Chương 392: Án mạng
Canh Tân
07/06/2013
Hồng Thủy Tập, phủ nha.
Mã Siêu nhắm mắt tập trung suy nghĩ, như lão tăng nhập định.
Nam tử nói chuyện tên là Hổ Bạch, tên chữ là Đạo Chi, là một phụ tá bên cạnh Mã Siêu. Hắn không cao, khoảng chừng trên dưới bảy, tám thước. Dáng vẻ gầy nhom, quần áo dài, khí chất nho nhã. Đầu hắn đội khăn vấn, tóc dài búi lại. Lông mày dài nhỏ, mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng, trên mặt luôn tươi cười ôn hòa.
- Đậu tướng quân, người Hồng Trạch cư ngụ ở Hồng Trạch hơn trăm năm, gần như đã đoạn tuyệt, không còn qua lại với Trung Nguyên nữa. Dù sao Lương Châu cũng xem như là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên , tuy rằng mấy năm nay thỉnh thoảng có xung đột lẫn nhau, nhưng đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mã Đằng tướng quân, Lã Bố tướng quân năm xưa và Đậu thị cũng có giao tình. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà! Có lẽ Đậu tướng quân cũng nghe nói rồi, triều đình muốn thu hồi Hà Tây. Những chuyện khác không nói đến, năm đó Đại tướng quân dương oai Mạc Bắc, lại chết vào tay tên hoạn quan, khiến tướng quân phải rời xa cố hương, sống ở nơi đất lạnh khủng khiếp này. Nếu như triều đình thật sự thu hồi Hà Tây, tướng quân còn có thể hùng bá Hồng Trạch như trước kia sao? Hồng Trạch là trung tâm của Hà Tây, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, đất đai phì nhiêu. Chỉ sợ đến lúc đó, đây sẽ là nơi đầu tiên triều đình muốn đối phó. Ha hả, Tướng quân là người thông minh, chắc cũng nhìn ra được lợi hại trong đó, học trò cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay, Đại công tử phụng mệnh Mã Đằng tướng quân đến đây, là hy vọng kết giao hữu hảo với Hồng Trạch. Võ Uy và Hà Tây tiếp giáp nhau, chúng ta chẳng những là hàng xóm, mà còn có cùng chung một mối thù, không biết Đậu tướng quân suy nghĩ thế nào?
Đậu Lan trâm ngâm, chăm chú nhìn Hổ Bạch, thật lâu không nói gì.
Đậu Hổ cười lạnh nói:
- Lời tiên sinh nói thật dễ nghe, nhưng chỉ sợ chúng ta chân trước ác chiến với triều đình, Mã tướng quân chân sau sẽ xuất binh cùng triều đình tấn công Hồng Trạch mà thôi. Cho dù không phải như vậy, Hồng Trạch ta quy thuận Mã Đằng tướng quân thì quan hệ giữa ta và ngươi sẽ như thế nào? Liệu có phải ngươi định bắt mấy vạn người Hồng Trạch ta nghe lệnh Võ Uy, hoặc là cha con ta làm việc dưới trướng của Mã Đằng tướng quân không?
Đậu Lan hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đậu Hổ, ngươi im miệng, chớ có nói bậy.
Hổ Bạch mỉm cười:
- Tiểu tướng quân lo lắng nhiều rồi. Ha ha, nếu như tướng quân nhà ta thật sự có ý gây bất lợi cho Hồng Trạch, Hồng Trạch làm sao có thể sống sót đến ngày nay?
Một câu nói thẳng thắn này lập tức khiến cho cha con Đậu Lan biến sắc.
Hổ Bạch cũng không hề khoa trương, dựa vào thực lực của Mã Đằng, muốn cướp lấy Hồng Trạch đúng là hoàn toàn có thể được.
Chẳng qua là vấn đề tổn thất ít nhiều mà thôi…
Nhưng dù vậy, Hổ Bạch nói như thế, cha con Đậu Lan vẫn không thể vui vẻ nổi, thậm chí còn cảm thấy uất nghẹn. Nhưng bọn họ lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ nhìn Hổ Bạch, hồi lâu cũng không nói gì.
Mã Siêu vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên mở mắt.
Y nhìn lướt qua mọi người trong phòng khách, chậm rãi nói:
- Đậu tướng quân, gia phụ kính tướng quân là con cháu danh thần, vì vậy mới để Mạnh Khởi đến gặp mặt tướng quân . Hồng Trạch, Mã gia ta không có hứng thú, cũng không cần. Nhưng có một câu ta cần phải nói cho rõ ràng, hiện nay triều cương không thịnh, Tào lão tử ép Thiên tử ra lệnh cho các chư hầu, biến Thiên tử thành con rối. Gia phụ dâng chiếu chống lại phản nghịch, lúc trước đủ loại, tuy nhiên cùng với Tào tặc nghĩ đến rắn. Nếu như Đậu tướng quân muốn quy thuận Tào, Mã gia ta quyết không cho phép. Đến đến lúc đó hậu quả như nào, ta tin Đậu tướng quân cũng có thể nghĩ tới. Tóm lại, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch nếu như cùng hợp tác với Mã gia ta, Mạnh Khởi ta có thể bảo đảm Hồng Trạch có thể lấy tay gối đầu không lo, nếu …
Trong lời nói của Mã Siêu, người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo và ngang ngược.
