Chương 356: Bài học cuối cùng
Canh Tân
07/06/2013
Tào Tháo được tin Tào Bằng liền vui mừng hớn hở
Đối với việc này, ông ta cũng rất vui, lệnh cho Tào Bân đến chúc mừng. Theo sau là bắt đầu một loạt người đến chúc mừng, chỉ có điều đám người đến chúc mừng đó, đa số đều là nhân vật thực quyền. Như là Hạ Hầu Thuần, Từ Hoảng, Vu Cấm, Nhạc Tiến, còn có Tuân Du, Giả Hủ, những người này phần lớn sẽ không đích thân đến, họ phái con cháu thân tín trong nhà đến để nể mặt Tào Bằng. Còn những người đại diện thế hệ thứ hai của dòng họ Tào như Tào Chân, Tào Hưu, Điển Mãn, Hứa Nghi, cùng với Hạ Hầu Ân, Hạ Hầu Hành đều đích thân đến
Chỉ một lúc, ngoài điền trang Tào gia đã ngựa xe như nước, khách đến nối liền không dứt.
Đêm đó, Trương Liêu, Cam Ninh cũng đến viếng thăm
Trương Liêu hiện giờ được phong chức Trung Kiên tướng quân, bổng lộc hai ngàn thạch, rất được Tào Tháo coi trọng; còn Cam Ninh là Thiên Tướng quân, vẫn như trước là Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ, là trợ thủ của Tào Thuần. Tuy rằng so với Trương Liêu thấp hơn một bậc, nhưng so về bổng lộc, đều là đại quan hai ngàn thạch, ngang hàng với Tào Cấp. Cho nên nói, trước có Bá Nhạc sau đó có Thiên Lý Mã, người có bản lĩnh rất nhiều, sợ là không có người biết thưởng thức. Cam Ninh đi theo Tào Bằng rất lâu, lập được không ít công lao nên rất được Tào Tháo quý mến
Tào Thuần là đô đốc Hổ Báo kỵ, nhưng thực tế người thống lĩnh Hổ Báo kỵ, lại là Cam Ninh.
Hai người đến thăm, khiến cho Tào Bằng hết sức bất ngờ
Hắn mời Trương Liêu và Cam Ninh đến nhà sau, cùng nhau ngồi tâm sự
Từ khi Cam Ninh vào Hổ Báo kỵ, trong ba năm nay gặp Tào Bằng rất ít, chỉ ba bốn lần mà thôi; Trương Liêu thì càng hiếm gặp hơn, từ năm Kiến An thứ tư đến nay, hai người vốn không có gặp qua. Cho nên khi mọi người gặp mặt, ai cũng mừng rỡ
Trương Liêu lén hỏi tin tức gia quyến của Lữ Bố.
Tào Bằng hạ giọng nói:
- Hai năm trước, phu nhân từng phái sứ giả tới Hải Tây, tiến hành một ít giao dịch với Tử Sơn. Nghe nói, phu nhân các nàng đã đứng rất vững vàng, mơ hồ đã có dấu hiệu thành lập một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, thế lực vẫn có chút yếu kém, đặc biệt người Cao Cú Lệ (Triều Tiên) phía bắc đúng là ngang tàng, hai bên giao chiến mấy lần, phu nhân tuy rằng hơi chiếm thượng phong nhưng không có cách nào bành trướng lên hướng bắc. Hiện giờ, phu nhân đã bắt đầu chinh phạt xuống hướng nam, ý muốn tiêu diệt quốc gia Mã Hàn và dân bản xứ … Ta hết sức ủng hộ Tử Sơn, tuy nhiên đường biển khó đi, chung quy cũng như muối bỏ biển. Từ đầu năm tới nay, bên Tử Sơn cũng không có tin tức của phu nhân... Nhưng theo tình báo, tình trạng của phu nhân rất tốt, Thượng Tỷ cũng đã trưởng thành, có thể cầm thương cưỡi ngựa, nghe nói rất có phong độ giống cha. Nhưng người Cao Cú Lệ chung quy có chút phiền phức.
Trương Liêu sau khi nghe xong, mắt bỗng đanh lại
- Hữu Học cho rằng, làm như thế nào mới có thể giảm bớt áp lực cho phu nhân.
Tào Bằng nhìn Trương Liêu, sau một lúc lâu khẽ mỉm cười:
- Nếu tướng quân có thể làm Độ Liêu tướng quân, có lẽ có thể trợ giúp.
Độ Liêu tướng quân?
Trương Liêu trầm tư suy nghĩ
Muốn làm Độ Liêu tướng quân không phải là một chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, phải dẹp yên Hà Bắc, đồng thời, còn phải lập đủ công lao
- Hữu Học cho rằng, chiến sự Hà Bắc sẽ phát triển như thế nào?
- Huynh bất hữu, đệ bất cung, tuy là họ Viên cơ đồ vững vàng thì đã làm sao chứ?
Viên Đàm và Viên Thượng, tưởng rằng huynh đệ tương ứng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng huynh đệ lại lục đục, phòng bị, đấu đá lẫn nhau. Viên Thiệu để lại cho bọn hắn cơ nghiệp cực kỳ vững vàng nhưng nếu đấu đá như thế tiếp, tất nhiên khó thoát khỏi vận mệnh diệt vong.
Trong lịch sử, hai huynh đệ Viên Đàm, Viên Thượng, cuối cùng cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của Tào Tháo, ngày này giờ này, cũng là như thế. Cho nên lúc Trương Liêu hỏi, Tào Bằng trả lời vô cùng tự tin
Trương Liêu gật đầu, trầm mặc không nói.
Đây là Tào Bằng nói cho hắn biết , ngươi có rất nhiều cơ hội lập công lao
Chỉ có điều có thể làm Độ Liêu tướng quân hay không, còn phải xem chính ngươi. Ở đây ngoại trừ phải có thực lực, cũng cần phải có chút may mắn
Trương Liêu đồng ý
- Hưng Bá đại ca ở Hổ Báo kỵ vẫn tốt chứ?
Cam Ninh nói:
- Chủ công đối đãi rất hậu, chỉ có điều đám ô hợp ở Hà Bắc, không đáng để Hổ Báo kỵ tấn công, cho nên…
- Ta nghe nói, Viên Hi mời Đột Kỵ của Ô Hoàn?
- Ừ, quả thực có việc này. Tuy nhiên nếu thật phải giao chiến thì Ô Hoàn Đột Kỵ không cần để lo nghĩ.
