Chương 971: Thiên Cương Thần Kiếm Trận (1)
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
Cỗ khí tức bao phủ thiên địa này, rõ ràng là lực lượng lĩnh vực, Khương Tư Nam đạt đến Vương Thiên Cảnh? Điều này sao có thể?
Trong nội tâm Đặng Á Lâm điên cuồng hét lên, nhưng mà không có người đáp lại hắn, đáp lại hắn chỉ có kiếm quang vô tận, trên người của hắn có một khối ngọc bội tản mát ra hào quang nhu hòa, hình thành một kết giới xích sắc, nhưng ở trước mặt Hoàng Kim thần kiếm, căn bản không có tác dụng gì, lập tức liền bị xuyên thủng.
Sưu sưu sưu!
Kiếm quang rừng rực, nhanh đến cực hạn, trong khoảng khắc huyết quang hiện ra, trên người Đặng Á Lâm xuất hiện vô số vết máu, huyết quang như rót phun trào, nương theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của hắn.
Oanh!
Một tay của Khương Tư Nam ngang trời mà đến, trực tiếp bóp chặt cổ của Đặng Á Lâm, nhấc hắn lên.
- Thủ hạ lưu nhân!
Vừa lúc đó, một thanh âm hét to truyền đến, trong hư không hào quang sáng chói, lập tức xuất hiện ba thân ảnh cường đại.
Ba trung niên này thoạt nhìn có chút uy nghiêm, ở giữa nhất là Vương giả hậu kỳ, hai bên là hai Vương giả trung kỳ.
Đúng là Vạn Tiên Thành Tam đại thành chủ đã đến!
- Buông Đặng Á Lâm ra, nếu không ta thề, nhất định để ngươi sống không bằng chết!
Trên mặt gia gia của Đặng Á Lâm lộ ra sát khí lạnh như băng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Tam đại thành bọn hắn chủ ở lúc Khương Tư Nam đi vào Đại Hoang Bí Cảnh liền cảm nhận được, vốn cho rằng thủ hạ của mình có thể giải quyết, nhưng mà thật không ngờ Khương Tư Nam dĩ nhiên là một Vương giả, hơn nữa là Vương giả khủng bố như thế, lập tức liền diệt sát một đám người Vạn Tiên Thành, còn bắt Đặng Á Lâm.
- Các hạ, có việc từ từ nói! Chỉ cần ngươi thả Đặng Á Lâm, ta cam đoan bỏ qua chuyện cũ!
Đại Thành chủ, cũng là Vương giả hậu kỳ kia nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, chậm rãi nói.
Không biết vì sao, thiếu niên trước mắt thoạt nhìn bất quá là Vương giả sơ kỳ kia, lại để cho hắn có một loại cảm giác nhìn không thấu.
Xuất phát từ cẩn thận, Đại Thành chủ cũng không có làm quá.
- Bỏ qua chuyện cũ?
Khương Tư Nam lạnh lùng cười cười, trong tay có chút dùng sức, mặt của Đặng Á Lâm lập tức đỏ lên, lộ ra thần sắc vô cùng thống khổ, vùng vẫy ở trên không trung.
Hắn khẽ động, vết thương trên người văng tung tóe, máu chảy không ngừng, một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, để cho Đặng Á Lâm cơ hồ muốn ngất đi.
- Người Vạn Tiên Thành các ngươi thật đúng là uy phong a, giết người Khương gia ta, đoạn hai chân của gia gia ta, chém cánh tay của đại bá ta, các ngươi lại vẫn dám nói bỏ qua chuyện cũ? Các ngươi lại tính toán là cái gì?
Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh lùng nói, trong ánh mắt có sát cơ lạnh thấu xương.
- Cái gì?
Ánh mắt của Đặng Á Lâm lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới ở trong Ngọc Kinh Thành, hai người bị mình chém đứt chân cùng cánh tay kia, hai người kia giống như cũng họ Khương, bọn hắn dĩ nhiên là gia gia cùng đại bá của Khương Tư Nam?
Như vậy cũng ý nghĩa, Khương Tư Nam là người Càn Nguyên vực?
Trách không được không có ai biết lai lịch của Khương Tư Nam, nguyên lại hắn tới từ địa phương vắng vẻ như vậy.