Y cười lạnh hai tiếng, nhìn Đậu Hổ, rồi sau đó lại nhắm mắt lại, lại không nói lời nào.
Đậu Hổ giận tím mặt, hai tay đập bàn định đứng dậy, lại bị Lý Đinh níu lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn.
Mã Siêu đến đây không hề có ý tốt.
Đậu Lan mắt hổ trợn lên, lạnh lùng nói:
- Mạnh Khởi, ngươi đang uy hiếp chúng ta?
Hổ Bạch vội vàng nói:
- Tướng quân làm gì phải tức giận, Đại công tử không phải là uy hiếp, chỉ có thiện ý muốn nhắc nhở thôi. Tướng quân cũng biết đấy, tướng quân nhà ta sớm muộn gì cũng phản bội Tào tặc, nếu để Tào tặc đứng vững ở Hà Tây, tuyệt không phải việc tốt gì. Đại công tử tính tình rắn rỏi khí khái, lời nói có phần thẳng thắn. Nhưng tâm ý của ngài là tốt, không hy vọng người nhà của chúng ta tự đánh người trong nhà, xin tướng quân hãy suy nghĩ kĩ.
Mã Siêu hoàn toàn không đếm xỉa tới sự tức giận của cha con Đậu Lan , vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ là từ đường nét góc cạnh rõ ràng như đao tước trên khuôn mặt của y có thế nhận thấy, y tuyệt không phải tùy tiện nói đơn giản như vậy.
Đậu Lan chếch môi lên, sau một hồi lâu đột nhiên cười ha hả.
- Mạnh Khởi nói cũng không phải không có lý, chỉ là Đậu Lan không xứng đáng ở Hồng Thủy Tập, tuy là người đứng đầu của bộ lạc, nhưng cũng không thể khư khư cố chấp được. Ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch có cùng chung tiếng nói, vui buồn cùng nhau, việc này trọng đại, chỉ sợ cần thương nghị với ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc trước, sau đó mới có thể ra quyết định. Chi bằng thế này đi, ta lập tức triệu tập ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc đến Hồng Thủy Tập, đến lúc đó ta sẽ cùng với bọn họ nói rõ lợi hại. Chỉ cần có hơn nửa số người đồng ý, Đậu Lan nguyện dẫn Hồng Trạch quy thuận tướng quân.
Mã Siêu trầm mặc không nói, nhìn về phía Hổ Bạch.
Lại thấy Hổ Bạch hướng về phía y gật gật đầu, vì thế nói:
- Nếu tướng quân nói như vậy, vậy Mã Siêu cũng không bức ép. Chỉ có điều là thời gian này triều đình sắp tiến vào chiếm giữ Hà Tây, xin tướng quân cho Mã Siêu một thời gian, người xem thế nào?
- Ba ngày, ba ngày sau ta sẽ triệu tập ba mươi sáu nhân vật đứng đầu của các bộ lạc thương nghị việc này, cho Mạnh Khởi một đáp án.
- Nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ chờ ba ngày.
Mã Siêu dứt lời, đứng dậy cáo từ đám người Đậu Lan, mang theo Hổ Bạch xoay người rời khỏi.
Đậu Lan đích thân tiễn Mã Siêu ra khỏi phủ nha, lại lệnh cho người sắp xếp chỗ cho đoàn người Mã Siêu, lúc này mới quay trở về phòng khách.
- Phụ thân, Mã Mạnh Khởi không coi ai ra gì, quá khinh thường cha con ta.
Đậu Hổ ở trong phòng khách nổi giận lôi đình, lạnh lùng nói:
- Ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch ta cùng đấu với Mã Gia của y xem sao. Quân của Mã gia y tuy rằng dũng mãnh, nhưng người Hồng Trạch cũng không kém. Cùng lắm thì, chúng ta và bọn họ quyết tử, ngươi sống ta chết chứ gì.
Đậu Lan không để ý tới Đậu Hổ, mà quay qua Lý Đinh hỏi:
- Hiền chất, ngươi thấy thế nào?
Lý Đinh ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Mã gia bức ép rất nhanh, cũng nói rõ bọn họ rất kiêng nể Tào Tháo. Nếu không, Mạnh Khởi sẽ không hùng hổ dọa người như thế. Mã Thọ Thành làm thế là muốn tiến trước một bước, khống chế Hà Tây.
Đậu Lan cười:
- Hắn không ngừng hùng hổ dọa người, chỉ e rằng đã nắm chắc phần thắng rồi thôi.
- Ý của phụ thân là…
- Ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch, ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch… chỉ sợ từ nay về sau, ba mươi sáu bộ không còn tồn tại nữa, mà sẽ sụp đổ thôi! Mã Siêu nếu dám ra mặt uy hiếp, rõ ràng y rất nắm chắc phần thắng. Mà sở dĩ y có thể đồng ý cho Đậu Lan triệu tập ba mươi sáu người đứng đầu các bộ lạc thương nghị, một mặt tất nhiên là bởi vì y không được bức bách quá đáng, mặt khác, sợ là đã lôi kéo được một số ít người đứng đầu bộ lạc, cho nên mới ra quyết định như vậy…
Đậu Hổ và Lý Đinh không khỏi biến sắc.
Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn Đậu Lan.
- Phụ thân (bá phụ) cho rằng nên làm như thế nào?