Trong lời nói của Cam Ninh lộ ra vẻ rất tự tin
Theo sự tăng tiến của địa vị, cũng khiến cho lòng tin của Cam Ninh càng ngày càng tăng
Hắn thống lĩnh Hổ Báo kỵ, có thể nói ở dưới trướng tinh nhuệ của Tào Tháo. Chỉ tiếc Hổ Báo kỵ sẽ không dễ dàng tấn công, cũng khiến cho Cam Ninh có một loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ. Tào Bằng có thể cảm nhận được trong lòng Cam Ninh buồn bực, không khỏi cười nói:
- Hay là Hưng Bá muốn rời khỏi Hổ Báo kỵ?
- Chỉ nhìn người khác giết địch, không thể lập công danh sự nghiệp, chung quy có chút không thoải mái.
- Như thế, sao không nói với chủ công
- Có thể sao
Tào Bằng gật đầu nói:
- Hưng Bá không tự đi tiến cử, chủ công làm sao có thể biết được bản lĩnh của người?
Trong lòng hắn rất rõ, mặc dù tương lai Tào Thuần không còn làm đô đốc của Hổ Báo kỵ, Cam Ninh cũng không có khả năng làm trưởng. Nguyên nhân rất đơn giản, Hổ Báo kỵ là vương bài đặc biệt trong tay Tào Tháo, sao có thể có thể giao cho người có họ khác thống lĩnh? Chỉ nhìn tướng lãnh Hổ Báo kỵ, phần lớn đều là họ Tào và họ Hạ Hầu làm chủ, tướng lãnh họ khác, chỉ một mình Cam Ninh, có thể thấy được đầu mối trong đó.
Tào Điều tin tưởng, nếu Tào Thuần rút khỏi, người có khả năng lớn nhất tiếp nhận chức đô đốc Hổ Báo kỵ, không ai ngoài hai người Tào Chân và Tào Hưu.
Cam Ninh nếu tiếp tục ở lại Hổ Báo kỵ, rất khó có thành tựu
Giỏi lắm quan tước sẽ phải được nâng cao, nhưng chức quan rất khó lên cao.
Chức quan, đại diện cho quyền lợi trong tay.
Không có thực quyền, thì có tác dụng gì? Tào Bằng cũng không hy vọng Cam Ninh ở lại Hổ Báo kỵ, để làm đầu bếp cho người khác cả đời.
Dù cho người ăn cơm kia, có khả năng chính là đại ca kết nghĩa Tào Chân của hắn, Tào Bằng cũng không muốn.
Cam Ninh trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, nếu ta dưới trướng ngươi, ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?
Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Nếu Hưng Bá nguyện đến, thật như hổ thêm cánh, sao có thể không bằng lòng?
Câu này, cuối cùng cũng khiến cho Cam Ninh hạ quyết tâm rời khỏi Hổ Báo kỵ
Tào Bằng ở một bên nhìn, chỉ mỉm cười không nói.
Quan hệ của Trương Liêu và hắn, giống như một loại đồng minh; nhưng với Cam Ninh, mới là thật sự chính thống. Ở sâu trong lòng, Tào Bằng đương nhiên càng hy vọng Cam Ninh có thể thăng chức nhanh. Vây cánh cũng thăng chức rất nhanh, Tào Bằng mới có thể đạt được càng nhiều lợi ích.
- Chủ công đã quyết ý thu hồi quyền khống chế của Hải Tây. Chậm nhất đầu xuân năm sau, Đức Nhuận sẽ đi Hải Tây, nối tiếp Tử Sơn. Hắn chỉ sợ sẽ trở thành người phát ngôn cuối cùng ở Hải Tây. Lâu thì năm năm, chậm thì ba năm, chủ công tất nhiên sẽ xoá dấu vết ta ở Hải Tây. Đến lúc này, ta chỉ sợ không thể trợ giúp cho phu nhân nữa. Văn Viễn phải chuẩn bị tất cả, để tránh đến lúc đó một mình phu nhân chiến đấu anh dũng
Tào Bằng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định lộ ra chút tin tức.
Thân thể Trương Liêu Hổ rung lên, chắp tay nói:
- Hữu Học, Liêu thay mặt Ôn Hầu tạ ơn ngươi trợ giúp những năm gần đây... Yên tâm, ta liều mạng tử, cũng sẽ giành lấy chức Độ Liêu tướng quân. Trong ba năm năm, ta chắc chắn cho Cao Cú Lệ cảnh cáo
- Như thế thì ta yên tâm !
Tào Bằng khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu
----------------------
Ngày hôm sau, Hoàng Thừa Ngạn đến Hứa Đô.
Được biết con gái sinh cháu trai, Hoàng Thừa Ngạn rất vui mừng. Tuy rằng vẫn là có thái độ không tốt với Tào Bằng, nhưng nó cũng đã có phần dịu đi. Lúc trước, ông bị bắt đồng ý hôn sự, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Tuy nói Tào Bằng không lập vợ cả, Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân không phân biệt lớn nhỏ, nhưng Hoàng Thừa Ngạn luôn cảm thấy, Tào Bằng mắc nợ Hoàng Nguyệt Anh. Từ lúc trước, Hoàng Nguyệt Anh liều lĩnh đi theo Tào Bằng vào Hứa Đô, kết quả lại chỉ là bình thê.
Trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái
Hiện tại, Hoàng Nguyệt Anh sinh con, hơn nữa còn là con trưởng
Hạ Hầu Chân tuy nói sinh sớm hơn Hoàng Nguyệt Anh, nhưng cũng chỉ là con gái, kể từ đó, địa vị của Hoàng Nguyệt Anh cũng sẽ được củng cố. Ít nhất, ở trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, con gái đương nhiên chiếm thế thượng phong, ngăn chặn phe Hạ Hầu Chân.
Cho nên, ở trong tiệc tối, Hoàng Thừa Ngạn cười nói không ngừng
Tào Bằng cũng là có thể lý giải suy nghĩ của y, cười theo, chuốc say Hoàng Thừa Ngạn
- Hữu Học muốn đặt tên gì cho con?
- Cái này. . . vẫn chưa quyết định.
- Sao còn chưa quyết định? tên con, phải suy nghĩ sớm, ta nghĩ ra một cái tên hay, gọi là Tào Lễ thì như thế nào?
Hoàng Thừa Ngạn mở miệng, chỉ có tri thư đạt lễ
Tào Cấp nói:
- Tào Lễ mặc dù tốt, nhưng không đủ vang dội.
- Vậy thông gia cho rằng đặt tên thế nào
- Vậy đi
Tào Cấp thật thà chất phác gãi gãi đầu:
- Ta học không nhiều lắm, cũng không biết gọi tên gì mới tốt. Lúc trước tên a Phúc, cũng là mời phương sĩ trong núi Trung Dương đặt tên. Như vậy ….Vẫn là để a Phúc quyết định đi
Tào Cấp hóa giải khí thế của Hoàng Thừa Ngạn.