Nhưng mà kế tiếp, ánh mắt của Đặng Á Lâm liền trở nên vô cùng sợ hãi, mình đã đoạn hai chân và cánh tay của gia gia cùng đại bá Khương Tư Nam, chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng buông tha mình.
- Gia gia. . . Cứu ta. . .
Đặng Á Lâm nhìn gia gia của mình, trong miệng gian nan nói, hôm nay hắn cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở Khương Tư Nam sẽ kiêng kị ba vị thành chủ, không ra tay với mình.
- Khương Tư Nam, ngươi muốn chết!
Tam thành chủ vừa sợ vừa giận, nhìn Khương Tư Nam rống lớn một tiếng, nếu không phải vì ném chuột sợ vỡ bình, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ.
Lông mày của Đại Thành chủ có chút nhíu lại, thật không ngờ Càn Nguyên vực nho nhỏ này cũng sẽ có Vương giả, danh tự của Khương Tư Nam hắn cũng được nghe nói tới, chỉ là không nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy, đối phương đã đạt đến Vương Thiên cảnh, để cho trong lòng của hắn sợ hãi thán phục không thôi.
- Khương Tư Nam, chúng ta cũng không biết hai người kia là gia gia cùng đại bá của ngươi, chỉ cần ngươi thả Đặng Á Lâm, chúng ta có thể đền bù tổn thất!
Đại Thành chủ chậm rãi nói.
- Đền bù tổn thất? Các ngươi lấy cái gì đền bù tổn thất?
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng nói:
- Hơn một năm nay, các ngươi giết vô số đệ tử Khương tộc, bây giờ nói đền bù thiệt hại cho gia gia cùng đại bá của ta, muốn đền bù tổn thất, để mạng lại đền a!
Khương Tư Nam ném Đặng Á Lâm cho Hoàng Thiên Y, nói khẽ:
- Hoàng Nhi, giúp ta coi chừng hắn, để cho hắn tận mắt xem, chỗ dựa hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo chết như thế nào!
Hoàng Nhi nhẹ gật đầu, một cỗ khí tức cường đại tràn ngập ra, lập tức giam cầm Đặng Á Lâm ở trong hư không, không cách nào nhúc nhích.
Lại là một Vương giả!
Trong nội tâm Đặng Á Lâm nhảy dựng, ánh mắt lộ ra đắng chát, thật không ngờ Hoàng Thiên Y cũng là một Vương giả, vừa rồi mình lại muốn đánh chủ ý một Vương giả? Sắc mặt hắn tái nhợt, không còn có bất luận tâm tư xấu xa gì nữa.
Phanh!
Khương Tư Nam giẫm chận tại chỗ mà đến, đứng ở đối diện Tam đại thành chủ.
Sắc mặt của Đại Thành chủ cũng trầm xuống, thật không ngờ Khương Tư Nam lại cuồng vọng như vậy, bất quá là Vương giả sơ kỳ, vậy mà nói bừa muốn ba người bọn họ đền mạng.
- Thật sự là không biết sống chết, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!
Tam thành chủ chứng kiến Đặng Á Lâm bị Khương Tư Nam ném cho Hoàng Thiên Y, lập tức không còn bất luận kiêng kị gì, một quyền oanh về phía Khương Tư Nam.
Oanh!
Hỏa diễm hạo hạo đãng đãng bao phủ hư không, một Hỏa Diễm Lĩnh vực xuất hiện, ánh lửa hừng hực, tựa hồ muốn đốt trời nấu biển, quyền cương hỏa diễm muốn trực tiếp xé Khương Tư Nam thành phấn vụn.
- Giết!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, kim quang cuồn cuộn, như một mảnh Đại Hải mênh mông, hắn oanh ra một quyền, như một Thần Long ngang trời đánh tới, khí tức khủng bố mà bá đạo để cho Tam thành chủ biến sắc.
Oanh!
Hai quyền tương giao, kim quang lập tức phá tan biển lửa, hư không rung mạnh, thiên địa ầm ầm, thân hình Khương Tư Nam bất động, nhưng mà Tam thành chủ thì lập tức kêu thảm một tiếng, cánh tay nát bấy, bị oanh bay mấy trăm trượng, ho ra từng ngụm máu.
- Cái gì?
Đại Thành chủ cùng Nhị thành chủ nhìn nhau, đều vô cùng kinh hãi.