- Lý Đinh, Lý đại nhân đã từng đưa ra quan điểm về chuyện này chưa?
- Gia tổ ư?
- Ta biết, Lý đại nhân luôn hy vọng Hồng Trạch có thể quy thuận triều đình, nhưng lại lo lắng, triều đình sau khi được việc tốt như vậy, lại vẫn như trước, bỏ mặc Hồng Trạch không để ý không hỏi. Hắn đối với triều đình hiểu rất rõ, cho nên ta muốn biết, hắn…
- Gia tổ đích thực đã từng nói qua, Mã gia là ác lang Lương Châu.
Lời nhận xét này rõ ràng chưa từng trao đổi qua với Đậu Lan nhưng hai người thực hợp ý nhau.
Tuy rằng Lý Đinh không nói ra suy nghĩ thực sự của Lý Kỳ, nhưng có thể thấy được Lý Kỳ cũng có chút e ngại Mã Đằng.
- Như vậy, ta đã hiểu rồi!
Đậu Lan ngẫm nghĩ, không hỏi lại nữa.
Ông ngồi giữa trung tâm phòng khách, trầm mặc thật lâu sau, nói với Đậu Hổ:
- Lập tức triệu tập ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc, cùng đại nhân Lương Nguyên Bích tiến đến Hồng Thủy Tập, ta nghĩ có số việc nội trong vòng ba ngày tới cần phải đưa ra quyết định ngay. Lý Đinh, ngươi thông báo với Lý đại nhân, bảo ông ấy không cần đến nhưng xin Lý đại nhân hãy dẫn quân, hướng về phía gần Hồng Thủy Tập.
- Phụ thân…
Đậu Lan khẽ mỉm cười,
- Mã Mạnh Khởi nếu đến đây, Mã Thọ Thành làm sao có thể không có hậu chiêu?
Lý Đinh về tới nhà trọ, sau đó đem sự việc đã trải qua, nói tường tận cho Tào Bằng biết.
Tào Bằng nghe xong, cũng đoán được một chút suy nghĩ của Đậu Lan. Chắc hẳn là Đậu Lan tạm thời vẫn còn do dự không quyết, một mặt sợ bị triều đình lừa gạt, mặt khác, lại lo lắng quy thuận Mã Đằng rồi, Hồng Trạch không còn độc lập như trước nữa. Đồng thời, bởi vì nguyên nhân thân phận đặc biệt, nên Đậu Lan luôn có chút đề phòng đối với triều đình, thậm chí còn có một chút mâu thuẫn.
Hiện tại không phải cơ hội tốt nhất để bàn bạc với Đậu Lan.
Hơn nữa Lý Đinh cũng nói rồi, ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc biểu quyết mới là điểm mấu chót.
- Người Hưu Chư nói thế nào?
- Người Hưu Chư từ trước đến giờ luôn nghe theo Đậu tướng quân, chỉ đâu đánh đó.
Tào Bằng trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là quyết định, lặng yên quan sát tình hình biến đổi thế nào.
Tuy nhiên, để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tào Bằng vẫn quyết định cho Lương Khoan đến bộ lạc Lý Đinh, liên hệ với Doãn Phụng, thúc giục binh mã của Đặng Phạm nhanh chóng hành động. Nếu như Hồng Trạch thật sự muốn quy thuận Mã Đằng, Tào Bằng không ngại đấu một trận với Hồng Trạch trước.
Cứ như vậy, Tào Bằng tiếp tục ở lại Hồng Thủy Tập, tiếp tục quan sát động tĩnh.
Đoàn người Mã Siêu ở trạm nghỉ chân, đích xác là chỉ ở trong nhà, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh. Đậu Lan cũng có vẻ rất bình tĩnh, vào ngày thứ hai sau khi Mã Siêu đến thăm hỏi, liền truyền đạt mệnh lệnh, ở ngoài Hồng Thủy Tập sắp xếp sân bãi, chuẩn bị nghênh đón ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc đến. Hồng Thủy Tập rất nhỏ, ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc đến thương nghị sự việc, tất nhiên sẽ có tùy tùng đi theo dẫn dắt. Đến lúc đó, lấy quy mô Hồng Thủy Tập, chỉ sợ cũng không có cách nào sắp xếp cho nhiều người như vậy, chỉ đành phải đóng quân ở ngoài thành.
Đến tối ngày thứ hai, bảy bộ lạc đại nhân cách Hồng Thủy Tập gần nhất, sớm đã tới.
Sau đó, các vị đại nhân ở khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch, cũng ầm ầm tiến đến, làm cho Hồng Thủy Tập lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lý Đinh không rảnh bận tâm Tào Bằng, giúp đỡ Đậu Lan tiếp đón các đại nhân của các bộ lạc đã đến.
Tào Bằng ở trong phòng khách hơi khó chịu, vì thế liền dẫn Vương Song và Khương Tự, cùng nhau đi ra khỏi nhà trọ, đi dạo trong thành.
Hồng Thủy Tập tuy không lớn, nhưng vẫn có đầy đủ các loại phương tiện.