Nói đùa, tên cháu ta, đương nhiên phải để con ta đặt mới đúng, ngươi là ông ngoại nó, đương nhiên không thể từ ngươi.
Nếu là trước kia, Tào Cấp nhất định sẽ mở miệng cự tuyệt.
Tuy nhiên làm quan vài năm nay, đọc một ít sách, trong đầu hắn cũng đã biết ứng biến, nói chuyện cũng rất có trình tự quy tắc. Hoàng Thừa Ngạn tuy muốn phản bác, nhưng không biết trả lời thế nào. Tào Cấp nói rất có lý, tên của Long nhi, nên do lão tử của hắn đặt, đây là quy củ! Hoàng Thừa Ngạn cho dù là ông ngoại, cũng chỉ có thể đề nghị chứ không thể quyết định.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, con ta sinh giờ Thìn, Nguyệt Anh gọi nó là tiểu Long nhi.
Thời điểm hắn sinh ra, ánh sáng mặt trời mới lên, là lúc trái đất sống lại. Ta nghĩ, đã kêu hắn Tào Dương, thế nào?
Tào Dương?
Hoàng Thừa Ngạn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không tệ
Còn gì có thể có ý nghĩa hơn mặt trời mới mọc ở phía đông
Tào Cấp càng không có ý kiến, chỉ cần Tào Bằng quyết định tên này, hắn tuyệt đối sẽ không phản đối
Cứ như vậy, ngày thứ ba tiểu Long nhi được sinh ra, Tào Bằng đã đặt tên cho nó.
------------------------
Thời gian, từ từ trôi qua
Chuyện xưa qua đi, thời gian như điện, năm tháng như thoi đưa.
Kiến An năm thứ bảy vô thức trở thành lịch sử. Sau một hồi mưa xuân, Kiến An năm thứ tám bắt đầu
Hai tháng, kinh trập.
Tiết trời ấm lại, sấm mùa xuân bắt đầu rền vang
Côn trùng dưới đất và loài ngủ đông, đều đã bừng tỉnh, mở trừng hai mắt mê mẩn tuần tra đất trời mênh mông của vùng quê.
- Kinh trập chia thành tam hầu, nhất hầu hoa đào nở; nhị hầu chim thương canh hót vang; tam hầu chim ưng hóa. . .
Một trận mưa xuân qua đi, hoa đào hồng, hoa lý trắng, chim hoàng oanh kêu, yến bay đến. Trên đồng ruộng , hàng chục chạy cực nhanh, men theo ruộng đất tiến hành cày bừa vụ xuân
Tào Bằng đột nhiên ghìm ngựa, nghỉ chân ở bên ruộng
Hít thở không khí tràn ngập mùi đất, tinh thần rất thoải mái
Trong ruộng, nhóm nông dân đang bận rộn, nhìn thấy Tào Bằng, đều đứng dậy, cao giọng nói:
- Công tử, đến hái rau sao?
- Ha hả, chỉ là giải sầu mà thôi, mọi người tiếp tục làm việc đi
Tào Bằng và nhóm nông dân vẫy vẫy tay, rồi sau đó xoay người xuống ngựa
Tào Xung, Đặng Ngải và Tuân Sĩ ba người, cũng theo sát phía sau lập tức xuống ngựa. Bàng Thống và Hàn Đức, thì tò mò nhìn Tào Bằng.
Vốn sau khi đầu xuân, ba người Tào Xung nên chính thức vào học viện, bắt đầu cuộc sống ở trường.
Nhưng Tào Bằng lại hướng Tào Tháo nói:
- Ta hãy còn có một bài, cần dẫn Thương Thư
Hắn thỉnh cầu cho ba người Tào Xung vào học trễ một chút, Tào Tháo vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng Hoàn phu nhân có chút không bằng lòng, lo lắng Tào Xung chậm trễ bài vở. Nhưng nếu Tào Tháo đồng ý, họ tự nhiên cũng không cũng nên mở miệng phản đối.
Hơn nữa, Hoàn phu nhân tin tưởng, Tào Bằng sẽ không hại Tào Xung.
Cho nên, người hôm nay lại, ngoại trừ Tào Xung ba người, còn có đám người Tào Chương, Ngưu Cương, Điển Tồn. Vốn cho rằng, Tào Bằng sẽ ở trong nhà giảng bài. Nhưng không ngờ, sau khi bọn họ đi vào điền trang, Tào Bằng lại đưa bọn họ đến ruộng đất
- Thương Thư, biết đây là gì không ?
Tào Bằng tay chỉ những cây nông nghiệp ở dưới ruộng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tào Xung hỏi. Rầm rĩ một lúc, tiến lên phía trước xem quan sát một lát, hạ giọng nói
- Là kê
- Vậy cái kia?
Tào Bằng không nói đúng sai, chỉ mang đám người Tào Xung đi qua đồng ruộng, thỉnh thoảng chỉ vào cây nông nghiệp trên ruộng, đưa ra câu hỏi cho đám người Tào Xung. Tào Xung, Tuân Sĩ, bao gồm cả Đặng Ngải, có thể nói là sinh trưởng trong gia đình phú quý. Cho bọn họ phân biệt hoa, cây cỏ , có lẽ còn có thể biết. Nhưng đối với cây nông nghiệp, thường thì trả lời sai
- Đi hỏi những người đó, tìm hiểu kĩ đặc tính của năm loại ngũ cốc
Tào Bằng đưa ra mệnh lệnh, Tào Xung ba người, bao gồm cả Tào Chương đều tiến lên hỏi nông dân
- A Phúc, ngươi làm cái gì vậy?
Bàng Thống nhẹ giọng hỏi.
Tào Bằng nói:
- Ta đang dạy cho bọn họ bài học cuối cùng
- Bài học cuối cùng?
Bàng Thống lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu lắm ý nghĩ của Tào Bằng
Suốt một buổi trưa, Tào Xung và mấy người kia đi lại trong ruộng , hoặc là hỏi, hoặc là ngồi xổm xuống quan sát.
Mãi đến khi cơm trưa, Tào Bằng mới gọi bọn họ về.
Ngồi xuống một đồng cỏ xanh mướt, Chu Hạ mang theo vài tên tôi tớ trải một tấm vải bố ,đem đồ ăn đã chuẩn bị xong bày trên đó
Đám người Tào Xung sau khi lần lượt trả lời một loạt câu hỏi của Tào Bằng, Tào Bằng vừa lòng mỉm cười.
