnh giới, nhưng đã có một loại khí tức để cho đám người Mộ Dung Quán kiêng kị.
Ầm ầm!
Thần sắc của Hoàng Thiên Y đạm mạc, không có một chút ý tứ muốn trả lời, sợi tóc hồng sắc bay múa, ngón tay ngọc óng ánh điểm rơi, thần quang khủng bố ngang trời mà đến, ẩn chứa lực lượng hủy diệt cực hạn, điểm về phía Tổ Vân!
- Giết!
Trong ánh mắt Tổ Vân lóe lên hung quang, chiến đao trong tay loong coong minh rung động, đao mang sáng chói như Thiên Hà đảo ngược, ngang trời bổ tới.
Nhưng một chỉ kia tốc độ quá nhanh, lập tức đến trước mặt Tổ Vân, hắn chỉ kịp vung chiến đao trong tay ngăn cản ở phía trước, đã cảm giác được một cỗ cự lực kinh khủng đánh úp lại, cả người bay tứ tung mấy ngàn trượng, hai cánh tay đều chết lặng.
Răng rắc!
Chiến đao trong tay Tổ Vân phù văn tạc toái, vậy mà ở phía trên xuất hiện một dấu tay, hơn nữa dùng dấu tay kia làm trung tâm, rạn nứt về phía bốn phương tám hướng, linh quang ảm đạm, bị hao tổn nghiêm trọng.
Một chỉ của Hoàng Thiên Y, liền phế bỏ Linh khí Chí Tôn trong tay Tổ Vân!
- Đây rốt cuộc là người nào? Tại sao lại khủng bố như thế?
Một bên các cường giả Chí Tôn đều chấn kinh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, phải biết rằng Linh khí Chí Tôn vô cùng cường đại, gần với Tiên Khí, nhưng Tiên Khí rất khó được, Thánh Địa tiên môn cũng không có mấy món, Linh khí Chí Tôn mới là bảo vật cường giả Chí Tôn thường thấy nhất.
Linh khí Chí Tôn vô cùng chắc chắn, hơn nữa chất chứa Đạo Ngân, coi như là cường giả Chí Tôn cũng rất khó tổn hại, nhưng một chỉ của Hoàng Thiên Y liền hủy diệt binh khí của Tổ Vân.
Nếu một chỉ này đâm lên đầu Tổ Vân, vậy chỉ sợ đầu của hắn sẽ lập tức nổ tung rồi.
Loại lực lượng khủng bố này, để cho Tổ Vân cũng hơi đổ mồ hôi.
- Không tốt! Lôi Đế Tiên Kinh là giả! Khương Tư Nam cũng là giả!
Thanh âm khiếp sợ của Mộ Dung Quán bỗng nhiên vang lên, sắc mặt hắn hết sức khó coi, ngay tại vừa rồi, hắn phát hiện Lôi Đế Tiên Kinh bị Kỳ Lân bào của mình nuốt vào, vậy mà không thấy rồi, xác thực mà nói, Kỳ Lân bào nuốt vào là một đạo ảo ảnh mà thôi.
Mà Khương Tư Nam bị đao cương của Tổ Vân bao phủ, vậy mà cũng đã mất đi tung tích, trong hư không đao mang tán đi, không có cái gì lưu lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt của Tổ Vân cũng co rụt lại, lộ ra một thần sắc kinh nghi bất định, hắn căn bản nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một đao kia của mình không có giết Khương Tư Nam, còn để cho Khương Tư Nam không hiểu thấu biến mất.
Ông!
Trong hư không bỗng nhiên có gợn sóng nhộn nhạo, phù văn nhàn nhạt tràn ngập ra, có hào quang cửu sắc lập loè, Lôi Đình rừng rực mà thần thánh, thân ảnh của Khương Tư Nam phảng phất như trống rỗng xuất hiện, xuất hiện ở trong hư không.
Hắn bảo tướng trang nghiêm, tóc đen rối tung ở sau ót, khuôn mặt trong sáng, có một loại khí chất kỳ dị, khóe miệng chứa đựng dáng tươi cười nhàn nhạt, không linh mà thần bí, giờ phút này trên người hắn khói đen dần dần tán đi, phảng phất như một giấc mộng đi đến cuối cùng, con ngươi của Khương Tư Nam lập tức mở ra.
Oanh!
Hai đạo kim quang bay thẳng ra, trong ánh mắt của Khương Tư Nam có một loại khí chất tang thương, phảng phất như trải qua vô số tuế nguyệt, cơ trí mà thâm thúy.
- Tư Nam?
- Tư Nam?
Khương Vô Địch, đám người Khương Ngọc Khanh kinh hỉ hô lớn một tiếng, vô cùng hưng phấn.
- Ha ha ha, tiểu gia hỏa, ta biết ngươi không dễ dàng chết như vậy!
Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thái Xung cũng lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ, cười ha ha, lập tức bay đến bên người Khương Tư Nam, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đồng thời cảnh giác nhìn đám người Mộ Dung Quán.
Khương Tư Nam nhìn mọi người cảm kích cười cười, tuy hắn độ kiếp, nhưng chuyện đã xảy ra bên ngoài hắn cũng có thể cảm nhận được, tự nhiên biết rõ Khương Thái Xung lão tổ vì hắn làm hết thảy.
- Hoàng Nhi, ngươi đây là?
Cuối cùng, ánh mắt của Khương Tư Nam rơi vào trên người Hoàng Thiên Y, mang theo một loại nghi hoặc.
Ở trong cảm giác của hắn, Hoàng Thiên Y phảng phất như biến thành người xa lạ, toàn thân để lộ ra một loại khí chất lạ lẫm mà lạnh lùng, giờ phút này đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn.
- Ngươi không có việc gì rồi, nàng cũng nên yên tâm, ta phải đi!
Thanh âm của Hoàng Thiên Y vô cùng đạm mạc, nhìn xem Khương Tư Nam phảng phất như đang nhìn một người xa lạ, thần sắc hơi có chút giãy dụa, nhưng lạnh lùng như trước.
- Hoàng Nhi, ngươi đến cùng làm sao vậy?
Ánh mắt của Khương Tư Nam biến đổi, trong lòng có một loại cảm giác không ổn, vội vàng lên tiếng hỏi.
Bộ dạng của Hoàng Thiên Y giờ phút này, trước kia hắn cũng nhìn thấy qua, Hoàng Thiên Y trong chiến đấu, cũng xuất hiện qua loại bộ dạng Hồng Y Hồng Phát này, trước kia hắn cho rằng đây là huyết mạch hoặc bí pháp thần thông của Hoàng Thiên Y, nhưng hôm nay xem ra, ẩn ẩn có một loại cách nghĩ để cho hắn cực kỳ bất an.
- Ngươi tự giải quyết cho tốt, không nên tới tìm ta!
Hoàng Thiên Y nhàn nhạt nhìn Khương Tư Nam, thân hình lóe lên, quay người muốn dung nhập vào trong hư không.
- Hoàng Nhi!
Trong nội tâm Khương Tư Nam vô cùng lo lắng, hét to một tiếng, hóa thành một đạo kim quang, muốn theo sau.
- Khương Tư Nam, giao ra Lôi Đế Tiên Kinh!
- Khương Tư Nam, đền mạng cho Tôn nhi của ta!
Trong hư không bỗng nhiên có hai tiếng quát lớn vang lên, Đằng Xà Thánh Địa Hàn lão quái cùng Phần Thiên cốc Xích lão quái đều mắt lộ ra sát cơ, ngang trời mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.