Trong thành cửa hàng mọc lên san sát, trên đường phố người đi đường nối gót nhau. Bước chậm rãi ở bên trong chợ, Tào Bằng cẩn thận đánh giá tòa thị trấn nhỏ này, đồng thời lắng nghe Khương Tự giới thiệu. Khương Tự thân là du hiệp, cũng không phải là lần đầu tiên đến Hồng Thủy Tập, đặc biệt hiểu rõ tòa thị trấn này. Y vừa đi vừa hạ giọng giới thiệu với Tào Bằng các loại phong thổ bản địa tình người, phong tục cuộc sống. Tào Bằng nghe rất nhiệt tình, thỉnh thoảng hạ giọng hỏi hai câu, liên tục gật đầu, ra ý đã hiểu.
- Công tử, bên kia chính là chỗ phủ nha.
Khương Tự chỉ trỏ phía cuối con phố dài, theo hướng chỉ trỏ của ngón tay y, Tào Bằng liền nhìn thấy một tòa nhà nằm ở cách đó không xa.
Ngoài cửa phủ nha, có vài tên thị vệ, xem ra dường như rất nghiêm ngặt.
Tào Bằng nhìn thoáng qua, sau đó cũng không hề hỏi một câu gì, mà là quay người, hiếu ký nhìn nhìn thịt treo trên giá ở trên đường phố.
Trên cái giá đó để là nửa miếng đùi bò, một người đàn ông nhìn giống người Hồ, vừa nướng thịt, vừa dùng một thanh đao sắc nhọn thuần thục cắt ra một miếng thịt nướng giòn giòn từ trên miếng thịt đó. Sau khi cắt ra mâm, phối với một số đồ chấm đặt trên bàn, các thực khách dùng một miếng bánh Hồ cuộn thịt nướng, ngốn nga ngốn nghiến, xem ra hương vị cực kỳ ngọt ngào.
- Đó là người Nguyệt Thị, ở Hồng Trạch đã nhiều năm rồi. Thịt nướng của nhà hắn, có thể nói là ngon tuyệt ở Hồng Thủy Tập. Ha ha, Công tử nếu như có hứng thú, không ngại nếm thử xem.
- Cũng được, ta cũng đang cảm thấy hơi đói.
Mùi thịt nồng đậm, khiến cho Tào Bằng không khỏi cảm giác muốn nếm thử xem sao.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Khương Tự xong, hắn liền gật đầu đáp lại, cất bước đi về phía quán thịt nướng.
Đúng lúc này, một tên người Hồ thắt bím tóc vội vàng đi từ trên đầu phố tới. Tào Bằng không cẩn thận, bị người Hồ kia đụng phải. Chỉ thấy người Hồ kia lui bật lại vài bước, đặt phịch mông ngồi xuống đất, mở miệng chửi. Chẳng qua, gã nói tiếng của người Hung Nô, Tào Bằng nghe không hiểu, vì thế tiến lên, giơ tay nâng dậy.
- Người này cũng thật là, rõ ràng là ngươi đụng ta, làm sao lại trách ngược lại ta được?
Người Hồ ngẩn ra, gạt tay Tào Bằng ra, dùng một loại cực kỳ quái dị cường điệu nói:
- Nếu như không phải có việc gấp, ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Gã lồm cồm đứng lên, hung tợn trợn mắt nhìn Tào Bằng một cái, vội vàng bỏ đi.
Tào Bằng gãi gãi đầu, nói với Khương Tự:
- Tên tiểu tử người Hồ thật là hống hách. Theo ta, loại người có tính tình như thế này sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
- Hay là để ta đi giáo huấn gã một chút?
- Thôi đi, lúc này nhiều một việc không bằng ít đi một việc. Khương Tự, tiểu Song, chúng ta đi ăn thịt nướng, ta mời.
Tào Bằng nhìn bóng dáng tên người Hồ kia vội vã bỏ đi, nhẹ nhàng lắc đầu, cười ha hả.
Nếu hắn không muốn truy cứu, Khương Tự và Vương Song cũng không truy cứu nữa. Ba người đi thẳng vào quán thịt nướng, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Khương Tự tiện tay gọi luôn ba cân thịt nướng, còn cả một vò rượu, ba người ngồi xuống chỗ đó, đang định nói chuyện, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Từ phía cuối con phố dài, có người kinh hoảng la lên:
- Giết người, giết người rồi…
Tào Bằng ngẩn người, nhìn về phía phát tiếng gào kia.
Chỉ thấy tại ngoài cửa phủ nha đó, rất nhiều người đang vây quanh. Nhiều người chen chúc, chật kín ở đó, che khuất tầm nhìn của Tào Bằng.
- Có chuyện gì thế?
- Hình như chỗ nha phủ có chuyện gì xảy ra rồi…
- Đi, qua đó xem đi!
Tào Bằng đứng dậy, cùng với Khương Tự và Vương Song đi tới đó.
Lúc này, cửa nha phủ loạn lên, tên gia đinh canh giữ ngoài cửa tuy rằng tiến lên trước duy trì trật tự, nhưng người quá đông, hết sức huyên náo. Các giọng địa phương hỗn loạn một chỗ, Tào Bằng đứng ở bên ngoài, căn bản nghe không rõ lắm.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Hình như có người bị giết ở cửa nha môn rồi.
- A?
Tào Bằng ngẩn ra, dẫn Khương Tự và Vương Song đi về phía đám người chen chúc. Mất một lúc lâu sau, ba người mới chen lên được phía trước, Tào Bằng kiễng chân, ló đầu nhìn ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn biến sắc...