- Tử Văn, Thương Thư, Tiểu Ngải, Tiểu Hầu... phải biết, có biết vì sao hôm nay ta kêu các ngươi làm những việc này không
Cả đám đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.
Tào Bằng hít một hơi sâu,
- Trước khi nói, ta kể cho các ngươi một câu chuyện. Lúc xưa, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Hoa mầu đều tuyệt thu, dân chúng đến cuối cùng cũng không có gì mà ăn, khổ không nói nổi. Nhưng trong hoàng cung, Hoàng đế vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, hồ rượu rừng thịt, vui sướng mãi. Vì thế, có đại thần thật sự là không kìm nổi, nói với Hoàng đế, dân chúng trong thiên hạ đều đói, hoa mầu đều đã tuyệt thu. Nhưng các ngươi biết Hoàng đế trả lời như thế nào?
Đám người Tào Chương và Tào Xung, đồng thời lắc lắc đầu.
Tào Bằng nói:
- Tên Hoàng đế ngu ngốc kia sau khi nghe xong, vẫn đưa ra một câu hỏi cổ quái: nếu hoa mầu tuyệt thu, sao không ăn thịt chứ?
Mọi người sau khi nghe xong, không kìm nổi cười ha ha.
Nhưng tiếng cười dần dần biến mất...
- Thầy giáo, Hoàng đế kia cuối cùng như thế nào?
- “Hoàng đế..." Cuối cùng đã chết. Quốc gia của hắn đã chia năm xẻ bảy, cuối cùng lâm vào cảnh chiến tranh liên miên. Sau đó, người Hồ ở Mạc Bắc tiến vào Trung Nguyên, coi người trung nguyên ta như là dê hai chân. Cuối cùng, Hoàng đế quốc gia kia rời khỏi Trung Nguyên, an phận một góc Giang Đông. Từ nay về sau, Trung Nguyên ba trăm năm chiến loạn không ngừng, sông núi này, mười nhà thì đến chín nhà trống.
Tào Xung chỉ nghe thôi mà trong mắt đã rưng rưng, im lặng không nói.
- Rồi sẽ có một ngày, ngựa ta sẽ đạp Mạc Bắc, đem này bọn dị tộc người Hồ, chém ngàn đao, không chừa tên nào
Tào Chương đột nhiên tức giận rít gào
- hôm nay ta thề, không giết hết người Hồ, thề không bỏ qua.
Tào Bằng kéo Tào Chương ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ vai của hắn.
- Bất luận tương lai các ngươi là làm quan trong triều, hay là độc trấn nhất phương, ta hy vọng các ngươi có thể quan sát khó khăn của dân chúng, vì họ mà bài ưu giải nạn. Những lão bách tính của chúng ta rất tốt, họ yêu cầu không cao, chỉ cầu có thể ăn no. Mà người làm quan, nếu cả điều cơ bản nhất này cũng không thể thỏa mãn cho họ, thì có mặt mũi nào làm quan? Sử ký thượng nói, Y thực túc nhi tri vinh nhục (ăn no mặc ấm rồi mới nghĩ tới vinh nhục: phú quý sinh lễ nghĩa)
Tào Bằng dạy bảo, Bàng Thống một bên không khỏi gật đầu liên tục.
Nói đến, hắn đi theo Tào Bằng cũng rất lâu rồi , nhưng đối với Tào Bằng, trước sau không thể hiểu thấu.
Nhưng hôm nay Tào Bằng nói chuyện này, khiến cho hắn càng hiểu Tào Bằng hơn
Tào Bằng không nói nhiều đạo lý, chỉ dùng rất nhiều chuyện xưa, đem quan điểm của hắn, truyền thụ cho đám người Tào Xung.
Hắn không cầu bọn Tào Xung có thể hiểu hoàn toàn, nhưng cũng hy vọng có thể ảnh hưởng một chút đến bọn họ
Đám người Tào Xung ngồi vây quanh xung quanh hắn, chăm chú ngồi nghe. Bỗng nhiên thoải mái cười to, rồi bỗng nhiên mặt lộ vẻ trầm tư
Mãi đến mặt trời xuống núi, Tào Bằng mới dừng lại.
- Những điều hôm nay ta nói, không cầu các ngươi có thể nhớ tất cả, nhưng cũng hy vọng các ngươi tương lai lúc các người gặp vấn đề này, có thể nhớ tới lời nói hôm nay của ta. Tử Văn, trời sinh tính ngươi hào phóng, tương lai nhất định có thể trở thành Đại tướng quân. Đạo làm tướng, không phải dựa vào mạnh là được , ngươi phải đọc nhiều binh pháp, học tập phân tích suy nghĩ
Tiểu Ngải, ngươi và Tử Văn giống nhau, thích chiến tranh
Nhưng ta hy vọng ngươi...
Tiếng của Tào Bằng rất nhẹ nhàng, nhưng đám người Tào Chương, ai cũng lộ ra vẻ mặt cảm ơn
- Thương Thư, ngươi ta sư trò ba năm, kỳ thật ta vẫn chưa truyền thụ nhiều cho ngươi. Ngươi tư chất thông mình, trên đời hiếm thấy nhưng đôi khi, quá thông minh cũng không phải một chuyện tốt. Ngươi phải muốn học biết , khi nào thì nên bày thông minh của ngươi ra, khi nào thì che dấu thông minh của mình...
Sau khi Tào Bằng nói xong, đám người Tào Xung đứng dậy, nghiêm túc cúi người thi lễ với Tào Bằng
- Học trò chắc chắn nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của tiên sinh!
- Ha ha ha, giáo huấn thì không tới, chỉ là có chút thương cảm mà thôi.
Tốt lắm, trời đã tối, các ngươi cũng nên trở về đi... Tín Chi, ngươi dẫn người đưa họ về nhà. Tiểu Ngải, chúng ta cũng nên đi rồi . Nếu trở về quá muộn, mẫu thân ngươi lại sẽ trách cứ ta... Ta thật sự gánh không nổi
Đám người Tào Xung, lại thi lễ với Tào Bằng, lúc này mới đều rời đi.
Tào Bằng lên ngựa, thì thấy Bàng Thống nhìn chằm chằm hắn, không thê không hỏi:
- Sĩ Nguyên, ngươi nhìn ta như vậy làm chi?
Bàng Thống không khỏi cười ha hả nói:
- Ta đang nghĩ, trong đầu ngươi rốt cuộc là chứa cái gì
- Vậy thôi, ngươi từ từ đoán đi.
Đang nói chuyện, Tào Bằng cầm dây cương, giơ roi giục ngựa mà đi.