Bọn hắn thật không ngờ, Tam thành chủ có tu vi Vương giả trung kỳ, thậm chí ngay cả một quyền của Khương Tư Nam đều tiếp không được, bị oanh trọng thương.
Trong nội tâm Đặng Á Lâm điên cuồng hét lên, nhưng mà không có người đáp lại hắn, đáp lại hắn chỉ có kiếm quang vô tận, trên người của hắn có một khối ngọc bội tản mát ra hào quang nhu hòa, hình thành một kết giới xích sắc, nhưng ở trước mặt Hoàng Kim thần kiếm, căn bản không có tác dụng gì, lập tức liền bị xuyên thủng.
Sưu sưu sưu!
Kiếm quang rừng rực, nhanh đến cực hạn, trong khoảng khắc huyết quang hiện ra, trên người Đặng Á Lâm xuất hiện vô số vết máu, huyết quang như rót phun trào, nương theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của hắn.
Oanh!
Một tay của Khương Tư Nam ngang trời mà đến, trực tiếp bóp chặt cổ của Đặng Á Lâm, nhấc hắn lên.
- Thủ hạ lưu nhân!
Vừa lúc đó, một thanh âm hét to truyền đến, trong hư không hào quang sáng chói, lập tức xuất hiện ba thân ảnh cường đại.
Ba trung niên này thoạt nhìn có chút uy nghiêm, ở giữa nhất là Vương giả hậu kỳ, hai bên là hai Vương giả trung kỳ.
Đúng là Vạn Tiên Thành Tam đại thành chủ đã đến!
- Buông Đặng Á Lâm ra, nếu không ta thề, nhất định để ngươi sống không bằng chết!
Trên mặt gia gia của Đặng Á Lâm lộ ra sát khí lạnh như băng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Tam đại thành bọn hắn chủ ở lúc Khương Tư Nam đi vào Đại Hoang Bí Cảnh liền cảm nhận được, vốn cho rằng thủ hạ của mình có thể giải quyết, nhưng mà thật không ngờ Khương Tư Nam dĩ nhiên là một Vương giả, hơn nữa là Vương giả khủng bố như thế, lập tức liền diệt sát một đám người Vạn Tiên Thành, còn bắt Đặng Á Lâm.
- Các hạ, có việc từ từ nói! Chỉ cần ngươi thả Đặng Á Lâm, ta cam đoan bỏ qua chuyện cũ!
Đại Thành chủ, cũng là Vương giả hậu kỳ kia nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, chậm rãi nói.
Không biết vì sao, thiếu niên trước mắt thoạt nhìn bất quá là Vương giả sơ kỳ kia, lại để cho hắn có một loại cảm giác nhìn không thấu.
Xuất phát từ cẩn thận, Đại Thành chủ cũng không có làm quá.
- Bỏ qua chuyện cũ?
Khương Tư Nam lạnh lùng cười cười, trong tay có chút dùng sức, mặt của Đặng Á Lâm lập tức đỏ lên, lộ ra thần sắc vô cùng thống khổ, vùng vẫy ở trên không trung.
Hắn khẽ động, vết thương trên người văng tung tóe, máu chảy không ngừng, một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, để cho Đặng Á Lâm cơ hồ muốn ngất đi.
- Người Vạn Tiên Thành các ngươi thật đúng là uy phong a, giết người Khương gia ta, đoạn hai chân của gia gia ta, chém cánh tay của đại bá ta, các ngươi lại vẫn dám nói bỏ qua chuyện cũ? Các ngươi lại tính toán là cái gì?
Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh lùng nói, trong ánh mắt có sát cơ lạnh thấu xương.
- Cái gì?
Ánh mắt của Đặng Á Lâm lóe lên, bỗng nhiên nghĩ tới ở trong Ngọc Kinh Thành, hai người bị mình chém đứt chân cùng cánh tay kia, hai người kia giống như cũng họ Khương, bọn hắn dĩ nhiên là gia gia cùng đại bá của Khương Tư Nam?
Như vậy cũng ý nghĩa, Khương Tư Nam là người Càn Nguyên vực?
Trách không được không có ai biết lai lịch của Khương Tư Nam, nguyên lại hắn tới từ địa phương vắng vẻ như vậy.
Nhưng mà kế tiếp, ánh mắt của Đặng Á Lâm liền trở nên vô cùng sợ hãi, mình đã đoạn hai chân và cánh tay của gia gia cùng đại bá Khương Tư Nam, chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng buông tha mình.