Mã Siêu nhắm mắt tập trung suy nghĩ, như lão tăng nhập định.
Nam tử nói chuyện tên là Hổ Bạch, tên chữ là Đạo Chi, là một phụ tá bên cạnh Mã Siêu. Hắn không cao, khoảng chừng trên dưới bảy, tám thước. Dáng vẻ gầy nhom, quần áo dài, khí chất nho nhã. Đầu hắn đội khăn vấn, tóc dài búi lại. Lông mày dài nhỏ, mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng, trên mặt luôn tươi cười ôn hòa.
- Đậu tướng quân, người Hồng Trạch cư ngụ ở Hồng Trạch hơn trăm năm, gần như đã đoạn tuyệt, không còn qua lại với Trung Nguyên nữa. Dù sao Lương Châu cũng xem như là nơi chúng ta sinh ra và lớn lên , tuy rằng mấy năm nay thỉnh thoảng có xung đột lẫn nhau, nhưng đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mã Đằng tướng quân, Lã Bố tướng quân năm xưa và Đậu thị cũng có giao tình. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà! Có lẽ Đậu tướng quân cũng nghe nói rồi, triều đình muốn thu hồi Hà Tây. Những chuyện khác không nói đến, năm đó Đại tướng quân dương oai Mạc Bắc, lại chết vào tay tên hoạn quan, khiến tướng quân phải rời xa cố hương, sống ở nơi đất lạnh khủng khiếp này. Nếu như triều đình thật sự thu hồi Hà Tây, tướng quân còn có thể hùng bá Hồng Trạch như trước kia sao? Hồng Trạch là trung tâm của Hà Tây, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, đất đai phì nhiêu. Chỉ sợ đến lúc đó, đây sẽ là nơi đầu tiên triều đình muốn đối phó. Ha hả, Tướng quân là người thông minh, chắc cũng nhìn ra được lợi hại trong đó, học trò cũng không nhiều lời nữa. Hôm nay, Đại công tử phụng mệnh Mã Đằng tướng quân đến đây, là hy vọng kết giao hữu hảo với Hồng Trạch. Võ Uy và Hà Tây tiếp giáp nhau, chúng ta chẳng những là hàng xóm, mà còn có cùng chung một mối thù, không biết Đậu tướng quân suy nghĩ thế nào?
Đậu Lan trâm ngâm, chăm chú nhìn Hổ Bạch, thật lâu không nói gì.
Đậu Hổ cười lạnh nói:
- Lời tiên sinh nói thật dễ nghe, nhưng chỉ sợ chúng ta chân trước ác chiến với triều đình, Mã tướng quân chân sau sẽ xuất binh cùng triều đình tấn công Hồng Trạch mà thôi. Cho dù không phải như vậy, Hồng Trạch ta quy thuận Mã Đằng tướng quân thì quan hệ giữa ta và ngươi sẽ như thế nào? Liệu có phải ngươi định bắt mấy vạn người Hồng Trạch ta nghe lệnh Võ Uy, hoặc là cha con ta làm việc dưới trướng của Mã Đằng tướng quân không?
Đậu Lan hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đậu Hổ, ngươi im miệng, chớ có nói bậy.
Hổ Bạch mỉm cười:
- Tiểu tướng quân lo lắng nhiều rồi. Ha ha, nếu như tướng quân nhà ta thật sự có ý gây bất lợi cho Hồng Trạch, Hồng Trạch làm sao có thể sống sót đến ngày nay?
Một câu nói thẳng thắn này lập tức khiến cho cha con Đậu Lan biến sắc.
Hổ Bạch cũng không hề khoa trương, dựa vào thực lực của Mã Đằng, muốn cướp lấy Hồng Trạch đúng là hoàn toàn có thể được.
Chẳng qua là vấn đề tổn thất ít nhiều mà thôi…
Nhưng dù vậy, Hổ Bạch nói như thế, cha con Đậu Lan vẫn không thể vui vẻ nổi, thậm chí còn cảm thấy uất nghẹn. Nhưng bọn họ lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ nhìn Hổ Bạch, hồi lâu cũng không nói gì.
Mã Siêu vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên mở mắt.
Y nhìn lướt qua mọi người trong phòng khách, chậm rãi nói:
- Đậu tướng quân, gia phụ kính tướng quân là con cháu danh thần, vì vậy mới để Mạnh Khởi đến gặp mặt tướng quân . Hồng Trạch, Mã gia ta không có hứng thú, cũng không cần. Nhưng có một câu ta cần phải nói cho rõ ràng, hiện nay triều cương không thịnh, Tào lão tử ép Thiên tử ra lệnh cho các chư hầu, biến Thiên tử thành con rối. Gia phụ dâng chiếu chống lại phản nghịch, lúc trước đủ loại, tuy nhiên cùng với Tào tặc nghĩ đến rắn. Nếu như Đậu tướng quân muốn quy thuận Tào, Mã gia ta quyết không cho phép. Đến đến lúc đó hậu quả như nào, ta tin Đậu tướng quân cũng có thể nghĩ tới. Tóm lại, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch nếu như cùng hợp tác với Mã gia ta, Mạnh Khởi ta có thể bảo đảm Hồng Trạch có thể lấy tay gối đầu không lo, nếu …
Trong lời nói của Mã Siêu, người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo và ngang ngược.