Nhìn bóng hắn đổ xuống, Bàng Thống không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, lẩm bẩm:
- Tên này, ta không cách nào hiểu thấu
Đối với việc này, ông ta cũng rất vui, lệnh cho Tào Bân đến chúc mừng. Theo sau là bắt đầu một loạt người đến chúc mừng, chỉ có điều đám người đến chúc mừng đó, đa số đều là nhân vật thực quyền. Như là Hạ Hầu Thuần, Từ Hoảng, Vu Cấm, Nhạc Tiến, còn có Tuân Du, Giả Hủ, những người này phần lớn sẽ không đích thân đến, họ phái con cháu thân tín trong nhà đến để nể mặt Tào Bằng. Còn những người đại diện thế hệ thứ hai của dòng họ Tào như Tào Chân, Tào Hưu, Điển Mãn, Hứa Nghi, cùng với Hạ Hầu Ân, Hạ Hầu Hành đều đích thân đến
Chỉ một lúc, ngoài điền trang Tào gia đã ngựa xe như nước, khách đến nối liền không dứt.
Đêm đó, Trương Liêu, Cam Ninh cũng đến viếng thăm
Trương Liêu hiện giờ được phong chức Trung Kiên tướng quân, bổng lộc hai ngàn thạch, rất được Tào Tháo coi trọng; còn Cam Ninh là Thiên Tướng quân, vẫn như trước là Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ, là trợ thủ của Tào Thuần. Tuy rằng so với Trương Liêu thấp hơn một bậc, nhưng so về bổng lộc, đều là đại quan hai ngàn thạch, ngang hàng với Tào Cấp. Cho nên nói, trước có Bá Nhạc sau đó có Thiên Lý Mã, người có bản lĩnh rất nhiều, sợ là không có người biết thưởng thức. Cam Ninh đi theo Tào Bằng rất lâu, lập được không ít công lao nên rất được Tào Tháo quý mến
Tào Thuần là đô đốc Hổ Báo kỵ, nhưng thực tế người thống lĩnh Hổ Báo kỵ, lại là Cam Ninh.
Hai người đến thăm, khiến cho Tào Bằng hết sức bất ngờ
Hắn mời Trương Liêu và Cam Ninh đến nhà sau, cùng nhau ngồi tâm sự
Từ khi Cam Ninh vào Hổ Báo kỵ, trong ba năm nay gặp Tào Bằng rất ít, chỉ ba bốn lần mà thôi; Trương Liêu thì càng hiếm gặp hơn, từ năm Kiến An thứ tư đến nay, hai người vốn không có gặp qua. Cho nên khi mọi người gặp mặt, ai cũng mừng rỡ
Trương Liêu lén hỏi tin tức gia quyến của Lữ Bố.
Tào Bằng hạ giọng nói:
- Hai năm trước, phu nhân từng phái sứ giả tới Hải Tây, tiến hành một ít giao dịch với Tử Sơn. Nghe nói, phu nhân các nàng đã đứng rất vững vàng, mơ hồ đã có dấu hiệu thành lập một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, thế lực vẫn có chút yếu kém, đặc biệt người Cao Cú Lệ (Triều Tiên) phía bắc đúng là ngang tàng, hai bên giao chiến mấy lần, phu nhân tuy rằng hơi chiếm thượng phong nhưng không có cách nào bành trướng lên hướng bắc. Hiện giờ, phu nhân đã bắt đầu chinh phạt xuống hướng nam, ý muốn tiêu diệt quốc gia Mã Hàn và dân bản xứ … Ta hết sức ủng hộ Tử Sơn, tuy nhiên đường biển khó đi, chung quy cũng như muối bỏ biển. Từ đầu năm tới nay, bên Tử Sơn cũng không có tin tức của phu nhân... Nhưng theo tình báo, tình trạng của phu nhân rất tốt, Thượng Tỷ cũng đã trưởng thành, có thể cầm thương cưỡi ngựa, nghe nói rất có phong độ giống cha. Nhưng người Cao Cú Lệ chung quy có chút phiền phức.
Trương Liêu sau khi nghe xong, mắt bỗng đanh lại
- Hữu Học cho rằng, làm như thế nào mới có thể giảm bớt áp lực cho phu nhân.
Tào Bằng nhìn Trương Liêu, sau một lúc lâu khẽ mỉm cười:
- Nếu tướng quân có thể làm Độ Liêu tướng quân, có lẽ có thể trợ giúp.
Độ Liêu tướng quân?
Trương Liêu trầm tư suy nghĩ
Muốn làm Độ Liêu tướng quân không phải là một chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, phải dẹp yên Hà Bắc, đồng thời, còn phải lập đủ công lao
- Hữu Học cho rằng, chiến sự Hà Bắc sẽ phát triển như thế nào?
- Huynh bất hữu, đệ bất cung, tuy là họ Viên cơ đồ vững vàng thì đã làm sao chứ?
Viên Đàm và Viên Thượng, tưởng rằng huynh đệ tương ứng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng huynh đệ lại lục đục, phòng bị, đấu đá lẫn nhau. Viên Thiệu để lại cho bọn hắn cơ nghiệp cực kỳ vững vàng nhưng nếu đấu đá như thế tiếp, tất nhiên khó thoát khỏi vận mệnh diệt vong.
Trong lịch sử, hai huynh đệ Viên Đàm, Viên Thượng, cuối cùng cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của Tào Tháo, ngày này giờ này, cũng là như thế. Cho nên lúc Trương Liêu hỏi, Tào Bằng trả lời vô cùng tự tin
Trương Liêu gật đầu, trầm mặc không nói.
Đây là Tào Bằng nói cho hắn biết , ngươi có rất nhiều cơ hội lập công lao
Chỉ có điều có thể làm Độ Liêu tướng quân hay không, còn phải xem chính ngươi. Ở đây ngoại trừ phải có thực lực, cũng cần phải có chút may mắn
Trương Liêu đồng ý
- Hưng Bá đại ca ở Hổ Báo kỵ vẫn tốt chứ?
Cam Ninh nói:
- Chủ công đối đãi rất hậu, chỉ có điều đám ô hợp ở Hà Bắc, không đáng để Hổ Báo kỵ tấn công, cho nên…
- Ta nghe nói, Viên Hi mời Đột Kỵ của Ô Hoàn?
- Ừ, quả thực có việc này. Tuy nhiên nếu thật phải giao chiến thì Ô Hoàn Đột Kỵ không cần để lo nghĩ.