- Gia gia. . . Cứu ta. . .
Đặng Á Lâm nhìn gia gia của mình, trong miệng gian nan nói, hôm nay hắn cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở Khương Tư Nam sẽ kiêng kị ba vị thành chủ, không ra tay với mình.
- Khương Tư Nam, ngươi muốn chết!
Tam thành chủ vừa sợ vừa giận, nhìn Khương Tư Nam rống lớn một tiếng, nếu không phải vì ném chuột sợ vỡ bình, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ.
Lông mày của Đại Thành chủ có chút nhíu lại, thật không ngờ Càn Nguyên vực nho nhỏ này cũng sẽ có Vương giả, danh tự của Khương Tư Nam hắn cũng được nghe nói tới, chỉ là không nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy, đối phương đã đạt đến Vương Thiên cảnh, để cho trong lòng của hắn sợ hãi thán phục không thôi.
- Khương Tư Nam, chúng ta cũng không biết hai người kia là gia gia cùng đại bá của ngươi, chỉ cần ngươi thả Đặng Á Lâm, chúng ta có thể đền bù tổn thất!
Đại Thành chủ chậm rãi nói.
- Đền bù tổn thất? Các ngươi lấy cái gì đền bù tổn thất?
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng nói:
- Hơn một năm nay, các ngươi giết vô số đệ tử Khương tộc, bây giờ nói đền bù thiệt hại cho gia gia cùng đại bá của ta, muốn đền bù tổn thất, để mạng lại đền a!
Khương Tư Nam ném Đặng Á Lâm cho Hoàng Thiên Y, nói khẽ:
- Hoàng Nhi, giúp ta coi chừng hắn, để cho hắn tận mắt xem, chỗ dựa hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo chết như thế nào!
Hoàng Nhi nhẹ gật đầu, một cỗ khí tức cường đại tràn ngập ra, lập tức giam cầm Đặng Á Lâm ở trong hư không, không cách nào nhúc nhích.
Lại là một Vương giả!
Trong nội tâm Đặng Á Lâm nhảy dựng, ánh mắt lộ ra đắng chát, thật không ngờ Hoàng Thiên Y cũng là một Vương giả, vừa rồi mình lại muốn đánh chủ ý một Vương giả? Sắc mặt hắn tái nhợt, không còn có bất luận tâm tư xấu xa gì nữa.
Phanh!
Khương Tư Nam giẫm chận tại chỗ mà đến, đứng ở đối diện Tam đại thành chủ.
Sắc mặt của Đại Thành chủ cũng trầm xuống, thật không ngờ Khương Tư Nam lại cuồng vọng như vậy, bất quá là Vương giả sơ kỳ, vậy mà nói bừa muốn ba người bọn họ đền mạng.
- Thật sự là không biết sống chết, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!
Tam thành chủ chứng kiến Đặng Á Lâm bị Khương Tư Nam ném cho Hoàng Thiên Y, lập tức không còn bất luận kiêng kị gì, một quyền oanh về phía Khương Tư Nam.
Oanh!
Hỏa diễm hạo hạo đãng đãng bao phủ hư không, một Hỏa Diễm Lĩnh vực xuất hiện, ánh lửa hừng hực, tựa hồ muốn đốt trời nấu biển, quyền cương hỏa diễm muốn trực tiếp xé Khương Tư Nam thành phấn vụn.
- Giết!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, kim quang cuồn cuộn, như một mảnh Đại Hải mênh mông, hắn oanh ra một quyền, như một Thần Long ngang trời đánh tới, khí tức khủng bố mà bá đạo để cho Tam thành chủ biến sắc.
Oanh!
Hai quyền tương giao, kim quang lập tức phá tan biển lửa, hư không rung mạnh, thiên địa ầm ầm, thân hình Khương Tư Nam bất động, nhưng mà Tam thành chủ thì lập tức kêu thảm một tiếng, cánh tay nát bấy, bị oanh bay mấy trăm trượng, ho ra từng ngụm máu.
- Cái gì?
Đại Thành chủ cùng Nhị thành chủ nhìn nhau, đều vô cùng kinh hãi.
Bọn hắn thật không ngờ, Tam thành chủ có tu vi Vương giả trung kỳ, thậm chí ngay cả một quyền của Khương Tư Nam đều tiếp không được, bị oanh trọng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.