Y cười lạnh hai tiếng, nhìn Đậu Hổ, rồi sau đó lại nhắm mắt lại, lại không nói lời nào.
Đậu Hổ giận tím mặt, hai tay đập bàn định đứng dậy, lại bị Lý Đinh níu lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn.
Mã Siêu đến đây không hề có ý tốt.
Đậu Lan mắt hổ trợn lên, lạnh lùng nói:
- Mạnh Khởi, ngươi đang uy hiếp chúng ta?
Hổ Bạch vội vàng nói:
- Tướng quân làm gì phải tức giận, Đại công tử không phải là uy hiếp, chỉ có thiện ý muốn nhắc nhở thôi. Tướng quân cũng biết đấy, tướng quân nhà ta sớm muộn gì cũng phản bội Tào tặc, nếu để Tào tặc đứng vững ở Hà Tây, tuyệt không phải việc tốt gì. Đại công tử tính tình rắn rỏi khí khái, lời nói có phần thẳng thắn. Nhưng tâm ý của ngài là tốt, không hy vọng người nhà của chúng ta tự đánh người trong nhà, xin tướng quân hãy suy nghĩ kĩ.
Mã Siêu hoàn toàn không đếm xỉa tới sự tức giận của cha con Đậu Lan , vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ là từ đường nét góc cạnh rõ ràng như đao tước trên khuôn mặt của y có thế nhận thấy, y tuyệt không phải tùy tiện nói đơn giản như vậy.
Đậu Lan chếch môi lên, sau một hồi lâu đột nhiên cười ha hả.
- Mạnh Khởi nói cũng không phải không có lý, chỉ là Đậu Lan không xứng đáng ở Hồng Thủy Tập, tuy là người đứng đầu của bộ lạc, nhưng cũng không thể khư khư cố chấp được. Ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch có cùng chung tiếng nói, vui buồn cùng nhau, việc này trọng đại, chỉ sợ cần thương nghị với ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc trước, sau đó mới có thể ra quyết định. Chi bằng thế này đi, ta lập tức triệu tập ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc đến Hồng Thủy Tập, đến lúc đó ta sẽ cùng với bọn họ nói rõ lợi hại. Chỉ cần có hơn nửa số người đồng ý, Đậu Lan nguyện dẫn Hồng Trạch quy thuận tướng quân.
Mã Siêu trầm mặc không nói, nhìn về phía Hổ Bạch.
Lại thấy Hổ Bạch hướng về phía y gật gật đầu, vì thế nói:
- Nếu tướng quân nói như vậy, vậy Mã Siêu cũng không bức ép. Chỉ có điều là thời gian này triều đình sắp tiến vào chiếm giữ Hà Tây, xin tướng quân cho Mã Siêu một thời gian, người xem thế nào?
- Ba ngày, ba ngày sau ta sẽ triệu tập ba mươi sáu nhân vật đứng đầu của các bộ lạc thương nghị việc này, cho Mạnh Khởi một đáp án.
- Nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ chờ ba ngày.
Mã Siêu dứt lời, đứng dậy cáo từ đám người Đậu Lan, mang theo Hổ Bạch xoay người rời khỏi.
Đậu Lan đích thân tiễn Mã Siêu ra khỏi phủ nha, lại lệnh cho người sắp xếp chỗ cho đoàn người Mã Siêu, lúc này mới quay trở về phòng khách.
- Phụ thân, Mã Mạnh Khởi không coi ai ra gì, quá khinh thường cha con ta.
Đậu Hổ ở trong phòng khách nổi giận lôi đình, lạnh lùng nói:
- Ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch ta cùng đấu với Mã Gia của y xem sao. Quân của Mã gia y tuy rằng dũng mãnh, nhưng người Hồng Trạch cũng không kém. Cùng lắm thì, chúng ta và bọn họ quyết tử, ngươi sống ta chết chứ gì.
Đậu Lan không để ý tới Đậu Hổ, mà quay qua Lý Đinh hỏi:
- Hiền chất, ngươi thấy thế nào?
Lý Đinh ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Mã gia bức ép rất nhanh, cũng nói rõ bọn họ rất kiêng nể Tào Tháo. Nếu không, Mạnh Khởi sẽ không hùng hổ dọa người như thế. Mã Thọ Thành làm thế là muốn tiến trước một bước, khống chế Hà Tây.
Đậu Lan cười:
- Hắn không ngừng hùng hổ dọa người, chỉ e rằng đã nắm chắc phần thắng rồi thôi.
- Ý của phụ thân là…
- Ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch, ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch… chỉ sợ từ nay về sau, ba mươi sáu bộ không còn tồn tại nữa, mà sẽ sụp đổ thôi! Mã Siêu nếu dám ra mặt uy hiếp, rõ ràng y rất nắm chắc phần thắng. Mà sở dĩ y có thể đồng ý cho Đậu Lan triệu tập ba mươi sáu người đứng đầu các bộ lạc thương nghị, một mặt tất nhiên là bởi vì y không được bức bách quá đáng, mặt khác, sợ là đã lôi kéo được một số ít người đứng đầu bộ lạc, cho nên mới ra quyết định như vậy…
Đậu Hổ và Lý Đinh không khỏi biến sắc.
Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn Đậu Lan.
- Phụ thân (bá phụ) cho rằng nên làm như thế nào?
- Lý Đinh, Lý đại nhân đã từng đưa ra quan điểm về chuyện này chưa?