Trong lời nói của Cam Ninh lộ ra vẻ rất tự tin
Theo sự tăng tiến của địa vị, cũng khiến cho lòng tin của Cam Ninh càng ngày càng tăng
Hắn thống lĩnh Hổ Báo kỵ, có thể nói ở dưới trướng tinh nhuệ của Tào Tháo. Chỉ tiếc Hổ Báo kỵ sẽ không dễ dàng tấn công, cũng khiến cho Cam Ninh có một loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ. Tào Bằng có thể cảm nhận được trong lòng Cam Ninh buồn bực, không khỏi cười nói:
- Hay là Hưng Bá muốn rời khỏi Hổ Báo kỵ?
- Chỉ nhìn người khác giết địch, không thể lập công danh sự nghiệp, chung quy có chút không thoải mái.
- Như thế, sao không nói với chủ công
- Có thể sao
Tào Bằng gật đầu nói:
- Hưng Bá không tự đi tiến cử, chủ công làm sao có thể biết được bản lĩnh của người?
Trong lòng hắn rất rõ, mặc dù tương lai Tào Thuần không còn làm đô đốc của Hổ Báo kỵ, Cam Ninh cũng không có khả năng làm trưởng. Nguyên nhân rất đơn giản, Hổ Báo kỵ là vương bài đặc biệt trong tay Tào Tháo, sao có thể có thể giao cho người có họ khác thống lĩnh? Chỉ nhìn tướng lãnh Hổ Báo kỵ, phần lớn đều là họ Tào và họ Hạ Hầu làm chủ, tướng lãnh họ khác, chỉ một mình Cam Ninh, có thể thấy được đầu mối trong đó.
Tào Điều tin tưởng, nếu Tào Thuần rút khỏi, người có khả năng lớn nhất tiếp nhận chức đô đốc Hổ Báo kỵ, không ai ngoài hai người Tào Chân và Tào Hưu.
Cam Ninh nếu tiếp tục ở lại Hổ Báo kỵ, rất khó có thành tựu
Giỏi lắm quan tước sẽ phải được nâng cao, nhưng chức quan rất khó lên cao.
Chức quan, đại diện cho quyền lợi trong tay.
Không có thực quyền, thì có tác dụng gì? Tào Bằng cũng không hy vọng Cam Ninh ở lại Hổ Báo kỵ, để làm đầu bếp cho người khác cả đời.
Dù cho người ăn cơm kia, có khả năng chính là đại ca kết nghĩa Tào Chân của hắn, Tào Bằng cũng không muốn.
Cam Ninh trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, nếu ta dưới trướng ngươi, ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?
Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt cười nói:
- Nếu Hưng Bá nguyện đến, thật như hổ thêm cánh, sao có thể không bằng lòng?
Câu này, cuối cùng cũng khiến cho Cam Ninh hạ quyết tâm rời khỏi Hổ Báo kỵ
Tào Bằng ở một bên nhìn, chỉ mỉm cười không nói.
Quan hệ của Trương Liêu và hắn, giống như một loại đồng minh; nhưng với Cam Ninh, mới là thật sự chính thống. Ở sâu trong lòng, Tào Bằng đương nhiên càng hy vọng Cam Ninh có thể thăng chức nhanh. Vây cánh cũng thăng chức rất nhanh, Tào Bằng mới có thể đạt được càng nhiều lợi ích.
- Chủ công đã quyết ý thu hồi quyền khống chế của Hải Tây. Chậm nhất đầu xuân năm sau, Đức Nhuận sẽ đi Hải Tây, nối tiếp Tử Sơn. Hắn chỉ sợ sẽ trở thành người phát ngôn cuối cùng ở Hải Tây. Lâu thì năm năm, chậm thì ba năm, chủ công tất nhiên sẽ xoá dấu vết ta ở Hải Tây. Đến lúc này, ta chỉ sợ không thể trợ giúp cho phu nhân nữa. Văn Viễn phải chuẩn bị tất cả, để tránh đến lúc đó một mình phu nhân chiến đấu anh dũng
Tào Bằng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định lộ ra chút tin tức.
Thân thể Trương Liêu Hổ rung lên, chắp tay nói:
- Hữu Học, Liêu thay mặt Ôn Hầu tạ ơn ngươi trợ giúp những năm gần đây... Yên tâm, ta liều mạng tử, cũng sẽ giành lấy chức Độ Liêu tướng quân. Trong ba năm năm, ta chắc chắn cho Cao Cú Lệ cảnh cáo
- Như thế thì ta yên tâm !
Tào Bằng khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu
----------------------
Ngày hôm sau, Hoàng Thừa Ngạn đến Hứa Đô.
Được biết con gái sinh cháu trai, Hoàng Thừa Ngạn rất vui mừng. Tuy rằng vẫn là có thái độ không tốt với Tào Bằng, nhưng nó cũng đã có phần dịu đi. Lúc trước, ông bị bắt đồng ý hôn sự, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Tuy nói Tào Bằng không lập vợ cả, Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân không phân biệt lớn nhỏ, nhưng Hoàng Thừa Ngạn luôn cảm thấy, Tào Bằng mắc nợ Hoàng Nguyệt Anh. Từ lúc trước, Hoàng Nguyệt Anh liều lĩnh đi theo Tào Bằng vào Hứa Đô, kết quả lại chỉ là bình thê.
Trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái
Hiện tại, Hoàng Nguyệt Anh sinh con, hơn nữa còn là con trưởng
Hạ Hầu Chân tuy nói sinh sớm hơn Hoàng Nguyệt Anh, nhưng cũng chỉ là con gái, kể từ đó, địa vị của Hoàng Nguyệt Anh cũng sẽ được củng cố. Ít nhất, ở trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, con gái đương nhiên chiếm thế thượng phong, ngăn chặn phe Hạ Hầu Chân.
Cho nên, ở trong tiệc tối, Hoàng Thừa Ngạn cười nói không ngừng
Tào Bằng cũng là có thể lý giải suy nghĩ của y, cười theo, chuốc say Hoàng Thừa Ngạn
- Hữu Học muốn đặt tên gì cho con?
- Cái này. . . vẫn chưa quyết định.
- Sao còn chưa quyết định? tên con, phải suy nghĩ sớm, ta nghĩ ra một cái tên hay, gọi là Tào Lễ thì như thế nào?
Hoàng Thừa Ngạn mở miệng, chỉ có tri thư đạt lễ
Tào Cấp nói:
- Tào Lễ mặc dù tốt, nhưng không đủ vang dội.
- Vậy thông gia cho rằng đặt tên thế nào
- Vậy đi
Tào Cấp thật thà chất phác gãi gãi đầu:
- Ta học không nhiều lắm, cũng không biết gọi tên gì mới tốt. Lúc trước tên a Phúc, cũng là mời phương sĩ trong núi Trung Dương đặt tên. Như vậy ….Vẫn là để a Phúc quyết định đi
Tào Cấp hóa giải khí thế của Hoàng Thừa Ngạn.