- Gia tổ ư?
- Ta biết, Lý đại nhân luôn hy vọng Hồng Trạch có thể quy thuận triều đình, nhưng lại lo lắng, triều đình sau khi được việc tốt như vậy, lại vẫn như trước, bỏ mặc Hồng Trạch không để ý không hỏi. Hắn đối với triều đình hiểu rất rõ, cho nên ta muốn biết, hắn…
- Gia tổ đích thực đã từng nói qua, Mã gia là ác lang Lương Châu.
Lời nhận xét này rõ ràng chưa từng trao đổi qua với Đậu Lan nhưng hai người thực hợp ý nhau.
Tuy rằng Lý Đinh không nói ra suy nghĩ thực sự của Lý Kỳ, nhưng có thể thấy được Lý Kỳ cũng có chút e ngại Mã Đằng.
- Như vậy, ta đã hiểu rồi!
Đậu Lan ngẫm nghĩ, không hỏi lại nữa.
Ông ngồi giữa trung tâm phòng khách, trầm mặc thật lâu sau, nói với Đậu Hổ:
- Lập tức triệu tập ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc, cùng đại nhân Lương Nguyên Bích tiến đến Hồng Thủy Tập, ta nghĩ có số việc nội trong vòng ba ngày tới cần phải đưa ra quyết định ngay. Lý Đinh, ngươi thông báo với Lý đại nhân, bảo ông ấy không cần đến nhưng xin Lý đại nhân hãy dẫn quân, hướng về phía gần Hồng Thủy Tập.
- Phụ thân…
Đậu Lan khẽ mỉm cười,
- Mã Mạnh Khởi nếu đến đây, Mã Thọ Thành làm sao có thể không có hậu chiêu?
Lý Đinh về tới nhà trọ, sau đó đem sự việc đã trải qua, nói tường tận cho Tào Bằng biết.
Tào Bằng nghe xong, cũng đoán được một chút suy nghĩ của Đậu Lan. Chắc hẳn là Đậu Lan tạm thời vẫn còn do dự không quyết, một mặt sợ bị triều đình lừa gạt, mặt khác, lại lo lắng quy thuận Mã Đằng rồi, Hồng Trạch không còn độc lập như trước nữa. Đồng thời, bởi vì nguyên nhân thân phận đặc biệt, nên Đậu Lan luôn có chút đề phòng đối với triều đình, thậm chí còn có một chút mâu thuẫn.
Hiện tại không phải cơ hội tốt nhất để bàn bạc với Đậu Lan.
Hơn nữa Lý Đinh cũng nói rồi, ba mươi sáu người đứng đầu của các bộ lạc biểu quyết mới là điểm mấu chót.
- Người Hưu Chư nói thế nào?
- Người Hưu Chư từ trước đến giờ luôn nghe theo Đậu tướng quân, chỉ đâu đánh đó.
Tào Bằng trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là quyết định, lặng yên quan sát tình hình biến đổi thế nào.
Tuy nhiên, để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tào Bằng vẫn quyết định cho Lương Khoan đến bộ lạc Lý Đinh, liên hệ với Doãn Phụng, thúc giục binh mã của Đặng Phạm nhanh chóng hành động. Nếu như Hồng Trạch thật sự muốn quy thuận Mã Đằng, Tào Bằng không ngại đấu một trận với Hồng Trạch trước.
Cứ như vậy, Tào Bằng tiếp tục ở lại Hồng Thủy Tập, tiếp tục quan sát động tĩnh.
Đoàn người Mã Siêu ở trạm nghỉ chân, đích xác là chỉ ở trong nhà, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh. Đậu Lan cũng có vẻ rất bình tĩnh, vào ngày thứ hai sau khi Mã Siêu đến thăm hỏi, liền truyền đạt mệnh lệnh, ở ngoài Hồng Thủy Tập sắp xếp sân bãi, chuẩn bị nghênh đón ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc đến. Hồng Thủy Tập rất nhỏ, ba mươi sáu đại nhân của các bộ lạc đến thương nghị sự việc, tất nhiên sẽ có tùy tùng đi theo dẫn dắt. Đến lúc đó, lấy quy mô Hồng Thủy Tập, chỉ sợ cũng không có cách nào sắp xếp cho nhiều người như vậy, chỉ đành phải đóng quân ở ngoài thành.
Đến tối ngày thứ hai, bảy bộ lạc đại nhân cách Hồng Thủy Tập gần nhất, sớm đã tới.
Sau đó, các vị đại nhân ở khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch, cũng ầm ầm tiến đến, làm cho Hồng Thủy Tập lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lý Đinh không rảnh bận tâm Tào Bằng, giúp đỡ Đậu Lan tiếp đón các đại nhân của các bộ lạc đã đến.
Tào Bằng ở trong phòng khách hơi khó chịu, vì thế liền dẫn Vương Song và Khương Tự, cùng nhau đi ra khỏi nhà trọ, đi dạo trong thành.
Hồng Thủy Tập tuy không lớn, nhưng vẫn có đầy đủ các loại phương tiện.