Nói đùa, tên cháu ta, đương nhiên phải để con ta đặt mới đúng, ngươi là ông ngoại nó, đương nhiên không thể từ ngươi.
Nếu là trước kia, Tào Cấp nhất định sẽ mở miệng cự tuyệt.
Tuy nhiên làm quan vài năm nay, đọc một ít sách, trong đầu hắn cũng đã biết ứng biến, nói chuyện cũng rất có trình tự quy tắc. Hoàng Thừa Ngạn tuy muốn phản bác, nhưng không biết trả lời thế nào. Tào Cấp nói rất có lý, tên của Long nhi, nên do lão tử của hắn đặt, đây là quy củ! Hoàng Thừa Ngạn cho dù là ông ngoại, cũng chỉ có thể đề nghị chứ không thể quyết định.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, con ta sinh giờ Thìn, Nguyệt Anh gọi nó là tiểu Long nhi.
Thời điểm hắn sinh ra, ánh sáng mặt trời mới lên, là lúc trái đất sống lại. Ta nghĩ, đã kêu hắn Tào Dương, thế nào?
Tào Dương?
Hoàng Thừa Ngạn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không tệ
Còn gì có thể có ý nghĩa hơn mặt trời mới mọc ở phía đông
Tào Cấp càng không có ý kiến, chỉ cần Tào Bằng quyết định tên này, hắn tuyệt đối sẽ không phản đối
Cứ như vậy, ngày thứ ba tiểu Long nhi được sinh ra, Tào Bằng đã đặt tên cho nó.
------------------------
Thời gian, từ từ trôi qua
Chuyện xưa qua đi, thời gian như điện, năm tháng như thoi đưa.
Kiến An năm thứ bảy vô thức trở thành lịch sử. Sau một hồi mưa xuân, Kiến An năm thứ tám bắt đầu
Hai tháng, kinh trập.
Tiết trời ấm lại, sấm mùa xuân bắt đầu rền vang
Côn trùng dưới đất và loài ngủ đông, đều đã bừng tỉnh, mở trừng hai mắt mê mẩn tuần tra đất trời mênh mông của vùng quê.
- Kinh trập chia thành tam hầu, nhất hầu hoa đào nở; nhị hầu chim thương canh hót vang; tam hầu chim ưng hóa. . .
Một trận mưa xuân qua đi, hoa đào hồng, hoa lý trắng, chim hoàng oanh kêu, yến bay đến. Trên đồng ruộng , hàng chục chạy cực nhanh, men theo ruộng đất tiến hành cày bừa vụ xuân
Tào Bằng đột nhiên ghìm ngựa, nghỉ chân ở bên ruộng
Hít thở không khí tràn ngập mùi đất, tinh thần rất thoải mái
Trong ruộng, nhóm nông dân đang bận rộn, nhìn thấy Tào Bằng, đều đứng dậy, cao giọng nói:
- Công tử, đến hái rau sao?
- Ha hả, chỉ là giải sầu mà thôi, mọi người tiếp tục làm việc đi
Tào Bằng và nhóm nông dân vẫy vẫy tay, rồi sau đó xoay người xuống ngựa
Tào Xung, Đặng Ngải và Tuân Sĩ ba người, cũng theo sát phía sau lập tức xuống ngựa. Bàng Thống và Hàn Đức, thì tò mò nhìn Tào Bằng.
Vốn sau khi đầu xuân, ba người Tào Xung nên chính thức vào học viện, bắt đầu cuộc sống ở trường.
Nhưng Tào Bằng lại hướng Tào Tháo nói:
- Ta hãy còn có một bài, cần dẫn Thương Thư
Hắn thỉnh cầu cho ba người Tào Xung vào học trễ một chút, Tào Tháo vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng Hoàn phu nhân có chút không bằng lòng, lo lắng Tào Xung chậm trễ bài vở. Nhưng nếu Tào Tháo đồng ý, họ tự nhiên cũng không cũng nên mở miệng phản đối.
Hơn nữa, Hoàn phu nhân tin tưởng, Tào Bằng sẽ không hại Tào Xung.
Cho nên, người hôm nay lại, ngoại trừ Tào Xung ba người, còn có đám người Tào Chương, Ngưu Cương, Điển Tồn. Vốn cho rằng, Tào Bằng sẽ ở trong nhà giảng bài. Nhưng không ngờ, sau khi bọn họ đi vào điền trang, Tào Bằng lại đưa bọn họ đến ruộng đất
- Thương Thư, biết đây là gì không ?
Tào Bằng tay chỉ những cây nông nghiệp ở dưới ruộng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tào Xung hỏi. Rầm rĩ một lúc, tiến lên phía trước xem quan sát một lát, hạ giọng nói
- Là kê
- Vậy cái kia?
Tào Bằng không nói đúng sai, chỉ mang đám người Tào Xung đi qua đồng ruộng, thỉnh thoảng chỉ vào cây nông nghiệp trên ruộng, đưa ra câu hỏi cho đám người Tào Xung. Tào Xung, Tuân Sĩ, bao gồm cả Đặng Ngải, có thể nói là sinh trưởng trong gia đình phú quý. Cho bọn họ phân biệt hoa, cây cỏ , có lẽ còn có thể biết. Nhưng đối với cây nông nghiệp, thường thì trả lời sai
- Đi hỏi những người đó, tìm hiểu kĩ đặc tính của năm loại ngũ cốc
Tào Bằng đưa ra mệnh lệnh, Tào Xung ba người, bao gồm cả Tào Chương đều tiến lên hỏi nông dân
- A Phúc, ngươi làm cái gì vậy?
Bàng Thống nhẹ giọng hỏi.
Tào Bằng nói:
- Ta đang dạy cho bọn họ bài học cuối cùng
- Bài học cuối cùng?
Bàng Thống lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu lắm ý nghĩ của Tào Bằng
Suốt một buổi trưa, Tào Xung và mấy người kia đi lại trong ruộng , hoặc là hỏi, hoặc là ngồi xổm xuống quan sát.
Mãi đến khi cơm trưa, Tào Bằng mới gọi bọn họ về.
Ngồi xuống một đồng cỏ xanh mướt, Chu Hạ mang theo vài tên tôi tớ trải một tấm vải bố ,đem đồ ăn đã chuẩn bị xong bày trên đó
Đám người Tào Xung sau khi lần lượt trả lời một loạt câu hỏi của Tào Bằng, Tào Bằng vừa lòng mỉm cười.
- Tử Văn, Thương Thư, Tiểu Ngải, Tiểu Hầu... phải biết, có biết vì sao hôm nay ta kêu các ngươi làm những việc này không
Cả đám đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.
Tào Bằng hít một hơi sâu,
- Trước khi nói, ta kể cho các ngươi một câu chuyện. Lúc xưa, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Hoa mầu đều tuyệt thu, dân chúng đến cuối cùng cũng không có gì mà ăn, khổ không nói nổi. Nhưng trong hoàng cung, Hoàng đế vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, hồ rượu rừng thịt, vui sướng mãi. Vì thế, có đại thần thật sự là không kìm nổi, nói với Hoàng đế, dân chúng trong thiên hạ đều đói, hoa mầu đều đã tuyệt thu. Nhưng các ngươi biết Hoàng đế trả lời như thế nào?
Đám người Tào Chương và Tào Xung, đồng thời lắc lắc đầu.
Tào Bằng nói:
- Tên Hoàng đế ngu ngốc kia sau khi nghe xong, vẫn đưa ra một câu hỏi cổ quái: nếu hoa mầu tuyệt thu, sao không ăn thịt chứ?
Mọi người sau khi nghe xong, không kìm nổi cười ha ha.
Nhưng tiếng cười dần dần biến mất...
- Thầy giáo, Hoàng đế kia cuối cùng như thế nào?
- “Hoàng đế..." Cuối cùng đã chết. Quốc gia của hắn đã chia năm xẻ bảy, cuối cùng lâm vào cảnh chiến tranh liên miên. Sau đó, người Hồ ở Mạc Bắc tiến vào Trung Nguyên, coi người trung nguyên ta như là dê hai chân. Cuối cùng, Hoàng đế quốc gia kia rời khỏi Trung Nguyên, an phận một góc Giang Đông. Từ nay về sau, Trung Nguyên ba trăm năm chiến loạn không ngừng, sông núi này, mười nhà thì đến chín nhà trống.
Tào Xung chỉ nghe thôi mà trong mắt đã rưng rưng, im lặng không nói.
- Rồi sẽ có một ngày, ngựa ta sẽ đạp Mạc Bắc, đem này bọn dị tộc người Hồ, chém ngàn đao, không chừa tên nào
Tào Chương đột nhiên tức giận rít gào
- hôm nay ta thề, không giết hết người Hồ, thề không bỏ qua.
Tào Bằng kéo Tào Chương ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ vai của hắn.
- Bất luận tương lai các ngươi là làm quan trong triều, hay là độc trấn nhất phương, ta hy vọng các ngươi có thể quan sát khó khăn của dân chúng, vì họ mà bài ưu giải nạn. Những lão bách tính của chúng ta rất tốt, họ yêu cầu không cao, chỉ cầu có thể ăn no. Mà người làm quan, nếu cả điều cơ bản nhất này cũng không thể thỏa mãn cho họ, thì có mặt mũi nào làm quan? Sử ký thượng nói, Y thực túc nhi tri vinh nhục (ăn no mặc ấm rồi mới nghĩ tới vinh nhục: phú quý sinh lễ nghĩa)
Tào Bằng dạy bảo, Bàng Thống một bên không khỏi gật đầu liên tục.
Nói đến, hắn đi theo Tào Bằng cũng rất lâu rồi , nhưng đối với Tào Bằng, trước sau không thể hiểu thấu.
Nhưng hôm nay Tào Bằng nói chuyện này, khiến cho hắn càng hiểu Tào Bằng hơn
Tào Bằng không nói nhiều đạo lý, chỉ dùng rất nhiều chuyện xưa, đem quan điểm của hắn, truyền thụ cho đám người Tào Xung.
Hắn không cầu bọn Tào Xung có thể hiểu hoàn toàn, nhưng cũng hy vọng có thể ảnh hưởng một chút đến bọn họ
Đám người Tào Xung ngồi vây quanh xung quanh hắn, chăm chú ngồi nghe. Bỗng nhiên thoải mái cười to, rồi bỗng nhiên mặt lộ vẻ trầm tư
Mãi đến mặt trời xuống núi, Tào Bằng mới dừng lại.
- Những điều hôm nay ta nói, không cầu các ngươi có thể nhớ tất cả, nhưng cũng hy vọng các ngươi tương lai lúc các người gặp vấn đề này, có thể nhớ tới lời nói hôm nay của ta. Tử Văn, trời sinh tính ngươi hào phóng, tương lai nhất định có thể trở thành Đại tướng quân. Đạo làm tướng, không phải dựa vào mạnh là được , ngươi phải đọc nhiều binh pháp, học tập phân tích suy nghĩ
Tiểu Ngải, ngươi và Tử Văn giống nhau, thích chiến tranh
Nhưng ta hy vọng ngươi...
Tiếng của Tào Bằng rất nhẹ nhàng, nhưng đám người Tào Chương, ai cũng lộ ra vẻ mặt cảm ơn
- Thương Thư, ngươi ta sư trò ba năm, kỳ thật ta vẫn chưa truyền thụ nhiều cho ngươi. Ngươi tư chất thông mình, trên đời hiếm thấy nhưng đôi khi, quá thông minh cũng không phải một chuyện tốt. Ngươi phải muốn học biết , khi nào thì nên bày thông minh của ngươi ra, khi nào thì che dấu thông minh của mình...
Sau khi Tào Bằng nói xong, đám người Tào Xung đứng dậy, nghiêm túc cúi người thi lễ với Tào Bằng
- Học trò chắc chắn nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của tiên sinh!
- Ha ha ha, giáo huấn thì không tới, chỉ là có chút thương cảm mà thôi.
Tốt lắm, trời đã tối, các ngươi cũng nên trở về đi... Tín Chi, ngươi dẫn người đưa họ về nhà. Tiểu Ngải, chúng ta cũng nên đi rồi . Nếu trở về quá muộn, mẫu thân ngươi lại sẽ trách cứ ta... Ta thật sự gánh không nổi
Đám người Tào Xung, lại thi lễ với Tào Bằng, lúc này mới đều rời đi.
Tào Bằng lên ngựa, thì thấy Bàng Thống nhìn chằm chằm hắn, không thê không hỏi:
- Sĩ Nguyên, ngươi nhìn ta như vậy làm chi?
Bàng Thống không khỏi cười ha hả nói:
- Ta đang nghĩ, trong đầu ngươi rốt cuộc là chứa cái gì
- Vậy thôi, ngươi từ từ đoán đi.
Đang nói chuyện, Tào Bằng cầm dây cương, giơ roi giục ngựa mà đi.
Nhìn bóng hắn đổ xuống, Bàng Thống không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, lẩm bẩm:
- Tên này, ta không cách nào hiểu thấu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.