Trong thành cửa hàng mọc lên san sát, trên đường phố người đi đường nối gót nhau. Bước chậm rãi ở bên trong chợ, Tào Bằng cẩn thận đánh giá tòa thị trấn nhỏ này, đồng thời lắng nghe Khương Tự giới thiệu. Khương Tự thân là du hiệp, cũng không phải là lần đầu tiên đến Hồng Thủy Tập, đặc biệt hiểu rõ tòa thị trấn này. Y vừa đi vừa hạ giọng giới thiệu với Tào Bằng các loại phong thổ bản địa tình người, phong tục cuộc sống. Tào Bằng nghe rất nhiệt tình, thỉnh thoảng hạ giọng hỏi hai câu, liên tục gật đầu, ra ý đã hiểu.
- Công tử, bên kia chính là chỗ phủ nha.
Khương Tự chỉ trỏ phía cuối con phố dài, theo hướng chỉ trỏ của ngón tay y, Tào Bằng liền nhìn thấy một tòa nhà nằm ở cách đó không xa.
Ngoài cửa phủ nha, có vài tên thị vệ, xem ra dường như rất nghiêm ngặt.
Tào Bằng nhìn thoáng qua, sau đó cũng không hề hỏi một câu gì, mà là quay người, hiếu ký nhìn nhìn thịt treo trên giá ở trên đường phố.
Trên cái giá đó để là nửa miếng đùi bò, một người đàn ông nhìn giống người Hồ, vừa nướng thịt, vừa dùng một thanh đao sắc nhọn thuần thục cắt ra một miếng thịt nướng giòn giòn từ trên miếng thịt đó. Sau khi cắt ra mâm, phối với một số đồ chấm đặt trên bàn, các thực khách dùng một miếng bánh Hồ cuộn thịt nướng, ngốn nga ngốn nghiến, xem ra hương vị cực kỳ ngọt ngào.
- Đó là người Nguyệt Thị, ở Hồng Trạch đã nhiều năm rồi. Thịt nướng của nhà hắn, có thể nói là ngon tuyệt ở Hồng Thủy Tập. Ha ha, Công tử nếu như có hứng thú, không ngại nếm thử xem.
- Cũng được, ta cũng đang cảm thấy hơi đói.
Mùi thịt nồng đậm, khiến cho Tào Bằng không khỏi cảm giác muốn nếm thử xem sao.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Khương Tự xong, hắn liền gật đầu đáp lại, cất bước đi về phía quán thịt nướng.
Đúng lúc này, một tên người Hồ thắt bím tóc vội vàng đi từ trên đầu phố tới. Tào Bằng không cẩn thận, bị người Hồ kia đụng phải. Chỉ thấy người Hồ kia lui bật lại vài bước, đặt phịch mông ngồi xuống đất, mở miệng chửi. Chẳng qua, gã nói tiếng của người Hung Nô, Tào Bằng nghe không hiểu, vì thế tiến lên, giơ tay nâng dậy.
- Người này cũng thật là, rõ ràng là ngươi đụng ta, làm sao lại trách ngược lại ta được?
Người Hồ ngẩn ra, gạt tay Tào Bằng ra, dùng một loại cực kỳ quái dị cường điệu nói:
- Nếu như không phải có việc gấp, ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Gã lồm cồm đứng lên, hung tợn trợn mắt nhìn Tào Bằng một cái, vội vàng bỏ đi.
Tào Bằng gãi gãi đầu, nói với Khương Tự:
- Tên tiểu tử người Hồ thật là hống hách. Theo ta, loại người có tính tình như thế này sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
- Hay là để ta đi giáo huấn gã một chút?
- Thôi đi, lúc này nhiều một việc không bằng ít đi một việc. Khương Tự, tiểu Song, chúng ta đi ăn thịt nướng, ta mời.
Tào Bằng nhìn bóng dáng tên người Hồ kia vội vã bỏ đi, nhẹ nhàng lắc đầu, cười ha hả.
Nếu hắn không muốn truy cứu, Khương Tự và Vương Song cũng không truy cứu nữa. Ba người đi thẳng vào quán thịt nướng, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Khương Tự tiện tay gọi luôn ba cân thịt nướng, còn cả một vò rượu, ba người ngồi xuống chỗ đó, đang định nói chuyện, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Từ phía cuối con phố dài, có người kinh hoảng la lên:
- Giết người, giết người rồi…
Tào Bằng ngẩn người, nhìn về phía phát tiếng gào kia.
Chỉ thấy tại ngoài cửa phủ nha đó, rất nhiều người đang vây quanh. Nhiều người chen chúc, chật kín ở đó, che khuất tầm nhìn của Tào Bằng.
- Có chuyện gì thế?
- Hình như chỗ nha phủ có chuyện gì xảy ra rồi…
- Đi, qua đó xem đi!
Tào Bằng đứng dậy, cùng với Khương Tự và Vương Song đi tới đó.
Lúc này, cửa nha phủ loạn lên, tên gia đinh canh giữ ngoài cửa tuy rằng tiến lên trước duy trì trật tự, nhưng người quá đông, hết sức huyên náo. Các giọng địa phương hỗn loạn một chỗ, Tào Bằng đứng ở bên ngoài, căn bản nghe không rõ lắm.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Hình như có người bị giết ở cửa nha môn rồi.
- A?
Tào Bằng ngẩn ra, dẫn Khương Tự và Vương Song đi về phía đám người chen chúc. Mất một lúc lâu sau, ba người mới chen lên được phía trước, Tào Bằng kiễng chân, ló đầu nhìn ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn biến sắc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.